Dị Giới Quán Net (Dịch) - Học Bá Trốn Học
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Dị Giới Quán Net (Dịch)


Học Bá Trốn Học



Âm thanh của nàng trong trẻo lạnh lẽo: – Tiểu điếm thần kỳ của Phương tiên sinh, cho dù là lấy lịch duyệt cả đời của Minh Tuyết cũng ít thấy. – Phương tiên sinh là võ giả, mười sáu năm qua không có trải nghiệm đặc biệt nào, xét ở bất kỳ góc độ nào đi nữa thì cũng không thể tạo ra vật kỳ lạ như vậy. – Nhưng hôm qua, chúng ta ở trong tiểu điếm của Phương tiên sinh không những được chứng kiến những vật thần kỳ như vậy, mà còn chứng kiến ba đạo lôi pháp xuất quỷ nhập thần! – Bởi vậy không khó đoán ra, loại pháp khí thần kỳ tên là máy tính này, được một người, thậm chí là một thế lực tu sĩ nào đó giao cho Phương tiên sinh ra mặt thay bọn họ, ta đoán đúng không?

Phương Khải ngẩn người: – Phân tích rất có lý a. ” Chỉ tiếc não chưa đủ lớn.” Phương Khải bổ xung trong lòng. – Tu sĩ đối với người bình thường mà nói, thân phận đâu chỉ cách biệt một trời một vực. Nàng dừng lại một chút nói. – Mà có phần dũng khí đem nhưng vật này bày ra trước mặt mọi người, thì dù cho ở bên trong các tu sĩ, thân phận của người đó cũng không phải bình thường. – Nhưng bọn hắn vẫn để Phương tiên sinh đứng ra, thay họ mở tiểu điếm này, bởi vì thân phận của bọn họ không thể gặp người khác? Hay là bọn họ không muốn có người biết được sự tồn tại của bọn họ? – Ta nghĩ dù vì bất kỳ lý do nào, những tu sĩ cao cao tại thượng như bọn hắn, lại giao những vật này cho Phương tiên sinh quản lý, nhất định là có không ít nhu cầu.

Phương Khải bật cười. – Chỉ có thời gian một đêm mà có thể điều tra, phân tích, ra được như thế. Nạp Lan Tiểu Thư, có phải ta nên nói một tiếng bội phục với ngươi hay không? – Phương tiên sinh quá khen. Nạp Lan Minh Tuyết nhấp nhẹ nhàng một hớp rượu Lê Hoa, rượu xuống đến cổ, làm cho gương mặt trắng như tuyết của nàng nổi lên một chút ửng đỏ, như là tuyết xuân tan, càng lộ ra một loại mỹ cảm khó tả, ngữ điệu nàng vẫn bình thàn như cữ, giống như có chút lười biếng. – Thật ra là ta điều tra xong rồi mới đi đến tiểu điếm của Phương tiên sinh.

Nói cách khác, sau khi nghe đến cái tên Khởi Nguyên là nàng đã bắt đầu điều tra, đây cũng là nguyên nhân vì sao ngày hôm sau nàng mới đến quán.

– Như vậy, Phương tiên sinh, hoặc nói là người tu sĩ đứng sau kia, có hứng thú hiệu lực cho Nạp Lan gia? Nàng thấy Phương Khải có vẻ không vui, lại mở miệng nói: – Xin đừng cự tuyệt vội, chắc Phương tiên sinh cũng biết được, chuyện của Tiêu Ngọc Luật cũng chưa xong, mà tu sĩ sau lưng ngươi lại không thể lộ diện giúp, không phải ta xem thường tiên sinh, lấy năng lực của tiên sinh, muốn tự xử lý chuyện này, chỉ sợ là khó làm được! – Nhưng lấy thực lực của Nạp Lan gia, ta dám cam đoan, thế lực sau lưng hắn, không dám tới tìm Phương tiên sinh gây phiền toái.

Tâm tư của nàng đã rõ ràng, nàng không muốn từ bỏ cái tâm tư chiếm tiểu điếm của Phương Khải làm của riêng, một chút cũng chưa từng bỏ!

Rõ ràng Phương Khải càng thấy không vui: – Vài phút của ta có thể kiếm mấy chục vạn, ngươi phí hết tâm tư kéo ta từ trong tiệm ra đây, chính là để nói những cái này? – Ta thừa nhận ngươi phân tích không tệ. Phương Khải cười nhạo nói. – Cũng tha thứ ta nói thẳng, hiệu lực, Nạp Lan gia của ngươi chưa có cái tư cách này! – Ngươi cũng biết, tại thành Cửu Hoa, thậm chí toàn bộ khu vực Giang Nam, hai chữ Nạp Lan đại biểu cho cái gì không? Lam Yên nổi giận. – Cho dù là Hoàng tộc, đến phương Nam để bái phỏng Nạp Lan gia cũng phải cung kính, tiểu thư coi trọng tiểu điếm của ngươi, muốn cho ngươi một cái cơ hội, cho ngươi mặt mũi, ngươi có phải quá coi trọng mình hay không? – Chiêu này nếu tận dụng triệt để mọi thứ ngược lại còn có thể chơi được. Phương Khải cười ha ha. – Chẳng qua chỉ một cái Tiêu Ngọc Luật liền muốn uy hiếp ta, các ngươi cũng quá mơ mộng hão huyền đi. – Đúng là càn rỡ! Lam Yên cho tay vào chuôi kiếm bên hông, hàn mang lóe lên, một thanh trường kiếm sắc bén giơ trước ngực Phương Khải.

Phương Khải bưng chén rượu lên bàn lên, liền ngửi thấy mùi thơm của lê hoa, say lòng người, không cần uống vào miệng đã có cảm giác nâng nâng.

Phương Khải nhẹ gật đầu, uộng một hơi cạn sạch, rượu ngon còn ấm, một chén uống cạn, Phương Khải cảm thấy có một dòng nước ấm chạy toàn thân, vốn hắn không tu luyện trong đan điền, vậy mà bây giờ lại sinh ra một luồng khí tức ấm áp.

Võ khí?!

– Đúng là rượu ngon. Cái này không chỉ đơn giản là tăng tiến tu vi như vậy! Một chén rượu, tương đương với mấy chục ngày khổ tu! – Kẻ có tiền đúng là không tầm thường. Phương Khải thấp giọng nói một câu.

Ngay sau đó, hắn bắt đầu ăn như bên cạnh không có người, cầm bầu rượu tự rót cho mình chén, chẳng có chút nào là muốn dừng lại.

Lam Yên đang cầm kiếm chỉ vào Phương Khải càng nhìn càng kinh hãi, đồ ăn thì không nói, nhưng phải biết, bầu rượu này chính là linh tửu chuẩn bị đặc biệt để thăm dò Phương Khải.

Bầu rượu này là lấy linh hoa của lê hoa ngàn năm để cất! Rượu này có tính nóng, cùng với công pháp mà Nạp Lan Minh Tuyết tu luyện có thể hỗ trợ cho nhau, mặc dù không phải độc, nhưng mỗi ngày Nạp Lan Minh Tuyết cũng chỉ dám uống một chén, còn phải phối hợp với đan dược mà Nạp Lan gia đặc biệt điều phối cho nàng, mới có thể hóa giải dược lực của nó.

Mà Lam Yên nhìn thấy Phương Khải uống hết nửa bầu?!

– Điều này… Không phải là thật chứ?

Tiếp lấy ánh mắt của nàng là Phương Khải vẫn tiếp tục uống?

Lúc này, không chỉ Lam Yên, mà ngay cả Nạp Lan Minh Tuyết cũng thấy kinh hãi: “Tiểu tử này, là quái vật sao?”

Rõ ràng nàng đã điều tra qua, Phương Khải chỉ là võ giả bình thường, đồng thời cũng chưa có bất kỳ cái kỳ ngộ nào, làm sao có thể lợi hại như thế?

Làm sao nàng có thể biết, sau khi thân thể Phương Khải trải qua T-virus cường hóa, đã không còn giống người bình thường, bởi vậy bây giờ mặc dù hắn không vận dụng võ khí để chống cự, thì những linh tửu này cũng không làm hắn say ngã!

Một mạch ăn xong cả bàn rượu thịt, lúc này Phương Khải mới vỗ bụng, nhìn về phía Lam Yên đang cầm kiếm chỉ hắn.

Thân thể Lam Yên hơi chấn động, trong khoảng khắc này, nàng cảm thấy như có một con Hồng Hoang mãnh thú đang đứng trước mặt mình.

Nhìn thấy Phương Khải đứng dậy, đi về hướng Nạp Lan Minh Tuyết, Lam Yên phát hiện, mình không dám động thủ!

Nội tâm Nạp Lan Minh Tuyết rất căng thẳng, thậm chí nàng còn có cảm giác, không thể đối đầu với người trước mắt này.

Nhưng điều này làm sao có thể?

Phải biết rằng hắn mới mười sáu tuổi! Đồng thời cũng có thể nhìn thấy tu vi của hắn không cao!

Phương Khải càng ngày càng đến gần nàng, chưa bao giờ, có người nào đến gần người nàng như thế, gần đến nỗi thậm chí nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.

Nhưng loại cảm giác này lại như là một đầu mãnh thú đáng sợ đang đứng sát người mình, nhẹ nhàng ngửi mùi con mồi, cho dù là ai thì cũng phải rùng mình.

Bởi vậy trong nội tâm nàng lần đầu tiên sinh ra cảm giác khẩn trương.

Bởi vì nàng cảm thấy, thiếu niên vốn mà đã bị mình nhìn thấu hoàn toàn, thậm chí cả những tai nạn đáng xấu hổ trong tuổi thơ cũng điều tra qua, nháy mắt một cái đã như biến thành màn đêm trong sương mù, làm cho nàng không thể nào đoán trước được.

Cái gì mà không thể đoán trước, mới là điều khiến nàng kiêng kị nhất.

Cũng may cảm giác này đến nhanh, đi cũng nhanh, không bao lâu, Phương Khải liền quay người rời đi, chỉ để lại một tiếng nhàn nhạt: – Nạp Lan tiểu thư, xem phân nhượng ở những đồ ăn và rượu này, lần thăm dò này coi như xong, nếu có lần sau, chỉ sợ sẽ phải trả cái giá mà ngươi không chịu nổi.

Phương Khải quay lại chỗ cũ, khẽ lấy ra một bản khế đất, sau đó lưu lại Linh Tinh tương ứng trên bàn.

– Những cái khác thì trả lại đi, ta cũng không muốn vì mở một cái quán net, liền đem toàn bộ hàng xóm láng giềng đều đuổi đi. Hắn đung đưa khế đất trong tay. – Thuận tiện, lúc nào rảnh mang chìa khóa đến cho ta. ” Nhất định là tên tu sĩ sau lưng hắn cho hắn một cái pháp bảo cường đại để hộ thân! Nhất định vậy!” Nạp Lan Minh Tuyết có lý trí mà người bình thường khó mà có được, bởi vậy nàng rất nhanh tỉnh táo lại. Nạp Lan Minh Tuyết không tin Phương Khải có khả năng như thế.

Để một tên thiếu niên 16 tuổi có thể cường đại trong thời gian ngắn như thế là không có khả năng!

– Xem ra ta còn đánh giá thấp sự coi trọng của người kia đối với hắn.

– Chờ một chút! Ngay khi Phương Khải chọn bị rời đi, Nạp Lan Minh Tuyết mở miệng gọi hắn lại.

Phương Khải vừa đi đến cửa, dừng chân lại, quay lại nhìn Nạp Lan Minh Tuyết, cười lạnh một tiếng: – Làm sao? Nạp Lan tiểu thư muốn lưu ta lại ư?

Sắc mặt Nạp Lan Minh Tuyết khôi phục vẻ bình tĩnh.

– Bây giờ mà ta đi cùng Phương tiên sinh, hẳn là không phải không còn chỗ trống chứ? Nạp Lan Minh Tuyết uống cạn chén rượu lê hoa, buồn bã nói. – Coi như không đồng ý, thì Minh Tuyết vẫn có thể tiếp tục đến quán Phương tiên sinh chơi đúng không. – Đương nhiên.

– Ta cảm thấy vẫn cứ gọi là Phương lão bản cho thích hợp. Phương Khải nói. – Tiên sinh nghe vẻ nho nhã quá, không quen! – Được rồi lão bản!

– Ta nghe bằng hữu nói, sáng sớm hôm nay Hoàng Tự viện của Lăng Vân học phủ có khóa mà? Bằng hữu của hắn tự nhiên là Vương Thái. – Ngươi không đi sao? – Hôm nay…. Khóe môi Nạp Lan Minh Tuyết hơi nhếch lên. – Vậy thì trốn học đi. ! ! ? ?

Người bình tĩnh nhất sau khi chơi xong trò chơi, hóa ra còn mải chơi hơn Tống Thanh Phong a?!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN