Đi Qua Miền Kí Ức - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Đi Qua Miền Kí Ức


Chương 15


Gió từ sông thổi lên mát rượi, mặt trời đủng đỉnh đi rong thỉnh thoảng nghiêng đầu phóng hàng vạn tia nắng xuống mặt nước phẳng lì như mặt gương. Tia mắc cạn trên bờ, tia rơi trên chóp cây, tia trèo lên ngọn cỏ, những tia còn lại đến được mục tiêu thì ro hò nhẩy múa làm mặt gương phẳng lì ấy lấp lánh một thứ ánh sáng diệu kỳ như rắc bạc. Quỳnh Lâm bó gối nhìn trời, nhìn đất. Từ xa tiếng quang gánh kêu kẹt, tiếgn cười nói râm rang, rồi tiếng tành tạch của những con đò vọng lại như âm thanh náo nhiệt của cuộc sống. Quỳnh Lâm nhìn đồng hồ chợ sắp tan rồi. Vì khúc sông ở đây khá hẹp nó thắt lại như chiếc eo thon thả, bé xíu của thiếu nữ mười tám vậy nhưng để rút ngắn đoạn đường và tranh thủ bán thêm ít hàng hoá có thể vài chiếc đò sẽ đi qua đây; cô ngồi chờ, vừa lúc đó có tiếng gọi vang lên từ mặt sông và tiếng đáp vọng ra từ nhà của dì tuyên.

– Ơ… chị ba ơi

– Ơi…

– Cho xin ca nước mưa uống đỡ khát, chị ba ơi…

– Ừ, ghé vào đây, lu nước trong mái hiên đó. Hay lấy quày dừa ngoài kia uống tạm đi. Dừa xiêm đó, ngọt lắm.

Lắng nghe mẫu đối thoại cô dể dàng nhận ra trên bờ dưới ghe đều không biết thậm chí không nhìn thấy mặt những vẫn đối xử với nhau bằng tấm lòng thơm thảo, chân tình.

– Cám ơn chị ba nghe, gởi chị vài trái bưởi ăn chơi.

Quỳnh Lâm mhẩm lên nhưng vì nước đang xuôi và có đến hai người chèo nên chiếc ghe chạy băng băng, cô chỉ kịp nhìn thấy vạt áo bà ba xèo rộng như cánh bướm màu nâu đang khoan thai khuấy nước bằng động tác uyển chuyển nhịp nhàng tưởng như chỉ có ở những diễn viên múa chuyên nghiệp. Chiếc đò xa dần giửa trời nước mênh mông trông nó mỏng manh như chiếc lá nhưng vẫn rẻ nước lau đi vun vút về phía trước.

Quỳnh Lâm Quỳnh Lâm bực bôi khi quay l.ai nhìn ngững giề lục bình đang uể oải buông mình mặc cho dòng nước cuốn đi vì thế những cánh hoa màu tím cô vốn thích giờ đâm ra nhạt nhẽo đến vô hồn. Một đám lục bình lớn lọt vào trong khóm dừa nước um tùm, mạnh mẻ đang vịn vào cớ đó để dùng dằng đưa đẩy chẳng chịu đi. Nơi nào có anh hùng là có mỹ nhân, vì thế xưa nay chẳng có anh hùng nào qua nỗi ải mỹ nhân, Quỳnh Lâm xắn quần lên cao bước đến mé sông, cô khoa? nước đẩy đám mỹ nhân đáng ghét ấy đi nhưng vô hiệu. Nó chỉ vờ vỉnh quay đi vài vòng rồi lượn lờ trở lại. Nhìn quanh tìm nhánh cây khô, Quỳnh Lâm bắt gặp chú rùa nhỏ mắc kẹt giữa một đám lục bình khác đang trôi gần bờ. Chú giương đo6i mắt một mí hiện lành nhìn cộ Quỳnh Lâm vươn người ra xa nhưng không chạm được đến chú.

Một bóng đen mát trùm lên cô từ phía sau lưng. LQ quay lại, không nhìn cô chỉ khom người về trước một tí anh đã đặt chú rùa vào tay Quỳnh Lâm. Cả người và vật bất ngờ vì vì sự giải thoát này. Quỳnh Lâm nhẹ nhàng để chú rùa xuống đất. Cô ngẩn lên và ngạc nhiên về sự bình tỉnh của mình:

– Sao anh lại ở đây?

Thay cho câu trả lời “Anh đi tìm em” như cô mong muốn đợi thì Nam Phong đáp băng vẽ giểu cợt không ác ý:

– Đặt cho người vừa vựợt đọan đường dài để đến đây, câu hỏi như thế chẳng niềm nở và mến khách chút nào. May mà anh vẩn còn nhớ rỏ mục đích của mình. Anh muốn gặp lại em một lần trước khi về Mỹ.

Quỳnh Lâm thì thầm như nói với chính mình:

– Ra vậy.

Nam Phong không rời mắt khỏi cô:

– Em khoẻ không?

Không thấy ai để ý dến chú rùa nhỏ lặng lặng bỏ đi. Chú hướng về phía bờ sông vì biết nước sẽ giúp mình đi nhanh hơn, nhưng không kịp. Quỳnh Lâm đã chạm vào chiếc mai nặng nề rồi tiện tay cô lật ngữa chú lên. Nhanh như cắt chiếc đầu bé xíu và bốn cái chân ngắn ngủn lập tức thục vào trong chỉ còn trơ lại khối rắn chắc khum khum hình cầu vòng xám xịt. Tin rằng không có ai làm hại được mình, nó an tâm nằm yên trong ấy. Phản ứng tự vệ này, lập tức truyền sang Quỳnh Lâm. Cô cười nhẹ:

– Gặp một lần trước khi về mỹ? nó có nghĩa gì không?

Nam Phong lắc đầu:

– không nó chỉ là một lời chào thuần tuý.

Cơ thể đàn ông, vạm vở rắn chắc của anh nổi bậc lên nền phong rực rở anh mặt trời. Cô yêu anh biết bao, Quỳnh Lâm khẩn khoảng trong tâm trí “Anh không thể nhìn em lấy một lần để nhìn ra tình cảm ấy sao?” Cô không còn đủ sức để che dấu nó nữa và giờ đây tự vệ cũng là việc thừa thải vì anh không còn muốn nhìn thấy những thứ chỉ mang đến rắc rối cho mình. Quỳnh Lâm buồn bả ngồi yên. Nam Phong không bao giờ tin, thậm chí nghi ngờ nếu lúc này cô bảo rằng yêu anh sau những lời tồi tệ cô đã nói với anh hôm đó. Đế bảo vệ lòng tự trọng của mình và một điều thiêng liêng hơn thế nữa. Quỳnh Lâm chấp nhận mất Nam Phong vĩnh viễn nhưng giá như anh đừng về đây thì tốt hơn. Một lời chào thuần túy thì có gía trị gì đâu? Nó chỉ nhận chìm cô vào cái hố sâu của sự thất vọng mà thôi.

Nếu Quỳnh Lâm biết chỉ vì sợ không kiềm chế nổi tình cảm của mình nên Nam Phong không dám nhìn cô chắc Quỳnh Lâm đã được an ủi hơn rất nhiều. Lúc nãy khi trông thấy cô nhoài người ra mé nước tim Nam Phong ngừng đập. Trên đường đến đây Nam Phong hoàn toàn tinh tưởng vào quyết tâm sắc đá của mình nhưng bây giờ anh mới biết gặp Quỳnh Lâm là một điều rất mạo hiểm. Nó đồng nghĩa với việc anh ném cái quyết tâm nhỏ nhoi ấy vào một cuộc thử sức không cân sức. Dù Nam Phong có khẳng định đến hàng ngàn lần sẽ không thay đổi mục đích nhưng với anh thực hiện nó giờ đây không còn là việc dể dàng nữ. Bằng tất cả sự cố gắng Nam Phong quay lại nhìn cô:

– Em có vui không?

Không cố tình nhưng giọng Quỳnh Lâm vẫn đượm vẽ khô khan, ngoài ý muốn:

– Dù không yêu nhưng em cũng không thể phủ nhận chuyện của chúng ta có ảnh hưởng nhất định đến em. Em sẽ không nói rằng việc của em rời nhà chỉ để thực hiện chuyến viếng thăm thuần túy thấ này đâu. Thực ra em muốn dùng khoảng cách và sự mệt nhọc cúa thân xác làm liều thuốc an thần cho trí não. Cách này hữu hiệu hơn lạoi thuốc em xử dụng trước đây. Thực tế em cũng đã tìm được một ít lãng quên, như anh đã nói em vẫn phải quên, không được níu kéo cái chết của Như Vũ hay bất cứ điều gì khác.

– Nhưng ở Saigon em cũng có công việc của mình, đâu cần phải đi xa thế này.

Quỳnh Lâm cười nhẹ:

– Em muốn có sự thay đổi có thể anh không tưởng tựơng được cảm giác của một người tự giải phóng mình ra khỏi cuộc sống đơn điệu tẻ nhạt, tầm thường để bước vào cuộc sống hoàn toàn khác.

– Đúng là anh không thể hình dung, nhưng nhìn em thế này anh thấy an tâm rồi. Anh tin rằng mình đã quyết định đúng.

Quyết định đúng? chia tay cô và kết hôn ngay là một kết luận đúng. Phải rồi đâu cần những thứ văn hoa sáo rổng như Quỳnh Lâm vừa nói: khoảng cách và sự mệt nhọc của thân xác hay những thứ tương tự anh cũng thoát ra khỏi tình yêu của cô.

– Anh quyết định trở về mỹ và nhận việc ở đó. Chắc chắn anh sẽ nhớ ba mẹ và em. Những ngày tháng ở Việt Nam có giá trị rất lớn trong cuộc đời anh. Biết đâu anh sẽ về lại đây nhưng chắc ngày đó còn xa lắm. Nó thuộc về tương lai, khi anh có thể gặp lại em bằng sự thanh thản của tâm hồn chứ không phải như bây giờ.

Sao bao giờ đứng trước người đàn ông này cô cũng phải dùng đến sự nỗ lực vượt bực thế nhỉ. Quỳnh Lâm tự hỏi khi đặt chú rùa sát mép nước. Vừa lúc đó chiếc ghe nhỏ gắn máy ccuôi tôm chạy qua với tốc độ lớn làm nước dềnh lên hai bên bờ. Nước chạm vào chiếc mai cứng ngắt, chú rùa rụt rè thò cái đầu bé xíu ra ngoài. Nghe ngóng một chút nó thò thêm bốn cái chân ngắn ngủn nửa rồi ngọ ngoạy cả người. Quỳnh Lâm chầm chậm buông tay chú nhanh nhẹ bơi đi không kịp nghe lời thì thầm mà cô gởi theo giòng nước “tạm biệt cưng hãy trở về nhà bình an nhé”

Quỳnh Lâm quay lại nhìn anh, mắt cô thăm thẩm và sáng long lanh như hai vị sao lấp lánh trên bầu trời đen:

– Em tin sẽ có ngày đó. Lúc đó anh sẽ không còn ngượng ngùng khi gọi em bằng chị Lâm nữa. Cảm ơn vì hôm nay đa đến thăm em. Bao giờ thì anh đi?

– Tối mai, chuyến bay tám giờ.

– Hôm trước mẹ có nói ý định của anh khi muốn mời cả nhà sang bên đó. Thấy mẹ vui và cảm động em mừng lắm. Hy vọng sự có mặt cúa em trong gia đình không phải là trở ngại ngăn anh quay về nhưng biết đâu vài năm nữa em sẽ kết hôn và không còn ở đấy – Cô đùa – Giờ thì chị Lâm chào Phong nhé

Nam Phong mỉm cưỜi đáp lại trong khi dáng vẻ của cô làm lòng anh đau nhói:

– Chào chị Lâm.

Cả hai nhìn nhau đăm đăm. Tiếng con bé TÍ Nị lanh lảnh từ ngoài sân:

– Cô Lâm ơi!

Quỳnh Lâm sự tỉnh. Vì sợ mình bật khóc, nên cô không muốn kéo dài giây phút này nữa, Quỳnh Lâm cúi xuống đón con bé. Chạy một mạch từ nhà sang nó vừa thở hổn hển nó vừa vung vẩy hai cái gói trong tay:

– Mẹ con bảo mang sang cho cô Lâm cái trứng… í quên, đố cô Lâm con mang sang biếu cô cái gì nè?

Quỳnh Lâm nhíu mày suy nghĩ:

– Cái gì à? Xem nào… ừm, một trái ổi, không phải à? Trái bần, cũng không phải, thế thì cô chịu thua vậy.

Con bé reo lên đắc thắng:

– Một cái trứng ngổng.

Quỳnh Lâm tròn mắt:

– Một cái trứng ngổng?

– Nó to lắm để con lấy cho cô xem. Í quên, đố cô Lâm con bỏ trứng ngỗng trong gói nào đa6y?

Bằng vẽ láu lỉnh Tí Nị đưa hai tay trước ngực, đọc to:

Tập vòng vong

Tay không tay có

Nhẹ nhẹ tay

Kẻo má nó hay

Đố ai biết được

Ở trong tay nào?

Nam Phong đứng yên hình ảnh trước mặt làm anh cảm động. Dù mới đây Quỳnh Lâm khẳng định không yêu anh, và Nam Phong cũng tin như vậy vì nếu có cô đã không can đảm đến mức bình thản thế này nhưng Nam Phong vẫn sợ. Anh sợ trong một phút yếu lòng anh sẽ hạ mình năn nỉ cô trở lại. Và cũng nếu vì yếu lòng như anh mà Quỳnh Lâm nhận lời thì kết quả sẽ thế nào đây. Anh sẽ khinh chính mình và chán cả cô nữa. Vậy thì hãy giữ lại những gì tốt đẹp nhất cho cả hai. Không dám ngoái nhìn lại lần nào, như ngùời kỵ sĩ kiên quyết ghìm con tuấn mã đang cất vó lồng lên, chỉ chực lao về phía trước. Nam Phong vận dụng đến nổ lực cuối cùng của lòng tự trọng và quyết tâm để đi ra cổng.

– Mẹ con nói trứng ngổng ăn rất tốt cho cộ Cô phải ăn đến năm sáu trứng lận đó.

– Tí Nị Ơi…

Có tiến gọi vang lên phía bên kia bờ rào.

– Da.

Đút cái gói to vào tay Quỳnh Lâm, nó thì thao – ngũ dậy con sẽ sang nói cho cô Lâm nghe một chuyện rất bí mật. Anh tía Tô…

– Tí Nị Ơi! con về ăn trưa, trưa trời trưa trật rồi để cô Lâm nghĩ ngơi chứ.

– Da.

Nó chạy vụt qua Nam Phong, Quỳnh Lâm nói với theo:

– Nhớ đi vòng qua mương nghe Tí Nị con không được phóng qua mương như hôm trước nữa đâu.

Tí Nị chạy chầm chậm rồi dừng hẳn lại, ở vị trí này nó đứng đôi diện với Nam Phong. Nhưng hình như anh cũng chẳng gợi được sự chú ý nào từ nó cả. Mọi tình cảm nó đều tập trung vào Quỳnh Lâm và hiện lồ lộ ra ngoài tựa như nếu không phải là bây giờ thì nó không còn cơ hội nào bày tỏ với cô vậy:

– Mẹ con dặn không được đòi cô Lâm dẩn ra cồn cát chơi. Cô không còn trèo cồn cát được nữa, nguy hiểm lắm. Vậy ngày mai mình chơi nhà chòi há cộ Con không đóng vai vợ chồng với anh TÍa tô đâu. Mấy đứa xóm trên gặp con là ghẹo “cô dâu chú rể, làm bể bình bông” hoài hà. Minh chơi đóng vai mẹ con, há cô Lâm? Cô Lâm là mẹ nè, Tí Nị và anh Tía Tô làm con. Í quên, cả em bé Như Phong trong bụng cô nữa chứ. Vậy cô Lâm có tất cả ba đứa con nhé.

Máu trong người Nam Phong đông cứng lại. Không biết bằng cách nào anh quay lạI nhìn thẳng vào cộ Quỳnh Lâm ngồi đó với gương mặt tái nhạt, trông cô yếu đuối nhỏ bé, cô đơn như một người vừa bị tướt mất khả năng tự vệ. Bằng sự nhạy cảm của một đứa trẻ, Tí Nị đến cạnh vòng tay ôm lấy Quỳnh Lâm, như những lần bị té đau nó luôn được mẹ dổ dành như thế. Nhưng ánh mắt của Nam Phong làm nó khiếp sợ. Quya lại nhìn cô Lâm, hình như cô cũng đang sơ như nó. Con bé ngồi suống giật giật tay Quỳnh Lâm:

– Cô Lâm ơi chú này…

Cô Lâm vẫn ngồi yên,nó lấm lét nhìn quanh rồi oà lên khóc. Quỳnh Lâm sực tĩnh cô ôm lấy con bé dổ dành:

– Đừng khóc, ngoan nào…

Tí Nị chỉ tay vào Nam Phong. Lúc này không có bóng râm nào che khuất anh, dưới anh nắng mặt trời rực rở, Nam Phong sừng sững như một bức tượng đồng, gương mặt hoàn hảo đang nhìn cô và trong lúc bối rối Quỳnh Lâm không đọc được bất kỳ thông điệp nào tren đó cả.

– Nhưng chú đó, chú đó làm con sơ.

Quỳnh Lâm cúi xuống:

– Con đừng sợ, chú Phong là người tốt, là bạn của cô Lâm. Chú đến đây để thăm cô giống như hôm trước con bị bệnh anh Tí Nị sang thăm vậy đó. Chú không làm hại con đâu. Nín đi nào.

Tí Nị chùi mắt. Có hai lý do khiến nó an tâm dù chú không giống anh Tía Tô chút nào cả. Thứ nhất, đối với nó cái tên Phong rất quen thuộc và thứ hai chú lại là bạn của cô Lâm, nó bước lại Nam Phong rụt rè ngước mắt nhìn anh:

– Chú là bạn của cô Lâm hả? chú đến thăm cô Lâm à? Nhưng cô Lâm có bị bệnh gì đâu.

Nam Phong ngồi xuống để tầm mắt anh ngang vơi khuôn mặt con bé. Anh mắt trẻ thơ trong trẻo đang nhìn anh.

– Chú cũng ten là Phong hả chú? Có phải là tên như Phong giống em bé của cô Lâm không?

Nam Phong lắc đầu:

– Không, chú tên là Nam Phong. Nhưng em bé Như Phong là của chú.

Con bé ngơ ngác:

– Em bé của chú à? Không phải của cô Lâm sao?

– Tí Nị Ơi…

– Da.

Chạy vài bước nó quay lại:

– Con biết rồi giống như con vậy đó, em bé cũng có hai người, ba và mẹ, phải không chú? vậy ngày mai chú co muốn chơi nhà chòi không? con sẽ phân công chú làm ba.

Nam Phong gật đầu:

– Chú sẽ làm bạ Cám ơn con.

Thái độ nghiêm túc của Nam Phong làm con bé thích thú, no thấy mình quan trọng hẳn lên. Dù không hiểu vì sao chú Phong lại cám ơn mình nhưng rất trịnh trong nó gật đầu.

– Da.

Tí Nị chạy vụt về nhà. Thoáng một cái đã nghe tiếng con bé ríu rít bên kia rào.

Nam Phong ngồi trên gót và quỳ một gối cạnh Quỳnh Lâm giử cho mắt cô nhìn thẳng vào mình. Hàng mi dầy cong cong hình vòng cung cụp xuống nhưng không dấu nổi sự đau đớn và bất lực đang ánh lên trong ấy. Cũng chính vì sự đau đớn và bất lực này khiến con người trong mắt cô thẩm lại mật màu nâu tuyệt vọng.

– Em muốn giết anh hả Lâm?

Quỳnh Lâm ngồi yên. Xúc động làm giọng Nam Phong lạc đi:

– Em trả lời anh đi Lâm. Tại tao em lại đối xử với anh như vậy?

Cô nhè nhẹ lắc đầu. Nam Phong không bình tỉnh được nữa, anh siết tay cô đến đau điếng:

– Tại sao em dám làm điều này hả Lâm? Em có quyền gì mà đối với anh như vậy? Anh là người thế nào trong mắt em đây?

Quỳnh Lâm cúi xuống:

– Em không muốn giử anh bằng cách này. Em còn lòng tự trọng của mình nửa chứ. Em không buộc anh vào một trách nhiệm nào cả.

Quỳnh Lâm muốn đứng lên nhưng bàn tay cứng như thép đặt trên vai giử cô lại:

– Giờ mà em còn nói đến trách nhiệm hả Lâm? không co một thứ trách nhiệm nào buộc được anh cả nhưng sợi dây tình cảm này thì anh vĩnh viễn không bao giờ thoát ra được. Nó làm cho anh đau anh hận nhưng không có nó cuộc đời anh chẳng còn ý nghĩa gì cả. Anh yêu em, em biết anh yêu em mà Lâm.

Quỳnh Lâm úp mặt vào lòng bàn tay để tránh ánh mắt của anh. Cô lắc đầy quầy quậy:

– Em không biết, không biết.

Anh gỡ từng ngón tay cô, dổ dành:

– Anh sẽ nói cho em biết, được không em?

Nước mắt chảy qua khẻ tay Quỳnh Lâm, chưa ai làm cho anh đau đớn thế này cả, Nam Phong ôm choàng lấy cô:

– Em đừng khóc, anh xin em.

Quỳnh Lâm khóc nghẹn nhưng vẫn đẩy anh ra.

– Em không muốn khóc đâu em ghét như thế này lắm. Anh đừng an ủi đừng lo lắng cho em. Có con đâu có phải là sự mất mát hay thua thiệt gì. Em sung sướng đón nhận và biết ơn anh. Em không sao cả anh cứ tiếp tục nhưng dự định của mình đi. Trở về mỹ nhận lấy công việc và kết hôn.

Nam Phong ôm ghì lấy cô và vỗ nhẹ nhẹ vào lưng:

– Anh chưa hề có ý định kết hôn với bất cứ người nào khác, ngoài em. Anh cũng sẽ không tưởng tượng được sẽ gắn bó cuộc đời mình với một người nào đó, nếu không phải là em.

– Nhưng anh kết hôn với em chỉ vì muốn cưới mẹ của con anh chứ không phải lấy một người mà anh yêu.

– Hai người đó trong anh chỉ là một mà thôi. Em phải tin anh.

Quỳnh Lâm lắc đầu:

– Anh đến đây không phải vì điều này, anh đến đây để tạm biệt em, để gặp em lần cuối trước khi về mỹ và anh đã nói rằng không chắc mình sẽ trở lại đây. Giờ…

– Vì anh không biết em yêu anh đến thế này. Có lần em bảo anh rất giống Như Vũ anh ghen tuông khi nghĩ em đến với anh chỉ vì thế. Anh không thể ở lại đây khi trở thành xa lạ với em, khi đứng cạnh em, trông thấy em nhưng không thể yêu em. Nó sẽ giết chết anh.

Anh lau nước mắc Quỳnh Lâm bằng những ngón tay của mình. Gương mặt cô dịu dàng quá. Nam Phong nhớ mình đã dằn vặt, phân vân như thế nào khi quyết định đến đây tìm cộ Anh không đến hay chỉ cần đi nhanh một chút thì sự thật này… Không dám nghĩ thêm Nam Phong xiết chặc Quỳnh Lâm trong vòng tay mạnh mẽ của mình. Suýt nữa anh đã để mất cộ Mất Quỳnh Lâm, dù đã được ôm cô vào lòng thế này nhưng ý nghĩ ấy vẫn là cơn ác mộng trong anh. Không muốn thừa nhận sức mạnh toa? ra từ nó. Nam Phong buộc miệng thốt lên:

– Nếu anh không đến đây tìm em, nếu anh không trở về VN nữa, em có nói điều này với anh không Lâm?

Quỳnh Lâm lắc đầu:

– Không, lúc mẹ nói với em anh sẽ quay về mỹ để kết hôn là lúc em biết mình có thai nên ngay từ đầu em đã không có ý định đó. Em không nói với anh hay bất cứ người nào khác về cha của con em. Em sẽ giữ nó như một bí mật của riêng mình vì thế em dự định ở lại đây cho đến khi anh rời khỏi VN. Lúc đó em quay về nhà nhưng không lưu lại đó nữa. Dì khuyên em về ở với dì. Em vẫn chưa quyết định. Nếu không ở đây em sẽ đi đến một nơi khác.

– Em làm anh sợ quá Lâm ơi. Em đưng đi đâu nữa nghe, hãy để anh chăm sóc, yêu thương, bảo vệ em. Đừng từ chối anh nữa. Em có nghe lời anh không Lâm?

Quỳnh Lâm tách người ra nhìn Nam Phong. Anh để yên khi cô chạm tay vào giọt nước mắt ứa ra từ đôi mắt đỏ hoe của mình. Giọt nước ấy có một sức mạnh kỳ diệu, nó cuốn trôi mọi thành trì cô dựng lên để từ chối anh.

– Được rồi em sẽ không đi đâu hêt. Em sẽ buộc anh lại. Bắt anh chịu trách nhiệm với em. Anh chỉ được phép yêu mình em thôi. Anh phải quay đi khi người khác khóc vì anh. Anh không được dỗ dành cũng không được đau lòng vì bất cứ ai. Khó như vậy anh có làm được không?

Từ lúc yêu cô Nam Phong không có cảm xúc lơ lững kiểu nửa vời. Yêu, buồn, hạnh phuc đau khổ mà Quỳnh Lâm mang đến cho anh đều mảnh liệt như nhau. Nam Phong cố giử thăng bằng khi chuyển từ thái cực này sang thái cực khác. Và bây giờ cũng thế. Niềm hạnh phúc đang vỡ oà trong anh.

– Được chắc chắn anh làm được. Nhưng với điều kiện bắt đầu từ hôm nay em phải trao cho anh quyền làm chồng làm chạ Phải tuân theo anh, nhắm mất mà tuân theo, thậm chí tuân theo một cách mù quán cũng được. Anh chỉ có duy nhất một mệnh lệnh mà thôi. Hãy để anh yêu em, đừng đề phòng đừng từ chối anh nữa. Được không Lâm?

Úp mặt vào vòm ngực rộng và răn chắc của anh. Quỳnh Lâm cảm động gật đầu:

– Vậy anh hãy yêu em ngay bây giờ đi.

Say đắm với những gì cảm nhận trong vòng tay mình, Nam Phong ngước mắt lên cao. chân trời xa tít khiến bầu trời rộng thênh thang, cao lồng lộng và nhuộm xanh ánh mắt của anh. Nam Phong cười nhỏ vào tai cô:

– Yêu ngay bây giờ hả em? vậy mà anh nghĩ phải chờ vài hôm nữa cho đến khi em cảm nhận được anh bằng tât cả những giác quan tỉnh táo và khoẻ mạnh của em.

Quỳnh Lâm cựa người trong vòng tay anh. Nam Phong dịu dàng:

– Sao vậy em? Em không hài lòng vì những điều anh nói hay không hài lòng vì cảm xúc của anh?

Màu đỏ hiện lên trên gương mặt Quỳnh Lâm nhưng may quá lần này thay vì đẩy ra cô lại nép sát vào anh hơn. Nam Phong hên thật lâu lên mái tóc mềm mại, óng mượt tận hưởng mùi hương quen thuộc mà khi cô đi rồi nó vẩn còn lưu lại rất lâu trong phòng anh. Chếnh choáng như người say Nam Phong cúi xuống:

– Từ giờ không được rời xa anh nữa nhé. Anh chưa từng yêu ai như yêu em vậy vì thế mất em là bi kịch lớn nhất trong đời anh. Xưa nay anh luôn tự hào không có điều gì làm anh sợ. Nhưng hôm ấy khi trở về nhà mà không trông thấy em thì nổi lo sợ luôn lẩn quẩn bên anh. Bây giờ cũng thế, chỉ cần nghĩ đến việc nếu anh không thắng nổi bản thân mình để về đây gặp em thì anh sẽ mất em vĩnh viễn và điều thiêng liêng ấy cũng không thuộc về anh, anh thấy lạnh toát cả người vì sợ Lâm ơi. Anh không biết nổi sợ hãi này sẽ còn đeo đẳng anh đến bao giờ nữa. Sao em lại đối với anh như thế? Em có yêu anh không Lâm?

– Em xin lỗi đã làm anh đau lòng đến thế nhưng em có lý do để làm như vậy. Với em niềm tin là một phần rất lớn trong tình yêu, anh nghĩ xem ne6ú em nói ra sự thật vào lúc ấy, liệu anh có tin rằng em làm điều này vì yêu anh không hay chỉ là một cách trói anh vào trách nhiệm Va sự nghi ngờ ấy sẽ giết chết tình yêu của chúng tạ Em không muốn có một kết cục như vậy.

– Tất cả là lỗi của anh. Lẽ ra ngoài việc tỏ bày tình cảm của mình anh còn phải chứng mình trong mọi trường hợp anh đều tin em. Có thể em cho rằng anh đang nguỵ biện nhưng tất cả những ghen tuông hờn giận, hiểu lầm đều xuất phát từ tình yêu chứ không phải vì sự nghi ngờ. Sau những chuyện này anh cũng phải chịu sự trừ phạt, em biết không giờ anh yêu em tăng lên những hai lần vì thế tình cảm này đủ dùng cho cả hai mà không phải chờ đến lượt em đóng góp.

– Thật không?

Nam Phong ậm ự:

– Thật.

Mặc dù nói thế nhưng nhìn vào mắt Nam Phong. Quỳnh Lâm cảm động vì biết anh vẫn chờ nghe câu trả lời của cô.

– Đệ chứng tỏ mình không thua kém em dẽ đóng góp bằng phần của anh – cô kéo tay Nam Phong đặt vào bụng mình – Va cả phần này nữa nhưng anh nhớ đừng có huênh hoang đấy nhé.

– Ôi, ngay cả khi tỏ ra tuyệt vời dến n+1 lần thế này thì em giống như một chú nhím – anh nhìn vào môi cô – Ồ không giống như một nụ hồng thì đúng hơn. Êm ái mượt mà đến thế nhưng chạm vào chổ nào anh cùng bị gai đâm cả, nó làm anh đau thấu đến tim.

Quỳnh Lâm mỉm cười. Nụ cười làm anh xao xuyến, Nam Phong cúi xuống:

– Em phải đền cho anh.

Đêm đó thằng Thiên thao thức mãi, nó dõng tai nghe ngóng tiếng xù xì của ba người từ chiếc bàn kê cạnh lối đi, nơi mà hằng đêm má nó vẫn ngồi trầm ngâm hàng giờ trước khi đi ngủ. Chỉ cách bộ ván mà thằng Thiên không nghe được gì cả ngoài tiếng khóc sụt sùi của má. Nó kéo chăn trùm kín đầu. Âm thanh này là thứ duy nhất có uy lực đối với một thằng cứng đầu như nó. Chán thật, chuyện vui mà má cũng khóc.

Ba người rì rầm đến khuya lơ khuya lắc, rình nghe mãi cũng chán, thằng Thiên ngũ thiếp đi. Đêm đó nó trở mình hai ba lần gì đấy. Lần nào nó cũng thấy anh Phong còn thức. Áy náy vì cái nết ngũ của mình, nó lăn ra xa rồi lào khào hỏi:

– Bộ em đạp trúng anh hả?

– Không, em ngủ đi.

Dù ngái ngủ nhưng thằng Thiên cũng cố vớt vát:

– Anh ngủ đi, ở đây không có ăn trộm nên anh không cần chong mắt cả đêm như thế. Mà nếu có ăn trộm, nó cũng chẳng thèm lấy cắp bà bầ của anh làm gì.

Anh Phong cốc vào đầu nó:

– Ừ, ngủ đi.

Buổi sáng đến thằng Tía Tô ngạc nhiên. Từ lâu nó đã chán chơi nhà chòi với bé TÍ Nị vì quanh đi quẩn lại chỉ có trò hái lá làm tiền rồi mua bán ma6ý thứ hoa cỏ trong vườn, đã vậy mấy đứa trong xóm hể gặp là trêu nó. Nhưng hôm nay trò chơi tre*? nên thú vị hơn vì từ trước đến nay chẳng có người lớn nào chịu chơi với chúng, mà lại chơi nhiệt tình đến thế. Bé Tí Nị cứ tíu tít khoe mãi làm cho thằng Tí Tô phát bực, phải chi hôm qua nó đừng sang cồn ăn đám cưới thì nó cũng làm quen với “ba” rồi. “Ba” nghĩ ra nhiều trò chơi rất vui. Khi đi qua cái mương nhỏ “ba” gồng người cho mỗi đứa đeo cứng một bên taỵ Thường ngày cô Lâm dắt chúng nó qua nhưng hôm nay vì có “ba” nên cô biến thành “má” và dĩ nhiên “má” cũng đứng bên này chờ “ba” sang đón.

Trời chập choạng tối thì nhà thằng Thiên lại đón hai vị khách từ Saigòn xuống. Bước chân vào nhà vừa nghe chị Lâm gọi “Mẹ” là vị khách này oà lên khóc nức nở. Thằng Thiên lấy làm lạ vì người lớn chỉ khóc sụt sùi như má hay lặng lẽ như chị Lâm hoặc bệu bạo như bà nội thằng Tía Tô chứ khóc lớn như con bé Tí Nị thế này thì nó mới thấy lần đầu. Thằng Thiện nhớ tới những lần má càu nhàu ba “gì mà giống con nít” chắc đúng với người này quá. Má nó cũng khóc. Thường ngày bà rất ghét cái thói hóng chuyện của nó nhưng hôm nay bà không cua nó đi. Thằng Thiên ngồi thu lu một góc lắng nghe. Nó lờ mờ đóan ra mọi việc khi mẹ của chị Lâm vừa khóc vừa nói:

– Sao con dại dột quá vậy Lâm. Lẽ ra con phải nói với mẹ chứ? con nghĩ thế nào mà hạnh động như vậy? Con không xem chúng ta là ba mẹ và không xem gia đình này là của con nữa sao?

Quỳnh Lâm nghèn nghẹn:

– Dạ không. Con xin lỗi ba mẹ.

– Nghe Phong nói trong điện thoại mà ba mẹ run cả người vì sợ. Mẹ cứ tưởng mình đang mợ Mẹ trách mình sao vô tình quá nhưng các con biết không đây là một trong những điều tốt đẹp nhất, một sự kết hợp lý tưởng nhất mà ba mẹ không dám nghĩ đến. Ba mẹ không trách các con chỉ thấy giận vì trong câu chuyện này ba mẹ bị đặt ra ngoài một cách oan uổng quá. – Quay sang má nó, bà nấc lên – Chúng tôi chỉ còn biết xin chị thứ lỗi cho chúng tôi.

Chị Lâm khóc lớn:

– Là lỗi của con. Con biết ba mẹ luôn luôn yêu quý và mong muốn con được hạnh phúc nhưng htế này quả thật con không dám tin. Con…

Không ai để ý tiến ho vọng ra từ phòng trong, chắc là cha đã thức giấc, thằng Thiên nhón chân đi vào. Rót cho ông Bảo ly nước. Thằng Thiên ngồi xuống giường. Uống hết ly nước cha nó hỏi:

– Bộ nhà mình có khách hả con?

Thằng Thiên thì thào:

– Dạ, đàng trai đến đón chị Lâm về.

– Đàng trai nào? – Ông nhíu mày nghĩ ngợi – À, họ lại đến à? họ không muốn Quỳnh Lâm về đây đâu. Họ sợ chúng ta không tốt với nó.

Thằng Thiên đở ông Bảo nằm xuống:

– Không phải vậy đâu ba, đây là chuyện vui mà.

– Chuyện vui hả con?

THằng Thiên mơ màng:

– Biết đâu nhà mình lại có một đám cưới.

Ông Bảo cười khà khà:

– Thôi đi con, ông Năm Khả là bạn vọng niên của ba, ổng nổi tiếng là khó tính, đời nào ông ấy gả con gái cho một thằng vắt mũi chưa sạch như con.

Thằng Thiên trố mắt nhìn cha, nó đang nói chuyện gần xịt mà ông lại nghĩ đến chuyện xa ngái đâu đâu. Nhưng công nhận ch cũng ác thật, nằm một chổ mà chuyện gì cha cũng biết.

Sau bữa tối Quỳnh Lâm thơ thẩn ra sân. Cha mẹ cô và dì Tuyên vẫn còn trò chuyện trong nhà. Xoa nhẹ lên mí mắt bùm bụp của mình, Quỳnh Lâm uể oải vương vai. Nam Phong đỡ nhẹ cô từ phía sau. Không ngoái lại, Quỳnh Lâm lười biếng ngả vào anh.

– Mệt hở em?

– Vì hình như tất cả những việc bất ngờ nhất trong đời em đều diễn ra trong ngày hôm nay cả.

– Vẫn chưa bằng bất ngờ mà em mang đến cho anh. – Nam Phong áp tay mình lên bụng cô, cảm nhận được sự biến đổi nho nhỏ trên thân thể ấy. Anh thốt ra ý nghĩ trong đầu – Thật ky diệu. Em đã mang đến cho anh toàn những đều bất ngờ kỳ diệu.

Quỳnh Lâm đặt tay mình lên tay Nam Phong:

– Từ lúc anh trở về nhà mẹ hay kể em những mẫu chuyện ngày xưa thưở anh còn bé tí ấy. – Cô mơ màng – Em thích hình ảnh một chú nhóc thông minh, hiếu động bám theo chân mẹ và nhảy nhót quanh nhà.

Đặt cằm vào chổ trủng trên vai cộ Nam Phong lắc đầu khe khẽ:

– Anh chiu, không nhớ nổi. À vì thích một chú nhóc nên em có kế hoạch, ăn trộm rồi lẳng lặng bỏ đi thế này phải không? ít ra em phải bàn bạc trước vơi anh chứ, em thật là…

– Anh…

Giữ tay cô lại anh cười vang vẻ thích thú. Điện thoại reo. Điện thoại của Quỳnh Lâm, đã lâu không nghe nên âm thanh ấy giờ trở nên lạ lùng với cộ Nam Phong trao nó cho Quỳnh Lâm:

– Chưa hết đâu, vẫn còn một bất ngờ khác chờ anh đấy.

Dè dặt, cô áp điện thoại vào tai:

– Alô.

– Lâm hở?

– Dạ, anh Viễn.

Có tiếng thở phào trong máy:

– May mà em còn nhận ra tôi. Em làm tôi một phen hoảng vía. Em đang ở đâu vậy?

Quỳnh Lâm ngập ngừng:

– Em xin lỗi, em đang…

– À chắc không cần phải biết em đang ở nơi nào, làm gì, với ai đâu nhỉ? Chỉ cần chắc chắn em bình an là được rồi. Từ ngày quen biết em, tôi thấy phiền phức quá Lâm. Tôi quyết định rồi kể từ bây giờ em sống thế nào, có yêu ai cũng mặc tôi không quan tâm đến. Nhưng nếu có bỏ đi đột ngột lần nữa thì nhớ báo cho tôi một tiếng để tôi còn biết cách ăn nói với thầy Quyền

– Tại vì em…

– Tôi biết rồi, vốn là người cứng cõi và rất lý trí nên việc em bỏ nhà, bỏ công việc, bỏ bệnh nhân mà đi như thế chắc là chuyện rất nghiêm trọng không chỉ vì vài lời hôm trước của tôi. Bao giờ giận hờn xong thì trở về nhé. Tôi hứa không làm khó dể em nữa đâu.

– Anh… anh vẫn khoẻ chứ ạ?

– Em muốn nhận được câu trả lời thế nào đây? Câu trả lời để lương tâm an ổn phải không? Vốn là người ích kỷ và một người đáng nhận một hình phát như em, tôi sẽ không cho điều đó đâu. Vì thế câu trả lời sẽ là, tôi đang thất tình, dĩ nhiên là không được khoẻ. Nếu em muốn biết thực hư thế nào thì trở về đi.

-…

– Gởi lời cảm ơn của tôi đến người đang đứng cạnh em. Hắn sẽ may mắn hay bất hạnh hơn tôi chỉ có thượng đế mới biết nhưng thật lòng ma nói tôi thấy ghét hắn quá. Giờ tôi đi tìm tay Mạnh uống vài ly đây. Tội nghiệp, tay này cứ một mực khăng khăng việc em bỏ đi thế này là vì tôi. tôi làm gì có được cái diểm phúc đó. Hôm nay tôi sẽ chứng minh cho hắn thấy tôi vô can thế nào.

Điện thoại đột ngột cắt ngang, tần ngần, Quỳnh Lâm đưa nó ra xa rồi lại áp vào tai. Viễn bỏ máy rôi, chỉ có âm thanh tít tít đáp lời cộ Nam Phong nói nhỏ:

– Viễn yêu em lắm. Hôm anh tìm được điện thoại của em trong phong mới biết suốt thời gian đó Viễn gọi và nhắn cho em không biết bao nhiêu lần. Không thấy em trả lời, viễn hoảng sợ rồi làm anh rối cả lên. Anh bảo là em về quê thăm nhà nhưng VIễn không tin. Anh ấy bảo đêm trước em vào bệnh viện, thái độ và ánh mắt em rất lạ, chắc chắn có điều gì đó không bình thường.Chỉ có tình yêu thật sự người ta mới có những cảm nhận chính xac như thế. Nếy anh đối xử không tốt với em thì người đầu tiên hỏi tội anh chắc chắn là người này.

Quỳnh Lâm đứng yên. Bóng tối không gia giảm liều lượng nên chẳng bao lâu nó đặc sánh lại và bao phủ cả không gian rộng lớn. Cô không trông thấy gì ngay cả gương mặt rất gần, nhưng Quỳnh Lâm cảm nhận được cuộc sống quanh cô vẫn chuyển động không ngừng. Gió vẫn thổi xào xạt trên những ngọn cây, nước vẫn rót rách chảy đúng theo quy luật tuần hoàn của nó. Đâu đây có tiếng tắt lưỡi đập đuôi của chú thằn lằn cần mẫn. Tiếng tắt lưỡi như sự tiếc nuối một quá khứ không bao giờ trở lại để trả chú về thành gả phú hộ ngày xưa. Cuộc sống là như thế.

Nam Phong đang nắm chặt tay cộ Lần đầu tiên kể từ khi yêu anh trái tim Quỳnh Lâm vượt qua sự chuyên chế đè nén của lý trí để mở rộng ra đón nhận. Băng sự tinh tế của mọi giác quan luôn hướng về cô Nam Phong đọc được sự thay đổi ấy, anh dịu dàn đưa tay Quỳnh Lâm lên môi rồi thì thầm khi hôn lên từng ngón “Cảm ơn em”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN