Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân - Chương 5: Giao tiếp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân


Chương 5: Giao tiếp



Trong sơn động, Mục Mộc buồn bực đi tới đi lui, rào cản ngôn ngữ thật sự rất phiền phức.

Bất đắc dĩ, Mục Mộc đi tới đối diện với Lạc Tang ngồi xếp bằng xuống, nói chuyện với giọng điệu gượng gạo: ” Anh dạy cho tôi biết ngôn ngữ của anh đi “.

Để rời khỏi hang động, khu rừng và thằng chó này càng sớm càng tốt nên hắn chỉ có thể làm như vậy.

Lạc Tang liền ngẩng đầu, đồng thời mắt sáng rực lên mấy phần, Mục Mộc thường thường đối với y một trận gào thét, thế nhưng lúc này đây hiển nhiên là không phải, hắn đang cố gắng giao tiếp với mình.

Mục Mộc thấy Lạc Tang nhìn mình, hắn không thích liền cau mày, sau đó cúi xuống nhặt một viên đá có kích thước của một viên bi từ trên mặt đất lên: ” Hành động này thì nói như thế nào? “

Mục Mộc tung lên viên đá trong tay.

Lạc Tang không hiểu ra sao, chỉ là lẳng lặng nhìn Mục Mộc, y rất thích Mục Mộc, hoàn toàn có thể vui vẻ nhìn chăm chú Mục Mộc liền một ngày.

Mục Mộc thấy Lạc Tang nhìn mình chằm chằm theo cái kiểu ” Bộ dạng ngu ngơ “, không có cách nào rời đi thì bực tức làm cho hắn không nhịn được cầm cục đá trong tay ném về phía Lạc Tang đi cục đá đập trúng vào ngực của Lạc Tang sau đó rơi xuống đất, Lạc Tang cúi đầu nhìn một chút cái cục đá kia, sau đó liền ngẩng đầu nhìn Mục Mộc.

Mục Mộc khẩn trương, sợ Lạc Tang nổi giận nhưng Lạc Tang không có, y không phải là người có bụng dạ hẹp hòi như vậy, sao có thể vì một chút chuyện nhỏ này mà tức giận với vật nhỏ yêu dấu của mình được.

Thật giống như chủ nhân bị chính con mèo mà mình nuôi không đến nơi đến chốn cắn một chút ngón tay, chủ nhân có tức giận không? Tất nhiên là không rồi.

Mục Mộc thấy Lạc Tang không hề tức giận thì thả lòng, hắn dùng ngón tay chỉ chính mình, rất nghiêm túc phát ra âm thanh: ” Mục Mộc “.

Lạc Tang giờ mới hiểu được ý tứ của Mục Mộc, vì vậy cũng nói tên của mình: ” Lạc Tang “.

Quỷ mới muốn biết tên của anh. Mục Mộc ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, ngón tay chỉ đống lửa.

” Lửa “. Lạc Tang nói rằng.

” Lưa? “

” Lửa “.

” Lửa “.

Mục Mộc phát âm chính xác, Lạc Tang gật gật đầu, Mục Mộc cúi đầu đọc thầm, chờ ghi nhớ rồi, ngẩng đầu nhìn Lạc Tang, phát hiện y đang cúi đầu lột da thú, vì vậy Mục Mộc lần thứ hai lượm cục đá ở trong tay, đang muốn ném về phía Lạc Tang, Lạc Tang liền ngẩng đầu lên.

Mục Mộc vẫn là ném cục đá qua, hắn chính là muốn chọi y, sao nào? Dù sao y cũng sẽ không tức giận.

” Cái này “. Mục Mộc dùng chân đạp trên mặt đất.

“Đất “.

” Đat “.

” Đất “.

” Đất “.

Cứ như vậy, Mục Mộc chậm rãi học thuộc ngôn ngữ của nơi này, hắn cũng không am hiểu lắm về ngôn ngữ này nhưng tâm muốn rời khỏi nơi này nên thúc giục hắn học tập, như vậy kết thúc mỗi ngày, hắn dĩ nhiên học được không ít từ đơn nhưng muốn giao lưu cùng Lạc Tang thì còn kém xa lắm.

Buổi tối, Mục Mộc ăn cơm tối xong liền bắt đầu trải giường chiếu tại một góc của sơn động, nơi này của Lạc Tang có rất nhiều da lông động vật, Mục Mộc tại bên trong một đống da lông tìm được một tấm vừa lớn lại vừa mềm mại, trải xuống mặt đất nằm so với đệm giường còn thoải mái hơn.

Mục Mộc đã ngủ ở nơi này khoảng bảy, tám ngày, lúc đầu Lạc Tang không muốn tách giường ngủ, Mục Mộc liền hướng hắn thét lên, thét khàn cả giọng, Lạc Tang lo lắng cổ họng của hắn nên đành thỏa hiệp nhưng đêm nay…

Lạc Tang cảm thấy y đã cho Mục Mộc đủ thời gian để xoa dịu, y không thể vẫn luôn phóng túng Mục Mộc như vậy được.

Bạn lữ thì nên ngủ cùng nhau.

Nằm ở trên giường da thú, Mục Mộc trơ mắt nhìn Lạc Tang đi về phía hắn, hắn cau mày hướng Lạc Tang đưa tay ra, làm ra cử chỉ ” Cấm không được lại đây “, Lạc Tang lại bổ nhào vào trên người Mục Mộc, ôm hắn lăn một vòng trên đất, sau đó cả người đặt ở trên người hắn.

Mục Mộc bị Lạc Tang đè không thể thở được, Lạc Tang một người hơn hai mét, cân nặng tự nhiên là không nhẹ.

” Đi xuống! “. Mục Mộc hét lớn một tiếng, hắn có chút hoảng rồi.

” Chúng ta là bạn lữ “. Lạc Tang thì thầm vào tai Mục Mộc.

” Đi! “. Tay của Mục Mộc hướng vào phía dưới đệm chăn duỗi một cái, lấy ra một chiếc răng nanh sắc nhọn.

Cái răng nanh này là của con dã thú cỡ lớn nào đó, Lạc Tang vốn định vứt đi, bị Mục Mộc nhặt được thì dùng làm vũ khí để phòng thân.

Mục Mộc nắm răng nanh đối Lạc Tang, ánh mắt hung ác, hét lên lần nữa: ” Anh dám chạm vào tôi thử xem! Tôi không chém chết anh thì tôi liền không phải là đàn ông! “.

Bàn tay lớn của Lạc Tang quắp lấy cái răng nanh, chỉ nghe ” Rắc ” một tiếng, cái răng nanh bị tách thành hai nửa.

Mục Mộc: “…”

” Chúng ta là bạn lữ “. Lạc Tang lại lặp lại một lần nữa, nhưng hắn biết rõ Mục Mộc nghe không hiểu, hắn còn chưa có học được những lời này.

Mục Mộc thấy Lạc Tang vẫn đè ở trên người hắn không xuống dưới, trong lòng liền biết đêm nay là hắn không thể tránh khỏi.

” Tại sao muốn làm chuyện như vậy với tôi? “. Mục Mộc không cam lòng.

” Em thật thơm “. Lạc Tang ngửi mùi ở trên người của Mục Mộc.

” Anh là gay? Nhưng tôi thì không phải “.

“Đêm nay ngủ cùng nhau “.

” Không đúng, anh căn bản không phải là người! Anh con mẹ nó là một quái vật! “.

” Đừng hét, giọng của em đã bị khàn rồi “.

” Vậy tôi xin anh… Bỏ qua cho tôi đi… “.

” Ngoan, không nói “.

Hai người dùng ngữ ngôn của mình theo kiểu ông nói gà bà nói vịt để đối thoại với nhau, ngay lúc Lạc Tang dự định từ trên người Mục Mộc xoay người xuống dưới, Mục Mộc chậm rãi mở hai chân ra.

” Không có chuyện gì, dù sao cũng đã bị đè qua một lần, không có chuyện gì… ” Mục Mộc an ủi chính mình, hắn thấy Lạc Tang vẫn luôn đè lên hắn cho là đêm nay tránh không khỏi, vì mạng sống, đúng, vì mạng sống, hắn không thể không từ bỏ tôn nghiêm.

Tâm của Mục Mộc vẫn là sợ sệt Lạc Tang, quái vật cho dù có bộ dáng loài người thì cũng là quái vật, ai biết trong cơ thể hắn là cấu tạo như thế nào, không chừng có ba, bốn trái tim, bảy, tám lá phổi thì sao?

Mục Mộc sợ Lạc Tang giết hắn.

Lạc Tang hơi kinh ngạc nhìn Mục Mộc ở dưới thân: ” Em… “.

” Muốn làm thì liền nhanh một chút, tôi còn muốn ngủ “. Mục Mộc nghiêng đầu nhắm mắt lại, nỗ lực để cho mình biểu hiện rất bình tĩnh, không để cho nội tâm sợ hãi của mình bị Lạc Tang nhìn thấy được.

” Thật sự có thể? “. Lạc Tang thật cao hứng, giao tiếp khiến cho y lầm tưởng Mục Mộc đang cố gắng chấp nhận y.

Quả nhiên nỗ lực một tháng qua của mình vẫn có thu hoạch!

Mục Mộc không nói lời nào, chỉ nhắm hai mắt lặng lẽ chờ đợi.

Vì vậy Lạc Tang cúi đầu bắt đầu hôn hắn, từ cái trán đến mũi, đến môi, cằm,…

” Tôi sẽ khiến cho em cảm thấy thoải mái… “.

Có một số việc bạn vĩnh viễn không thể nào quen được, nói thí dụ như thân là một người đàn ông bình thường lại bị những đàn ông khác ôm.

Mục Mộc ngồi ở cửa sơn động nhìn ra bên ngoài, hang núi này nằm ở vị trí trung tâm của vách đá nên từ nơi này nhìn xuống có thể đem khu rừng lớn như vậy thu hết vào đáy mắt.

Bị Lạc Tang mang tới cái sơn động này đã được hai tháng, tự buổi tối ngày hôm ấy, sau khi hai người đã xảy ra quan hệ, Lạc Tang cách mỗi ba, bốn ngày liền ôm Mục Mộc một hồi, hắn không dám làm nhiều lần, sợ Mục Mộc không tiếp thụ được.

Mà Mục Mộc xác thực không tiếp thụ được, chỉ có điều vẫn luôn ẩn nhẫn không để cho Lạc Tang phát hiện.

Cánh tay nhỏ dài, trắng mịn cầm lấy một cái răng nanh to lớn dùng sức ma sát ở trên mặt đất, răng nanh mơ hồ có hình dáng của đao, đây là thành quả nửa tháng của Mục Mộc, sau này sẽ có một ngày hắn dùng cây đao này cắt vỡ cổ họng của Lạc Tang.

Hắn muốn y chết!

Người cho dù thân đang ở trong hoàn cảnh gian nan thì cũng không được tuyệt vọng, dù cho kẻ địch mạnh mẽ đến đâu đi nữa.

Xa xa nhìn thấy một bóng người màu đen đang nhảy trên ngọn cây, Mục Mộc yên lặng đem răng nanh giấu kỹ.

” Ầm “. Lạc Tang đem một con thú hoang đã chết ném xuống đất, sau đó đi tới bên người Mục Mộc sờ sờ đầu của hắn, bắt đầu chuẩn bị thức ăn hôm nay.

” Anh, lúc nào, mang tôi, ặc (cái kia làm sao phát âm?)… Rời đi, địa phương? ” Mục Mộc đứt quãng, câu nói không xuôi hỏi Lạc Tang.

Thông qua một tháng học tập giống như điên vậy, Mục Mộc đã đem ngôn ngữ nơi này nắm giữ năm, sáu phần, nếu như lúc trước học tiếng anh hắn có phần nghị lực này thì cấp sáu đã qua lâu rồi.

Lạc Tang miễn cưỡng nghe hiểu giọng nói phát âm không chuẩn của Mục Mộc, hắn bị lời của Mục Mộc nhắc nhở lúc này mới nhớ bản thân đã rời khỏi bộ lạc hơn hai tháng, không quay về phỏng chừng cha hắn liền phái người tìm đến.

Lúc này, Lạc Tang cũng không dám tùy tiện quay về, nếu để cho tộc nhân biết ban đầu y vừa giở trò lừa bịp lại dùng vũ lực khiến Mục Mộc làm bạn lữ của hắn, hắn rất có thể liền bị trục xuất, cho nên trừ phi hắn xác định Mục Mộc đã nguyện ý ở cùng với hắn, bằng không y sẽ không dẫn hắn hồi bộ lạc.

Lạc Tang nhìn chằm chằm Mục Mộc đánh giá, y nghĩ đến biểu hiện gần đây nhất của Mục Mộc, nguyện ý ngủ chung với y, nhưng thời điểm làm loại chuyện kia thì vẫn luôn nhắm mắt lại, cho dù có cảm giác cũng cắn răng nhẫn nhịn không lên tiếng còn thường thường kiếm hòn đá nhỏ ở trên đất ném y…

Vẫn là đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi. Lạc Tang có chút thất bại nghĩ nhưng thấy trong mắt của Mục Mộc chứa mong chờ nhìn y.

” Em muốn rời đi? “. Lạc Tang không có cách nào bỏ qua ánh mắt mong chờ kia.

” Ừ! “. Mục Mộc dùng sức gật đầu.

Lạc Tang do dự, y lại suy nghĩ rất lâu, quyết định mạo hiểm: ” Vậy em phải ngoan ngoãn đi theo anh “.

Chỉ cần Mục Mộc không nói cho tộc nhân bọn họ biết nguyên nhân kết bạn thì y sẽ không bị trục xuất.

Mục Mộc nén giận mỉm cười: ” Ừ “.

“Vậy ngày mai liền đi, anh dẫn em đến bộ lạc của anh “. Lạc Tang dứt khoát quyết định thật nhanh.

Đôi mắt của Mục Mộc sáng rực lên, trên mặt không che giấu được sự hưng phấn.

Lạc Tang xem Mục Mộc có tinh thần, trong lòng cũng cao hứng theo nhưng y nghĩ tới một vấn đề: ” Vẫn chưa hỏi em, em là người của bộ lạc nào? “.

” Tôi, không, nói cho, anh “. Mục Mộc không nghĩ nói cho Lạc Tang biết bất kỳ tin tức nào có liên quan tới hắn, hắn hỏi ngược lại Lạc Tang: ” Anh… Bộ lạc nào? “.

” Bộ lạc Phía Đông “. Lạc Tang có chút không yên lòng lột da thú, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Mục Mộc: ” Chúng ta đã là bạn lữ, em không cần thiết giấu diếm anh bất cứ việc gì “.

Dừng một chút, Lạc Tang lại nói: ” Không quản em là bởi vì nguyên nhân gì mà rời khỏi bộ lạc, một thân một mình ở lại trong trung tâm của khu rừng này, anh cũng sẽ không để ý “.

Mục Mộc lười giải thích, hắn chú ý tới Lạc Tang dùng một từ: Bạn lữ.

” Cái gì là…’ Bạn lữ ‘? “. Cái từ này Mục Mộc thường thường nghe thấy được từ trong miệng của Lạc Tang, y luôn thì thầm vào lỗ tai hắn, không ngừng lặp lại ” Chúng ta là ‘ Bạn lữ ‘ “.

” Em và anh chính là bạn lữ “. Lạc Tang giải thích cho cho Mục Mộc nghe ý nghĩa của từ bạn lữ này.

” Anh em? “

” Không phải “. Lạc Tang không biết nên giải thích thế nào, suy nghĩ một lát, mới lên tiếng: ” Một giống cái cùng một thú nhân tạo thành gia đình, đây chính là bạn lữ “.

Mục Mộc nghe mất công tốn sức, thế nhưng hắn xác định hắn nghe được cái từ, ” Gia đình “.

Gia đình? Chẳng lẽ ” Bạn lữ ” ý là chỉ vợ chồng?

Cái lý giải này khiến cho toàn thân của Mục Mộc nổi một trận da gà, ” Bạn lữ ” là có ý nghĩa tương tự với vợ chồng sao? Hắn và y là vợ chồng? Đừng làm cho người ta buồn nôn chứ!

Sắc mặt của Mục Mộc trở nên có chút khó coi, thế nhưng hắn không dám phản bác ngay trước mặt Lạc Tang, cho nên hắn chỉ có thể tiếp tục học tập chữ mới: ” Cái gì là ‘ Giống cái ‘ cùng ‘ Thú nhân ‘? “.

” Em là giống cái, anh là thú nhân “.

Tôi là ” Giống cái “, y là ” Thú nhân ”? Mục Mộc rối loạn không hiểu, liền truy hỏi Lạc Tang: ” Giống cái, thú nhân, làm sao… Phân biệt được? “

” Giống cái có thể sinh con “. Lạc Tang nói ra giống cái, Mục Mộc nghe mà mê man, bởi vì ” Sinh con ” đối với hắn mà nói cũng là chữ mới.

Lạc Tang nói tiếp năng lực chủ yếu nhất của thú nhân: ” Thú nhân có thể biến thân “.

” Biến thân? ” Lại một cái chữ mới.

” Biến thân “. Vì để cho Mục Mộc hiểu được ý nghĩa của biến thân, Lạc Tang quyết định biến thân cho hắn xem, thân thể cường tráng của y trong nháy mắt sản sinh biến hình, khoác lên người áo da màu đen biến thành thú hoang có làn da màu đen, bàn tay bàn chân lộ ra móng vuốt sắc bén, ngũ quan tuấn lãng thành mặt dã thú, y liền biến thành một con báo đen to lớn, toàn thân đen nhánh.

Lạc Tang biến thân chỉ có một giây đồng hồ công phu, hiển nhiên biến hóa này đã hù dọa đến Mục Mộc, dẫn đến hậu quả là hắn hít vào một ngụm khí lạnh, thân thể tự động lui về phía sau, nhưng mà hắn quên mất hắn đang ngồi ở cửa sơn động, cho nên phía sau hắn là khoảng không nên cả người từ cửa động bật ngã rơi xuống phía dưới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN