Đi Theo Ánh Mặt Trời
Phần 10
Nghe xong câu này, sắc mặt của Tô Thành Nam lẫn Vũ Đình không hẹn mà cùng đồng thời trở nên xám ngoét.
Phong cách của Tô Uy Việt quá mức khủng bố, quá mức kinh hồn, không nói dài dòng cũng chẳng lắm lời, chỉ một câu đưa thẳng người ta vào chỗ chết, khiến Tô Thành Nam có mười lá gan cũng không dám chần chừ thêm, vội vội vàng vàng lao như bay về phía Vũ Đình.
Cậu ta vừa chạy vừa hét: “Đại ca, em đưa cô ấy đi ngay. Anh đừng nóng, cô ấy biến khỏi tầm mắt anh ngay đây”
Dứt lời thì tay anh ta cũng chạm đến cánh tay của cô, ban đầu vốn định lôi Vũ Đình chạy lên trên tầng hai, tuy nhiên nghĩ thế nào mà phút cuối Tô Thành Nam lại đổi ý, cúi xuống bế ngang hông cô chạy đi.
Tô Thành Nam dùng tốc độ nhanh nhất đưa Vũ Đình quay trở về phòng, vừa đặt cô xuống giường đã gập người thở hồng hộc:
“Bà cô của tôi ơi, em vừa lượn một vòng xuống địa ngục trở về đấy. May mà anh nhanh trí nghĩ ra cách cứu em”
Vũ Đình lúc này vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì, tròn xoe mắt nhìn anh ta: “Đại ca anh…là… Việt ấy à?”
“Ồ”. Tô Thành Nam quên cả thở, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô: “Em biết anh ấy?”
“Biết, đã từng gặp hai lần”
“Gặp hai lần? Tình cờ gặp hay có quen biết?”
“Lần đầu là tình cờ, lần thứ hai… à… cũng là tình cờ. Bạn của anh ấy cũng là bạn của em”
“Đại ca làm gì có bạn chứ? Không đúng. Nhất định là em nói dối anh”
Vũ Đình uể oải thu đôi chân vẫn còn nẹp một phần lên giường, chậm rãi đáp: “Anh đi theo đại ca anh bao lâu rồi?”
“Sáu năm”
“Vậy không biết đại ca anh có duy nhất một người bạn tên là Quách Dĩ Kiên hay sao?”
“Hả? Quách Dĩ Kiên?”. Tô Thành Nam trợn mắt, biểu tình trên mặt không sao tin được: “Tư lệnh là bạn em ấy à?”
“Không những tư lệnh là bạn em mà bác sĩ Quách Cảnh Đức còn là cha nuôi của em. Thế nào, học trò của bác sĩ Quách Cảnh Đức, ngạc nhiên không?”
Bị cô thẳng thừng vạch mặt chuyện khoác lác là học trò của Quách Cảnh Đức như vậy, sắc mặt của Tô Thành Nam hết xanh lại trắng, anh ta gãi đầu một lúc, lát sau hình như nghĩ ra chuyện gì đó nên lại nham nhở cười: “Thật đó, anh là học trò của bác sĩ Đức. Chỉ là anh học các đề tài nghiên cứu y khoa của bác sĩ Đức qua mạng thôi. Như thế cũng được tính là học trò từ xa đúng không?”
“Đúng đấy, mỗi tội thầy của anh có nằm mơ cũng không biết đến sự tồn tại của học trò như anh”
“Em thật lắm lời. Anh cứu em hai lần còn chưa nhận được một lời cảm ơn nào đâu. Hôm nay anh không nhanh tay vác em đi trước lúc đại ca nổi giận, em nghĩ mình còn sống đến giờ hay sao? Là anh không quản thân mình cứu em đấy, em không biết điều thì thôi, còn móc mỉa anh”
“Đại ca anh đúng là không biết nói đạo lý. Nhìn thấy em thì có gì mà nổi giận đến mức muốn giết người?”
Tô Thành Nam nhìn cô, ra vẻ thông cảm. Vũ Đình mới đến đây vài ngày, lại gặp đại ca anh ta chỉ hai lần, không hiểu thế nào là mưa gió máu tanh cũng là chuyện bình thường:
“Ở biệt thự, ngoài mẹ anh ra thì không được phép có người phụ nữ khác tồn tại, người lạ lại càng không được. Đại ca không những ra tay cứu em, còn đưa em về đây chăm sóc, đây là chính anh ấy đã phạm phải điều tối kị mà bản thân anh ấy đặt ra. Hơn nữa, em lúc nào không xuất hiện, lại chọn đúng lúc các anh em đang bàn công chuyện để xuất hiện, cả một đống người nhìn thấy một cô gái ăn mặc xộc xệch như vậy từ tầng hai đi xuống, em nghĩ đại ca có thể không mất mặt được sao? Xưa nay đại ca đâu có lòng từ bi tha mạng cho kẻ nào, đặc biệt là người làm mất mặt mình trước mặt anh em chứ? Đình à, là anh lên tiếng phân tán sự chú ý của mọi người, mở cho em một đường thoát thân đấy. Mau cảm tạ anh đi”
Vũ Đình nghe xong, ngẫm nghĩ đều thấy những lời Tô Thành Nam rất có lý. Ở đây ngoài dì Lan, mẹ của anh ta ra thì không có bóng dáng người phụ nữ khác. Mà ngay cả dì Lan cũng nói Tô Uy Việt không thích người lạ đặt chân đến biệt thự, cho nên Vân Sơn này suốt hai năm nay luôn là nơi bí ẩn đối với thế giới bên ngoài.
Lần này Tô Uy Việt đột nhiên nổi lòng tốt ra tay cứu cô, đưa cô về biệt thự Vân Sơn chữa trị, đối với một người quanh năm sống cuộc sống cô độc như anh ta, hình như chuyện này chưa từng có tiền lệ, nếu không muốn nói là đã phạm đại kỵ của Tô Uy Việt.
Cũng may mà ban nãy anh ta không trực tiếp một dao lấy mạng cô.
Nghĩ đến đây, Vũ Đình mới có cảm giác đúng là mình vừa giỡn mặt với thần chết mà vẫn được toàn mạng trở về, len lén thở hắt ra một tiếng: “Nói cũng đúng, cảm ơn anh. Nhờ có anh mà em mới được sống đến bây giờ”
“Đừng khách sáo. Đã thấy anh đẹp trai hơn chút nào chưa?”
“Đẹp trai hơn nhiều rồi”
“Vậy khi nào về thành phố B, có thể dẫn anh đi gặp bác sĩ Quách Cảnh Đức được không?”. Tô Thành Nam cười hì hì: “Thần tượng của anh đấy”
“Nhưng anh phải nói cho em nghe một chuyện đã”
“Chuyện gì?”
“Tại sao đại ca anh lại đồng ý cứu em?”
“Thật ra ban đầu anh cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Lúc bọn anh tìm thấy em ở dưới núi, Liêm hỏi có cứu người không, rõ ràng đại ca đã không đồng ý cứu em. Bây giờ nghe em nói có quen biết tư lệnh Kiên, anh suy nghĩ một chút là hiểu ra, thì ra em là người quen của tư lệnh nên đến phút cuối đại ca mới đổi ý”
“Ban đầu anh ấy không muốn cứu em?”. Vũ Đình ngây ngô hỏi ngược lại.
“Đại ca anh không thường xuyên làm những việc mà anh ấy coi là vô bổ như vậy. Anh đi theo đại ca sáu năm, gặp nhiều chuyện, chứng kiến nhiều người còn bi đát hơn em. Vậy mà chỉ mới thấy đại ca cứu người đúng ba lần. Cách đây vài tháng, Liêm nói có một lần đi biển đại ca ra tay cứu một tàu gặp lốc xoáy nữa, tính cả là bốn lần”
Đi biển cứu một tàu gặp lốc xoáy? Không phải là tàu của cô hay sao? Nói cách khác, trong bốn lần Tô Uy Việt ra tay cứu người, đã có tận hai lần là cứu Vũ Đình. Thực ra là cô với anh ta có duyên nợ gì, tại sao hết lần này tới lần khác dính lấy nhau như vậy?
“Con tàu gặp lốc xoáy kia là của em đấy”
“Của em?”. Tô Thành Nam kinh ngạc kêu lên.
“Anh nói xem, trên đời này liệu có ai khiến đại ca anh phải ra tay cứu tận hai lần không?”
Tô Thành Nam suy nghĩ một lúc, lại lắc đầu: “Ngoài em ra chắc là không. Cũng khó trách, ai bảo em là người quen của tư lệnh Kiên chứ. Nhưng mà Đình, chữa trị xong thì mau đi khỏi đây. Biệt thự này không thể ở lâu, anh chỉ giúp em được lần này thôi, những lần sau thì anh không chắc. Hơn nữa, đại ca nhất định sẽ không cho em lưu lại thêm”
“Em biết rồi”. Vũ Đình cười cười, trong thời gian qua cô quan sát mọi thứ ở đây, ngoài Tô Thành Nam ra thì đám đàn em của Tô Uy Việt ai ai cũng đều lạnh như cục đá. Chỉ có ông bác sĩ bát nháo này là ấm áp một chút, không những giúp cô, còn lo lắng cho cô: “Cảm ơn bác sĩ. Khỏe lại xong em sẽ rời khỏi đây”
“Được rồi, nghỉ ngơi đi, anh xuống nhà đây”
Hơn một ngày sau đó, Vũ Đình không dám bén mảng xuống tầng một nữa, cũng không thấy bóng dáng của Tô Thành Nam đâu. Mãi đến ngày thứ hai không nhìn thấy anh ta, cô sốt ruột nên mới hỏi dì Lan:
“Dì à, con trai của dì đi đâu mà hai ngày này không xuất hiện vậy ạ?”
Dì Lan đang định bưng khay thức ăn xuống nhà, nghe vậy bước chân liền khựng lại, nhìn cô thở dài: “Nó làm sai, đang phải chịu phạt”
“Bị phạt gì cơ ạ? Anh ấy đã làm sai chuyện gì ạ?”
“Chuyện này dì không biết. Chỉ biết nó đang phải chịu phạt, ba ngày nữa mới được tha”. Nói đến đây, dì Lan không muốn cô tiếp tục hỏi sâu thêm nên đành chuyển chủ đề khác: “Con nghỉ ngơi sớm đi, đừng lo”
Nói là nói thế nhưng Vũ Đình vẫn sốt ruột điên lên được, lo cho cái tên bác sĩ khoác lác kia nên cả đêm không thể ngủ ngon.
Tô Thành Nam tuy hơi lắm lời một chút nhưng đã đi theo Tô Uy Việt sáu năm, anh ta không đến nỗi ngu ngốc làm ra những việc trái với ý đại mình để rồi phải chịu phạt như vậy. Hơn nữa, Vũ Đình ngẫm đi ngẫm lại cũng chỉ thấy thứ anh ta làm sai duy nhất chính là để cho cô chạy lung tung mà thôi.
Lẽ nào Tô Uy Việt phạt anh ta vì chuyện này?
Càng nghĩ, Vũ Đình lại càng thấy trong lòng như biến thành mớ hỗn độn, tự trách mình và cũng không quên thầm rủa cái tên ác ma Tô Uy Việt. Cô chịu đựng cắn rứt thêm một ngày thì không sao nhịn được nữa, ngày hôm sau đành chạy xuống bên dưới tìm Tô Uy Việt nói phải trái.
Tô Uy Việt lúc này đang bắn cung ở trường bắn ngay phía sau biệt thự, bên cạnh có một đám đàn em vây quanh, ngay cả Liêm cũng đứng ngay sát đó để chuẩn bị thay tên cho đại ca mình,
Vũ Đình ban đầu vẫn hùng hùng hổ hổ, trong lòng thầm hạ quyết tâm dù Tô Uy Việt đáng sợ đến đâu thì cô cũng nhất định đứng về phía chính nghĩa, bảo vệ Tô Thành Nam. Không ngờ lúc đến nơi, nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Tô Uy Việt, nhìn rõ điệu bộ nghiêm túc cùng thái độ vững vàng như trời sụp cũng không suy chuyển của anh ta, đột nhiên những lời cần nói ban nãy Vũ Đình liền quên sạch, ngay cả điệu bộ hùng hổ khi trước cũng biến mất tăm mất dạng.
Ánh mắt cô hiện tại chỉ tập trung nhìn người đàn ông mặc sơ mi đen trước mặt, từng động tác giơ chân nhấc tay lẫn từng lần nhíu mày của Tô Uy Việt đều phong độ ngút trời, ngập tràn chí khí đội trời đạp đất khiến người ta không khỏi kinh tâm động phách.
Không cần tính đến ba mũi tên liên tiếp trong tay anh ta ghim đúng vòng mười hồng tâm, không cần tính đến bóng dáng cao lớn nổi bật giữa đám đàn em, chỉ tính riêng khí chất ngời ngời của Tô Uy Việt cũng đã đủ làm cho hết thảy phụ nữ động lòng rồi. Ngay cả Vũ Đình lúc ấy cũng không nhịn được, trong lòng phải khen một tiếng: Xạ thủ bắn cung chuyên nghiệp cũng đến thế này là cùng, tư thế bắn súng hoàn hảo quá mức tiêu chuẩn.
Đẹp trai muốn chết!!!
Vũ Đình núp sau một thân cây, mải mê nhìn đến mức nước dãi cơ hồ sắp rớt cả xuống đất, thì đột nhiên nghe tiếng vi vút của vật nhọn xé gió bay đến, còn chưa kịp định hình là chuyện gì thì bỗng thấy một mũi tên sượt qua mang tai mình, cắm phập vào thân cây bên cạnh.
Vũ Đình kinh hãi ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt của Tô Uy Việt đang hướng về phía này.
Sống lưng Vũ Đình đột nhiên lạnh toát, không ngờ Tô Uy Việt lại ra tay nhanh chuẩn ác như vâyh. Tuy nhiên cô không có thời gian đứng đó nghĩ hươu nghĩ vượn, đành vội vàng đi ra khỏi thân cây, bối rối nhìn Tô Uy Việt:
“Xin lỗi, tôi không cố ý nhìn lén anh”
Mấy người đàn ông đứng cạnh đó nhìn thấy cô, ánh mắt liền hiện lên phức tạp, ngay cả thái độ của Liêm lạnh nhạt giống như không hề chào đón Vũ Đình xuất hiện trong căn biệt thự này.
Trong khi đó, Tô Uy Việt cũng không hé miệng nói năng câu gì, chỉ lẳng lặng lắp tên lần hai.
Lắp tên lần hai, nghĩa là phát đầu tiên chỉ là cảnh cáo, phát thứ hai sẽ giết chết không tha.
Mẹ ơi!!!
Vũ Đình lúc ấy đến nghĩ cũng không cần nghĩ đã rối rít xua tay giải thích: “Thật đấy, tôi không cố ý nhìn lén các anh. Tôi chỉ là muốn tìm anh nói chuyện một chút”. Cô thật sự muốn khôi phục bộ dạng hùng hổ đi hỏi tội vừa rồi, nhưng bây giờ thật sự không khác gì một con đại bàng đã bị bẻ gãy cánh, lí nhí nói: “Tôi muốn hỏi về bác sĩ Nam”
Tô Uy Việt không đáp, ngón tay lẳng lặng lắp mũi tên thứ hai vào cung, lạnh lùng nâng cung tên về phía cô.
Vũ Đình thấy vậy, ngay cả bộ dạng đại bàng gãy cánh cũng không còn nữa, chỉ như một con cá nằm trên thớt không còn sức giãy đạp: “Thật đấy, anh phải tin tôi. Tôi tuyệt đối không có ý nhìn lén hay nghe trộm các anh, tôi chỉ muốn tìm anh để hỏi về anh Nam thôi. Anh ấy chữa bệnh cho tôi, thấy anh ấy bị phạt tôi không thể khoanh tay ngồi yên nên mới chạy đi tìm anh. Chỉ là lúc đứng ở đây thấy anh bắn súng, tôi… tôi…”. Cô nói lắp vài giây, thấy Tô Uy Việt sắp thả mũi tên ra đến nơi, liền nhắm tịt mắt hét to: “Tôi mới đứng ngắm một chút. Ai bảo tư thế anh bắn cung đẹp thế chứ”
Khi nghe xong câu này, Tô Uy Việt liền nhíu mày, còn mấy người đàn em đứng bên cạnh lại sửng sốt nhìn Vũ Đình, ánh mắt của Liêm cũng sượt qua một tia kỳ quái.
Sắp chết đến nơi vẫn có nhã hứng khen trai đẹp, Dương Vũ Đình đúng là độc nhất vô nhị.
“Anh đừng nổi nóng. Khó khăn lắm tôi mới có thể sống sót được đến bây giờ, sao có thể vì tò mò mà tự hại chính mình chứ? Tôi cũng không cố ý đến đây làm phiền các anh, chỉ là mấy ngày vừa rồi Nam chữa trị cho tôi, bây giờ anh ấy bị phạt, tôi sốt ruột… nên mới… muốn hỏi anh”
“Muốn chịu phạt thay cậu ta?”. Lần này, Tô Uy Việt mới chịu mở miệng.
“Ấy, không, không”. Vũ Đình vội vã lắc đầu: “Tôi chỉ muốn hỏi xem tình hình anh ta bây giờ thế nào thôi”
“Tự đi xem đi”
“Thật ạ?”. Cô không nghĩ Tô Uy Việt lại chịu đồng ý nhanh như vậy, sung sướng như mở cờ trong bụng, cười tít cả mắt: “Vậy bây giờ anh ta đang ở đâu? Tôi đến thăm một chút được chứ?”
Kết quả là Vũ Đình không những chỉ được “thăm một chút”, mà còn bị hai người đàn em của Tô Uy Việt xách hai bên, tống cô xuống hầm chịu phạt cùng với Tô Thành Nam.
Hầm phạt mà Tô Uy Việt xây dựng là một căn hầm ngầm được xây dựng với diện tích khá lớn, bên trong có phòng giam bằng kính chịu lực, vài bể nước màu xanh lá nhạt, một dãy những thân gỗ to chi chít gai và một bàn đinh lớn.
Tô Thành Nam đang bị ngâm trong bể, nhìn thấy cô bị ném vào liền há hốc miệng: “Đình, sao em lại ở đây?”
“Em đi tìm anh, đụng trúng Việt ở trường bắn cung, bị đại ca anh nhốt vào đây”
“Mẹ ơi, trường bắn cung? Sao em ngốc thế hả? Đã dặn em đừng chạy lung tung rồi. Giờ ngâm nước lạnh làm sao chịu nổi chứ?”
Vũ Đình thò tay xuống chạm thử vào nước, sau đó ngay lập tức rụt tay về. Nước ở đây lạnh đến mức thấu xương, đụng phải một chút đã thấy khó chịu rồi, vậy mà Tô Thành Nam đã ngâm ở đây ba ngày. Tô Uy Việt rút cục là có thể tàn nhẫn đến mức độ nào vậy?
“Mẹ ơi, lạnh thế? Ngâm nước lạnh thế này chẳng mấy chốc sẽ đông máu mà chết”
Tô Thành Nam liếc nhìn hai người đàn em vừa bỏ đi, ánh mắt liền sáng lên quay lại nói với Vũ Đình: “Hình như đại ca không có ý bắt em ngâm nước lạnh cùng anh”
“Hả?”
“Anh ấy không nói bắt em chịu phạt đúng không?”
Vũ Đình lắc đầu: “Không có. Chỉ bảo em tự đi xem anh. Sau đó tống em vào đây”
“Vậy thì lạ thật. Em chạy lung tung bị đại ca bắt gặp, hơn nữa còn dám xông vào trường bắn của anh ấy. Anh nói em nghe, ngay cả mẹ anh cũng không được đặt chân vào đó đâu”. Tô Thành Nam đăm chiêu suy nghĩ, lại nói tiếp: “Vậy mà đại ca không trực tiếp cho em ăn một viên đạn, còn cho em vào đây mà không bắt ngâm nước lạnh. Lẽ nào nể mặt tư lệnh mà dung túng cho em hết lần này đến lần khác?”
“Dung túng cái gì? Anh ta sợ giết chết em, sau này gặp anh trai em sẽ không còn mặt mũi nào nữa. Dù sao thì Việt cũng chỉ có một người bạn là anh trai em mà thôi”
“Anh sống đến từng này tuổi, chưa thấy đại ca nể mặt ai bao giờ. Dù là tư lệnh cũng chỉ có thể nể mặt một lần. Em bốn lần rồi đó”
Vũ Đình ngây ra một lúc, cũng thấy đúng như vậy thật. Ngay cả Quách Dĩ Kiên cũng khuyên cô nên tránh xa Tô Uy Việt, vậy thì làm sao có chuyện anh ta nể mặt cô tận bốn lần chứ? Rút cục thì tại sao Tô Uy Việt lại dung túng cô làm càn ở Vân Sơn này như vậy?
“Anh cảm thấy thế nào? Chịu đựng nổi không?”. Vũ Đình không muốn nhắc đến nữa, đột nhiên đổi chủ đề: “Đại ca anh quá mức tàn nhẫn, bắt chịu đựng như vậy khác gì giày vò người ta chứ?”
“Ngâm nước lạnh như vậy có thể giúp tăng độ dẻo dai của các cơ. Thêm nữa dòng nước lạnh này chỉ tồn tại mười phút, mười phút sau nước ấm dần, thúc đẩy sự lưu thông của máu giúp các tế bào hoạt động tốt hơn. Có thể quét sạch acid lactic. Các cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp trên thế giới cũng thường xuyên dùng phương pháp này. Chỉ là đại ca bắt anh ngâm hơi lâu”
Vũ Đình nghe tên bác sĩ khoác lác này nghiêm túc giải thích cũng hơi hiểu hiểu ra vấn đề. Thì ra Tô Uy Việt tàn nhẫn nhưng sự tàn nhẫn của anh ta lại bao gồm cả việc rèn luyện cho người khác, tuy hơi khắc nghiệt một chút nhưng miễn cưỡng cũng tạm chấp nhận được.
Cô xoay người tựa vào lớp kính chịu lực phía sau, uể oải đáp: “Thì ra là vậy. Vậy anh có thể chịu thêm được hai ngày nữa không?”
“Được chứ? Anh khỏe mạnh, cơ thể lại dẻo dai thế này, làm sao có thể chỉ vì năm ngày ngâm nước lạnh mà chết được. Hơn nữa người đẹp trai như anh mà chết thì quá phí phạm của trời”
“Được rồi, thế nên để tránh phí phạm của trời, anh bớt nói để giữ sức đi. Em cũng mệt rồi, em ngủ đây”.
Vũ Đình ngồi bên cạnh bể nước của Tô Thành Nam, dù nhắm mắt rất lâu nhưng không sao ngủ nổi. Cơ thể cô vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn, hơn nữa ở đây lạnh như vậy, muốn chợp mắt cũng không được.
Xoay đi xoay lại suốt mấy tiếng, cuối cùng cô đành mở miệng gọi: “Bác sĩ”
“Hả? Vẫn chưa ngủ à?”. Tô Thành Nam giật mình, ngẩng đầu nhìn cô: “Lạnh quá hả?”
“Không, em cứ suy nghĩ mãi một chuyện”
“Chuyện gì vậy? Về gã chồng chưa cưới của em ấy à?”
“Không, về chuyện cách đây hai hôm anh nói”. Vũ Đình đã ngẫm nghĩ rất lâu về chuyện Tô Thành Nam khuyên mình sớm rời khỏi Vân Sơn để trở thành phố B, tuy nhiên cô bỗng dưng lại phát hiện ra mình còn cần làm thêm một chuyện nữa. Vũ Đình chậm rãi nói: “Em không muốn về thành phố B bây giờ, em muốn ở đây. Dù đại ca anh bắt em chịu phạt thế nào, em cũng không rời khỏi Vân Sơn đâu”
***
Lời tác giả: Mai là thứ bảy rồi nhỉ? Bạn Hổ lại nghỉ ngơi đây. Chúc các chị em của bạn Hổ cuối tuần vui vẻ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!