Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài - Chương 4: Bị Đập Trúng Đầu (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài


Chương 4: Bị Đập Trúng Đầu (3)


Bà nội có lẽ vì quá kinh ngạc nên cứ nhìn chằm chằm vào lão đạo sĩ, nói không nên lời.

Dương Tử Mi nhìn vị đạo sĩ rồi lại nhìn qua mấy quyển sách cũ kỹ cổ xưa trên kệ sách bên cạnh, ngước gương mặt ngây thơ của trẻ con lên và hỏi lão đạo sĩ:

– Đạo trưởng, con theo người học đạo, có thật sự là sẽ học được thuật thay đổi vận số, hóa dữ thành lành không?

Ánh mắt kỳ quặc của lão đạo sĩ càng hiện rõ hơn.

Câu nói này nhất định không phải là từ miệng của một cô bé chỉ mới năm tuổi nói ra nhưng sự việc lại đang diễn ra trước mắt, đây rốt cuộc là đứa trẻ yêu nghiệt gì không biết?

Lão đạo sĩ cúi người bế cô đến trước kệ sách, chỉ lên mấy dãy sách trên kệ nói:

– Đây đều là những tinh hoa Huyền Học do tổ tiên chúng ta để lại, bao gồm cả năm hệ thống là Sơn, Y, Mệnh, Bốc và Tướng, nếu con có tu vi nhất định thì đương nhiên có thể thay đổi vận số, hóa dữ thành lành.

Người mà kiếp trước từng làm thầy bói giả mười mấy năm như cô đây trước giờ không bao giờ tin vào thứ gọi là tướng số, cô cho rằng mấy thứ đó cũng như cô thôi, cũng chỉ là những thứ dùng để gạt người kiếm miếng ăn mà thôi.

– Xem bói, phong thủy, tướng số, mấy thứ này không phải là thứ mê tín, lừa gạt người khác thời phong kiến sao?

Dương Tử Mi cũng không bận tâm đến chuyện hiện giờ người khác nghĩ gì về tuổi tác của cô nên cứ tiếp tục hỏi.

– Mê tín của thời phong kiến sao?

Lão đạo sĩ cười lớn:

– Huyền Học thật sự là một loại triết học vô cùng tinh thâm, nó phối hợp với các lý luận, tri thức huyễn hoặc mà khoa học không thể nào giải thích được từ sự điều hòa và phát sinh trên cơ thể con người, nó có lịch sử phát triển mấy ngàn năm, sao lại gọi là mê tín được chứ?

Lão đạo sĩ nói xong liền cảm thấy hình như lời mình nói cao thâm quá, ngay cả bà lão bên cạnh cũng ngơ ngác không hiểu ông đang nói gì nói chi là một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi thôi.

Nhưng ông phát hiện đứa trẻ đó hình như hiểu những gì ông nói, nó đang chớp chớp đôi mắt đen láy, ánh mắt trầm tư như ánh mắt của một người trưởng thành nhìn chằm chằm vào chồng sách trên kệ.

– Được! Vậy con theo người học Huyền Học!

Dương Tử Mi gật gật đầu, rồi tụt khỏi tay lão đạo sĩ, nói giọng kiên quyết.

Cô đã trải qua chuyện hồi sinh khó tin kia thì tại sao lại không tin Huyền Học được kia chứ? Tồn tại có nghĩa là hợp lý, nếu như nó đã có ảnh hưởng đến mọi người mấy ngàn năm nay thì mình hãy dùng con tim thành khẩn nhất để tin nó vậy, hơn nữa nó là thứ có đạo lý nên nhất định không giống như vị sư phụ kiếp trước của mình, chỉ dạy mình những thứ lừa gạt người khác mà thôi.

………..

Ở kiếp trước, tại thành phố A có một thầy bói rất nổi tiếng, mỗi ngày có rất nhiều người quyền cao chức trọng đến xếp thành hàng dài chờ ông coi bói, hóa dữ thành lành, phí xem bói rất cao, một lần coi thấp nhất cũng một trăm ngàn.

Cô vô cùng ganh tỵ với ông, trong khi mình ngồi ngoài đường cả ngày mà có khi đến cả một vị khách cũng không có, hơn nữa nếu có khách thì họ cũng chỉ chỉ chịu móc ra vài đồng trả cho cô thôi.

Lúc đó, cô không tài nào hiểu được tại sao đều là coi bói gạt người như nhau nhưng đãi ngộ sao mà một trời một vực như thế?

Giờ xem ra chắc vị thầy bói kia là bật thiên tài thực sự, là người có thể thay đổi vận số, hóa dữ thành lành, hóa dữ thành lành đại loại thế.

Lão đạo sĩ thấy cô đồng ý nên rất vui mừng, vội nói với bà nội:

– Đứa bé này nếu đã đồng ý theo ta học đạo, nhận ta là sư phụ, vậy thì sau này hãy cho nó ở lại trên núi, nếu rảnh ta sẽ dẫn nó xuống núi gặp mặt mọi người.

Bà nội nghe xong không biết phải làm thế nào.

Trong lòng bà, lão đạo sĩ chính là một vị tiên, ông muốn nhận cháu bà làm đệ tử, truyền đạo tiên cho nó, bà cảm thấy rất vui nhưng cũng rất lo lắng.

Nghĩ đến bi kịch xảy ra vào năm sáu tuổi của mình, Dương Tử Mi không biết có thể thay đổi không. Cô muốn trân trọng những thời khắc được ở bên người thân như lúc này chứ không muốn rời xa họ, sống xa nhà.

– Sư phụ, con không muốn cả ngày phải ở trên núi, con muốn được ở với người nhà của con, hay là vầy đi, sau này mỗi ngày con sẽ thức dậy lúc sáu giờ sáng để lên núi học, trưa về nhà.

Dương Tử Mi đưa ra đề nghị.

Có lẽ đã quen với cách nói chuyện người lớn của cô nên lão đạo sĩ cũng không còn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ dị nữa mà ngược lại lại đối xử với cô như một người trưởng thành. Ông nghĩ ngợi một hồi rồi gật đầu:

– Cũng được, chỉ là Huyền Học của chúng ta bác học tinh thâm, không phải một hai ngày là có thể học được, con không ở trên núi thường xuyên cũng được, chỉ cần về nhà có thể hoàn thành bài tập ta giao là được rồi.

Dương Tử Mi không biết là sư phụ sẽ giao cho mình bài tập như thế nào nhưng cô tin ông sẽ không làm khó cô nên cũng gật đầu đồng ý.

Huống hồ, cô cũng muốn trong một năm này nhanh chóng học được chút ít gì đó để có thể giúp người nhà cô thoát khỏi trận hỏa hoạn kia, từ đó thay đổi vận mệnh bi thương của mình.

– Con có biết chữ không?

Sư phụ lấy quyển “Chu Dịch” từ trên kệ sách xuống hỏi.

Dương Tử Mi gật gật đầu:

– Con biết chữ nhưng không nhiều!

Bà nội cô đứng kế bên nói:

– Lão thần tiên, cha của nó là giáo viên, biết nhiều chữ.

– Vậy thì tốt quá, hôm nay con hãy đem quyển sách này về nhà học thuộc, chữ nào không hiểu có thể hỏi cha con, còn nếu như có đạo lý gì không hiểu thì đến hỏi ta nhé!

Sư phụ cô dặn dò.

Dương Tử Mi nhìn quyển sách dày cộp đó có chút lo lắng nhưng lại không nói gì, chỉ nhận lấy sách từ tay sư phụ.

Nếu có thể thay đổi số mệnh, đừng nói là học thuộc một quyển sách cổ, cho dù là chuyện khó khăn hơn, cô nhất định phải làm bằng được.

– Vậy thì sáu giờ sáng mỗi ngày, ta sẽ chờ con trên núi!” Lão đạo sĩ nói xong liền ngồi xuống chiếc giường lúc nãy Dương Tử Mi nằm, nhắm mắt ngồi thiền, không để ý gì đến cô và bà nội nữa.

Bà nội kéo cô rời khỏi.

Về đến nhà, mẹ cô thấy trên trán cô băng một mảnh vải màu trắng liền ôm lấy cô hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Bà nội liền thuật lại tất cả mọi chuyện cho mẹ cô nghe.

– Con gái tôi, sao mà số phận đen đuổi, hết họa này đến họa khác vậy, tội nghiệp con quá!

Mẹ ôm chặt cô vào lòng, đau lòng nói.

Cảm nhận hơi ấm tình thương của mẹ, trong lòng Dương Tử Mi càng cảm thấy lưu luyến, bịn rịn hơn. Cô cũng dùng đôi tay bé nhỏ của mình ôm chặt lấy mẹ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN