Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân - Chương 71: Bức ảnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân


Chương 71: Bức ảnh



Thời điểm Hi Nhĩ được mang về thì Lạc Tang đã đi ra ngoài tìm cậu ta được hai ngày rồi, sau khi Mục Mộc nghe được tin tức từ chỗ Phỉ Lợi Phổ thì lập tức chạy đi xem, chỉ thấy bên trong và bên ngoài ngôi nhà của Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm đã đứng rất nhiều thú nhân, Mục Mộc nhìn thấy tình cảnh này liền không có tới gần mà đứng ở dưới một gốc cây nói chuyện với Phỉ Lợi Phổ.

” Thú nhân Hổ tộc? Trong bộ lạc có thú nhân hổ tộc sao? “. Mục Mộc không biết tình huống cụ thể, cho nên còn tưởng rằng Hi Nhĩ là được thú nhân ở trong bộ lạc phái đi tìm mang trở về.

” Nam đại lục “. Phỉ Lợi Phổ giải thích cho Mục Mộc hiểu, dạo gần đây anh ta đã nói nhiều hơn trước, diện mạo cũng có chút thay đổi, chẳng hạn như cái đầu có mái tóc rối như tơ vò đã trở nên vừa thẳng vừa mượt, đó là kết quả của việc bị Hạ Nhĩ mỗi ngày nhấn vào trong thùng nước tắm bắt phải gội đầu.

” Nam đại lục? “. Mục Mộc không biết nhiều lắm, hắn không hề biết một chút gì về địa lý của thế giới này cả.

Phỉ Lợi Phổ nhặt lên một nhánh cây ở dưới đất, vẽ ra một bản đồ giản lược về thế giới này cho Mục Mộc biết, ở chính giữa là một mảnh rừng rậm trung tâm lớn vô cùng, bốn phía Đông – Tây – Nam – Bắc của rừng rậm theo thứ tự là bốn đại lục, Đông đại lục được ngăn cách với Bắc đại lục bằng một ngọn Tuyết Sơn còn với Nam đại lục là một cái vịnh hẹp dài có lòng vịnh chìm xuống, chỉ nhìn vào vị trí trung tâm của bốn bộ lạc thì khoảng cách giữa Đông bộ lạc và Tây bộ lạc là xa nhất, với Nam bộ lạc lại là gần nhất.

Đây là một bản đồ thế giới cực kỳ giản lược.

Mục Mộc đã biết được một ít kiến thức, sau đó ngạc nhiên: ” Làm sao mà Hi Nhĩ có thể chạy đến Nam đại lục được? Không phải cậu ta là bị rớt xuống vách núi sao? “.

Phỉ Lợi Phổ lắc đầu, tình huống cụ thể thì anh ta cũng không rõ ràng lắm.

Mục Mộc đứng với Phỉ Lợi Phổ chờ đợi một lúc, sau đó quay về ruộng, Hi Nhĩ vẫn còn sống là tốt rồi, Mục Mộc chỉ quan tâm đến cậu ta ở trên mặt này mà thôi.

Bởi vì Lạc Tang đi ra ngoài tìm kiếm Hi Nhĩ còn chưa có trở về cho nên trong hai ngày nay Mục Mộc đều một mình ở trong nhà kho, Phỉ Lợi Phổ không yên tâm lắm, đã mấy lần tỏ ý muốn Mục Mộc đến ở nhà mình nhưng lại bị Mục Mộc uyển chuyển từ chối.

Hắn là một người đàn ông trưởng thành không phải sao? Hắn có khả năng tự bảo vệ mình được.

Vậy mà đến khi có một con lợn rừng lửa xông vào trong ruộng của Mục Mộc thì Mục Mộc không chút do dự vọt vào trong nhà kho mà nấp, ngay cả ý nghĩ đối chọi lại với nó cũng không có, chờ cho con lợn rừng lửa bỏ đi thì hắn mới đi ra ngoài nhìn, phân nửa mảnh ruộng của hắn đã bị phá hoại, làm cho Mục Mộc tức giận đến mức phát điên lên, vừa chỉnh lý lại mảnh ruộng vừa chửi bới cả dòng họ của lợn rừng lửa đó.

Sáng ngày hôm sau, Phỉ Lợi Phổ đi lại đây, thấy mảnh ruộng của Mục Mộc bị phá hoại thì liền không nói hai lời vội chỉnh lý giúp Mục Mộc.

Do trồng trọt ở đồng bằng hoang dã nên thỉnh thoảng sẽ gặp phải việc này, đặc biệt là khi đến mùa đông thức ăn thiếu thốn, một số ít thú hoang không tìm được thức ăn sẽ ăn những loại cây trồng trong ruộng của bọn họ.

” Để vậy là không được, phải nghĩ ra một biện pháp mới được “. Mục Mộc tức giận suốt cả ngày vẫn là không thể nào nguôi giận được, tất cả giống rau ở trong ruộng này đều là tâm huyết của hắn, cứ như vậy bị con lợn rừng lửa đáng chết kia phá hại.

” Có biện pháp, chính là… “. Phỉ Lợi Phổ không có can đảm để nói tiếp.

Mục Mộc nhìn về phía mảnh ruộng của Phỉ Lợi Phổ thì không hề phát sinh việc giống như vầy, vì vậy truy hỏi: ” Cách gì? Anh hãy nói ra xem! “.

Phỉ Lợi Phổ nhăn nhó một trận, mới ngượng ngùng nói: ” Dã thú đều có ý thức lãnh địa, sẽ không tùy tiện xâm chiếm lãnh địa của những dã thú khác, cho nên tìm một thú nhân đi tiểu xung quanh mảnh ruộng… “.

Phỉ Lợi Phổ cúi đầu xuống, lấy tay gãi gãi lỗ tai, ngượng ngùng.

” … “. Mục Mộc không biết nói gì nữa, có thể nghĩ ra được biện pháp tệ hại này, không hổ là Phỉ Lợi Phổ.

Nhưng chỉ cần có hiệu quả là được rồi, vậy nên Mục Mộc chờ đến khi Lạc Tang trở về thì liền để y đi tiểu xung quanh mảnh ruộng của mình, nước tiểu của báo đen có khi sẽ khiến cho phần lớn dã thú ở chung quanh đây phải kinh sợ đi?

Đã có biện pháp giải quyết, tâm trạng của Mục Mộc liền khá hơn một chút, hắn vừa cùng Phỉ Lợi Phổ chỉnh lý đất ruộng vừa bát quái chuyện của Hi Nhĩ: ” Ngày hôm qua anh có hỏi Hạ Nhĩ về tình huống cụ thể của Hi Nhĩ không? “.

Phỉ Lợi Phổ gật đầu: ” Có hỏi, nói là sau khi Hi Nhĩ bị rớt xuống vách núi thì may mắn bị mắc ở trên một cái cây, bị một ít chấn thương, kết quả bị một con chim phát hiện, bắt lấy bay về phía nam, ném vào trong tổ của nó thành lương thực mùa đông, Hi Nhĩ thừa dịp con chim đó không chú ý liền bẻ cành cây chiến đấu với nó nhưng không thể đánh thắng nó, liền lựa chọn nhảy xuống khỏi tổ, sau đó vừa vặn được Trát Khắc đi ngang qua cứu được “.

” Đúng là rất may mắn “. Mục Mộc cảm thán, sau đó nghĩ tới bản thân mình, cảm thấy vận may của mình còn nhiều hơn Hi Nhĩ, lang thang ở trong rừng rậm mấy ngày đó đều không gặp phải bất kỳ tình cảnh nguy hiểm nào, một lần duy nhất gặp phải nguy cơ liền được Lạc Tang cứu giúp, tuy rằng lập tức liền bị Lạc Tang cưỡng bức…

Bởi vì đã từng trải qua những việc tương tự nên Mục Mộc không khỏi truy hỏi Phỉ Lợi Phổ: ” Thế Hi Nhĩ cùng thú nhân gọi là Trát Khắc… Có xảy ra chuyện gì không? “.

” Không có, Hi Nhĩ không có bị phá thân “. Phỉ Lợi Phổ biết rõ Mục Mộc đang suy nghĩ đến cái gì, việc này cũng làm cho rất nhiều người phải lo lắng, cũng may Trát Khắc là một người rất tốt, cứu Hi Nhĩ xong thì lập tức đi cả ngày lẫn đêm đem người trả lại cho.

Mục Mộc ” Hừ ” một tiếng, dù sao Hi Nhĩ cũng vẫn còn sống, hắn muốn Hi Nhĩ cũng nếm thử cảm giác mà hắn đã từng phải trải qua, bằng không thì người nào đó luôn nói hay hơn làm nhiều.

Hắn đúng là người nhỏ nhen, có thù liền muốn báo.

Hi Nhĩ bị trọng thương đang được Văn Sâm Đặc Tư hết lòng chăm sóc, thú nhân hổ tộc nọ cũng vì vậy mà phải ở lại nhà của Văn Sâm Đặc Tư, Mục Mộc liền quay về nhà kho ở đã bốn ngày rồi mà Lạc Tang vẫn chưa trở về, sau đó Văn Sâm Đặc Tư đến tìm Mục Mộc.

” Xin lỗi, mấy ngày nay cha đều bù đầu bù cổ vào chuyện của Hi Nhĩ nên đã lơ là với con “. Văn Sâm Đặc Tư cởi mũ trùm áo choàng xuống, ông cực kỳ để ý đến mái tóc trắng của mình nên khi đi ra ngoài đều phải mặc cái áo choàng có mũ để che đầu tóc bạc lại.

” Không sao, cháu ở đây rất tốt “. Mục Mộc tỏ ý mời Văn Sâm Đặc Tư ngồi xuống.

Văn Sâm Đặc Tư để hộp cơm lớn làm cho Mục Mộc ăn ở trên cái bàn nhỏ, đôi mắt quan sát nhà kho, chân mày nhíu chặt lại: ” Mục Mộc, con sống ở nơi như thế này sao? “, tuy rằng ông cũng đã biết Mục Mộc và Lạc Tang đang ở nhờ nhà kho của Phỉ Lợi Phổ nhưng cũng không thể nào ngờ tới điều kiện sinh hoạt lại kém đến mức này, nếu như ông sớm biết thì đón Mục Mộc đến ở nhà của mình rồi.

” Không sao cả, qua vài ngày cháu sẽ chuyển tới căn nhà nhỏ ở sát bên rồi “. Mục Mộc giải thích, mấy ngày nay hắn đã cùng với Phỉ Lợi Phổ tu sửa căn nhà nhỏ kia, tay nghề làm mộc của Phỉ Lợi Phổ vô cùng tốt, đã làm được rất nhiều vật dụng trong nhà tinh xảo cho Mục Mộc và cũng đã sắp xếp vào trong căn nhà nhỏ kia.

Văn Sâm Đặc Tư nhớ đến hồi nãy trước khi đến nhà kho thì đã từng nhìn thấy chỗ cách mảnh ruộng không xa có một căn nhà gỗ nhỏ mới xây, trông có vẻ tốt hơn một chút nhưng mà ông vẫn đề nghị: ” Không bằng cứ vào ở trong nhà của cha trước đã, chờ Lạc Tang trở về rồi tính tiếp “.

” Không cần đâu, cháu ở đây cũng rất tốt mà “. Mục Mộc nghĩ đến trong nhà của Văn Sâm Đặc Tư hiện tại ngoại trừ có Hi Nhĩ ra còn có một thú nhân xa lạ nữa, hắn cũng không muốn tham gia vào náo nhiệt, huống chi hắn còn phải trồng trọt nữa nên ở lại đây là thuận tiện nhất.

Văn Sâm Đặc Tư thấy Mục Mộc khăng khăng muốn ở đây nên cũng không đành miễn cưỡng hắn, ông lấy canh bổ trong hộp đựng thức ăn ra rồi đưa cho Mục Mộc uống, Mục Mộc chạm vào bát thì cảm thấy canh vẫn còn nóng nên thừa dịp còn nóng liền uống, chờ uống xong mới hỏi Văn Sâm Đặc Tư: ” Tình trạng của Hi Nhĩ ra sao rồi ạ? “.

” Ngoại trừ cánh tay phải vì bị trật khớp từ trước khó điều trị ra thì những chấn thương khác đều là chỉ bị thương ngoài da mà thôi, tỉ mỉ bôi thuốc hẳn là sẽ không để lại sẹo đâu. Đứa bé đó cũng thật là, Trát Khắc vốn là định dẫn hắn quay về Nam bộ lạc để chữa trị trước đã nhưng nó chết sống đòi phải chạy về đây, vì không muốn dược hiệu tích nhật hồng bị mất đi hiệu lực “. Văn Sâm Đặc Tư cười có chút bất đắc dĩ, khi người thiếu niên đó giao cái cây tích nhật hồng cho ông, thực sự đã làm cho ông hết sức cảm động, đó là dược liệu mà Hi Nhĩ đã đánh đổi bằng tính mạng mình mới có thể hái được nó.

” Ồ “. Mục Mộc nhàn nhạt đáp một tiếng, không có một chút cảm xúc gì, vốn là hắn chỉ hỏi thăm cho có lệ mà thôi.

Rồi nghe Văn Sâm Đặc Tư lại nói tiếp: ” Trát Khắc có ý với Hi Nhĩ, muốn ở lại bộ lạc để theo đuổi nó đó, cha và Hi Lâm đều rất thích hắn, chỉ có điều cậu ấy có hơi nhỏ tuổi “.

” Còn nhỏ tuổi sao? “. Mục Mộc có chút hiếu kỳ.

” Ừ, Trát Khắc chỉ mới mười năm tuổi thôi, mới vừa trưởng thành à, cũng may là do cậu ấy đi ra ngoài rèn luyện nên mới có thể cứu được Hi Nhĩ đó “. Văn Sâm Đặc Tư mỉm cười nói: ” Nếu bỏ qua tuổi tác thì cậu ấy đúng là không tệ, còn nói chỉ cần Hi Nhĩ bằng lòng kết bạn với mình thì cậu ấy có thể vì nó mà định cư ở đây luôn “.

Mục Mộc nhìn Văn Sâm Đặc Tư ngồi ở một bên đang rất nghiêm túc xem xét việc hôn nhân của Hi Nhĩ, hắn im lặng một lúc rồi hỏi ông: ” Chẳng lẽ chú không hi vọng Hi Nhĩ cùng với Lạc Tang sao? Chú rất quý cậu ta đúng không? “.

Văn Sâm Đặc Tư sửng sốt, Mục Mộc bình tĩnh tiếp tục nói: ” Chờ đến khi cháu về nhà thì Hi Nhĩ có thể cùng với Lạc Tang rồi “.

” Cha quý Hi Nhĩ nhưng Lạc Tang lại rất thích con! “. Văn Sâm Đặc Tư cười ôn hòa: ” Con cũng đã qua lại với Lạc Tang được nửa năm rồi, chẳng lẽ con vẫn không hiểu tính nó sao? Trừ con ra thì ai nó cũng đều không cần. Hi Nhĩ có thích Lạc Tang đến mức nào thì cũng sẽ không có kết quả, bởi vậy cha và Hi Lâm đều hi vọng Hi Nhĩ có thể chuyển dời ánh mắt từ trên người Lạc Tang sang người khác “.

Sau khi Mục Mộc nghe xong lời của Văn Sâm Đặc Tư thì trong tâm bỗng dưng có cảm giác khó hiểu, hắn luôn nghĩ rằng Văn Sâm Đặc Tư cực kỳ muốn cho Hi Nhĩ cùng với Lạc Tang, không nghĩ tới là hắn đã lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử rồi.

Văn Sâm Đặc Tư nói xong liền hỏi Mục Mộc: ” Đêm nay con tới nhà của cha ăn cơm chứ? Mấy ngày nay Lạc Tang không có ở đây, con chỉ ăn các món rau thôi phải không? “.

” Thức ăn hôm nay cháu đều đã chuẩn bị xong nên trưa mai cháu sẽ đi qua đó “. Mục Mộc nói, sau đó dọn dẹp chén đũa: ” Mấy thứ này cứ để lại đây đi, cháu sẽ rửa sạch rồi ngày mai sẽ mang qua cho chú nhé “.

” Cũng được “. Văn Sâm Đặc Tư cầm lấy áo choàng mũ trùm lên rồi mặc vào, liền đi về nhà.

Ngày hôm sau, Mục Mộc đi đến nhà Văn Sâm Đặc Tư ăn cơm, gặp được tên Trát Khắc kia, thật đúng là tên tiểu quỷ, mặt còn non choẹt, có lẽ là do tuổi còn nhỏ nên nhìn có vẻ thanh tú, có chiều cao xấp xỉ với hắn nhưng mà Hi Nhĩ còn cao hơn Mục Mộc đến mấy centimet, cho nên tên Trát Khắc này vẫn thấp hơn Hi Nhĩ một ít.

Tiểu quỷ kia nhìn thấy Mục Mộc thì liền đi tới hỏi hắn: ” Ngươi là Mục Mộc? “.

Mục Mộc mù mịt gật đầu, tiểu quỷ kia rất nghiêm chỉnh nói với hắn: ” Xin ngươi và Lạc Tang hãy sống thật hạnh phúc vào! “.

Hóa ra tiểu quỷ này cũng biết chuyện Hi Nhĩ thích Lạc Tang, lo lắng Lạc Tang sẽ trở thành trở ngại cho mình trong việc theo đuổi Hi Nhĩ đây mà.

Mục Mộc xì cười một tiếng, lạnh lùng nói: ” Nếu người đàn ông thật sự có bản lĩnh sẽ không lo lắng có tình địch, bọn họ sẽ dùng sức hấp dẫn của chính mình khiến cho đối tượng chết mê chết mệt, cậu ở đây van xin tôi còn không bằng đi uống thật nhiều sữa bò để vóc dáng nhanh cao to thì tốt hơn đó “.

Tiểu quỷ kia sững sờ, sau đó rất bội phục nhìn Mục Mộc: ” Ngươi nói rất đúng! “.

Tiểu quỷ chính là tiểu quỷ. Mục Mộc cười cười, liền đi vào thăm Hi Nhĩ.

Hi Nhĩ đang dựa vào đầu giường đọc sách, ở trên người có nhiều chỗ bị quấn băng vải, sắc mặt cũng cực kỳ tái nhợt, xem ra bị chấn thương rất nặng, cậu ta nhìn thấy Mục Mộc vào thì liền khép lại quyển sách trên tay.

” Tôi nghe sư phụ nói anh không có phá thai, còn muốn sinh đứa bé ra nữa “. Hi Nhĩ mở miệng nói chuyện trước, nghĩ đến Mục Mộc đang mang thai nên cậu ta liền vỗ vỗ xuống giường: ” Ngồi đi “.

Mục Mộc thấy trong phòng của cậu ta không có ghế vì vậy liền ngồi xuống ở bên mép giường, mặc dù hắn không còn khó chịu với Hi Nhĩ như lúc trước nữa nhưng vẫn không thích cậu ta, vì thế liền châm chọc hỏi cậu ta: ” Sáu ngày đi du ngoạn ở Nam đại lục như thế nào rồi? “.

Hi Nhĩ tức giận đến mức chỉ muốn ném quyển sách đang cầm trong tay vào người Mục Mộc, bởi vì lần đầu tiên cậu gặp phải người trào phúng bệnh nhân.

” Nếu anh tới chỉ để cười nhạo tôi thì anh có thể đi được rồi “. Hi Nhĩ không vui nói, kết quả Mục Mộc thật sự đứng dậy đi ra khỏi phòng, cách lúc hắn ngồi xuống còn chưa tới một phút.

Hi Nhĩ vừa tức vừa bóp chặt quyển sách, vậy mà mình còn cho rằng Mục Mộc có lòng tốt tới thăm mình nữa chứ, người này vốn là muốn làm mình tức chết thì có.

Văn Sâm Đặc Tư làm bữa trưa vô cùng thịnh soạn, hiện tại ông rất cao hứng, thuốc để điều trị cho Lạc Tang đã có, cháu trai cũng không có mất, đồ đệ cũng đã sống sót trở về, tuy rằng thời tiết đang bước vào mùa đông nhưng ông dường như lại đắm chìm trong làn gió xuân vậy, cuốn trôi mấy ngày u tối trước kia, sự cởi mở của ngày trước đã được khôi phục lại rất nhiều.

Mục Mộc rất thích ăn các món do Văn Sâm Đặc Tư nấu cho nên muốn học cách nấu ăn của ông, Văn Sâm Đặc Tư hiển nhiên liền dốc hết sức dạy dỗ nhưng do cái đầu của Mục Mộc không được nhanh nhạy cho lắm, một bữa cơm với các món rau không học được một chút kỹ thuật nào, trái lại trong đầu lơ mơ, trình tự nấu các món ăn rau đều lộn xộn lung tung.

” Nhìn cha nấu thêm mấy lần nữa thì sẽ biết cách nấu thôi “. Văn Sâm Đặc Tư cười nói, kêu Trát Khắc đi dìu Hi Nhĩ ra ngoài dùng cơm, đôi mắt của tiểu quỷ kia liền sáng lên, vui vẻ đi vào phòng Hi Nhĩ rồi dìu cậu ta ra.

Năm người ngồi quanh bàn, trên bàn món thịt nhiều hơn món rau, Mục Mộc mấy ngày nay đều ăn thức ăn chay, vì thế đũa đầu tiên liền gắp thịt mềm nhưng mà thịt vẫn còn chưa đi vào miệng thì hắn liền ngửi thấy mùi dầu mỡ từ miếng thịt xông thẳng vào mũi, chỉ cảm thấy nhờn nhợn vô cùng, dạ dày cũng bởi vậy mà cuồn cuộn một lúc, thế nên vội vã quay người cúi đầu nôn khan mấy cái.

Bốn người còn lại đồng thời đều nhìn lại đây, Mục Mộc không ói ra thứ gì, sắc mặt thoáng chốc biến thành màu gan heo, hắn lấy mu bàn tay che miệng xoay người ngồi lại, im lặng không lên tiếng đặt miếng thịt vào chén cơm, trông rất bình tĩnh như không có việc gì xảy ra vậy.

Nôn nghén đến mức này khiến cho mọi người không ứng phó kịp.

” Mang thai à? “. Trát Khắc nhìn chằm chằm vào Mục Mộc, Mục Mộc hung dữ nhìn lại cậu như muốn ăn tươi nuốt sống, Trát Khắc không khỏi sửng sốt, không biết vì sao Mục Mộc lại trừng mình.

Trừng cậu là bởi vì cậu nói nhiều quá đó!

” Đã hơn hai tháng “. Văn Sâm Đặc Tư cực kỳ tự hào nói rõ cho Trát Khắc biết: ” Là con của Lạc Tang, là cháu của ta đó! “.

” E hèm “. Lạc Lâm nhắc nhở Văn Sâm Đặc Tư chú ý một chút, đừng làm cho Mục Mộc mất hứng, Văn Sâm Đặc Tư hậu tri hậu giác nhìn về phía Mục Mộc, cũng may vẻ mặt Mục Mộc bình tĩnh, không hề có biểu hiện tức giận.

” Là bảo bảo giống cái hay là bảo bảo thú nhân? “. Trát Khắc tò mò hỏi, dù sao thì cậu ấy cũng còn trẻ nên sẽ không nhìn sắc mặt của người khác.

Văn Sâm Đặc Tư quan sát sắc mặt của Mục Mộc, thận trọng trả lời Trát Khắc: ” Là bảo bảo thú nhân “.

” Bảo bảo thú nhân… “. Trát Khắc còn muốn hỏi tiếp, đột nhiên bị chân của người nào đó nghiền mạnh xuống chân mình một cái, vì thế cậu liền cúi đầu nhìn xuống dưới gầm bàn, vừa vặn thấy chân Hi Nhĩ đang di chuyển nên Trát Khắc quay đầu nhìn về phía Hi Nhĩ, cười ha ha với cậu ta, làm cho Hi Nhĩ bối rối không hiểu ra sao cả.

Người đã dẫm vào chân của Trát Khắc đương nhiên là Mục Mộc, bây giờ hắn chỉ muốn may cái miệng của tiểu quỷ này lại mà thôi, không có chút ý tứ gì hết.

Cũng may Trát Khắc sau khi bị dẫm mạnh một cái liền không còn hỏi nữa, vì săn sóc cho Mục Mộc đã bắt đầu nôn nghén nên Văn Sâm Đặc Tư dịch chuyển các món không có nhiều dầu mỡ như: canh cá, cải xanh xào với thịt bầm đưa đến trước mặt Mục Mộc, Mục Mộc nhìn Văn Sâm Đặc Tư với ánh mắt biết ơn, vùi đầu ăn cơm, bữa cơm tiếp tục trong im lặng.

Lần nôn nghén đầu tiên của hắn, mặc dù chỉ là nôn khan, nhưng vẫn rất mất hứng, cho nên hắn nhớ đến Lạc Tang.

Rất muốn đánh y một trận.

Mục Mộc bắt đầu bực mình, cảm thấy Lạc Tang đi ra ngoài đã quá lâu, mỗi ngày trước khi ngủ hắn đều sẽ suy đoán xem vì sao Lạc Tang lại chưa trở về, sau khi thức dậy liền đi tìm bóng dáng của Lạc Tang nhưng mỗi một ngày trôi qua lại càng thêm thất vọng.

Trong sự thất vọng, vấn đề nôn nghén của Mục Mộc cũng dần dần trở nên nghiêm trọng hơn, khẩu vị trở nên đặc biệt kén chọn hơn, ăn món này không có khẩu vị, ăn món kia thì lại cảm thấy buồn nôn, bởi vì phương diện ăn uống không được ngon miệng cho nên tâm tình cũng trở nên tồi tệ hơn, hơn nữa hắn vốn là người có tính tình xấu, vì thế gương mặt liềm u ám cả ngày, đáy lòng kìm nén một nỗi buồn bực vô danh, nhìn thấy ai thì cũng muốn mắng chửi vài câu.

Tiểu quỷ Trát Khắc này sau khi bị Mục Mộc trừng mắt một lúc lâu, chạy đi nói với Hi Nhĩ: ” Cái người Mục Mộc kia kìa, mặt nhăn nhó như trái khổ qua, không dễ nhìn một chút nào “.

Lời này nói ra trùng hợp đúng lúc Mục Mộc đi ngang qua nghe được, vì vậy ngoắc tay với Trát Khắc: ” Cậu tới đây “.

Trát Khắc đang nói xấu sau lưng người khác lại bị bắt tại trận nên ngượng nghịu đi tới gần Mục Mộc, bị Mục Mộc đá lên mông một cái, Trát Khắc nhìn thấy sắc mặt Mục Mộc âm trầm y như ác quỷ, cho nên không dám chạy trốn, Mục Mộc đang cần một cái bao cát để trút bực bội nên liền dụng cả tay và chân mà đánh cậu, vẻ mặt Trát Khắc đau khổ đứng yên để cho hắn đánh, muốn tránh nhưng lại không dám trốn, liên tục dùng ánh mắt nhìn về phía Hi Nhĩ lộ vẻ cầu cứu.

Hi Nhĩ không có cảm giác với tiểu quỷ này, cũng thấy phiền khi bị y theo bám, thấy Mục Mộc đánh hắn ta nhưng lại cảm thấy cao hứng, còn Văn Sâm Đặc Tư đang đứng ở một bên thì không dám vào khuyên can, chỉ đang nói thầm trong bụng: đứa nhỏ Trát Khắc này không biết quan sát một chút nào…

Mục Mộc đang tích cực đánh, Lạc Lâm cùng Lạc Tang liền một trước một sau đi vào cửa, hai người nhìn thấy Mục Mộc đang đánh Trát Khắc đều sửng sốt một lúc, tiếp đó Lạc Tang giận tái mặt, khí thế hung hăng đi đến chỗ Trát Khắc, không nói lời nào mà đấm vào mặt của Trát Khắc, trực tiếp đánh Trát Khắc bay ra ngoài, còn làm vách tường bị thủng một lỗ.

” Á! “. Hi Nhĩ đang đứng xem liền kêu lên một tiếng, sau đó ánh mắt nhanh chóng chuyển đến trên người Lạc Tang.

” Trời ơi! Trát Khắc! “. Văn Sâm Đặc Tư vội vội vàng vàng chạy đến xem Trát Khắc đang nằm ở trong đống gỗ.

Mục Mộc thấy Lạc Tang đánh bay Trát Khắc thì liền sững sờ, cảm thấy tội nghiệp cho Trát Khắc, vì vậy đứng về phía Trát Khắc mà quát nạt Lạc Tang: ” Ai cho anh đánh cậu ấy hả? “.

Lạc Tang nói một cách đương nhiên: ” Em đánh nó, cho nên anh phải đánh nó “.

” Tôi đánh cậu ấy thì mắc mớ gì đến anh? “. Mục Mộc liếc mắt nhìn Lạc Tang, lửa giận bị nghẹn hơn nửa tháng liền bộc phát.

” Em là bạn lữ của anh… Bạn trai “. Lạc Tang thay đổi giữa chừng.

” Bạn trai? Anh cũng biết tôi là bạn trai của anh sao? “. Mục Mộc cười lạnh, tâm trạng rất tức giận, có người bạn trai là tôi đây vậy mà anh còn đi tìm Hi Nhĩ tới hơn nửa tháng? Anh tm vô cùng chịu khó?

Nhưng những lời này không thể nói ra được, vì thế Mục Mộc châm chọc khiêu khích hỏi Lạc Tang: ” Hơn nửa tháng này chắc hẳn anh phải đi tìm từ nam đến bắc luôn hả? “.

” Không phải, anh đi tìm ở mọi nơi trong rừng rậm trung tâm “. Lạc Tang nói xong móc ra một cái bóp da đen đã cũ nát cùng một cái điện thoại di động có màn ảnh bị vỡ thành hình mạng nhện đưa cho Mục Mộc: ” Anh ở nơi sâu trong rừng rậm trung tâm tìm được hai thứ này, cái món đồ da đen này là của em sao? Ở trên đó còn có… chân dung của em, còn cái cục sắt nhỏ này thì anh không chắc chắn lắm “.

Mục Mộc kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cái bóp da đen và điện thoại di động, loại đồ vật chỉ thuộc về trái đất mang lại cho hắn một cảm giác hết sức thân thiết, tay hắn run run cầm lấy bóp da của mình sau đó mở ra, phía dưới của ảnh chụp trong bóp da còn có một tấm hình, được chụp lúc hắn 18 tuổi cùng ông bà nội đứng ở trước cổng trường học viện âm nhạc xx bề thế với nụ cười vui mừng, trong khung cảnh có ô tô đứng ở một bên, có tân sinh viên đang kéo vali hành lý, có học sinh đang đi xe đạp, thậm chí phía bên bầu trong trong xanh sáng sủa còn có một máy bay đang phun ra luồng khí thải màu trắng.

Mục Mộc nhìn vào ông bà nội lộ vẻ già nua trong bức hình, nước mắt liền như vỡ đê.

Hắn muốn về nhà!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN