Đường Mạch lấy ra một tờ giấy trắng lớn từ trong ba lô, hắn dùng bút đánh một dấu sao bên phải, tiếp đó vẽ một đường thẳng từ dấu sao xuống: “Giả sử vẽ lại đại khái con đường chúng ta vừa đi dưới tỉ lệ 1: 50000. Với trí nhớ của tôi thì ước chừng có thể nhớ được năm phút lộ trình, anh thì sao?”
Phó Văn Đoạt nhận lấy cây bút, vẽ tiếp những đường thẳng dưới bức tranh của Đường Mạch: “Tôi cũng nhớ được khoảng năm phút.”
Mê cung đối với người thường ấy à, đứng trong đó căn bản sẽ không tìm ra phương hướng. Nhưng đối với Đường Mạch, nhất là kiểu hay ra ngoài làm nhiệm vụ, cảm nhận không gian vô cùng tốt như Phó Văn Đoạt, tất cả mê cung không khác gì sự chồng chéo của góc độ và chiều dài.
Biết được góc độ lớn nhỏ của mỗi khúc cua mình vòng qua, rồi lại nhớ kỹ khoảng cách là có thể tính ra con đường đã chạy qua, vẽ được bản đồ mê cung.
Sau khi Phó Văn Đoạt vẽ xong, hai người cúi đầu nhìn tờ giấy.
Đường Mạch: “Trước mắt chúng ta không hề trở lại con đường cũ, dựa theo lẽ thường thì hẳn là đã rời xa trung tâm mê cung, hướng tới gần lối ra.”
Phó Văn Đoạt nhìn cái bản đồ khái quát này: “Mỗi mê cung đều có một điểm đặc biệt, càng tới gần vị trí trung tâm, ngã rẽ sẽ nhiều hơn, chiều dài hành lang cũng ngắn hơn. Bởi vì tâm phóng xạ, càng ra ngoài chiều dài sẽ lớn hơn. Cho nên chúng ta quả thật đã rời xa trung tâm mê cung.”
Đường Mạch càng mờ mịt: “Vậy thì đúng là chúng ta đã đi hướng lối ra rồi mà.”
Phó Văn Đoạt yên lặng nhìn đồng hồ, giây tiếp theo, anh ngẩng đầu: “Lối ra của mê cung này là sườn ngoài sao?”
Thân thể Đường Mạch động một chút: “Ý anh là……”
Phó Văn Đoạt: “Lối ra của nó có lẽ là ở giữa trung tâm?”
Tiếng nước càng dồn dập hơn, ban đầu không thể nghe thấy, bây giờ cơ hồ đã quanh quẩn bên tai từng người chơi và BOSS Hắc tháp.
Sau khi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt hiểu được vị trí và tình huống của mình, hai người không lãng phí thời gian nữa, cầm lấy rương nhỏ trên mặt đất rồi xoay người chạy lại con đường cũ. Đi được một nửa, Đường Mạch giữ chặt Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt quay đầu nhìn hắn.
Đường Mạch suy tư nói: “Nếu lối ra của mê cung ở trung tâm, vậy tại sao càng ra phía ngoài lại càng nhiều rương. Nếu người chơi một mực muốn tìm lối ra thì sẽ rất khó tìm được đám rương đó. Mục đích những cái rương đặt ở đây là gì?” Hắn ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt.
Không biết vì sao, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đều cảm thấy tình huống này có chút quen thuộc.
Lối ra là trung tâm của bản đồ, tất cả người chơi đều phải tụ về nơi đó. Nhưng mà đạo cụ thì lại giống đường phóng xạ, càng hướng ra ngoài càng gặp nhiều, càng đi ngược vào trong thì càng ít. Hơn nữa người chơi rất đông, muốn cướp rương càng không dễ dàng. Loại trò chơi này hình như Đường Mạch đã gặp ở đâu đó……
Bỗng nhiên, hai người kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, tên một trò chơi cực kỳ náo nhiệt xuất hiện trong đầu hai người.
“……Ăn gà?!” (*)
(*) Lúc chơi thắng một trận PUBG người ta hay có câu “winner winner chicken dinner” nên PUBG cũng được gọi là game ăn gà, bạn nào hay đọc võng du chắc cũng biết:v
Bên kia, thanh niên mặt búp bê ra sức chạy về phía trước, sau lưng anh ta là Bà ngoại Sói mặc váy hồng. Khoảng cách bảo trì giữa một người một sói thật sự quá ảo diệu, tốc độ của Bà ngoại Sói là chậm nhất trong đám BOSS Hắc tháp, nhưng chậm nhất của bà ta chính là cực hạn của Bạch Nhược Dao.
Bạch Nhược Dao cố gắng chạy trốn, quả thật có thể không bị Bà ngoại Sói đuổi kịp, nhưng mà sau đó anh ta bỗng có hơi hy vọng con sói này chạy nhanh thêm chút, dứt khoát bắt lấy mình luôn thì tốt.
Nếu tốc độ của nó nhanh lên, dập tắt hy vọng sống sót của anh ta thì anh ta cũng sẽ không cần phải chạy tận nửa tiếng!
Thể lực tiêu hao là điều không thể tránh khỏi, tốc độ của Bạch Nhược Dao dần giảm xuống, Bà ngoại Sói lại không chịu ảnh hưởng gì.
Mắt thấy Bà ngoại Sói sắp đuổi kịp mình, thanh niên mặt búp bê lật tay lấy ra hai con dao bướm màu bạc từ trong tay áo, đột nhiên, hai tiếng bước chân dồn dập truyền đến cách đây không xa lắm. Bạch Nhược Dao cảnh giác ngẩng đầu, hai mắt lạnh như băng nhìn về phía trước. Sau khi thấy rõ người tới, khuôn mặt trắng nõn được vẽ lên một đường cong lớn, anh ta vui vẻ vẫy tay: “Hế lô Deer, khéo quá trời, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Mộ Hồi Tuyết vất vả lắm mới cắt đuôi được ông già Noel, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bạch Nhược Dao thì hơi nhíu mày. Sau đó cô ta thấy Bà ngoại Sói đang đuổi theo phía sau Bạch Nhược Dao……
Mộ Hồi Tuyết: “……Mẹ kiếp!”
Mộ Hồi Tuyết cũng Andre đều biết Bà ngoại Sói, ngay một giây vừa gặp đối phương bọn họ liền bỏ chạy.
“Vừa gặp đã đi rồi, hì hì, Deer, chờ ta với nào.” Bạch Nhược Dao xán lại mà không biết mình là một cục nợ phiền toái, anh ta cực kỳ vui vẻ dẫn Bà ngoại Sói sang hướng Mộ Hồi Tuyết và Andre.
Ba người bị Bà ngoại Sói đuổi theo chạy không ngừng, bỗng nhiên chạy vào một ngõ cụt, Mộ Hồi Tuyết cùng Andre đồng loạt chạy ngược ra. Bạch Nhược Dao thấy hai người họ dò đường hộ mình, cười tủm tỉm hô: “Úi chà, cảm ơn nha.” Tiếp theo vòng qua một khúc ngoặt, chạy vào một hành lang khác.
Bây giờ đổi thành một người Bạch Nhược Dao chạy đầu tiên, Mộ Hồi Tuyết cùng Andre là vị trí thứ hai. Cuối cùng là Bà ngoại Sói.
Cuộc đuổi bắt này giằng co gần mười phút đồng hồ.
Ban đầu Mộ Hồi Tuyết cùng Andre nghĩ rằng, Bà ngoại Sói chỉ có một, bà ta bắt được Bạch Nhược Dao thì sẽ không bắt được mình nữa. Nhưng cái tên Bạch Nhược Dao vô liêm sỉ này không để cho hai người cướp mất cơ hội của anh ta, anh ta biết rõ một mình mình đấu với Bà ngoại Sói thì chỉ có đường chết, cho nên điên cuồng mà quấn lấy Mộ Hồi Tuyết, không để cô ta đi.
Rốt cuộc, ba người bị Bà ngoại Sói dồn vào một ngõ cụt.
Bà ngoại Sói hung hăng cắn cánh tay người mình đang cầm, cười nham hiểm: “Còn muốn chạy không?”
Mộ Hồi Tuyết tháo roi da bên hông xuống, nhìn Bà ngoại Sói, bất đắc dĩ thở dài. Andre nắm chặt hai nắm đấm, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào. Bạch Nhược Dao chạy tới trốn sau lưng hai người, bị Mộ Hồi Tuyết dùng roi kéo ra đằng trước.
Bạch Nhược Dao nháy mắt mấy cái, đang chuẩn bị nói gì đó, Mộ Hồi Tuyết mỉm cười: “Fly, ngươi mà dám thừa dịp chúng ta đối phó với Bà ngoại Sói để đào tẩu, sau khi rời khỏi trò chơi này, ta giết ngươi.”
Bạch Nhược Dao sửng sốt trong chớp mắt, anh ta nhìn khuôn mặt tươi cười của Mộ Hồi Tuyết, suy nghĩ một chút giữa hậu quả của việc bị đối phương đuổi giết và bị Bà ngoại Sói đánh bại, cuối cùng từ bỏ hậu quả của trò chơi này. Thanh niên mặt búp bê ủy khuất buông tay: “Ai nói ta muốn chạy trốn chứ.”
Andre: “Oa cũng sẽ choáng váng ni.”
(*) Giết (杀戮) phiên âm là “shālù” nhưng Andre nói thành “shǎle”, mà “shǎ”(傻) ở đây là kiểu “điên, ngu, ngốc, đần” gì gì đó ấy.
Bạch Nhược Dao cười nhạo: “Học giỏi tiếng Trung của anh đi đã rồi hãy nói chuyện với tôi.”
Ba người đều tự cầm vũ khí, ăn ý liếc mắt nhìn nhau rồi cùng nhắm tới Bà ngoại Sói.
Bà ngoại Sói tao nhã rút ra cây dù nhỏ hồng nhạt của mình, ngượng ngùng che lại cái miệng to đùng như bồn máu: “Nhiều người như thế này cùng nhau bắt nạt một thiếu nữ, đây không phải hành vi của bậc quý ông đâu nhé.” Ngoài miệng nói lời yếu đuối, sau khi cây dù nhỏ bung ra thì lại rầm một tiếng đập vào roi của Mộ Hồi Tuyết, đem nó quật vào tường.
Cổ tay Mộ Hồi Tuyết vừa động liền thu roi lại, rất nhanh đã vung ra lần nữa.
Andre rống giận múa may hai nắm đấm, một quyền đấm về hướng Bà ngoại Sói. Bà ngoại Sói mở ra cây dù nhỏ, xoay tròn cán dù, nắm tay của Andre nện lên, bị vũ động của tán dù làm bay mất lực đạo. Dù mở, phòng ngự như bàn thạch; dù đóng, công kích mạnh như hổ.
Cùng một cây dù nhỏ, cái trong tay Bà ngoại Sói rõ ràng là mạnh hơn nhiều so với của Đường Mạch, ít nhất phải là phẩm chất hiếm có.
Thân thể Bạch Nhược Dao linh hoạt, Mộ Hồi Tuyết am hiểu chiến đấu tầm xa, Andre lại tay không cận chiến.
Ba người cùng nhau ra tay, cuối cùng làm cho Bà ngoại Sói lộ ra một sơ hở. Ý tưởng của Bạch Nhược Dao là nhân cơ hội chạy trốn, anh ta hô lớn một câu: “Đi!” Mộ Hồi Tuyết cũng có ý này, chạy cùng anh ta, ai ngờ Andre lại thành thành thật thật mà tấn công vào sơ hở của Bà ngoại Sói. Mộ Hồi Tuyết sửng sốt, chờ cô ta lấy lại tinh thần thì đã lao lên cắn răng giúp Andre tấn công rồi.
Bạch Nhược Dao chạy được hơn mười mét, thấy thế thì nhíu mày, anh ta “xì” một tiếng, cũng quay lại tấn công tiếp.
Ba người mạnh mẽ đánh Bà ngoại Sói, bức đến góc tường.
Bà ngoại Sói nổi giận gầm lên một tiếng: “Cái đám nhân loại thối chết tiệt này!”
Ba người bỗng nhiên cảm thấy không ổn, chỉ thấy Bà ngoại Sói mạnh mẽ quăng cây dù nhỏ sang một bên, bốn chân dẫm đất. Bà ta phẫn nộ gầm lên, phát ra tiếng tru chói tai, cơ thể gồng lên khiến bộ váy màu hồng rách thành từng mảnh.
Mộ Hồi Tuyết cả kinh: “Không tốt, điểm mạnh nhất của bà ta không phải cái ô kia, là cơ thể!”
Làm một thục nữ, cây dù nhỏ đó là vũ khí mạnh nhất của Bà ngoại Sói. Nhưng mà mỗi cư dân của Thế giới Hắc tháp đều biết, chỉ cần Bà ngoại Sói vẫn còn là thục nữ, vậy thì tất cả đều an toàn. Nhưng khi bà ta không còn là thục nữ nữa, ngay cả ông già Noel cũng không dám liếc mắt nhìn con sói cái này.
Bà ngoại Sói rống giận xông lên, hai vuốt tấn công hướng Bạch Nhược Dao.
Một trảo này Bạch Nhược Dao căn bản không có khả năng tránh đi, trong mắt anh ta lóe ra ánh hào quang, không ai thấy rõ anh ta đã lấy ra cái gì từ trong túi. Anh ta dùng lực cắn thứ đó, khi móng vuốt của Bà ngoại Sói đập xuống, thân thể Bạch Nhược Dao đã thuấn đến cách đó mười bước.
(*)thuấn: di chuyển trong nháy mắt, di chuyển tức thời
Bà ngoại Sói không đuổi anh ta nữa, lại tấn công Mộ Hồi Tuyết cùng Andre. Mà cách bà ta gần nhất chính là Andre.
Người đàn ông Nga cường tráng lẳng lặng nhìn chằm chằm Bà ngoại Sói, lựa chọn tốt nhất của gã là xoay người chạy, nhưng bất kể là gã hay Mộ Hồi Tuyết, Bà ngoại Sói sẽ luôn tấn công một người. Andre không nghĩ nhiều, trong lòng gã, nếu muốn đấu thì cứ nghênh diện mà đấu, gã sẽ không lùi bước, càng không để một cô gái cầm đao thay mình.
Andre nắm hai tay, giữa lồng ngực phát ra một trận gầm rú như dã thú. Hai tay gã biến thành màu đỏ rực cháy như lửa, nắm đấm vung về phía trước, đấu cùng móng vuốt của Bà ngoại Sói.
Móng vuốt của Bà ngoại Sói nứt ra, chảy máu. Hai tay của Andre trực tiếp hỏng bét, xương cốt lòi ra với tư thế quỷ dị từ chỗ rách trên da, xiêu vẹo lộ trên cánh tay.
Mộ Hồi Tuyết đã chạy được vài bước, thấy thế cô ta chửi thề rồi xoay người chạy lại.
Bà ngoại Sói rất ít bị thương, bà ta cực kỳ giận dữ, tiếp tục công kích Andre.
Một cánh tay phụ nữ xuất hiện trên đầu Andre, lòng bàn tay hướng về phía trước, bên trong đặt một cái la bàn tinh xảo. Mộ Hồi Tuyết ngẩng đầu nhìn Bà ngoại Sói, tay kia nâng lên, quay kim đồng hồ của la bàn. Trong mắt cô ta lóe lên ánh sáng, gằn từng tiếng: “Lý lẽ sai trái, ta bác bỏ!”
Trên la bàn nho nhỏ, hào quang màu đỏ hiện lên.
Rầm!
Thân thể của Bà ngoại Sói đột nhiên lộn ngược 180° về phía sau, móng vuốt của bà ta cắm trên vách tường của mê cung.
Nhân cơ hội này, Mộ Hồi Tuyết một tay nắm lấy cổ áo Andre, kéo gã bỏ chạy.
Ba người chạy một hồi lâu, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Bà ngoại Sói nữa. Hai tay Andre gãy với một tư thế cổ quái, Bạch Nhược Dao thở hổn hển dựa vào vách tường. Ba người còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên nghe được hai tiếng bước chân mỏng manh vang lên cách đó không xa.
Bạch Nhược Dao cùng Mộ Hồi Tuyết cầm vũ khí, cảnh giác nhìn một góc mê cung.
Nháy mắt khi Đường Mạch ra khỏi góc, dao con bướm màu bạc bay vèo về hướng hắn. Phó Văn Đoạt vươn tay che trước mặt Đường Mạch, dao con bướm cùng làn da sắt bạc va chạm nhau, lại trở về tay Bạch Nhược Dao.
Đôi bên thấy rõ người tới, đồng loạt nhẹ nhàng thở ra.
Loại thời điểm này, so với quái vật Hắc tháp và người chơi khác khu, người chơi cùng khu luôn thân thiết hơn rất nhiều.
Đường Mạch nhìn thấy Bạch Nhược Dao, cảm thấy hóa ra tên thần kinh này không chướng mắt lắm.
Phó Văn Đoạt nhìn hai tay cơ hồ bị cắt rời của Andre, anh nhíu mày: “Mấy người đụng phải BOSS Hắc tháp nào vậy?”
Mộ Hồi Tuyết: “Bà ngoại Sói.”
Nghe cái tên này, da đầu Đường Mạch tê rần. Hắn nhìn nhìn bốn phía: “Các ngươi cắt đuôi bà ta chưa?”
Bạch Nhược Dao xoa xoa nước mắt không tồn tại: “Đường Đường, tôi thiếu chút nữa đã chết dưới móng vuốt của con sói cái đó rồi. Bà ta thật hung dữ mà.”
Phó Văn Đoạt thấy lúc này giữa Mộ Hồi Tuyết và Andre tựa hồ cũng không tồn tại cái quan hệ ngươi sống ta chết. Vì thế anh liền tiến lên, lấy một lọ nước khoáng từ Ổ gà rồi đưa cho Andre. Andre hiểu đây khẳng định là đạo cụ dùng để chữa thương: “Hài hài.”
(*) Cảm ơn (Xièxiè) nhưng Andre đọc là “xié xié”.
Phó Văn Đoạt đáp lại bằng tiếng Nga: “Không cần.”
Mộ Hồi Tuyết liếc mắt liền phát hiện cái túi đen to đùng trong tay Đường Mạch, bên trong chứa đầy đồ vật này nọ nặng trịch. Trước khi tiến vào trò chơi Đường Mạch không hề mang theo mấy thứ này. Cô ta hỏi: “Đây là gì vậy?”
Đường Mạch nhìn tình trạng tay không của ba người kia: “Trên mặt đất của mê cung thường có mấy cái rương hòm màu đen, nói ra nhiễu khẩu lệnh trên đó là có thể nhận được đạo cụ. Các ngươi không lấy sao?”
Người Quảng Đông Mộ Hồi Tuyết không muốn nói chuyện.
Bị Bà ngoại Sói dí sát đít không có thời gian lấy đồ Bạch Nhược Dao cũng không muốn nói.
Chỉ có Andre nói: “Oa cầm ba.”
Đường Mạch nhíu mày: “Nếu tôi không đoán sai, những đạo cụ này kỳ thật có tác dụng rất lớn đối với trò chơi này. Lối ra của mê cung ở trung tâm, nhưng đạo cụ lại đặt cách xa trung tâm. Đây là khảo nghiệm xem chúng ta có nhận thấy điểm này không, sau đó nắm bắt thời gian lấy thật nhiều đạo cụ, rồi trở lại trung tâm.”
Mộ Hồi Tuyết lập tức hiểu ý tứ của hắn: “Ý ngươi là, muốn rời khỏi mê cung thì phải thu thập đạo cụ?”
Đường Mạch: “Đây cũng chỉ là phỏng đoán của ta thôi.”
Phó Văn Đoạt: “Khoảng cách bây giờ chắc rất gần trung tâm mê cung rồi, các ngươi có gặp những người chơi khu khác không?”
Mộ Hồi Tuyết nói: “Gặp qua hai người, một người trong đó chạy thoát, người còn lại bị xe trượt tuyết của ông già Noel đâm chết.”
Bạch Nhược Dao: “Có một người, lúc tôi đi trên đường thấy Bà ngoại Sói đang ăn thịt hắn ta. Hình như là người nước ngoài, tóc vàng.”
Đường Mạch: “Vậy là đã chết ít nhất hai người chơi.”
Bạch Nhược Dao: “Hì hì, Đường Đường, cậu cảm thấy trò chơi này rốt cuộc là cái gì nha. Sao tôi lại cảm thấy chúng ta như chuột bạch nhỏ ấy, bị bỏ vào trong mê cung, nơi nơi đều là mấy quái vật đáng sợ như Bà ngoại Sói. Thật khiến người ta khiếp sợ mà, tôi da mịn thịt mềm như vậy, quái vật sẽ không đều muốn ăn tôi chứ.”
Đường Mạch quét mắt nhìn thanh niên mặt búp bê, đang chuẩn bị châm chọc bẻ gãy lời anh ta, bỗng nhiên, năm người biến sắc.
Đường Mạch: “Không nghe thấy tiếng nước nữa?”
Phó Văn Đoạt khẳng định: “Không nghe thấy tiếng nước nữa.”
Trong lòng năm người dâng lên một cỗ dự cảm không rõ.
Đến cái trình độ của bọn họ, cái loại dự cảm không ổn này đã không thể hoàn toàn coi là dự cảm, mà cũng là một loại phỏng đoán theo bản năng trên cơ sở kinh nghiệm phong phú.
Trong tiềm thức bọn họ đã nhận thấy rằng có chuyện không tốt nào đó chuẩn bị xảy ra.
Đường Mạch: “Vị trí hiện tại của chúng ta thật ra có thể là một không gian bị phong bế. Không khí lưu thông không tốt, cũng không có gì chiếu sáng. Còn cái tiếng nước kia……”
Phó Văn Đoạt: “Cái thanh âm kia rất giống một bể nước bị đóng kín. Tiếng nước đó không chỉ là tiếng sóng nước đập vào mặt nước (cầm hộp nước lắc lắc thì nó có tiếng lộp bộp do sóng đánh ngược lại đập vào mặt nước ấy), mà còn là âm thanh rung động của cột không khí. Khi lưu lượng nước tăng lên, sự rung chuyển của cột không khí sẽ trở nên thường xuyên hơn……Cột không khí nhỏ đi, thì cái bể kia cũng được đổ đầy.”
(Hiểu sương sương là kiểu thể tích nước tăng lên thì thể tích không khí nhỏ đi ấy)
Đường Mạch: “Bể bị đóng kín?”
Năm người lâm vào suy tư.
Cái bể bị đóng kín, này rốt cuộc là ý tứ gì. Trong một cái mê cung vì cái gì sẽ có một bể nước bị đóng kín?
“Noah……” Đường Mạch lẩm bẩm cái tên này, “Viên đường của Noah, bàn chải đánh răng của Noah, bồn bong bóng của Noah, quần lót của Noah……”
Vừa dứt lời, Đường Mạch ngẩng đầu, đối diện tầm mắt với Phó Văn Đoạt.
“Noah là ai?!”
Bạch Nhược Dao nheo hai mắt: “Tàu cứu nạn của Noah?”
(*) Tàu cứu nạn của Noah: là con thuyền được nhắc đến ở chương 6 đến chương 9 của Sách Sáng thế trong Kinh Thánh. Văn bản đó mô tả việc ông Noah đóng con tàu này theo ý Chúa để cứu gia đình ông cùng các loài động vật thoát khỏi sự diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thủy của Thiên Chúa.(Nguồn: Wikipedia, có chỉnh sửa)
Đường Mạch: “Con tàu đó ở đâu, trung tâm mê cung à? Lối ra của mê cung?”
Tiếng Trung của Andre không tốt như vậy, mấy người Đường Mạch lại còn nói nhanh, gã căn bản không nghe hiểu. Nhưng gã có thể nghe hiểu tàu cứu nạn của Noah, người đàn ông Nga nói ngắc ngứ: “Vậy trận đại hồng thủy đâu.”
Bốn người đồng loạt không lên tiếng.
Trong mê cung yên tĩnh tối đen, bọn quái vật đang hướng đến lối ra ở trung tâm mê cung. Các người chơi cũng hoài nghi nghe tiếng nước, đều tới gần trung tâm mê cung. Tại phút thứ ba kể từ lúc tiếng nước ngừng lại, một tiếng huýt sao vang dội quỷ dị vang lên. Thanh âm này to cực kỳ, giống như là một người khổng lồ cao giọng hát lên trong phòng, nhưng nốt nhạc lại không đều.
Hắn ta vui vẻ ngâm nga trong chốc lát, sau đó bắt đầu hát: “Ta là Noah vĩ đại, ta là con cưng của Thượng Đế. Noah thích nhất là tắm rửa, tẩy sạch bùn nhơ cùng mồ hôi. A, ta yêu tắm rửa lắm!”
Ngay một giây khi Noah hát lên hai chứ “tắm rửa”, Phó Văn Đoạt liền giữ chặt tay Đường Mạch, mạnh mẽ kéo hắn chạy về phía trung tâm mê cung. Mà bên kia, ba người Bạch Nhược Dao cũng chạy đi, lấy tốc độ thật nhanh chạy hướng trung tâm mê cung.
Sau khi bài ca khó nghe kia kết thúc, một tiếng động do vật gì đó rơi xuống nước vang lên.
Ngay sau đó, vô số nước lũ cùng tràn về từ bốn phương tám hướng của mê cung. Thác lũ khủng bố lấy tốc độ không thể ngăn cản mà ập đến làm sụp đổ những bức tường, tiến về phía trung tâm. Tất cả người chơi, quái vật đều chạy hướng trung tâm mê cung, mà ngoài mê cung, một người khổng lồ cao lớn ngồi xuống bồn tắm của mình, thỏa mãn thở ra.
“A, tắm rửa thật tốt.”