Dị Giới Quán Net (Dịch) - Huyền Thoại Sinh Ra Như Thế Nào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Dị Giới Quán Net (Dịch)


Huyền Thoại Sinh Ra Như Thế Nào



Do biết trước tình tiết kịch bản, cho nên Phương Khải khống chế thời gian cực kỳ chính xác, nếu chậm hơn một chút, chỉ sợ không có cơ hội bắn đạn tín hiệu!

– Lão Ngô, nếu là ngươi đánh với nó thì có mấy phần nắm chắc? Lương Thạch ngưng trọng nhìn về Ngô Sơn.

– Trước đó thì có bảy tám phần. Ngô Sơn cực kỳ cẩn thận, nói. – Nhưng bây giờ… Khó!

Công kích, phòng ngự cùng sức khôi phục như vậy, ngay cả tốc độ cũng gia tăng đến một mức đáng sợ!

Gần như hoàn mỹ! Căn bản là không có cách đối phó!

Ngô Sơn là võ giả có thực lực cao nhất ở đây, ngay cả hắn cũng không có một chút nắm chắc, sắc mặt những người còn lại càng trở lên ngưng trọng hơn!

Lấy cái tên Bạo Quân, quả nhiên danh bất hư truyền! Thật sự là quá mạnh!

Đương nhiên, nếu để bọn hắn biết Bạo Quân này chỉ là thử nghiệm, không biết sẽ có biểu lộ như thế nào.

Phương Khải hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng rút thanh Magnum ra!

Magnum có uy lực rất lớn, đồng thời với khoảng cách như này vẫn có thể đảm bảo được uy lực, nhưng ở trong trò chơi, hắn dựa vào kinh nghiệm, vơ vét tất cả thì cũng chỉ có tầm mười viên đạn.

Mà bây giờ hắn cũng chỉ còn lại vài viên!

Phương Khải bóp cò, toàn bộ những phát bắn đầy uy lực đều trúng vào người Bạo Quân!

Nhưng công kích như vậy lại giống như rơi xuống hồ, không một điểm gợn sóng!

Các đội viên khác cũng bắt đầu nổ súng, nhưng với công kích của súng thường, chẳng khác nào gãi ngứa cho nó!

– Chủ quán không có nhiều đạn. Trong mấy người ở đây, Tống Thanh Phong là người có kinh nghiệm phong phú nhất, cũng bởi vậy nên hắn hiểu rõ kết quả của việc hết đạn là gì.

Câu nói của Tống Thanh Phong làm cho những người khác như chìm xuống đáy vực.

Không những thế, bọn hắn nhìn thấy Bạo Quân phát động công kích về phía Phương Khải với tốc độ cực nhanh!

Cái hình thể khổng lồ của nó khi tấn công, không những không chậm mà còn làm cho người khác cảm nhận thấy một loại uy áp như Thái sơn đè trứng.

Có thể né lần nữa không?

Trái tim mọi người đều nhảy lên!

Lúc này Phương Khải lại cực kỳ tình táo.

Bản thân Chris có kỹ xảo cách đấu!

Mặc dù hắn vốn chỉ là Đoán Thể đỉnh phong, chưa đạt tới võ giả, nhưng do việc không ngừng dùng Chris để chiến đấu, hắn đã bắt đầu đem những kỹ xảo này dung nhập vảo bản thân, trở thành kiến thức của mình!

Lại thêm việc lấy Hunter làm đối thủ rèn luyện, cách thức tấn công của Hunter lại rất giống Bạo Quân, xông, nhào, bắt, xé, tất cả những cách tấn công này Phương Khải đều rất quen thuộc!

Hơn nữa, hắn lại có đẳng cấp cao hơn tất cả mọi người: 23 cấp!

Nhiều phương diện chồng lên, khiến cho sức chiến đấu của Phương Khải không thể lấy cách bình thường để tính toán.

Chỉ thấy Phương Khải nhảy lên cao, ngay sau đó dùng chấn đạp lên mặt tường, thân hình lại bay cao hơn, nhanh chóng tránh được đòn tấn công của Bạo Quân, rồi tiếp tục nổ súng!

Liên tục bắn ra 3 phát, ba viên đạn hiện lên hình chữ “Phẩm”, toàn bộ bắn vào vị trí trái tim từ phía sau Bạo Quân.

Lực công kích liên tục lại cường đại, khiến cho sức phòng ngự của Bạo Quân cũng có chút không chịu nôi!

Chỉ thấy nó lảo đảo một cái, chỗ bị bắn trúng, máu tươi chảy ra như suối.

– Chủ quán trâu bò!

– Dưới tình huống như vậy mà vẫn còn sống?

– Không có võ khí đơn đấu với loại quái vật này! Chủ quán còn là người sao?

Những người đứng sau lưng Phương Khải đều mở to mắt.

Không dùng võ khí mà có thể làm được đến tình trạng này, quả thật là không thể tin nổi!

Coi như trận này thất bại, cũng có thể kiêu ngạo!

– Các ngươi còn chưa thấy chủ quán dùng một thanh tiểu đao giết tiểu quái cuối màn… Nước bọt của Lâm Thiệu bắt đầu bay loạn xạ. – Có thể nói là như nước chảy mây trôi. – Tiểu đao dọn quái?

– Không sợ lây nhiễm sao?

– Quá tự tin đi?

Câu nói của Lâm Thiệu lập tức vang lên một trận sửng sốt.

– Magnum hết đạn! Tống Thanh Phong nói ra một sự thật.

Trên thực tế, sau khi chơi trò chơi này, bọn hắn dần dần hiểu rõ, đây là một cái thế giới không có võ khí, con người phát minh ra các loại vũ khí uy lực cực mạnh để đối địch!

Khi chúng ta có đạn, cho dù gặp được địch nhân mạnh gấp mấy lần cũng có thể đối phó. Nhưng khi vũ khí này không có đạn, cục diện sẽ trở lên cực kì bết bát.

Dù sao dùng tiểu đao cận chiến, không phải là một cái lựa chọn tốt!

Chỉ cần hơi phân tâm, tuyệt đối là bị phanh thây!

Quá khó khăn!

Cho dù bọn hắn chỉ đứng sau nhìn, cũng cảm thấy tê cả da đầu!

Chỉ thấy Phương Phải vội vàng chạy về hướng ngược lại với Bạo Quân, mà Bạo Quân bị Phương Khải bắn mấy phát đạn nửa quỳ trên mặt đấy, nhất thời không thể đuổi kịp!

Đúng là không còn đạn!

Phải biết Chris chỉ là một người bình thường không biết võ khí, không có súng làm sao có thể chống lại quái vật này?

– Xong, không cần xem. Mặc dù đã kéo đủ khoảng cách với Bạo Quân, nhưng tất cả mọi người vẫn cảm thấy tuyệt vọng. – Bạo Quân quá mạnh! Từ Tử Hinh lắc đầu, thở dài một hơi: – Dùng Chris chỉ sợ không thể qua cửa, xem ra ta cũng phải thay Jill đi mới được.

Tống Thanh Phong cũng tiếc nuối nói: – Xem ra Chris chỉ là phương pháp giúp ta quen thuộc trò chơi… Ngay cả chủ quán cũng không qua được. – Công ty Umbrella là cái gì mà có thể chế tạo ra nhiều quái vật cường đại như vậy!

Trên bầu trời, tiếng máy bay trực thăng vang lên!

Sắc mặt Phương Khải vui mừng, thừa dịp Bạo Quân không đuổi theo, vội vàng hướng về phía máy bay trực thăng vẫy tay.

Một hộp hình chữ nhật được ném xuống từ trên trực thăng!

Cùng lúc đó, Phương Phải lộn một vòng, nhặt cái hộp hình chữ nhật kia lên.

– Đến tay! Phương Khải vui mừng, rốt cuộc đã đến!

Hắn chạy hướng ngược lại không phải để chạy trốn! Mà chính là thừa dịp Bạo Quân không tấn công để nhặt món đồ này!

– Chủ quán muốn làm gì?

Vốn đã hoàn toàn mất hi vọng, khi mọi người chuẩn bị quay người đi thì tất cả đều bị động tác này của Phương Khải làm cho dừng lại.

– Đấy là vật gì? Tất cả mọi người đều hiếu kỳ nhìn cái hộp màu đen.

Bọn hắn nhìn thấy trước cái hộp đen hình chữ nhật, thò ra một cái họng pháo thô to.

Bất kỳ là ánh kim loại sáng bóng, hay là họng pháo màu bạc thô to kia, đều làm cho người ta cảm thấy một loại uy hiếp chấn động lòng người.

Phương Khải trực tiếp vác nó trên vai, nhìn thấy Bạo Quân đang lao đến, không những không sợ mà lại trực tiếp bóp cò.

Sưu!

Chỉ thấy một viên hỏa tiễn được bắn ra từ bên trong họng pháo!

Viên đạn to như cánh tay, mang theo vệt lửa dài, cùng với đó là tiếng rít gào, ầm ầm đẩy ra!

Dường như Bạo Quân cảm giác được nguy hiểm, lập tức giơ móng vuốt bảo vệ chỗ yếu hại!

Ngay sau đó, một tiếng nổ ầm ầm truyền đến.

Cả mặt đất bị chấn động.

Chỉ nhìn thấy vô số miếng thịt bị bốc cháy văng ra, một luồng khí nóng như sóng, đem Phương Khải đẩy lùi mấy bước.

– Một phát nhập hồn. Phương Khải thỏa mãn quay ngược họng pháo lại, thổi nhẹ luồng khói ở bên trên, sau lưng hắn đã ướt đẫm một mảng! – Cũng may đã luyện qua! Phương Khải cười ha ha một tiếng, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lặng ngắt như tờ!

Toàn bộ quán nét an tĩnh đến lỗi cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.

Không ai dám tin, cái hộp đen trong tay Phương Khải lại có uy lực kinh khủng như thế!

Đấy chính là mị lực của vũ khí nóng!

Đấy chính là uy lực của vũ khí nóng!

So với vũ khí lạnh coi trọng quá trình chiến đấu, thì vũ khí nóng có khuynh hướng về kết quả hơn!

Đây là một vụ nổ vô cùng mỹ lệ! Đây chính là lãng mạn của nam nhân!

Mọi người nhìn chắm chằm vào màn hình, nhìn khẩu súng bắn tên lửa (súng chống tăng) trong tay Phương Khải, đừng nói là Đại võ sư, chỉ sợ ngay cả Võ Tông hay nhóm đại tu sĩ cao cao tại thượng cũng sẽ cảm thấy da đầu run lên!

Chris khiêng súng bắn tên lửa, cùng đồng đội leo lên trực thăng, tòa Arklay ác mộng kia, dưới một đống vụ nổ đã tan thành mây khói.

Đồng đội ở bên cạnh, Rebecca mệt mỏi đã ngủ thiếp đi, Jill dựa đầu lên vai Chris, ánh nắng xuyên qua màn mây đen, rơi xuống khuôn mặt góc cạnh của Chris, trên đấy còn dính một vài vết máu.

Giờ phút này, mấy người trong quán nét như thấy được thần linh!

Nam tính!

Khí phách!

Đây chính là kết thúc của Resident Evil 1 sao?

Chờ đợi đã lâu, rốt cược cũng thấy cảnh này!

Mỗi một cái trò chơi, bất kỳ thể loại nào, không phải lúc nào cũng tràn ngập niềm vui thú.

Có gian khổ chém giết Hunter, cũng vắt óc ra tìm lời giải, rồi mệt mỏi khi giết quái quá lâu, hay lúc thất vọng chán nản khi mắc kẹt trong cơ quan. Nhưng khi nhìn thấy một màn này, quay đầu nhìn lại thì mới thấy đáng giá!

Quả thật, trên đời này không phải ai cũng có thể gọi là anh hùng, nhưng không vì vậy mà trong long họ mất đi một phần hào hùng. Cũng vì vậy, một cảnh này có thể ghi vào huyền thoại, vô cùng quý giá!

Nó diễn giải tất cả những khí thế hào hùng của một anh hùng ra một cách tinh tế!

Nếu như nói lúc trước bọn hắn chỉ nghĩ làm cách nào để qua cửa, thì bây giờ, bọn hắn đã bắt đầu hiểu chơi trò chơi là lên chơi thế nào!

Một màn kết thúc này, quá khí phách!

Bắt đầu so sánh, quả thật lúc trước mình dùng thân chó để chơi!

Nhìn thấy hình ảnh máy bay trực thăng biến mất sau ánh nắng chói chang, giờ phút này vô luận là bọn Tống Thanh Phong hay những người từng trải, bọn họ đều là những người mới tiếp xúc đến Resident Evil, rồi một màn mà bọn hắn chờ mong nhất cũng đã diễn ra trước mắt.

Tất cả ánh mắt của bọn hắn đều hướng về Phương Khải, mà Phương Khải cũng vừa lúc out ra khỏi trò chơi.

Nhìn thấy vậy, hắn ngẩn ra: – Làm sao các ngươi lại vây quanh cả đây thế này?

– Chủ quán uy vũ!

– Quá nam tính!

– Giống như là ta tận mắt nhìn thấy một bộ truyện tiểu thuyết.

– Không, là một bộ sử thi.

– Đây mới là việc nam nhân nên làm. Lương Thạch cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

– Vậy mà… Vậy mà có thể làm được như thế? Tống Thanh Phong nắm chặt tay.

– Đột nhiên ta cảm thấy chủ quán rất đẹp trai! Tịch Tiểu Vân khẽ nói: – Nhìn chủ quán chơi, ta thấy trò chơi này không đáng sợ như vậy, hay là lát nữa ta cũng chơi thử một chút? – Món đồ này làm cho ta nghĩ đến pháp khí của tu sĩ. Ngô Sơn nhìn một lúc, cảm thấy ngứa tay. – Thật muốn tự tay thử một cái! Nếu mà có mốn đồ này? Ta sao phải sợ tu sĩ? – Tử Hinh! Thẩm Thanh Thanh kêu lên. – Ta cũng muốn chơi, dạy ta được không! – Vừa nãy ngươi mới nói không chơi cơ mà! Từ Tử Hinh trừng mắt nhìn nàng, lúc trước mình tốn bao nhiêu nước bọt, bây giờ lại chủ động muốn chơi? – Nhìn người chơi không vui! Thẩm Thanh Thanh cười hì hì, nói: – Nhìn chủ quán chơi đặc sắc hơn nhiều.

-…. Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Tử Hinh lập tức xạm lại, tại sao nhìn ta chơi lại không muốn chơi?

Nhìn ta di chuyển tránh chó zombie lưu loát như thế, chẳng lẽ ngươi không thấy vậy sao!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN