Dị Nhân Tu Chân Đa Thế Giới - Chương 1: Ma đạo diệt vong
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Dị Nhân Tu Chân Đa Thế Giới


Chương 1: Ma đạo diệt vong


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phía trên cánh rừng đại ngàn có bốn bóng người lăng không đứng. Họ đang quan sát một trường chiến đấu bên dưới. Cuộc chiến tay đôi giải quyết ân oán cá nhân.

Bầu trời đột nhiên vụt tối rồi một tia sét khổng lồ xuất hiện.

– Ầm.

Tia sét đánh thẳng xuống đất ngay đúng lúc một bóng người vừa nhảy qua né được.

– Hắc Ma Đế. Ngươi không thoát khỏi lôi điện của ta đâu.

Một tráng nhân trung niên hai mắt tóe điện sáng quắc đang bắt ấn hô lớn: – Cửu Thiên Cuồng Lôi.

Tức thì liên tiếp mười một đạo sấm sét khác nhằm vào bóng người ban nãy đánh xuống.

– Mông Diện Vương. Ngươi đừng tự đắc. Ta dù đang bị thương vẫn có thể lấy mạng của ngươi đó. Coi Hắc Phong Cuồng Đao của ta đây.

Bóng người “Hắc Ma Đế” tức thì hóa thành một đạo lốc xoáy. Hắc Ma Đế đứng giữa trung tâm ngọn lốc màu đen, chân đạp trên áp suất lốc khí. Từ trong ngọn lốc, hàng ngàn mũi đao nhọn xoáy tít tung chém ra xung quanh.

Ngọn lốc này di chuyển cực nhanh, vừa lắc léo né các tia lôi điện đánh xuống vừa lao về phía “Mông Diện Vương”.

– Hắc Ma Đế. Ngươi muốn tự sát sao? Hắc Ma Đế!

Cơn lốc đao phong của Hắc Ma Đế vừa chạm vào Mông Diện Vương thì Lôi Điện cũng vừa đánh xuống.

– Ầm.

Từ giữa vụ va chạm một cơn lốc khủng bố mang theo lôi điện phình to bạo phát ra xung quanh. Tất cả cây cối đất đá xung quanh đều bị quét sạch. Giữa trung tâm vụ nổ là một hố lớn, đất đai xung quanh đang bị một ngọn lửa đen đốt cháy.

Bốn bóng người đứng giữa hư không nhìn trân trối vào hố lửa.

– Ngũ Đệ!

Bốn trung niên nhân thân người đầu thú.

Một người đầu rồng, một người đầu sư tử, một người đầu đại bàng, một người đầu khỉ. Ngoài phần đầu thú ra, bàn tay của bốn người này cũng có móng vuốt hoặc lông tương ứng.

– Đại ca. Không ngờ Ngũ Đệ đã bị tên Ma đầu đó đồng quy ư tận rồi. – Hầu đầu nhân nói.

– Đồng quy ư tận? Ta nghe nói tên Hắc Ma Đế đó có bí pháp lưu lại một phần linh hồn trong lâu đài của hắn. Nếu không tiêu diệt luôn phần linh hồn đó thì hắn có thể hồi sinh lại được. – Ưng đầu nhân nheo mắt nói.

– Chúng ta phải trả thù cho Ngũ Đệ. – Sư đầu nhân gầm lên.

– Vậy thì theo ta đến Hắc Ma Lĩnh. – Ưng đầu nhân nói.

Bốn người cực tốc phi hành, chỉ trong thời gian một cái hô hấp đã xuất hiện tại một vị trí cách xa đó hơn 1000 dặm.

Trước mặt bốn người bọn họ là một ngọn núi, lưng chừng ngọn núi có một lâu đài kiên cố.

– Lâu đài này có bố trí pháp trận phòng ngự khá mạnh. Sức một, hai người khó mà làm nó suy xuyển được. – Long đầu nhân nhận xét.

– Chúng ta liên thủ phá cái pháp trận phòng ngự này. – Ưng đầu nhân ra lệnh.

– Dạ, đại ca. – Ba người kia đáp ứng.

Bốn người hợp lực tung ra chưởng lực đánh vào tòa lâu đài.

Ngay khi 4 luồng chưởng lực đánh xuống thì một khiên pháp lực hiện ra chặn lại.

– Bùm.

Một âm thanh chát chúa nổ ra, cả ngọn núi được bao phủ bởi khiên pháp lực bị chấn động dữ dội.

Bên trong lâu đài, rất nhiều người mang đồng phục đen thiêu ngọn lửa nửa đỏ nửa vàng đang sợ hãi:

– Không xong rồi. Địch nhân quá mạnh.

– Chúng là thủ lĩnh của Yêu đạo. Đại đế đi vắng còn chưa kịp trở về.

– Linh hồn ngọc giản của Đại Đế vừa bị vỡ, Đại đế…đã mất rồi.

– Mau theo bí đạo trốn đi.

– Chạy mau.

– Chạy đi đâu bây giờ?

– Chạy qua Huyết Ma Lĩnh. Cùng là Ma đạo một phương, chắc chắn Huyết Ma Đế sẽ chấp nhận chúng ta.

– Không được. Ta vừa mới nhận một tin, Huyết Ma Đế đã bị thương nặng. Huyết ma lĩnh cũng đang bị đại quân yêu thú vây công. Chỉ chờ bản doanh của chúng ta bị hủy bọn chúng liền đánh sang đó.

– Không cần biết thế nào. Nhất định phải bảo vệ Hắc Ngọc của đại đế. Các ngươi mau theo ta vào bí đạo.

Bên ngoài lâu đài,

– Ầm. – Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.

Hợp lực của bốn thú đầu nhân đã phá vỡ khiên chắn bảo vệ lâu đài.

– Tứ đệ, ngươi mau hủy diệt chỗ này. Chúng ta qua bên kia. – Ưng đầu nhân ra lệnh.

– Dạ, đại ca. – Hầu đầu nhân đáp ứng.

Ba người kia chớp mắt đã bay đi mất dạng. Hầu đầu nhân phóng ra ngọn lửa lớn tính thiêu đốt toàn bộ lâu đài.

– Hỗn Nguyên chân hỏa của ta có thể đốt chảy cả đất đá, sắt thép không chừa thứ gì. Ta đem ngọn núi này thiêu cháy thành than luôn không cần phải giết từng đứa cho mất thời gian.

Hầu đầu nhân vung hai cánh tay chĩa về phía lâu đài. Hai thủ hộ đai (bao tay) của hắn hóa lớn tiến về phía trước hai bàn tay của hắn.

Ngọn lửa từ bên trong hai thủ hộ đai của Hầu đầu nhân nhanh chóng bao rộng ra cả ngọn núi, đem tất cả mọi thứ trên đó thiêu thành tro bụi.

Chỉ trong nửa ngày, ngọn lửa đã làm cho ngọn núi bị cháy sụp xuống quá nửa. Xung quanh ngọn núi bán kính mười dặm không có bất kỳ một cây cối hay sinh vật nào sống sót.

Tất cả chỉ còn là một màu đen của tro than và một vài lọn khói cuối cùng bay lên.

May mắn là có hai con sông lớn lượn quanh ngọn núi chặng đường đi của ngọn lửa chứ không biết nó còn lan đến đâu.

Cách đó hơn 500 dặm, một ngọn núi khác cũng chịu số phận tương tự. Hắc Ma Lĩnh và Huyết Ma Lĩnh là hai trong số 4 đại bản doanh của Ma đạo một phương.

Một tháng sau…

Dưới một rừng cây rậm rạp có một nhóm người đang tụ tập. Những người này mang áo màu đen thiêu hình ngọn lửa đỏ, trên vai đeo nguyệt đao. Dù áo quần có rách rưới nhưng rất nghiêm chỉnh, gương mặt của họ nửa bi thương nửa cương nghị.

Một thanh niên đang cúi mình bẩm với một lão giả râu bạc đang ngồi trên một tảng đá:

– Bẩm giáo đầu. Đệ tử đã liên hệ được với nhóm người của Huyết Đạo.

Lão giả Giáo đầu đứng bật dậy, không giấu được sự vui mừng:

– Nói. Bọn họ thế nào? Còn sống những ai?

– Bẩm giáo đầu. Bọn họ còn lại 32 người. Đứng đầu là Giáo đầu Liên Trầm cùng chúng đệ tử Ma giáo Huyết tông. – Người thanh niên rành rọt kể ra.

– Tinh anh ma giáo không còn ai sao? – Giáo đầu gấp gáp – Nói, khi nào bọn họ đến đây?

– Bẩm giáo đầu. Bọn họ ngay khi hay tin liền khởi hành, phỏng chừng chỉ một lát nữa sẽ đến.

– Được rồi. Ngươi lui ra, tiếp tục nghe ngóng cho ta. – Lão giả khoát tay.

– Dạ, giáo đầu.

Người thanh niên lui ra.

Vừa khi đó, một thanh niên khác chạy đến.

– Bẩm giáo đầu. Đoàn của Tu La Đạo do Hữu Thánh sứ Lý Điển dẫn đầu cùng với Đoàn của Thiên Đạo do giáo đầu Trần Vấn dẫn đầu sắp đến.

Giáo đầu gấp gáp nói:

– Mau, chúng ta đi đón bọn họ.

Giáo đầu dẫn theo 4 thanh niên băng rừng mà đi.

Năm người họ đi được một đoạn thì gặp một nhóm người đi tới. Trang phục của họ rất chỉnh tề phân rõ làm hai nhóm. Một nhóm mang trang phục sắc lục chủ đạo, lưng đeo chiến đao. Một nhóm mang trang phục sắc lam chủ đạo, trên lưng mang một cặp thiết quyền có 3 vuốt nhọn.

– Tại hạ Giáo đầu Hắc đạo Phương Ảnh Xin kính chào Lý thánh sứ, chào Trần huynh. – Lão giả râu bạc ôm quyền kính lễ nói.

– Phương giáo đầu khách sáo rồi. – Trung niên nhân cao gầy mang áo lục ôm quyền đáp lễ.

– Phương Ảnh huynh. Đã lâu không gặp, không ngờ hôm nay lại gặp huynh trong tình cảnh này – Người trung niên mang áo lam ôm quyền nói.

– Ở đây nói chuyện không tiện mời nhị vị đến hang động bí mật trước đã. – Giáo đầu Phương Ảnh nói.

– Phải. Chúng ta đi thôi. – Hai người Lý Điển và Trần Vấn nhanh chóng đi theo Phương Ảnh.

Tại bí mật hang động của nhóm Hắc ma giáo.

– Lý thánh sứ. Theo như người nói cả Tu la đạo chỉ còn có một mình huynh và 7 đệ tử thôi sao. – Phương Ảnh có vẻ khó tin.

– Đúng vậy. – Thánh sứ Tu La Ma giáo Lý Điển cũng thở ra một hơi nói – Ta vào phút cuối cùng biết không địch lại bèn phá vỡ quy cũ, liều mạng xông vào Cấm đạo lấy hết bí tịch Tu La đạo rồi trốn ra. Trên đường đi tiện tay cứu được 7 đứa đệ tử này. Số còn lại tất cả đều bị hỏa diễm Hỗn Nguyên đốt hết.

– Chúng ta cũng không có khả quan gì hơn. – Giáo đầu Thiên ma giáo Trần Vấn than thở – Ta cùng Hộ Kiệu Sử Lệnh được lệnh đem một ít tinh anh đệ tử chia làm 2 ngả trốn đi. Nào ngờ nhóm của Hộ Kiệu Sử Lệnh bị bắt và giết sạch. Ngay cả con trai của Thiên Ma đế cũng không thoát được. Ta may mắn đem 31 đệ tử trốn thoát được.

– Chúng ta Hắc ma đạo còn lại 30 đệ tử. – Phương Ảnh nói – Thêm nữa, ta được tin Huyết đạo giáo đầu Liên Trầm sắp dẫn 32 đệ tử đến đây.

– Như vậy, tổng cộng chúng ta còn lại 100 đệ tử, 3 giáo đầu và 1 thánh sứ. – Giáo đầu Thiên đạo Trần Vấn nhẩm tính.

– Xem ra, nhân lực đông đảo nhất của Ma đạo còn lại chính là lực lượng tình báo cài cắm trong các thành thị. – Phương Ảnh nói.

– Đáng tiếc. Ta vừa nhận được tin khẩn. Bọn Tiên đạo tam giáo cùng với Ngũ đại gia tộc vừa liên hiệp truy quét tất cả các căn cứ của chúng ta cài cắm. Ước tính nhân lực tình báo còn lại chưa đến 80 người. – Lý Điển nheo mắt nói.

– Thật khốn kiếp mà. – Trần Vấn tức giận nói – Bọn chúng tự xưng Tiên đạo chính đạo cái gì chứ. Rõ ràng là thừa nước đục thả câu, nhân lúc chúng ta bị Yêu vương cửu đạo ám toán thì lại giở trò tiểu nhân bỉ ổi. Ta mà bắt được chúng nhất định sẽ hành hạ để chúng sống không bằng chết.

– Trần huynh xin hãy nguôi giận. – Phương Ảnh khuyên ngăn. – Chính yếu bây giờ là chúng ta bảo toàn số còn lại rồi tìm cách khôi phục lại lực lượng. Lúc đó nợ máu phải thanh toán đủ.

– Không ngờ Ma đạo tứ trụ nhân số hơn 5 vạn người giờ chỉ còn lại chưa tới 200 người. – Lý Điển hít một hơi. – Bọn chúng, Tiên đạo, Yêu đạo, Thế gia đều phải trả giá cho ngày hôm nay.

Một Ma giáo đệ tử chạy vào báo:

– Bẩm giáo đầu, Thánh sứ. Đoàn của Thiên đạo do giáo đầu Liên Trầm vừa đến nơi, hiện đang ở trước cửa động.

– Mau ra mời vào. – Phương Ảnh nhanh chóng ra lệnh.

– Dạ.

Ma giáo đệ tử lui ra. Ba người cao cấp Ma giáo cũng nhanh chóng đi ra đón. Vào lúc này đây, thịnh tình tự nhiên xuất hiện. Không kể chức vụ cao thấp, những người sống sót còn lại đều trở thành chí thân của mình. Chính đau thương đã đem những kẻ khốn cùng gom về một mối gắn kết với nhau.

– Liên huynh. – Phương Ảnh vui mừng cất tiếng.

– Phương huynh. – Liên Trầm thủ lễ – Còn có Lý thánh sứ và Trần huynh nữa. Liên mỗ xin kính chào các huynh đệ.

Lý Điển và Trần Vấn đều chấp tay đáp lễ. – Liên huynh. Đã lâu không gặp.

– Chư vị. Mau vào trong. – Phương Ảnh vội nói.

Bốn người bước vào bí mật hang động.

Bên ngoài cửa hang có 50 đệ tử Ma giáo tự phân theo hàng lối bảo vệ và tỏa ra các nơi cảnh giới. Số còn lại chia nhau đi tìm thức ăn và nước uống. Hiển nhiên bọn họ đã được phân chia ra thành các đội có đội trưởng chỉ huy làm việc.

Sau một hồi trao đổi, câu chuyện của bốn người cao cấp Ma đạo cũng đã đi đến hồi quan trọng.

– Các vị. Bây giờ phải tính thế nào? – Liên Trầm nói.

– Điều cần nhất bây giờ chính là nhân lực. – Lý Điển nói.

– Đúng vậy. Bằng mọi giá phải nhanh chóng chiêu mộ đệ tử gây dựng lại lực lượng. – Trần Vấn hưởng ứng.

– Nhưng như tình báo đưa về. Không phải là bọn Tiên đạo tam giáo, Thế gia ngũ lực đã phong tỏa các thành thị lớn nhỏ sao? Làm sao chúng ta có thể tiếp cận đông đảo thiếu niên mà chiêu mộ được. – Phương Ảnh thắc mắc.

– Phương huynh nói phải. Đừng nói là tiếp cận không được. Thậm chí có thể tiếp cận được dân chúng thì cũng không dễ gì tìm ra thiếu niên có tư chất để mà chiêu mộ. – Liên Trầm gật đầu.

– Phàm những thiếu niên có tư chất thiên phú thì đã sớm bị bọn Tiên đạo tam giáo chiêu mộ rồi. – Phương Ảnh bồi tiếp. – Còn lại những đứa tư chất kém cỏi hoặc bình thường thì chẳng có còn hơn.

– Phương huynh quên rồi sao. – Trần Vân vội cản – Chẳng phải Hắc Ma Đế đời thứ 14 ban đầu ai cũng cho là rất tầm thường. Nhưng sau khi trải qua 300 năm im hơi lặng tiếng, vị tầm thường Ma giáo đồ ấy đột nhiên thay đổi, trở thành đệ nhị cao thủ rồi thành Hắc Ma Đế thứ 14 đó thôi.

– Hai-a. – Phương Ảnh gật đầu. – Đúng là có chuyện đó. Bất quá, xác suất có được sự kiện này quá thấp. Tưởng chừng đâu hơn 1000 năm, cũng hơn 2 vạn đệ tử mới có một trường hợp như vậy.

– Đích thị là xác suất quá thấp. – Liên Trầm gật đầu.

– Chẳng lẽ đã hết cách rồi sao? – Trần Vân nhìn 3 người còn lại.

Không gian im lặng.

Sự trầm mặc nặng nề bao phủ khắp hang động.

Ngay cả bên ngoài, trời cũng đã kéo mây đen, gió thổi lạnh buốt.

– Còn có một cách. – Lý Điển mở lời phá tan sự im lặng.

Không gian bừng tỉnh, ba người còn lại không dấu nổi sự vui mừng.

– Là cách gì? Thánh sứ, hãy mau nói ra. – Ba người cùng nói một lượt.

Thánh sứ Lý Điển không vội vàng. Hắn bảo toàn sự trầm mặc trong chốc lát rồi nói ra từng từ một:

– Đa – thế – giới.

– Ầm. – Ngay khi Lý Điển vừa dứt lời thì một đạo lôi điện khổng lồ đánh xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN