Trung Quốc, Bắc Kinh, bảo tàng quốc gia.
Thương thế của Nguyễn Vọng Thư rất nặng, sau khi Lí Diệu đem một số vết thương trên người cậu ta chuyển sang mình thì Nguyễn Vọng Thư mới chậm rãi tỉnh lại, thân thể vẫn suy yếu như cũ. Phó Văn Thanh nhanh chóng lấy ra nước khoáng mình đã chuẩn bị từ trước, cậu với Trần San San và các thành viên khác của Thiên Tuyển giúp đỡ chữa trị.
Mấy tiếng trôi qua, Lí Diệu bình phục, sắc mặt Nguyễn Vọng Thư vẫn tái nhợt như cũ. Cậu ta ngồi dậy từ trên mặt đất một cách khó khăn, hỏi đã có người chơi nào rời khỏi trò chơi, hoặc là công tháp thất bại chưa.
Sau khi ra khỏi trò chơi Nguyễn Vọng Thư mới biết lần công tháp này của bọn họ đã bị Hắc tháp thông báo trực tiếp trên toàn cầu.
Nói là trực tiếp thật ra cũng không chính xác, Hắc tháp chỉ thông báo tình huống thông quan của người chơi, không để lộ rốt cuộc bọn họ gặp được loại trò chơi gì. Khi Trần San San nghe xong vụ người chơi phải đối mặt với sáu quái vật Hắc tháp trình độ ngang ngửa Đoàn trưởng Gánh xiếc từ miệng Nguyễn Vọng Thư, cô bé rốt cuộc đã hiểu tại sao lại có nhiều người chơi cao cấp chết trong đó, hoặc là chủ động rời khỏi như vậy.
Trần San San nói: “Khi cậu hôn mê, Hắc tháp đã tuyên bố tổng cộng mười sáu người chơi tiến vào nhiệm vụ chủ tuyến, đã chết hai người, bây giờ còn lại mười bốn người.”
Nguyễn Vọng Thư nhíu mày: “Nhiều vậy sao.” Độ khó của trò chơi này cao hơn cậu ta tưởng. “Thiên Tuyển tổng cộng chỉ có một Đồng tiền vàng của Quốc vương, sau khi tôi dùng, Dư Tranh sẽ không thể ra ngoài được. Có lẽ từ đầu tôi nên để cô ấy cầm Đồng tiền vàng của Quốc vương rồi tiến vào một mình.”
Phó Văn Thanh kinh ngạc nói: “Có cần khoa trương như vậy không? Tôi nhớ rõ chị Luyện rất mạnh mà, chị San San từng khen chị Luyện rồi đấy, nói là ở phương diện cận chiến, chị Luyện không kém anh Đường Mạch là bao đâu.”
Nguyễn Vọng Thư đang chuẩn bị nói thêm thì bỗng nhiên, một giọng trẻ con trong trẻo vang lên phía trên Cố Cung. Giọng nói này truyền khắp toàn cầu, rất nhiều người chơi đã quen dần với nó, bởi vì trong vẻn vẹn mấy giờ ngày hôm nay, bọn họ đã nghe Hắc tháp nói vài cái thông báo như vậy rồi.
“Ding dong! Trung Quốc khu 1 người chơi chính thức Bạch Nhược Dao thông quan thất bại.”
Bắc Kinh khu Triều Dương, tại hàng tạp hóa bỏ hoang.
Ninh Tranh đang khó khăn dùng nước khoáng chữa trị vết thương của mình. Bỗng nhiên nghe vậy, động tác của gã khựng lại giữa không trung. Thật lâu sau, gã nhẹ nhàng thở ra.
Thượng Hải, đường Nam Kinh.
Lạc Phong Thành kinh ngạc nhìn về phía Jacks, Jacks không hiểu cái gì: “Không phải chứ, Bạch Nhược Dao, là cái tên thần kinh Bạch Nhược Dao kia sao? Hắn thông quan thất bại……Hắn chết rồi?!”
Ngay một giây khi lời nói kia vang lên, hai mắt Nguyễn Vọng Thư mở to, cậu ta kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía tòa Hắc tháp kia. Phó Văn Thanh và Trần San San còn khiếp sợ hơn cậu ta.
Hiểu biết của Nguyễn Vọng Thư về Bạch Nhược Dao cũng chỉ có hạn, tên bệnh kinh này thích nhất là dây dưa với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, không hứng thú với tổ chức Thiên Tuyển lắm. Từ khi mười sáu người chơi tiến vào trò chơi, chưa có người Trung Quốc nào chết, bây giờ đột nhiên chết một người, không ít người chơi ở Trung Quốc đều có cảm giác môi hở răng lạnh.
Chỉ có Trần San San và Phó Văn Thanh là biết, thanh niên mặt búp bê dai như đỉa kia có thực lực sâu không lường được.
Sau thời gian khiếp sợ ngắn ngủi, Trần San San tỉnh táo lại, phân tích: “Bạch Nhược Dao là một người rất quý trọng tính mạng, tôi cùng anh Đường Mạch và Phó thiếu tá từng phỏng đoán qua, trên người anh ta hẳn là có rất nhiều đạo cụ bảo mệnh. Nếu anh ta chết trong trò chơi này, vậy thì đây rất có khả năng là một trò chơi cấm sử dụng đạo cụ.” Ngụ ý, kể cả Luyện Dư Tranh có mang theo Đồng tiền vàng của Quốc vương thì cũng không thể sử dụng.
Nguyễn Vọng Thư trầm mặc một lát, nói: “Ngay cả anh ta cũng chết, tình cảnh của Luyện Dư Tranh có chút nguy hiểm.”
Bọn họ ở bên ngoài trò chơi, có sốt ruột như thế nào cũng không thể trợ giúp người bên trong. Trần San San đóng chai nước khoáng lại, cô bé quay đầu, phát hiện Phó Văn Thanh đang cúi xuống, miệng hơi méo, đờ đẫn nhìn tòa Hắc tháp cách đây không xa.
Trần San San nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Thanh?”
Phó Văn Thanh lập tức hoàn hồn: “A, chị San San.”
Trần San San: “Em sao vậy?”
Phó Văn Thanh im lặng, cậu ôm chặt hai chai nước khoáng trong lòng, ngơ ngác nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy trong lòng là lạ. Em rất ghét cái tên kia, lúc trước khi anh ta cứ dính lấy em, anh Đường Mạch và anh họ, em cực kỳ muốn anh ta nhanh chóng rời xa em một chút, không thì chết luôn cũng tốt. Nhưng mà bây giờ anh ta vậy mà thật sự chết rồi……”
Cậu bé nhớ tới lần ở trong nhà hàng lẩu, cậu nghe thấy tên thần kinh kia ngâm nga một ca khúc.
Quán lẩu đó ở ngay gần đây, nhưng Bạch Nhược Dao đã chết rồi.
Cậu bé lẩm bẩm: “……Cuối cùng cảm thấy thật ra cũng không vui như vậy.”
– —
Hắc tháp tầng sáu, trên con tàu cứu nạn của Noah.
Mười hai người chơi may mắn còn sống lục tục đi ra từ trong phòng, bọn họ liếc mắt một cái đã thấy cỗ thi thể dưới cầu thang kia. Cũng chẳng có gì kinh ngạc, mỗi người chơi đều đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, bọn họ đều tự tiến lên kiểm tra thi thể.
Đường Mạch tổng kết: “Tốt hơn so với hai thi thể hôm qua, thi thể này không bị tổn hại quá nhiều. Vết thương chí mạng là một dao đâm xuyên tim, vết thương ở nơi khác cũng không ít, phù hợp với cách chết bài đồng dao đưa ra.”
Mộ Hồi Tuyết đi xuống dưới cầu thang, tìm được một cánh tay rơi ở gần bàn ăn: “Cánh tay ở đây, miệng vết cắt vô cùng trơn nhẵn, là bị vũ khí sắc bén chặt đứt với tốc độ cực nhanh.”
Đường Mạch nhìn về phía các người chơi còn lại: “Mấy người có ý tưởng gì không?”
Người chơi Đông Á Takao Yamamoto luôn nói chuyện rất ít đột nhiên mở miệng: “Hắn ta là đồng bạn của hai người sao?”
Phó Văn Đoạt cúi đầu nhìn anh ta: “Phải.”
Takao Yamamoto: “Đêm qua khi hắn rời phòng, hai người có biết không. Ba người đã chết lúc trước, tất cả đều ở phòng một người, chỉ có người này……” Anh ta suy nghĩ một chút, “Tên Bạch Nhược Dao này, hắn ở cùng phòng với hai người.”
Đường Mạch: “Hắc tháp nói khi người chơi rời phòng vào buổi tối sẽ không bị người chơi cùng phòng phát hiện. Bọn tôi cũng không biết anh ta đã ra ngoài.”
Takao Yamamoto lẳng lặng liếc mắt nhìn Đường Mạch một cái, dời tầm mắt: “Tôi chẳng có ý kiến gì.”
Đường Mạch: “Vậy đến gác xép thôi.”
Vừa nói, Đường Mạch vừa khom lưng, muốn nâng thi thể Bạch Nhược Dao lên đưa vào gác xép. Hắn mới vừa cúi xuống, Phó Văn Đoạt đã khiêng người lên trước. Động tác của Đường Mạch khựng lại một chút, bên cạnh hắn, Mộ Hồi Tuyết cầm cánh tay kia lên, cũng đi theo.
Đi đến bên cạnh Đường Mạch, Mộ Hồi Tuyết bình tĩnh nói: “Tận mắt nhìn Fox đã chết, ta thật ra còn không thể nói được đó là cảm giác gì.”
Đường Mạch im lặng, vừa theo lên cầu thang vừa nói: “Ta cũng vậy.”
Đường Mạch nhìn thi thể Bạch Nhược Dao trên lưng Phó Văn Đoạt.
Hắn biết, Phó Văn Đoạt cũng thế. Thanh niên mặt búp bê này từng cứu Phó Văn Đoạt một mạng, thậm chí còn cứu đồng đội của anh. Lúc trước vì lí do này mà thả tên kia ra, Đường Mạch chỉ biết bọn họ sẽ không giết đối phương. Nhưng mà ai cũng không thể ngờ được, Bạch Nhược Dao đã chết rồi, chết trong trò chơi Hắc tháp.
Phó Văn Đoạt đẩy cửa gác xép ra, anh ngẩng đầu nhìn cảnh tượng bên trong cánh cửa, ánh sáng trong mắt lóe lên một chút. Anh đặt thi thể Bạch Nhược Dao trên mặt đất, Mộ Hồi Tuyết để cánh tay lên trên thi thể. Những người chơi còn lại theo thứ tự đi vào, Luyện Dư Tranh nhíu mày: “Quả nhiên không thấy.”
Không sai, hai bộ thi thể lúc trước đặt ở đây đã biến mất vào buổi sáng thứ ba.
(Đoạn này hình như tác giả bị nhầm, bây giờ đã là buổi sáng thứ tư rồi nhưng mà chẳng biết cái này có phải liên quan gì đó đến phó bản không nên mình cứ để nguyên nhé)
Nếu nói cô gái da đen chết vào ngày đầu tiên là giả vờ thì còn có thể, nhưng ngày hôm sau, thi thể bị thiêu cháy đen cùng thi thể bị băm nhỏ kia, tuyệt đối đã chết đến mức không thế chết lại. Nhưng thi thể bọn họ vẫn biến mất như cũ.
Lý Hạ quay đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm từng người chơi đứng trong gác xép.
“Là ai trộm thi thể đi? Con quái vật kia sao?”
Không ai trả lời câu hỏi của cô ta.
Mọi người mang tâm tư hoài nghi rời khỏi gác xép. Để thi thể của Bạch Nhược Dao ở đó có nghĩa là buổi tối thi thể anh ta cũng sẽ bị trộm mất. Nhưng mà bất kể đặt ở chỗ nào đều chắc chắn sẽ bị người ta lấy đi. Khi Đường Mạch đi ngang qua phòng mình, hắn phát hiện ba chữ “Bạch Nhược Dao” khắc trên cửa đã bị gạch đi bởi thứ gì đó sắc nhọn.
Từng căn phòng trong tòa thành, chỉ có chủ nhân của nó mới có thể tiến vào.
Bây giờ kể cả Đường Mạch và Phó Văn Đoạt muốn đem thi thể về phòng cũng không được.
Mười ba người đi đến bên cái bàn dài, đều tự dựng mấy cái ghế ngã ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất lên.
Ánh sáng lờ mờ chiếu vào tòa thành, chỉ thấy những mảnh thủy tinh nhỏ rực rỡ sắc màu rơi vãi đầy đất, ghế dựa cũng ngã trái ngã phải. Trên bàn dài, trên tay vịn cầu thang, trên tay nắm hình cầu, nơi nơi đều có dấu vết đánh nhau. Thật rõ ràng, trận chiến hôm qua cực kỳ không yên ổn, hai bên chiến đấu với nhau kịch liệt, cuối cùng kết thúc với việc Bạch Nhược Dao bỏ mạng.
Tên Bạch Nhược Dao trên lưng ghế đã bị gạch, búp bê gỗ của anh ta cũng vỡ tan trên mặt đất. Đường Mạch kéo ghế ra định ngồi lên, Phó Văn Đoạt lại nhanh hơn hắn một bước, ngồi xuống ghế. Đường Mạch sửng sốt, Phó Văn Đoạt quay đầu nhìn hắn, cho hắn một ánh mắt khẳng định.
Đường Mạch không nói gì.
Sau khi tất cả mọi người đều ngồi xuống, ông lão da trắng mở miệng: “Rõ ràng cái chết của tên kia không giống ba người trước đó. Lúc này có rất nhiều dấu vết đánh nhau, bọn họ đã trải qua một trận chiến kịch liệt. Có hai trường hợp, thứ nhất, hung thủ giết chết ba người chơi lúc trước cùng hung thủ hôm qua không phải là một, vậy nên mới xảy ra tình huống chiến đấu này (ý là hung thủ giết ba người kia rất mạnh nên một phát ăn ngay giết được luôn và không để ba người chơi đó có cơ hội phản kháng, còn hung thủ lần này yếu hơn nên phải chiến đấu cùng BND). Còn trường hợp thứ hai……” Ông già nhìn về phía Phó Văn Đoạt đang ngồi trên ghế, “Đồng bạn kia của hai người, thực lực mạnh lắm sao.”
Phó Văn Đoạt đan hai tay vào nhau: “Cậu ta rất mạnh.”
Ông lão: “Vậy thì chính là trường hợp hai. Do thực lực mạnh nên mới có thể đối phó với hung thủ, đem bên trong tòa thành phá thành thế này.”
Người chơi Đông Nam Á Abdullah lạnh lùng nói: “Nếu hai bên chiến đấu kịch liệt, vậy thì bây giờ mới qua một tiếng, trên người hung thủ có lẽ vẫn còn miệng vết thương.”
Mọi người đồng loạt cả kinh.
Con ngươi đen láy của Abdullah quét nhìn mọi người: “Tôi đề nghị kiểm tra thương tích của từng người.”
“Đồng ý.”
“Tôi cũng đồng ý.”
Phần lớn mọi người đều đồng ý với đề nghị này, người chơi Châu Âu Lena Joophorse cười lạnh: “Anh muốn kiểm tra thế nào, cởi hết quần áo ra rồi nhìn sao? Tôi không đồng ý, nếu anh muốn nhìn, tôi có thể móc mắt anh ra để anh từ từ mà nhìn.”
Mộ Hồi Tuyết: “Ở đây tổng cộng có bốn người chơi nữ, tôi không ngại việc bốn chúng ta cùng lên tầng hai kiểm tra cho nhau đâu.”
Bốn người chơi nữ trong tòa thành là Mộ Hồi Tuyết, Luyện Dư Tranh, Lý Hạ và Lena.
Lena khoanh tay, ngả người tựa vào ghế nhìn Mộ Hồi Tuyết: “Ba người đều là dân Trung Quốc, làm sao tôi biết được ba người có bắt tay đối phó tôi hay không.”
Lý Hạ nhướng mày, cô ta định nói mình căn bản không quen biết Mộ Hồi Tuyết và Luyện Dư Tranh, đương nhiên không thể bắt tay. Mộ Hồi Tuyết mỉm cười, một tay sờ sờ cằm: “Đối phó cô thế nào? Nói trên người cô có dấu vết thương tích, mà người khác cũng chẳng chứng kiến tận mắt xem vết thương đó ở đâu, sẽ tin lời bọn tôi rồi nhận định cô là hung thủ sao?”
Lena cắn răng, hừ một tiếng: “Tôi đồng ý.”
Nữ người chơi Châu Âu này có tính tình cổ quái, ngay từ đầu đã nói muốn giết Mộ Hồi Tuyết, cho nên cô ta không đồng ý kiểm tra thân thể cũng là chuyện thường. Nhưng nếu không chấp nhận thì liền có vẻ như trong lòng có quỷ, cô ta không thể không đồng ý.
Cứ như vậy, người chơi nam thì kiểm tra cho nhau ở dưới đại sảnh tầng một, xem có ai mang thương tích không. Người chơi nữ thì tới tầng hai.
Sau năm phút đồng hồ, mọi người trở lại cái bàn dài.
Ông lão da trắng: “Xem ra trên cơ thể mọi người đều không có vết thương.”
Andre nói: “Chuyện này cũng không lạ, đều là người chơi cao cấp cả, tuy rằng không sử dụng được đạo cụ nhưng chắc chắn vẫn sẽ mang theo một ít thuốc thang tùy thân. Hơn nữa bản thân đã có năng lực tự lành mạnh mẽ, chỉ cần không phải vết thương cực kỳ nghiêm trọng thì trong vòng một giờ có thể khỏi hẳn. Khi mọi người đều đồng ý kiểm tra thương tích thì chắc chắn không có khả năng tìm được hung thủ nữa rồi.”
Mọi chuyện lại lập tức lâm vào cục diện bế tắc.
Ngón tay Mộ Hồi Tuyết nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, cô ta nói: “Có một chuyện đến bây giờ vẫn chưa ai đề cập đến, nhưng tôi đoán mọi người hẳn là đều đã nghĩ đến nó. Bây giờ là buổi sáng thứ tư, đã chết bốn người. Chúng ta còn hai ngày ba đêm nữa (chắc tác giả bị nhầm chứ đáng ra phải còn ba ngày bốn đêm nữa cơ mà), Noah sẽ tới đây. Đến lúc đó nếu chúng ta không đem quái vật nướng dâng cho hắn, hắn sẽ ăn chúng ta, chúng ta sẽ thất bại trong việc thông quan tầng sáu.”
Người chơi Hoa Kỳ tóc vàng David Anders hỏi: “Cô muốn nói gì?”
(Vloz thằng chả này chết rồi cơ mà:D? Nhưng mà mình cũng chẳng biết tác giả định để ai hỏi nên mình giữ nguyên nhé)
Mộ Hồi Tuyết: “Không có gì, chỉ là muốn hỏi một câu, tất cả người chơi cao cấp thực lực cường đại đã thông qua tầng năm đang ngồi ở đây. Bây giờ chỉ còn hai ngày ba đêm, cũng chính là mười tiếng…… Các vị, có muốn thông quan không?”
– ———————–