Dị Kiếm Khách
Chương 17: Bóng Sắc Hư Vô
– Công tử, khi bổn nhân đã thích công tử thì công tử phải thuộc về bổn nhân. Liền sau lời nói đó, Quách Trụ thi triển một thứ thân pháp thần kỳ mà Thiếu Hoa có nằm mơ cũng không tưởng tượng được.
Thân pháp Quách Trụ vụt lướt lên cao bốn trượng, quay tròn như chiếc bông vụ đỏ ối, rồi chút xuống tợ một cánh dơi.
Lao thẳng đến Thiếu Hoa. Y chẳng khác nào một cánh dơi khổng lồ với mười móng vuốt đen kịt vươn ra.
Áp lực cuồng phong vồ tới Thiếu Hoa.
Đối mặt trước chiêu công quái dị của Quách Trụ, dù cho bất cứ ai, có đẳng cấp võ công thế nào, nhất định cũng đểu phải nảy sinh ý định né tránh.
Trảo thủ đen kịt và gớm ghiếc của Quách Trụ chưa đến mà uy lực chỉ phong đã đến. Nhưng âm thanh vi vu như tiếng sáo diều khiến xương sống Thiếu Hoa gay lạnh. Những tưởng đâu chàng sẽ tránh né trảo công của đối phương, nhưng thật là bất ngờ, sự bất ngờ kia hoàn toàn vượt thoát khỏi những tiên liệu của Quách Trụ chủ nhân Nhục Nhân Địa.
Mặc dù chưa từng có chút kinh nghiệm trên giang hồ, nhưng phản ứng đối phó của Thiếu Hoa thì khiến cho Quách Trụ gần như hoàn toàn không dự liệu được. Chàng không né tránh trảo công của đối phương, cũng chẳng một chút e dè hay hoảng sợ mà dụng luôn một thế kiêm thần tốc, hướng vào giữa đôi trảo đâm thẳng tới.
Phàm một cuộc giao đấu thì có kẻ công người thủ, nhưng cuộc giao đấu này thì không bình thường. Nếu Quách Trụ dụng bộ pháp thần kỳ phối hợp với trảo thủ công chàng thì ngược lại Thiếu Hoa củng dụng một chiêu kiếm vừa độc vừa tàn nhẩn công lại đối phương.
Cả hai người đều là kẻ công chứ không có ai là người thủ.
Quách Trụ giật mình nhưng chẳng thể nào kịp biến hóa chiêu công trở lại thế thủ. Khi trảo của y chạm được vào người Thiếu Hoa thì mũi kiếm của chàng cũng cắm vào yết hẩu lão.
Quách Trụ buột miệng nói :
– Ngươi….
Lời nói thốt ra thì y cũng kịp dừng bộ nhưng trảo vẫn bám lấy yết hầu và tâm huyệt của Thiếu Hoa. Phía bên kia, mũi kiếm cũng hơi chích vào yết hầu Quách Trụ, tạo ra một hạt máu ngay trên đầu lưỡi kiếm.
Hai người nhìn nhau. Mặc dù cả hai đều im lặng nhưng ánh mắt của họ đã nói ra tất cả những gì họ đang suy nghĩ trong đầu.
– Tiểu tử…. Ngươi không sợ chết à ?
Thiếu Hoa điểm một nụ cười mỉm hỏi ngược lại Quách Trụ :
– Nếu như tại hạ chết… Tôn giá không sống được đâu.
Vừa thốt ra câu đó, Thiếu Hoa chú nhãn quan sát chân diện của Quách Trụ. Dưới ánh trăng lưỡi liềm giờ thì Thiếu Hoa đã có thể thấy rõ từng nét mặt họ Quách. Thậm chì những khối thịt u nần trên khuôn mặt choắt của gã.
Quách Trụ lưỡng lự nói :
– Bổn nhân có thể chết dưới kiếm của ngươi.
– Không phải có thể đâu… Mà tôn giá chết bởi kiếm của tại hạ nếu như người có ý muốn giết tại hạ. Nói thẳng ra, tại hạ chết thì tôn giá cũng theo chân tại hạ. Cả hai cùng chết.
Quách Trụ thở ra rồi gằn giọng nói :
– Tại sao công tử làm vậy ? Bổn nhân và ngươi đều là không có thù có oán.
– Tại hạ và tôn giá đúng là những người không có thù có oán, nhưng cả hai đểu không muốn thua trong cuộc đấu này.
– Công tử nói đúng. Bổn nhân không muốn thua.
– Tại hạ cũng không muốn thua.
Hai cánh môi Quách Trụ thoạt mím lại rồi nhấc lên :
– Chính đều đó đã khiến cho công tử không màn đến sống và chết ?
– Bất cứ kiếm thủ nào của Kiếm Môn cũng không nghĩ đến cái chết. Đó là nguyên tắc của một kẻ cầm kiếm.
– Hôm nay bổn nhân mới biết Kiếm Môn lợi hại như thế nào.
Quách Trụ buông tiếng thở dài :
– Bổn nhân và công tử cùng rút chiêu công lại chứ ?
– Nếu tôn giá cho đó là một giải pháp để tại hạ và tôn giá cùng tránh khỏi bóng sắc lưỡi hái của tử thần.
– Đúng… Đó là một giải pháp. Bổn nhân không muốn chết một cách vô ý nghĩa như thế này.
Y buông tiếp một tiếng thở dài nữa rồi nói tiếp :
– Bổn nhân nghĩ công tử hẳn cùng một ý niệm với bổn nhân ?
– Đúng. Vậy tôn giá xử sao về cuộc giao chứng hôm nay ?
– Chúng ta huề nhau vậy.
– Được !
Thiếu Hoa vười nói vừa rút thanh kiếm về đồng thời thối lui hai bộ. Mặc dù chàng phản xạ thật nhanh nhưng một chiếc móng trảo công của Quách Trụ cũng kịp chích vào hổ khẩu chàng.
Thiếu Hoa cau mày.
Quách Trụ khoanh tay trước ngực nhìn Thiếu Hoa.
– Thiếu Hoa ôm quyền nói :
– Thật ra tôn giá đã thua tại hạ nửa chiêu kiếm. Tôn giá có nhận ra điều đó không ?
– Phải chăng ý của công tử muốn nói, dù sao công tử cũng đã kết tạo được một giọt máu của bổn nhân ?
– Tại hạ có ý niệm đó.
Quách Trụ gật đầu :
– Đúng, nhưng đó cũng chỉ là giọt máu, chưa đủ đế giết bổn nhân. Ngược lại, bổn nhân để lại trên hổ khẩu của công tử một vết xước.
Thiếu Hoa lắc đầu :
– Điều tôn giá làm được nơi tại hạ chỉ vì tại hạ sơ xuất thôi.
– Hai đối thủ với nhau thì không nên có sự sơ xuất. Khi sơ xuất thì không có một cơ hội sửa chữa đâu.
Thiếu Hoa ôm quyền :
– Đa tạ tôn giá chỉ giáo kinh nghiệm cho tại hạ. Lần sau tại hạ không để sơ xuất đó xảy ra nữa.
– Có lần sau ư ?
Thiếu Hoa cau mày khi nghe Quách Trụ thốt ra câu nói đó. Chàng miễn cưỡng hỏi :
– Chẳng lẽ không có lần sau ?
Quách Trụ phá lên cười khanh khách.
Nghe gã cười, Thiếu Hoa chau mày lộ vẻ bất mãn.
Cắt ngang tràng tiếu ngạo, Quách Trụ nói :
– Có lần sau hay không là sự quyết định của bổn nhân.
Thiếu Hoa tò mò hỏi :
– Sao tôn giá lại có thể quyết định được ?
– Bởi bổn nhân muốn công tử sống thì công tử phải sống. Bằng như muốn công tử chết thì công tử sẽ chết.
Thiếu Hoa lắc đầu :
– Sao lại có chuyện đó nhỉ ?
– Đó là sự thật. Bởi chất độc “Quỷ Thủ” của bổn nhân đã xâm nhập vào nội thể của công tử.
Thiếu Hoa chau mày nhìn lại vết xước trên mu bàn tay mình. Chàng nhìn lại Quách Trụ :
– Nói như vậy, vết xước của tôn giá để lại trên mu bàn tay của tại hạ là có độc ?
Quách Trụ gật gù :
– Không sai. Giờ thì công tử nói xem, ai là người thắng nửa chiêu ?
Thiếu Hoa đáp lời ngay khi Quách Trụ vừa thốt dứt câu :
– Tôn giá. Nhưng tôn giá thắng tại hạ nửa chiêu trong sự gian trá chẳng có gì quang minh chính đại cả, còn tại hạ thắng tôn giá trong sự quang minh chính đại.
Quách Trụ cười khảy rồi nói :
– Công tử nói cho bổn nhân biết xem quang minh chính đại là gì ?
– Ơ… Tại hạ nói với tôn giá thế nào nhỉ ? ã… Tại hạ chỉ có thể nói kẻ quang minh chính đại là không hổ thẹn với tâm của mình khi làm bất cứ điều gì.
Cho dù tôn giá có thắng tại hạ nửa chiêu bằng độc công từ trảo quỷ nhưng chắc chắc tôn giá sẽ hổ thẹn và chẳng bao giờ thỏa mãn với cái thắng đó.
Quách Trụ lắc đầu :
– Bổn nhân lại nghĩ khác công tử.
Thiếu Hoa ôm quyền :
– Tôn giá nghĩ khác thế nào, có thể chỉ giáo cho tại hạ không ?
– Được. ö của bổn nhân là sự quang minh chính đại luôn thuộc về kẻ thắng. Chỉ như thế thôi.
– Tại hạ sẽ nhớ lời chỉ huấn này của tôn giá.
Thiếu Hoa lưỡng lự một chút rồi nói :
– Giờ Thiếu Hoa muốn hóa giải chất độc mà tôn giá để lại thì phải làm như thế nào ?
Bổn nhân cho công tử thời hạn ba con trăng để suy nghĩ, sau đó đến Hoàng Thiên Nhai để tỏ lộ sự qui thuận của mình với bổn nhân.
– Nếu tại hạ không qui thuận ?
– Bổn nhân không thích nghe câu nói này.
– Sao tôn giá lại không thích ?
– Bởi bổn nhân không muốn thấy một kỳ tài kiếm thủ chết bởi độc công của Quỷ Thủ. Mà cái chết đó rất đau đớn.
– Thì ra vậy.
Cười khảy, Quách Trụ nói :
– Bổn nhân thích ngươi lắm đó.
– Tôn giá thích Thiếu Hoa mà lại cấy chất độc vào nội thể Thiếu Hoa… Cái thích của tôn giá khién cho tại hạ phải dè chừng người đó.
– Dù sao thì bổn nhân cũng đã lỡ thích Thiếu Hoa công tử rồi. Hãy suy nghĩ và tự chọn cho mình một hướng đi.
Quách Trụ nhìn chàng từ tốn nói :
– Hẹn ngày gặp lại công tử.
Quách Trụ toan dợm bước thì Thiếu Hoa gọi giật lại :
– Tôn giá khoan đi.
– Công tử có điều gì muốn hỏi bổn nhân ?
– Tại hạ có rất nhiều điều muốn hỏi tôn giá.
– Lại do tò mò ?
Thiếu Hoa lắc đầu :
– Không phải vì tò mò… Mà vì vết xước trên mu bàn tay của tại hạ.
– Nếu vì vết xước trên mu bàn tay của công tử, bổn nhân sẵn sàng trả lời những câu hỏi của công tử.
Thiếu Hoa ôm quyền :
– Đa tạ tôn giá…. ít ra tôn giá cũng cho tại hạ một chút sự ngưỡng mộ nơi tôn giá.
– Đừng khách sáo như vậy. Kẻ nào càng nhúng nhường và khách sáo bao nhiêu, tâm địa càng gian trá bấy nhiêu.
– Tại hạ sẽ không để cho tôn giá xem tại hạ là kẻ gian trá. Thứ nhất, tại hạ muốn hỏi :
Do đâu tôn giá có viên thần châu Tỵ Độc ?
Thiếu Hoa thấy rõ những nét sa sầm hiện ra trên mặt Quách Trụ.
– Sao công tử hỏi ta điều đó ?
– Có thế mà tôn giá cũng hỏi.
Thiếu Hoa đưa hữu thủ đến trước :
– Tại hạ đang bị trúng độc công của tôn giá, nên muốn có viên thần châu Tỵ Độc kia.
Quách Trụ lại bật cười rồi nói :
– Công tử muốn có Tỵ Độc Châu thì hãy cố mà tước đoạt nó, cần gì phải hỏi vì sao ta có.
– Tại vì tại hạ không muốn phải áy náy với lương tâm mình.
– Vậy thì ta cũng sẽ trả lời cho công tử biết, bổn nhân không trả lời câu hỏi của công tử.
– Vậy câu hỏi của tại hạ tạm gác lại…Không hỏi nữa… Thứ hai, tại hạ muốn hỏi tôn giá… Nếu như tại hạ tiếp tục giao thủ kiếm chiêu với Trương Thiên Tống, tôn giá có xen vào không ?
Quách Trụ cau mày nhìn Thiếu Hoa :
– Công tử đã thua Thiên Tống, sao còn muốn giao thủ với Thiên Tống?
Thiếu Hoa thở ra lắc đầu nói :
– Tôn giá không trả lời Thiếu Hoa mà lại hỏi ngược lại tại hạ, biết thế tại hạ chẳng gọi tôn giá lại làm gì.
– Được…. Bổn nhân trả lời công tử đây…. Bổn nhân sẽ không xen vào.
– Có thế chứ.
– Bổn nhân hỏi… Sao công tử lại muốn giao thủ với Trương Thiên Tống khi đã biết mình không phải là đối thủ của y ?
– Tôn giá nghĩ thế chứ tại hạ đâu có nghĩ vậy.
Thiếu Hoa chỉ lên trời :
– Tôn giá xem kìa…. Trăng hôm nay thế nào ?
Nhìn Thiếu Hoa, Quách Trụ buông một câu cộc lốc :
– Trăng khuyết.
– Đúng rồi… Trăng khuyết…. Nhưng rồi trăng sẽ đầy. Hôm nay tại hạ là trăng khuyết, nhưng ngày mai thì trăng sẽ đầy.
Đôi uy nhãn của Quách Trụ sáng rực lên. Y lảm nhảm nói :
– Trăng khuyết rồi trăng đầy.
Y nói vừa dứt câu phá lên cười khành khạch, vừa cười Quách Trụ vừa nói :
– Hay lắm… Trăng khuyết rồi trăng sẽ đầy… Công tử… Trên võ lâm có mấy người như công tử.
– Có một thôi.
– Đúng…. Chỉ có một. Bổn nhân nhứt định có tiểu huynh đệ dưới trướng của mình.
– Sao tôn giá có cao hứng đó ?
– Bởi trên võ lâm có một người duy nhứt làm cho bổn nhân cao hứng.
Người đó chính là tiểu huynh đệ.
– Tại hạ được may mắn đó à ?
– Còn hơn cả sự may mắn nữa.
Quách Trụ bướccđến hai bậc nhìn Thiếu Hoa :
– Còn gì hỏi bổn nhân không ?
Thiếu Hoa xoa trán suy nghĩ rồi bất ngờ hỏi Quách Trụ :
– Điều cuối cùng tại hạ muốn hỏi tôn giá.
– Điều gì ?
– Tại hạ rất mong tôn giá thành thật với mình.
– Được… Ta rất thành thật.
Nhìn thẳng vào mặt Quách Trụ, Thiếu Hoa trang trọng hỏi :
– Tôn giá là người như thế nào ?
Câu hỏi của chàng khiến Quách Trụ lộ rỏ những nét ngạc nhiên và sững sờ :
– Sao công tử lại hỏi bổn nhân câu hỏi đó ?
– Tại hạ muốn biết về tôn giá.
Quách Trụ lắc đầu :
– Tiểu huynh đệ ngây ngô quá… Chẳng có ai nói thật về mình cả. Đã là con người thi phải có bí ẩn riêng của mình, bổn nhân không bao giờ hỏi người ta câu hỏi đó. Tất cả phải tự mình hiểu về người mới thẩm thấu chân giá trị của từng con người.
Y cười khảy rồi nói tiếp :
– Nhưng thôi được, tiểu huynh đệ đã hỏi thì ta cũng bồi tiếp tiểu huynh đệ, không bị tiểu huynh đệ cho ta là hạng người chỉ biết về mình.
Y chỉ táng cây đại thụ :
– Đây là táng cây đại thụ.
Thiếu Hoa gật đầu :
– Đúng rồi, một táng cây đại thụ.
– Tiểu huynh đệ thấy nó hiện hữu ngay trước mắt tiểu huynh đệ, nhưng với ta thì không. Tất cả mọi sự hiện hữu trong cuộc đời này đều nằm trong tầm mắt của bổn nhân nhận thức và suy nghĩ. Ta nói thế, công tử hiểu sao cũng được.
Y chắp tay sau lưng nhìn Thiếu Hoa :
– Rất mong gặp lại tiểu huynh đệ.
Thiếu Hoa từ tốn nói :
– Dù tôn giá không mong thì tại hạ cũng tìm đến thôi.
– Bổn nhân rất thích thú được gặp lại tiểu huynh đệ.
Quách Trụ nói dứt câu, quay lưng. Y lắc vai với khinh thuật thần công tựa cánh dơi khổng lồ, chớp mắt đã lướt đi mất ngoài tầm mắt của Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa nhìn theo hướng Quách Trụ vừa bỏ đi. Chàng nghĩ thầm trong đầu :
“Y là ai ? Tại sao trong tay y lại có một viên thần châu ? Y có mục đích gì lại theo dõi mình ?” Những câu hỏi đó lại lỡn vỡn trong đầu Thiếu Hoa. Chàng bất giác nhìn lại vết xước trên mu bàn tay mình.
Thiếu Hoa nhẩm nói :
– Độc công của y có hại mình không hay chỉ là một lời hẹn ước muốn gặp lại mình ? Hoàng Thiên Nhai… Nhất định là Xương Uy biết Hoàng Thiên Nhai ở đâu. Hy vọng Xương Uy với kinh nghiệm lịch lãm biết người này.
Thiếu Hoa trở lại thư phòng của chàng tại biệt trang của Tình Nương.
Chàng vừa thay xong bộ hắc y dạ hành bằng bộ lam y nho sinh nho nhã, thì nghe tiếng gõ cửa.
Thiếu Hoa nhìn ra cửa, chàng nhỏ nhẹ lên tiếng :
– Lại lão bộc phải không ?
Giọng nói của Mỹ Mỵ thốt lên :
– Mỹ Mỹ đây.
Thiếu Hoa nheo mày. Chàng bước đến hé mở cửa thư phòng nhìn Mỹ Mỹ.
Bộ mặt với lớp phấn son loè loẹt đập vào mắt chàng.
Nhìn kỹ bộ mặt Mỹ Mỹ, Thiếu Hoa nghĩ thầm.
“Bội Bội là tiểu thư của huyện lệnh đại nhân cũng đâu có trang điểm lơoè loẹt như cô ta.” Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Thiếu Hoa lại hỏi khác :
– Cô nương có chuyện gì đến tìm tại hạ ?
Mỹ Mỹ nũng nịu nói :
– Sao công tử không mời Mỹ Mỹ vào phòng của chàng ?
Thiếu Hoa mở rộng cửa ra rồi đứng nép qua bên :
– Mời cô nương !
Nàng bước vào thư phòng chàng. Khi Mỹ Mỹ bước qua mặt Thiếu Hoa thì một mùi xạ hương nồng nồng xộc vào mũi chàng. Vừa ngửi mùi xạ hương nồng nồng là Thiếu Hoa dả hắt xì luôn mấy cái.
Chàng nhăn mặt.
Mỹ Mỹ quay lại lo lắng hỏi :
– Chàng bi trúng phong hàn, cảm lạnh ư ?
Thiếu Hoa gật đầu :
– Tại hạ không biết sao nữa… Mấy hôm nay như không được khỏe.
– Để Mỹ Mỹ lo cho chàng nhé.
Thiếu Hoa khoác tay :
– Không không…. Tại hạ không dám làm phiền đến cô nương.
Mỹ Mỹ nguýt Thiếu Hoa :
– Chàng đừng khách sáo như vậy. Mỹ Mỹ đến đây là để hầu hạ chàng mà.
Tiểu huynh đừng ngại…. Để Mỹ Mỹ hầu hạ tiểu huynh.
Mỹ Mỹ vừa nói vừa nắm lấy tay Thiếu Hoa. Chàng bối rối nhìn nàng lắc đầu nói :
– Mỹ Mỹ… Tại hạ không có sao đâu… Chỉ bị xoàng thôi…
Nàng lườm Thiếu Hoa :
– Xoàng rồi sẽ trở nặng… Tiểu huynh nằm trên tràng kỹ đi, để Mỹ Mỹ bấm huyệt cho tiểu huynh. Tiểu huynh sẽ khỏe lại ngay thôi.
Thiếu Hoa khoác tay :
– Không không. Chỉ cần vài chén rượu tại hạ sẽ khỏe ngay mà.
Thiếu Hoa bước lại bàn. Chàng vừa toan bưng bầu rượu thì Mỹ Mỹ cản lại :
– Chàng không để cho Mỹ Mỹ hầu hạ chàng à ?
– Tại hạ là khách sao dám làm phiền cô nương.
Nguýt Thiếu Hoa, Mỹ Mỹ nói :
– Chàng khách sáo quá. Chàng đâu phải là khách mà là chủ nhân của Mỹ Mỹ đó.
– Nàng đừng nói vậy… Tại hạ hổ thẹn lắm.
– Xem chàng kìa. Nếu chàng không phải là chủ nhân thì sao Tình Nương lại phái Mỹ Mỹ đến hầu hạ chàng ?
Mỹ Mỹ nói rồi bưng bầu rượu chuốc ra chén. Nàng vừa chuốc rượu vừa nói :
– Chàng đừng ngại.
– Cô nương…
Thiếu Hoa miễn cưỡng đón lấy chén rượu Mỹ Mỹ trao. Chàng chưa kịp dốc chén rượu vào miệng. Nàng nhìn Thiếu Hoa mỉm cười.
Thấy nàng cười, tại hạ buột miệng hỏi :
– Nàng cười gì ?
– Chàng biết Mỹ Mỹ cười gì không ?
– Nếu đã biết thì tại hạ đã không hỏi nàng rồi.
– Thế chàng muốn biết không ?
Thiếu Hoa gật đầu.
Mỹ Mỹ bất ngờ vòng tay bá lấy cổ Thiếu Hoa, áp sát người vào chàng.
Thiếu Hoa không khỏi bối rối trước hành động dạn dĩ của nàng.
Mỹ Mỹ bá cứng lấy cổ chàng, nhỏ nhẹ nói :
– Chàng chẳng khác nào đứa trẻ mới chập chững bước vào đường tình. Mỹ Mỹ cười chàng đó.
Thiếu Hoa cau mày :
– Tại hạ không hiểu ý cô nương.
Thiếu Hoa vừa nói vừa gở tay Mỹ Mỹ, nhưng nàng nủng nịu nói :
– Thiếu Hoa… Chàng sao vậy ? Nếu Mỹ Mỹ là chàng thì đã bế Mỹ Mỹ đưa lên tràng kỹ rồi.
– Nàng muốn ta bế ai ?
– Chàng bồng Mỹ Mỹ lên đi.
– Ơ… Bồng nàng lên… Để làm gì ?
Mỹ Mỹ nguýt Thiếu Hoa :
– Đưa Mỹ Mỹ đến tràng kỹ, rồi sau đó… Chàng biết phải làm gì mà.
– Làm gì…
Nàng tròn mắt nhìn Thiếu Hoa :
– Chuyện đó mà chàng còn hỏi nữa ư ? Chẳng lẽ chàng ngố đến không biết cả chuyện phòng the đôi lứa ?
Thiếu Hoa lắc đầu :
– Tại hạ chẳng hiểu ý nàng.
– Hãy để Mỹ Mỹ dạy cho chàng.
– Nàng muốn dạy ta gì nào ?
– Thì Mỹ Mỹ dạy cho chàng chuyện kín phòng the của đôi lứa. Ở trong thư phòng này chỉ có Mỹ Mỹ và Thiếu Hoa thôi, chàng đừng ngại.
Mỹ Mỹ vừa nói vừa toan cởi áo Thiếu Hoa nhưng chàng đã vội cản tay nàng lại :
– Cô nương định làm gì vậy ?
Mỹ Mỹ phá lên cười :
– Coi kìa…
Mỹ Mỹ lườm Thiếu Hoa, rồi nắm lấy tay chàng.
Thiếu Hoa nói :
– Cô nương… Tại hạ và cô nương vốn dĩ chỉ mới biết nhau, sao cô nương dạn dĩ như vậy ? Nam nữ thọ thọ bất tương thân, cô nương không nghĩ tại hạ là nam nhân sao ?
Nàng nguýt Thiếu Hoa :
– Nếu chàng là nữ nhân, Mỹ Mỹ mới ngại đó. Còn ở đây chàng đừng nói đến đạo lý. Mỹ Mỹ sẽ hầu hạ chàng cho đến khi chàng…
Nàng bỏ lững câu nói giữa chừng mà áp tay Thiếu Hoa vào vùng thượng đẳng của mình. Mỹ Mỹ nhỏ nhẹ nói :
– Chàng thích không ?
Thiếu Hoa lắc đầu :
– Tại hạ chẳng thấy có gì thích cả. Nếu không muốn nói lổ mũi của tại hạ sẽ nổ tung ra đây.
Câu nói này của Thiếu Hoa khiến Mỹ Mỹ thẫn thờ :
– Sao ? Chàng không thích à ?
Thiếu Hoa gật đầu rút tay lại :
– Nếu cô nương định hầu hạ tại hạ thì tại hạ và cô nương cùng đối ẩm thì thích hơn.
Thiếu Hoa vừa nói dứt câu thì một giọng nói thật ôn nhu từ tốn cất lên sau lưng chàng.
– Mỹ Mỹ cô nương chắc chắn không tạo được niềm phấn khích cho công tử đâu.
Giọng nói kia thật nhẹ nhàng, ôn nhu và từ tốn, với một sức hấp dẫn buộc Thiếu Hoa lẫn Mỹ Mỹ phải nhìn lại. Người xuất hiện chẳng ai khác, chính Như Băng. Trong bộ cánh trắng, nàng vừa đài các vừa lộng lẫy đến độ Mỹ Mỹ cũng phải ngây mặt ra đứng nhìn nàng.
Như Băng bước vào thư phòng của Thiếu Hoa. Mùi xạ hương từ cơ thể nàng tỏa ra không nồng nặc mà lại thoang thoảng, nhưng nó vẫn xua mùi xạ hương nồng nồng của Mỹ Mỹ.
Nàng nhìn Mỹ Mỹ.
Thiếu Hoa ôm uyền nhưng chưa kịp lên tiếng thì Mỹ Mỹ đã cất tiếng trước :
– Mỹ Mỹ ở trong Vạn Hương Lẩu, phận là kỹ nữ nhưng chưa từng thấy nữ nhân nào trơ trẽn và vô duyên như phu nhân đây. Người ta không mời mà đến. Chỗ của phu nhân là ở Vạn Hương Lẩu chứ đâu phải ở biệt trang này.
Như Băng cau mày :
– Cô nương nói ai vậy ?
– Mỹ Mỹ nói phu nhân đó.
Như Băng nhìn lại Thiếu Hoa, ôn nhu nói :
– Thiếu Hoa công tử…Ta mạo muội đến đây chỉ vì cảm nhận ở công tử có một cái gì đó gần gủi. và cũng có vài chuyện muốn hỏi công tử… Nên ta muốn đối ầm với công tử… Nếu công tử có nhã ý đối ẩm với Như Băng, Như Băng mạn phép đuổi vị cô nương này đi nhé ?
Thiếu Hoa bối rối :
– Phu nhân…
Như Băng khoát tay :
– Thiếu Hoa công tử đồng ý không ?
Thiếu Hoa nhìn lại Mỹ Mỹ :
– Mỹ Mỹ…
Như Băng khoác tay :
– Không cần công tử phải nói với thị.
Lời cứ như còn đọng trên cánh môi của nàng thì Như Băng với bộ pháp thần kỳ đã lướt đến Mỹ Mỹ. Hữu thủ với ngón tay thanh mảnh, chụp tới mặt Mỹ Mỹ, nhanh ngoài một chớp mắt.
Mỹ Mỹ rú lên :
– A…
Như Băng nghiêm giọng nói :
– Chưa ai dám xúc phạm với ta bằng những câu nói như cô nương đã thốt đâu.
Thiếu Hoa lúng túng nói :
– Trương phu nhân… Xin dừng tay lại.
Chân diện Mỹ Mỹ biếc sắc tái nhờn, tái nhợt. Như Băng từ từ rút tay về:
– Nể mặt Thiếu Hoa công tử, ta tha cho ngươi đó. Đi đi, lần sau gặp mặt, ngươi đừng dùng những lời nói như thế với bổn nương.
Mỹ Mỹ lấm lét nhìn nàng.
Như Băng nói :
– Nếu như ta còn nghe những lời nói như vừa rồi thốt ra từ cửa miệng của cô nương…
Nàng chau mày, đanh giọng buông từng tiếng một :
– Chiếc lưỡi của cô nương sẽ chẳng còn nằm yên trong miệng của cô nương đâu.
Mỹ Mỹ nhìn Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa nói :
– Cô nương… Tại hạ sẽ gặp lại cô nương.
Mỹ Mỹ lườm Như Băng rồi miẽn cưỡng bỏ ra ngoài. Nhưng nàng vừa bước lên ngưỡng cửa thì Như Băng gọi giật lại :
– Mỹ Mỹ cô nương…
Mỹ Mỹ dừng bước nhìn lại Như Băng nhưng hai cánh môi mím chặt không muốn mở miệng lên tiếng. Như Băng khe khắt nói :
– Ta không muốn cô nương gặp Thiếu Hoa công tử. Cô nương nghe chứ ?
Mỹ Mỹ giận đến dỏ mặt. nàng miễn cưỡng hỏi :
– Trương phu nhân có quyền cấm đoán Mỹ Mỹ à ? Phu nhân không có quyền.
– Ta ra lệnh cho nàng đó. Đừng quên lời nói ta hôm nay.
Nàng khoác tay :
– Đi đi !
Mỹ Mỹ thở hắt ra rồi quay bước đến đóng cửa thư phòng lại.
Nàng nhìn lại Thiếu Hoa sau khi đóng cửa xong.
Hai người đối nhãn nhìn nhau, Thiếu Hoa ôm quyền xá :
– Trương phu nhân đến tại hạ có điều chi chỉ giáo ?
Nàng chỉ chiếc bàn :
– Chúng ta ngồi đối ẩm với nhau chứ ?
– Nếu đó là ý muốn của phu nhân.
Như Băng mỉm cười :
– Tất nhiên đó là ý muốn của Như Băng rồi.
Nàng vừa nói vừa bước đến ngồi uống chiếc đôn đối diện với Thiếu Hoa.
Tự tay Như Băng rót rượu ra chén rồi nói :
– Ta mời công tử một chén rượu.
– Đa tạ phu nhân.
Thiếu Hoa bưng chén rượu mà Như Băng tra, vô tình vết xước trên mu bàn tay của chàng đập vào mắt nàng. Đôi chân mày lá liễu cong vút của Như Băng thoạt nhíu lại khi thấy vết xước đó.
Nàng cùng Thiếu Hoa uống cạn số rượu được chuốc ra.
Đặt chén xuống trước mặt, Thiếu Hoa nói :
– Trương phu nhân thân hành đến biệt trang có điều chi chỉ giáo cho tại hạ ?
Như Băng mỉm cười.
Nụ cười mỉm hiện lên trên hai cánh môi của nàng đập vào mắt Thiếu Hoa.
Tiếp nhận nụ cười mỉm cũa Như Băng, Thiếu Hoa nghĩ thầm :
“Trương phu nhân đúng là có nụ cười mê hồn. Trên thế gian này chắc không có mấy người được trời ban cho sắc đẹp và nụ cười như Trương phu nhân.” Như Băng ôn nhu nói :
– Như Băng đến tìm công tử chỉ vì biết chắc một điều, công tử nghĩ Như Băng là Trương phu nhân !
– Tại hạ quả là có ý niệm đó. Nếu không đúng, mog phu nhân miễn thứ cho tại hạ.
Nu Như Băng là công tử thì cũng nghĩ như vậy thôi. Nên Như Băng đâu dám trách công tử. Thật ra Như Băng không phải là Trương phu nhân như công tử nghĩ mà là một người gần gũi với Thiên Tống thôi.
Nàng bưng bầu rượu chuốc ra chén của mình và Thiếu Hoa rồi nói tiếp:
– Như Băng đến tìm công tử cũng không phải để minh chứng cho mối quan hệ giữa Như Băng và Thiên Tống. Như Băng tìm công tử vì lý do khác.
Nghe nàng thốt ra câu này, chân diện Thiếu Hoa căng thẳng hẳn lên.
Chàng nghĩ thầm trong đầu :
“Chẳng lẽ Như Băng cô nương đã phát hiện ra chân tướng hắc y dạ hành của mình rồi ư ?” Thiếu Hoa vừa nghĩ vừa quan sát chân diện của Như Băng. Chàng ngập ngừng rồi miễn cưỡng hỏi :
– Thế Như Băng tiểu thư tìm tại hạ có chuyện gì à ?
Như Băng bung chén rượu nói :
– Công tử uống với Như Băng một chén rồi Như Băng sẽ nói.
– Mời Như Băng cô nương.
Uống cạn số rượu tự tay mình chuốc ra, rồi đặt chén xuống bàn. Như Băng ôn nhu nói :
– Thật ra Như Băng cũng chẳng biết nói như thế nào, nhưng có một điều Như Băng cảm nhận được khi lần đầu tiên chạm mặt với Thiếu Hoa công tử.
Thiếu Hoa nhìn nàng hỏi :
– Như Băng cảm nhận được điều gì à ?
Nàng nhìn chàng chăm chăm, từ tốn nói :
– Mặc dù lần đầu tiên gặp mặt với công tử, nhưng Như Băng có cảm giác giữa Như Băng với công tử rất gần gũi nhau. Cảm giác đó cứ ẩn trong tâm tưởng Như Băng buộc ta phải tìm đến công tử.
Thiếu Hoa thở một tiếng như trút được gánh nặng trên vai mình, chàng nghĩ thầm :
“Hóa ra Như Băng chỉ đến tìm mình theo cảm giác chứ chẳng biết gì vể mình.” ö niệm đó trôi qua trong đầu Thiếu Hoa khiến chàng buột miệng hỏi :
– Sao Như Băng cô nương lại có cảm giác đó ?
Như Băng lắc đầu :
– Như Băng cũng không biết nữa. Có thể ta gặp công tử ở đâu đó trong tiềm thức của mình. Nên vừa gặp thì đã có ngay cảm giác gần gủi rất mơ hồ về công tử.
Thiếu Hoa mỉm cười nói :
– Như Băng cô nương có cảm giác mơ hồ đó nhưng Thiếu Hoa thì lại không có cảm giác gì cả; Như Băng mỉm cười nói :
– Mỗi người có giác quan khác nhau, chẳng ai giống ai được.
Nhưng Như Băng phải thú thật, mình luôn có cảm giác rất gần gủi với Thiếu Hoa công tử. Ta muốn nó đừng đọng trong tâm tưởng nhưng càng xua nó đi thì nó càng rất rõ rệt như thật, nên buộc Như Băng phải đến đây.
– Như Băng cô nương đến vì cảm giác mơ hồ nọ, nên có ý muốn tìm hiểu thân phận thật của Thiếu Hoa ?
Như Băng nhìn Thiếu Hoa. Nàng khẽ gật đầu :
– Quả thật Như Băng cũng có ý đó.
– Nếu Như Băng cô nương muốn biết, tại hạ cũng sẵn sàng nói cho cô nương biết. Không có gì khiến cho tại hạ phải dấu cô nương.
Thiếu Hoa bưng chén rượu của mình :
– Đến lượt Thiếu Hoa mời cô nương.
– Như Băng đa tạ, mời công tử.
Hai người lại cạn chén.
Cầm chén rượu không xoay đúng một vòng trong hai bàn tay mình. Thiếu Hoa nhìn Như Băng ôn nhu nói :
– Tại hạ người huyện Thành Chương. Từ nhỏ đã quen sống trên sông nước Hoàng Giang bằng nghề câu cá. Nói chung, Thiếu Hoa là một tiểu ngư của huyện Thành Chương. Chẳng có tên tuổi gì trong cỏi đời này.
Như Băng cười khảy rồi nói :
– Công tử nói thật với Như Băng chứ ?
– Tại hạ nói thật.
– Chắc không ?
– Chẳng có gì bí mật để tại hạ dấu cô nương.
Chàng vừa đáp lời Như Băng vừa nghĩ thầm :
“Như Băng cô nương hẳn muốn biết bí mật kiếm pháp của mình chăng ?” Nghĩ như vậy, Thiếu Hoa buột miệng hỏi :
– Sao Như Băng cô nương lại không tin tại hạ. Bộ lời nói của Thiếu Hoa chỉ là những lời nói gian trá với Như Băng ?
Như Băng lắc đầu :
– Không không…. Như Băng không nghĩ như vậy.
– Thế Như Băng cô nương nghĩ gì ?
– Như Băng cảm nhận công tử không có vẻ gì là một tiểu ngư tầm thường trên sông Hoàng Giang cả.
– Thế tại hạ có gì mà cô nương nghĩ như thế ?
– Vì Lại Xương Uy.
– Chính Lại lão bộc khiến cô nương nghĩ Thiếu Hoa gian trá ?
– Như Băng không nghĩ Thiếu Hoa gian trá đâu. Nhưng công tử chắc chắc có một thân phận không tầm thường nên mới được Lại Xương Uy trại chủ Lĩnh Cương Trại Bổn Đầu Sơn thuần phục. Thậm chí còn chấp nhận làm lão bộc cho công tử.
Như Băng vừa thốt dứt câu thì Thiếu Hoa phá lên cười khanh khách.
chàng vừa cười vừa nói :
– Không ngờ Lại lão bộc khiến cho Như Băng cô nương hoài nghi lời nói của tại hạ.
– Không… Như Băng không hoài nghi lời nói của công tử, nhung chỉ lấy làm lạ mà thôi. Lại Xương Uy vốn là người cao ngạo, kiêu hãnh nhưng rất trọng lời nói của mình, trên võ lâm y cũng là hảo thủ hiếm có, thế mà…
Thiếu Hoa cướp lời nàng :
– Nếu cô nương thắc mắc, tại hạ sẽ nói vì sao Xương Uy trại chủ Lĩnh Cương Trại lại chấp nhận làm lão bộc cho Thiếu Hoa. Chỉ vì Xương Uy trọng lời nói của mình, và đã thua Thiếu Hoa trong một lần đánh cược.
Chỉ có thế thôi.
Nàng nhìn chàng mỉm cười, từ tốn nói :
– Một tiểu ngư của dòng sông Hoàng Giang mà thu nạp được Lại trại chủ Lĩnh Cương Trại, không may mắn chút nào mà phải có bản lĩnh.
– Thiếu Hoa chẳng có bản lĩnh gì đâu.
Như Băng đứng lên :
– Dù công tử chẳng có bản lĩnh gì và xuất thân là một tiểu ngư của dòng Hoàng Giang, nhưng Như Băng vẩn cảm nhận công tử rất gần gũi với mình. Có thể Như Băng và công tử đã biết nhau từ trong tiềm thức.
– Có thể vậy.
Nàng mỉm cười nhìnchàng, từ tốn nói :
– Công tử có thể cho Như Băng nhìn qua vết xước trên mu bàn tay của công tử chứ ?
Thiếu Hoa cau mày nhìn Như Băng :
– Cô nương bổng dưng lại chú ý đến vết xước trên tay của tại hạ ?
– Có lý do khiến Như Băng phải chú nhãn đến. Công tử có thể cho Như Băng xem được chứ ?
Thiếu Hoa miễn cưỡng đưa tay đến cho nàng cem. Vừa xem qua vết xước trên tay chàng, mặt Như Băng đanh lại. Như Băng nhìn lại Thiếu Hoa :
– Sao công tử có vết xước này ?
– Ơ… Tại hạ có nên nói cho Như Băng cô nương không nhỉ ? Mà sao cô nương lại quan tâm đến vết xước này nhỉ. Nó gợi trong đầy cô nương ý niệm gì ?
– Mặc dù đây chỉ là một vết xước, nhưng nếu nó là một vết xước bình thường, Như Băng không quan tâm đến đâu. Mà đây là vết xước được tạo ra bởi “Quỷ Thủ” của chủ nhân Nhục Nhân Địa. Dù chỉ có một vết xước nhỏ thôi nhưng Thiếu Hoa công tử đã trúng phải “Tiêu Hồn Quỷ Cốt” của Nhục Nhân Địa chủ nhân.
Thiếu Hoa cau mày :
– Như Băng cô nương biết người tạo ra vết xước có độc trên mu bàn tay của tại hạ ?
Như Băng gật đầu :
– Biết. Giang hồ mênh mông, nhưng trong võ lâm thì có mấy người đáng gọi là hảo thủ anh hùng. Mỗi người có một đặc dị công phu riêng. Nên Như Băng dễ dàng nhận ra thôi. Phàm những ai đã bị Nhục Nhân Địa chủ nhân để lại Tiêu Hồn Quỷ Cốt trong nội thể thì người đó đã được chủ nhân Nhục Nhân Địa để ý đến. Nếu không thuần phục Nhục Nhân Địa, trở thành nhục nhân thì đau khổ, sống không bằng chết.
– Nói vậy, chủ nhân Nhục Nhân Địa đã chú ý đến tại hạ ?
Thiếu Hoa gật đầu :
– Tại hạ vô tình đã gặp. Không ngờ mình lại rơi vào tầm mắt của chủ nhân Nhục Nhân Địa. Vậy xin hỏi cô nương, có cách gì trục được Tiêu Hồn Quỷ Cốt trong nội thể của tại hạ không ?
– Chỉ có một cách duy nhất, đó là dùng viên Tỵ Độc thần châu, đó là báu vật bất ly thân của người. Công tử không thể nào lấy được đâu.
– Đa tạ cô nương đã chỉ giáo. Nếu không giải được Tiêu Hồn Quỷ Cốt, Thiếu Hoa đành phải đầu phục chủ nhân Nhục Nhân Địa. Mà điều đó tại hạ chẳng muốn chút nào.
Như Băng buông tiếng thở dài, ôn nhu nói :
– Công tử trở thành Nhục Nhân Địa thì chẳng khác nào xác chết biết thở và phải tuân theo chỉ lịnh của chủ nhân Nhục Nhân Địa.
Thiếu Hoa tròn mắt nhìn nàng :
– Vậy ư ?
Như Băng gật đầu :
– Công tử tin Như Băng đi.
– Sống mà chẳng còn hồn, chỉ còn mổi cái xác răm rắp tuân phục người khác thì chết còn sướng hơn. Tại hạ không thích như vậy đâu cô nương, có cách nào khác trục Tiêu Hồn Quỷ Cốt không ?
– Ngoại trừ Tỵ Độc Châu ra, không có cách thứ hai.
Thiếu Hoa buột miệng nói :
– Lão này thật là gian trá.
Như Băng mỉm cười, nàng từ tốn nói :
– Nếu được, Như Băng sẽ tìm cách giúp công tử.
– Cô nương có ý giúp tại hạ ?
Như Băng gật đầu.
Thiếu Hoa phấn khích hẳn lên. Chàng vồn vã hỏi ; – Sao cô nương lại muốn giúp tại hạ ?
– Như Băng giúp công tử vì cảm giác mơ hồ trong tâm tưởng mình. Như Băng cảm thấy công tử rất gần với Như Băng.
Thiếu Hoa chuốc rượu ra hai chén. Chàng bưng chén rượu nhìn Như Băng nói :
– Tại hạ kính cô nương một chén rượu.
– Đa tạ công tử. Mong rằng chén rượu và cuộc đối ẩm hôm nay sẽ mãi mãi là dấu ấn trong cuộc tao ngộ giữa Như Băng với công tử.
– Nhứt định Thiếu Hoa sẽ không quên.
Hai người cùng cạn chén như thể một đôi tri kỷ vừa mới gặp đã trở nên thân quen.
Khi Như Băng đi rồi, Thiếu Hoa bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài hoa viên. Những gì Như Băng nói với chàng, giờ đây tạo ra trong chàng một thứ cảm giác rất lạ lùng. Chàng cảm nhận giữa chàng và Như Băng có một mối quan hệ rất gần gủi, mơ hồ.
Thiếu Hoa chau mày :
– Chẳng lẽ ta cũng có cảm nhận giống như nàng ta sao ?
Thật ra Như Băng cô nương đã biết gì về mình ? Nàng ta đến gặp mình vì cảm giác mơ hồ kia hay còn mục đích nào khác hơn nữa ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!