Địa Cầu Online - Chương 208
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Địa Cầu Online


Chương 208


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Pingpong1105

Đường Mạch vội vàng tỉnh táo lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hắc tháp, thử lại một lần nữa.

Nhưng mà kết quả vẫn không thay đổi. Tòa tháp tối đen vẫn cự tuyệt thỉnh cầu công tháp của Đường Mạch, đến khi hắn thử đến lần thứ ba, giọng nói bằng phẳng của Hắc tháp vang lên bên tai hai người: “Ding dong! Điều luật thép thứ hai của Hắc tháp: từ 6 giờ- 18 giờ là thời gian trò chơi. Hiện tại thời gian trò chơi đã qua, mời người chơi ngày mai lại đến công tháp!”

Đường Mạch nheo mắt, liếc mắt với Phó Văn Đoạt.

Hai người nhanh chóng rời khỏi bên dưới Hắc tháp, tìm một nơi an toàn để ẩn nấp.

Đường Mạch ngẩng đầu nói: “Thời gian không có vấn đề, chúng ta vẫn xin công tháp trong thời gian trò chơi, không hề vượt quá thời gian hạn chế.”

Phó Văn Đoạt suy tư một lát, ra quyết định: “Quay về Thiên Tuyển trước.”

Mười phút sau, hai người đi tới trường trung học số 80.

Lúc nhìn thấy Trần San San và Phó Văn Thanh, hai đứa nhóc đang ăn đồ hộp. Thiên Tuyển thân là tổ chức khách lén qua sông mạnh nhất Bắc Kinh, tài nguyên đương nhiên sẽ tốt hơn so với những kẻ tự do không tổ chức như Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Lí Diệu cũng sẽ không bạc đãi hai đứa trẻ, thấy hai người Đường Mạch trở về, Phó Văn Thanh kinh ngạc nói: “Ơ, không công tháp ạ?” Cậu nhóc không cho rằng Phó Văn Đoạt và Đường Mạch sẽ công tháp xong tầng sáu nhanh như vậy, bởi vì Hắc tháp vẫn chưa thông báo tên ai.

Trần San San trực tiếp đặt hộp thức ăn xuống, đi đến, vẻ mặt nghiêm túc: “Là do xảy ra chuyện gì nên không thể công tháp sao ạ?”

Đường Mạch nặng nề gật đầu: “Hắc tháp nói số liệu sai lầm, không thể công tháp.”

Sau đó, hai người đem chuyện phát sinh bên dưới Hắc tháp kể cho Trần San San nghe.

Nữ sinh tóc ngắn xoa cằm, tự hỏi một lát, cũng phỏng đoán giống Đường Mạch: “Không có quan hệ với thời gian trò chơi, các anh lựa chọn công tháp trong thời gian chính xác. Chắc là vấn đề nằm ở Hắc tháp.” Dừng một chút, Trần San San hỏi: “Là tất cả trò chơi đều không thể tiến vào, hay là chỉ mỗi trò chơi công tháp?”

Vấn đề này không hề nhỏ.

Hắc tháp chưa từng cấm người chơi tiến hành công tháp.

Điều thứ hai trong ba điều luật thép là hạn chế duy nhất Hắc tháp đưa ra đối với người chơi. Nhìn qua rất kỳ quái, là 6 giờ đến 18 giờ, nhưng trên thực tế, chia địa cầu ra làm bán cầu Bắc và bán cầu Nam. Hàng năm có hai lần, thời gian mặt trời mọc và lặn ở bán cầu Nam đều là 6 giờ cùng 18 giờ. Ngoài ra, ở khu xích đạo thời gian mặt trời mọc mặt trời lặn vĩnh viễn là 6 và 18 giờ.

Nói cách khác, Hắc tháp dựa theo thời gian phù hợp với từng khu, như khu Trung Quốc thì cứ theo múi giờ Bắc Kinh, quy định mặt trời mọc là bắt đầu trò chơi, mặt trời lặn là chấm dứt trò chơi.

Toàn bộ thế giới đều như thế.

Chỉ cần không trái với quy định thì ai cũng có thể công tháp.

Lí Diệu cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cô lập tức liên hệ với thành viên của Thiên Tuyển. Một nam nhân thấp gầy đi vào phòng học, tiến tới nói mấy câu bên tai Lí Diệu. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã nghe thấy lời của nam nhân này, nhưng thính lực của hai đứa nhỏ còn chưa tốt như vậy, Lí Diệu nói: “Vẫn có thể tiến vào phó bản. Năm giờ chiều nay, Thiên Tuyển bọn tôi có hai thành viên tiến vào một cái phó bản bình thường, không bị cản trở.”

Đường Mạch: “Có lẽ sau năm giờ mới xuất hiện vấn đề.”

Lí Diệu: “Vậy chờ đến mai đi, ngày mai bọn tôi còn có mấy đội thành viên khác tiến vào phó bản, đến lúc đó sẽ biết chân tướng thôi.”

Mọi người đồng ý đề nghị này.

Sáu giờ sáng hôm sau, Đường Mạch đúng giờ mở mắt ra. Hắn không ngủ sâu, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi thôi. Ngay một giây khi đồng hồ điểm sáu giờ, hắn quay đầu xuyên qua cửa sổ phòng học, nhìn về phía tòa tháp khổng lồ ở xa xa.

Tòa tháp kia không có gì khác thường.

Nhưng trên toàn thế giới, một giọng trẻ con trong vắt vang dội truyền khắp địa cầu—–

“Ding dong! Thời hạn đến 6 giờ 00 phút ngày 10 tháng 6 đã hết, khu Trung Quốc xác nhận thông quan Hắc tháp tầng năm.”

Cũng với giọng nói tương tự, một giờ trước Hắc tháp có thông báo qua một lần, lần đó nó nói “Khu Đông Á xác nhận thông quan Hắc tháp tầng năm”. Tổng cộng mười khu trên toàn cầu, thời gian trò chơi trên từng khu đều là 6 giờ- 18 giờ, cho nên thật ra thời gian Hắc tháp cưỡng chế công tháp không giống nhau, phải dựa trên từng địa điểm mà quyết định.

Đã đến giờ chơi, năm người Đường Mạch cùng hai thành viên của Thiên Tuyển đi vào một địa điểm kích phát phó bản. Tổ chức Thiên Tuyển cũng có mạng tình báo của mình, biết rất nhiều nơi kích phát phó bản ở Bắc Kinh, mỗi ngày đều sắp xếp các thành viên tiến vào trò chơi, nâng cao thực lực. Chỉ thấy hai thành viên kia đi tới trước một cửa hàng lẩu, bọn họ đẩy cửa ra, cho tay vào bể cá lớn của cửa hàng.

Ngay sau đó, hai người liền biến mất.

Lí Diệu: “Tiến vào rồi!”

Trần San San quay đầu nói với Đường Mạch: “Anh Đường Mạch, Phó thiếu tá, nơi này cũng gần Hắc tháp, hay là chúng ta đi thử một lần nữa?”

“Được.”

Lúc này, năm người cùng nhau đi đến bên dười Hắc tháp. Khi tới quảng trường Thiên An Môn, Đường Mạch nhận thấy có vài ánh mắt chăm chú nhìn mình từ một nơi bí mật gần đó.

Trải qua trò chơi bóng né ở đường vành đai 3 lúc trước, hắn cùng Phó Văn Đoạt đã hoàn toàn nổi tiếng ở Bắc Kinh. Không chỉ có tên tuổi vang xa, phần lớn người chơi cao cấp ở Bắc Kinh đã nhớ mặt bọn họ. Người chơi bình thường không biết mặt bọn họ cũng có thể nhận ra băng tay của Lí Diệu, trên đó ấn một dấu sâu và đen, tựa như logo chữ “X”.

Đó là dấu hiệu của Thiên Tuyển.

Người chơi nấp ở nơi tối không dám tiến lên, Đường Mạch thấp giọng nói: “Lựa chọn mở ra Hắc tháp tầng sáu, tổ đội cùng người chơi Phó Văn Đoạt.”

Giọng máy móc lại lạnh lùng vang lên: “Ding dong! Số liệu dị thường, người chơi xin công tháp thất bại.”

Mọi người đều sửng sốt, nhưng sau khi thử lại vài lần thì kết quả vẫn y như thế.

Năm người quay về Thiên Tuyển trước.

Đường Mạch nói: “Là trò chơi công tháp bị cấm chỉ, không liên quan đến phó bản bình thường.” Hắn nghĩ đến một việc: “Có quan hệ gì với cưỡng chế công tháp không đây? Hôm qua anh và Phó Văn Đoạt thông quan xong tầng năm mới không thể công tháp tiếp. Người chơi Trung Quốc không bị cưỡng chế công tháp nữa, cho nên trong lúc những khu khác tiến vào trạng thái cưỡng chế công tháp, tất cả người chơi Trung Quốc đều không được phép công tháp?”

Đây là một khả năng.

Trần San San nói: “Có một chuyện chưa xác định được, anh Đường Mạch, anh có nghĩ tới không……Có lẽ chỉ không cho phép công tháp tầng sáu, công tháp những tầng khác thì vẫn được?”

Vừa nói xong, mọi người toàn bộ sửng sốt. Đại não Đường Mạch nhanh chóng vận chuyển: “Chế độ Grab Six, ba đội ngũ hoặc người chơi đầu tiên thông quan Hắc tháp tầng sáu sẽ đạt được manh mối về tầng bảy. Chẳng lẽ các khu lớn trên toàn cầu, sau khi từng khu đều có người chơi công tháp tầng năm thì mới được phép công tháp tầng sáu? Vậy cũng coi như là để công bằng, sẽ không có người công tháp tầng sáu trước tiên.” Nhưng cũng có điểm không công bằng, dựa vào đâu mà người chơi thông quan tầng năm trước lại phải chờ những người chưa qua tầng năm kia?

Phỏng đoán này có vẻ có khả năng hơn.

Mọi người đều tự suy tư về việc khác thường lần này, Trần San San nói: “Ngày mai em, tiểu Thanh cùng Lí……Lí tỷ tỷ sẽ đi tiến công chiếm đóng Hắc tháp tầng bốn, đến lúc đó sẽ biết rốt cuộc cái bị cấm chỉ là trò chơi công tháp hay là Hắc tháp tầng sáu.”

Đường Mạch gật gật đầu, đang chuẩn bị nói thêm gì đó, bỗng nhiên, một âm thanh kỳ quái vang lên trên không trung toàn cầu. Âm thanh này giống như tiếng vù vù sàn sạt của quạt gió, cực kỳ khó nghe. Sau khi tiếng vang xì xì qua đi, giọng máy móc lãnh khốc vô cảm vang lên: “Ding dong! Khu Nam Á không có người thông quan Hắc tháp tầng năm, mở ra hình thức cưỡng chế công tháp!”

Giờ phút này, tất cả người chơi trên toàn cầu đồng loạt cả kinh.

Các người chơi ở khu Nam Á toàn bộ ngây người, có người sắc mặt trắng bệch, có người sợ đến phát run. Một nữ người chơi Ấn Độ mặc sa lệ đỏ đang quỳ trên mặt đất cầu nguyện, nhưng cầu đến giây phút cuối cùng rồi, vẫn không ai có thể thông quan tầng năm để cứu vớt những người chơi bình thường bọn họ. Nghe thấy giọng nói của Hắc tháp, cô ta đau đớn khóc, hốc mắt đỏ bừng: “Vì sao chứ, vì sao không có ai thông quan Hắc tháp tầng năm! Vì sao chứ!”

Nhưng mà Hắc tháp căn bản không để cho những người chơi này có cơ hội phản đối, hoặc là nói bọn họ căn bản không có tư cách gì để ý kiến. Một ánh sáng trắng chói mắt hiện lên trước mặt tất cả người chơi Nam Á, trong chớp mắt, cả khu Nam Á, Pa-ki- xtan, Ấn Độ, Băng-la-đét……Từng nơi từng nơi biến thành đất nước trống rỗng. Toàn bộ con người đều biến mất hết, chỉ còn lại những thành phố cùng con đường vắng vẻ.

Đây chính là khu thứ nhất bị cưỡng chế công tháp.

Cả hôm qua, toàn cầu tổng cộng có bốn khu không có ai thông quan Hắc tháp tầng năm, tất cả người chơi bị cưỡng chế công tháp. Lần lượt là khu Nam Á, khu Nga, khu Tây Á và khu Châu Mỹ.

Mỗi một lần cưỡng chế công tháp, đều nghĩa là sẽ có rất nhiều người chơi tử vong.

Đêm khuya, Đường Mạch nhắm mắt lại, ngồi ở một bàn học rồi dựa vào tường nghỉ ngơi. Trong phòng, Trần San San cùng Phó Văn Thanh đang chuẩn bị đạo cụ cần thiết và nước khoáng để ngày mai đi công tháp. Bọn họ không thể hiện quá nhiều đồng tình với người chơi của bốn khu bị cưỡng chế công tháp, đây chính là trò chơi tàn khốc của Hắc tháp, nếu ngày hôm qua Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không thông quan Hắc tháp tầng năm, vậy thì bây giờ thứ hình thức cưỡng chế công tháp nghênh đón sẽ là toàn thể người chơi Trung Quốc.

Phó Văn Đoạt ngồi bên cạnh Đường Mạch, anh tìm được một bộ cờ vây trong thư viện của trường trung học số 80. Ban đầu anh muốn Đường Mạch chơi cùng mình, nhưng Đường Mạch không quen cờ vây, cuối cùng hai người đổi thành cờ caro.

Phó Văn Đoạt nhắm hai mắt, giọng nói hơi trầm: “Ngày 13 tháng 11 năm 2017, tôi đến Myanmar ở bên Ấn Độ, về nước vào đêm hôm đó. Nếu tôi ở lại Ấn Độ thì bây giờ chính là người chơi Nam Á.”

Đường Mạch hiểu ý anh.

Thân ở khu nào thì sẽ là người chơi khu đó.

Hắn nhớ tới một việc: “Cái tên Andre muốn giết Mộ Hồi Tuyết kia, hắn là người chơi địa cầu đầu tiên thông quan Hắc tháp tầng bốn nhỉ, cũng chính là người Nga. Sau khi hắn rời khỏi Nga……Thật đáng tiếc, không ai thông quan tầng năm trong thời gian quy định.”

Phó Văn Đoạt mở hai mắt, liếc mắt nhìn Đường Mạch một cái rồi thu hồi.

Anh thấp giọng nói: “Ừ.”

Đây là vận mệnh.

Nếu Andre không rời khỏi Nga, có lẽ gã sẽ thông quan Hắc tháp tầng năm, người chơi Nga cũng không bị cưỡng chế công tháp. Thực lực mới là trụ cột để sống sót, trong đầu Đường Mạch hiện lên tất cả trò chơi của Hắc tháp mình mà từng chơi, tất cả BOSS Hắc tháp mình từng gặp trước đây. Hắn cố hết sức muốn nhớ kỹ tất cả tin tức, tăng khả năng thông quan Hắc tháp tầng sáu của mình lên, hơn nữa là xác suất thông quan đầu tiên.

Sáng sớm hôm sau, Đường Mạch, Phó Văn Đoạt và hai đứa trẻ đi đến bên dưới Hắc tháp.

Khi Trần San San xin tiến công chiếm đóng Hắc tháp tầng bốn, ánh sáng trắng liền hiện lên bao phủ ba người. Trước khi biến mất Trần San San nhanh chóng quay đầu, trao đổi ánh mắt cùng Đường Mạch.

『Không liên quan đến trò chơi công tháp, chính là không thể tiến công chiếm đóng Hắc tháp tầng sáu!』

Hai người đồng thời ý thức được điểm này.

Đội của hai đứa nhóc rời khỏi địa cầu, bắt đầu công tháp tầng bốn, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng không đứng đây lâu. Hai người chạy về trường trung học số 80, định ở đó chờ ba người Trần San San trở về. Ngay khi bọn họ mới đi đến cổng của trường học, Phó Văn Đoạt bỗng nhiên dừng lại bước chân, lấy ra một cái phi tiêu nhỏ màu đen từ trong túi, cổ tay vừa động liền bắn nó về phía bên phải.

Tiếng đạp đất vang lên, một bóng người đen nhảy ra từ hàng cây bên đường.

Thanh niên mặt búp bê mặc áo khoác trắng tay kẹp lấy cái phi tiêu kia, khóe miệng giật giật, nụ cười trên mặt thế mà lại không thể duy trì được. Chậm rãi, anh ta cực kỳ thuận tay mà nhét cái phi tiêu vào túi mình, sau đó ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhếch môi cười: “Hì hì, Phó thiếu tá, Đường Đường, lại gặp nhau rồi……Ơ kìa, sao lại dùng loại ánh mắt đó để nhìn tôi chứ, tôi cũng không phải là đến gây phiền toái đâu. Hai người cũng đã phát hiện rằng chúng ta không thể công tháp tầng sáu rồi nhỉ?”

Tác giả có lời muốn nói:

A Dao thân thiện: Nhà vô địch đã trở lại rồi đây ~ Có nhớ ta không nào? Hì hì hì hì.

– ———————————

(*) Sa lệ đỏ:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN