Địa Cầu Online - Chương 18: Cuộc chiến với 3 kẻ "lén qua sông" (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Địa Cầu Online


Chương 18: Cuộc chiến với 3 kẻ "lén qua sông" (1)


Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan

Chương 18: Cuộc chiến với 3 kẻ “lén qua sông” (Part 1)

“Em tặng anh, anh nhất định phải giết bọn chúng.

Giết được bọn chúng, dù là cái gì em cũng cho anh.”

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

—————–

Lê Văn đi theo người có vẻ là thầy giáo kia vào phòng bảo vệ, đằng sau hắn còn bốn học sinh nữa. Đường Mạch buông xuống tiểu mập mạp*, thằng nhóc sợ quá chạy vọt ra phía sau thầy giáo.

(Vì để “tiểu mập mạp” nghe cute cute nên mình giữ nguyên từ này nha, Triệu Tử Ngang cũng là nhóc đáng yêu mà ❤️)

Lê Văn nói: “Cuối cùng thì cậu cũng tới. Hôm nay sau khi thoát ra, tôi mở mắt thì thấy mình đang nằm ở ven đường. Lúc chúng ta tiến vào trò chơi thì xe mới tới chỗ giao giữa khu Phổ Đà và khu Trường Ninh, thế nào mà tôi lại nằm ở khu Tĩnh An. Thế nên tôi mới quyết định tới Thị Bắc, không chừng còn có thể gặp lại cậu.”

Đường Mạch thoáng nhìn đám thầy trò đang nhìn mình cảnh giác, quay sang Lê Văn: “Anh tới đây lúc mấy giờ?”

“Khoảng 7 giờ. Đây trường cũ của tôi, tôi biết đường.” Lê Văn thấy cả thầy giáo lẫn học sinh không ai lên tiếng, vội vàng giới thiệu: “Thầy Lý, đây là Đường Mạch. Người tôi kể lúc trước chính là cậu ấy. Cậu ấy không phải người xấu, càng không phải khách lén qua sông, mọi người đừng lo.”

Thầy Lý kéo đám học sinh ra sau lưng mình, đề phòng nhìn Đường Mạch: “Lê Văn nói cậu muốn tìm người? Cậu tìm ai?”

Lúc Đường Mạch nghe Lê Văn sốt sắng giải thích cậu không phải khách lén qua sông, liền nhíu mày.

“Tôi tìm Trần San San, cô bé học sơ nhất.”

“À, San San?”

“Là tới tìm San San?”

Đường Mạch đang thấy có gì đó là lạ thì một nữ sinh tóc ngắn, cao tầm một mét sáu bước ra từ trong đám học sinh, mặt không cảm xúc, lạnh lùng nhìn Đường Mạch: “Tôi chính là Trần San San. Cả trung học Thị Bắc chỉ có mỗi mình tôi gọi như vậy. Anh tìm tôi có việc gì?

Trùng hợp như vậy sao?!

Lê Văn ngạc nhiên: “Không nghĩ người cậu tìm lại chính là San San. Cậu sớm nói tên cho tôi có phải tốt hơn không.”

Đường Mạch cúi đầu nhìn nữ sinh mang vẻ mặt vô cùng bình tĩnh kia, nói: “Anh là bạn của ba em. Ba em tên Trần Phương Tri. Anh công tác ở thư viện thành phố Tô Châu, ba em thường xuyên tới đó đọc sách. Ba em nhờ anh tới Thượng Hải tìm em, xem em có an toàn hay không.”

“Tên ba tôi đúng là như vậy. Nhưng anh có gì chứng minh là hai người biết nhau?”

“San San?” Lê Văn cùng thầy Lý đều nhíu mày. Lê Văn vẫn luôn tin tưởng Đường Mạch, không chút nào nghi ngờ. Thầy Lý nghe Đường Mạch nói xong, cũng cảm thấy cậu là một người đáng tin. Nhưng vì sao San San vẫn còn nghi ngờ?

Đường Mạch cười, ánh mắt nhìn con nhóc thêm vài phần nghiêm túc: “Ba em cao tầm 1m75, đã thất nghiệp gần một năm. Ba em nói với anh, ông nội em làm bác sĩ, còn bản thân ba em là phần tử cuồng tôn giáo. Đúng rồi! Trêи cổ tay ba em vẫn luôn đeo một chiếc vòng tay mã não màu đỏ.”

Dừng một chút, Đường Mạch cười nói: “Như vậy chỉ có thể chứng minh anh thật sự quen ba em, còn chưa chứng minh được việc anh tới tìm em chỉ là để hoàn thành tâm nguyện của ba em chứ không có ý đồ khác, phải không?”

“Là tâm nguyện, hay là…di nguyện?”

Nụ cười trêи môi Đường Mạch nhạt dần rồi tắt hẳn: “Là di nguyện.”

Nét mặt cô nhóc thoáng chốc thả lỏng, đột nhiên xoay người đi vào giữa đám học sinh: “Em tin anh.”

Lê Văn nhẹ nhàng thở ra: “Sao lại phải phức tạp như vậy? Lúc trước tôi chả nói là tôi gặp Đường Mạch trêи đường cao tốc từ Tô Châu đến Thượng Hải rồi à. Nếu Đường Mạch thật sự là người xấu, cũng không cần phải tới một thành phố xa xôi như vậy chỉ để hãm hại một học sinh trung học chứ hả. Tô Châu còn chưa đủ sao? Cậu ấy không phải khách lén qua sông đâu.”

Đường Mạch: “Rốt cuộc ở đây phát sinh chuyện gì?”

Thầy Lý: “Không nên nói chuyện ở đây. Triệu Tử Ngang, em với Lưu Thần chịu khó khôi phục lại bẫy rập như cũ. Còn chúng ta vào bên trong nói chuyện.”

Tiểu mập mạp tên Triệu Tử Ngang kia gật đầu, cùng một nam sinh dong dỏng cao lưu lại cổng trường, sửa lại hố chông vừa bị khung cửa phá hỏng. Đường Mạch đi theo thầy Lý vào bên trong.

Thả bước dưới hàng cây Sa Mu* cao lớn, thầy Lý giải thích: “Xin lỗi, chúng tôi rất sợ cậu là người xấu, là khách lén qua sông, nên chúng tôi mới không dám mạo hiểm. Bây giờ là thời gian nguy hiểm nhất, cậu lại tới đây ngay lúc này, chúng tôi rất khó xác định thân phận của cậu. Đành phải thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”

(*Cây Sa Mu: một loại cây lá kim, hay còn gọi là cây thông Tàu)

Đường Mạch gật đầu: “Từ 11 giờ đến đến 2 giờ sáng là lúc con người ngủ sâu nhất, cũng là thời gian nguy hiểm nhất trong ngày. Nếu có người muốn tới đánh lén, khả năng cao là sẽ chọn lúc này.”

Một học sinh chen miệng nói: “Anh nói giống hệt San San.”

Đường Mạch liếc nhìn Trần San San một cái.

Đám học sinh cùng đi với bọn họ vào bên trong, ngoài Trần San San ra, còn có một nữ sinh và một nam sinh. Trần San San cúi đầu không nói chuyện, hai học sinh kia vẫn luôn an ủi con nhóc. Dù sao thì vừa rồi Đường Mạch cũng báo cho Trần San San là ba nó đã chết, tuy rằng nó không khóc, nhưng vì còn nhỏ tuổi nên cũng không thể hoàn toàn giấu được sự đau thương mất mát trêи mặt mình.

Thầy Lý thở dài: “Cậu nói không sai, chúng tôi sợ có người lợi dụng ban đêm lẻn vào trường đánh lén, thậm chí giết người. Ở Thị Bắc này có hơn một ngàn học sinh, tính cả thầy cô giáo. Sau khi Hắc Tháp thông báo trò chơi chính thức bắt đầu, phần lớn người trong trường đều biến mất, chỉ còn sót lại hai thầy giáo cùng mười sáu học sinh.”

Đường Mạch hỏi: “Vậy những người khác đâu?”

Thầy Lý: “Bọn họ ở chỗ này.”

Mọi người đã tới sân vận động, thầy Lý đẩy cửa bước vào. Đường Mạch nhìn thấy cảnh tượng bên trong, ánh mắt thoáng chốc ngưng tụ.

Trêи hành lang sân vận động, năm cỗ thi thể được xếp ngay ngắn, có người dùng áo khoác phủ lên mặt họ. Trong đó, ba cỗ thi thể có dáng người thấp bé nhỏ gầy, vừa nhìn liền biết là thiếu niên, còn có hai cỗ thi thể cao hơn một mét bảy. Bọn họ an tĩnh nằm trêи nền gạch lạnh lẽo, ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất cuối hành lang chiếu lên năm người, cảnh tượng lạnh đến thấu xương.

Giọng thầy Lý có chút khàn: “Mười sáu học sinh mỗi đứa ở một nơi, có gần có xa. Chúng tôi chỉ có hai thầy giáo, không thể nào đưa từng đứa về nhà được, nên tôi và thầy Vương quyết định tất cả sẽ ở lại trường, yên tâm chờ gia đình tới đón. Nếu người lớn trong nhà không biến mất, tôi tin nhất định họ sẽ tới đây đón mấy đứa nhóc. Chúng tôi mà đưa chúng về, có khi gia đình chúng lại không gặp được. Còn nếu họ đã biến mất, vậy thầy trò chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này.”

“Cuối cùng chỉ có năm đứa được đón, còn mười một đứa không có ai tới đón.”

Đường Mạch nhìn năm cỗ thi thể trêи mặt đất, siết chặt ngón tay. Cậu quay đầu: “Bọn họ chết như thế nào?” Thực rõ ràng, bọn họ không bị giết bởi Hắc Tháp, thi thể của một học sinh còn chằng chịt vết dao, là bị người dùng dao chém chết.

Thầy Lý đỏ ngầu cả hai mắt, phẫn nộ nói: “Là khách lén qua sông!”

Lê Văn căm phẫn: “Đường Mạch, ngày hôm nay tất cả mọi người đều bị kéo vào Hắc Tháp, trường Thị Bắc cũng không ngoại lệ. Sau khi trò chơi kết thúc, hai đứa nhỏ không về được, trở về chín đứa, thêm cả thầy Vương nữa.”

Hắn nói tiếp: “Trong đám nhóc quay trở về, có ba đứa bị kéo vào cùng một trò chơi. Trò chơi đó tổng cộng có sáu người chơi, ngoài ba đứa nhỏ còn có thêm ba người lớn. Trong đó, có hai gã là khách lén qua sông! Ba đứa nhóc kia chỉ là ngạch quân dự bị bình thường, ở trong trò chơi chỉ mong được sống sót. Thế mà không ngờ, một đứa lại bất ngờ hoàn thành một nhiệm vụ chi nhánh, nhận được phần thưởng là một Que Diêm Lớn.”

Đường Mạch giật mình: “Que Diêm Lớn?!”

Lê Văn gật đầu: “Đúng, giống hệt với Que Diêm Lớn của cậu.”

Thầy Lý ra hiệu cho nam sinh đi vào trong phòng chứa dụng cụ thể thao, lấy ra một que diêm. Đầu que diêm to lớn đỏ chót, thân diêm bằng gỗ. Đường Mạch nhận lấy que diêm quan sát một hồi: “Chính xác là giống hệt với que diêm của tôi. Đứa bé kia đã gặp Mosaic sao? Hoàn thành được nhiệm vụ của Mosaic?”

Lê Văn lắc đầu: “Tôi không biết. Nhóc đó chết rồi, đang nằm ở kia.”

Đường Mạch thu được dị năng “Ta kém nhân vật chính một mảnh ruộng thiêng” của Tiền Tam Khôn, hạn chế là chỉ được dùng một lần, tức là chỉ cất giấu được một loại đồ vật vào trong cơ thể. Đường Mạch vừa chạm vào Que Diêm Lớn kia, lập tức phát hiện mình có thể biến nó thành hình xăm trêи cổ tay, nhưng Đường Mạch không làm như vậy. Cậu trả lại Que Diêm Lớn cho nam sinh.

Nam sinh nhận lại Que Diêm Lớn, hai mắt đỏ ngầu rớt xuống một giọt nước mắt, lại nhanh chóng lau đi: “Que diêm này là của Vương Siêu, ba bạn kia chết là do bị đám lén qua sông đó giết. Vương Siêu trước khi chết nói với em, nó vừa nhận được Que Diêm Lớn thì một gã lén qua sông đã bắt nó giao ra. Gã lén qua sống đó nhìn ra được thứ này nhất định là bảo bối. Kỳ thật nếu hắn khăng khăng đòi thì Vương Siêu cũng sẽ cho hắn, bởi vì lá gan Vương Siêu rất nhỏ, bọn em lúc trước hay trêu nó, nói nó còn nhát gan hơn cả con gái. Nhưng mà… Nhưng mà…”

Nam sinh nức nở: “Nhưng mà khi đó, Vương Siêu còn chưa kịp quyết định thì con quái vật trong Hắc Tháp đã nói nó phát hiện ra khách lén qua sông, muốn ăn khách lén qua sông. Nếu không đem khách lén qua sông giao ra, nó sẽ ăn từng người, từng người một.”

Lê Văn: “Giống tôi với cậu, bọn họ cũng gặp tình huống như vậy. Nhưng trong ba người lớn lại có hai gã là khách lén qua sông. Hai gã đó nhất trí đem bọn nhóc giao ra, còn một người lớn khác thì không biết có phản ứng gì. Dù sao thì con quái cũng quyết định ăn đám nhóc trước. Nhóc Vương Siêu kia bởi vì quá sợ nên đã tùy tiện nói: trong ba người lớn có một người là khách lén qua sông. Con quái lại nói người lớn nhiều thịt, liền quay đầu ăn một trong ba người, kết quả đúng là khách lén qua sông thật…”

Đường Mạch: “Trùng hợp như vậy?”

“Đúng vậy, ba đứa nhóc cực kỳ sợ hãi, vì không muốn bị ăn nên đã tùy tiện chỉ một người. Người kia lúc trước vẫn luôn nói muốn giao Vương Siêu ra, cho nên Vương Siêu mới chỉ gã. Không ngờ lại chỉ đúng người.”

“Vậy gã đã bị con quái ăn sạch rồi sao?”

Thầy Lý cắn chặt răng: “Vì sao con quái lại không nuốt chửng gã chứ?! Vương Siêu nói, con quái kia mới ăn được một cánh tay của gã thì trò chơi đột ngột kết thúc. Tất cả sáu người đều sống sót rời khỏi trò chơi. Cứ tưởng mọi chuyện đã qua, ai ngờ hai tên lén qua sông kia lại nhận ra đồng phục của Thị Bắc, nửa giờ sau bọn chúng đến tấn công trường học. Bọn chúng còn tìm thêm ba tên lén qua sông nữa, tổng cộng năm tên đến tập kϊƈɦ chúng tôi!”

Nam sinh nhỏ đỏ hồng hai mắt: “Bọn chúng nói muốn giết Vương Siêu, còn muốn mọi người giao Que Diêm Lớn ra. Ban đầu mọi người không định giao ra Que Diêm Lớn, bởi vì đó là phần thưởng Vương Siêu nỗ lực đạt được, tại sao phải đưa cho chúng chứ? Thế mà cả năm tên đó đều có dị năng, quá lợi hại. Bọn chúng đã giết chết một bạn học sinh, cho nên bọn em đành quyết định giao Que Diêm Lớn cho chúng. Nhưng chúng lại nói không phải chỉ mỗi que diêm là xong, tên lén qua sông bị cụt tay nói…nói Vương Siêu phải đền cho gã một cánh tay! Bọn em tất nhiên không đồng ý.”

“Bọn chúng tấn công tổng cộng hai lần, bọn em giết được hai khách lén qua sông, nhưng mà bọn Vương Siêu … còn có thầy Vương… thầy Vương nữa…”

Thầy Lý lại đưa Đường Mạch tới phòng vệ sinh của sân vận động, trêи mặt đất ngang dọc hai cái xác.

Ngoại trừ Trần San San, hai học sinh còn lại vừa thấy hai cái xác này tức khắc nhào lên, đỏ cả mắt, không ngừng giẫm đạp lên đầu chúng.

Thầy Lý nói: “Hiện tại mọi chuyện đã không còn đơn giản là có đưa que diêm hay không nữa. Bọn chúng đã chết hai người, chúng tôi cũng mất nhiều người như vậy, cả thầy Vương… Không giết bọn chúng, chúng tôi sẽ không yên lòng!”

“Giết bọn chúng!”

“Giết bọn chúng!”

Ngôn từ căm phẫn như vậy nói ra từ trong miệng hai đứa nhỏ, vô cùng chói tai.

Đường Mạch cũng không có ý định an ủi hay khuyên nhủ đám nhóc phải buông bỏ hận thù. Bởi vì thế giới này đã không còn là thế giới hoà bình như trước nữa. Không ai có thể bảo vệ đám nhóc ngoài chính bản thân chúng. Thế giới này quá mức tàn nhẫn, mười lăm tuổi cũng không còn nhỏ nữa, có lẽ nên sớm học được cách trưởng thành.

Kẻ ác vẫn luôn tồn tại trêи đời, rất nhiều nơi chiến tranh chưa bao giờ ngừng lại. Chỉ là lúc trước Trung Quốc quá hoà bình, mọi người an ổn sinh sống. Hiện tại kẻ ác hoành hành, việc duy nhất có thể làm chính là diệt trừ ác nhân, bảo vệ chính mình.

Đường Mạch cảm thấy vô cùng căm phẫn, cố gắng hít thật sâu để giữ bình tĩnh. Cậu ngước nhìn đồng hồ treo tường: “Hiện tại đã ba giờ sáng. Tổng cộng có năm khách lén qua sông, mọi người đã giết hai, còn lại ba tên. Nếu bọn chúng đủ thông minh thì tối nay sẽ không tập kϊƈɦ. Nhưng vì bảo đảm an toàn, chúng ta vẫn nên cử người canh cửa.”

Thầy Lý nói: “Chúng tôi còn lại sáu người. Kiều Phỉ Phỉ và Triệu Tử Ngang là người chơi chính thức, hai đứa đều có dị năng, thể lực cũng tốt hơn ngạch quân dự bị như chúng tôi. Triệu Tử Ngang hiện tại đang canh cửa.”

Đường Mạch: “Mọi người đều biết thế nào là người chơi chính thức, ngạch quân dự bị với khách lén qua sông sao?”

Cậu nghĩ chỉ có con chuột kia mới giải thích mấy cái này.

Trần San San từ đầu tới cuối vẫn luôn im lặng, chợt lên tiếng: “Hôm nay, mười ba người bọn em tiến vào sáu trò chơi khác nhau. Dù trò chơi không giống nhau, nhưng có một điểm giống. Đó là bọn quái trong Hắc Tháp sẽ thông báo cho tất cả mọi người biết là có ba dạng người chơi. Có điều, chúng lại không giải thích ý nghĩa của từng dạng. Nhờ anh Lê Văn giải thích thì bọn em mới hiểu được.”

“Thật ra trước ngày hôm nay, bọn em cũng đã biết hai dạng là người chơi chính thức cùng với ngạch quân dự bị rồi.”

“Sao có thể biết được?” Đường Mạch ngạc nhiên hỏi.

Nữ sinh vẫn luôn rụt rè đứng sau mọi người lên tiếng: “Là em. Em là người chơi chính thức, dị năng của em không hữu dụng như Triệu Tử Ngang. Em chỉ có thể nhìn ra thân phận của người khác.”

Đường Mạch sửng sốt: “Em có thể nhìn ra thân phận của người khác?”

Cô bé gật đầu: “Vâng. Em nhìn thấy dòng chữ lơ lửng trêи đầu mỗi người. Sau khi trò chơi chính thức bắt đầu, em nhìn thấy trêи đầu Triệu Tử Ngang có bốn chữ “người chơi chính thức”, còn trêи đầu những người khác trong trường là “ngạch quân dự bị”. Nhưng dị năng của em một ngày chỉ có thể sử dụng năm lần, nên chỉ soi được thân phận của năm người. Hết năm người, dòng chữ trêи đầu những người khác sẽ tự động biến thành mosaic.”

Đường Mạch: “Vậy vừa rồi ở cổng trường, em không thấy được thân phận của anh sao?”

Cô bé lắc đầu: “Thật kỳ lạ, rõ ràng hôm nay em chưa dùng dị năng, nhưng em lại không thấy được thân phận của anh. Trêи đầu anh cũng là mosaic.”

Đường Mạch nghĩ nghĩ: “Dị năng của em có yêu cầu kϊƈɦ hoạt gì không?”

“Không, em chỉ cần nhìn là được.”

Đường Mạch: “Em thử chạm vào tay anh, xem có thể kϊƈɦ hoạt được dị năng không.”

Cô bé lại gần sờ sờ tay Đường Mạch, sau đó ngẩng đầu: “A! Thấy được rồi! Người chơi chính thức! Sao kỳ vậy, sao vừa rồi em lại không thấy mà phải chạm vào tay anh mới thấy? Lúc em nhìn Triệu Tử Ngang, với cả đám lén qua sông kia nữa, chỉ cần nhìn là thấy.”

Câu hỏi này Đường Mạch cũng không biết trả lời sao.

Nam sinh phụ trách dựng lại bẫy rập cùng với tiểu mập mạp đã trở lại: “Thầy, chúng em đã sắp xếp lại bẫy rồi. Triệu Tử Ngang nói nó sẽ ở lại canh cửa, kêu em về ngủ trước.”

“Người chơi chính thức và khách lén qua sông đều có dị năng, tố chất thân thể tốt hơn nhiều so với ngạch quân dự bị.” Trần San San đột nhiên mở miệng, mọi người nhìn về phía nhóc, nhóc lại nhìn Đường Mạch: “Anh có thể… nói ra dị năng của anh là gì không? Nếu anh không muốn nói chi tiết, bọn em có thể hiểu được. Nhưng em muốn biết, anh có đồng ý ở lại hỗ trợ hay không? Dị năng của anh là dạng bị động giống với Phỉ Phỉ, hay có thiên hướng công kϊƈɦ giống với Triệu Tử Ngang?”

Đường Mạch yên lặng nhìn Trần San San, một lúc sau mới nói: “Dị năng của anh không có tính công kϊƈɦ, nhưng anh sẽ ở lại đây.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Phương Đông hửng nắng, mặt trời ló rạng.

Sắc trời dần sáng, thần kinh vẫn luôn căng chặt của thầy Lý cùng đám nhóc cuối cùng cũng thả lỏng.

Thầy Lý: “Ban ngày bọn chúng hẳn sẽ không tấn công nên chúng ta có thể an tâm nghỉ ngơi. Tôi đi gọi Triệu Tử Ngang về, thằng nhóc đã cả đêm không ngủ rồi.”

Đường Mạch đi tới hành lang sân vận động nhìn năm cỗ thi thể. Cậu nhìn từng người từng người một, mặt không lộ ra cảm xúc gì, nhưng bước chân lại thả rất chậm.

“Anh trở thành người chơi chính thức như thế nào?”

Đường Mạch ngẩng đầu, thấy Trần San San tới gần, đứng tựa lưng lên tường nhìn cậu.

Đường Mạch trầm mặc một lát: “Ngày thứ ba của Địa Cầu Online, anh tham gia một trò chơi của Hắc Tháp, và đã thắng. Đó là một trò chơi đối kháng 1v1, người chơi còn lại chính là ba của em.”

Trần San San cả người chợt cứng ngắc, nhưng rất nhanh thả lỏng: “Anh không cần cảm thấy áy náy.”

“Anh không cảm thấy áy náy.”

Trần San San nhìn Đường Mạch.

Đường Mạch: “Là ba em kéo anh vào trò chơi đó. Tuy rằng không tham gia trò chơi có lẽ anh cũng biến mất, nhưng hiện tại anh đã hoàn thành di nguyện của ba em, xác nhận em vẫn đang an toàn. Trò chơi kia một trong hai người phải biến mất. Anh cũng từng áy náy, nhưng hiện tại nhìn thấy em còn sống, anh lại không thấy áy náy nữa. Anh nghĩ, ba em cũng sẽ không trách anh.”

Trần San San nhìn cậu một hồi lâu, cười nói: “Anh lạ thật đấy.”

Cô nhóc thấp hơn Đường Mạch một cái đầu, nhưng lời nói ra lại rất chín chắn.

Đường Mạch: “Em rất thông minh.”

Trần San San: “Thành tích của em bình thường luôn trong top 10, đạt giải nhất Olympic và giải nhất cuộc thi tin học quốc gia, thường xuyên là đại diện cho trường tham gia các cuộc thi về kiến thức.”

“Sau khi có Địa Cầu Online, tố chất thân thể của ngạch quân dự bị cũng được tăng cường nên có vẻ em cũng thông minh hơn một chút. Anh có biết ngạch quân dự bị xuất hiện như thế nào không?”

Đường Mạch: “Không biết.”

Người chơi chính thức là người thắng cuộc trong trò chơi mở màn 3 ngày của Hắc Tháp, khách lén qua sông là kẻ giết người trong 3 ngày đó.

Còn ngạch quân dự bị thì sao?

“Sau khi kết thúc ba ngày mở màn, bọn em chỉ còn lại có mười tám người. Trong đó, chỉ có Triệu Tử Ngang và Kiều Phỉ Phỉ là người chơi chính thức, tất cả mười sáu người còn lại đều là ngạch quân dự bị. Em đã kỹ càng hỏi thăm những chuyện xảy ra trong ba ngày của bọn họ, phát hiện có điểm giống nhau.”

Đường Mạch không tiếp xúc với nhiều người như vậy, cho nên cậu vẫn chưa có điều kiện thăm dò về ngạch quân dự bị. Trần San San biết kha khá ngạch quân dự bị nên có nhiều cơ hội tìm hiểu hơn Đường Mạch.

Thế nhưng, một đứa nhóc lại có thể nghĩ đến chuyện đi tìm hiểu cặn kẽ mấy thứ này, hơn nữa còn tìm được đáp án, đúng là khiến người khác phải giật mình.

“Tính cả em, mười sáu người dự bị này trong vòng 3 ngày cũng từng chơi trò chơi, và thắng trò chơi đó.”

“Không phải trò chơi của Hắc Tháp, chỉ là trò chơi bình thường mà thôi. Bao gồm chơi game trêи máy tính, trêи di động, hoặc mấy trò khác ngoài đời. Trong đó thầy Lý là đặc biệt nhất, thầy ấy không chơi trò chơi, nhưng lại thắng trong một vụ cá cược với một thầy giáo khác.”

Đường Mạch nhíu mày: “Không đơn giản như vậy. Nếu như chỉ cần thắng một trò chơi, thì sau 3 ngày không thể chỉ còn mỗi bốn trăm triệu người được.”

Trần San San gật đầu: “Phải, chắc chắn không đơn giản như vậy. Lấy em làm ví dụ, trong 3 ngày đó em có lúc thắng nhưng cũng có lúc thua. Em sống, còn người thắng em lại biến mất. Em đã dò hỏi kỹ càng, phát hiện những người còn sống đều đã từng được đối thủ chính miệng thừa nhận “Tôi bị loại rồi!”.”

Đường Mạch ngạc nhiên: “Chính miệng thừa nhận bị loại?”

“Phải, chính miệng thừa nhận bị loại. Hắc Tháp vào ngày 15 đã thông báo tới toàn thế giới “Địa Cầu Online”, bắt con người phải loại bỏ lẫn nhau. Không ai hiểu thế nào là loại bỏ, nhưng mấy từ này có lẽ đã ám ảnh không ít người. Bình thường khi chơi một trò chơi, người ta sẽ nói “Tôi thua rồi” hơn là nói “Tôi bị loại rồi”. Chính là vì hai từ “loại bỏ” của Hắc Tháp nên rất nhiều người đã ghim chữ “loại” vào trong đầu. Có thể chỉ là nói đùa, cũng có thể chỉ là thuận miệng.”

Đường Mạch chưa từng nghĩ sự tình sẽ đơn giản như vậy.

Trần San San: “Nhưng đấy có lẽ cũng chỉ là một cách để trở thành ngạch quân dự bị. Trong mười sáu ngạch

quân dự bị, có hai học sinh không được đối thủ chính miệng thừa nhận “bị loại”, nhưng vẫn trở thành ngạch quân dự bị. Quá ít người nên em cũng chỉ phân tích được đến vậy.”

“Vậy đã rất giỏi rồi.” Đường Mạch rất ít khi khen người khác.

Trần San San cúi đầu, nhìn năm cỗ thi thể trêи mặt đất, bọn họ có người là thầy cũng có người là bạn cùng lớp. Dù không quen hết cả năm người, nhưng lại tận mất chứng kiến cái chết của cả năm người họ.

“Bọn chúng nhất định sẽ tấn công vào đêm nay.”

Đường Mạch: Ừ, hẳn là đêm nay.”

“Em muốn giết chúng, em muốn sống.”

Trước tiên giết chúng, sau đó tiếp tục sống sót.

Đường Mạch nghiêm túc nhìn con nhóc thấp bé trước mặt, gật đầu: “Được! Giết chúng, tiếp tục sống.”

Trần San San bị thầy Lý gọi đi hỗ trợ mấy việc. Lê Văn bước tới: “Hôm qua cậu tới thật không đúng lúc, tại vì buổi tối là thời gian nguy hiểm nhất. Trần San San kia là con nhóc vô cùng thông minh, nó không chỉ thiết kế bẫy rập ở trước cửa phòng bảo vệ, mà còn dùng một sợi dây cước rất nhỏ chăng ngang cửa sắt. Chỉ cần có người bước vào thì đều sập bẫy. May là cậu phi vào từ cửa sổ, nếu không chắc chắn sẽ rớt xuỗng bẫy.”

“A đúng rồi, sao cậu lại biết ở đó có bẫy hay vậy?”

“Tôi tìm được một tấm bản đồ Thượng Hải trong hiệu sách, trêи đó có ký hiệu vị trí và diện tích của trung học Thị Bắc, trường này thực sự rất rộng.”

Lê Văn không hiểu lắm: “Trường cũ của tôi đúng là một trong bốn ngôi trường nổi danh nhất Thượng Hải, diện tích không nhỏ. Nhưng như vậy thì làm sao?”

Đường Mạch nhìn hắn: “Trung học không giống với tiểu học, phần lớn trường trung học đều có căng tin hoặc ki-ốt bán quà vặt trong sân trường. Giống như trường đại học, thậm chí có trường còn có cả siêu thị. Hiện tại mới có vài ngày qua đi, trong trường học có siêu thị, học sinh không thể nào thiếu đồ ăn nước uống được. Tôi cố tình nói mình có đồ ăn muốn cho tiểu mập mạp, nếu thằng nhóc không cần, đó là chuyện bình thường. Nhưng thằng nhóc lại nói cần, vậy khẳng định có gì đó mờ ám.”

Nhóc mập mạp Triệu Tử Ngang vừa lúc đi vào sân vận động, gãi gãi đầu: “A, em vốn muốn lừa anh vào bẫy, hóa ra từ đầu tới cuối là anh gạt em?”

Đường Mạch: “Em còn nhỏ, về sau muốn gạt người thì phải suy nghĩ trước xem có hợp lý hay không đã.”

Tiểu mập mạp mờ mờ mịt mịt gật đầu.

Lê Văn nói giỡn: “Cậu thế mà lại dạy một thằng nhóc lớp tám đi gạt người.”

Đường Mạch nhún nhún vai, nhìn tiểu mập mạp: “Nghe Trần San San nói, dị năng của em là loại tấn công, có thể nói cụ thể không? Những cái đinh anh đụng phải trêи đường cũng là do em làm?”

Triệu Tử Ngang ngồi xuống, thành thật nói: “Đúng vậy, là dị năng của em. Em với Kiều Phỉ Phỉ là người chơi chính thức, đừng nhìn Kiều Phỉ Phỉ thấp bé, thể chất và tinh thần của bọn em còn tốt hơn cả thầy Lý đấy. Vì Kiều Phỉ Phỉ là con gái, cho nên em mới xung phong đi canh gác, đề phòng đám người xấu ban đêm đánh lén. Trần San San nói 11 giờ đêm đến 2 giờ sáng, những người kia có khả năng sẽ tới. Anh vừa vặn lại tới đúng lúc ấy, nên em mới nghĩ anh là người xấu, ra tay xử lý anh”. Thằng nhóc xoa xoa gáy: “Thực xin lỗi, thiếu chút nữa hại anh rồi.”

“Không sao. Em có thể hại được anh thì cũng là bản lĩnh của em.” Cái Đường Mạch quan tâm hơn cả là: “Đèn đường đều do em làm vỡ sao?”

Tiểu mập mạp gật đầu: “Đúng vậy, San San bảo em đánh vỡ. San San nói rải thuỷ tinh ở mặt đường, khi có người giẫm lên sẽ phát ra tiếng động. Sau khi em trở thành người chơi chính thức, thính lực cực kỳ tốt, chỉ cần có người giẫm lên từ xa là em có thể nghe thấy ngay.”

“Vậy dị năng của em là gì?”

“Có thể xem như là dịch chuyển không gian? Em cũng không rõ lắm. Em có thể dịch chuyển đồ vật trong phạm vi 100 mét. Nhưng dị năng của em không đủ mạnh, không di chuyển được đồ vật quá nặng. Đại khái ví dụ em muốn di chuyển một con dao, tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều.”

Đường Mạch thấy một con dao lắc lư bay lên từ dưới mặt đất, bay tới trước mặt cậu. Đường Mạch cầm lấy con dao.

Triệu Tử Ngang đỏ mặt: “Chính là như vậy, vô cùng chậm, căn bản không tấn công được. Nhưng nếu là mấy thứ rất nhỏ, rất nhẹ như cái đinh hoặc cây kim thì…”

Vèo!

Một cái kim dài bằng ngón tay út trong nháy mắt xuất hiện trước mắt Đường Mạch, cậu nhanh chóng nghiêng đầu. Kim nhọn lơ lửng trước mắt Đường Mạch, không tiếp tục tiến về phía trước. Với thị lực hiện tại của Đường Mạch, cậu hoàn toàn có thể nhìn thấy đường bay của cây kim rất nhỏ này, nhưng điều kiện cần là phải biết trước. Nếu không hề phòng bị, Đường Mạch cũng khó thoát.

Triệu Tử Ngang nhìn động tác nhanh như chớp của Đường Mạch, kinh ngạc nói: “Tốc độ phản ứng của anh quá nhanh, còn nhanh hơn cả em với Kiều Phỉ Phỉ.”

Đường Mạch vươn tay cầm lấy cây kim: “Cho nên em mới phải dùng đinh với kim để tấn công người khác?”

Triệu Tử Ngang gật đầu.

Đường Mạch đã hiểu rõ dị năng của thằng nhóc lớp 8 này.

Xác thật là một dị năng có sức tấn công rất mạnh, đáng tiếc mới chỉ dịch chuyển được vật quá nhỏ, tốc độ còn chưa đủ nhanh, ít nhất là Đường Mạch tránh thoát được. Nếu thằng nhóc có thể dùng tốc độ lớn hơn di chuyển một con dao nhỏ, đám khách lén qua sông kia cũng không có cơ hội tới lần thứ hai.

Đường Mạch cầm cây kim nhìn về phía tiểu mập mạp: “Về sau đừng tùy tiện nói dị năng của mình cho người khác.”

Triệu Tử Ngang: “Á?”

Đường Mạch: “Phải biết nghĩ xa hơn.”

Triệu Tử Ngang: “…”

Không phải anh vừa bảo tôi nói sao hả?!!

Tiểu mập mạp chưa bị ai xoay như chong chóng như vậy, ủy khuất đi ra chỗ khác.

Lê Văn bất đắc dĩ nói: “Đường Mạch, cậu bắt nạt trẻ con.”

Đường Mạch mặt không đổi sắc: “Tôi giúp thằng nhóc trưởng thành.”

Lê Văn thế mà lại cảm thấy đó là một lý do hết sức hợp lý.

Ban ngày, đám người Đường Mạch tập trung hết ngoài cổng trường sắp xếp thêm vài cái bẫy. Có dị năng của tiểu mập mạp, mọi việc cũng thuận lợi hơn rất nhiều. Trần San San cũng nhân dịp giải thích tỉ mỉ lại cho Đường Mạch về dị năng của ba khách lén qua sông còn lại.

“Bỏ qua hai tên lén qua sông đã chết, bởi vì dị năng của bọn hắn rất nhảm, cho nên mới nhanh chết. Còn lại ba tên, trong đó có hai tên dị năng đặc biệt nguy hiểm, còn có một tên chưa rõ dị năng. Em sẽ nói về dị năng không rõ ràng kia trước.”

“Dị năng của tên đó là… “Trồng hoa”. Thầy Lý tận mắt nhìn thấy nơi gã đi qua, hoa đột nhiên nở rộ. Chỉ là mấy loại hoa bình thường như hoa hồng hay nguyệt quý gì đó thôi. Giao chiến hai lần, gã không thể hiện bất kỳ năng lực đặc biệt nào cả. Nhưng mà, tốc độ của gã nhanh lắm, hơn nữa hình như còn biết chút kỹ xảo thực chiến, tấn công đặc biệt hung ác. Gã bị cụt một cánh tay, chính là kẻ muốn cướp que diêm của Vương Siêu trong Hắc Tháp.”

Đường Mạch từng thấy qua các loại dị năng kỳ quái, ngay cả Sổ dị năng thô bỉ của cậu cũng rất kỳ lạ, cơ mà dị năng trồng hoa thì…Đường Mạch không có ý kiến, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ buông lỏng cảnh giác.

Trần San San: “Còn có hai tên có dị năng rất nguy hiểm. Trong đó có một tên biết phun lửa.”

“Phun lửa?” Đường Mạch lần đầu tiên nghe được dị năng vừa kỳ quái vừa hợp với lẽ thường như vậy.

Trong rất nhiều phim truyền hình, các nhân vật có dị năng phần lớn đều dùng phép thuật, ví dụ như phun nước hay phun lửa. Đường Mạch lúc nhàm chán ở thư viện cũng từng đọc một vài cuốn tiểu thuyết, trong đó đa phần dị năng được phân loại theo kim mộc thủy hỏa thổ. Dị năng quái dị sinh ra từ Hắc Tháp lại hiếm khi nào thấy.

“Phải, gã phun lửa từ trong miệng. Em đã nhìn rất kỹ, cứ mỗi ba phút gã có thể phun lửa một lần. Ngọn lửa có nhiệt độ rất lớn, dù không thể tan chảy sắt thép, nhưng có thể nung chảy được cẩm thạch. Hôm qua quá tối nên anh không thấy, trước cửa trường bọn em có cái biển đá ghi bốn chữ “Trung học Thị Bắc”, có hai chữ đã bị lửa của hắn nung chảy. Nhiệt độ nóng chảy của sắt trêи dưới 1500 độ C, nhiệt độ nóng chảy của đá cẩm thạch khoảng chừng 800 độ C, em nghĩ ngọn lửa hắn phun ra tầm 1000 độ C đổ lại.”

Chính xác là một dị năng cực kỳ nguy hiểm!

“Vậy gã còn lại thì sao?” Đường Mạch nghiêm túc.

“Gã còn lại… có súng.”

“Súng?” Vẻ mặt Đường Mạch cứng ngắc.

Luật pháp của Trung Quốc cấm dùng súng, dân thường không thể sở hữu súng. Nhưng trêи có chính sách thì dưới có đối sách, Trung Quốc cũng từng xuất hiện vài vụ trọng án giết người bằng súng. Mấy năm trước còn có một tên tội phạm giết người hàng loạt dùng súng để gây án.

Khách lén qua sông tất nhiên đã từng giết người. Nhưng giết người cùng dùng súng bắn chết người không giống nhau. Tội phạm gây án bằng súng phần lớn là những kẻ hung tàn giết người không ghê tay, không phải tội phạm giết người bình thường, hơn nữa bọn chúng còn có cách mua được súng.

Trần San San lắc đầu: “Không ghê gớm như vậy đâu. Triệu Tử Ngang thích chơi game online, khá quen với mấy loại súng ống. Bạn ấy nói súng của gã đó là súng chuyên dụng của cảnh sát, hẳn là gã cướp được trong cục cảnh sát sau khi trò chơi bắt đầu.”

Trần San San: “Có súng không kinh khủng, cái kinh khủng chính là dị năng của gã kìa. Gã có được số đạn không giới hạn.”

Đường Mạch càng nghe càng thấy căng thẳng.

“Triệu Tử Ngang nói, súng của cảnh sát có 8 viên đạn, nhưng hôm qua gã kia đã bắn ít nhất 30 phát đạn. Không đổi súng cũng không thay băng đạn. Bọn em không biết dị năng của gã có thể bắn ra bao nhiêu viên đạn, nên vẫn luôn dự trù cho tình huống xấu nhất -gã có vô hạn viên đạn.”

Đường Mạch nhíu mày: “Người chơi chính thức có tố chất cơ thể rất cao, da thịt cứng rắn, có thể chịu được dao kiếm nhưng tạm thời chưa thể đỡ được súng đạn. Trúng phải ba phát đạn sẽ mất đi sức chiến đấu. Ngạch quân dự bị lại càng không thể.”

“Vâng, bọn em biết.”

Đường Mạch suy tư hồi lâu: “Anh có thể dùng Que Diêm Lớn không?”

Cậu vừa dứt lời, tiểu mập mạp vội vã ôm Que Diêm Lớn tới đưa cho Đường Mạch: “Đã sớm chờ anh nói những lời này. Chúng ta có ba người chơi chính thức, tố chất thân thể mạnh hơn những người khác. Em cảm thấy anh còn mạnh hơn cả em. Trần San San nói thứ này để anh dùng là tốt nhất.”

Đường Mạch khẽ giật mình, nhìn Trần San San.

Sắc mặt cô nhóc rất nghiêm túc, y hệt bà cụ non: “Thứ này nhất định rất lợi hại.”

Đường Mạch cười: “Ở trong tay anh, nó sẽ càng lợi hại.” Nói xong, Đường Mạch đem Que Diêm Lớn quen thuộc này ấn lên cổ tay mình. Que diêm trong nháy mắt biến mất, cổ tay của cậu lại xuất hiện một hình xăm có hình que diêm đầu đỏ.

Trần San San cùng tiểu mập mạp kinh ngạc trợn tròn mắt.

Đường Mạch: “Dị năng của anh.”

Tiểu mập mạp chợt nhận ra: “Có thể dùng như ám khí! Thật sự là quá tốt!”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt trời lặn dần. Ban ngày mọi người còn có chút thả lỏng, càng tới tối tinh thần càng căng chặt.

Đường Mạch bước đến bên cạnh Kiều Phỉ Phỉ. Nữ sinh lớp 9 này đang cầm trong tay một con dao làm bếp lấy từ căng tin trường, trêи người còn buộc thêm một cây gậy. Dù là con gái, nhưng Kiều Phỉ Phỉ cũng là người chơi chính thức, cho nên sức lực lớn hơn cả thầy Lý.

“Không cần gậy đâu, dùng dao là đủ rồi. Vóc dáng em không đủ cao, dùng gậy không xuất ra toàn lực được, buộc trêи người sẽ vướng víu. Em thích hợp với vũ khí nhẹ hơn.” Đường Mạch nói: “Đưa gậy cho anh đi.”

Kiều Phỉ Phỉ nghĩ nghĩ, gỡ gậy trêи lưng xuống đưa cho Đường Mạch: “Vâng.”

Đường Mạch cầm gậy, lập tức cảm nhận được một luồng năng lực kỳ lạ y như dự đoán. Cậu đến một chỗ vắng vẻ, từ trong không khí lấy ra Sổ dị năng.

[Dị năng: Tìm nha tìm nha tìm bằng hữu

Người sở hữu: Kiều Phỉ Phỉ (Người chơi chính thức)

Loại hình: Đặc thù

Công năng: Kiểm tra thân phận người chơi

Cấp bậc: Cấp 1

Hạn chế: Mỗi ngày chỉ có thể nhìn được được thân phận của 5 người, nếu đối tượng bị kiểm tra có dị năng mạnh hơn bản thân thì không thể trực tiếp kiểm tra được

Ghi chú: Quá rác rưởi, không thèm ghi chú]

Hoá ra dị năng của Đường Mạch mạnh hơn dị năng của Kiều Phỉ Phỉ, cho nên Kiều Phỉ Phỉ mới không thể trực tiếp nhìn ra thân phận của Đường Mạch mà phải thêm một bước đụng chạm cơ thể nữa?

Đường Mạch đọc tiếp.

[Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: Mỗi ngày có thể kiểm tra được thân phận của một người. Dị năng này quá rác rưởi, Đường Mạch có không trả tiền ta cũng không nói gì đâu.]

Đường Mạch vừa rồi là cố tình muốn thu thập dị năng của Kiều Phỉ Phỉ.

Hôm qua cậu thu được dị năng của Lý Bân, lờ mờ cảm thấy tố chất thân thể của mình hình như mạnh hơn lúc trước. Mắt có thể nhìn được xa hơn, tốc độ phản ứng nhanh hơn, sức lực lớn hơn nữa.

Trước khi có dị năng của Lý Bân, Đường Mạch không dám chắc là mình có thể tránh được cái đinh của tiểu mập mạp. Vừa rồi cậu muốn thử xem, sau khi thu thập dị năng của người khác, ngoài việc có được dị năng, có phải sức lực cũng được tăng cường hay không?

Kết quả giống hệt với những gì Đường Mạch nghĩ.

Đường Mạch nắn bóp cây gậy trong tay. Năm ngón tay dùng sức ấn xuống, trêи thân gậy bất chợt xuất hiện năm dấu tay mờ mờ.

Nếu như thu thập dị năng của người khác có thể tăng cường sức chiến đấu, vậy thì…

Đường Mạch đi đến bên cạnh tiểu mập mạp: “Anh hơi đói, tiểu mập mạp, bánh mì này cho anh nhé?”

Triệu Tử Ngang đang gặm bánh mì bổ sung thể lực, chuẩn bị đại chiến. Thằng nhóc càm ràm: “Bên kia còn nhiều lắm, anh lấy cái khác ăn đi.”

Đường Mạch mặt dày: “Anh thích bánh của em, vị này còn mỗi một cái thôi.”

Tiểu mập mạp rất ngoan, rầu rĩ đưa bánh mì cho Đường Mạch.

Lê Văn: “Aizz Đường Mạch, cậu còn tranh ăn với trẻ con à?”

Đường Mạch không trả lời Lê Văn, sắc mặt cũng có chút khó coi.

Cậu lấy bánh mì của tiểu mập mạp mà không đưa tiền, nhưng lại không có được dị năng của thằng nhóc?!

Thế là thế nào?

Đường Mạch vẫn không chịu từ bỏ ý định. Dị năng của tiểu mập mạp rất có tính công kϊƈɦ, nếu cậu thu được thì sau này sẽ là một sự trợ giúp rất lớn.

Đường Mạch lại tới chỗ tiểu mập mạp xin mấy cái bánh quy, sau đó lại xin một hộp sữa. Đồ ăn của người khác Đường Mạch không chịu, phải của tiểu mập mạp mới chịu. Tiểu mập mạp tái cả mặt, khóc không ra nước mắt: “Sao anh cứ nhìn chằm chằm em thế?!”

Đường Mạch xanh mặt: “… cho xin thêm cái bánh quy nữa đi.”

Tranh ăn với tiểu mập mạp hai hộp bánh quy, một cái bánh mì, một hộp sữa bò, Đường Mạch căng cả bụng rồi mà vẫn không thu được dị năng của thằng nhóc.

Những người khác đều bị màn giằng co quái dị này chọc cười, trước cuộc chiến hiếm khi được cùng nhau cười một trận như vậy.

Trần San San lại nhìn Đường Mạch như đang suy tư gì đó. Lúc Đường Mạch quyết định bỏ cuộc xoay người rời đi, Trần San San cầm một hộp bánh quy nhanh chóng đuổi theo.

Con nhóc vừa lùn vừa gầy, lớn lên cũng không tính là xinh, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Nó nhìn Đường Mạch: “Anh muốn lấy đồ vật của người khác sao? Có phải có liên quan tới dị năng của anh không? Vậy em tặng đồ vật cho anh thì thế nào, như vậy có phải anh sẽ càng mạnh hơn không?”

Đường Mạch giật mình.

Sao lại thông minh như vậy hả? Đoán chuẩn vậy?

Trần San San không có dị năng, Đường Mạch cầm đồ con nhóc đưa sợ là cũng chẳng được gì. Nhưng nó lại vô cùng nghiêm túc chăm chăm nhìn Đường Mạch, hai tay dâng lên hộp bánh quy, cắn răng nói: “Em tặng anh, anh nhất định phải giết bọn chúng. Giết được bọn chúng, dù là cái gì em cũng cho anh.”

Đường Mạch vừa định từ chối, nghe xong câu này cậu lại im lặng, nhận lấy bánh quy của con nhóc. Khoảnh khắc ngón tay vừa chạm vào bánh quy, Đường Mạch trợn tròn mắt. Sổ dị năng lúc nãy Đường Mạch lấy ra vẫn chưa thả lại vào không khí mà nhét vào ba lô, lúc này tiện lấy ra xem luôn.

[Dị năng: Siêu trí tuệ

Người sở hữu: Trần San San (Ngạch quân dự bị )

Loại hình: Di truyền

Công năng: Khai phá tiềm năng của bộ não, siêu trí tuệ, siêu nhạy bén

Cấp bậc: Cấp 3

Hạn chế: Độ chuẩn xác của phán đoán cao nhất là 50%, không thể tăng cường thể lực

Ghi chú: Vì sao ta luôn đoán đúng mọi việc? Hỡi phàm nhân, bởi vì ta thông minh hơn ngươi A ha ha ha ha ha.]

[Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: Độ chuẩn xác của phán đoán là 10%. Con mẹ nó Đường Mạch như chó ngáp phải ruồi thế à? Có thể, có thể chứ, hắn có thèm đưa tiền đâu!]

“Thế nào?” Trần San San hỏi.

Đường Mạch cúi đầu nhìn con nhóc.

Chuột chũi đã từng nói, người chơi chính thức và khách lén qua sông chắc chắn có dị năng, ngạch quân dự bị cũng có thể có được dị năng.

Hoá ra là như thế này, khó trách con bé lại thông minh như vậy.

“Anh nhất định sẽ giết bọn chúng.”

Trần San San: “Được! Giết bọn chúng, báo thù!”

Đoàng!

Một tiếng súng chói tai xé toạc màn đêm yên tĩnh, Đường Mạch xoay người đẩy thầy Lý đang đứng sau lưng mình sang một bên. Trong mắt Đường Mạch, một viên đạn màu bạc bay chậm rãi bay tới chỗ thầy Lý vừa đứng. Thực tế là viên đạn phá gió lao tới, Đường Mạch nhanh chóng nhìn nơi viên đạn được bắn ra, ánh mắt ngưng tụ.

Đường Mạch hô lớn: “Tiểu mập mạp, đánh vỡ tất cả đèn trong sân vận động đi!”

“Được!”

Đinh ốc vùn vụt bay ra, đâm thủng toàn bộ bóng đèn trong sân.

Bóng tối bao trùm tất cả.

Lê Văn ngạc nhiên hỏi: “Đường Mạch, cậu làm gì thế?”

Đường Mạch ngồi xuống, thật nhanh vẽ một vòng tròn trêи mặt đất. Sắc trời quá tối, những người khác chỉ thấy Đường Mạch đột nhiên ngồi xuống, lại không biết cậu đang làm gì. Đường Mạch đứng lên, nhàn nhạt nói: “Vẽ một vòng tròn, nguyền rủa hắn.”

—————–

Meo Meo:

Trong bản gốc, lúc Mạch Mạch vào sân vận động thì thấy tất cả là 6 cỗ thi thể. Nhưng mà:

Thầy Lý nói sau 3 ngày mở màn: có 2 thầy + 16 trò = 18 người.

Sau đó, 5 đứa nhóc được đón, tức là còn: 2 thầy + 11 trò = 13 người

Lê Văn nói: Sau khi công tháp, có 2 học sinh không ra được, 9 học sinh ra được. Như vậy là còn: 2 thầy + 9 trò = 11 người.

Sau khi bị khách lén qua sông tấn công, thầy Lý nói chỉ còn lại 6 người gồm: 1 thầy + 5 trò (San San, Phỉ Phỉ, tiểu mập mạp, nam sinh cao canh cửa cùng tiểu mập mạp, nam sinh khác đi vào cùng bọn San San)

Vậy là: 11- 6 = 5 người bị chết thôi chứ nhỉ. 5 người chết mà có 6 cái xác, không lẽ lại có 1 người không biết ở đâu ra tự dưng nhảy vào trường chết?😂 Cho nên mình sửa lại là 5 cái xác cho hợp lý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN