Dì Nhỏ Của Tôi
Chương 7
– Lệ Quân đấy à? Bác xin lỗi vì giờ mới gọi điện về xem cháu thế nào. Cháu ở đây thoải mái chứ?
– Dạ… dạ ổn ạ.
– Uk, bác bận quá, phải lo công việc nhiều. Bác rất áy náy khi cháu vừa chuyển đến ở ta đã phải đi công tác luôn. Ở đây bác rất lo cho cháu, thằng Huy Vũ đối xử tốt với cháu chứ?
– Dạ vâng, cậu ấy cũng ko có gì là biểu hiện xấu với cháu. Nói chung là tốt ạ.
– Vậy thì bác yên tâm rồi…. Lệ Quân này.
– Dạ?
– Cháu giúp bác nhắc nhở với Huy Vũ, nó hay dính vào những cuộc đụng độ đánh nhau. Cháu hãy bảo với nó, mọi việc ko phải chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực, đôi khi chỉ cần tới vài lời nói hay những cử chỉ đẹp. Ta sinh ra cái đầu đâu phải để không chứ! Phải ko cháu?
– Dạ…. vầng ạ. – Nó thấy cổ họng đắng ngắt. Những lời ấy hướng tới Huy Vũ hay là tới nó đây?
– Cám ơn cháu nhiều nha, bác biết là cháu làm đc mà. Học hành tốt nhá, có thời gian hay gọi điện nói chuyện với bác… Bác sẽ rất vui đấy!
– Dạ…!
Nó cúp máy mà thấy lòng nặng trịu. Những gì ông chồng tương lai nó nói sao khiến nó thấy ăn năn thế ko biết. Nhưng ông ấy nói đúng, thực sự sau mỗi lần đánh người nó cũng chả thấy vui vẻ gì. Mà đôi khi thấy mình thật độc ác. Ôi điên mất. Mình lại nghĩ lung tung cái gì rồi.
Nó trở về phòng, nằm phịch xuống giường. “Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng. Xoè đôi cánh, xoè đôi cánh. Bươm buớm…”
– Alo. Gì vậy mày?…. – Nó nhăn nhó.
– Mấy giờ rồi chị? – Nhỏ Gấu khó chịu chẳng kém.
– 9h. – Nó ngước lên nhìn đồng hồ.
– Vậy mà giờ mày vẫn còn chưa đến hả?
– Đến đâu?
– Ôí trời ơi, cái con đầu óc để trên mây kia – Nhỏ Gấu gắt lên – Mày định ko đi sinh nhật bà Thảo đen à?
– Ôi thôi chết, tao quên béng mất.
– Kái gì? Mày có đến nhanh ko thì bảo, mụ ấy đang tức điên lên đó. Mày mà ko đến mụ ấy xé xác mày.
– Biết rồi, mà sao tao lại ko đến đc chứ. Tao đến đây….
Nó vội vàng thay quần áo, chải vội cái tóc rồi phi như bay xuống tầng.
– Cô chủ, cô đi đâu mà vội thế?
– “Má ơi, xúi quẩy rồi!”… Cháu… hì hì hì…. Cháu ra ngoài một tí ạ!
– Tôi rất tiếc, nhưng giờ đã 9 giờ rồi. Quy định là ko đc ra ngoài quá 9h ạ.
– “Cái gì? Ở nhà mình 10h đã là quá đáng rồi, thế mà ở đây lại còn 9h nữa! Điên thật” Cháu ra ngoài một tí thôi mà.
– Tôi xin lỗi, nhưng cô chủ trở lại phòng đi ạ. – Ánh mắt ông quản gia Tâm đầy quyền lực khiến nó nhụt chí, vâng lệnh làm theo.
Nó lững thững bước lên cầu thang, đẩy cửa bước vào phòng, cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi tạt vào mặt nó làm nó khó chịu thêm. Nó đánh con mắt sắc lạnh và cay cú nhìn rá cửa sổ như kiểu “tao đang điên đấy” thì chợt, mặt nó bỗng dịu hẳn, thay vào đó là một đôi mắt loé sáng, cái miệng nở một nụ cười đầy ẩn í và âm mưu đen tối.
****
Nó hì hục leo xuống dưới qua đường cửa sổ. Cũng may tầng nó ở là tầng 2, ko quá cao, lại có mấy cái lan can trồng cây cảnh. Qúa tiện lợi cho nó. Cuối cùng nó cũng đáp đc xuống mặt đất một cách nhẹ nhàng nhất. Nó nhìn trước ngó sau, may quá mọi người đi nghỉ cả rồi thì phải. Nhưng ko đc, đi đường cổng chính chắc chắn sẽ bị phát hiện. Thôi thì nó lại trở về nghề cũ vậy.
Trời đúng là thương nó, ngay cạnh cái bước tường kia lại có mấy còn hòn non bộ mới sợ chứ. Làm đẹp hả? Với nó giờ chẳng có nghĩa lý gì ngoài việc làm thang cho nó chèo nhá. Hehehe. Nghĩ vậy, nó nhanh nhẹn tiến thẳng tới chỗ tường và thoăn thoắt trèo lên. Nhưng…. Ko thực sự may như nó nghĩ. Có cái gì đó đang nhìn nó ở đằng sau…..
Lạy chúa con, cả một bày cho to với những cặp mắt xanh lè nhìn đó chăm chú. Và đồng loạt xô tới.
– Ôi ko… Chó… chó…. cứu con với! – Mồm nó hét to kinh hoàng nhưng chân vẫn thoăn thoắt trèo tít lên bờ tường. Tiếng người ùa ra. Qúa sợ hãi, nó ko kịp suy nghĩ nhảy thẳng xuống đường.
“Két……” – Tiếng thắng xe ô tô vang lên rợn người. Cả một vùng sáng loé lên, chói mắt kinh khủng. Một bóng đen từ từ xuất hiện, với cặp mắt dữ tợn và khuôn mặt dị dạng, đôi tay từ từ đưa ra lại gần nó với những chiếc móng vuốt sắc nhọn dài ngoằng. “Ôi ko, là thần chết!…. Ko…. Ko đừng bắt ta. Xin đừng bắt ta…. Ta chưa muốn chết! Mẹ ơi cứu con với… Huhu mẹ ơi…..”
– Lệ Quân! Em có sao ko?
Trở lại thực tế. Nó vẫn chưa chết. Thứ ánh sáng kia là đèn pha ô tô. Bóng đen thần chết kia là… thầy Thiết đẹp trai!
Nó ngẩn người, hình như mọi thứ trong cơ thể nó đang ngừng hoạt động. Trước mắt nó là một anh chàng với mái tóc ngắn gọn gàng, mặc chiếc áo phông dài kẻ ngang xanh trắng, quấn hờ trên cổ chiếc khăn kẻ sọc đen trắng nhẹ nhàng, đi cùng là chiếc quần jin cực cool. Nó thấy mình hình như đang ngất ngây, trc mắt no ko phải là ông thầy đẹp trai vẫn đóng bộ comple hay quần âu nữa mà là một anh chàng kute hết mức. Hai cái từ đẹp trai lại một lần nữa đc thốt lên trong suy nghĩ của nó khi đôi mắt ấy thật sáng, thật đẹp, thật long lanh đang chăm chăm nhin nó!
“Gâu gâu…” – Tiếng chó sủa, tiếng bước chân người đang dồn dập tiến tới đánh thức nó tỉnh lại sau vài phút “đơ người”. Nó giật mình hoảng sợ, rồi như một người tỉnh táo, nó đứng phắt dậy, kéo tay ông thầy lên chiếc ô to đen bóng.
– Thầy ơi, đi thôi. Thầy mau lái xe đi…. Nhanh lên thầy ơi… Giúp em với!…
Chiếc xe chuyển bánh với vận tốc khá lớn, bỏ lại sau lưng những tiếng bước chân người thôi thúc và giận dữ.
– Sao em lại phải chạy trốn?
– Ko phải… ko hẳn là như thầy nghĩ đâu.
– Vậy là sao? Em nói rõ cho thầy đi. Nếu ko thầy quay xe lại đó!
– Ôi đừng mà thầy!… Hừ… Thôi đc rùi ạ! Em phải đến dự sinh nhật của chị bạn, nhưng đã 9h và theo như lời bác Tâm thì em ko đc rời khỏi nhà vào giờ này. Thế là… Em trốn! – Nó ngước lên nhìn ông thầy, cười tinh ranh.
Ông thầy trẻ nhìn nó chỉ còn biết lắc đầu.
– Thế em định với bộ dạng này đi sinh nhật sao?
– Dạ vâng! Sao hả thầy? – Nó tròn mắt hỏi ông thầy và đc nhận lại là một nụ cười đầy hàm ý và một cái ra hiệu chỉ nhìn vào gương xe. – AAAAAAAAAAAAAAAAA- Nó tá hoả và hét tướng khi thấy cái đầu xù xì, rối tinh của mình trc gương, chưa kể đến việc có vài vết dơ trên mặt… và bộ quần áo thì ôi thôi… bẩn lem luốc – Hậu quả của việc vượt tường và đụng xe.
Chiếc xe dừng lại trc “Ren” – Cửa hàng trang điểm có tiếng của Thái Nguyên. Nó được đưa thẳng tới bàn trang điểm. Và dưới sự kháng cự cộng bất hợp tác của nó, ông chủ tiệm cũng làm chủ được công việc vô cùng khó khăn của mình là “làm-dẹp-cho-nó”. Trong khi nó phải vật lộn với ông chủ tiệm “Ren” thì ông thầy – kẻ đã khiến nó phải khổ sở thế này đang mải miết tìm cho nó một bộ cánh mới.
****
Cánh cửa phòng hát vừa mở ra, cả một ko gian như lặng lại. Một anh chàng cực teen và kute với nụ cười cực duyên trên môi, bên cạnh là một cô nàng lung linh trong chiếc váy trắng bồng ngắn và chiếc áo khoác lông đính đá, cùng với đôi giầy búp bê trắng dễ thương. Mái tóc thả mượt mà nổi bật với chiếc cặp ghim đính đá nhỏ long lanh. Đôi má ứng hồng vì lớp phấn phủ và cả vì sự e thẹn, đôi mắt đen to tròn và đôi môi hồng vì sắc son nhũ bóng. Chẳng ai có thể tin nổi, đứng trc họ là nhỏ Cỏ với phong cách đàn ông thường ngày giờ hiện ra như một đại tiểu thư thực sự như chính cái mà nó vẫn sở hữu từ trc đến giờ nhưng chẳng ai có thể nhìn ra nổi.
– Mọi người! Sao nhìn ghê vậy? – Nó thốt lên phá vỡ cả bầu ko gian sững sờ mấy phút trc.
– Lạy chúa con! Ôí trời ơi! Có phải là Cỏ đó ko mày? – nhỏ Gấu hét lên.
– Con điên! Ko tao thì ai hả?… – Nó quay ngoắt ra ông thầy – Đấy em bảo thầy rồi mà, xấu hổ chết đi đc! Tự dưng… – Nó chưa kịp nói xong thì ông thầy đã kéo tay nó tiến thẳng vào chiếc bàn ngồi.
– Nhập cuộc thôi nào cô bé!
Thế là dưới tiếng nhạc ồn ào và vui tươi, những bông hoa rực rỡ sắc màu, những đĩa hoa quả đầy ắp và thơm ngon, những ly nước ngọt và chút rượu mạnh….. có những con người trẻ tuổi la hét ầm ĩ chính xác hơn là cái việc họ gọi: ca hát! Những trận cười bể bụng, nhưng bài hát “kinh dị” của những giọng ca “kinh hoàng” và xen cả vài giọng ca ấm đến lạ thường, trong trẻo đến vô cùng. Một bữa tiệc sinh nhật ồn ào nhưng vui cũng ko ít!
****
11h. Nó trở về căn biệt thự. Sau cuộc vui giờ đây thay vào cái cảm giác sung sướng và vui vẻ mấy lúc trc là một sự lo lắng. Chắc mọi người đang tức điên lên vì nó cho coi! Bác Tâm sẽ rất giận nó. Chắc là vậy rồi.
– Đừng lo, cô bé! – Vẫn nụ cười ấm áp ấy!
– Cô chủ đã về! – Giọng bác Tâm ko hề có biểu hiện gì của sự giận dữ. Bác ấy chịu đựng tốt thật!
– Cháu… cháu…
– Đã muộn rồi. Cô chủ về phòng nghỉ ngơi để mai con đi học ạ. Tôi sẽ tiễn ông Trần.
****
Nó lững thững bước về phòng. Vừa đến cửa nó đã giáp mặt với Huy Vũ.
– Kẻ chạy trốn giờ đã trở về! –
– Chưa ngủ, đứng đây làm gì?
Một ánh mắt chợt sững lại, ngẩn người.
– You còn hỏi nữa à? Vì you mà cả cái nhà này mất ngủ đó. Cũng may cậu Thiết còn gọi điện về chứ ko cả cái thành phố này kũng ko yên vì you đâu. Bất kì ngõ ngách nào cũng bị lật tung lên đấy – Giọng đầy sự trải nghiệm. (Cái này anh chàng phải biết rất rõ rồi, đã từng rất nhiều lần trốn nhà rồi mà!)
– Thầy gọi về? Chả nào bác Tâm giọng vẫn bình thường thế!
– Bình thường gì? Ông ấy lo lắng và giận dữ lắm đấy. Chẳng qua ko thể hiện ra ngoài thôi. Còn you nữa, tưởng ngủ rồi ai dè… con gái con đứa đêm hôm mà dám trèo tường chốn ra ngoài.
– Ờ, thì sao?
– You sao bướng thế hả? Người ta nói thế mà vẫn còn ương.
– Uk, tôi thế đấy! Gìơ mới biết à? – Nó lại cái điệu hếch mặt lên thách thức.
– You… Bực mình! Biết thế này tôi đã chẳng phải mất công thế. Lại còn nghĩ cho you chứ! Đúng là tôi điên mất rồi!
– Xí! Ai thèm ông quan tâm! Tôi mệt rồi, phải đi ngủ đây! – Nó rồi nó đẩy người Huy Vũ sang một bên, mở cửa bước vào…
– Này… “Rầm” – Đóng cửa!
Huy Vũ tức điên. Cậu bực ko nói đc câu gì. Bỏ về phòng mình. Ném mình xuống giường, cậu tóm lấy cái gối quẳng ra cửa. Hình bóng con nhỏ đáng ghét lại hiện ra trc mắt cậu. Cái mặt lúc nào cũng thách thức cậu! Nhưng… Hôm nay nhỏ lạ quá! Nhỏ trang điểm! Mình đã phải sững người. Nhỏ trông thật lạ trong bộ váy ấy. Lạ lắm! Cái gì đó thật nữ tính. Đẹp!
Vài tia nắng nhỏ hắt vào phòng, nó khẽ dụi mắt và choàng tỉnh. Vươn vai đón chào một ngày mới. Nó bước xuống giường, tiến lại cửa sổ và kéo rèm. Hiếm khi có dịp nó dậy sớm để mà có thời gian ngắm cảnh bình minh. Bầu trời với những nàng mây thiếu nữ bồng bênh trôi. Hì với nó trông cứ như mấy đùm mây thì đúng hơn, được cái mấy đùm mây này cứ lững lờ trôi, khiến nó có cảm giác nhè nhẹ, êm ái lạ thường. Sau một ngày mệt mỏi, đêm qua nó ngủ thật yên giấc. Ko hiểu sao, lúc này nó chợt nghĩ đến thầy. Đúng rồi, đêm qua nó có mơ thấy thầy. Vẫn đôi mắt sáng và nụ cười ấm áp. Thầy luôn xuất hiện một cách thật bất ngờ. Và lần nào cũng cho nó một cảm giác lạ thường. Nó mỉm cười. Ko biết vì điều gì nữa.
—————————– Hôm nay trời nhẹ lên cao
Tôi cười ko hiểu vì sao tôi cười!—————————–
(ăn cắp và chế thơ ca tí!)
****
– Huy Vũ đi học rồi ạ? – Giọng nó gần như mếu máo. “Tên đáng ghét này, sao ko chờ ng ta đi học cùng chứ. Đèo ng ta có một tí mà cũng ki bo. Gìơ lại phải dắt xe à?…. Ôi má ơi, xe!… Mình chưa đi lấy xe về!….”
– Thưa cô chủ, xe đạp của cô chủ đã được chuẩn bị sẵn. Cô chủ đi học kẻo muộn ạ.
– Xe đạp của cháu?
– Vâng, thưa cô.
– Ko phải chứ? Mình chưa có mang về mà!… – Nó lẩm bẩm. – Ko lẽ là cậu ta!?! – “Biết thế này tôi đã chẳng phải mất công thế. Lại còn nghĩ cho you chứ! Đúng là tôi điên mất rồi!”
– Thưa cô chủ. Đã muộn rồi ạ.
– Dạ vâng. “Thôi chết muộn thế này rồi cơ à?”…. Cháu đi học đây ạ.
– Ấy cô chủ ko đi xe sao?
– Dạ thôi ạ, cháu đi xe bus! Hì hì… – Nó nói với lại trong khi cố gắng chạy thật nhanh.
****
– Chị Cỏ!
Nó đang đứng chờ xe bus thì chợt giật mình bởi tiếng gọi của thằng nhóc Cún.
– Uả, Cún, nhóc đi học đường này à?
– Vâng. Chị đang chờ xe bus à?
– Uk.
– Lên quá giang xe em ko?
– Hì hì… Chú chỉ đc cái hiểu ý chị! – Nói rồi nó nhảy lên xe nhóc Cún nhanh gọn và khẩn trương.
– Em chịu chị thiệt đấy! – Thằng nhỏ cười để lộ cái răng khểnh thật duyên.
****
Trên hành lang tầng 3, ba cô nàng lại tựa lan can và chén ô mai.
– Bà và ông thầy đẹp trai của chúng ta có vẻ thân thiết nhỉ? – Nhỏ Gấu nheo mắt nhìn nó hỏi.
– Thân thiết gì mà thân. Nói lung tung. – Nó cáu.
– Eò, vậy seo hum qua lại đi sinh nhật cùng thầy?
– Ờ thì…. Thật tình và cũng thật là bất ngờ. Tao gặp thầy!
– Tình cờ hả? Mày gặp may quá nhỉ?
– Thế còn vụ sáng nay với em Cún, cũng tình cờ hả? – Nhỏ Chins chen vào.
– Cái gì? Vụ gì với em Cún của tao hả? Nói mau – Nhỏ Gấu như muốn nhảy dựng lên.
– Cái con điên kia. Mày định ăn tươi nuốt sống tao đấy à? Ai dám làm gì đến em Cún của mày. Chả qua hôm nay, lúc chờ xe bus gặp em nó cô đơn một mình, lại độc thân trên con ngựa sắt. Thế là tao nhảy lên xe đi cùng cho em nó đỡ buồn thôi. Haha…
– Xí, thế thì còn được!
– Đc cái gì mà đc. Mày cứ như em ấy là của mày ko bằng.
– Ai bảo của tao đâu! – Nhỏ Gấu xấu hổ.
– Thế mà có người lúc nào mở miệng cũng kêu: Em Cún của tao. Chins nhỉ?
– Uk!
– Hai con kia có đứng lại ko? Chúng bay có đứng lại ko thì bảo? Thích trêu tao hả? Đứng lại… đứng lại…. – Lại những cuộc rượt đuổi quen thuộc. Nếu một ngày nào đó, có ai ghi thành tích những người góp phần vào việc sớm phải xây mới cầu thang thì có lẽ chúng nó phải đc ghi tên đầu sổ!
“Binh” – Nó va phải một cái gì đó rất êm và ấm.
– Ui cha!
– Lệ Quân?…
– Ôi em xin lỗi thầy ạ.
– Mới sáng ngày ra sao đã chạy ghê thế hả?
– Dạ… em tập thể dục ý mà thầy. Hì hì
– Ôi, thầy hôm nay đẹp trai quá, nhưng ko đẹp trai bằng hôm qua đâu ná. – Nhỏ Chins phát ngôn khiến mọi người cứ tưởng có chuyện gì to tác. Đúng là cô nàg chỉ cái tài phát ngôn lung tung và bừa bãi. – Uả, tao nói gì sai sao mà mọi người cứ nhìn chằm chằm thế?
– Hì hì… Duyên quá cơ! – Nhỏ Gấu lườm nó.
– Tao nói thế có sao đâu… Tao… #$%$##…. Tao…#$%^##
– Lại còn ko à? Mày….
##$…. Mày…
##%…..
Trong khi nhỏ Gấu và nhỏ Chins bắt đầu đấu khẩu thì nó quay sang nở một nụ cười cực e thẹn trc ông thầy.
– Em xin lỗi ạ.
– Uk, ko sao. Thế hôm qua có sao ko?
– May có thầy gọi điện về nên em ko có bị bác Tâm mắng. Cám ơn thầy nhìu nhìu ạ!
– Trời, cảm ơn xuông thế thôi à? Phải một chầu ăn khao chứ!
– Ăn khao ạ, cho tụi em ăn với! – Nhỏ Gấu và nhỏ Chins đồng thanh.
-!!! (Bó tay! Tưởng đang bận cãi nhau cơ! Tai thính thật!)
****
– E, sao hôm nay ko đợi tôi hả? – Nó quay sang hỏi khi Huy Vũ đang nằm dài trên bàn.
– Sao tôi phải đợi you? – Mắt vẫn trong trạng thái nhắm.
– Thì… chở tôi đi học cùng với chứ sao!
– Xin lỗi, tôi có nghe nhầm ko? Tôi ko có khái niệm làm phu xe miễn phí cho người ta nhá. Nhất là với những kẻ đáng ghét và ương bướng.
– Này!… Ông nói ai đáng ghét đó hả? Một vừa hai phải thôi chứ!… Ông tưởng biết đi xe mà tinh tướng sao? Tôi cóc thèm ná. Ko có ông thì tôi đi nhờ người khác có sao đâu!… Này, tôi đang nói với ông đó!… Này…
– Ko thấy tôi đang ngủ sao? You trật tự giùm cái. Phiền phức!
– Cái gì?….Tức chết đi đc!
****
– Chị Cỏ. Định đi xe bus về à? – Lại giọng của thằng nhóc quen thuộc. Nó tưởng lớp thằng nhỏ phải về từ lâu rồi chứ. Hôm nay khối 10 học 4 tiết thôi mà.
– Sao vẫn còn chưa về? Tan học lâu rồi mà!
– Hì… em chán chưa muốn về. Gìơ thì muốn về rồi. Thế chị có muốn đi nhờ xe ko? Trả lời mau đi ko là em đi mất đây này.
– Uk, thôi nhóc đi đi. Chị đi xe bus về thôi.
– Uả sao vậy? Em chỉ đùa thôi mà.
– Ko. Ai thèm giận nhóc. Chị chỉ sợ có người lại giận thôi. Hì hì.
– Mặc kệ. Ai giận thì giận. Mình là chị em mà chị nhở? – Nói rồi thằng nhóc một mực kéo nó lên xe. Ko thể từ chối nổi, nó đành ngồi lên xe cho thằng em chở về nhà.
….
– Sao chị ko đi xe đạp vậy? Đi xe bus bất tiện lắm.
– Hả?… À…. Chị…
– Chị ko biết đi xe đạp đúng ko? – Thằng nhóc tỉnh queo.
– Uả sao biết.
– Hì… em đoán thế mà cũng đúng à?
“Bụp” – Dám gạt chị mày. – Nó đấm cái “bụp” vào lưng thằng em.
– Á. Đau em mà chị.
– Con trai thế mà cũng đau à. Xì.
– Hì… em kêu để chị thương ai ngờ lại bị chê.
– Ôí trời. Chị đây ko biết thương người đâu. Chỉ biết đánh người thôi.
– Em cũng đc tận mắt chứng kiến rồi…. Mà chị này, nhà chị ở đâu, mai em lại đến chở chị đi học nhá.
– Cái gì? Ko đc.
– Sao vậy?
– À… mẹ chị nghiêm lắm. Hì… thôi chở chị đến chỗ bến xe bus sáng nay thôi.
– Eò, nó ngay trc mặt rồi. Thế mai em lại chờ chị chỗ này nhé.
– Thôi, chị đi xe bus.
– Mà cái thằng nhóc này, thích chở gái thế à? – Nó vừa nói vừa nhảy phắt xuống xe trc cả khi thằng nhóc dừng lại.
– Đâu có, có phải gái nào mún em đèo là đc đâu. – Nhóc Cún dừng xe, chống chân rồi nhăn mặt.
– Biết rồi. Biết em hotboy khối 10 rồi. Hahaha…
– Chị đừng có chọc em mà. Thôi quyết định thế nhá. Mai em sẽ chờ chị ở đây. Thôi em đi đây! – Thằng nhóc lao nhanh ko kịp để nó nói đc gì.
– Cái thằng nhóc này. Hấp thật! Hì… nhưng mà mai đỡ phải đi xe bus. Hà hà… tên Huy Vũ đáng ghét kia, mi tưởng ko có mi thì ta ko có ai đèo đi học sao? Cỏ ta đây mà lại phải chịu thua à? NEVER ná!
****
2h chiều, nó giả vờ đi học thêm, thế là chốn đc ông quản gia già cùng nhỏ Chins đến nhà nhỏ Gấu chơi. Nhà nhỏ Gấu là nhà ở chung cư, khá to và đẹp. Cảnh quan xung quanh cứ gọi là nên thơ và lãng mạn hơn cả công viên. Từ trên tầng 2 phòng nhỏ Gấu nhìn ra là khu đường rộng rợp mát bóng cây và nối dài là những hàng ghế đá.
Đang đứng ngoài lan can hóng gió, nó và nhỏ Chins chợt nhìn thấy một đôi trai gái đang ngồi ghế đá ôm hôn nhau thắm thiết. Tên con trai trong khi “mỏ” còn đang “làm việc” thì tay cứ quờ quạng lung tung bèng, và tất nhiên dưới sự “để yên ko phản ứng gì” của đứa con gái, nhìn đúng là vô cùng “mất cảm tình và ô nhiễm bầu ko khí”!
– Chins, Chins ơi. Người tình tôi ơi!
Xem người ta… họ đánh nhau kìa! – Nó tự dưng nghêu ngao hát.
– Co, Co (Cỏ) ơi. Người tinh tôi ơi!
Chuyện nguời ta, mình xí chi vô! – Nhỏ Chins cũng bật hát lại với nó.
– Chins, Chins ơi. Người tình tôi ơi!
Xem người ta…. họ đánh nhau kia!
– Co, Co ơi. Người tình tôi ơi!
Hay chúng mình cũng xí vô thôi!
Nhỏ Gấu từ trong bước ra với đĩa táo trên tay. Phì cười với hai con bạn đang hát “dân ca và nhạc cổ truyền”.
– Ê, chúng mày thần kinh vẫn ổn định đấy chứ? Đứng đấy mà hát vớ vẩn cái gì thế?
– Mày ra mà xem người ta đang làm gì trc cửa nhà mày kìa. – Nhỏ Chins hếch mặt chỉ xuống dưới.
– Đâu?… Kái gì thế kia? Hai đứa kia muốn chết à? Quanh đây toàn trẻ con, chúng nó mà nhìn thấy thì…
– Vậy thì phải xử lí thôi. – Nói rồi nó nháy máy tinh quoái, nhúp lấy một quả táo con trên đĩa, nhắm một mắt, ngắm mục tiêu và “VÈO” – qủa táo bay trên không phi thẳng vào đầu thằng con trai dâm dê, làm cả hai đứa “bất lịch sự” phải giật mình, cáu tiết.
– Thằng nào ném đó? – Tên con trai tức tối gắt, mắt nhìn xung quanh và dừng lại ở ba đứa chúng nó.
– Đây ném đó, ko phải thằng nào đâu! – Nó cúi xuống nói, tay giơ giơ quả táo vẻ thách thức.
– Con chó, mày thích chết à? Mày thích ném bọn tao ko? Mấy con ranh con. Bà mà lên bà tát cho sưng mồm, phù mỏ con nhá! (Đanh đá, chua ngoa khỏi phải nói!)
– Ôí chồ ôi… sợ quá…. sợ quá! Chưa bít ai phải phù mỏ đâu em nhá. Mới tí tuổi mà bày đặt hôn… hít. Bố mẹ mày mà nhìn thấy thì mày mới là con bị ăn tát đó. Hay ho lắm ý mà giơ mình cho người ta sờ. Tao mà là mẹ mày tao tát cho mày ko còn cái răng nào mà ăn cháo, ở đấy mà ngoang ngoác cái mồm ra chửi em nhá. Ở đây người ta kê ghế đá ko phải làm chỗ cho chúng mày bày đặt chuyện yêu đương đâu nhé. Ko cút đi chỗ khác, tao gọi bảo vệ đến thì ở đấy mà yêu với chả đương. – Đúng là giọng của nhỏ Gấu ko lẫn đc đi đâu. Nó vừa nói xong thì hai tên kia chỉ còn nước chuồn nhanh cho rảnh, mặc dù vẫn đang trong tình trạng tức sôi máu.
Vài tia nắng nhỏ hắt vào phòng, nó khẽ dụi mắt và choàng tỉnh. Vươn vai đón chào một ngày mới. Nó bước xuống giường, tiến lại cửa sổ và kéo rèm. Hiếm khi có dịp nó dậy sớm để mà có thời gian ngắm cảnh bình minh. Bầu trời với những nàng mây thiếu nữ bồng bênh trôi. Hì với nó trông cứ như mấy đùm mây thì đúng hơn, được cái mấy đùm mây này cứ lững lờ trôi, khiến nó có cảm giác nhè nhẹ, êm ái lạ thường. Sau một ngày mệt mỏi, đêm qua nó ngủ thật yên giấc. Ko hiểu sao, lúc này nó chợt nghĩ đến thầy. Đúng rồi, đêm qua nó có mơ thấy thầy. Vẫn đôi mắt sáng và nụ cười ấm áp. Thầy luôn xuất hiện một cách thật bất ngờ. Và lần nào cũng cho nó một cảm giác lạ thường. Nó mỉm cười. Ko biết vì điều gì nữa.
—————————– Hôm nay trời nhẹ lên cao
Tôi cười ko hiểu vì sao tôi cười!—————————–
(ăn cắp và chế thơ ca tí!)
****
– Huy Vũ đi học rồi ạ? – Giọng nó gần như mếu máo. “Tên đáng ghét này, sao ko chờ ng ta đi học cùng chứ. Đèo ng ta có một tí mà cũng ki bo. Gìơ lại phải dắt xe à?…. Ôi má ơi, xe!… Mình chưa đi lấy xe về!….”
– Thưa cô chủ, xe đạp của cô chủ đã được chuẩn bị sẵn. Cô chủ đi học kẻo muộn ạ.
– Xe đạp của cháu?
– Vâng, thưa cô.
– Ko phải chứ? Mình chưa có mang về mà!… – Nó lẩm bẩm. – Ko lẽ là cậu ta!?! – “Biết thế này tôi đã chẳng phải mất công thế. Lại còn nghĩ cho you chứ! Đúng là tôi điên mất rồi!”
– Thưa cô chủ. Đã muộn rồi ạ.
– Dạ vâng. “Thôi chết muộn thế này rồi cơ à?”…. Cháu đi học đây ạ.
– Ấy cô chủ ko đi xe sao?
– Dạ thôi ạ, cháu đi xe bus! Hì hì… – Nó nói với lại trong khi cố gắng chạy thật nhanh.
****
– Chị Cỏ!
Nó đang đứng chờ xe bus thì chợt giật mình bởi tiếng gọi của thằng nhóc Cún.
– Uả, Cún, nhóc đi học đường này à?
– Vâng. Chị đang chờ xe bus à?
– Uk.
– Lên quá giang xe em ko?
– Hì hì… Chú chỉ đc cái hiểu ý chị! – Nói rồi nó nhảy lên xe nhóc Cún nhanh gọn và khẩn trương.
– Em chịu chị thiệt đấy! – Thằng nhỏ cười để lộ cái răng khểnh thật duyên.
****
Trên hành lang tầng 3, ba cô nàng lại tựa lan can và chén ô mai.
– Bà và ông thầy đẹp trai của chúng ta có vẻ thân thiết nhỉ? – Nhỏ Gấu nheo mắt nhìn nó hỏi.
– Thân thiết gì mà thân. Nói lung tung. – Nó cáu.
– Eò, vậy seo hum qua lại đi sinh nhật cùng thầy?
– Ờ thì…. Thật tình và cũng thật là bất ngờ. Tao gặp thầy!
– Tình cờ hả? Mày gặp may quá nhỉ?
– Thế còn vụ sáng nay với em Cún, cũng tình cờ hả? – Nhỏ Chins chen vào.
– Cái gì? Vụ gì với em Cún của tao hả? Nói mau – Nhỏ Gấu như muốn nhảy dựng lên.
– Cái con điên kia. Mày định ăn tươi nuốt sống tao đấy à? Ai dám làm gì đến em Cún của mày. Chả qua hôm nay, lúc chờ xe bus gặp em nó cô đơn một mình, lại độc thân trên con ngựa sắt. Thế là tao nhảy lên xe đi cùng cho em nó đỡ buồn thôi. Haha…
– Xí, thế thì còn được!
– Đc cái gì mà đc. Mày cứ như em ấy là của mày ko bằng.
– Ai bảo của tao đâu! – Nhỏ Gấu xấu hổ.
– Thế mà có người lúc nào mở miệng cũng kêu: Em Cún của tao. Chins nhỉ?
– Uk!
– Hai con kia có đứng lại ko? Chúng bay có đứng lại ko thì bảo? Thích trêu tao hả? Đứng lại… đứng lại…. – Lại những cuộc rượt đuổi quen thuộc. Nếu một ngày nào đó, có ai ghi thành tích những người góp phần vào việc sớm phải xây mới cầu thang thì có lẽ chúng nó phải đc ghi tên đầu sổ!
“Binh” – Nó va phải một cái gì đó rất êm và ấm.
– Ui cha!
– Lệ Quân?…
– Ôi em xin lỗi thầy ạ.
– Mới sáng ngày ra sao đã chạy ghê thế hả?
– Dạ… em tập thể dục ý mà thầy. Hì hì
– Ôi, thầy hôm nay đẹp trai quá, nhưng ko đẹp trai bằng hôm qua đâu ná. – Nhỏ Chins phát ngôn khiến mọi người cứ tưởng có chuyện gì to tác. Đúng là cô nàg chỉ cái tài phát ngôn lung tung và bừa bãi. – Uả, tao nói gì sai sao mà mọi người cứ nhìn chằm chằm thế?
– Hì hì… Duyên quá cơ! – Nhỏ Gấu lườm nó.
– Tao nói thế có sao đâu… Tao… #$%$##…. Tao…#$%^##
– Lại còn ko à? Mày….
##$…. Mày…
##%…..
Trong khi nhỏ Gấu và nhỏ Chins bắt đầu đấu khẩu thì nó quay sang nở một nụ cười cực e thẹn trc ông thầy.
– Em xin lỗi ạ.
– Uk, ko sao. Thế hôm qua có sao ko?
– May có thầy gọi điện về nên em ko có bị bác Tâm mắng. Cám ơn thầy nhìu nhìu ạ!
– Trời, cảm ơn xuông thế thôi à? Phải một chầu ăn khao chứ!
– Ăn khao ạ, cho tụi em ăn với! – Nhỏ Gấu và nhỏ Chins đồng thanh.
-!!! (Bó tay! Tưởng đang bận cãi nhau cơ! Tai thính thật!)
****
– E, sao hôm nay ko đợi tôi hả? – Nó quay sang hỏi khi Huy Vũ đang nằm dài trên bàn.
– Sao tôi phải đợi you? – Mắt vẫn trong trạng thái nhắm.
– Thì… chở tôi đi học cùng với chứ sao!
– Xin lỗi, tôi có nghe nhầm ko? Tôi ko có khái niệm làm phu xe miễn phí cho người ta nhá. Nhất là với những kẻ đáng ghét và ương bướng.
– Này!… Ông nói ai đáng ghét đó hả? Một vừa hai phải thôi chứ!… Ông tưởng biết đi xe mà tinh tướng sao? Tôi cóc thèm ná. Ko có ông thì tôi đi nhờ người khác có sao đâu!… Này, tôi đang nói với ông đó!… Này…
– Ko thấy tôi đang ngủ sao? You trật tự giùm cái. Phiền phức!
– Cái gì?….Tức chết đi đc!
****
– Chị Cỏ. Định đi xe bus về à? – Lại giọng của thằng nhóc quen thuộc. Nó tưởng lớp thằng nhỏ phải về từ lâu rồi chứ. Hôm nay khối 10 học 4 tiết thôi mà.
– Sao vẫn còn chưa về? Tan học lâu rồi mà!
– Hì… em chán chưa muốn về. Gìơ thì muốn về rồi. Thế chị có muốn đi nhờ xe ko? Trả lời mau đi ko là em đi mất đây này.
– Uk, thôi nhóc đi đi. Chị đi xe bus về thôi.
– Uả sao vậy? Em chỉ đùa thôi mà.
– Ko. Ai thèm giận nhóc. Chị chỉ sợ có người lại giận thôi. Hì hì.
– Mặc kệ. Ai giận thì giận. Mình là chị em mà chị nhở? – Nói rồi thằng nhóc một mực kéo nó lên xe. Ko thể từ chối nổi, nó đành ngồi lên xe cho thằng em chở về nhà.
….
– Sao chị ko đi xe đạp vậy? Đi xe bus bất tiện lắm.
– Hả?… À…. Chị…
– Chị ko biết đi xe đạp đúng ko? – Thằng nhóc tỉnh queo.
– Uả sao biết.
– Hì… em đoán thế mà cũng đúng à?
“Bụp” – Dám gạt chị mày. – Nó đấm cái “bụp” vào lưng thằng em.
– Á. Đau em mà chị.
– Con trai thế mà cũng đau à. Xì.
– Hì… em kêu để chị thương ai ngờ lại bị chê.
– Ôí trời. Chị đây ko biết thương người đâu. Chỉ biết đánh người thôi.
– Em cũng đc tận mắt chứng kiến rồi…. Mà chị này, nhà chị ở đâu, mai em lại đến chở chị đi học nhá.
– Cái gì? Ko đc.
– Sao vậy?
– À… mẹ chị nghiêm lắm. Hì… thôi chở chị đến chỗ bến xe bus sáng nay thôi.
– Eò, nó ngay trc mặt rồi. Thế mai em lại chờ chị chỗ này nhé.
– Thôi, chị đi xe bus.
– Mà cái thằng nhóc này, thích chở gái thế à? – Nó vừa nói vừa nhảy phắt xuống xe trc cả khi thằng nhóc dừng lại.
– Đâu có, có phải gái nào mún em đèo là đc đâu. – Nhóc Cún dừng xe, chống chân rồi nhăn mặt.
– Biết rồi. Biết em hotboy khối 10 rồi. Hahaha…
– Chị đừng có chọc em mà. Thôi quyết định thế nhá. Mai em sẽ chờ chị ở đây. Thôi em đi đây! – Thằng nhóc lao nhanh ko kịp để nó nói đc gì.
– Cái thằng nhóc này. Hấp thật! Hì… nhưng mà mai đỡ phải đi xe bus. Hà hà… tên Huy Vũ đáng ghét kia, mi tưởng ko có mi thì ta ko có ai đèo đi học sao? Cỏ ta đây mà lại phải chịu thua à? NEVER ná!
****
2h chiều, nó giả vờ đi học thêm, thế là chốn đc ông quản gia già cùng nhỏ Chins đến nhà nhỏ Gấu chơi. Nhà nhỏ Gấu là nhà ở chung cư, khá to và đẹp. Cảnh quan xung quanh cứ gọi là nên thơ và lãng mạn hơn cả công viên. Từ trên tầng 2 phòng nhỏ Gấu nhìn ra là khu đường rộng rợp mát bóng cây và nối dài là những hàng ghế đá.
Đang đứng ngoài lan can hóng gió, nó và nhỏ Chins chợt nhìn thấy một đôi trai gái đang ngồi ghế đá ôm hôn nhau thắm thiết. Tên con trai trong khi “mỏ” còn đang “làm việc” thì tay cứ quờ quạng lung tung bèng, và tất nhiên dưới sự “để yên ko phản ứng gì” của đứa con gái, nhìn đúng là vô cùng “mất cảm tình và ô nhiễm bầu ko khí”!
– Chins, Chins ơi. Người tình tôi ơi!
Xem người ta… họ đánh nhau kìa! – Nó tự dưng nghêu ngao hát.
– Co, Co (Cỏ) ơi. Người tinh tôi ơi!
Chuyện nguời ta, mình xí chi vô! – Nhỏ Chins cũng bật hát lại với nó.
– Chins, Chins ơi. Người tình tôi ơi!
Xem người ta…. họ đánh nhau kia!
– Co, Co ơi. Người tình tôi ơi!
Hay chúng mình cũng xí vô thôi!
Nhỏ Gấu từ trong bước ra với đĩa táo trên tay. Phì cười với hai con bạn đang hát “dân ca và nhạc cổ truyền”.
– Ê, chúng mày thần kinh vẫn ổn định đấy chứ? Đứng đấy mà hát vớ vẩn cái gì thế?
– Mày ra mà xem người ta đang làm gì trc cửa nhà mày kìa. – Nhỏ Chins hếch mặt chỉ xuống dưới.
– Đâu?… Kái gì thế kia? Hai đứa kia muốn chết à? Quanh đây toàn trẻ con, chúng nó mà nhìn thấy thì…
– Vậy thì phải xử lí thôi. – Nói rồi nó nháy máy tinh quoái, nhúp lấy một quả táo con trên đĩa, nhắm một mắt, ngắm mục tiêu và “VÈO” – qủa táo bay trên không phi thẳng vào đầu thằng con trai dâm dê, làm cả hai đứa “bất lịch sự” phải giật mình, cáu tiết.
– Thằng nào ném đó? – Tên con trai tức tối gắt, mắt nhìn xung quanh và dừng lại ở ba đứa chúng nó.
– Đây ném đó, ko phải thằng nào đâu! – Nó cúi xuống nói, tay giơ giơ quả táo vẻ thách thức.
– Con chó, mày thích chết à? Mày thích ném bọn tao ko? Mấy con ranh con. Bà mà lên bà tát cho sưng mồm, phù mỏ con nhá! (Đanh đá, chua ngoa khỏi phải nói!)
– Ôí chồ ôi… sợ quá…. sợ quá! Chưa bít ai phải phù mỏ đâu em nhá. Mới tí tuổi mà bày đặt hôn… hít. Bố mẹ mày mà nhìn thấy thì mày mới là con bị ăn tát đó. Hay ho lắm ý mà giơ mình cho người ta sờ. Tao mà là mẹ mày tao tát cho mày ko còn cái răng nào mà ăn cháo, ở đấy mà ngoang ngoác cái mồm ra chửi em nhá. Ở đây người ta kê ghế đá ko phải làm chỗ cho chúng mày bày đặt chuyện yêu đương đâu nhé. Ko cút đi chỗ khác, tao gọi bảo vệ đến thì ở đấy mà yêu với chả đương. – Đúng là giọng của nhỏ Gấu ko lẫn đc đi đâu. Nó vừa nói xong thì hai tên kia chỉ còn nước chuồn nhanh cho rảnh, mặc dù vẫn đang trong tình trạng tức sôi máu.
… Nó nhảy lên, nhảy lên và… Cả một không gian như tĩnh lại, thời gian như ngừng hẳn và chết đột ngột. Trong căn phòng nhỏ giờ mọi thứ như hoá thạch, cứng đơ! Hai cái môi gặp nhau nhẹ nhàng chỉ trong vài tích tắc. Một cái chạm môi nhẹ. Một cảm giác mềm kinh khủng! Nó nhẹ nhàng, chớp nhoáng nhưng đầy dư vị của một cảm giác thật khó nói, khó diễn tả!… Cái cảm giác ấy ko phải là lần đầu đc chạm môi, nhưng nó cũng ko phải là lần thứ 2 mà cả nó và Huy Vũ có đc. Một cái gì đó khiến cho cả hai con người đều luống cuống, trở nên thật vụng về!
– Trả cô này! Thật là vớ vẩn! – Huy Vũ cố thốt lên một câu trước khi rời khỏi cái căn phòng quái quỷ, nơi cậu và nó có một nụ hôn, ừ thì là một cái chạm môi nhẹ thôi nhưng nó mang dư vị của một nụ hôn mà! Một nụ hôn lần thứ hai, hình như dễ chịu hơn nụ hôn đầu!
….
Huy Vũ vừa bước ra khỏi phòng, nó đã nhảy phắt lên giường, ném chiếc gối xuống và nằm úp mặt lên. Nó đạp, giãy giũa, đập tay huỳnh hụch xuống gối. Cái giường như rung lên và chỉ muốn khuỵ xuống thôi. Tại con bé nó khoẻ và “điên cuồng” quá. Những tiếng kêu la lại bắt đầu.
– Mình điên mất thôi! Ôi ko! Lần này thì mình mới chính là kẻ hôn hắn. Thật là kinh khủng. Ko thể chấp nhận nổi! Ôi mình chết mất, chết mất. Biết giấu mặt đi đâu đây. Mình đã hôn hắn. Mình hôn hắn. Thật đúng là vớ vẩn. Hắn nói đúng. Vớ vẩn, vớ vẩn, vớ vẩn quá đi thôi…. Mẹ ơi, hu hu… mẹ ơi, bố ơi, con chết mất,… hu hu… con nhớ mọi người quá! Mẹ ơi,… bố ơi…
****
Huy Vũ trở về phòng, quăng mình xuống giường, vớ lấy cái gối kê đầu thật cao. Nhìn chằm chằm lên trần phòng. Ko nhìn thấy cái gì ngoài hình ảnh con nhỏ đáng ghét với cái má ửng hồng ví xấu hổ, đôi mắt gần như sắp khóc, bờ vai như run rẩy trước đôi chân cố tỏ ra vững chãi!
– Ko, ko… Tất cả chỉ là tai nạn! – Đúng, tất cả chỉ là tai nạn thôi mà! Và bất kì ai trong chúng ta cũng thấy điều đó! Nhỉ?
Cố xua tan đi hình ảnh con nhỏ trong cái khoảnh khắc lúng túng và ngượng nghịu ấy thì lại một hình ảnh nữa tràn về. Hình ảnh con nhỏ ôm gối cười thầm. Trông nhỏ với đôi mắt lim dim, nhắm hờ, cái môi căng mọng, hồng hồng, khẽ he hé. Một cái cười nhẹ nhàng, duyên đến khó tả. Cái khuôn mặt tròn như phủ một lớp phấn kích thích khiến nó trở nên sung sướng như đang cười, đang reo vui… Nó đẹp, đẹp lắm! Đẹp trong cái cười ẩn chứa niềm tương tư mà có lẽ Huy Vũ vẫn chưa nhận ra chủ nhân của niềm tương tư ấy!
****
Mẹ nó cứ loay hoay trở mình mãi mà vẫn ko ngủ đc. Đã mấy ngày nay rồi!
– Bà lại mất ngủ đấy à? Nhớ con sao ko gọi? Tôi thấy bà cứ suy nghĩ quá như thế! Con nó còn trẻ con mà!
– Nó đi đến ở nhà người ta mấy ngày nay rồi, chả nhẽ nó ko nhớ ông và tôi một chút nào sao? Nó ko về đc thì ít nhất cũng phải biết gọi điện về cho tôi chứ! Đã bao lần tôi định nhấc máy gọi… nhưng tôi muốn nó tự gọi về! Nó nhớ tới tôi và ông thì nó phải gọi về chứ!…
– Tôi đã bảo rồi, để tôi gọi thì bà ko chịu. Bà đúng là nhiều lúc thật khó hiểu. Nó mới chưa tròn 17 mà!
– Ông ơi, tôi nhớ nó quá! Ko biết nó ăn uống sao rồi! Ông ơi, tôi chịu ko nổi nữa rồi. Tôi hối hận rồi ông ơi! Đãng nhẽ chúng ta ko nên để nó phải hy sinh như thế! Qúa tàn nhẫn với con mình!… – Mẹ nó ngồi dậy, khóc nưng nức. Bố nó cũng ngồi dậy, nhẹ nhàng xoa vai an ủi bà vợ. Ông cũng buồn, cũng nhớ con và cũng day dứt lắm chứ!
…
– Bà chủ ơi! Ông bà chủ ơi!… – Tiếng cô Năm giúp việc hốt hoảng, hấp tấp ở ngoài cửa phòng.
– Có chuyện gì vậy cô Năm? – Bố nó bật điện, đứng dậy mở cửa.
– Ông bà ơi, điện…. điện … thoại… – Tự dưng cô Năm lại bị nói lắp, nói mãi ko lên lời.
– Cô sao vậy?
– Điện thoại của cô chủ!
Vừa nghe thấy vậy, mẹ nó vội cầm ngay cái điện thoại ko dây cô Năm đưa, giọng nghẹn ngào:
– Con… con gái của mẹ! Sao giờ này mới gọi điện hả? Sao lúc nào cũng hư như thế hả?
– Con cũng nhớ mẫu hậu lắm!… Con gọi điện về rồi mà…. Xa con lâu ngày thế vẫn mắng con à? – Giọng nó nức nở trong điện thoại.
– Ko… ko… Mẹ… mẹ đâu mắng con chứ. Con… con vẫn khoẻ chứ, ở đấy người ta đối xử với con tốt chứ?
– Hứ… Vâng, mọi người tốt với con lắm. Hì… con vẫn khoẻ như voi mà. Còn bố mẹ? Cô Ba?… Con nhớ mọi người lắm!
– Uk, vẫn tốt. Cả nhà ai cũng nhớ con.
– Vâng….
-……
****
Nó vừa bước xuống phòng ăn, Huy Vũ chằm chằm nhìn vào đôi mắt sưng húp của nó. Nó mặc kệ, kéo ghế ngồi xuống và chén miếng bánh mì phết bơ.
– Tí nữa đi cùng ko?
-… – Im lặng và vẫn tiếp tục chén miếng bánh mì.
– You ko nghe tôi nói à? – Huy Vũ cố hạ giọng xuống mặc dù cục tức đã bắt đầu trong cổ họng.
– Cám ơn. Ko cần. – Nó nói mà ko thèm nhìn và lại tiếp tục chén. Lần này thì cục tức trong cổ Huy Vũ đã lên đến đỉnh điểm. Cậu đứng dậy, bỏ dở miếng bánh, đẩy ghế cái “rầm”, và túm cái cặp đi thẳng.
****
– Chị Cỏ! – Thằng nhỏ Cún hô to và vẫy vẫy cái tay khi vừa mới trông thấy nó từ ngõ đi ra.
– Chị mày đâu có mù chứ! Hô to thế làm gì?
– Hì…. – Thằng nhỏ đưa cái tay lên đầu gãi, cái miệng lại nở nụ cười trừ. Cái thằng nhóc này, hình như biết rõ thế mạnh của mình là ở cái răng khểnh và nụ cười duyên hay sao mà lúc nào cũng thấy nó cười. Gìơ nó mới để ý. Đúng như lời nhỏ Gấu nói, thằng nhỏ xinh trai thật! Cái mặt búng ra sữa, đôi mắt lúc nào cũng long lanh mới sợ, cái môi thì đẹp như môi con gái. Thằng nhỏ có nước da trắng như trứng gà bóc, da của nó cũng mịn màng chả kém gì con gái. Nhất là cái răng khểnh, hễ cứ cười là lại nhô ra duyên kinh khủng! Trông nó lại cực kute và baby boy. Nó mặc chiếc áo cánh trắng, lồng bên ngoài chiếc áo đuôi tôm đen, chiếc ca vát đỏ kẻ ngang cách điệu thắt hờ, lỏng lẻo nhưng đầy tinh nghịch. Nó mặc chiếc quần jin với chiếc giày đế kép kùng màu đỏ đen với cái ca vát. Nó còn đặc biệt chú ý đến cái vòng hình như bằng cao su của thằng nhóc. Trông đúng là buồn cười thật! Nhưng phải nói, thằng nhỏ cũng đẹp trai khỏi chê, nhưng là một cái đẹp của một thằng nhóc thôi. Hì. Vẫn còn bé lắm em ạ!
….
– Chị!… Chị đang nhìn chằm chằm em đó!… Uả mà sao mắt chị sưng húp thế kia? Chị khóc à?
– À… ko… ko! – “Cốp” – Lại cái cốc đầu quen thuộc của nó dành cho thằng em – Sao bận tâm nhìu quá thế hả? Trẻ con, biết gì! Thôi đi học mau, muộn rồi đó. Chị mày mà lại phải viết kiểm điểm nữa, thì chị cho mày no đòn nghe chưa!
Thằng nhỏ phụng phịu:
– Em biết rồi!… Mà chị cũng chỉ hơn em có mỗi một tuổi thôi – Câu sau nó lí nhí ở trong cổ họng.
****
Nó và thằng nhóc vừa dừng xe tại cổng trường, bao nhiêu ánh mắt nhìn chúng nó. Đám con gái lớp 10 nhìn nó soi mói và ghen tức. Cái lũ này, mới vào trường, ko biết đến danh nó hay sao mà nó thoáng nghe tiếng đứa nào đó nói nó sau lưng:
– Con kia là con nào thế? Sao Cún lại đèo nó nhỉ! Nhìn ghét thế ko biết!
– Này em! – Nó quay ngoắt lại, tiến tới sát mặt con nhỏ, khẽ cười. – Chị là Cỏ, học 11a13, có gì muốn biết thêm thì lên lớp găp chị, chị sẽ bổ sung thông tin thêm cho em! – Con nhỏ tím mặt, nghe đến cái tên Cỏ 11a13 là nó đã hoảng, gần như sắp khóc. Nó liếc xéo con nhỏ một cái rồi vỗ vai thằng em. – Chị mày lên lớp trc đây, ko đi cùng nhóc án mạng xảy ra chết, chị mày còn yêu đời lắm!
Nó nở một nụ cười tươi khuyến mãi cho thằng nhóc Cún rồi quay người đi thẳng vẫn với cái dáng ngang tàn của mình. Nó ko hề biết rằng, đằng sau là một thằng nhóc gần như chết lặng vì nụ cười ấy. Đôi mắt thằng nhóc cứ dán chặt vào cái vóc dáng nhỏ bé, nấm lùn, ít nhất là thằng nhóc cũng to và cao hơn nó một cái đầu.
****
Nó để túi sách lên bàn, ngồi phịch xuống chỗ ghế ngồi của mình, thở một cái:
– Vừa mới có chút chuyện với một con nhỏ lớp 10.
– Sao hả? – Nhỏ Gấu và nhỏ Chins đồng thanh hỏi.
– Thì em Cún của mày chứ ai! – nó hếch mặt chỉ nhỏ Gấu. – Thằng nhỏ đèo tao đi học, vừa đến cổng con bé lớp 10 dám nói đểu tao sau lưng, thế là tao quoại cho mấy câu. Im de!
– Em Cún lại đèo mày đi học à? – Giọng nhỏ Gấu buồn thiu.
– Mẹ ơi, mẹ thôi cho con nhờ! Tao có làm cái quoái gì với thằng nhóc đó đâu. Chả qua ko có xe thì đi nhờ. Bộ mày ghen à? – nó và nhỏ Chins cùng bật cười chọc quê con bạn!
– Ghen cái gì mà ghen! Xí. Tao thèm vào nhá. Thằng nhóc đó à? Còn lâu đi ná, chẳng qua tao thích cái giọng hát của nó thôi. Xí.
– Tao chả thích đâu, chả thích đâu… Ko phải thích… mà là… RẤT THÍCH! – Nó nhại lời con bạn rồi bật cười ha hả. Những tiếng cười lại vang lên. Có một con bé mặt đỏ ứng, khẽ cười như vẻ: “Uk, thì cứ cho như là thế đi! Thì sao? Chết ko hả?”
Đang cười vui, chợt nó giật nảy mình bởi tiếng quăng cặp sách “bụp” một cái lên mặt bàn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!