Đi Vào Nhân Cách Phân Liệt - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Đi Vào Nhân Cách Phân Liệt


Chương 13


Tần Túc mi đi ra đây, ông bảo đảm không đánh chết mi!

Điều chỉnh một chút… Điều chỉnh này rốt cuộc là quái quỷ gì!

Tại sao bắt ông trở lại thời điểm này?

Nếu nhớ không lầm, đây là buổi tối cái ngày hắn gặp Al lần đầu tiên, hơn nữa còn là ở trong phòng tắm, hơn nữa còn vừa vặn trước khi bắt đầu làm cái gì kia cái gì kia.

Đây hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý nha! Vừa mới đột ngột tỉnh lại, đầu óc hắn còn chưa kịp khởi động mà.

Không được, không thể như vậy được.

Tuy đầu óc Tiêu Hòa ầm ĩ loạn cả lên, nhưng cuối cùng cũng còn một tia lý trí.

Đã nói phải thẳng thắn thành khẩn một tí, không nên lại tuỳ tiện trêu chọc y.

Chuyện yêu đương hắn không hiểu, nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng thấy theo chạy. Bừa bãi cùng người khác làm chuyện đó tuyệt đối là không đúng! Càng chưa đề cập đến hắn còn quả bom ngầm—— Tiểu Tinh linh Corwin.

Trước đây hắn không biết, hiện tại biết rồi hắn càng không thể bỏ mặc.

Nói chung bất kể thế nào trước tiên phải ngăn Al lại.

Mắt thấy sức lực cánh tay của Al tăng lên, Tiêu Hòa dùng sức đẩy một cái, ngẩng đầu nhìn y: “Bệ hạ, mời ngài…”

Chưa kịp nói xong, Al đã thuận thế cúi đầu, mái tóc bạc dài trượt xuống như nước chảy trong veo rơi xuống cổ mang lại cảm giác mát mẻ êm dịu thấm ruột thấm gan, song đối lập với nó là sự nóng bỏng nồng nhiệt trên môi.

Tiêu Hòa mở to mắt cố gắng phản kháng, nhưng Al sờ một chỗ nào đó trên hông hắn, hắn lập tức nới lỏng khớp hàm, bị buộc tiến quân thần tốc, môi lưỡi triệt để quấn lấy nhau, đã sớm nếm qua ngon ngọt đại não tức thì muốn ném vũ khí đầu hàng.

Nhưng mà… không được!

Khoảnh khắc Tiêu Hòa lấy lại hô hấp, lập tức mở miệng: “Bệ hạ, chúng ta không thể như vậy.”

“Tại sao?” Al không ngẩng đầu, tinh tế hôn xuống cần cổ trắng nõn của hắn, giống như đang thưởng thức miếng bánh thơm ngọt nhất.

Tiêu Hòa cúi đầu nhìn y, nhìn thấy đuôi mắt cong vút, hai mắt khép hờ cùng nụ hôn ngập tràn sắc tình… chỉ cảm thấy đại não nóng hầm hập như có một dòng dung nham đang sôi trào khiến hắn nóng muốn chết, nhưng mà… Chịu đựng a a a a!

Ngón tay đâm vào lòng bàn tay, đau đớn đổi về chút tỉnh táo, giọng nói Tiêu Hòa run đến ngay cả chính hắn cũng thấy khó tin: “Tôi đã có người yêu, bệ hạ, tôi đã có người yêu!”

Lời này như một nút công tắc nhạy mở, sau khi ấn xuống mọi thứ lập tức bất động.

Hôn môi dừng lại, nhiệt tình lui bước, nước hồ vĩnh viễn ở nhiệt độ vừa phải giờ khắc này lại tản ra từng hơi mát lạnh.

Al đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Tiêu Hòa ngẩng đầu, tim đập cực nhanh, hắn cảm giác mình đã làm chuyện điên rồ rồi, làm việc ngu ngốc nhất thiên hạ rồi. Hắn nên hoà nhã một chút, nên uyển chuyển một chút, nên… Nói chung không nên trong tình huống như vậy mà nói trắng ra!

Dù là vì ngăn cản chuyện sắp phát sinh giữa hai người họ, nhưng cũng không nên nói như vậy.

Tiêu Hòa khẩn trương vô cùng, ngón tay khẽ run ngẩng đầu nhìn Al. Tinh linh tóc bạc trước mắt thật yên lặng, tóc dài rực rỡ vương đầy giọt nước mà vẫn đẹp đẽ như đoá hoa lúc tản sáng, nồng nàn trong mắt còn chưa lui tô đậm cho màu sắc nhợt nhạt kia càng thêm mỹ lệ chấn động lòng người…

Mắt Tiêu Hòa chớp cũng không dám chớp một cái. Vào giờ phút này, Al không lên tiếng không tỏ thái độ nhưng hắn bỗng dưng nhớ tới cảnh tượng trước khi mình ‘Chết’.

Đỏ rực, khát máu, âm u cùng khủng bố.

Còn có cảm giác tuyệt vọng hít thở không thông kia.

Càng đẹp đẽ lại càng đáng sợ, bởi vì y sẽ khiến ngươi không kịp phòng bị, không thể kháng cự, thậm chí là cam tâm tình nguyện.

Tiêu Hòa bỗng nhiên ý thức được thứ mình sợ có thể không phải tử vong, mà là… trầm luân.

Thời gian ngắn ngủi lại phảng phất như mấy mùa xuân thu đã qua, Tiêu Hòa cho rằng lần này mình sẽ ‘chết’, so với lần trước ‘chết’ còn thảm hơn.

Nhưng… hắn lại đoán sai.

Giống như anh không thể đoán được cái chết của mình, lúc này hắn cũng không đoán được mình sẽ tiếp tục sống.

Đôi mắt Al bỗng nhu hoà lại, như gió xuân thổi qua, hồ băng hòa tan, mênh mông sóng nhẹ vỗ vào lòng người không khỏi thấy ấm áp: “Có người yêu sao? Là ta đã bỏ lỡ ư?”

Tiêu Hòa triệt để ngu người.

Al buông eo hắn ra, nhưng vẫn kề sát vào lỗ tai hắn, chất giọng trầm nhẹ thở dài nói: “Quên hắn ta đi có được không?”

Tiêu Hòa căn bản không nghĩ y sẽ phản ứng như thế, độ chệnh lệch quá lớn làm trái tim hắn lại bắt đầu thình thịch thình thịch, cứ tưởng chết chắc rồi kết quả Al không giết hắn, trái lại… trái lại…

“Có thể thử yêu ta không?” Tinh linh tóc bạc đối mặt với hắn, đôi con ngươi đong đầy thâm tình cùng khát vọng như sắp vỡ oà, “Ta yêu ngươi, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta liền muốn có ngươi, cho ta một cơ hội được không?”

Lời tâm tình dịu dàng tựa rượu ngon say ngất thế gian, rơi vào tai lại nặng nề đánh sâu tận thâm tâm, Tiêu Hòa há mồm, dưới ánh nhìn tha thiết của đối phương, lời nói như thoát ly khỏi tư duy lập tức muốn thoả hiệp.

Nhưng bỗng… hình ảnh trái tim đỏ au đập thình thịch nảy lên xuất hiện trong đầu, mặt Tiêu Hòa trắng bệch, mạnh mẽ bừng tỉnh trong hương thơm quyến rũ ngọt ngào: “Thật… thật xin lỗi.”

Đôi mắt Al ảm đạm đi, nhưng y không vì vậy mà mất mác, chỉ nhẹ nhàng thủ lễ hôn xuống trán hắn… cùng một lời hứa hẹn: “Bất luận bao lâu ta cũng sẽ chờ ngươi.”

Sau đó y rời khỏi phòng tắm đi mất.

Sức lực cả người Tiêu Hòa đều bị rút sạch, gần như là xụi lơ ngã vào hồ nước.

Tuy hắn cho là mình đã làm việc ngu ngốc, nhưng hình như đánh bậy đánh bạ lại đánh trúng rùi?

Nói ra chuyện có người yêu cũng không đến mức chọc giận Al, trái lại ở mức độ nào đó được xem là thành khẩn thẳng thắn?

Tiêu Hòa ra khỏi nhà tắm trở về phòng ngủ, vì đã ở đây tận một tháng nên hắn rất quen cửa quen nẻo, dù cho một đường nối tiếp một đường cũng không gây trở ngại.

Rốt cuộc bò được lên giường, làm ổ trong chăn mền mềm mại, hắn từ từ hồi tưởng lại toàn bộ sự kiện một lần trong đầu, mơ hồ thấy an lòng.

Xem ra Al không biến thái như hắn đã nghĩ, sở dĩ lần trước bộc phát đột ngột như thế đại khái là cảm thấy hắn đã giấu giếm y, lừa dối y, tiếp tới phản bội y…

Tiêu Hòa hít sâu một hơi, lần này hắn chỉ cần thành thực một chút, đừng giấu giấu diếm diếm, hẳn sẽ không lại gameover chớ?

Nhưng thực tế… Tiêu Hòa cười khổ, lần trước hắn cũng không gạt y a, hắn căn bản không biết mình và Corwin có một chân mà!

Nghĩ những việc này cũng vô dùng, ngược lại hắn đã có kinh nghiệm, chỉ cần mưu tính thật kỹ nhất định có thể thoát khỏi cái chết.

Từ từ… Tuy không chết được, nhưng làm sao chữa trị cho Al vẫn là không có manh mối nào a!

Tinh linh Vương thành tâm hắn nhìn thấy không có chút dấu hiệu thần kinh nào!

Suy Đông nghĩ Tây, tưởng năm muốn ba, Tiêu Hòa trong lúc mơ mơ màng màng ngủ mất.

Sau đó, hắn mơ một giấc mộng ngập sắc hồng.

Trong mộng, hắn như trở lại một tháng kia, Al ngắm nhìn hắn, hôn môi hắn, vuốt ve hắn trong dòng nước nhu hoà ấm nhuận, dễ dàng mang tới khoái cảm cho hắn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Hòa mãnh liệt bừng tỉnh, cảm giác thân dưới dính dáp nhơm nhớp, lòng hoảng loạn không thôi.

Hắn đang nghĩ gì vậy, sao lại mơ giấc mơ như thế, hắn… hắn…

Ngay sau đó, bên tai vang lên câu nói kia của Tần Túc: “Ngài chưa từng gặp được người khiến mình rung động, làm sao biết mình không phải gay?”

Nội tâm Tiêu Hòa Sparta: Mịa nó! Ông đây đúng là gay sao sao sao sao sao sao!!!

Những ngày sau đó, trái tim nhỏ của Tiêu Hòa run rẩy không ngưng nghỉ.

Al không làm chuyện gì vượt quá giới hạn với hắn, nhưng đối với hắn so với lần trước còn tốt hơn mấy lần. Từ sáng sớm đã bắt đầu bồi hắn, thay đổi phương pháp tìm thú vui cho hắn, sẽ không phiền không chán nghe hắn nói, sẽ tán gẫu với hắn, sẽ cho hắn hết thảy những thứ tốt đẹp nhất thế gian.

Y hận không thể sủng hắn lên tận trời, dường như Tiêu Hòa chỉ vừa mở miệng, y không bao giờ không đáp ứng.

Chỉ ngoại trừ một chuyện, đó là rời khỏi vương cung Al.

Tiêu Hòa trải qua mỗi ngày vô cùng thư thái, nhưng tốt xấu hắn vẫn còn lý trí, biết mình có nhiệm vụ phải làm.

Hắn muốn gặp Corwin, nhưng không thể rời khỏi vương cung hắn làm sao gặp cậu ta.

Chẳng lẽ chờ Corwin tới tìm hắn?

Ồ, trong đầu chợt loé linh quang, lần trước Corwin làm thế nào đi vào vương cung?

Nơi này là tẩm cung của Tinh linh Vương, nhất định là tầng tầng thủ vệ, một tiểu Tinh linh như Corwin làm sao lẻn vào đây được?

Lúc đó bởi vì biến cố quá nhiều, phát sinh quá nhanh, Tiêu Hòa không có thời gian nghi ngờ, giờ nghĩ lại thấy thế nào cũng rất kỳ quặc.

Chỉ bằng Corwin, bất luận làm gì cũng không thể tìm được mình chứ?

Nhưng cậu ta tìm được mình, lại còn đúng lúc bị Al bắt gặp.

Tiêu Hòa tóm được chút đầu mối, nhưng vào lúc này cửa phòng mở ra.

Al? Tiêu Hòa liếc mắt nhìn qua, thấy được người tới, đột nhiên nheo mắt lại.

Dưới ánh trăng bạc buổi đêm, người đến có mái tóc vàng chói mắt không thua kém tia nắng mặt trời, hắn ta bước vào, cuốn theo từng cơn gió rét lạnh bên ngoài.

Tiêu Hòa nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, mắt không chớp nhìn hắn ta: “Lance… đại nhân.”

Lance nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt sâu thẳm như biển sâu trong đêm đen  càng sâu không thấy đáy: “Những ngày này sống rất tốt?”

Tiêu Hòa không lên tiếng.

Lance kề sát vào hắn, khóe miệng cong lên đầy châm chọc cùng cười nhạo: “Thời điểm ngươi hầu hạ dưới thân y, có từng nghĩ qua y đã làm gì sau lưng không?”

Lòng Tiêu Hòa chợt lạnh.

“Corwin chết rồi, chết không nhắm mắt.”

-Hết chapter 13-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN