Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân - Chương 9: Chạy trốn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân


Chương 9: Chạy trốn



Lạc Tang chở Mục Mộc bay lượn trên bầu trời xanh thẳm, móng vuốt của hai cái chân sau thì quắp lấy hai cái bao đồ lớn.

Lúc đầu, Mục Mộc còn không dám mở mắt ra, khi thấy Lạc Tang bay vững vàng thì liền từ từ thả lỏng hơn, còn dám đưa tay ra chạm vào những đám mây khí bụi.

Bay cả một ngày rồi nhưng Lạc Tang không có ý định dừng lại nghỉ ngơi, Mục Mộc liền chịu đựng đói bụng, chỉ là cuộc hành trình này quá vô vị nhàm chán, vì Mục Mộc không có điện thoại di động để chơi, liền nhàn rỗi lấy tay vén lông của Lạc Tang, sau đó ” Kéo ” rút ra một cái lông ngắn.

Cơ thể của Lạc Tang run lên, y quay đầu lại nhìn Mục Mộc, phát hiện hắn đang nghiên cứu cọng lông vừa rút ra từ trên người y, liền nhếch miệng cười cười, tiếp tục bay.

” Lông của anh quá ngắn “. Mục Mộc đưa ra kết luận, ném cọng lông kia vào trong gió, ” Nếu như anh là sư tử thì hay quá “.

Trong lòng của Lạc Tang hơi hồi hộp: ” Em thích sư tử? “.

” Không phải, lông của sư tử tương đối dài, có thể thắt thành bím tóc để chơi “. Mục Mộc gãi gãi một thân lông ngắn của Lạc Tang, có chút cứng ngắc nhưng chẳng hề đâm tay.

Lạc Tang không nói nên lời.

Ban đêm, Mục Mộc cuối cùng cũng coi như thấy được biên giới của khu rừng trung ương này, lần đầu tiên trong lòng hắn cảm thấy vui vẻ khi gặp được Lạc Tang, nếu để cho hắn tự mình đi ra, thực sự phải mất một tháng nhưng không thể xác định được còn có thể sống sót mà đi ra ngoài hay không.

Mắt thấy mặt trời đã xuống núi, mặt trăng màu đỏ máu cũng hiện lên, Lạc Tang chở Mục Mộc chuyển một vòng ở phía dưới, không tìm được sơn động có thể ở, liền tìm một sườn núi rồi hạ xuống.

Cả ngày, nằm ở trên lưng của Lạc Tang, chân tay của Mục Mộc đều có chút cứng, chờ Lạc Tang nằm sấp xuống, hắn liền từ trên lưng y lăn xuống xuống, xoay trái xoay phải, hoạt động thân thể của mình.

Lạc Tang biến trở về hình người, từ trong bao đồ móc ra một chén trái cây đưa cho Mục Mộc: ” Anh đi săn bắn, em ăn trước một ít trái cây đi “.

Giọng của y vẫn còn ngọng nghịu không rõ.

Mục Mộc nhận lấy chén gỗ, rất ngoan ngoãn gật gật đầu.

” Bé ngoan ở chỗ này chờ anh trở về “.

Nhu thuận gật đầu.

Sau đó, đầu ngón chân Lạc Tang điểm mặt đất nột cái, giống như tu chân giả cả người tiêu sái nhảy lên tiến vào trong rừng, chờ bóng người y vừa biến mất thì Mục Mộc luôn luôn đóng vai ngoan ngoãn vừa nãy liền nhanh tay nhét hai trái cây vào trong túi quần, liền chạy theo hướng ngược lại với hướng mặt trời vừa lặn.

Lúc này là thời cơ tốt nhất để thoát khỏi quái vật kia, kẻ ngu ngốc mới không chạy trốn. Thời điểm ở trên trời, Mục Mộc đã thấy rõ địa hình ở quanh đây, chạy sáu, bảy ngàn mét về phía đông chính là thảo nguyên rộng lớn, mà dựa theo diễn tả của Lạc Tang, trên thảo nguyên lớn có không ít các bộ lạc nhỏ, nếu như vận may của hắn đủ tốt, chạy trong khoảng một, hai ngày liền có thể gặp được một bộ lạc nào đó.

Bởi vì sợ Lạc Tang đi săn bắn trở về sẽ phát hiện mình chạy trốn, Mục Mộc một khắc cũng không dám dừng lại, chạy mệt thì đi nhanh, chờ đỡ mệt thì liền tiếp tục chạy, cứ như vậy mà chạy một chút rồi lại đi một chút, cho nên trước khi trời tối, hắn đã chạy ra khỏi rừng.

Bây giờ đang là mùa hè, thảo nguyên một mảnh sinh cơ, cỏ xanh xanh mượt cao cỡ nửa người, Mục Mộc sớm phát hiện thế giới này không quản là vật gì đều có kích thước lớn hơn so với trên địa cầu, cho nên khi nhìn thấy cỏ cao lớn như vậy đều không cảm thấy kinh ngạc.

Đôi chân được bao bọc bằng da thú giẫm trên cỏ không mềm lắm, Mục Mộc lấy trái cây từ trong túi ra vừa đi vừa gặm, đôi mắt đen ngời sáng cẩn thận quan sát động tĩnh ở xung quanh.

Mức độ chiếu sáng của mặt trăng màu đỏ máu so ra còn kém rất rất xa mặt trăng của trái đất, nhìn nơi nào cũng đều là một mảnh đỏ sậm, cho nên Mục Mộc đi một hồi liền phát hiện hắn bị lạc mất phương hướng rồi.

Buổi tối trên thảo nguyên thật yên tĩnh nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nó an toàn, Mục Mộc nghĩ dù sao cũng đã lạc mất phương hướng rồi thôi thì cứ dứt khoát nằm xuống ngủ, chờ sáng ngày mai lại đi theo hướng mặt trời mọc.

Dùng chân đạp bằng phẳng một khu vực cỏ xanh, Mục Mộc vừa định nằm xuống liền nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh thật nhỏ, trong lòng hắn cả kinh, tưởng Lạc Tang đã tìm tới, vì vậy nhanh chóng ngồi xổm người xuống trốn vào trong bụi cỏ.

Không dám thở mạnh mà ngồi xổm một hồi, xuất hiện hai bóng người ở ngay tầm mắt của Mục Mộc, bóng người cũng rất cao lớn, nhìn ra là cao hơn hai mét, vóc người tráng kiện rắn chắc, bắp thịt cuồn cuộn, khác biệt với thân hình cao gầy nhưng khỏe mạnh của Lạc Tang.

Không phải là Lạc Tang. Mục Mộc hơi nhẹ nhõm, đáy lòng do dự có nên bắt chuyện với hai người đột nhiên xuất hiện này hay không.

Có lẽ là một bộ lạc ở gần đây, hai người này chính là người của bộ lạc đó. Mục Mộc nghĩ tới đây liền quyết định gọi hai người kia, nhưng mà còn chưa chờ hắn đứng dậy, một người trong đó liền đưa một đôi mắt hiện ra ánh sáng màu xanh lục âm u dò xét lại đây, chờ đến khi hắn ta nhìn thấy Mục Mộc, ánh sáng xanh lục trong mắt hắn ta nhất thời sáng mấy phần.

Người kia nhảy một cái liền rơi xuống, trong nháy mắt từ hơn bốn, năm mét nhảy đến trước người Mục Mộc, làm Mục Mộc sợ hết hồn.

” An Cách Đạt! Quả nhiên là giống cái! “. Giọng của người này mang theo ngạc nhiên kêu to một người khác, tên còn lại cũng liền nhảy lại đây, hai nam nhân cao cao tráng tráng vây quanh Mục Mộc nhìn chằm chằm, khiến cho tâm của Mục Mộc sợ hãi không thôi.

Cố gắng để cho bản thân trấn định lại, Mục Mộc mỉm cười với hai người: ” Xin chào, tôi là Mộc Mộc tới từ Đông Bộ lạc, tôi cùng đồng bạn bị tách ra, các anh có thể trước tiên mang tôi đến bộ lạc gần đây ở một đêm được không? “.

Mục Mộc cố ý nói như vậy, tỏ rõ chính mình đến từ Đông Bộ lạc là một trong bốn bộ lạc lớn, đồng thời có đồng bạn, như vậy ít nhiều có thể phòng ngừa hai người này nổi lên ý đồ xấu.

Sau khi hai người nọ nghe Mục Mộc nói xong thì liếc nhìn nhau một cái, nam nhân cao hơn một chút nói khẽ với tên còn lại: ” An Cách Đạt, trên người của hắn có mùi của thú nhân khác, ngửi mùi… Là người không dễ chọc đâu “.

” Thế nào, mày sợ? “. Được kêu là An Cách Đạt hừ lạnh một tiếng: ” Hai chúng ta từ trong bộ lạc đi ra không phải là muốn đi cướp giống cái ở những nơi khác? Hắn có bạn lữ thì đã sao? Hai ta đem hắn lừa gạt vào trong rừng liền thành, trời đất bao la, bạn lữ của hắn còn có thể tìm thấy? “.

Mục Mộc nghe vậy liền sững sốt một chút, sau đó thì hiểu rõ tình cảnh tồi tệ của bản thân, hai người này rõ ràng không là cái người lương thiện gì, vì vậy xoay người chạy, tay không quên móc ra con dao găm tự chế của hắn.

Hắn làm sao lại xui xẻo thế này? Chân trước vừa mới trốn thoát khỏi một con quái vật, chân sau liền gặp được hai con quái vật khác, con người mà đã xui xẻo rồi thì uống nước cũng có thể bị sặc.

Mục Mộc cao một mét tám mươi hai, có một đôi chân dài, tuy rằng thể chất không tính đứng đầu nhưng chạy bộ rất nhanh, từng ở tiểu học và trung học tham gia hội thao trường học đoạt được huy chương đồng tại cuộc chạy đua 100 mét và 400 mét, nhưng với thành tích như vậy mà đặt ở tại cái thế giới này liền chả là cái cóc khô gì, cho nên còn chưa chờ Mục Mộc chạy hết trăm mét thì hai cái thú nhân kia liền một trước một sau vây chặn Mục Mộc lại.

Sắc mặt của Mục Mộc trắng bệch, tay nắm chặt dao găm quơ lung tung về phía hai người kia, miệng hung hăng la hét: ” Đừng tới đây! Chúng mày dám lại đây tao sẽ kêu anh của tao giết chết chúng mày! Chúng mày có biết anh của tao là ai không? Y tên là Lạc Tang! Là người Đông Bộ lạc! Cha là làm quan! Thế lực nhà đó rất lớn đấy! Sẽ biến thành một con báo đen lớn! Chúng mày nếu như dám đụng đến tao thì chờ chết đi! “.

Mục Mộc hù dọa xong giọng điệu liền nhu hòa: ” Chỉ muốn chúng mày đưa tao đến bộ lạc gần nhất, chờ tao liên hệ được với anh của tao sau đó tao sẽ trả thù lao cho chúng mày, chúng mày muốn bao nhiêu tiền thì anh của tao cũng đều cho, thế nào? “.

Mục Mộc một bên mở to mắt mà nói xạo một bên nỗ lực hóa giải nguy cơ, lại không biết thế giới này có sức mê hoặc lớn nhất không phải là tiền, mà là giống cái!.

Hai nam nhân kia liền do dự, bọn họ quả thật có biết đến Lạc Tang, chính là con trai của tù trưởng khu Đông Đông Bộ lạc, là một thú nhân biến dị.

Phụ thân của Lạc Tang là báo đen, cha hắn lại thuộc tộc ưng, theo lý thuyết Lạc Tang hẳn là báo đen phổ thông, thế nhưng hắn bị biến dị tại thời kì phôi thai, liền trở thành ” Dực báo ” cường đại dị thường.

Loại biến dị này có xác suất vô cùng thấp, trăm năm mới có một người, nhưng đối với cơ thể mẹ thương tổn vô cùng lớn, coi như cơ thể mẹ không khó sinh mà chết thì sau đó cũng không có thể sinh con được nữa.

” An Cách Đạt, hắn là anh em của Lạc Tang? “. Một thú nhân liền thối lui.

Một người khác thì rõ ràng nhận thấy là kẻ liều mạng, hắn ta phun nước miếng lên mặt đất, giọng điệu hung ác: ” Phí Nhĩ, mày muốn có giống cái hay không? Hắn nói hắn là anh em của Lạc Tang thì ngươi cũng tin à? Lạc Tang căn bản không có anh em “.

Phí Nhĩ vẫn là chần chờ, An Cách Đạt khinh thường hừ một tiếng: ” Nếu như mày sợ sệt thì mày tự đi lừa gạt cái giống cái ở những nơi khác, tao sẽ mang hắn đi “.

An Cách Đạt nói xong thì liền đi tới chỗ Mục Mộc, Mục Mộc vội vàng nắm chặc dao găm ở trước người vung lên lung tung, nhưng An Cách Đạt tay không vồ một cái thì trực tiếp bóp nát con dao găm tự chế của Mục Mộc.

Khuôn mặt của Mục Mộc khó coi, hắn nhớ tới lúc trước Lạc Tang cũng từng tay không bóp nát một cái răng nanh cứng rắn, quái vật quả nhiên là quái vật, một đám sức lực lớn cùng ngốc b giống nhau.

An Cách Đạt cười ha hả, nói với Mục Mộc: ” Lạc Tang cho cậu món đồ này để phòng thân? Y cũng quá coi trọng cậu rồi “.

Phí Nhĩ nghe An Cách Đạt nói như thế, nhất thời không tin Mục Mộc quen biết với Lạc Tang, Lạc Tang không phải là người khó coi như vậy.

Thấy hai người càng ngày càng nhích lại gần mình, Mục Mộc hối hận đến ruột đều xanh, sớm biết sẽ gặp hai con quái vật này, hắn còn không bằng ở bên cạnh Lạc Tang cho rồi.

Khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn trong đỏ tối tăm của bầu trời đêm xuất hiện một cái bóng đen, thân thể hình giọt nước mạnh mẽ, hai cái cánh mở lớn, đôi mắt của Mục Mộc sáng lên, lập tức gọi lớn: ” Lạc Tang —— “.

Mục Mộc vừa kêu xong, một khắc trước bóng đen còn ở phía xa trong nháy mắt xuất hiện ở trên đỉnh đầu của ba người, Mục Mộc ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là Lạc Tang biến thành báo đen lớn.

Khoảnh khắc mà An Cách Đạt và Phí Nhĩ nhìn thấy Lạc Tang thì liền biết sự tình đã thất bại, hai người liếc mắt nhìn nhau liền chia nhau phương hướng rồi bỏ chạy theo hai hướng khác nhau, Mục Mộc thấy bọn hắn chạy trốn, hừ lạnh một tiếng, hướng về phía Lạc Tang đang lơ lửng ở trên bầu trời kêu lên: ” Hai con súc vật kia muốn bắt cóc tôi! Làm thịt bọn hắn cho tôi! “.

Báo đen lớn nghe vậy, con ngươi màu vàng sậm bạo phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nó phành phạch một chút cánh liền biến mất hình bóng.

Mục Mộc thấy ba con quái vật đều đi mất, hắn vốn định muốn trốn nữa nhưng suy nghĩ, Lạc Tang bay nhanh như vậy, coi như hắn có bốn cái chân thì cũng không thể nhanh hơn y, chắc chắc sẽ bị đuổi kịp.

Vì vậy, Mục Mộc ở lại tại chỗ chờ, cũng không lâu lắm trên trời liền rớt xuống hai cái vật nặng, ” Ầm ầm ” hai tiếng rơi xuống cách trước mặt của hắn cũng không xa, dựa vào ánh trăng màu đỏ nhạt, Mục Mộc nhìn thấy là hai cái thi thể với máu thịt be bét, xem ra là đã chết rồi.

Lần đầu tiên Mục Mộc nhìn thấy thi thể của người chết còn là hai cỗ thi thể máu dầm dề, hắn sợ hãi đến mức lui về phía sau môt bước, kết quả đụng phải lồng ngực của một người đàn ông cao lớn.

Lạc Tang từ phía sau Mục Mộc ôm lấy hắn, thật chặt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN