Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 768: Gặp trên đường (1)
Từ thành phố A đến thành phố Quảng Vân phải chạy xe khoảng bảy, tám tiếng trên đường cao tốc.
Để tiện lợi, Dương Tử Mi trực tiếp lái chiếc xe Land Rover biển số quân đội bá đạo của mình.
Đây là lần đầu tiên Dương Tử Mi đi xa, hơn nữa đến một “tỉnh thành” (*), đối với một cô gái nông thôn như cô mà nói, vừa hào hứng lại vừa hoang mang.
Trên đường đi, Tiểu Thiên và Liên Y cứ ríu ra ríu rít nói chuyện không ngừng, cứ như thể cả chiếc xe có mỗi mình nó là hào hứng vậy.
Sadako chỉ ngồi yên lặng một chỗ, nhìn ra bên ngoài cửa kính, ánh mắt có vẻ mông lung.
Cả một đoạn đường xe cô đi nhanh như gió, cuối cùng Dương Tử Mi cũng được trải nghiệp cảm giác lái xe nhanh như bay. Bởi vì là biển số xe là biển số quân đội, hơn nữa lại là Land Rover đẳng cấp nên mọi người đều nghĩ là quan cấp cao trong quân đội đi làm nhiệm vụ. Trên đường đi gặp không biết bao nhiêu trạm thu phí nhưng cô đều được chạy qua không cần phải dừng lại chứ đừng nói đến việc phải trả phí.
Vẫn còn một giờ đồng hồ chạy xe nữa mới tới thành phố Quảng Vân, bỗng nhiên có một chiếc Ferrari màu đỏ phiên bản giới hạn nhanh như chớp phóng vụt qua.
Người cầm lái là một nam thanh niên. Anh vượt mặt chiếc Land Rover của Dương Tử Mi, khi anh quay lại nhìn thì phát hiện người lái xe chỉ là một cô bé tầm mười lăm, mười sáu tuổi, liền cố tình lái lên phía trước đảo qua đảo lại trước xe cô.
Cô rẽ trái, anh cũng rẽ trái… cô rẽ phải, anh cũng rẽ phải, khiến cô cảm thấy thật bực bội.
Mặc dù cô lái xe không tồi nhưng dù sao cũng ít lái, kỹ thuật có sự chênh lệch với chủ nhân chiếc Ferrari đằng trước.
Hơn nữa, xe của người ta là xe thể thao chuyên nghiệp, xe của Dương Tử Mi chỉ là xe việt dã, nếu chạy đua trên đường cao tốc thì chắc chắn xe của cô không thể vượt qua.
Lái tới ngã tư, bỗng nhiên lại xuất hiện thêm ba chiếc xe sang trọng khác chạy cùng với chiếc Ferrari kia, sau đó chia ra chạy sát phía trước sau, trái phải chiếc xe của Dương Tử Mi, như thể muốn bao vây lấy cô.
Nam thanh niên ngồi trên xe ngó đầu ra, huýt sáo trêu chọc cô.
Chủ nhân chiếc Ferrari màu đỏ chạy sát xe của cô, cười một cách đầy lưu manh:
– Em gái, tay lái cũng không tồi! Chơi cùng bọn anh đi… Thế nào?
Dương Tử Mi thản nhiên liếc nhìn anh một cái rồi mặc kệ.
Nhưng chiếc xe bị bốn chiếc xe khác kẹp giữa thật lấy làm khó chịu.
Đôi mắt cô trầm xuống, cô bèn đỗ xe lại, cùng Sadako bước xuống.
Nhìn thấy bọn họ dừng xe, bốn thanh niên cũng dừng lại, xuống xe rồi vây quanh cô.
Bọn họ nhìn từ trên xuống soi mói đánh giá hai cô gái rồi không nhịn được huýt sáo tỏ vẻ khinh bạc.
– Hai người đẹp, đến từ quân khu nào vậy? Chúng ta làm quen kết bạn được chứ?
Chủ nhân của chiếc Ferrari màu đỏ tên là An Đông Minh, vẻ ngoài giống như mỹ nam Hàn Quốc. Khuôn mặt, thân hình, khí chất đều cực ổn, không hề kém La Anh Hào.
Anh nháy đôi mắt đào hoa mà anh tưởng có thể làm điên đảo chúng sinh với Dương Tử Mi, biểu hiện một bộ dạng cực ngầu và nói chuyện với cô.
– Tôi không thích nói chuyện với người xa lạ.
Dương Tử Mi thản nhiên đáp:
– Trước khi tôi khó chịu, hi vọng mấy người có thể lái xe cách xa tôi một chút.
– Ha ha, khẩu khí được đấy! Rất giống tôi, tôi rất thích!
An Đông Minh lại tiếp tục huýt sáo:
– Nghe giọng của em có vẻ không phải người Quảng Vân, dù sao cũng đến Quảng Vân, hãy để bọn anh làm chủ nhà mời em ăn chơi một bữa… Thế nào? Bọn anh là công tử Quảng Vân, chỉ cần em nói tên bọn anh ra thì không ai dám không coi trọng.
Dương Tử Mi ngạc nhiên.
Cô thật sự không hiểu, tại sao trên thế giới này lại thịnh hành mấy cái loại tứ đại công tử như vậy.
***
(*) Tỉnh thành: thành phố trung tâm của tỉnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!