Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân
Chương 15: Bị hãm hại
Lời nói này của Mục Mộc thật sự là quá cay độc, cũng quá độc ác, giống như cầm một thanh kiếm hung hăng □□ vào tim của Lạc Tang, làm cho y khó chịu đến không thể thở được.
Mục Mộc được như mong muốn, Lạc Tang cảm nhận được xấu hổ và nhục nhã, điều này làm cho y không có cách nào có thể tiếp tục ở tại trước mặt của Mục Mộc được nữa, cho nên y ném miếng vải ẩm ướt vào trong thùng nước tắm rồi thất hồn lạc phách đi ra ngoài, ngay cả cửa cũng không có đóng.
Mục Mộc nở nụ cười nhìn cửa phòng hé mở, vênh váo tự đắc, cảm nhận được niềm vui của sự trả thù.
Đã mắng chửi y đến như vậy, sau này hẳn là y sẽ không lại quấn lấy mình nữa đi? Mục Mộc sung sướng từ trong nước cầm miếng vải lên tự lau thân thể của mình.
Người a, có lúc phải hung hăng mắng một trận mới được.
Lúc này, cửa phòng mở, Mục Mộc ngẩng đầu nhìn lại thì thấy vị cha trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp của Lạc Tang đang thò đầu vào dò xét, mắt phượng xinh đẹp với khóe mắt hơi nhếch lên giảo hoạt nhìn hắn.
” Con rể, cha có thể nói chuyện với con một chút được không? “.
Con rể? Đây là một kiểu xưng hô? Khóe miệng của Mục Mộc giật một cái.
” Tôi đang tắm “. Mục Mộc uyển chuyển từ chối.
” Cha không ngại “. Văn Sâm Đặc Tư linh hoạt bước vào từ khe cửa, sau đó quay người lại cài chốt cửa.
Tôi để ý! Mục Mộc trầm mặt mở miếng vải lau trong tay ra liền che lại nửa người dưới của mình, miếng vải rất mỏng lại ngâm ở trong nước cho nên cũng che lại không được tốt lắm nhưng dù sao cũng còn hơn không che lại gì.
” Con cãi nhau với con trai của chú sao? “. Văn Sâm Đặc Tư khẽ nhíu mày nhìn Mục Mộc đang ngâm mình ở trong thùng nước tắm, nhớ đến vừa rồi ở trong phòng khách nhìn thấy bộ dạng mất hồn của Lạc Tang, Văn Sâm Đặc Tư liền vô cùng đau lòng, cố tình hỏi Lạc Tang nhưng y liền cái gì cũng không nói, Văn Sâm Đặc Tư cũng chỉ có thể tới hỏi Mục Mộc.
” Xem như là vậy “. Mục Mộc không phủ nhận, hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy được nói chuyện cùng người làm cha này cũng tốt, vì vậy rất thẳng thắn nói ra: ” Thưa chú, con không thích Lạc Tang, cho nên hi vọng chú có thể quản con trai của chú, đừng để y tiếp tục quấn quýt lấy con nữa “.
Văn Sâm Đặc Tư chuyển cái ghế tới ngồi bên cạnh bồn tắm, vừa công khai nhìn đánh giá thân thể của Mục Mộc vừa nói tốt cho đứa con của mình: ” Con trai của chú tốt vô cùng a, vừa mạnh mẽ lại vừa đẹp trai, rất được giống cái hoan nghênh. Con rể, cơ thể của con rất trắng nha! “.
” Tôi không phải giống cái! “. Mục Mộc không được tự nhiên hai tay ôm ngực ngăn cản tầm mắt của Văn Sâm Đặc Tư, hắn không nhịn được: ” Tuy rằng thoạt nhìn tôi giống như giống cái, nhưng tôi không phải là giống cái! Xin các người đừng lại dùng ‘ Giống cái ‘, ‘ Giống cái ‘ để chỉ tôi nữa! “.
” Chẳng lẽ con là thú nhân? Như vậy con sẽ biến thân sao? Con có hình thú không? “. Văn Sâm Đặc Tư ôn hòa hỏi Mục Mộc, nỗ lực sửa chữa quan niệm sai lầm của hắn, làm cho hắn hiểu được hắn thực sự chính là một giống cái, mà chỉ có làm cho Mục Mộc ý thức được điểm ấy, con trai và Lạc Tang mới có thể bắt đầu.
” Tôi cũng không phải là thú nhân “. Mục Mộc do dự, không biết có nên nói cho Văn Sâm Đặc Tư biết hắn thật ra là người địa cầu hay không, với bọn hắn căn bản liền không phải là cùng một chủng tộc, nhưng hắn sợ sau khi nói ra sẽ bị bắt lại dùng để nghiên cứu.
Văn Sâm Đặc Tư nở nụ cười, ” Con nói bản thân không phải là giống cái mà cũng không phải là thú nhân, như vậy rốt cuộc con là cái gì chứ? “.
Mục Mộc không biết nên giải thích như thế nào với Văn Sâm Đặc Tư, hắn nghĩ đi nghĩ lại, mới mờ mịt nói rằng: ” Nói như vậy đi, tôi chính là cái người sẽ không thể biến thân thành thú nhân nhưng bởi vì lớn lên tương đối thấp bé cho nên thoạt nhìn như giống cái “.
Văn Sâm Đặc Tư nghe hiểu, nhưng ông lại nghĩ rằng Mục Mộc đã ý thức được hắn thật ra là một giống cái nhưng chỉ là sống chết không chịu thừa nhận, cố chấp cho là mình là một thú nhân sẽ không biến thân mà vóc dáng thấp.
Đây là một loại chướng ngại nhận thức, là bệnh, phải trị.
Văn Sâm Đặc Tư là một thầy thuốc, cho nên ông nghĩ ra được một cách, có thể làm cho Mục Mộc tin tưởng mình là một giống cái.
” Con đã ăn quả Thôi Hóa chưa? “. Văn Sâm Đặc Tư hỏi Mục Mộc.
” Quả Thôi Hóa? “. Mục Mộc lắc đầu: ” Chưa từng ăn “.
” Vậy con có thể ăn một quả “. Văn Sâm Đặc Tư mím môi cười, nụ cười có chút giảo hoạt: ” Loại quả này chỉ có giống cái mới có thể tiêu hóa, thú nhân ăn vào sẽ nhổ ra, con nói con không phải giống cái thì cũng phải lấy ra được chứng cứ, nếu con không tiêu hóa được quả Thôi Hóa, chú sẽ tin con “.
Văn Sâm Đặc Tư rất giảo hoạt che giấu một điều, đó chính là quả Thôi Hóa sẽ xúc tiến túi thai của giống cái trưởng thành. Túi thai của giống cái tại thời điểm sinh ra thì sẽ thu hẹp lại ở trong cơ thể, chỉ có ăn quả Thôi Hóa, túi thai teo lại sẽ bắt đầu phát triền, chờ sau khi túi thai trưởng thành thì liền có công năng mang thai.
( Phổ cập khoa học: tử cung của nam tính: Là một loại mất đi công năng, thoái hóa trong thời kỳ trưởng thành, chỉ còn một bộ phận tàn tích, rũ xuống treo ở tuyến tiền liệt của đàn ông, là cơ quan sinh sản chưa phát triển của nữ tính lưu lại, có thể tìm kiếm ” Vết tích bộ phận “. Dựa trên kiến thức này để hỗ trợ cho nam tính sinh tử được đặt ra, quả Thôi Hóa trong văn có thể xúc tiến nam tính tử cung phát triển lại.).
Mục Mộc suy nghĩ một chút, trời sinh tính cẩn thận nên hắn không có đồng ý, cũng không có từ chối: ” Trước tiên chú lấy quả đó ra cho tôi nhìn một chút, còn có ăn hay không thì lại nói sau “.
” Được “. Văn Sâm Đặc Tư dứt khoát đi đến phòng thuốc lấy quả Thôi Hóa, lúc đi ngang qua phòng khách nhìn thấy Lạc Tang ngồi ở trên ghế gỗ đang cau mày suy nghĩ, đây là lần đầu tiên Văn Sâm Đặc Tư nhìn thấy con của mình buồn rầu như vậy.
Thông thường, giống cái trong suốt cuộc đời sẽ sinh nhiều lần, ít thì hai, ba lần, nhiều thì mười mấy lần, do vậy nên thế giới này không vì giống cái ít ỏi mà giảm bớt nhân số, nhưng ở thời điểm Văn Sâm Đặc Tư sinh Lạc Tang đã gây thương tổn đến thân thể, đời này ông đều không cách nào mang thai được nữa, cho nên đối với đứa con trai duy nhất này của ông rất là thương yêu.
Vì vậy, Văn Sâm Đặc Tư đi đến, ông nâng đầu của Lạc Tang lên rồi nhẹ nhàng hôn ở trên trán của y một cái, nỗ lực thay y giải quyết ưu sầu: ” Con hư, cha sẽ giúp con “.
Lạc Tang lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, chỉ là trong nụ cười không có bao nhiêu ý cười: ” Cha, phụ thân mà nhìn thấy người hôn con thì ông lại muốn đánh nhau với con. Người yên tâm, con không yếu ớt như vậy, con nhìn trúng người nào thì chính con sẽ truy đuổi, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, người không cần phải lo lắng “.
” Cha có thể giúp thì tại sao lại không giúp? “. Văn Sâm Đặc Tư nháy mắt một cái với Lạc Tang: ” Cha nghĩ ra một cách có thể làm cho đứa bé kia nhận rõ thực tế “.
Không có gì so với việc mang thai càng có thể chứng minh sự thật, hơn nữa… Trong bụng đã có cốt nhục của Lạc Tang thì đứa bé kia ít nhiều sẽ đối xử với Lạc Tang khác trước thì sao?
Tuy rằng biện pháp này có chút trực tiếp nhưng thân là y sư, Văn Sâm Đặc Tư lại cho rằng nhanh chóng làm Mục Mộc sửa chữa tính hướng lệch lạc càng sớm càng tốt, thừa dịp hiện tại tuổi của hắn còn nhỏ còn dễ thích nghi, chứ để thời gian quá dài, lại muốn sửa chữa thì rất khó khăn.
” Cách gì? “. Lạc Tang tò mò.
” Bí mật “. Văn Sâm Đặc Tư bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng thuốc, dự định chờ sau khi chuyện này thành công mới nói cho Lạc Tang biết.
Cầm một quả Thôi Hóa bỏ vào trong một cái hộp nhỏ, ngay lúc Lạc Tang nghi ngờ nhìn chằm chằm, Văn Sâm Đặc Tư lại vui vẻ đi tìm Mục Mộc.
Lúc này, Mục Mộc đang mặc quần áo, nhìn thấy Văn Sâm Đặc Tư bước vào thì vội vã kéo quần cộc da thú lên, thân thể trần truồng ở trước mặt Lạc Tang thì không sao nhưng với người khác thì không giống, hắn không có hứng thú cho người khác xem thân thể của mình.
Văn Sâm Đặc Tư mở cái hộp nhỏ ra, cầm quả Thôi Hóa đưa cho Mục Mộc: ” Đây, cho con ăn “.
Đại khái là do giọng của Văn Sâm Đặc Tư quá mức ân cần, khiến cho Mục Mộc mơ hồ cảm thấy được không đúng lắm, hắn cầm quả Thôi Hóa qua nhìn một chút, là quả có màu tím đậm, to cỡ quả hạch đào vậy, bóp nó thấy mềm mại, ăn chắc là rất ngon.
” Chú nói là chỉ có giống cái mới có thể tiêu hóa quả này? Động vật khác ăn vào cũng sẽ nhổ ra sao? “. Mục Mộc truy hỏi Văn Sâm Đặc Tư, hắn không biết thân là người địa cầu như hắn có thể tiêu hóa quả này hay không.
” Động vật không ăn quả này “. Văn Sâm Đặc Tư nhìn thấu lo lắng của Mục Mộc: ” Con yên tâm, quả này ăn vào vô hại, nhiều lắm thì bị nôn một trận, nếu như con tiêu hóa được, con chính là giống cái, ói ra, con chính là thú nhân, chỉ đơn giản như vậy “.
” Tôi xác định tôi không phải là giống cái nhưng tôi không xác định được có thể tiêu hóa quả này hay không “. Mục Mộc rất do dự, ăn quả này đối với hắn mà nói là một hồi đánh cược, may mắn thì ói ra, như vậy hắn có thể cây ngay không sợ chết đứng để Lạc Tang tránh xa, nếu như vận may không tốt thì sẽ tiêu hóa, thì càng không nói được gì.
” Này nhóc, không cần phải lo lắng nhiều như vậy? Nếu như con ăn vào mà ói ra thì có thể chứng minh con thật sự không phải là giống cái, nhưng nếu như con không ăn, cái gì con cũng đều không chứng minh được “. Văn Sâm Đặc Tư dụ dỗ Mục Mộc thử nghiệm.
Mục Mộc bị thuyết phục, cảm thấy được đánh cược một chút cũng tốt, ít nhất có khả năng thay đổi tình trạng hiện nay, vì vậy hỏi Văn Sâm Đặc Tư: ” Ăn trực tiếp sao? Hay phải lột vỏ? “.
” Ăn trực tiếp là được rồi “.
” Nếu như không tiêu hóa thì bao lâu sẽ nhổ ra?
” Dạ dày sẽ cuồn cuộn, lập tức liền nhổ ra “.
” Thật vô hại với thân thể người? “.
” Tuyệt đối vô hại! Trong bộ lạc, mỗi giống cái trưởng thành đều đã ăn qua! Chú bảo đảm! “.
Văn Sâm Đặc Tư nói với lời thề son sắt, Mục Mộc liền tin, hắn hít sâu một hơi, vô cùng hồi hộp mà bắt đầu ăn quả Thôi Hóa.
Quả hạch đào lớn không có hạt, Mục Mộc cắn hai cái liền nuốt xuống, hắn hoảng loạn chờ dạ dày cuồn cuộn, nhưng mà năm phút trôi qua nhưng là phản ứng gì cũng đều không có.
Mục Mộc trong lòng hồi hộp, nuốt nước bọt hỏi Văn Sâm Đặc Tư: ” Con đây coi như là… Tiêu hóa? “.
” Tiêu hóa. Thấy chưa, chú đã nói con là giống cái mà! “. Văn Sâm Đặc Tư cười tươi như hoa, nếu Mục Mộc đã ăn hết quả Thôi Hóa thì ông cũng không có ý định tiếp tục che giấu Mục Mộc, liền nói tác dụng của quả Thôi Hóa với hắn: ” Quả Thôi Hóa thật ra là xúc tiến túi thai của giống cái lớn lên, kế tiếp trong vòng một tháng con sẽ cảm thấy phần bụng có một khối ấm áp, đó chính là túi thai phát triển… “.
” Khoan đã! Cái gì mà túi thai? Cái gì mà phát triển? “. Mục Mộc trợn to hai mắt, có chút không dám tin vào lời nói của Văn Sâm Đặc Tư.
” Chú nói là, sau khi ăn quả Thôi Hóa thì con có thể sinh con rồi! “. Văn Sâm Đặc Tư cười càng xán lạn, nhưng mà nụ cười này đối với Mục Mộc là lại giống như muốn ăn đòn.
” Sinh, sinh, sinh… Sinh con?! “. Mục Mộc bởi vì kinh sợ quá độ mà giọng nói cũng trở nên bén nhọn, hắn quát mắng Văn Sâm Đặc Tư: ” Chuyện quan trọng như vậy mà tại sao trước đó ông không nói cho tôi biết! “.
Văn Sâm Đặc Tư còn chưa ý thức được Mục Mộc đã đến gần giới hạn của sự nổi giận: ” Chú mà nói thì khẳng định con sẽ không ăn, cái này là cách tốt nhất để chứng minh con là giống cái, hơn nữa coi như bây giờ con không ăn thì sau đó cũng phải ăn, dù sao sớm muộn gì thì con củng phải sinh con… “.
” Im đi! “. Mục Mộc gào thét lớn đánh gãy lời nói của Văn Sâm Đặc Tư, hắn không dám nghe sự tình kinh khủng như vậy, tuy rằng hắn tin chắc thân là đàn ông ở trái đất hắn sẽ không thể mang thai, nhưng hắn như trước không tiêu trừ được nội tâm bất an.
Lỡ như… Hắn thật sự phát triển túi thai… Lỡ như… Hắn thật sự mang thai con của Lạc Tang… Vậy hắn không phải là một con quái vật sao?.
Mang thai con của quái vật, sinh ra một quái vật nhỏ, đây không phải là quái vật thì là cái gì?.
Mặt của Mục Mộc trắng không còn chút máu, chỉ cảm thấy trong đầu có một dây cung bị đứt đoạn, hắn sững sờ đưa tay sờ lên bụng của mình, không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, chỗ bụng tựa hồ có chút ấm….
” Ông trời ơi! Tôi bị gài bẫy rồi! “. Mục Mộc biểu tình cực kỳ bi thảm hét to một tiếng, hắn bước nhanh chạy đến bên cửa sổ đẩy mở cửa sổ, đem ngón tay vào trong cổ họng liền bắt đầu móc ra, nỗ lực ói ra quả Thôi Hóa mà mình đã ăn.
Văn Sâm Đặc Tư không nghĩ tới phản ứng của Mục Mộc sẽ lớn như vậy, ông bước nhanh tới khuyên Mục Mộc: ” Vô dụng, quả Thôi Hóa tiêu hóa rất nhanh, phỏng chừng lúc này đã có tác dụng “.
Mục Mộc nghe vậy thì hung tợn trừng mắt về phía Văn Sâm Đặc Tư, rốt cục không chịu đựng được sự hoảng sợ to lớn trong lòng mà bùng nổ.
” Ông khốn nạn! Sao ông dám hại tôi như thế! “. Mục Mộc bi phẫn đẩy Văn Sâm Đặc Tư ngã nhào xuống đất, tay phải nắm thành quả đấm hung hăng đánh tới gương mặt xinh đẹp kia.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!