Dị Kiếm Khách - Chương 1: Thỏa Ước Ngục Tù
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Dị Kiếm Khách


Chương 1: Thỏa Ước Ngục Tù



Ngồi trong thạch lao, quay mặt vào vách, gã tử tội có vẻ trầm mặc. Y như thể chiêm nghiệm lại mình trong sự im lặng, cô tịch.

Lỗ tai của y khẻ giật nhẹ như thể nghe được tiếng động gì đó.

Bóng tối âm u của thạch lao, bao trùm lên gã tử tù, nên y có thể phát hiện những chuyện đang diễn ra chung quanh mình bằng thính nhĩ. Y thò tay bắt lấy con kiến càng đang bò về phía bàn chân y. Con kiến càng bẹp dí trong hai ngón tay của gã. Ngay cả trong hoàn cảnh là một tên tử tội, nhưng Huyết Kiếm Trương Thiên Tống vẫn tước đoạt sự sống của sinh vật bé nhỏ.

Giết xong con kiến càng kia rồi, y lại trở về tư thế ngồi trầm tư mặc tưởng, chẳng khác gì một pho tượng đang ngồi thiền định.

– Cạch.

ém thanh mở khóa của thạch lao đập vào thính nhĩ Trương Thiên Tống.

Trương Thiên Tống nghe rõ mồn một, nhưng chẳng màng đến thứ âm thanh đó.

Gã giám ngục lưỡng lự đứng ngay cửa thạch lao. Trên tay gã giám ngục là một bầu rượu hai cân.

Trương Thiên Tống thờ ơ nói:

– Đã đến thời khắc dành cho Trương mỗ rồi ư ?

Gã giám ngục đặt bầu rượu xuống bên cạnh Trương Thiên Tống rồi nói:

– Tôi đem đến cho người bầu rượu Bồ đào thổ phần tửu.

– Rượu tống tiễn tại hạ ?

– Rượu tống tiễn.

– Tốt !

Y nói rồi bê lấy bầu rượu mở nắp dốc lên miệng. Tu luôn một ngụm dài, khi Thiên Tống đặt bầu rượu trở về chỗ cũ thì tất cả số rượu trong bầu đã không còn nữa.

Y từ tốn nói:

– Rượu rất ngon, ta nợ các hạ.

Gã giám ngục nhỏ nhẹ nói:

– Trương đại hiệp không biết tiểu nhân nhưng tiểu nhân thì biết đại hiệp.

Trương Thiên Tống nhìn lại gã giám ngục rồi thốt lên:

– Trương đại hiệp ?

Y lắc đầu nói tiếp :

– Một kẻ tử tội như Trương mỗ sao còn có thể là đại hiệp được.

Không… Các hạ đừng gọi ta bằng hai từ đó. Tất cả những tử tội đều không bao giờ là đại hiệp.

Thiên Tống vừa nói vừa quay mặt ra cửa thạch lao tử tội.

Y ôn nhu nói:

– Trương mỗ ngửi được mùi của đại nhân.

Gã nói dứt câu thì một vị đại quan vận quan bào từ ngoài cửa bước vào.

Vừa thấy vị quan nhân nọ, gã giám ngục liền cúi đầu thi lễ.

– Tiểu nhân bái kiến đại nhân.

Nhìn gã giám ngục, vị đại nhân nghiêm giọng nói:

– Nếu chiếu theo vương pháp, ngươi biết tội gì không ?

Gã giám ngục quì ngay xuống trước mũi giày của Bàng Thống đại nhân.

– Tiểu nhân biết… tiểu nhân biết… Xin đại nhân phán trị.

Hừ nhạt một tiếng, Bàng đại nhân trang trọng nói:

– Ra ngoài đi !

Gã giám ngục sụp lại:

– Tiểu nhân cáo từ…

Y nói rồi lẩn nhanh ra cửa thạch lao tử tội.

Nhìn lại Trương Thiên Tống, lão cất tiếng hỏi:

– Ngoài kia như thế nào Trương các hạ biết không ?

Thiên Tống chậm rãi đáp:

– Ở trong thạch lao tử tội, cách ly hẳn với bên ngoài. Mặc dù biết ngoài kia trời đất đang vào mùa lập xuân, người người nô nức chờ đợi điều tốt lành. Nhưng với Trương mỗ thì không. Một tử tội thì đâu có cái quyền đòi hỏi gì cho mình.

Bàng Thống đại nhân vuốt râu, khẽ gật đầu:

– Đúng?Các hạ không còn cái quyền gì cả. Nhưng nếu bổn nhân cho các hạ cái quyền đó, Trương các hạ nghĩ sao ?

Trương Thiên Tống từ từ đứng lên. Y nhìn thẳng vào mặt Bàng đại nhân:

– Nếu Trương mỗ không nhận thì thời khắc tử vong của Trương mỗ đến ngay lập tức. Nếu Trương mỗ nhận thì chẳng khác nào đã nhận sự tái sinh của Bàng đại nhân. Phàm cho người khác tái sinh, tất Bàng đại nhân đã có dự tính đòi hỏi ở người mình ban phát cho sự sống.

Bàng Thống mỉm cười nhìn Trương Thiên Tốn. Lão ôn nhu nói:

– Người ta có thể ban phát rất nhiều thứ trên cuộc đời này. Bất kể đó là thứ gì, nhưng chẳng ai ban phát cho người ta sự sống được. Ban phát cho người khác sự sinh tồn tất nhiên đã bán nửa cái mạng mình. Trượng các hạ hẳn biết điều đó chứ.

Thiên Tống gật đầu nói:

– Cái cho lớn như vậy, tất đòi hỏi cũng không thể nhỏ hơn.

Bàng Thống gật đầu:

– Đúng ! Cho lớn tất nhiên sự đòi hỏi lại cũng không thể nhỏ. Bổn nhân muốn ban cho Trương các hạ sự sống đó. Và Bàng mỗ biết Trương các hạ rất muốn điều đó.

Mặt Thiên Tống đanh lại:

– Sao Bàng đại nhân đoán tại hạ cần sự sống.

Y mỉm cười nói tiếp:

– Đã có sinh thì phải có tử… Ai không một lần chết. Nghĩ như vậy, tại hạ không quá xem trọng sự sống đâu. Nếu cuộc sống này trường sinh bất tử…

Vô nghĩa lắm !

Bàng Thống bật cưòi, rồi nói:

– Nói rất hay ! Nếu như có cuộc sống trường sinh bất tử, bổn nhân đoan chắc chẳng một ai quí cuộc sống này cả. Nhưng vì có cái chết mà người ta mới biết quí cuộc sống của mình.

Bàng Thống vuốt chòm râu đen nhánh, rồi nói tiếp:

– Cuộc đời con người quá ư ngắn ngủi, nhưng lại phải tiếp nhận cái chết đến, trong khi còn bao nhiêu điều mình chưa làm. Chính thể là người ta mới cần đến sự sống. Huống chi bổn nhân biết Trương các hạ còn quá nhiều ưu tư với cuộc đời này.

Thiên Tống chau mày. Y từ tốn nói:

– Bàng đại nhân biềt gì về Thiên Tống.

Bàng Thống chậm rãi nói:

– Một tử tội mà tiếng tăm đã lừng lẫy trên chốn võ lâm giang hồ.

Lão vuốt râu, trầm giọng nói tiếp:

– Một tử tội thì không bao giờ là đại hiệp, nhưng một đại hiệp thì vẫn có thể là tử tội. Phải chi Trương các hạ nghiệm được cuộc sống của mình hôm nay thì chắc đã không xuống tay lấy mạng ngự đệ của đương kim hoàng thượng.

Thiên Tống lắc đầu:

– Điều này Bàng đại nhân sai rồi !

Bàng Thống ngạc nhiên hỏi:

– Bổn nhân sai ở chỗ nào ?

Thiên Tống nhấn mạnh:

– Tại hạ có hướng đi riêng của mình. Trương Thiên Tống chấp nhận bất cứ điều gì xảy đến với mình.

Thiên Tống khoanh tay trước ngực rồi nói tiếp:

– Bàng đại nhân?Nếu tại hạ tiếp tục nhận được sự sống từ đại nhân thì tại hạ sẹ làm gì cho người.

Bàng Thống đáp nhanh:

– Trương Thiên Tống, các hạ muốn bổn nhân đi thẳng vào sự đòi hỏi của mình ?

Thiên Tống gật đầu :

– Đúng ! Tại hạ và Bàng đại nhân có thể nói mãi những điều mình suy ngẫm trong cuộc sống này. Cuộc sống thì vẫn cứ tiếp diễn, nên tại hạ và đại nhân chẳng bao giờ nói hết được. Nên cái chúng ta cần nói với nhau chính là sự đòi hỏi của nhau.

Bàng Thống gật gù nói:

– Bổn nhân rất thích thú nghe câu nói này của các hạ. Trên cõi đời này có những chuyện mà một kẻ bình thường không thể làm được. Những công việc chỉ dành cho những con người đặc biệt như Trương Thiên Tống.

Thiên Tống thản nhiên nói:

– Nếu tại hạ là một kẻ bình thường… tại hạ sẽ giữ mãi sự bình thường đó.

Bàng Thống tiếp lời:

– Rất tiếc Trương Thiên Tống không còn là một con người bình thường như những người khác.

Bàng Thống nói rồi tự tay tra chìa khóa mở xích cho Thiên Tống.

Chờ cho Bàng Thống mở xích cho mình, Thiên Tống mới nói:

– Bàng đại nhân đã suy nghĩ trước khi đi đến quyết định này ?

Bàng Thống trả lời dứt khoát:

– Bổn nhân biết mình đang làm gì. Và biết người đối diện với bổn nhân là ai. Trương các hạ theo lão phu chứ ?

Thiên Tống gật đầu.

Bàng Thống đi trước, Thiên Tống theo sau. Bàng đại nhân đưa Thiên Tống đến một tòa lầu khá đồ sộ. Trong gian biệt sảnh đã bày sẵn một bàn tiểu yến dành cho hai người.

Lão mời Thiên Tống ngồi vào bàn. Tự tay lão chuốc rượu cho Thiên Tống.

Hai người bưng chén.

– Mời Trương các hạ !

– Mời !

Hai người cùng cạn chén. Đặt chén xuống bàn, Thiên Tống nói:

– Trong thạch lao, tại hạ đã được tiễn đi bằng hai cân Bồ Đào thổ phồn tửu. Không biết đây có phải là bữa ăn sau cùng mà đại nhân tống tiễn Trương mỗ.

– Trương các hạ nghĩ như thế cũng đúng.

Bàng Thống vừa nói vừa chuốc rượu ra chén nhưng Thiên Tống đã cản lại.

Y nhìn Bàng Thống rồi nói:

– Trương mỗ sẽ uống cạn tất cả số rượu trên bàn này, nhưng trước khi uống, tại hạ muốn biết Bàng đại nhân cần gì ở Thiên Tống này ?

Bàng đại nhân đặt vò rượu xuống bàn. Lão nghiêm giọng nói:

– Trương các hạ có bao giờ nghe nói đến xâu chuỗi ngọc Chuyển Luân chưa ?

Đôi chân mày rậm của Thiên Tống cau lại.

– Tại hạ có nghe nói đến !

Bàng Thống gật đầu:

– Tốt lắm !

Vừa nói Bàng Thống vừa xoay nhẹ cái bàn. Một cái hốc bí mật lộ ra giữa mặt bàn. Bàng Thống lấy từ trong cái hốc đó ra một chiếc tráp vàng.

Lão mở nắp chiếc tráp. Ngay lập tức, có một vầng hào quang xanh biếc tỏa lên. Vầng hào quang nhứt thời làm lóa cả mắt Trương Thiên Tống.

Bàng Thống nói:

– Trong chiếc tráp của bổn nhân là sợi Kim tơ vừa xâu được có hai viên Chuyển Luân lam ngọc. Nó còn thiếu những mười viên nữa. Bổn nhân muốn có trọn vẹn một xâu chuỗi Chuyển Luân.

Nhìn Thiên Tống, Bàng Thống nghiêm giọng nói:

– Đó là sự đòi hỏi của bổn nhân nơi các hạ.

Lão đậy nắp chiếc tráp lại, rồi đẩy qua Thiên Tống.

– Ngoài sự sống dành cho Trương Thiên Tống ra, bổn nhân còn ban phát cho các hạ một điều này nữa?Nếu như các hạ thu nhặt trọn xâu chuỗi chuyển về cho bổn nhân…

Lão bỗng dừng lại không nói tiếp. Thiên Tống vặn hỏi :

– Bàng đại nhân còn cho tại hạ điều gì ?

Bàng Thống bưng bầu rượu chuốc đầy hai chén. Lão vừa chuốc rượu vừa nói :

– Bạch Hảo Dung !

Chẳng biết tục danh kia có tác động gì đến Thiên Tống mà chân diện y không ngừng biến đổi. Sự thay đổi không ngừng của chân diện Thiên Tống lọt ngay vào mắt của Bàng Thống.

Bàng Thống nghiêm giọng nói:

– Cái mà bổn nhân trả lại cho Trương các hạ xứng với cái mà các hạ làm cho bổn nhân chứ ?

Thiên Tống bưng chén rượu. Y chìa chén rượu đến trước mặt Bàng Thống:

– Tại ha không còn đòi hỏi gì hơn nữa !

– Vậy xem như lão phu và Trương các hạ đã thỏa thuận với nhau.

Hai người cùng cạn chén.

Bàng Thống đặt chén rượu xuống bàn nhìn Thiên Tống.

– Bổn nhân nói them cho Trương các hạ biết?Một khi đã nhận thỏa ước này, thì các hạ gián tiếp đặt tay vào án tử của các hạ. Cái chết sẽ đến với các hạ bất cứ lúc nào !

Thiên Tống khẳng khái:

– Cái giá mà tại hạ trả phải ngang với cái mà đại nhân ban phát. Tại hạ không nệ hà điều đó !

– Bổn nhân kính các hạ một chén.

– Mời đại nhân !

Hai người cùng cạn chén. Đặt chén xuống xuống bàn, Thiên Tống nhìn Bàng Thống trang trọng hỏi :

– Bàng đại nhân ! Tại hạ khởi đầu từ đâu ?

Xoay cái chén một vòng trong tay mình, Bàng Thống nghiêm giọng nói:

– Từ tử lao !

Thiên Tống cau mày:

– Từ tử lao ?

Bàng Thống gật đầu:

– Đúng !

Thiên Tống ôn nhu, bang quơ nói:

– Thiên Tống là một tử tội được Bàng đại nhân ban pháp cho sự sống và khởi nghiệp từ tử lao. Chắc hẳn tại hạ phải có duyên có phận với tử lao !

Bàng Thống từ tốn đáp:

– Trương các hạ nghĩ sao cũng được. Miễn thỏa ước của bổn nhân và các hạ được chu toàn mỹ mãn.

Bàng Thống đứng lên. Lão đi thẳng đến bức bình phong, kéo dạt qua một bên. Sau bức bình phong là một thanh kiếm đỏ ối, được gác trên giá kiếm bằng gổ. Chỉ nhìn thấy thanh kiếm đỏ rực đó thôi, người ta đã có cảm giác rờn rợn bởi sát kiếm tỏa ra từ lưỡi kiếm. Màu đỏ lưỡi kiếm những tưởng như thanh kiếm kia được luyện ra từ máu của người ta.

Bàng Thống nhìn lại Trương Thiên Tống, rồi nói:

– Trương các hạ còn nhận ra thanh kiếm này chứ ?

Thiên Tống xúc động nói:

– Đã lâu lắm rồi, Thiên Tống không cầm lấy kiếm !

Thiên Tống vừa nói vừa bước đến đặt tay vào đốc kiếm. Y dung ngón tay trở vuốt theo lưỡi kiếm. Ngón tay trỏ của Thiên Tống lướt đến đâu, lưỡi kiếm sáng rực lên đến đó.

Bàng Thống dõi mắt quan sát từng hành động của Thiên Tống. Lão vuốt râu nhìn Thiên Tống từ tốn nói:

– Có một người tử tù đang chờ các hạ đến !

Thiên Tống đặt lưỡi kiếm trở lại giá gỗ rồi nhìn thẳng Bàng Thống, trang trọng nói:

– Bàng đại nhân có thể đưa Thiên Tống từ trong tử lao ra, tất có thể đưa người tử tù đó ra ngoài và ban tặng cho y sự sống, rồi đòi hỏi lại ở y điều đại nhân cần !

Bàng Thống lắc đầu vuốt râu :

– Nếu Trương các hạ là tử tù của cơ mật viện thì người kia lại là tử tù của võ lâm. Ngay bây giờ bổn nhân cũng chẳng biết y bị giam ở đâu?

Bàng Thống im lặng một lúc rồi nói tiếp:

– Bổn nhân chỉ có thể cho Trương các hạ biết ngoại danh của y.

Thiên Tống hỏi nhanh:

– Ngoại danh của y là gì ?

Bàng Thống chậm rãi đáp:

– Thiên Sứ bóng tối !

Đôi chân mày của Thiên Tống nhíu lại. Y như thể không kiềm chế được mà bắt buộc lập lại lời của Bàng Thống:

– Thiên Sứ bóng tối ?

Bàng Thống vuốt râu gật đầu:

– Thiên Sứ bóng tối có thể nói cho Trương các hạ biết Bạch Hảo Dung đang ở đâu.

Thiên Tống đột nhiên hỏi:

– Bàng đại nhân tin ở Trương Thiên Tống này ?

Bàng Thống đáp một cách dứt khoát :

– Tin ! Đây là công việc chỉ có Thiên Tống mới làm được mà thôi !

Thiên Tống hỏi dồn:

– Vì nguyên cớ nào mà đại nhân tin chỉ có mỗi Thiên Tống mới làm được ?

Bàng Thống tự tin đáp:

– Các hạ là người của võ lâm. Tất biết và am tường người của võ lâm như thế nào !

Thiên Tống cười khảy rồi nói:

– Nghe đại nhân nói câu này, tại hạ có cảm tưởng Bàng đại nhân cũng rất am tường về võ lâm.

Bàng Thống ung dung đáp:

– Cứ cho là như vậy. Nếu như bổn nhân không biết chút gì về võ lâm thì chắc chắn không tìm đến Huyết Kiếm Trương Thiên Tống với những thỏa ước này !

Thiên Tống quay bước đến bàn tiểu yến. Y thản nhiên bưng lấy vò rượu, dốc lên miệng tu ừng ực. Chỉ qua một hơi, hắn đã uống cản cả vò rượu hai cân, rồi đặt xuống bàn.

Nhìn lại Bàng Thống, Thiên Tống nói:

– Tại hạ đã uống cạn số rượu trên bàn như lời nói của mình !

Y từ từ thở ra rồi nói tiếp:

– Bàng đại nhân đã chọn đúng người rồi đó !

Bàng Thống mỉm cười:

– Bổn nhân tin mình không chọn lầm người !

Nhìn thẳng vào mặt Bàng Thống, Thiên Tống nói:

– Tại hạ quay lại tử lao được rồi chứ ?

Bàng Thống mỉm cười rồi nói:

– Không ! Nơi đó không còn là nơi của các hạ nữa. Võ lâm mới là chỗ đến của Trương Thiên Tống !

Lão dừng lại một lúc rồi nói tiếp:

– Bổn nhân chờ đợi sự quay về của tôn giá. Chắc chắn cuộc sống bên ngoài không lạnh lẽo và cô tịch như trong tử lao !

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN