Dị Năng Giáo Sư
Chương 11: Còn phải kiếm sống bằng khuôn mặt nữa chứ
Người dịch: Yuto
~____________________________________________________________________
-“Hiệu trưởng, cô có vẻ như rất để ý chuyện đuổi học Cao Tuấn nhỉ?” Hạ Chí không tiếp tục thân mật gọi Đồng Đồng, vẻ mặt trông có chút ngạc nhiên.
-“Đây là lần thứ nhất đuổi học sinh của Cao Trung Minh Nhật trong hai mươi năm qua, tôi có thể không coi trọng sao?” Thu Đồng tức giận nói ra: “Hiện tại tất cả thầy trò đều đang chăm chú chuyện này!”
Dừng lại một chút, Thu Đồng hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục nói: “Thầy Hạ, cậu đến phòng làm việc của tôi, chẳng lẽ không phải vì báo cáo về chuyện này sao?”
-“Điều này, hiệu trưởng à, tôi thật sự không đến để báo cáo sự kiện kia.” Hạ Chí tỏ ra vô tội: “Tôi chỉ đến nghỉ ngơi một chút mà thôi.”
Đến nghỉ ngơi?
Thu Đồng ngay tức khắc muốn bùng cháy, tên khốn này muốn nghỉ ngơi không phải là vấn đề lớn, nhưng hắn dựa vào cái gì để chạy qua phòng làm việc cô mà nghỉ?
-“Thầy Hạ, tôi nói với cậu một lần nữa. Quan hệ giữa tôi và cậu chỉ là cấp trên và cấp dưới, không được tùy ý ra vào phòng làm việc của tôi, càng không được cố ý làm người khác hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta!” Thu Đồng lạnh lùng nhìn Hạ Chí, giọng điệu càng thêm lạnh nhạt. Cô cảm thấy mình nhất định phải cùng tên khốn này phân rõ ranh giới!
-“Ồ, tôi hiểu rồi.” Hạ Chí thuận miệng trả lời, sau đó duỗi lưng một cái: “Trước tiên tôi nghỉ ngơi một chút, đến lúc tan học nhớ gọi tôi.”
Trong phòng làm việc của hiệu trưởng có ghế salon dài, Hạ Chí hiển nhiên đã sớm để mắt tới ghế sô pha này. Vừa dứt lời, cậu ta liền đi tới và nằm lên.
-“Cậu đứng lên cho tôi!” Thu Đồng lập tức tức điên lên, cái người này là ai đây!
Hạ Chí chưa thức dậy, vẫn nhắm mắt lại, có vẻ như cậu ta đã ngủ rồi.
-“Hạ Chí, cậu lập tức đứng lên cho tôi!” Thu Đồng lần nữa rống lên: “Có tin tôi gọi bảo vệ ném cậu ra hay không?”
Hơi thở Hạ Chí đều đều, không hề đáp lại. Có vẻ cậu ta thật sự ngủ say.
Ngực Thu Đồng nhấp nhô, dáng vẻ đường cong lúc này càng lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng ngược lại Hạ Chí nhắm mắt lại nên không có cách nào hưởng thụ nhãn phúc này. Và cậu dường như cũng cảm giác được hơi thở phẫn nộ của Thu Đồng phát ra, cậu ta cứ như vậy lẳng lặng nằm trên ghế sa lon, như đứa trẻ đang ngủ say.
Thu Đồng đột nhiên cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc, đang chuẩn bị gọi tới bảo vệ trường học. Nhưng ngón tay vừa ấn lên một con số, cô lại đột nhiên cúp điện thoại, bởi vì cô ý thức được, nếu bảo vệ đến văn phòng cô và nhìn thấy Hạ Chí ngủ ở trên ghế sa lon, quan hệ của cô và Hạ Chí chỉ sợ là càng thêm không rõ ràng.
Giờ khắc này, Thu Đồng lần nữa toát lên suy nghĩ lợi dụng Hạ Chí. Nhưng cô lại không thể không thừa nhận một điều rằng, người này mặc dù chán ghét mà lại lưu manh đùa giỡn đối với cô, nhưng cậu ta thật sự rất có năng lực. Trong thời gian chưa đến hai tiết, cậu ta đạt được tiến triển không thể tưởng tượng được tại lớp 12A1 và 12A6. Nếu đuổi người này đi, chỉ sợ rằng cô không có cách nào tìm được người có thể thay thế cậu ta.
Mà điều càng làm cho Thu Đồng căm tức là, dù cho cô thật sự đuổi Hạ Chí đi, chỉ sợ là tin đồn giữa cô và tên khốn này cũng sẽ không cứ thế mà biến mất. Muốn chứng minh cô không phải là bạn gái cậu ta, chỉ có thể để cậu ta ở lại.
Thu Đồng dần dần tỉnh táo lại, Hạ Chí vào Cao Trung Minh Nhật vẫn chưa tới hai giờ. Nhưng trong thời gian ngắn này, thực tế cậu ta đã làm được rất nhiều chuyện, cậu không chỉ kéo lại Lý Phương nhảy lầu, cứu vớt ngôi trường tràn ngập nguy hiểm này, cậu ta còn để Thu Đồng thật sự thấy được hi vọng.
Đang tiếp nhận ngôi trường này, Thu Đồng đã từng cảm thấy trừ khi đem một nửa học sinh trở lên đuổi học toàn bộ. Nếu không trường này không có chút hi vọng nào, vấn đề là ở chỗ, nếu đuổi một nửa học sinh trở lên, trường này càng không có cách nào duy trì. Nhưng cô nhất định phải để trường này kéo dài thêm nữa, không vì điều gì khác người, chỉ vì ông nội đã qua đời của cô.
Trong khoảng thời gian này, Thu Đồng vẫn muốn tìm đường tắt để trường học phát triển tốt. Nhưng cô vắt hết óc cũng nghĩ không ra biện pháp gì tốt. Cuối cùng cô phát hiện, ông cô trông như đã nếm thử thất bại. Có lẽ đây đúng là Cao Trung Minh Nhật phương pháp sinh tồn duy nhất, lớp thiên tài và lớp vô dụng, thật sự là một lối tắt không tệ.
Lớp thiên tài cũng có thể bồi dưỡng được học sinh giỏi, lớp học sinh vô dụng có thể tài trợ được kinh phí, có thể đền bù những lỗ hổng kinh phí của học sinh nghèo khó. Năm đó ông của cô, Thu Minh đã tính toán như vậy. Đáng tiếc là hai năm qua, bất luận là lớp thiên tài hay là lớp vô dụng, đều không lấy được thành tích tốt thật sự, đến cả Thu Minh cũng không còn quan tâm đến 2 lớp này nữa. Xem ra Thu Đồng muốn làm Cao Trung Minh Nhật hồi sinh, e rằng hai lớp này sẽ như trên.
Nếu như Cao Trung Minh Nhật thật sự có thể để những thiên tài không tốt đạt được thành công, nếu như Cao Trung Minh Nhật có thể để cho những con nhà giàu vô dụng kia đạt được giáo dục chân chính. Chỉ dựa vào những điều này, Cao Trung Minh Nhật cũng đủ sống thành phố Thanh Cảng.
Thu Đồng thậm chí đã đặt ra kế hoạch nhằm vào giáo dục học sinh hai lớp này. Nhưng vấn đề là, trước đó lớp thiên tài và lớp vô dụng không có bất kỳ giáo viên nào có thể trị được bọn họ. Trong hai năm, học sinh lớp thiên tài và lớp vô dụng, trên cơ bản đều là tự sinh tự diệt. Cho dù kế hoạch của Thu Đồng có tốt đến mấy, nhưng ở hai lớp này hiển nhiên đều không cách nào áp dụng.
Nhưng khi Hạ Chí xuất hiện lại làm cho Thu Đồng thấy được hi vọng. Mặc dù cô không tận mắt xem Hạ Chí làm gì ở hai lớp kia. Nhưng nhìn vào kết quả Hạ Chí làm được cũng không tệ.
Không, mấy chữ không tệ hoàn toàn không thể hình dung thành tích Hạ Chí. Nếu như Hạ Chí không phải là tên khốn lưu manh, Thu Đồng nhất định sẽ nói Hạ Chí đạt được thành tích kinh ngạc. Bất luận là lớp thiên hay vô dụng, Hạ Chí đều dùng thời gian cực ngắn đứng vững bước chân, mà hiện tại, trong Cao Trung Minh Nhật này, Hạ Chí thật sự đã có uy tín. Chỉ riêng cậu ta có thể làm Cao Tuấn ngoan ngoãn đứng phạt ở cửa phòng học, cũng đủ để cho thầy trò toàn trường nhìn Hạ Chí bằng con mắt khác!
Phải thừa nhận rằng Thu Đồng cũng thay đổi cách nhìn về Hạ Chí. Mặc dù cho tới bây giờ cô vẫn cảm thấy Hạ Chí là lưu manh, nhưng năng lực của người này thật không thể nghi ngờ. Và Thu Đồng cũng cảm thấy người này thật sự có khả năng đối phó với học sinh lớp thiên tài và lớp vô dụng.
-“Vì trường này, hãy tiếp tục quan sát tên lưu manh này một hồi đi.” Thu Đồng nhìn Hạ Chí đang ngủ ngon kia một chút sau đó cắn chặt hàm răng, thầm thề trong lòng: “Tên này nếu dám đùa giỡn, tôi sẽ thiến cậu ta!”
Hạ Chí vẫn ngủ rất say. Cho dù Thu Đồng không tin cậu ta thật sự ngủ, nhưng Thu Đồng lại lười để ý tới Hạ Chí, thời gian cứ như vậy lẳng lặng trôi qua.
Đã đến 11h55, còn 5 phút nữa là tan học. Hạ Chí còn đang ngủ, Thu Đồng nhịn không được nên nói:
-“Thầy Hạ, đến giờ rồi kìa.” Thu Đồng lạnh nhạt, cô không tin Hạ Chí thật sự ngủ thiếp đi.
Hạ Chí rất an tĩnh nằm trên ghế sa lon, không phản ứng chút nào.
-“Hạ Chí, cậu đừng giả bộ ngủ!” Thu Đồng có chút nổi nóng, tên lưu manh này chẳng lẽ lại muốn nằm ì ở chỗ này không đi?
Hạ Chí vẫn không có đáp lại.
Thu Đồng trong lòng bùng cháy, tên lưu manh này không hiểu sao xuất hiện ở trường học, không hiểu sao thành bạn trai của cô. Hiện tại lại nằm trên ghế sa lon ở văn phòng cô và không hiểu sao lại giả vờ ngủ!
-“Tên khốn, cậu đứng lên cho tôi!” Thu Đồng rốt cục mắng lên, đồng thời tiện tay cầm lên một quyển sách từ trên bàn, hung hăng ném về hướng Hạ Chí!
Sách vở bay về phía Hạ Chí, không biết Thu Đồng có cố ý gây rối hay không, trực tiếp ném về phía Hạ Chí. Và Hạ Chí vẫn không phản ứng chút nào, kết quả là quyển sách này cùng khuôn mặt Hạ Chí tiếp xúc thân mật.
-“Tên khốn này thật sự đang ngủ sao?” Chẳng lẽ phán đoán của cô là sai lầm?
Nhưng vào lúc này, khi sách vở chênh lệch một cm và nện vào mặt Hạ Chí, Hạ Chí đột nhiên có phản ứng.
Hạ Chí đột nhiên duỗi ra hai tay, chính xác bắt lấy quyển sách này. Sau đó, cậu ta mới mở to mắt.
-“Nguy hiểm thật, xém chút nữa là mặt mày hốc hác.” Hạ Chí nói một mình: “Tôi hiện tại còn phải kiếm sống bằng khuôn mặt.”
-“Cậu kiếm sống bằng mặt sao?” Thu Đồng nhịn không được châm chọc Hạ Chí, trong lòng mắng thầm, tên khốn này quả nhiên giả vờ ngủ.
Hạ Chí lần này không để ý tới Thu Đồng, mà là cứ như vậy lật sách Thu Đồng ném qua. Sau đó xoay người ngồi dậy rồi rời khỏi ghế sô pha, vừa đi về phía thu Đồng vừa tiếp tục lật sách.
Ba giây sau, Hạ Chí dừng bên cạnh bàn làm việc Thu Đồng, đem sách đặt trước mặt Thu Đồng rồi mỉm cười: “Sách không tệ, thích hợp khi đọc ban đêm.”
Không đợi Thu Đồng nói, Hạ Chí nhìn chằm chằm Thu Đồng qua kính mắt, nụ cười càng thêm xán lạn: “Hiệu trưởng, đi ăn cơm trưa với tôi không?”
-“Không đi!” Thu Đồng không hề nghĩ ngợi cự tuyệt một tiếng.
-“Thật tốt quá, tôi cũng không muốn đi ra ngoài, vậy chúng ta ăn trong phòng đi!” Hạ Chí có vẻ rất cao hứng: “Đợi chút nữa gặp ở căn tin!”
Không đợi thu Đồng nói, Hạ Chí liền quay người bước nhanh đi khỏi văn phòng.
Thu Đồng lập tức lại có chút tức giận: “Ai gặp cậu ở căn tin chứ? Tôi nói là không cùng nhau ăn cơm với cậu mà!”
Đáng tiếc là câu nói này hơn phân nửa là Hạ Chí không nghe được. Cho dù cậu ta nghe được, cũng sẽ vờ không nghe. Thu Đồng tức giận không thôi, nắm quyển sách trước mặt định ném đi, nhưng lập tức lại cảm thấy có chút không đúng.
Quyển sách Thu Đồng tiện tay ném ra, cô cũng không chú ý đây là sách gì. Nhưng bây giờ cô lại thấy rõ, đây là tiểu thuyết cô mang từ nước ngoài về trước đó, một tiểu thuyết kinh dị nguyên bản tiếng Anh. Hiện tại, để có thể hiểu được nguyên bản tiểu thuyết tiếng Anh cũng rất hiếm có, nhưng người này là một giáo viên thể dục, thế mà cũng có thể hiểu được? Bằng không, cậu ta làm sao khẳng định được tiểu thuyết này thích hợp đọc vào ban đêm? Biết rằng Thu Đồng là người đặc biệt thích đọc tiểu thuyết kinh dị vào thời điểm khuya khoắt.
-“Nhất định có mờ ám!” Thu Đồng lập tức cho mình đáp án, cô vẫn không tin người này thật sự biết đây là tiểu thuyết gì.
Tâm tình Thu Đồng không hề tốt đẹp, mà Hạ Chí lại một mặt vui sướng đến cửa phòng học lớp 12A6. Tiếng chuông vừa mới vang lên, hơn trăm học sinh nhanh chóng vây chặt chỗ này đến không lọt một giọt nước, bởi vì bọn họ đã biết đến tin tức, giáo viên thể dục Hạ Chí thuộc loại trâu bò sẽ quyết định đuổi học Cao Tuấn hay không khi tan học.
-“Mọi người nhường tôi một chút.” Âm thanh Hạ Chí nhanh chóng thu hút mọi người. Sau đó tất cả mọi người tự giác tránh ra tạo thành một con đường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!