Dị Thế Điền Viên - Chương 23: Xây phòng ở
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Dị Thế Điền Viên


Chương 23: Xây phòng ở


Edit: Cẩu Tử

Lâm Bảo cõng củi về sân nhà mình, trước tiên mang củi tới để bên góc tường, nhìn sân nhà trống hoác, trong lòng nó buồn bực, lúc này ca ca đáng ra phải đang làm cơm, làm sao lại không thấy. Chu đại ca cũng không có ở đây. Đột nhiên như nghĩ đến cái gì, trong lòng Lâm Bảo khẽ động, lẽ nào ca ca đang ở trong phòng với Chu đại ca? Ban ngày ban mặt, hai người ở trong phòng sẽ làm cái gì?

Lâm Bảo có chút không dám nghĩ tiếp, nó tin tưởng Chu đại ca không phải là người như vậy, ca ca của mình còn chưa trưởng thành, hẳn là sẽ không làm cái gì. Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng lúc đi vào trong nhà, nó vẫn lớn tiếng tằng hắng một cái, để nhắc nhở người bên trong.

Kỳ thực lúc Lâm Bảo mang củi vào trong sân, hai người Chu Trạch đã biết. Khi đó Chu Trạch còn đang ôm Lâm Ngọc động viên, bỗng nhiên nghe được tiếng động, hai người đều kinh sợ. Hai thân thể đang kền sát phút chốc tách ra, hai người đều không được tự nhiên.

Chu Trạch tự giác biết hai người không thể ở chung một phòng, vì vậy cấp tốc chạy về đông phòng. Về tới phòng của hắn và Lâm Bảo, cảm giác có chút dấu đầu hở đuôi.

Lâm Bảo vén màn che tiến vào đông phòng, nhìn thấy Chu Trạch đang ngồi trước bàn uống nước, nó ngạc nhiên, nói: “Chu đại ca, ta đã về, ca của ta đâu? Sao y còn chưa đi làm cơm”.

“Ca của ngươi đang ở trong phòng của y, y có chút không thoải mái”.

“Không thoải mái? Là ngã bệnh sao, trước còn rất tốt, có phải là bị nóng, ta đi xem y một chút.” Lâm Bảo sốt ruột đi tây phòng.

Lâm Ngọc mới vừa dùng khăn ướt lau khô nước mắt, lúc này viền mắt cùng mặt hãy còn hồng.

“Ca, ngươi làm sao vậy? Chu đại ca nói ngươi không thoải mái. Ấy, sao mắt ngươi lại đỏ như vậy, ngươi khóc sao, có phải là có ai bắt nạt ngươi hay không?” Lâm Bảo liếc mắt đã biết ca ca của nó vừa mới khóc qua, đầu óc xoay chuyển, nghi ngờ hỏi: “Có phải là Chu đại ca bắt nạt ngươi?”

Lâm Ngọc dùng sức lắc đầu,: “Không có, không liên quan đến Chu đại ca, là ta nghe người khác đàm tiếu, tự mình nghĩ không thông, hiện tại đã không sao rồi, không có việc gì”.

“Thật sự không có chuyện gì? Ai nói lời dèm pha với ngươi, người nào đáng ghét như vậy?” Lâm Bảo tức giận nói.

“Thôi, đừng nói tới nữa, sau này ta không lui tới với y nữa là được rồi”. Lâm Ngọc thuật tiện nói: “Ngươi đi nhặt củi sao. Trên mặt trên người đều là đất, nhanh đi gột rửa, thay quần áo”.

“Ta biết rồi, ca, buổi tối chúng ta ăn cái gì? Ta có chút đói bụng rồi”. Lâm Bảo là đang tuổi lớn, rất nhanh đã đói bụng.

“Bánh nướng mặn không nhân đi, ta đây liền đi làm cơm.” Lâm Ngọc điều chỉnh tâm trạng. Tâm trạng tích tụ đều đã được Chu Trạch an ủi, nhớ đến vừa nãy hai người còn làm ra hành động như vậy, trong lòng cảm thấy có chút không chân thật.

Lâm Bảo không có đi rửa mặt, quay người trở lại phòng của mình, vẻ mặt hoài nghi nhìn chắn chằm Chu Trạch: “Chu đại ca, ngươi nói thật với ta đi, xế chiều hôm nay lúc ta không có ở nhà, có phải ngươi bắt nạt ca ca ta? Đúng không?”

Nghe nó hỏi như vậy, Chu Trạch nhớ tới lúc hai người hôn môi, vẻ mặt già không nhịn được đỏ lên, thế nhưng hắn biết Lâm Bảo khẳng định không hỏi về chuyện này: “Đương nhiên là không, làm sao ngươi lại hỏi như vậy, Tiểu Bảo, ngươi đây là không tin ta hay sao?”

“Chu đại ca, ta chỉ còn ca ca ta là người thân duy nhất, ta luôn hy vọng y sống tốt, không muốn nhìn y bị bắt nạt, cho dù là ngươi cũng không được”. Lâm Bảo nắm chặt tay thành nắm đấm, giơ lên trước ngực: “Nếu như ngươi dám bắt nạt ca ta, cho dù ta đánh không lại ngươi, cũng sẽ liều mạng với ngươi”.

Nhìn thấy Lâm Bảo che chở Lâm Ngọc như vậy, Chu Trạch bở nụ cười, xoa nhẹ đầu nó: “Yên tâm đi, ta có thể thề với trời, ta sẽ không bắt nạt ca ngươi, ta muốn đối xửa thật tốt với y”.

“Chu đại ca, ngươi cần phải nhớ những lời ngươi vừa nói, nói phải giữ lời”. Lâm Bảo nói.

Trong vòng nửa tháng, bởi vì chuyện sửa phòng ở, Chu Trạch vẫn luôn rất bận rộn, có rất nhiều việc cần hắn làm. Vật dùng sửa phòng cần hắn đi mua, hắn tranh thủ đi mua gỗ cùng vôi trước. Sau đó đến nhà thợ mộc trong thôn đặt làm mấy bộ gia cụ, bàn ghế cũng làm một bộ. Những gia cụ này Chu Trành không đặt làm đồ quá đắt, tất cả tiêu chuẩn lấy bền chắc làm chủ, hắn cũng không muốn phô trương quá.

Phòng ở Chu Trạch dự định đắp ngói, ở như vậy cũng thấy thoải mái hơn, ít nhất cũng không bị giột mưa nữa. Hắn cũng không muốn xây lại phòng quá lớn, chỉ cần đủ cho bọn họ ở là được. Xây lại phòng lớn so sánh với người trong thôn thì quá chói mắt, dễ gây phiền toái. Tường phòng thì hắn quyết định nhập gia tùy tục, dùng gạch mộc.

Chu Trạch không tính phá đi phòng cũ của Lâm gia. Hắn dự định xây thêm phòng trên mảnh đất trống bên cạnh. Mảnh đất này là thôn đưa cho hắn kỳ trước đê hắn xây nhà ở. Mà nhà bên Lâm gia cũng đã cũ, hắn nghĩ rồi, chờ thêm hai năm, Lâm Bảo đã lớn, đến lúc đó phá phòng bên Lâm gia xây lại phòng mới, vừa vặn để cho Lâm Bảo thành thân, thành gia lập nghiệp.

Những ngày gần đây, Chu Trạch ngoại trừ ra ruộng cùng huynh đệ Lâm Ngọc, thời gian còn lại đều ở nhà làm gạch, mang đi phơi nắng.

Thời gian bận rộn thoáng cái liền qua, nửa tháng rất nhanh đã tới. Lò gạch đã vận chuyển gạch xanh lợp mái ngói tới, có đến mười mấy xa, xe ngựa xếp hàng chỉnh tề bên ngoài gốc tường Lâm gia hạ gạch, phải đến hơn mười đống gạch.

Gạch đã có thì bắt tay vào xây phòng ngay, thế nhưng nhà cũng cần phải xem ngày tốt. Chu Trạch đi đến thôn bên cạnh tìm bà tử coi phong thủy, dâng lên một trăm văn tiền, được trả lại một tờ giấy đỏ, bên trên viết “ngày tốt để xây nhà, ngày mùng chín tháng bảy”.

Ngày tốt cũng đã xem qua, bây giờ cần làm là thuê thợ xây phòng. Bên nhà Lưu Trường Vượng đồng ý đến giúp đầu tiên. Chu Trạch lại tìm đến người hắn tương đối quen thuộc Lưu Cường, nhờ hắn giúp đỡ tìm vài người đến. Lưu Cường vui vẻ đáp ứng luôn. Vì muốn xây phòng trong thời gian ngắn, Chu Trạch mời đến hai mươi người, cũng đã tìm được đông đủ.

Chớp mắt liền đến ngày mùng chín tháng bảy. Khí trời sáng sủa, mặt trời tỏa nắng, một ngày khí trời tốt. Sáng sớm, người được thuê đã tới. Chu Trạch mang bàn ra, mang trái cây và điểm tâm bày lên, dâng ba nén nhang cho lão thiên gia, cùng huynh đệ Lâm Ngọc cúi đầu lạy ba lạy, sau đó lấy ra dây pháo đã mua từ trước treo lên đốt, một trần tiếng pháo nổ đoàng đoàng qua đi. Chu Trạch cầm một cái xẻng xúc lên một xẻng đất, hoành thành nghi thức “động thổ”, xong xuôi những người thợ mới bắt tay vào làm việc.

Chu Trạch ở bên này giúp đỡ chuyển gạch xây phòng ở, hai huynh đệ Lâm Ngọc cũng không nhàn rỗi. Đắp hai cái bếp trong sân, một bên dùng để nấu nước, một bên đốt lửa hầm thức ăn, lại hấp hai nồi bánh màn thầu. Vốn dĩ Vương thị muốn dẫn luôn hai con dâu sang giúp, nhiều người làm cơm cho đỡ mệt. Nhưng Lâm Ngọc từ chối, y có thể làm được, không cần phiền hà người khác. Lâm Ngọc bận rộn hấp màn thầu, Lâm Bảo vội vàng nấu nước cho mọi người, lúc này trời nóng, uống nhiều nước mới tốt.

Người trong thôn đối với bữa ăn không quá để ý, chỉ cần ăn no là tốt rồi. Đương nhiên trong bữa cơm có thịt thì càng tốt hơn. Ở phương diện này Chu Trạch cũng không keo kiệt, đã mua trước hơn mười cân thịt lợn, thức ăn đều là mua ở trong thôn, rất tươi mới. Bánh màn thầu trong nồi cũng là dùng hoàn toàn là bột mì, không trộn thêm phụ lương khác. Cơm canh như vầy đã là hiếm có trong thôn. Được ăn ngon, người làm việc đương nhiên sẽ càng nhiệt tình hơn, sau khi về nhà còn có thể khoe với lão bà cùng hài tử.

Chu Trạch tìm giấy, đơn giản vẽ ra kết cấu phòng ở, Lưu Trường Vượng nhìn bản vẽ của hắn, có chút khó hiểu, làm sao Chu Trạch lại muốn xây hai gian phòng nhỏ cạnh cửa lớn, hơn nữa trước cùng sau nhà hắn đều làm cửa ra vào.

“Chu tiểu tử, ngươi nói cho ta một chút, ngươi muốn xây hai gian phòng này làm gì?” Lưu Trường Vượng hỏi.

Chu Trạch: “Không dối gạt Lưu thúc, ta nghĩ muốn mở cửa hàng bán đồ vật, hai gian phòng này dùng vào việc bày biện, bán chút đồ vật như là dầu muối dấm chua, kim chỉ các thứ, mọi người trong thôn muốn mua gì cũng thuận tiện hơn”.

“Ngươi cũng thật là có chủ ý, trong thôn chúng ta đúng là không có cửa hàng, thế nhưng thôn bên cạnh có một cái, bán đồ rất đắt, bình thường mọi người cũng không muốn đến mua, trừ những lúc cần gấp. Chuyện làm ăn này của ngươi sợ rằng sinh ý cũng không được tốt”.

Chu Trạch cười cười: “Ta cũng chỉ là muốn thử một chút xem, không được thì để làm việc khác”. Hắn dự định mở cửa hàng này cho Lâm Ngọc buôn bán giải buồn, không phải muốn làm ăn kiếm số tiền lớn, cứ bình thường kiếm chút thu nhập là được. So ra cứ dựa vào ruộng đất kiếm miếng ăn thì dễ dàng hơn.

“Chu đại ca, Lưu thúc, lại đây uống ngụm nước đi.” Lâm Bảo nhấc theo bình nước đi đến, nước này đã nấu sôi để nguội, vừa uống.

Thấy Lâm Bảo đưa nước đến, vài người đang làm việc đều lại uống nước, Chu Trạch cùng Lưu Trường Vượng cũng đi qua uống hai bát.

Bởi vì khí trời quá nóng, mọi người đều đến làm vào buổi sáng và xế chiều, ăn cơm trưa ở Lâm gia, ngủ trưa thì về nhà mình, chờ khi trời bớt nắng nóng thì đến làm việc tiếp.

Tới gần trưa, mọi người đều dừng lại công việc trên tay, rửa tay chân. Mỗi người một tay cầm bánh màn thầu, một tay bưng bát thức ăn, tìm một chỗ mát mẻ dưới bóng cây, bắt đầu ăn cơm. Bởi vì Lâm gia nấu cơm rất được, mọi người làm việc lại đói bụng, mỗi người đều ăn đến bụng căng phình.

Bận rộn cuộc sống ngày ngày quá nhanh chóng, một tháng trôi qua, Nhà của Chu Trạch rốt cuộc xây xong, tổng cộng có ba gian chính thất, mỗi bên có thêm hai gian sương phòng, ngay bên cạnh cửa lớn có thêm hai gian phòng nhỏ, ngay phía đông cạnh góc tường cũng xây một cái chuồng lợn và chuồng gà.

Phòng đã xây xong, thợ làm nhà đều không tiếp tục đến nữa. Chu Trạch cùng huynh đệ Lâm Ngọc vào bên trong nhà mới nhìn thử, đông nhìn tây sờ, cứ giống như lần đầu được ở nhà mới, trong mắt không dấu được vẻ yêu thích. Edit: Cẩu Tử

“Ca, nhà mới của chúng ta thật là đẹp, ta có chút không thể chờ thêm, muốn dọn vào ở ngay”.

“Đừng nóng vội, bây giờ còn chưa dọn vào được, chờ phòng ở phơi khô nắng, chúng ta sẽ chuyển vào”.

“Chu đại ca, chúng ta thật sự muốn mở cửa hàng sao? Lúc nào thù bắt đầu buôn bán?” Lâm Ngọc hỏi.

Phòng thì chưa dọn vào ở được, nhưng cửa hàng có thể khai trương trước, Chu Trạch nghĩ nghĩ: “Chờ ta vào núi đào thêm ít gốc Bổ Huyết Thảo, cầm đến phủ thành bán, thu mua chút hàng hóa trở về, lúc đó chúng ta sẽ mở cửa buôn bán”.

“Chu đại ca, ngươi thật sự muốn đi phủ thành sao, người trong thôn vẫn chưa có người nào đi qua phủ thành, phủ thành cách nơi này của chúng ta rất xa, trong vòng một ngày là không thể về ngay được, ít cũng phải đi ba, bốn ngày”. Lâm Ngọc nói.

“Ân, ta chính là muốn đi đến phủ thành nhìn thử, nói không chừng Bổ Huyết Thảo mang đến phủ thành có thế bán được cái giá cao hơn, chỉ cần bán được nhiều thêm chút tiền, tốn thêm vài ngày đường cũng không sao”.

Chu Trạch đối với chuyện đi xa nhà không cảm thấy bỡ ngỡ chút nào. Dù sao hắn cũng là từ hiện đại xuyên đến, thiên nam địa bắc đều đã đi qua. Không giống với người nơi đây đa số đều không muốn rời nhà đi xa, dẫn đến tầm nhìn của bản thân bị hạn chế. Mỗi ngày bọn họ đều lo kiếm cái ăn lấp đầy bụng cũng đã không dễ dàng, tự nhiên cũng không có cái tâm tình tình mở mang thêm kiến thức.

“Chu đại ca, vậy ta có thể đi cùng với ngươi không?” Lâm Bảo có chút động lòng, muốn đi cùng.

“Lần này ta đi trước thăm dò đường cùng tình hình, lần sau mang theo ngươi cùng đi”. Chu Trạch nói. Chu Trạch nghĩ dù sao cũng là lần đầu đến phủ thành, hắn đi một mình sẽ thuận tiện hơn, chờ lần sau hắn đã biết đường đi lối bước thì sẽ mang theo huynh đệ Lâm Ngọc đi cùng.

“Vậy cũng tốt, lần sau ta lại đi theo ngươi vậy”. Lâm Bảo có chút tiếc nuối.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN