Dị Thế Điền Viên - Chương 3: Xuống núi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
194


Dị Thế Điền Viên


Chương 3: Xuống núi


Edit: Cẩu Tử

Chu Trạch mở mắt ra, trước mắt một mảnh trong trẻo, không giống lúc nãy mơ hồ không rõ ràng. Lúc này hắn nhìn thấy trước mặt hắn có một thiếu niên gầy yếu đang nhét thứ gì đó vào miệng hắn.

Đợi đến khi mắt thấy rõ ràng thiếu niên này, nhìn quần áo y, hắn cảm thấy có gì đó là lạ. Thiếu niên trước mắt mặc một thân quần áo cổ đại, mái tóc dài dùng sợi vải buộc ra sau. Hắn lại không biết thời đại này rồi còn có người yêu thích loại trang phục này, nhìn qua giống như là trang phục của đoàn làm phim cổ trang.

Lâm Ngọc đã đem một chiếc lá uy xong, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt đánh giá của Chu Trạch. Đây là lần đầu tiên y bị nam nhân nhìn với khoảng cách gần như vậy, mặt y ửng đỏ, dời tầm mắt, không dấu vết lùi ra sau một bước hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào, đã thoải mái hơn chưa?”

Lần này Chu Trạch nghe được rõ ràng câu hỏi của Lâm Ngọc, không mơ hồ như lúc nãy, giọng của y mang theo chút đặc trưng của địa phương, hắn thế nhưng lại nghe hiểu, khẽ gật đầu: “Quả thật cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đầu của ta cũng không còn choáng, vết thương cũng không còn quá đau, khí lực cũng hồi phục một chút. Ngươi cho ta ăn thứ gì mà thần kỳ như vậy?”

“Hừ, đây chính là Bổ Huyết Thảo, đương nhiên thần kỳ.” Lâm Bảo tức giận liếc mắt trừng Chu Trạch một cái.

“Há, là Bổ Huyết Thảo à.” Chu Trạch nhìn thiếu niên vừa nói, trang phục giống như người bên cạnh. Khuôn mặt hai người giống nhau đến mấy phần, hắn đoán hai người có lẽ là anh em. Hiện tại trong lòng hắn cũng có nghi hoặc, hắn chưa từng biết đến có loại dược thảo thần kỳ như vậy, nhưng nhìn đến vẻ mặt không kiên nhẫn của thiếu niên, hắn rất thức thời mà ngậm miệng không hỏi.

“Ngươi thử một chút, xem có thể đứng lên hay không, bây giờ sắc trời không còn sớm, chúng ta nên xuống núi.” Lâm Ngọc nói.

“Được, ta thử một chút.” Chu Trạch cảm thấy khí lực của mình đã khôi phục một ít, nhưng muốn đứng lên, vẫn là còn chưa đủ. Hắn nỗ lực nửa ngày vẫn không thể đứng lên nổi. Chỉ cần vừa đứng dậy, hai mắt liền biến thành màu đen, may mắn còn không có ngã xuống. Hắn cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Không được, chỉ cần vừa đứng lên, đầu liền choáng.”

“Còn không được sao? Vậy, nếu không ngươi lại ăn một lá Bổ Huyết Thảo này đi.” Lâm Ngọc cảm thấy đại khái là một lá Bổ Huyết Thảo còn chưa đủ.

“Ca” Lâm Bảo vội vàng kêu một tiếng, nó đau lòng lá Bổ Huyết Thảo.

Lâm Ngọc không để ý tới nó, cứu người lý nào chỉ cứu một nửa. Vì thế y tiếp tục ngắt xuống một lá Bổ Huyết Thảo. Lần này y cũng không xé nát đút cho Chu Trạch, mà là đưa cho hắn: “Đây, ngươi ăn nó đi.”

Chu Trạch giơ lá cây trên tay lên nhìn, hỏi: “Vừa nãy ngươi cho ta ăn cái này?”

“Đúng thế, nhanh ăn đi.” Lâm Ngọc gật đầu.

Chu Trạch không do dự, đem chiếc lá bỏ vào trong miệng, tùy ý nhai hai cái. Quả nhiên nếm được mùi vị ngọt dịu ban nãy. Hắn đem chiếc lá nuốt xuống, có lẽ lúc này đầu óc đã tỉnh táo hơn, cảm giác lá cây này càng thần kỳ hơn, một luồng ấm áp chạy khắp toàn thân, vết thương trên người cũng giảm bớt đau đớn, hắn trơ mắt nhìn vết thương trên cánh tay đang dần dần ngưng chảy máu, còn có xu thế đang khép miệng, thật sự quá mức thần kỳ! Từ xưa đến nay, hắn chưa từng thấy qua loại dược thảo nào có hiệu quả thần kỳ như vậy.

Mất một lúc qua đi, Chu Trạch chỉ cảm thấy khí lực đã khôi phục hai phần, lần này hắn cảm thấy được chính mình có thể đứng lên, nhưng thiếu niên kia vừa nói, bọn họ còn phải xuống núi. Hắn cảm thấy với thân thể bị thương hiện tại của bản thân, vẫn là chống đỡ không được, suy tư chốc lát, hắn mặt dày lên tiếng: “Loại lá cây kia, có thể cho ta thêm một lá không?”

Nghe thấy yêu cầu của hắn, Lâm Ngọc khẽ kinh ngạc, y còn chưa kịp nói gì, đệ đệ Lâm Bảo của y đã lên tiếng: “Ngươi cho rằng đây là củ cải trắng hay sao, dễ dàng có được như vậy, gốc Bổ Huyết Thảo này chúng ta phải tìm kiếm cả ngày trời. Tổng cộng chỉ có mấy lá, ngươi đã ăn hai lá, còn chưa đủ hay sao, dĩ nhiên còn muốn ăn thêm, ngươi là muốn đem gốc Bổ Huyết Thảo của chúng ta ăn sạch có phải không?”

“Không phải, tiểu huynh đệ này ngươi hiểu lầm, ta chỉ là muốn ăn thêm một lá, mới có sức xuống núi, như vậy mới không liên lụy đến các ngươi.” Chu Trạch cười khổ một tiếng, hắn cũng đâu muốn như thế: “Các ngươi xem như vầy có được không? Chờ vết thương của ta lành, ta trả lại cho các ngươi một gốc Bổ Huyết Thảo?”

“So với gốc này phải nhiều lá hơn!” Lâm Bảo thở phì phò cò kè mặc cả.

“Được, trả lại ngươi một gốc so với gốc này càng nhiều lá hơn.”

“Hừ, này còn tạm được.”

Cuối cùng Chu Trạch vẫn là dưới cái nhìn chằm chằm của Lâm Bảo ăn cái lá thứ ba, vì để giúp bản thân nhanh nhanh khôi phục, hắn cũng không còn cách nào khác.

Không thể không nói, Bổ Huyết Thảo này xác thực rất thần kỳ, Chu Trạch ăn xong chiếc lá thứ ba, cảm thấy sức lực khôi phục hơn phân nửa, chỗ bị thương trên người cảm giác đau đớn cũng tiêu tán đi rất nhiều. Hiện tại hắn đã đủ sức đứng lên, hắn kiểm tra thân thể mình một vòng, phát hiện ngoài những chỗ trầy da bị thương bên ngoài, hắn có ba chỗ bị thương nghiêm trọng. Một là trên đầu, hai là sau lưng, cùng với vết thương thật dài trên đùi. Vết thương trên đùi trông dữ tợn, chỉ thiếu chút nữa đã thương tổn đến xương cốt. Cái này xem ra cũng tương đối may mắn, tuy rằng trên người hắn có nhiều vết thương, nhưng không có chỗ nào thương tổn đến xương. Nếu không với công hiệu của Bổ Huyết Thảo, cũng không thể chữa trị được.

Là do vết thương trên người chảy máu quá nhiều, hắn mới tỉnh tỉnh mê mê, cũng may Bổ Huyết Thảo chính là giúp khôi phục khí huyết, xem như chữa đúng bệnh.

Chu Trạch nhìn bộ dạng của chính mình, lộ ra nụ cười khổ, sau đó lại có chút vui mừng. Hắn ngã từ trên vách núi cao như thế mà không chết, quả thật là may mắn. Lúc này hắn muốn nhanh chóng xuống núi, tìm phương thức liên lạc với đồng đội. Chu Trạch lúc này còn chưa phát hiên ra, hiện tại hắn đã đi đến thế giới khác

Theo bản năng sờ soạng một cái bên hông. Balo cùng súng đã không thấy, có lẽ lúc lăn xuống vách núi đá đánh rơi, trên người hắn chỉ còn lại dao găm chuyên dục lúc chấp hành nhiệm vụ. Chu Trạch dùng dai găm cắt áo khoác ngoài ra thành mấy đường, dùng chúng quấn lên vết thương trên đầu vài vòng, lại đơn giản băng bó vết thương trên đùi một chút, phòng ngừa vết thương bị vỡ ra.

Băng bó xong, Chu Trạch đứng dậy đưa mắt tìm kiếm xung quanh, vẫn không thấy súng cùng balo của hắn đâu cả, không khỏi có chút buồn bực.

Lâm Ngọc cùng Lâm Bảo nhìn hắn xoanh quanh như tìm kiếm cái gì, Lâm Ngọc mở miệng hỏi: “Ngươi đang tìm cái gì?”

“A, đang tìm balo của ta, các ngươi có nhìn thấy không?” Chu Trạch hỏi lại.

Lâm Ngọc lắc đầu, nói: “Không thấy, sắc trời đã không còn sớm chúng ta vẫn nên xuống núi đi thôi.”

“Được, đi thôi.” Chu Trạch suy nghĩ một chút nói: “Ta tên là Chu Trạch, lần này vào núi, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ trên vách núi cheo leo ngã xuống, cám ơn các ngươi đã cứu ta.”

“Không cần khách khí, ta gọi là Lâm Ngọc, đây là đệ đệ ta, Lâm Bảo, chúng ta là người của thôn Lạc Hà ngay dưới chân núi.” Lâm Ngọc cũng giới thiệu.

Hiên tại tuy rằng Chu Trạch có sức đứng lên, nhưng dù sao hắn cũng có thương tích trên người, hành động có chút chậm. Tính ra hắn là quân nhân thường xuyên được huấn luyện, thể chất coi như vững vàng, nếu là người bình thường, sức khỏe không tốt như vậy, chỉ sợ không có năng lực mà đứng lên.

Lâm Ngọc nhìn ra hắn hành động bất tiện, cho nên đi đến bên cạnh, đỡ một bên cánh tay của hắn, giúp hắn một chút sức. Vì Chu Trạch đang bị thương, ba người bọn họ xuống núi tốc độ chậm hơn không ít. Bất quá, trước khi trời tối đen, vẫn an toàn ra khỏi núi.

Chỉ cần ra khỏi núi, bọn họ liền an toàn, Lâm Ngọc cũng không khỏi thở ra một hơi.

Ra khỏi núi còn phải đi hai dặm mới đến thôn bọn họ. Mà lúc này, Chu Trạch đã thở hồng hộc, vết thương trên người cũng bởi vì động tác lúc xuống núi mà nứt ra, đổ máu.

Chu Trạch cắn răng không lên tiếng, hắn hiện tại được huynh đệ Lâm Ngọc đỡ đi, hắn biết lúc này hai người cũng đã mệt muốn chết, hắn không thể gây thêm phiền. Chu Trạch dựa vào chút sức lực còn sót lại, cắn răng kiên trì từng bước từng bước nặng nề, gian nan tiến về phía trước.

Hai người Lâm Ngọc lúc này cũng đã mệt lả. Vốn dĩ hai người còn chưa thành niên, sức lực không đủ. Bản thân tự xuống núi đã không đẽ dàng, còn phải mang theo Chu Trạch một thân thương tích lại càng khó khăn. Dọc đường đi, Lâm Bảo không ít lần trừng Chu Trạch, trách hắn kéo chân sau hai người.

Rốt cuộc khi trời tối đen, ánh đuốc mờ nhạt của thôn bọn họ cũng hiện ra trước mắt.

Chu Trạch nhìn thôn làng yên tĩnh trước mắt, phút chốc sững sờ. Hắn không nhớ từ khi nào dưới chân núi lại có một thôn làng như thế này, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

“Ca, chúng ta đến thôn rồi.” Lâm Bảo vui vẻ hô một tiếng.

“Ừm.” Lâm Ngọc đáp một tiếng, dùng tay áo lau mồ hôi trên đầu, thở phào một hơi, rốt cục đến thôn rồi, thể lực của y đã cạn kiệt, nếu không phải y vẫn luôn cắn răng chống đỡ, y thật sợ mình không thể chịu được đến khi về đến thôn.

Trong lòng bọn họ đều vui mừng, không khỏi tăng nhanh bước chân, tiến vào thôn, đến trước cửa nhà. Vì trong nhà không có ai, không đốt đèn, trong nhà một mảng tối đen. So ra thì trong sân còn có ánh trăng, sáng hơn không ít. Ba người đẩy cửa tiến vào trong sân, cuối cùng yên lòng. Ai cũng không vội vào nhà. Nương vào anh trăng, đặt mông ngồi dưới sân, mở miệng thở hổn hển.

“Thực sự là mệt chết ta!” Lâm Bảo kêu một tiếng, trực tiếp nằm trên mặt đất, nó phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút, nó còn chưa từng mệt như thế này bao giờ. Cũng vì không muốn nhìn ca ca một mình mệt mỏi đỡ tên kia, nó mới giúp một tay. Chứ nó chả muốn đỡ tên kia xuống núi. Nó người nhỏ, cẳng chân ngắn, đỡ một đại nam nhân như vậy, thật đúng là quá mệt.

Ngay lúc nó ngả người nằm ra đất, Chu Trạch đang ngồi bên cạnh cũng “bịch” một tiếng lăn ra, trong miệng phát ra tiếng rên thống khổ.

Lâm Bảo vội vàng ngồi dậy, bò đến xem, dựa vào ánh sáng của mặt trăng, nó thấy Chu Trạch nhắm mắt rên rỉ, vẻ mặt thống khổ: “Này, ngươi làm sao vậy? Ca! Ngươi mau đến xem hắn, sẽ không phải là sắp chết rồi đi?”

“Không cho nói bậy!” Lâm Ngọc nghe được động tĩnh liền đi tới, nhìn sắc mặt Chu Trạch một chút, lại sờ sờ trán hắn, dưới tay là một mảng nóng bỏng, có lẽ đã sốt rồi.

“Tiểu Bảo, hắn sốt rồi, mau giúp ta dìu hắn vào trong phòng đi.” Lâm Ngọc vội vàng nói.

“À, được.” Lâm Bảo cũng không tiếp tục nói gì, vẻ mặt nó trở nên nghiêm túc. Nó biết cái gì là phát sốt. Nó nhớ trước đây phụ thân sinh bệnh, cả người nóng ran, bệnh càng ngày càng nặng, thân thể cũng càng lúc càng yếu, cuối cùng nhắm mắt không tỉnh lại nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN