Dị Nhân Tu Chân Đa Thế Giới - Chương 4: Ma giáo thập niên tâm kế - P2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Dị Nhân Tu Chân Đa Thế Giới


Chương 4: Ma giáo thập niên tâm kế - P2


– Kế hoạch mười năm tái khởi? – Ba người nhìn nhau.

– Đúng. – Lý Điển nói – Theo các ngươi, vì sao Ma đạo chúng ta lại rơi vào thảm cảnh hôm nay?

– Dĩ nhiên là do Yêu đạo lén tập kích rồi. Hơn nữa lại có Tiên đạo và Thế gia ngũ tộc dự phần vào. – Phương Ảnh không chần chừ đáp ngay.

– Cái đó chỉ là nguyên nhân phụ. – Lý Điển đáp.

– Chỉ là nguyên nhân phụ? Vậy còn nguyên nhân nào quan trọng hơn nữa sao? – Phương Ảnh hỏi dồn.

– Phải. Nguyên nhân đó xuất phát từ nội bộ Ma đạo tứ giáo chúng ta. Chính vì nó mà Yêu đạo mới có cơ hội tập kích và triệt hạ chúng ta quá dễ dàng. – Lý Điển nói.

– Ta…nghĩ không ra. – Liên Trầm chấp nhận.

– Các ngươi quan sát ngày chiến đấu cuối cùng giữa Ma đạo và Yêu đạo xem? – Lý Điển gợi ý.

– Là tính đoàn kết? – Phương Ảnh dò hỏi.

– Chúng ta thì nội bộ chia rẽ tranh đấu lẫn nhau, trong khi bọn chúng 9 phương hợp lực, lại liên kết với cả Tiên đạo và Thế gia nữa. – Trần Vấn bổ sung.

– Còn không phải sao? – Lý Điển không ngờ lại hỏi ngược lại.

– Đúng là như thế. – Ba giáo đầu bây giờ mới mạnh mẽ đồng ý.

– Bởi vậy chúng ta nhất định phải khắc phục điểm yếu này. – Lý Điển chốt lại.

– Thánh sứ nói phải. – Phương Ảnh nói – Nhưng mà Ma đạo chúng ta trước giờ vốn là kiêu ngạo, giỏi về đơn độc chiến đấu mà kém về hợp đồng tác chiến.

– Không những vậy, mỗi lần tụ lại một chỗ thể nào cũng gây gổ hoặc hạ bệ lẫn nhau. – Trần Vấn bồi tiếp.

– Dời núi lấp biển thì dễ chứ thay đổi nhân tâm thực là khó a. – Liên Trần nói.

– Muốn trị bệnh, trước tiên phải biết được bệnh. Muốn thay đổi nhân tâm trước tiên phải hiểu được nhân tâm. – Lý Điển nói.

– Có đạo lý. – Phương Ảnh nói. – Nhưng người ta có câu “dò sông dò biển dễ dò, mấy ai lấy thước mà đo lòng người”. Hiểu được nhân tâm không phải chuyện dễ dàng.

– Phải. Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm a. – Trần Vấn tiếp lời.

– Đó là bởi vì xưa nay phần lớn chúng ta đều tập trung rèn luyện thực lực chiến đấu mà không chịu rèn luyện thực lực đắc nhân tâm. – Lý Điển vuốt chòm râu nói.

– Thực lực đắc nhân tâm. Cái này ta mới nghe lần đầu. Thánh sứ có thể khai sáng một chút không. – Phương Ảnh nói.

Hai người kia cũng có vẻ rất muốn nghe. Lý Điển chậm rãi hỏi:

– Các ngươi nói, loài người chúng ta hơn loài vật ở chỗ nào?

– Đương nhiên là trí tuệ. Nếu không có trí tuệ, con người không khác gì con vật, thậm chí còn thua kém hơn. – Trần Vấn đáp ngay.

– Loài vật thể lực rất tốt, có móng vuốt, có tốc độ, sức mạnh vượt quá người bình thường. Nếu không dùng trí tuệ, con người đấu với hổ báo gấu voi thảy đều nắm chắc phần thua. – Liên Trầm tiếp lời.

– Vậy có phải trí tuệ đối với nhân loại là quan trọng nhất hay không? – Lý Điển hỏi.

– Cái đó đương nhiên. – Cả ba người đều đồng ý. – Trí tuệ càng cao thì ngộ tính càng cao, tu luyện càng nhanh chóng. Đối với thiên địa pháp tắc, trong một thời gian ngắn nếu khai ngộ một tầng liền đề thăng cảnh giới một tầng, còn không thể khai ngộ thì dù ngàn năm cũng dậm chân tại chỗ, thực lực chẳng thể thăng tiến.

– Vậy trí tuệ có mấy loại? – Lý Điển ôn tồn hỏi.

– Phân loại trí tuệ? – Ba người sửng sốt nhìn nhau. – Chuyện này chưa từng nghĩ đến.

– Nếu ngươi không hiểu rõ bản chất của trí tuệ làm sao có thể rèn luyện để gia tăng trí tuệ được? – Lý Điển nói.

– Đạo lý này… – Phương Ảnh nói – Hơn 100 năm nay, ta đã đọc qua rất nhiều thư tịch, tất cả đều là bí kíp võ học, tu luyện linh khí đề thăng thực lực chứ chưa từng đọc qua thư tịch nào có nói đến chuyện này.

– Lý thánh sứ à. Người hãy chỉ điểm một chút đi. – Trần Vấn gấp gáp nói.

– Ừm. – Lý Điển chậm rãi nói – Trí tuệ vốn có nhiều loại, nhưng tựu chung qui về 3 loại quan trọng nhất.

– Có nhiều loại? Ba loại quan trọng?

– Đúng vậy. Ba loại đó là: Trí tuệ suy luận, Trí tuệ cảm xúc và Trí tuệ giác ngộ.

– A. Ta mơ hồ nhận ra rồi. – Phương Ảnh đột nhiên nói.

– Phương huynh nhận ra cái gì? – Hai người giáo đầu kia cùng hỏi.

– Chỉ là mơ hồ. Ta nói ra nếu có sai xin các vị chớ cười cho. – Phương Ảnh nói.

– Phương huynh cứ nói.

– Ta lấy ví dụ cho dễ nói đi – Phương Ảnh trình bày – Tỷ như có một người học hành rất giỏi, đối với thiên văn, địa lý, toán số, trận pháp thảy đều tinh thông nhưng lại không thể hiểu được lòng nhi nữ. Hễ gặp nữ nhân mình thích thì dường như trở thành một kẻ ngốc, nói một câu cũng cảm thấy hớ. Đây đích thị là người có trí tuệ suy luận cao mà trí tuệ cảm xúc thấp.

– Ừm. – Ba người kia gật gù.

– Ngược lại. – Phương Ảnh nói tiếp. – Có người học mãi không vô, tính toán trận pháp đơn giản cũng mất rất nhiều thời gian. Chỉ là người này am hiểu tâm lý người khác. Hắn ở cạnh người nào cũng khiến người ta quý mến, đối với nữ nhân đối xử cũng rất thoải mái. Người này đích thị là có trí tuệ suy luận thấp mà trí tuệ cảm xúc cao.

– Có đạo lý. – Hai người Trần Vấn và Liên Trầm gật đầu.

– Còn đối trí tuệ giác ngộ, ta nghĩ, chính là khả năng cảm ngộ thiên địa pháp tắc, có thể hiểu ra chân lý vũ trụ và đạo pháp. Người có trí tuệ giác ngộ cao thì tu chân luyện đạo rất mau thành tựu. Không biết có phải chăng? – Phương Ảnh nói.

– Phương giáo đầu nói không sai. – Lý Điển bổ sung. – Trí tuệ suy luận giúp ngươi làm việc tốt, kiếm được của cải vật chất, dễ đạt cuộc sống sung sướng. Trí tuệ cảm xúc giúp ngươi hòa đồng với mọi người, có năng lực lãnh đạo và dễ có cuộc sống hạnh phúc.

– Ha. Hai loại trí tuệ, một cái hướng đến vật chất, một cái hướng đến tinh thần. Một cái mang lại sung sướng, một cái mang lại hạnh phúc. Thật là thú vị. – Liên Trầm cảm khái nói.

– Bất quá phạm vi của từng loại trí tuệ không có phân chia biên giới rõ ràng. Ba loại trí tuệ lại ảnh hưởng và bổ sung cho nhau. – Lý Điển nói.

– Thánh sứ à. Chúng ta ở đây nói về các loại Trí tuệ nhưng cuối cùng nó có tác dụng gì trong kế hoạch của chúng ta. – Phương Ảnh hỏi.

– Hiện giờ chúng ta đang rất cần những người có năng lực lãnh đạo và đoàn kết nhân lực Ma giáo. Theo các ngươi chúng ta nên chọn theo tiêu chí nào?

Ba người trầm tư suy nghĩ một lúc. Liên Trầm nói:

– Theo ta, chính là chọn trong đám tinh anh đệ tử những người có trí tuệ cảm xúc cao, nếu có thêm 1 trong hai loại trí tuệ còn lại mà cao nữa thì càng tốt.

– Đúng vậy. – Lý Điển gật gù.

– Đã có tiêu chí chọn người kết nối sức mạnh đồ chúng rồi, vậy còn việc đề thăng thực lực thì sao? – Phương Ảnh hỏi.

– Ở thế giới này, thực lực đích xác vô cùng quan trọng. – Liên Trầm nói.

– Các ngươi thấy võ công của Ma giáo chúng ta thế nào? – Lý Điển hỏi.

– Rất lợi hại. Còn rất phong phú nữa.

– Mức độ đa dạng như thế nào? – Lý Điển lại hỏi.

Phương Anh nói qua một lượt:

– Về chiến đấu kỹ xảo ngoại công có Đao pháp, Quyền pháp làm chủ, ngoài ra còn có Kiếm pháp, Thương pháp, Phủ pháp, Tiễn pháp, Tiên pháp,… rất nhiều.

– Về chiến đấu nội công có Chưởng pháp ngũ hành lấy Liệt hỏa làm chủ, ngoài ra còn có Băng hàn, Độc vụ, Lôi điện, Kim sát.

– Về ma pháp có Âm, Dương, Thần, Hồn làm chủ, còn có Trị liệu, Hồi sinh, Triệu hồi, Phân thân, Hấp huyết, Phệ linh, Sưu hồn, Tẩy não, Thông ngôn, Dị dung, Triệu lôi, Di sơn, Đảo hải, Khống vật… tổng cộng có hơn 3000 ma pháp lớn nhỏ.

– Về di chuyển lấy 12 bộ Khinh công và 15 bộ Bộ pháp làm chủ, ngoài ra còn có Thuấn di, Độn thổ, Thăng thiên, Ngự phong, Phi hành,…

– Về pháp trận có Công trận, Phòng trận, Huyễn trận, Cấm chế, Tụ khí, Phong ấn, tổng cộng có hơn trăm pháp trận.

– Cho dù là một thiên tài tu luyện 100 năm cũng chưa chắc lĩnh hội được hết những bí kíp thượng thừa của Ma đạo tứ giáo chúng ta.

– Vậy những Ma giáo đồ tu luyện ra sao? – Lý Điển hỏi.

– Phần lớn là tu luyện theo ý thích. Mỗi người sẽ cố gắng học nhiều môn để thích ứng với nhiều tình huống.

– Đúng là biết nhiều môn sẽ giúp chúng ta có cơ hội sống sót cao hơn khi chỉ có một mình. – Lý Điển nói – Nhưng nếu cho ngươi thời hạn 1 năm. Giữa việc học 4 môn võ công với 1 môn võ công thì cái nào sẽ tốt hơn?

– Tất nhiên là học 1 sẽ tốt hơn. Thời gian quá ít mà học quá nhiều thì không có cái nào thành tựu cả. Chi bằng tập trung vào 1 cái luyện đến cực đại sẽ hiệu quả hơn.

– Đúng vậy, thông thường mỗi Ma giáo đồ tốn khoảng 50 năm mới đạt đến Trung cấp thành tựu. Bây giờ ta ra hạn mức trong 10 năm phải đạt đến Cao cấp thành tựu, liệu có được không?

– Nếu Ma giáo đồ có tư chất tốt, tập trung học 1 loại công pháp thì có thể đạt được. Hắn sẽ rất giỏi trong 1 lĩnh vực nhưng sẽ yếu kém trong những lĩnh vực khác.

– Bắt buộc hắn sẽ phải đi theo tổ đội. Những người trong tổ đội sẽ bổ khuyết cho hắn. Đây là lý do ta nhấn mạnh đến tính đoàn kết và năng lực lãnh đạo.

– Tổ đội sẽ tổ chức như thế nào?

– Tổ đội sẽ phân chia theo nhóm 3 đến 5 người. Mỗi người giữ một chức trách. Mỗi chức trách chỉ học một số ít võ công tinh hoa nhất định để mau chóng đạt đến cực hạn công lực trong vòng 10 năm. Sau 10 năm, khi đã trở thành cao cấp cao thủ mỗi người sẽ được tự do học các môn khác để hoàn thiện sau.

– Theo cách này quả là rất nhanh. – Ba giáo đầu nhìn nhau gật đầu. – Hơn nữa còn khiến các Ma giáo đồ đoàn kết chặt chẽ với nhau. Đích thực là hiệu quả.

– Các chức trách phân chia như thế nào?

– Ta chia chức trách ra làm 5 loại là Đấu sĩ, Sát thủ, Pháp sư, Hỗ trợ và Đặc công. Trong đó ưu tiên nhất chính là Sát thủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN