Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Thiên Tài Bói Toán
Chương Không Phải Giúp Mà Là Hại
Cuối cùng cũng đến lúc đấu giá chiếc lư hương bằng ngọc hình đầu phượng hoàng thời Hán kia.
Tất cả mọi người đều hết sức trông chờ. Cho dù là không đấu giá được nhưng có thể chứng kiến quá trình đấu giá kịch tính kia cũng đủ khiến cho những người có mặt cảm thấy hưng phấn và như được mở rộng tầm mắt.
Người chủ trì đấu giá đưa ra giá khởi điểm là hai triệu, với đơn vị tính của mỗi lần đấu giá ít nhất phải hơn giá khởi điểm một trăm ngàn. Điều này khiến không ít người thảng thốt lẫn ngưỡng mộ.
– Hai triệu một trăm ngàn!
Dương Kiến Minh là người đấu giá đầu tiên. Hắn vừa ra giá vừa đưa mắt nhìn ra xung quanh vẻ muốn nói con trai của bí thư thành phố đã để ý rồi thì đừng ai giành với hắn.
Hầu hết những người đến sinh sống, làm ăn ở thành phố A đều rất thức thời, thấy Dương Kiến Minh ra giá trước nên họ cũng không tranh giành với hắn làm gì. Tuy nhiên, đối với những người từ nơi khác đến, họ chẳng cần bận tâm Dương Kiến Minh là ai, hơn nữa, những người có thể tham gia vào buổi bán đấu giá này đều là những người có xuất thân không tầm thường cả, cho nên họ chẳng việc gì phải nhường hắn.
– Hai triệu hai trăm ngàn.
Mộ Dung Vân Thanh giơ số ra giá. Mộ Dung Vân Thanh là người kinh doanh về ngọc. Chiếc lư ngọc kia anh muốn mua về để làm vật trấn tiệm nên sao mà dễ dàng bỏ qua cho được.
Thấy Mộ Dung Vân Thanh giành với mình, Dương Kiến Minh rất bực dọc. Tuy nhiên, hắn cũng chẳng biết làm gì hơn vì cha hắn đã từng cảnh cáo hắn rằng ở thành phố A này, có một người không tiện đắc tội, người đó chính là Mộ Dung Vân Thanh. Tuy Mộ Dung Vân Thanh là người phất lên nhờ một viên ngọc, nhưng gia thế của anh ta lại không đơn giản như mọi người nghĩ. Mộ Dung Vân Thanh là người mà ngay cả Dương Đức Kiệt, cũng không dám tùy tiện đắc tội.
– Hai triệu ba trăm ngàn!
Dương Kiến Minh tiếp tục ra giá.
Mộ Dung Vân Thanh cũng không nhân nhượng. Anh liên tục ra giá. Cuối cùng giá được đưa ra đến mức năm triệu đồng, những người tham gia đấu giá khác cũng rút lui hết cả. Hiện chỉ còn lại một mình Dương Kiến Minh và Mộ Dung Vân Thanh vẫn không ngừng tranh đua nhau.
Dương Kiến Minh lúc này cũng bắt đầu vã mồ hôi, nhưng hắn lại không cam tâm từ bỏ. Trước đây, có thầy tướng số nói với hắn rằng, nếu như có thể để chiếc lư bằng ngọc kia trong nhà thì có thể chiêu dẫn phượng hoàng, giúp cho các cô gái trong nhà được hưởng cuộc sống cao sang, quyền quý.
Đối với cả nhà họ Dương mà nói thì điều đó rất quan trọng. Nó ngụ ý là đường quan vận của cả nhà họ sẽ ngày càng thăng tiến hơn. Hoặc dù đường quan vận không tiến thì ít ra con gái nhà họ Dương cũng có khả năng trở thành đệ nhất phu nhân.
Cho nên, Dương Kiến Minh quyết tâm phải mua cho bằng được chiếc lư đó. Nhưng không ngờ, hắn lại gặp phải người không biết sợ như Mộ Dung Vân Thanh đây.
Thấy giá của chiếc lư kia sắp vượt quá khả năng của Dương kiến Minh, Dương Tử Mi cũng bắt đầu lo lắng người mua được chiếc lư kia là Mộ Dung Vân Thanh chứ không phải là Dương Kiến Minh.
– Thầy ơi, thầy bảo người có tên Mộ Dung Vân Thanh kia bỏ cuộc đi ạ.
Dương Tử Mi khẽ nói với Tống Huyền. Tuy nhiên, câu nói đó cũng lọt vào tai Mộ Dung Vân Thanh.
Tống Huyền ngạc nhiên nhìn Dương Từ Mi. Quan hệ giữa Tống Huyền và Mộ Dung Vân Thanh vẫn chưa thân thiết đến mức độ đó.
Mộ Dung Vân Thanh khẽ quay đầu lại nhìn. Đúng lúc bắt gặp đôi mắt to đen láy và vô cùng thu hút của Dương Tử Mi, anh bất giác ngẩn ngơ, số đấu giá đang cầm trên tay anh cũng hạ xuống.
– Năm triệu một trăm ngàn lần thứ nhất.
Người chủ trì đấu giá tuyên bố.
– Năm triệu một trăm ngàn lần thứ hai.
– Năm triệu một trăm ngàn lần thứ ba.
Người chủ trì đấu giá vui vẻ nói tiếp:
– Chúc mừng vị này đã mua được chiếc lư ngọc hình đầu phượng hoàng với giá năm triệu một trăm ngàn.
Cuối cùng cũng mua được chiếc lư kia nên Dương Kiến Minh phấn khởi đứng dậy vẫy tay biểu thị sự chiến thắng.
Lúc nãy, Dương Kiến Minh cũng nghe được Dương Tử Mi bảo Tống Huyền khuyên Mộ Dung Vân Thanh bỏ cuộc nên hắn tưởng Dương Tử Mi biết điều giúp đỡ mình.
Buổi đấu giá kết thúc, mọi người mang theo món đồ mình đấu giá được lục tục ra về.
Dương Tử Mi vì phải chờ Hoắc Văn Hoa nên bảo Tống Huyền về trước còn cô thì nán lại thêm chút nữa.
Lúc này, Mộ Dung Vân Thanh tiến đến hỏi cô:
– Có thể cho tôi biết lý do không?
Dương Tử Mi nhoẻn miệng cười, hững hờ đáp:
– Lý do là nó không có lợi cho anh!
– Sao lại chắc chắn như vậy?
Mộ Dung Vân Thanh cảm thấy nụ cười của Dương Tử Mi rất bí hiểm, khó đoán, khiến người ta cứ muốn tìm lời giải đáp.
Dương Tử Mi chỉ cười mà không nói gì. Đúng lúc này, Hoắc Văn Hoa cũng chào tạm biệt hết tất cả quan khách và tiến đến, cung kính nói:
– Đại sư nhỏ, thật ngại quá, để đại sư phải chờ lâu.
– Xin phép ạ!
Dương Tử Mi quay sang khẽ gật đầu chào Mộ Dung Vân Thanh và đi theo Hoắc Văn Hoa rời khỏi hội trường.
“
Mộ Dung Vân Thanh nghi hoặc nghĩ ngợi:
“
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!