Dị Thế Điền Viên
Chương 44
Nửa đêm, trong lúc Lâm Bảo và Lâm Ngọc đang chìm trong giấc ngủ, chuột nhỏ trong chăn giật giật thân thể, chui đầu ra, leo xuống giường, chạy ra sân, chui vào vườn rau dùng móng đào, lôi ra vài hạt tử, sau đó đó lại dùng móng lấp đất lại.
Hoàng Mao đang nhắm mắt nằm trong sân, lỗ tai dựng thẳng, cho dù đang ngủ cũng rất cảnh giác, nghe được động tĩnh của chuột nhỏ, mở mắt ngẩng đầu nhìn, hít hít mũi, ngửi được mùi quen, nó lại gục đầu xuống tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Ngay lúc đó, một gian phòng của Lâm gia cách đó không xa phát ra tiếng lạch cạch trầm đục, như có thứ gì rơi từ trên cao xuống, kèm theo nột tiếng “A” ngắn ngủi.
Hoàng Mao đang nằm úp sấp ngẩng phắt đầu, hai lỗ tai dựng thẳng, phát ra giếng gầm gừ.
Chuột nhỏ trong vườn rau cũng động động lỗ tai, tai nó nhạy bén vô cùng, hai tiếng động vừa nãy nó cũng nghe được.
Chuột nhỏ quay đầu nhìn về hướng tiếng động phát ra, thân thể mềm dẻo, men theo khe cửa chui ra ngoài, tốc độ rất nhanh, phút chốc đã chạy đến chỗ phát ra tiếng động.
Nơi đó có một bóng đen đang ngồi dưới đất xoa chân. Nhờ vào bóng đêm che dấu, chuột nhỏ im lặng đi qua, lủi đến chân kẻ kia, há mồm cắn một phát sau đó bỏ chạy mất dạng.
Kẻ đang xoa chân đau đớn “A” lên một tiếng, dùng sức vung chân, song chuột nhỏ đã sớm chạy, đâu thể đá trúng nó.
Hoàng Mao bên cạnh nghe được tiếng hô đau này, há mồm sủa to. Chó trong thôn có thói quen, chỉ cần nghe một con sủa lên, toàn bộ chó trong thôn sẽ sủa theo, không gian yên tĩnh ban đêm phút chốc ầm ĩ.
Lưu lão tứ một tay bưng chỗ bị thương trên chân, một tay nhanh chóng che miệng, thầm than hỏng bét, vừa nãy gã hô to quá, đánh động chó trong thôn. Lúc này gã có chút hoảng, cũng không còn quan tâm đến cái chân đau, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Gã biết nếu như để bị bắt, hắn sẽ không thoát tội, người trong thôi hận nhất là những kẻ không muốn làm chỉ muốn trộm đồ hưởng lợi.
Con mẹ nó, sao gã lại xui xẻo như vậy, Lưu lão tứ thầm mắng trong lòng, từ dưới đất bò dậy, chọn một hướng chạy đi.
Lưu lão tứ nằm mơ cũng không ngờ gã lại xui xẻo như vậy, hắn nghe nói mấy ngày nay tên Chu Trạch kia không có ở nhà, gã nghĩ thời cơ đã đến, muốn vơ vét ít đồ. Không nghĩ đến xuất môn bất lợi, vừa mới trèo tường đã đụng vào cục gạch, còn bị đập vào chân, lại bị thứ gì cắn, kinh động đến bầy chó trong thôn. Gã lăn lộn nhiều năm như vậy, còn chưa bị tóm lần nào đây.
Nghe tiếng chó sủa, Lâm Bảo lập tức bật người dậy, khoác áo ngoài, mò đến cây gậy đặt sẵn bên góc phòng, nhanh nhẹn mang giày vào, chạy ra ngoài sân, trong sân Hoàng Mao còn sủa không ngừng.
Lâm Bảo mở cửa, dẫn theo Hoàng Mao cần gậy đuổi theo, Hoàng Mao đưa mũi ngửi ngửi mặt đất, động động lỗ tai, chạy theo hướng sân mới nhà bọn họ, Lâm Bảo cầm gậy chạy theo.
Đi đến bên góc tường, chân Lâm Bảo đạp phải cục gạch, cục gạch này là bẫy nhỏ Lâm Bảo làm, hiển nhiên là có người đã đi qua.
Hoàng Mao tiếp tục uông uông sủa, vội vàng chạy về một hướng, Lâm Bảo biết nhất định là Hoàng Mao đã phát hiện ra cái gì, không nghĩ ngợi, trực tiếp theo sau.
Lưu lão tứ chưa chạy xa, nghe tiếng chó sủa càng lúc càng gần, còn có tiếng bước chân dồn dập, gã sợ hết hồn, trượt chân, suýt chút nữa đập mặt xuống bãi phân chó dưới đất.
Lưu lão tứ lau mồ hôi lạnh trên đầu, ổn định thân thể, chạy nhanh hơn. Lúc này Hoàng Mao dẫn theo Lâm Bảo đã đuổi đến phía sau. Lâm Bảo đã thích ứng bóng tối, dưới ánh trăng nhàn nhạt, mơ hồ nhìn thấy phía trước có bóng đen đang chạy.
Lâm Bảo khẳng định kẻ này là kẻ đã bò qua tường nhà nó, nó nhanh chân hơn, đuổi theo kẻ phía trước. Kẻ phía trước cắm đầu chạy thục mạng, Lâm Bảo biết muốn đuổi theo cũng không dễ dàng, cầm gậy trên tay dùng sức ném về phía trước.
Lưu lão tứ nghe được tiếng gió đằng sau, muốn né tránh nhưng không kịp, bị gậy đập vào lưng, sau gáy cũng không thoát khỏi. Gã lảo đảo, đau đớn từ sau lưng truyền đến, muốn ngất đi, suýt nữa thì mở miệng chửi mẹ nó. Nhưng không còn thời gian suy nghĩ, vắt chân lên cổ cố sức chạy, may mắn gã quen thuộc đường lối trong thôn, rất nhanh đã mất dạng.
Lâm Bảo sử dụng khí lực toàn thân, ném gậy rất mạnh, đập trúng bóng đen, còn nghe thấy tiếng kêu đau. Thế nhưng kẻ trộm không dừng lại, chạy nhanh như một làn khói, lẩn trốn vào bóng đêm, chờ Lâm Bảo đuổi đến, đã không còn thấy bóng dáng kẻ trộm.
Không đuổi kịp kẻ trộm, Lâm Bảo chỉ đành dẫn Hoàng Mao quay về nhà. Một đường đuổi theo, Hoàng Mao không ngừng sủa, kinh động tất cả chó trong thôn, tiếng bầy chó sủa quá ồn ào, thôn dân đang say giấc cũng bị đánh thức, có người tò mò thức dậy ra xem có chuyện gì.
Có người bắt gặp Lâm Bảo trên đường trở về, đêm khuya đen tối cũng không nhìn rõ là ai, đành lớn tiếng hô: “Là ai đó, tối đêm không ngủ, còn làm gì ngoài này?”
Lâm Bảo nghe giọng nói quen thuộc, rất giống giọng của Triệu Cẩu Tử trong thôn, nhìn lại nhà ở cũng thấy giống vị trí nhà Triệu Cẩu Tử, lên tiếng đáp: “Là Cẩu Tử ca à? Ta là Lâm Bảo, vừa nãy có trộm đến nhà ta, ta đuổi theo gã.”
Triệu Cẩu Tử run rẩy buộc kỹ nút quần áo, nghe đến có trộm đầu óc lập tức tỉnh táo, nhìn quanh bốn phía: “Ra là Tiểu Bảo, kẻ trộm chạy về hướng nào, ta cùng đuổi theo với ngươi.”
“Gã chạy thoát rồi, ta đuổi theo không kịp.” Lâm Bảo nói.
“Kẻ trộm, trộm thứ gì của nhà ngươi?” Triệu Cẩu Tử lại hỏi.
Lâm Bảo: “Chưa trộm được cái gì, đã bị Hoàng Mao nhà ta phát hiện.”
“Không mất thứ gì là tốt rồi, như vầy đi, ta với ngươi về nhà xem xét lại, hai hôm nay Chu đại ca không ở nhà, hai huynh đệ các ngươi ở nhà cũng không an toàn.” Triệu Cẩu Tử nói.
“Vậy thì đa tạ Cẩu Tử ca.” Lâm Bảo cũng không từ chối ý tốt của Triệu Cẩu Tử.
Chờ Lâm Bảo cùng Triệu Cẩu Tử trở lại Lâm gia, trong nhà đã thắp đèn lên, có vài người đứng trong sân, còn cầm đuốc, chính là Lưu Trường Vượng và nhi tử cùng mấy người trong thôn. Đây là mấy người nhà gần Lâm gia, nghe tiếng chó sủa, bọn họ chạy đến xem thử, điều đầu tiên Lưu Trường Vượng nghĩ đến là Lâm gia xảy ra chuyện, vội vàng chạy đến.
Lâm Ngọc nghe tiếng chó sủa tỉnh lại, đi gọi Lâm Bảo, thì đã không thấy nó trong phòng, y nóng ruột, muốn tìm Lưu Trường Vượng giúp đỡ, vừa lúc Lưu Trường Vượng nghe tiếng động đi qua đây.
Phụ cận có người đi ra, bọn họ vội tập hợp trong sân Lâm gia, thắp đuốc đi tìm người.
Vừa vặn bọn Lâm Bảo đã trở lại, có người hô lên: “Trở về, Tiểu Bảo về rồi!”
Lo lắng trong lòng mọi người buông xuống. Vẻ mặt Lưu Trường Vượng nghiêm túc tiến lên quan sát Lâm Bảo, thấy nó nguyên vẹn, không xây xát gì mới yên tâm, tâm vẫn còn sợ hãi vì hành động lỗ mãng của Lâm Bảo.
“Tiểu Bảo, sao ngươi lại to gan như vậy, một mình đuổi theo kẻ trộm. Lúc trước đã nói thế nào, có việc thì phải gọi ta, ngươi sao lại không nghe lời, lỡ kẻ trộm kia có mang theo đao thì sao? Trước lúc ra đi, cha ngươi đã nhờ ta chăm sóc tốt cho hai huynh đệ các ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với ông ấy.”
Lúc này Lâm Bảo cũng cảm thấy mình quá tùy tiện, dù sao nó cũng chưa trưởng thành, cho dù cùng Chu Trạch học võ mấy tháng, khí lực cũng không thể so với người trưởng thành, nó chột dạ sờ mũi, cúi đầu nhận sai: “Là ta sai rồi, Lưu thúc, là ta suy nghĩ không chu toàn, ngươi đừng tức giận, lần sau ta sẽ không như vậy nữa.”
“Ai!” Lưu Trường Vượng thở dài: “Ngươi biết sai là tốt rồi, ngươi còn nhỏ, phải biết tự lượng sức mình, có đuổi kịp kẻ trộm không?”
Lâm Bảo lắc đầu, nói: “Không đuổi kịp, thế nhưng bị ta ném gậy trúng.”
“Tiểu Bảo ngươi thật lớn gan, chẳng những dám đuổi theo, còn ném gậy, thực là can đảm nha!” Triệu Cẩu Tử cảm khái.
Lưu Trường Vượng nói: “Đi, các ngươi vào bên trong xem thử, kẻ trộm có trộm đi thứ gì hay không?”
“Kẻ trộm hẳn là chưa kịp vào trong nhà đã bị Hoàng Mao phát hiện.” Lâm Bảo lắc đầu nói.
“Như vậy a, không mất thứ gì là tốt rồi, đi thôi, cứ nhìn lại cho chắc, lỡ như kẻ trộm không đi một mình, mà đi hai, ba người thì sao.” Lưu Trường Vượng nói.
Huynh đệ Lâm Ngọc cảm thấy có lý, mọi người đi tra xét một vòng quanh sân, không phát hiện kẻ trộm khác, cũng không mất thứ gì, mọi người mới xem như yên tâm.
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, nghĩ kẻ trộm kia cũng không dám quay lại, đêm tối cũng không nên quá ồn ào, cho nên mọi người đều quay về nhà mình, có gì thì sáng mai tính tiếp. Hai huynh đệ Lâm Ngọc cùng cám ơn mọi người trong thôn, mọi người khách khí hai câu sau đó tản đi.
Lưu Trường Vượng ở lại sau cùng, dặn dò kỹ lưỡng xong mới rời khỏi.
Cuối cùng Lâm gia chỉ còn lại hai huynh đệ Lâm Ngọc, Lâm Ngọc kéo Lâm Bảo lại gần ánh nến, quan sát tỉ mỉ: “Tiểu Bảo, có bị thương không?”
Lâm Bảo biết mình đã làm ca ca lo lắng, luôn miệng đảm bảo: “Thật sự không có, một chút cũng không bị thương, ngươi yên tâm đi, đệ đệ ngươi vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ miếng nào.”
Lâm Ngọc nói: “Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi, lỡ như có chuyện như vậy nữa, ngươi cũng đừng có đuổi theo, dọa trộm bỏ chạy là được rồi.”
“Ca, ta biết rồi, lần sau sẽ không như vậy, ta về phòng, ngươi cũng đi ngủ đi.” Lâm Bảo trở về phòng ngủ tiếp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!