Dị Năng Giáo Sư
Chương 1: Hạ Chí đến
Tháng tám, Hoa Hạ Tây Nam, Núi Bộ Thâm.
Một đường thác nước mỹ lệ như ngân hà đổ ngược từ giữa không trung cuồn cuộn chảy xuống hòa vào đầm nước trong vắt bên dưới, đầm nước nằm ở chỗ bốn bề toàn núi, nằm bên trong Sơn Cốc, nơi có phong cảnh đẹp đẽ. Thình lình bên bờ đầm nước có một con hổ Hoa Nam tuyệt đẹp đang nhàn nhã tản bộ.
Bỗng nhiên, Hổ Hoa Nam dừng bước rồi đột ngột quay đầu lại, thân thể có chút hạ thấp xuống còn bên trong miệng thì phát ra tiếng gầm gừ giống như là cảm nhận được một sự uy hiếp lớn nào vậy.
Sơn Cốc đã vốn ít ai lui tới lại đột nhiên xuất hiện ba người, một người đàn ông trung niên mặt chữ quốc, áo màu tím, một người thanh niên khôi ngô, áo trắng và một cô gái váy đỏ, ngoại hình xinh đẹp gợi cảm khác thường.
Ba người vẻ mặt trang nghiêm và không nói một lời thì đột nhiên thanh niên áo trắng vung tay lên, hai đạo bạch khí từ lòng bàn tay hắn bắn ra, một đạo bay về phía thác nước, một đạo khác bay về phía đầm nước.
Không khí trong Sơn Cốc bỗng nhiên hạ xuống, đóng băng cả thác nước cùng đầm nước, cùng lúc đó thì mỹ nữ váy đỏ khẽ hé mở đôi môi đỏ phun ra một ngọn lửa!
Ngọn lửa bay về phía đầm nước rồi thuận theo hướng gió mà bùng lên. Khi ngọn lửa rơi vào đầm nước đã bị đóng băng thì trong nháy mắt, toàn bộ đầm băng chìm ngập trong nước. Một lúc sau đó, ngọn lửa biến mất, đầm nước trở nên khô cạn và biến thành một cái hố to sâu mười mấy mét.
Một tia chớp đột nhiên rơi xuống và đánh thẳng vào đáy đầm. Ngay sau đó, vô số tia chớp hạ xuống và rồi biến mất, đầm nước đã sâu đến mức không thể thấy đáy.
-“Mị, đến lượt ngươi.” Mỹ nữ váy đỏ nhẹ nhàng nói.
Bên cạnh đầm nước đột nhiên xuất hiện một cô gái toàn thân mặc áo da bó sát người, bả vai cô ta khiêng một bộ quan tài băng trong suốt. Trong quan tài băng là một cô gái nằm lẳng lặn trong đó, xinh đẹp, cao quý, đoan trang, nhìn nàng tựa như chỉ đang ngủ say vậy.
Cô gái áo da bó sát kia khiêng băng quan đột nhiên nhảy vào đầm sâu rồi biến mất không còn tăm tích. Gần một phút sau, cô gái áo da lại xuất hiện lần nữa tại bờ đầm, nhưng băng quan đã biến mất. Thanh niên áo trắng vung tay lên làm nhiệt độ bốn phía đột nhiên tăng cao, thác nước một lần nữa trút xuống đổ đầy đầm nước.
Bốn người lẳng lặng đứng tại bờ đầm với vẻ mặt trang nghiêm, bên trong đôi mắt khó có thể che giấu bi thương.
Qua mấy phút, mỹ nữ váy đỏ lại nhẹ nhàng nói: “Ta đi thôi.”
Bốn người cùng nhau cúi đầu về hướng đầm nước rồi cùng chuyển hướng sau đó, nhưng ngay tại đây, thanh niên áo trắng đột nhiên khẽ quát một tiếng: “Cẩn thận!”
-“Đã không nỡ bỏ thủ lĩnh, vậy các ngươi ở lại cùng nàng đi!” Có chút tiếng Hoa không thuận miệng truyền đến từ một nam tử cao lớn tóc vàng xuất hiện trong tầm mắt bốn người.
Cô gái áo da đột nhiên biến mất. Cùng lúc đó, một tia chớp rơi xuống từ trên không bổ về phía nam tử tóc vàng.
Tia chớp đột ngột chuyển hướng rồi xuất hiện trên đỉnh đầu nam tử áo tím, rơi vào hắn ta. Trong nháy mắt, từng sợi tóc của hắn ta dựng thẳng lên, trông có vẻ thảm bại hết sức. Ngay sau đó, khi có tiếng rên vang lên, cô gái áo da đã biến mất đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung, từ hướng bờ đầm bay ngược tới.
Thanh niên áo trắng cùng váy đỏ mỹ nữ mặt biến sắc, đối thủ quá mạnh, hoàn toàn vượt qua dự đoán của bọn họ!
-“Ngươi là ai?” Thanh niên áo trắng lạnh lùng hỏi.
-“Là người tiễn các ngươi xuống địa ngục.” Nam tử tóc vàng mỉm cười.
-“Có thể chết trong tay ta, là vinh hạnh của các ngươi, đáng tiếc, thủ lĩnh của các ngươi đã mất đi phần này vinh hạnh này rồi.”
-“Lửa của ta chuyên đốt những ác ma như ngươi!” Mỹ nữ váy đỏ há mồm phun ra một đám lửa.
Nhưng vào lúc này, trên thân mỹ nữ váy cỏ lại toát ra ánh lửa, cả người bắt đầu cháy rừng rực.
Thanh niên áo trắng mặt lại biến sắc, vội vàng vung tay lên. Trên đầu mỹ nữ váy đỏ đột nhiên xuất hiện vô số nước dội từ trên xuống, dập tắt lửa trên người cô ta. Nhưng cuối cùng, kết quả mỹ nữ váy đỏ thảm bại.
-“Các hạ không hổ danh là dị năng giả, người có danh hiệu ác ma, kẻ mạnh nhất phương tây. Nhưng đây là Hoa Hạ, không phải là nơi mà các người mà có thể giở thói ngang ngược!” Thanh niên áo trắng lạnh lùng nhìn ác ma rồi vung tay lên lần nữa, một đạo bạch khí bắn ra cực nhanh.
Bạch khí đột nhiên biến mất, nhiệt độ bốn phía chợt hạ xuống, thanh niên áo trắng đột nhiên bị đóng băng!
-“Thế giới này, chung quy là thuộc về ác ma bọn ta.” Nam tử tóc vàng lộ ra nụ cười rực rỡ trên mặt, hắn chậm rãi đi tới hướng bờ đầm.
-“Nhờ 4 người các ngươi gửi lời hỏi thăm sức khỏe tới thủ lĩnh các ngươi thay ta nhé.”
Một cỗ khí tức cường đại trên thân nam tử tóc vàng phát ra. Đó chính là khí tức tử vong. Mà giờ khắc này, mỹ nữ váy đỏ rõ ràng cảm giác được cái chết đang tiếp cận, nhưng trong nội tâm cô ta lại cảm giác vô cùng bi ai hơn. Bốn người bọn họ thân là tứ đại dị năng giả mạnh nhất Hoa Hạ, thế mà tất cả đều không chịu nổi 1 chiêu của kẻ địch.
Một khi bọn họ chết đi thì còn có ai có thể ngăn cản ác ma tàn sát dị năng giả Hoa Hạ được nữa.
“Ác ma, ngươi nên cố gắng chờ đợi dưới Địa Ngục đi.” Một giọng nói bình tĩnh lúc này truyền vào tai mọi người, giống như từ phía chân trời bay tới.
Mỹ nữ váy đỏ xuất hiện biểu lộ khó tin trên khuôn mặt, khó mà tin được mình lại có thể nghe được tiếng nói quen thuộc này, rồi cô ta quay đầu theo bản năng và nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi quen thuộc mà xa lạ.
Nam nhân hơn hai mươi tuổi, thân cao ước chừng 1m80, dáng người cũng không to lớn ngược lại có vẻ hơi gầy yếu, dáng dấp cũng không phải đặc biệt suất khí. Mà giờ khắc này, trang phục của hắn nhìn qua cũng hoàn toàn xa lạ nơi này, trên người hắn là lễ phục màu đen, giày da sáng loáng, nơ tinh xảo, nhìn hắn giống như đi tham gia yến hội cấp cao nào đó.
-“Hạ Chí?” Thanh niên áo trắng nhẹ nhàng nói ra hai chữ, giọng nói đồng thanh đến khó tin. Thực tế, nam tử áo tím cùng cô gái áo da đều lộ ra vẻ mặt không tưởng tượng được.
Bọn họ đều biết người đàn ông trẻ tuổi này, nhưng bọn họ đều biết nam nhân này lúc đầu không có khả năng sẽ tới đây nhưng bây giờ hắn lại tới.
-“Tiểu tử, ngươi dường như đến nhầm nơi rồi.” Ác ma nam tử tóc vàng cũng đang nhìn nam nhân trẻ tuổi mới xuất hiện, giọng nói mơ hồ có sự giễu cợt thích thú.
-“Hạ Chí, cậu tới nơi này làm cái gì?” Mỹ nữ váy đỏ nhịn không được đành mở miệng, cô nhìn nam nhân trẻ tuổi này có chút phức tạp, nói giọng nói mơ hồ còn có một chút lo lắng.
-“Tôi không nên tới sao?” Nam nhân trẻ tuổi nhìn mỹ nữ váy đỏ và nói bằng giọng điệu bình tĩnh cùng ánh mắt lạnh nhạt.
-“Nhưng sao cậu lại tới nơi này? Cậu căn bản là không có…” Mỹ nư váy đỏ còn muốn nói thêm điều gì nữa.
Nhưng vào lúc này, thanh âm kinh ngạc của ác ma vang lên: “Hạ Chí? Tiểu tử, mày là người đã từng được gọi là thiên tài dị năng giả Hạ Chí sao? Mười bảy tuổi đã trở thành dị năng giả mạnh nhất Hoa Hạ, danh hiệu Nhân Hoàng Hạ Chí là đây ư?”
-“Không sai, tao là Hạ Chí.” Nam nhân trẻ tuổi nhìn ác ma: “Mày đã không muốn đợi tại Địa Ngục. Vậy hôm nay tao sẽ tiễn mày về Địa Ngục.”
-“Ha ha ha ha…” Ác ma cười phá lên đến mấy chục giây sau mới ngừng lại được, “Thằng nhóc, Hoa Hạ đám các ngươi đều là người ngu ngốc như vậy sao? Các ngươi ngoại trừ khoác lác, còn biết cái gì nữa? Muốn đưa tao xuống Địa ngục sao? Chỉ mình mày ư? Ha ha ha ha…”
-“Hạ Chí, đến cùng cậu có biết mình đang làm cái gì hay không? Bọn tôi bốn người đều không phải là đối thủ ác ma, cậu bây giờ làm sao có thể đánh thắng được hắn? Cậu cũng không phải chính mình của bốn năm trước nữa!” Mỹ nữ váy đỏ nhịn không được mở miệng, kể cả những người khác đều cảm thấy Hạ Chí quả thực là đang nói mơ, hắn làm sao có thể đánh thắng được cường đại ác ma?
Hạ Chí đã từng là dị năng giả mạnh nhất Hoa Hạ. Nhưng vào bốn năm trước, toàn bộ dị năng Hạ Chí đã tàn phế, người đã từng có danh hiệu Nhân Hoàng thiên tài dị năng giả từ khi còn rất trẻ, bây giờ ngay cả người bình thường cũng không bằng!
“Quả thực tôi không phải là tôi bốn năm trước.” Hạ Chí chậm rãi bước qua bốn người: “Cho nên bây giờ tôi có thể thoải mái đưa ác ma xuống Địa ngục.”
Hai chữ Địa ngục vừa ra khỏi miệng, ác ma cười như điên như dại bỗng trở nên im bặt, mà Hạ Chí không có dấu hiệu nào đang xuất hiện trước mặt ác ma, hắn một tay bóp lấy cổ ác ma, nhìn qua hắn như đang nhẹ nhàng cầm cây viết một cách dễ dàng.
Mỹ nữ váy đỏ ngây dại, khắp khuôn mặt hiện vẻ không thể tin vào điều mình thấy, mà ba người bên ngoài cũng giống như vậy, trong mắt đều khó mà tin được, điều này, điều này sao có thể?
“Mày, mày thế mà…” Ác ma tràn đầy sợ hãi, nhưng hắn lại không thể nói hết câu.
Rắc!
Tiếng vang lanh lảnh truyền vào trong tai mọi người, Hạ Chí đã bóp nát cổ họng ác ma, rồi sau đó buông lỏng tay, thi thể ác ma rơi xuống mặt đất.
Ở Sơn Cốc đang có chút yên tĩnh đáng sợ, bọn người mỹ nữ váy đỏ dường có chút khó khăn để tiếp nhận sự thật trước mắt. Hạ Chí tàn phế dị năng như vậy lại đem dị năng giả ác ma mạnh nhất phương Tây bóp chết như một con kiến sao?
-“Bốn người các người có thể đi.” Hạ Chí quay người nhìn bốn người và chậm rãi nói.
-“Hạ Chí…” Mỹ nữ váy đỏ mở miệng như muốn nói điều gì.
-“Cút!” Hạ Chí đột nhiên nổi giận rồi rống to lên một tiếng, trên người cũng đột nhiên tỏa ra một khí tức vô cùng mạnh có mùi vị giết chóc và bạo ngược. Trong nháy mắt, bốn người này như muốn nghẹt thở!
Bốn người hai mặt nhìn nhau, sau đó yên lặng quay người để chuẩn bị rời đi.
-“Mang thi thể ác ma đi. Nhớ kỹ rằng tôi không muốn bất kỳ ai nhắc đến tôi, ác ma là do bốn người các người giết, không liên quan gì tới tôi!” Thanh âm lạnh lùng của Hạ Chí vang lên lần nữa.
Chưa đến mười giây, bốn người cùng thi thể ác ma từ trong sơn cốc biến mất.
Hạ Chí thu lại khí tức trên thân, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh đầm nước.
-“Lão sư, tôi tới muộn.” Hạ Chí khắp khuôn mặt toàn là bi thương, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Cuối cùng thì một giọt nước mắt đã rơi xuống hòa vào đầm nước trong veo kia.
Hồi lâu sau, Hạ Chí bình tĩnh trở lại. Trên tay hắn có nhiều tấm hình. Chủ nhân những tấm ảnh là một cô gái rất xinh đẹp.
“Lão sư, tôi biết tôi sẽ không bỏ được cô ấy, tôi sẽ đi tới cô ấy và chờ cô ấy.” Hạ Chí nhẹ nhàng nói: “Một ngày nào đó, cô ấy sẽ đến gặp tôi.”
Đem ảnh chụp cất vào, Hạ Chí từ bờ đầm đột nhiên biến mất.
Thời gian trôi qua nhanh, bây giờ đã là đầu tháng Chín.
Tại vùng duyên hải Phương Nam, một thành phố bến cảng yên ắng là cao trung Minh Nhật.
Hạ Chí lẳng lặng đứng ở cửa trường học, nhìn xem mấy chữ Cao Trung Minh Nhật lớn kia lại nhớ đến hình dáng cao quý xinh đẹp ấy, rồi một ánh nhìn bi thương khó nén lóe lên trong mắt một cái rồi biến mất.
-“Lão sư, lần này tôi đã không tới chậm.” Hạ Chí thấp giọng: “Tôi sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt.”
Trên mặt Hạ Chí đột nhiên xuất hiện một nụ cười có chút xán lạn. Sau đó, hắn liền bước chân đi tới cửa chính Cao Trung Nhật Minh.
Mấy phút sau, tại phòng làm việc của hiệu trưởng, cô giáo xinh đẹp trẻ tuổi nhưng lạnh lùng như băng của trường đang dùng ánh mắt hồ nghi nhìn về phía nam tử trẻ tuổi: “Cậu khẳng định là muốn nhận làm giáo viên thể dục?”
Đối với chàng trai mặc âu phục trẻ tuổi này, Thu Đồng đã có nhìn sơ qua lý lịch rồi, người này lý lịch gần như hoàn mỹ, tốt nghiệp ở Trường Sư Phạm, từng ra nước ngoài du học, đã từng 3 năm ở những vùng nơi nghèo khó dạy học, có thể nói, bất luận đến trường học nào cũng có thể nhận được một công việc tốt, thế quái nào mà cậu ta lại nhận làm giáo viên dạy thể dục?
-“Đương nhiên, tôi nghĩ rất kĩ rồi.” Nam tử trẻ tuổi mỉm cười.
-“Như vậy, nói cho tôi biết, tại sao cậu lại đến đây làm giáo viên thể dục?” Thu Đồng trực tiếp hỏi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!