Dị Nhân Tu Chân Đa Thế Giới
Chương 8: Thu phục Yêu thú – P2
Con chim phun độc to hơn một chút, dường như đã khôi phục được sức mạnh còn con kia vẫn còn cóng chân cóng cánh di chuyển khó khăn.
Con chim phun độc muốn bảo vệ con kia nên quay lại xù lông nhìn Ngưu Kình rồi nhảy bổ vào đá liên tục. Ngưu Kình không cẩn thận bị cựa của nó vạch một đường trên tay.
– Bắt chúng lại – Hai người Thúy Vy, Thúy Vân vừa chạy vừa kêu lên.
Con chim đang đấu với Ngưu Kình thấy vậy liền quay đầu bỏ chạy.
– Sơ hở này – Ngưu Kình liền tung một đá làm con chim văng hai vòng rồi rơi xuống đất.
Con chim còn lại tung cánh bay lên. Nào ngờ thân hình vừa bay lên khỏi cành cây thì cái đuôi của nó đã bị Thúy Vân tóm lấy.
– Chạy đi đâu vậy? – Thúy Vân quật luôn con chim đào tẩu vào thân cây bên cạnh.
Ba người Ngưu Kình, Thúy Vân, Thúy Vy tóm được hai con chim đẹp.
– Là yêu thú cấp 3 Khúc Văn Điêu. – Thúy Vân đã học qua danh tính các loại yêu thú phổ thông nên biết rõ.
– Ha, mới ra tay đã được một cặp yêu thú đẹp đẽ thế này. – Ngưu Kình khoái chí nói.
– Vân tỷ à. Tỷ mau thu phục chúng đi – Thúy Vy nói.
– Đúng rồi. Để ta bày trận.
Thúy Vân hai tay vận quyết tạo ra một đồ hình rối mắt. Đồ hình này trực tiếp bao phủ lấy đầu của con chim đang bị Ngưu Kình kẹp cánh.
Sau một lúc.
– Phù, được rồi, Ngưu Kình ngươi thả nó ra đi.
Con chim được thả xuống không những không bỏ chạy mà lại ngoan ngoãn đi theo Thúy Vân.
– Đến con thứ hai.
Cũng như lần trước, con chim còn lại cũng nhanh chóng bị Thúy Vân thu phục.
– Một đôi rất đẹp a.
– A. Ngươi bị thương rồi. Để ta chữa trị cho ngươi. – Thúy Vân nói.
– Không cần đâu. Ta là sát thủ, phải biết tự xoay sở. – Ngưu Kình nói.
– Ngươi đừng có ngang bướng, vết thương của yêu thú này có độc tính đó. – Thúy Vân nói.
– A, sao ngươi biết. – Ngưu Kình có chút lo lắng – Chỉ là cái cựa của nó thôi, không phải bị mổ đâu.
– Ta là chủ nhân của nó tự nhiên biết được bản tính của nó. Trong cựa có độc. – Thúy Vân nói. – Ngươi còn không mau ngồi xuống.
Ngưu Kình bất đắc dĩ phải để cho Thúy Vân chữa trị. Thúy Vân vận khí, một quả cầu năng lượng màu trắng nhỏ bằng nắm tay xuất hiện. Nàng ta áp quả cầu năng lượng vào chỗ vết thương của Ngưu Kình.
Vết thương đột nhiên chảy ra rất nhiều máu đen.
– Ngươi đừng lo, đây là máu độc, chảy ra hết là tốt. – Thúy Vân trấn an.
Chỉ một lát máu ngưng chảy, vết thương lành lại nhanh chóng.
Đột nhiên…
Ngưu Kình ngước nhìn chăm chú lên tàn cây cao ở trên đầu.
– Có chuyện gì vậy Ngưu Kình? – Thúy Vy nhìn theo ánh mắt của Ngưu Kình.
– Có âm thanh lạ. – Ngưu Kình nói.
– Âm thanh gì? Sao ta không nghe thấy. – Thúy Vy nhíu mày.
– Các ngươi ở đây, ta lên đó một chuyến.
Ngưu Kình nói rồi búng người leo lên cây. Thân cây rất to, tàn cây cũng rất rậm rạp.
– Ngưu Kình cẩn thận. – Hai cô bé ở dưới nói vọng lên.
Bóng Ngưu Kình khuất sau những cành lá rậm rạp.
Thân cây rung động. Hình như Ngưu Kình đang đối phó một cái gì đó.
Một vật màu đen rơi xuống.
– A. Là rắn. – Hai cô bé kêu lên.
Một con rắn dài 2 mét, thân to bằng cổ chân nằm xoắn vặn trên mặt đất nhưng đầu của nó đã sớm bị đứt lìa.
Thúy Vân nhanh chóng nhận ra:
– Hỏa Văn Lục Xà, đây là loại rắn quý có thể làm dược liệu.
Ngưu Kình đu cây nhảy xuống.
– Các ngươi xem.
Ngưu Kình chìa tay ra, bên trong cái ổ rơm là một con vật bé xíu đang cựa quậy
– Một con sóc vàng. – Thúy Vy nói – Nó còn chưa mở mắt.
– Nó nhỏ như vậy ngươi đem nó xuống làm gì? – Thúy Vân nói.
– Nếu ta đến chậm một chút e rằng con sóc này đã bị con rắn kia nuốt mất rồi. – Ngưu Kình nói. – Các ngươi có muốn nuôi nó không?
– Ngươi đem để lại chỗ cũ đi. Nếu mẹ nó về không thấy nó thì biết làm sao? – Thúy Vy nói.
– Mẹ nó đã chết rồi. Ta nhìn thấy con sóc mẹ bị thương ở cổ, máu đã đông cứng lại, chắc là đã chết trước đó 1 thời gian. – Ngưu Kình nói.
– Tiểu Vy à. Muội có thích con sóc này không? – Thúy Vân hỏi.
– Nó cũng dễ thương nhỉ. – Thúy Vy cười nói. – Để ta nuôi. Coi như chúng ta có duyên.
Thúy Vy đón cái tổ sóc từ tay Ngưu Kình rồi chăm chú nhìn con sóc nhỏ.
– Vân tỷ à. Sóc nhỏ này hình như đã đói lắm rồi. Ta biết làm thế nào?
– Cái này? – Thúy Vân nói – Ở chỗ chúng ta có một con Độc Giác Thố mới sinh. Chúng ta sẽ lấy sữa của nó cho sóc nhỏ dùng.
– Như vậy thì lâu quá. – Thúy Vy có vẻ sốt ruột. – Tỷ xem, nó kiệt sức đến mức không kêu nổi nữa rồi.
Ngưu Kình đột nhiên khinh công lao vút đi.
– Ngưu Kình đi đâu vậy? – Hai cô bé nhìn nhau – Ta không biết.
– Hắn có trách nhiệm bảo vệ chúng ta mà sao lại bỏ đi rồi?
– Mặc kệ hắn, chúng ta mau quay trở về chỗ đoàn trưởng đi.
– Phải đó.
Hai cô bé cất bước rời đi, phía sau là 2 con chim xinh đẹp vừa đùa giỡn vừa bay lượn theo chủ nhân. Hai con chim này thay nhau ngậm con rắn ban nãy kéo đi.
Hai cô bé đi được một lúc thì Ngưu Kình chạy đến. Trên tay hắn là một chùm trái chín.
– Cho sóc nhỏ này. – Ngưu Kình đưa chùm trái ra trước mặt.
– Ai, trái Bạch Hương Nhũ. Ngươi hái ở đâu vậy? – Hai cô bé mừng rỡ.
– Lúc nãy đi dọc đường ta có nhìn thấy.
Thúy Vân lấy một trái to bằng nắm tay bóp một lúc rồi tách làm hai. Ở trong khe nứt, một chất dịch màu trắng chảy ra, hương thơm như sữa.
Thúy Vân chấm một giọt dịch sữa lên tay rồi đưa lại trước miệng sóc nhỏ.
– Ngươi xem sóc nhỏ uống sữa này. – Thúy Vân nói. – A, nhột quá. Hi hi.
– Để cho muội. – Thúy Vy lấy ngón tay chấm vào dịch sữa rồi mớm cho sóc nhỏ.
Được một lúc thì dịch sữa trong trái Bạch Hương Nhũ đã hết mà sóc nhỏ dường như cũng đã no nê không mút ngón tay Thúy Vy nữa.
Ba đứa trẻ thong thả đi về.
– Ngưu Kình à – Thúy Vy nói – cám ơn ngươi nhé.
– Không có gì. – Ngưu Kình nói.
– Nhưng mà lần sau ngươi bỏ đi phải nói với chúng ta một tiếng. Cứ lẳng lặng bỏ đi như vậy không tốt đâu. Hiểu chưa? – Thúy Vy trách.
– Ta biết rồi. – Ngưu Kình đáp.
Ba đứa trẻ đi đến chỗ bốn người Hồng Miễn. Ba đứa vừa đi vừa ăn những trái Bạch Hương Nhũ còn lại.
– Các ngươi nhanh chóng vậy. – Mấy người Hồng Miễn nói – Ồ, bắt được đến hai con yêu thú cấp 3 lận?
– Chỉ là bọn đệ gặp may mắn thôi – Ngưu Kình nói.
– Không lẽ các ngươi may mắn đến ba lần? – Hồng Miễn liếc mắt khó tin.
– Là một con Hỏa Văn Lục Xà, yêu thú cấp hai. – Trọng Dật chép miệng nói – Con này nấu cháo là ngon hết xảy nha.
Ba người Ngưu Kình, Thúy Vân, Thúy Vy nhìn nhau mỉm cười.
Trong số các đội cùng đi, đội của ba người họ là nhanh chóng nhất. Mất một lúc sau các đội khác mới quay trở về.
Những người thuộc chức trách Hỗ trợ ngoài Thúy Vân ra thì chỉ có Ngưu Phục bắt được một yêu thú cấp hai và một yêu thú cấp ba. Số còn lại đều là yêu thú cấp 2.
– Những con yêu thú cấp ba tinh ranh quá, cơ hồ chúng ta không tiếp cận được chúng. – Một giọng thiếu niên bàn tán.
– Cái đó dĩ nhiên. – Trọng Dật nói – Yêu thú khác với Dã thú ở chỗ có trí tuệ cao hơn một chút. Cấp bậc yêu thú càng cao thì trí tuệ càng cao.
Sau một lúc nữa thì tất cả mọi người đã đề tựu đông đủ.
– Chuẩn bị về thôi – Hồng Miễn nói.
– Khoan đã. – Một thiếu niên cất tiếng – Các ngươi có nghe thấy gì không?
– Ngưu Trụ, ngươi nghe thấy gì sao? – Hồng Miễn hỏi.
– Ta nghe thấy tiếng cười, có lẽ phát ra từ đỉnh núi kia. – Thiếu niên Ngưu Trụ chỉ vào đỉnh núi của Yêu Thú Lĩnh.
Cả đoàn người chăm chú lắng nghe nhưng không ai nghe thấy gì cả.
– Chắc ngươi bị ảo giác rồi. – Một thiếu niên khác nói với Ngưu Trụ.
– Các ngươi nhìn xem, có người đang phi hành đến – Ngưu Trụ chỉ. – Là hai người.
– Chúng ta chẳng thấy gì cả. – Cả đám nhao nhao.
Bất chợt Hồng Miễn đưa tay ra hiệu im lặng.
– Ta cũng cảm ứng được có chuyện không tốt. Mau lui.
Hồng Miễn tức thì khinh công rất nhanh. Cả đoàn người vội vã tăng tốc đuổi theo.
Đi được một đoạn khá xa, Hồng Miễn tấp vào một hòn đá lớn nhìn về phía chỗ tụ tập ban nãy. Cả đoàn người cũng tìm chỗ ẩn gần đó. Tất cả chăm chú nhìn theo ánh mắt Hồng Miễn.
Trên bầu trời có hai người tóc xanh, mặt đen đang cưỡi mây đen đi tới. Họ vừa đằng vân vừa cười nói cái gì đó. Hướng họ bay chính là đi ngang qua chỗ đoàn của Hồng Miễn đang tụ tập lúc nãy.
Đợi hai kẻ quái lạ đằng vân đi khuất đoàn người mới thở phù ra một hơi.
– Khiếp quá. Chỉ chậm một chút nữa là bị hai tên đại yêu đó phát hiện ra rồi. – Trọng Dật lau mồ hôi trên trán.
– Hồng huynh biết bọn hắn thuộc cấp độ nào không? – Ngưu Phục hỏi.
– Ta đoán bọn chúng là yêu thú cấp 8 đã đạt đến hậu kỳ Tinh Khí Thần. – Hồng Miễn vẫn còn lo lắng nói – Với thực lực của bọn chúng, 4 người bảo hộ chúng ta nếu có thể tự đào mệnh mà thoát được cũng gọi là may mắn.
– A. Lợi hại vậy sao? – Cả đoàn kinh sợ
– Cái đó hẳn nhiên. Chỉ là không biết tại sao bọn chúng lại xuất hiện ở khu vực này. – Trọng Dật nói. – Hồng huynh, chúng ta mau về thôi.
– Đúng.
Cả đoàn nhanh chóng rút êm khỏi Yêu Thú Lĩnh.
Lúc gần đến bản doanh Ma giáo cả đoàn mới thực sự tin là mình đã thoát nạn.
– May mà ngày hôm nay dị năng của Ngưu Trụ bộc phát mới phát hiện ra hai bọn chúng. – Hồng Miễn nhìn Ngưu Trụ đầy vẻ cảm kích.
– Có thể cảm thụ được âm thanh và hình ảnh vượt qua khỏi tầm yêu thức của Đại yêu đúng là ta mới thấy lần đầu – Trọng Dật tán đồng – Giác quan cực kỳ nhạy bén.
– Các ngươi theo Trọng Dật sư huynh sắp xếp mọi việc. Ta đến chỗ Thánh sứ một lát. – Hồng Miễn phân phó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!