Dĩ Thân Dưỡng Hồn - Chương 67: Thiên lôi kiếp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Dĩ Thân Dưỡng Hồn


Chương 67: Thiên lôi kiếp


Chúc mọi người năm mới vui vẻ 🙆♥️~~~

Tác giả: Bất Hội Hạ Kỳ

Edit: Dĩm

Beta: Ziyu

🌼🍌

Cừu Tạ Hoa đã chết, chết một cách lặng yên không tiếng động.

Trước khi chết có vẻ lương tâm lão trỗi dậy, đã dùng bàn chải đánh răng khắc ba chữ “thật xin lỗi” lên vách phòng giam.

Không ai biết lão xin lỗi ai, cũng không ai quan tâm đến chuyện này.

Cừu gia hiện giờ người bị bắt người thì di tán, nên đến một người có thể lo hậu sự cho Cừu Tạ Hoa cũng không có, cuối cùng vẫn là Cừu Phi Đình bay từ nước ngoài trở về để lo liệu hậu sự của Cừu Tạ Hoa với Cừu Phi Thiến.

Trận mưa to này ở thành phố B vừa trút đã kéo dài vài ngày, trước mắt không có dấu hiệu ngừng lại, khiến chỗ thoát nước không tốt biến thành “biển”.

Thời tiết không tốt, hai đứa nhỏ trong nhà lại xảy ra chuyện, cộng thêm việc cha già qua đời, Cừu Phi Thiến tiều tụy đi rất nhiều. Mặc dù lễ tang Cừu Tạ Hoa đã cố gắng giản lược hết sức có thể, không hao phí quá nhiều tinh lực, nhưng bà vẫn gầy đi một vòng.

“Chị, Tiểu Viêm và Tiểu Trăn chỉ bị thương nhẹ, tịnh dưỡng một thời gian thì tốt lại thôi. Không phải bác sĩ cũng nói Tiểu Trăn không có việc gì, lúc nào cũng có thể tỉnh lại hay sao? Em thấy chị nên nghe lời Tiểu Viêm, để nó đưa Tiểu Trăn về nhà, nói không chừng ở trong hoàn cảnh quen thuộc Tiểu Trăn sẽ tỉnh lại sớm hơn.”

Cừu Phi Đình lo lắng khuyên bảo, nhớ tới Dụ Trăn ở bệnh viện giống như chỉ đang ngủ say, trong lòng dì thật ra cũng rất lo lắng.

Nói là thân thể không có vấn đề gì, nhưng mà mãi vẫn không tỉnh. Nếu không phải bác sĩ bảo đảm nhiều lần, nói không chừng dì cũng lo lắng ăn ngủ không yên giống chị của dì.

“Tiểu Viêm đâu rồi?” Cừu Phi Thiến nghe vậy xoa xoa huyệt Thái Dương hơi đau, cố lên lên tinh thần hỏi.

Cừu Phi Đình thấy bà cuối cùng cũng chịu nói chuyện, vội rót ly trà hoa đưa qua, dỗ dành: “Uống nước trước đi, chị nhìn xem môi của chị khô nứt hết rồi kìa, đừng để mấy đứa nhỏ chưa khỏe thì chị đã đổ bệnh trước. Tiểu Viêm còn có thể đi đâu, nó đang ở bệnh viện trông chừng Tiểu Trăn. Miệng vết thương sau lưng nó khép lại rất tốt, chị đừng lo.”

“Chị không lo cho nó, nó từ nhỏ đã chắc nịch.” Cừu Phi Thiến nhận trà, nhớ tới đây là trà Dụ Trăn tự làm cho bà, trong lòng lại buồn thêm, nháy mắt không có ý muốn uống nữa. Bà buông ly trà, xoa nhẹ trán, trầm mặc vài giây, đột nhiên ngồi thẳng người nói: “Vậy đón về thôi, chị đến bệnh viện xác định với bác sĩ lần nữa.”

“Em làm em làm, chị mau nghỉ ngơi đi!” Cừu Phi Đình đè bà lại, nhăn mặt nói: “Cả đêm hôm qua chị không ngủ, đừng lăn lộn nữa. Em thay chị đến bệnh viện, sẵn sàng báo tin cho chị bất cứ lúc nào, chị ở nhà nghỉ ngơi một lúc đi.”

Cừu Phi Thiến không lay chuyển được dì, bản thân bà thật sự cũng mệt đến không còn sức nữa, giãy giụa vài giây thì cũng nghe lời dì. Sau khi dì đi rồi, bà lại không ngủ được, chỉ dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, trong tay vẫn nắm chặt di động, sợ bỏ qua tin gì bên ngoài.

Được phụ huynh gật đầu, Ân Viêm lập tức đón “Dụ Trăn” từ bệnh viện mang về chung cư.

Sau khi đám người Phong lão nhận được tin thì vội vàng chạy tới chung cư, người nào cũng mang theo đan dược và bùa chú tốt nhất, muốn giúp Dụ Trăn làm dịu thương thế.

Thuật pháp phản phệ khiến đan điền bị thương, hôn mê bất tỉnh là tạo thành từ việc linh khí không ổn định, việc chữa bệnh bình thường vốn không thể chữa khỏi được. Mấy ngày nay Ân Viêm kiên trì để Dụ Trăn nằm viện, họ không có cách nào khác chỉ có thể mỗi ngày mang theo đan dược theo trộm đút cho Dụ Trăn, thuận tiện dùng linh khí ổn định tình huống của cậu, không dám có động tác lớn gì, sợ làm bác sĩ và hộ sĩ nghi ngờ.

Hiện giờ Dụ Trăn trở về nhà, trong hoàn cảnh phong bế, họ cuối cùng cũng có thể trị liệu đàng hoàng cho Dụ Trăn.

Ân Viêm đứng trước cửa sổ sát đất, rũ mắt nhìn xe Phong lão chạy tới gần cao ốc. Hắn vung nhẹ tay, con rối biến thành từ pháp bảo trên sô pha lập tức đứng lên, lung lay đi lên lầu.

Ngày đó xảy ra chuyện, Dụ Trăn chân chính sau khi hộ sơn đại trận phát động lập tức bị Ân Viêm thu vào không gian giới tử, sau đó “Dụ Trăn” ra ngoài chắn trước “Vương Đạt Nghĩa” tự bạo cứu mọi người chỉ là con rối do Ân Viêm dùng thuật pháp làm ra.

Hắn làm như vậy, một là vì mau chóng mang Dụ Trăn rời khỏi sơn trang, thoát khỏi phạm vi của hộ sơn đại trận; hai là vì để đám người Viên Tuệ đại sư nợ ân tình Dụ Trăn, thuận tiện cho Dụ Trăn đi lại trong Tu Chân giới; ba là vì cho Dụ Trăn thời gian rộng rãi để bế quan thăng giai, đồng thời lợi dụng con rối làm đám người Viên Tuệ đại sư kiên định tin tưởng Dụ Trăn là tu sĩ Đạo gia chính thống.

Chuông cửa vang lên, đám người Phong lão đã đến dưới lầu.

Hắn thu hồi tầm mắt, sờ sờ vị trí không gian giới tử trên ngực, xoay người đi xuống mở cửa.

Vì biểu hiện trịnh trọng, lần này tới cửa Phong lão không dẫn người khác theo, mà chỉ hẹn Viên Tuệ đại sư cùng đi.

Ân Viêm nghiêng người để hai người vào cửa, sau khi mời họ ngồi thì châm trà cho họ.

Phong lão nhận trà Ân Viêm đưa qua, thấy sắc mặt hắn tiều tụy, dưới mắt có quầng thâm lớn, ông châm chước từ ngữ rồi đi thẳng vào vấn đề: “Ngài Ân, chuyện xảy ra ngày đó ở sơn trang, có lẽ ngài có rất nhiều chỗ không rõ. Trên thực tế, về thân phận của Dụ Trăn và chúng ta, chúng ta……”

“Các vị là tu sĩ.” Ân Viêm cắt ngang lời ông, hắn ngồi xuống sô pha rồi nói tiếp: “Tôi đã sớm đoán được, Tiểu Trăn không muốn nói, tôi cũng giả ngu. Tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng Tiểu Trăn có thể tỉnh lại, cho nên, làm ơn.”

“Cậu biết?” Phong lão ngoài ý muốn.

Ân Viêm dùng trầm mặc trả lời.

Phong lão buông cái ly trong tay, chần chờ nói: “Nếu cậu biết, vậy tại sao còn muốn cho Tiểu Trăn nằm trong bệnh viện nhiều ngày như vậy.”

“Trước cái thân phận tu sĩ này, em ấy là người, một người có máu có thịt. Nếu bị bệnh, nên đến bệnh viện.” Ân Viêm có vẻ không muốn nhiều lời về việc này, hắn đứng lên bày ra tư thế mời: “Tiểu Trăn ở trên lầu, mời.”

Xem ra đây là sinh ra oán khí với bọn họ.

Phong lão thở dài, đứng dậy nói: “Xin lỗi, lần này là mấy lão gia hỏa chúng ta vô dụng.”

Viên Tuệ đại sư cũng niệm câu phật hiệu, thành khẩn tạ lỗi.

Ân Viêm không đáp lại lời xin lỗi của họ, chỉ dẫn họ lên lầu. Sau khi đưa họ vào phòng thì thức thời lui ra, chừa không gian lại cho họ.

Mấy ngày nay thừa dịp con rối Dụ Trăn nằm viện, Ân Viêm tự mình luyện chế đan điền giả để ngụy trang cho con rối từ trong ra ngoài thật tốt. Hiện giờ tất cả đã chuẩn bị ổn thoả, Phong lão và Viên Tuệ đại sư kiểm tra, tự nhiên trừ những thứ Ân Viêm muốn cho họ xem thì không nhìn ra gì khác.

Hai người ở trong phòng thổn thức, áy náy với đan điền giả bị thương của con rối một trận, thế là càng ra sức trị liệu một buổi trưa, cuối cùng khôi phục đan điền đến gần như hoàn toàn thì mới thả tảng đá lớn trong lòng xuống. Họ ra ngoài giải thích tình huống cho Ân Viêm, tỏ vẻ nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần hai ba ngày nữa Dụ Trăn sẽ tỉnh.

Ân Viêm cũng giả vờ nhẹ nhàng thở ra, thái độ với họ dịu lại rất nhiều, thậm chí còn muốn mời họ ở lại ăn cơm.

Phong lão và Viên Tuệ đại sư lịch sự từ chối, tiện thể đưa ra lời cáo từ.

Chờ vào thang máy, khi chỉ còn hai người Phong lão và Viên Tuệ đại sư, Phong lão đột nhiên mở miệng: “Tiểu Trăn lần này bị chúng ta hại khổ, vốn dĩ đã sắp tiến giai, kết quả……”

“A di đà phật.” Viên Tuệ đại sư cũng lộ vẻ áy náy: “Đợi Dụ tiểu hữu tỉnh lại, lão nạp tự nhiên bồi thường một ít.”

Dụ Trăn xảy ra chuyện ở sơn trang, hơn nữa còn cứu tất cả khách nhân sơn trang, ông thân là chủ nhân của sơn trang, bồi thường một ít là hiển nhiên.

Phong lão thở dài: “Đả thương người chính là sư huynh ta…… Thôi thôi, trước chờ Tiểu Trăn tỉnh lại đã.”

Khi nói chuyện thang máy đã tới, hai người cất bước đi vào. Phong lão nhìn sắc trời bên ngoài đen kịt và mưa liên miên không ngừng, lại thở dài một tiếng: “Tà ma hại người, Thiên Đạo hàng phạt, trận mưa to này, cũng không biết lại có bao nhiêu người gặp hoạ.”

“Cũng không ngờ Vương Đạt Nghĩa lại có thể dẫn ra dị tượng như thế, có thể thấy được lão đã làm ác rất nhiều.” Viên Tuệ đại sư phụ họa, cũng nhìn lên bầu trời, cảm xúc trong mắt thật sâu, khiến người ta không nhận ra gì.

Tầng cao nhất, Ân Viêm cũng đang nhìn bầu trời đen kịch ngoài kia, hắn đưa tay chạm vào ngực, rũ mắt nói nhỏ: “Thiên Đạo bất công.”

Ầm ầm ầm –!

Một tia chớp thô tráng cắt qua bầu trời, tựa như lóe qua trước mặt Ân Viêm. Hắn giương mắt nhìn thẳng, ngữ khí khó có khi sắc bén: “Ngươi cứ việc tới phạt, bản tôn lại có gì phải sợ. Nếu Thiên Đạo công bằng, vận mệnh Dụ Trăn tại sao lại là như vậy!”

Ào ào.

Thế gió càng ngày càng lớn, nhưng sấm sét lại không xuất hiện nữa.

Ân Viêm “hừ” lạnh một tiếng, xoay người đi lên lầu hai.

Ấm áp bao lấy toàn thân, Dụ Trăn mơ màng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một mảnh ruộng hoa. Nơi xa là núi cao cung điện, bên cạnh đều là đình đài lầu các, mùi thuốc và mùi hoa phủ kín chóp mũi, làm người ta chỉ muốn ngửi mãi.

“Meo~”

Hư Vô nhẹ nhàng nhảy lên ngực cậu, cúi đầu liếm cằm cậu.

“Sao lại giống chó như vậy.” Cậu nhịn không được cười nhẹ, giơ tay đè lại đầu nó rồi ngồi dậy, ngơ ngác nhìn cung điện nơi xa một lúc, đột nhiên cúi đầu xoa xoa trán, ánh mắt có hơi mê mang, “Kỳ lạ, sao cứ cảm thấy tòa cung điện kia có hơi quen thuộc.”

Hư Vô nghe vậy thân thể cứng đờ, lông cũng sắp xù hết lên, lại sợ cậu nhìn ra không đúng, vội cẩn thận ngửa đầu quan sát cậu.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, mùi hoa dần trở nên nồng đậm.

Cậu hoàn hồn, ôm Hư Vô đứng lên, xoa nhẹ đầu nhỏ của nó, lắc đầu cười nhẹ: “Là tao ngốc, lần trước tới đã nhìn qua một lần, đương nhiên sẽ cảm thấy quen mắt.”

Hư Vô thở dài một hơi, liều mạng củng củng lồng ngực cậu lấy lòng.

“Hôm nay sao mày lại dính người như vậy.”

Dụ Trăn lại xoa xoa nó, cất bước muốn đi về phía trước, lại phát hiện phong cảnh bốn phía đột nhiên thay đổi. Sau cảm giác trời đất quay cuồng quen thuộc, cậu đã đứng ở trong căn phòng cổ xưa đã từng đến một lần.

“Meo!” Hư Vô trừng lớn mắt.

Dụ Trăn cũng đơ mặt, nhìn hoàn cảnh bốn phía, biểu cảm trên mặt cương cứng, tiếng nói cũng nhỏ xuống: “Vừa nãy đó là…… súc địa thành thốn? Tao tự dùng?”

Rõ ràng chính là như vậy!

Hư Vô ngửa đầu nhìn cậu, kích động kêu meo meo.

“Từ từ, từ từ!” Dụ Trăn ấn cái đầu đang củng củng của nó, rốt cuộc cũng nhớ ra chuyện trước khi mình hôn mê. Cậu xoa xoa trán, hỏi tiếp: “Là Ân Viêm bỏ tao vào?”

Hư Vô lại cứng ngắt, thấp thỏm nhìn động tác xoa ấn trán của cậu, thành thật nằm trên tay cậu, nhẹ nhàng meo một tiếng.

Dụ Trăn lại không chú ý tới động tác của nó, tất cả lực chú ý đều đặt trên người mình. Cậu đi qua đi lại hai bước, phát hiện bản thân không còn súc địa thành thốn, mơ hồ nhớ tới đan điền đã từng đau đớn, vội chìm ý thức vào nhìn thử.

Chỗ đã từng là mầm nhỏ được công đức phủ kín lúc này lại là một mảnh biển hoa oánh bạch. Dưới biển hoa, từng mảnh khí đen tuyền trải rộng, như là chất dinh dưỡng của biển hoa, lại như là thứ không tốt gì đó bị biển hoa trấn áp.

Đây là cái gì?

Dụ Trăn thật sự không biết, cậu đã thấy qua đan điền của Ân Viêm, nhưng bộ dáng rất bình thường. Đó chỉ là nơi linh khí bảo vệ xung quanh một viên Kim Đan, thoạt nhìn khỏe mạnh lại khí phách. Chờ tới chỗ của mình, sao cứ một hồi là mầm nhỏ, một lúc lại là biển hoa.

Mầm nhỏ trước đó tốt xấu gì cũng là kim sắc, cũng giống Kim Đan trong đan điền của Ân Viêm, cũng chỉ có một cái như vậy. Cậu cho rằng mình tu luyện dựa vào công đức, nên đoán bản thân như vậy là do vấn đề công pháp khác nhau.

Nhưng bây giờ là chuyện thế nào? Đan điền nhà ai là trắng đen phối hợp, còn nở đầy hoa.

“Chẳng lẽ là vì “Nông Kinh”?”

Cậu vừa mới tự hỏi một câu như vậy, xoạt một tiếng quyển sách cổ bỗng xuất hiện trước mặt, loạch xoạch lật trang, cuối cùng dừng lại ở một trang trống rỗng không có một chữ.

“Đây là “Nông Kinh” à? Sao lại biến thành như vậy? Chữ phía trên đâu?” Cậu khiếp sợ, vội đưa tay lấy sách cổ xuống, vùi đầu điên cuồng lật lật, lại một chữ cũng không thấy. Cậu đơ mặt vài giây, lại vội lật đến bìa mặt nhìn thử, sau đó kinh sợ phát hiện đến hai chữ tên sách “Nông Kinh” cũng mất tiêu!

Một lần hôn mê, đan điền trắng tinh, công pháp tu luyện biến thành một chồng giấy trắng, cho nên lúc cậu hôn mê đã làm cái gì?

Hư Vô nhảy lên vai cậu, cúi đầu nhìn cậu lật sách, thấy thế cũng cực kỳ nhân tính hóa mà nhăn “lông mày” lông xù xù. Nó nghĩ đến gì đó, đột nhiên nhảy xuống đất, vèo vèo chạy đến góc phòng, ngậm một cái bình ngọc nhỏ trở về, nhảy lên người cậu thả vào trong tay cậu.

Dụ Trăn nhận cái bình, nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”

“Meo meo~” Hư Vô vung đuôi trả lời.

Dụ Trăn: “……” Nghe không hiểu.

Nhưng loại bình này hơn phân nửa là đan dược, chắc là bảo cậu ăn.

Cậu muốn thu sách cổ lại trước, nhưng giữa sách cổ trôi nổi trong không trung lại không muốn trở vào bảo tháp. Nó lắc lắc rồi hóa thành một luồng bạch quang chui vào đan điền cậu, sau đó biến thành đóa hoa trắng nằm trong một góc của biển hoa trong đan điền rồi bất động.

“……” Còn có thể như vậy sao?

Cậu dùng ý niệm chọc nó một cái, đóa hoa không thèm để ý đến cậu. Cậu hậm hực thu lại ý niệm, dời lực chú ý lên bình ngọc.

Sau khi mở bình, một mùi thuốc nồng đậm bay ra. Cậu nhìn vào bên trong, thấy cái bình này lại chỉ có một viên đan dược, hơn nữa phần đầu đan dược rất lớn, toàn thân oánh bạch, phía trên còn có linh sương bay quanh, lại vội đậy nắp lại.

Vừa nhìn đã biết là thứ tốt, không thể ăn bậy.

Hư Vô nằm trong ngực cậu lại đột nhiên vươn móng, rắc một cái, bình ngọc vỡ vụn, đan dược rơi vào lòng bàn tay cậu.

Dụ Trăn trợn mắt há hốc mồm, còn chưa kịp phản ứng, đan dược trong tay đột nhiên bay lên, như đứa bé tìm được mẹ, bay tới trước mặt cậu. Nó quanh quẩn trước mặt cậu một lúc rồi chui vào trong miệng cậu.

Đan dược vừa vào miệng là tan, nhanh chóng hòa vào dạ dày, sau đó hóa thành một luồng linh khí khổng lồ, khuếch tán toàn thân.

Dụ Trăn vội vàng ngồi xếp bằng nhắm mắt, chuẩn bị chống cự lại luồng linh khí này.

Nhưng mà ngoài dự đoán, đan dược này hóa thành linh khí khổng lồ rồi lại rất dịu ngoan, sau khi khuếch tán toàn thân cũng không có đâm loạn vào gân mạch, mà từ trôi nổi tẩm bổ thân thể cậu, cũng từng chút từng chút chạy tới đan điền.

Cậu thả lỏng thân thể, ý thức bị linh khí kéo đi, tiến vào một loại cảnh giới huyền diệu.

Cũng không biết là qua bao lâu, linh khí toàn thân cuối cùng cũng hội tụ ở đan điền, biển hoa yên lặng bất động bên trong như bị gió lay động, lắc lư nhè nhẹ, mà đám khí đen kia lại bắt đầu vặn vẹo giãy giụa.

Sách cổ rút trong góc chịu tác động của linh khí, lại lần nữa hóa thành sách xuất hiện trước mặt cậu.

Nhưng mà vô dụng, Dụ Trăn phun ra một ngụm trọc khí, nhìn sách cổ trước mặt vẫn trống trơn, bèn vẫy tay với Hư Vô đang ngồi xổm một bên.

“Hình như vô dụng, xin lỗi, lãng phí thuốc của mày rồi.”

Hư Vô ngửa đầu nhìn sách cổ, buồn buồn meo một tiếng, ngoan ngoãn rút trong ngực cậu, rồi triệu gương đồng ra.

Cái kịch bản này Dụ Trăn đã rất quen thuộc, cậu nhớ tới Ân Viêm, vô thức vui vẻ. Cậu đưa tay cầm lấy gương đồng rồi phất nhẹ qua mặt gương, chợt thấy một quái vật cả người đều là bùn đất xuất hiện ở trong gương, cậu kinh ngạc, chưa kịp phản ứng lại thì mặt gương biến ảo, gương mặt của Ân Viêm xuất hiện ở đối diện.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Ân Viêm nhìn bộ dáng Dụ Trăn tóc bẩn, trên mặt toàn là bùn đất, khựng lại một lúc rồi nói: “Sau khi tiến giai thân thể sẽ bài xuất tạp chất, đừng kinh hoảng, phòng ở phía sau em có linh tuyền, có thể tắm rửa.”

Dụ Trăn đỏ mặt, vội ném gương đồng xuống đất, quen cửa quen nẻo đi từ cửa hông vào linh tuyền.

Cho đến khi ngâm mình trong nước, tẩy đi dơ bẩn trên người, cậu mới đột nhiên kinh ngạc phát hiện không đúng, cúi đầu nhìn tay mình đã được cọ rửa sạch sẽ, trong mắt lộ ra mê mang.

Kỳ lạ, cái linh tuyền này cậu rõ ràng chưa từng tới, nhưng vừa nãy như là biết chỗ này có một cái ao, cực kỳ quen thuộc tới đây.

Không thích hợp.

Cậu buông tay, để bản thân mình chìm vào trong ao.

Trán lại bắt đầu phát đau, tựa như đang nhắc nhở cậu, cậu đã quên thứ gì đó rất quan trọng.

Nhưng mà đã quên cái gì?

Cậu lại chui ra khỏi mặt nước, dựa vào bên cạnh ao, buồn rầu bứt tóc.

Ánh sáng từ viên dạ minh châu từ từ tỏa ra, ở chỗ giữa lưng nơi cậu nhìn không thấy, một cái kim ấn bát quái Đạo gia như ẩn như hiện, yên lặng tỏ rõ sự tồn tại của nó.

Tắm rửa, thay quần áo xong, Dụ Trăn lại lần nữa cầm lấy gương đồng liên lạc với Ân Viêm bên ngoài, muốn bảo hắn thả mình ra.

“Tự mình ra thử xem.” Ân Viêm lại không có động tác, ngược lại để chính cậu tự ra.

Dụ Trăn nghi hoặc: “Tự mình ra? Em ra thế nào? Lần trước anh nói em phải thăng hai giai nữa mới có thể tự do ra vào không gian, nhưng em mới chỉ tiến một –”

“Mẹ bị bệnh.”

Vẻ mặt Dụ Trăn thay đổi, xoạt một cái nhào tới chỗ hắn, túm chặt cánh tay hắn sốt ruột hỏi: “Sao thế? Sao mẹ lại bị bệnh?”

Ân Viêm cầm lại cánh tay cậu, kéo cậu vào ngực mình, ôm thật chặt.

“Meo~”

Hư Vô cũng nhảy ra, ngoan ngoãn chạy vào một góc.

Cảm giác ôm vô cùng chân thật, Dụ Trăn sửng sốt, phản xạ muốn ôm lại, trên tay lại đột nhiên dùng sức, gần như là thô lỗ đẩy Ân Viêm ra, đồng thời nhanh chóng lui về phía sau một bước.

Không khí đọng lại.

“Em…… em đây là……” Dụ Trăn không dám tin nhìn tay mình, lại nhìn Ân Viêm đối diện chậm rãi buông cánh tay xuống. Cậu tiến lên một bước, lắc đầu: “Xin lỗi, em không phải cố ý, em cũng không biết –”

Ầm ầm ầm –!

Sấm rền vang lên phía chân trời, Dụ Trăn chỉ cảm thấy lôi này như vang trực tiếp trong đầu cậu. Thân thể cậu chấn động, khom lưng ôm chặt lấy đầu.

Vẻ mặt Ân Viêm thay đổi, vội tiến lên ôm lấy cậu. Hắn phất tay dùng linh khí bao cậu lại, đồng thời ánh mắt nặng nề nhìn lên trời.

“Hư Vô!”

Mèo trắng nhanh chóng chạy về, lông trên người xù hết lên. Nó phòng bị nhìn lôi điện như ẩn như hiện phía chân trời.

Ân Viêm lấy hạt giống trong túi áo sơ mi Dụ Trăn ra, để vào một cái túi gấm ném qua chỗ nó.

Hư Vô vội vàng tiếp được, không cần Ân Viêm chỉ thị đã ẩn thân hình chạy đến cao ốc Bác Lực và khu giải trí theo chủ đề.

“Trầm tâm tĩnh khí, đả tọa.”

Dụ Trăn vội vàng làm theo, đưa ý thức chìm vào đan điền.

Đám Tam Nhi vốn đang tránh trong tháp bạch ngọc của cậu đều chạy ra, chống đỡ uy hiếp của thiên lôi, dựa theo dặn dò của Ân Viêm ngồi xuống chung quanh Dụ Trăn, có chút mới lạ giúp cậu hộ pháp.

Trong trụ sở quốc học thành phố B, Phong lão và Viên Tuệ đại sư đang nghị sự bên trong bỗng cảm ứng được động tĩnh của Thiên Đạo, đồng thời cả kinh, vội cất bước ra khỏi phòng.

Mưa to không biết khi nào đã nhỏ lại, phía chân trời mây đen cuồn cuộn càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng còn có điện quang hiện lên phía chân trời.

Bác Tu và Phong Lâm cũng vọt ra, mặt đầy khiếp sợ.

“Sao lại thế này? Lại có tà ma hiện thế?”

“Không giống, đây là có người độ kiếp?”

Phong lão bấm ngón tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Là hướng Dụ Trăn.”

Phong Lâm nghe vậy hít ngược một hơi khí lạnh.

Ở hiện giờ Tu Chân giới, tu vi cao đến mức tiến giai cần độ kiếp có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà hiện giờ Dụ Trăn còn muốn độ lôi kiếp? Xem bộ dáng này, thanh thế cũng không nhỏ đâu.

“Dụ tiểu hữu tựa hồ có đại tạo hóa.” Viên Tuệ đại sư lần Phật châu, ánh mắt nhìn phía chân trời đầy lo lắng, “Nhưng tạo hóa này lại không dễ tiếp nhận.”

Độ kiếp chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của bản thân, họ muốn giúp, cũng hữu tâm vô lực.

Mọi người nghe vậy thì trầm mặc, nhìn sấm sét chớp động phía chân trời, tất cả đều cau mày, lo lắng cầu nguyện cho Dụ Trăn.

Ở chung cư, Ân Viêm trầm mặt canh giữ trong góc, nhìn Dụ Trăn bị quỷ hầu và linh hầu vây quanh ở trung gian, nghiêng đầu nhìn một mảnh đen nhánh nơi chân trời.

Tầng mây cuồn cuộn, điện quang như ẩn như hiện, đó là sát chiêu mà Thiên Đạo chuẩn bị cho tà ma.

“Ngươi mơ tưởng.” Hai tay hắn vô thức nắm chặt, toàn thân căng chặt, vận sức chờ phát động.

Hư Vô dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cao ốc Bác Lực. Nó phá túi gấm lấy hạt giống bên trong ra, đặt xuống dựa theo phương hướng và vị trí Ân Viêm từng bày trận, xong thì lập tức xoay người chạy tới chỗ khu giải trí theo chủ đề.

Ở phía sau nó, trận pháp đại thành kim quang vút lên, phong thuỷ bị quỷ tu ảnh hưởng lập tức thay đổi. Những gia đình trong cao ốc bị phong thuỷ ảnh hưởng bỗng cảm thấy tinh thần rung lên, oán khí và sát khí trên người tiêu tán, toàn bộ hạt giống làm mắt trận chợt nổ tung. Công đức nhận được từ việc cứu lại tòa cao ốc và vận mệnh của những hộ gia đình hóa thành kim quang bay tới chỗ Dụ Trăn.

Trụ sở quốc học, Phong lão đột nhiên mở miệng: “Đạo lôi thứ nhất sắp bổ xuống.”

Mọi người vội vàng nhìn lên.

Mây đen trên trời tựa hồ đã ấp ủ đủ rồi, một đạo lôi điện thô tráng xuất hiện, thẳng tắp bổ xuống vị trí của Dụ Trăn.

Trái tim mọi người treo lên, nhưng vào lúc lôi điện sắp đánh xuống, dị tượng chợt hiện ra, một tầng kim quang công đức nhạt nhẽo chỉ có tu sĩ có thể nhìn thấy bỗng xuất hiện ngay chỗ Dụ Trăn, thẳng tắp đón lấy lôi điện.

Ầm!

Lôi điện bị chắn, tán loạn giữa không trung.

“Kim quang công đức?” Phong lão đại hỉ, nhớ tới Dụ Trăn đầy người công đức, cảm xúc phấn chấn lên, “Tiểu Trăn quả nhiên có đại tạo hóa!”

Viên Tuệ đại sư vẫn lo lắng, nói tiếp: “Đạo lôi thứ hai sắp bổ xuống.”

Mọi người lại lần nữa nín thở nhìn qua.

Trong chung cư, Tam Nhi và Tân Tiểu Tiểu kêu lên một tiếng, ngã về phía sau, chỉ có Ma cô còn cắn răng kiên trì. Bà nhìn Dụ Trăn trong trận đang chau mày giống bị thứ gì đó quấy rầy, không ngừng thúc giục linh khí còn sót lại không bao nhiêu, trong lòng khẩn cầu trời xanh.

Tiểu Trăn là đứa bé tốt, đừng tổn thương nó, trăm triệu đừng tổn thương nó.

Lôi kiếp một khi bắt đầu sẽ không ngừng lại, chỉ biết một đạo hợp với một đạo, một đạo so với một đạo càng lợi hại hơn, cho đến khi đánh hết toàn bộ mới tiêu tán.

Dựa theo tu vi hiện giờ của Dụ Trăn, lần lôi kiếp này của cậu hẳn là ba đạo. Hiện giờ đã dựa vào công đức hình thành sau khi hoàn thành tâm nguyện của đám Tam Nhi trải qua đạo thứ nhất, kế tiếp là đạo thứ hai.

Đạo thứ hai sẽ càng thống khổ hơn đạo thứ nhất.

Ân Viêm nhìn về phía cao ốc Bác Lực.

Mây đen quay cuồng, tựa như rất bất mãn với sự tán loạn của đạo lôi thứ nhất, lập tức đánh xuống đạo thứ hai.

Phong lão kinh hãi: “Thế mà lại là thiên lôi kiếp!”

Thiên lôi kiếp, khác với lôi kiếp bình thường, uy lực của mỗi đạo lôi đều gấp ba lần đạo lôi trước đó, hơn nữa chỉ nhân tài có công pháp đặc dị hoặc là tư chất đặc dị mới phải trải qua thiên lôi kiếp.

Từ khi Tu Chân Giới bắt đầu xuống dốc, thiên lôi kiếp đã mấy trăm năm chưa từng xuất hiện.

Khi nói chuyện đạo lôi thứ hai đã bổ xuống. Lúc mọi người ở đây nhíu mày cảm thấy Dụ Trăn có thể không chịu được đạo lôi này, dị tượng tái hiện, từ chân trời bay tới một đạo kim quang công đức, cuốn chặt lấy lôi kiếp, cùng đối phương tiêu tán giữa không trung.

“Đây……” Phong lão đơ người.

Còn chưa đợi ông nói hết cả câu, đạo lôi thứ ba như tức muốn hộc máu mà giáng xuống.

Ầm!

Lôi kiếp lần này thanh thế càng lớn hơn nữa, nhưng mà phía tây lại đột nhiên xuất hiện ráng màu vạn trượng, một luồng khí mang theo điềm lành vút lên trời, thẳng tắp bay tới chỗ Dụ Trăn, vừa vặn chạm phải đạo lôi kiếp thứ ba.

Lực lượng vô hình mạnh mẽ nổ tung tạo thành một cơn lốc.

Mây đen bị tách ra, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu rọi, cầu vồng xuất hiện, thành phố B âm trầm nhiều ngày bỗng trong lành trở lại.

Người thành phố B bị dông tố kỳ lạ hôm nay làm cho ngơ ngác, cùng lúc nhìn về phía không trung.

Sao lại thế này? Hôm nay ông trời động kinh à, đánh mấy cái siêu cấp đại lôi, xong lại trong lành? Đây là cái gì, hạn thiên lôi?

Bị ánh mặt trời chiếu vào, Phong lão: “……”

“Là phương hướng của cao ốc Bác Lực và pháp trường cổ phía tây.” Viên Tuệ đại sư thu hồi tầm mắt, lần Phật châu niệm câu phật hiệu, đột nhiên nở nụ cười, “Dụ tiểu hữu quả nhiên có đại tạo hóa, người mang điềm lành, đều có trời phù hộ.”

Pháp trường cổ phía tây, khu giải trí theo chủ đề, Hư Vô cả người thoát lực tựa vào một mầm nhỏ vừa đâm chồi, túi gấm trước mặt đã trống trơn.

Cuối cùng…… cũng đuổi kịp.

— Hết chương 067

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN