Địa Cầu Online - Chương 23: Phó bản Cờ tỷ phú Mario (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Địa Cầu Online


Chương 23: Phó bản Cờ tỷ phú Mario (3)


Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan

Chương 23: Phó bản Cờ tỷ phú Mario (Part 3)

“Chưa biết ta có phải ma quỷ hay không, nhưng ngươi chắc chắn không phải người.”

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

—————–

Nói chuyện cùng một người thông minh đúng là đỡ mệt óc thật!

Đường Mạch vừa mới nhờ Phó Văn Đoạt giúp mình mở đạo cụ lưu trữ thì ba giây sau, chữ “S” trêи quả Trứng Gà Tây bắt đầu nhấp nháy.

Chất giọng trầm thấp vang lên trong đầu: “Tối đa 1 giờ, quá 1 giờ thì đạo cụ lưu trữ sẽ mất hiệu lực. Cơ hội để load lại lưu trữ chỉ có duy nhất một lần.”

“Ừm, cám ơn.”

Phó Văn Đoạt nói rất ngắn gọn xúc tích, cũng giải thích lại một lượt công năng của Trứng Gà Tây cho Đường Mạch. Chỉ có mình Đường Mạch nghe thấy giọng nói của hắn, cho nên trong mắt Mario và hai người chơi còn lại, Đường Mạch vẫn luôn trầm mặc đứng tại chỗ.

Mario mất kiên nhẫn, bực bội nói: “Này nhóc, ngươi chán trò này, hay là chán chơi với Mario thúc thúc rồi? Sao còn không mau chọn ô nhảy cóc đi?!.”

Đường Mạch bình tĩnh cất quả trứng vào túi, ngẩng đầu nhìn con rối cách đó không xa: “Ngay từ đầu ta đã nghĩ, có tổng cộng 6456 người chơi, chơi một bàn cờ 150 ô vuông mà không có một ai “qua cửa”. Xác suất như vậy có phải hơi kỳ quái bất thường hay không?!”

Mario híp mắt: “Nhóc đáng yêu, Mario thúc thúc chẳng hiểu ngươi đang nói gì cả. Ngươi mau chọn ô muốn đến đi!”

Gã bụng bia đứng sau Đường Mạch cũng bực bội la lối: “Cậu mau chọn đi, đừng lãng phí thời gian, càng đừng chọc vào nó. Nếu không, cậu cách xa bọn tôi ra, không bọn tôi lại bị cậu vạ lây!”

Đúng lúc này, giọng nói già nua từ phía sau truyền tới: “Phải, xác suất này đúng là kỳ lạ đến khó tin.”

Đường Mạch quay đầu nhìn lão già đứng ở ô số 55.

Lúc còn đầy đủ 8 người đứng ở ô “START”, Đường Mạch đã vu vơ hỏi ý nghĩa của con số “6456” hiển thị trêи tấm biển LED. Kể từ lúc ấy, Đường Mạch đã bắt đầu nghi ngờ trò chơi này.

Vấn đề thứ nhất, 6456 người chơi chia làm 8 người một nhóm, tổng cộng có 807 nhóm.

807 nhóm tham gia một trò chơi mà nhìn qua phải dựa vào may mắn mới thắng được, kết quả tất cả đều chết. Đường Mạch đoán, bất cứ nhóm nào vào chơi thì cũng sẽ phải đối mặt với một kết cục —

Chỉ còn duy nhất một người chơi trụ lại đến cuối cùng, tiếp tục trò chơi!

Lý do là, khi có hai người chơi cùng tiến vào một ô, sự kiện [Ai muốn cùng ngươi đồng cam cộng khổ!] sẽ kϊƈɦ hoạt, ô vuông biến thành Ô Trừng Phạt cấp độ 7. Đường Mạch cảm thấy dù là ai thì cũng không thể đánh bại con Mario màu đen đáng sợ kia, kể cả người đó có là Phó Văn Đoạt đi chăng nữa.

Nếu đã không giết được nó, thì chỉ còn cách ít nhất một trong hai người phải chết.

Trường hợp như nhóm của Đường Mạch hẳn là số ít, đi đến tận ô số 83 rồi mà vẫn còn sót lại 3 người. Bởi đa phần các nhóm vào đây sẽ tự chém giết lẫn nhau cho đến khi chỉ còn lại một người cuối cùng, sự kiện [Ai muốn cùng ngươi đồng cam cộng khổ!] cũng không đủ điều kiện kϊƈɦ hoạt nữa, người cuối cùng này sẽ một mình một xúc xắc cho đến khi về đích.

Tàn khốc đấy, nhưng kết cục mà trò chơi này muốn chẳng phải là như vậy hay sao?

Tiếp tục phân tích “người cuối cùng”. Vốn dĩ Đường Mạch còn phỏng đoán, việc “người cuối cùng sẽ bị giữ lại” đã biến trò chơi này thành trò chơi không có người chiến thắng, nhưng con Mario vừa rồi đã phủ nhận. Nó nói, dưới tình huống chỉ còn lại một người chơi, nó sẽ coi người đó như “đứa nhỏ đáng thương”, không phải “đứa nhỏ cuối cùng bị giữ lại”.

Vậy sao có hàng trăm “đứa nhỏ đáng thương” mà không có lấy một người thắng?

Cho nên mới nói, xác suất “qua cửa” trò chơi này bất thường đến biến thái!

Vấn đề thứ hai, bàn cờ có 150 ô vuông, trong đó Ô Tội Phạm chiếm 5%, tối đa có 8 ô. Như vậy, chuyện “sáu ngàn người mà không một ai đặt chân đến đích” chỉ nói lên một điều —

Đường Mạch phóng tầm mắt ra phía xa, lẳng lặng đảo qua ô số 120 đến ô số 150.

“Trong 30 ô kia, khẳng định có 6 ô liên tiếp là Ô Tội Phạm!” Ngữ điệu của Đường Mạch vừa bình tĩnh lại vừa lãnh đạm, giống như chỉ đang kể về một việc lông gà vỏ tỏi hết sức bình thường, nhưng gã bụng bia nghe xong mặt liền biến sắc, lão già cũng vội siết chặt súng trong tay.

Đường Mạch nhìn Mario, tiếp tục nói: “Nếu Hắc Tháp đã quy định vào Ô Tội Phạm chắc chắn sẽ chết, vậy xếp 6 Ô Tội Phạm liền nhau sẽ trực tiếp chặt đứt mọi hy vọng của người chơi. Bất kể tung xúc xắc được mấy điểm đi chẳng nữa thì cũng không thể tránh khỏi Ô Tội Phạm.”

Cắp mắt đen sâu hoắm của con Mario cứng đờ, nhưng chỉ chốc lát sau, nó lại chống hai tay vào hông cười ha hả: “Đứa nhỏ đáng yêu, sao ngươi lại nói vậy? Mario thúc thúc chỉ muốn phát phần thưởng cho bọn nhỏ qua trò chơi này thôi, vàng bạc châu báu nhiều thế này cơ mà.” Nó nghiêng người đứng sang một bên, để Đường Mạch nhìn thấy núi vàng núi bạc phía sau nó, “Sao Mario thúc thúc có thể tước đi cơ hội nhận phần thưởng của các ngươi chứ?”

Đường Mạch cười: “Chắc chắn có cách thắng, nhưng ngươi có muốn cho người ta thắng hay không lại là chuyện khác.”

Nét tươi cười trêи mặt Mario biến mất: “Nhóc con, ngươi chả đáng yêu gì cả!”

Gã bụng bia quát to: “Đừng chọc nó nữa! Cậu có bệnh hả, chúng ta không ai đánh được nó, nếu nó điên lên lao xuống đây, tôi mặc kệ… Cậu đừng có mà lôi thôi sang cả bọn tôi, muốn chết tự mình chết đi!”

Đường Mạch liếc gã một cái: “Nếu nó có thể xuống, sao còn phải chôn chân ở trêи đó lâu như vậy làm gì?”

Gã bụng bia sửng sốt.

Mario chỉ biết câm nín, căn bản không thể phản bác lại lời của Đường Mạch.

Đường Mạch tin trò chơi của Hắc Tháp nhất định có thể qua cửa. Giống như trò chơi [Rốt cuộc là ai trộm sách của ta?], phải tìm một quyển sách trong mấy chục vạn đầu sách trêи 23 cái kệ, nhìn thì tưởng như mò kim đáy bể, nhưng đã là trò chơi thì kiểu gì cũng có cách thắng.

🍃

Chơi Cờ tỷ phú Mario phải chú ý tới hai điểm.

Thứ nhất, biết sử dụng linh hoạt Ô Nhảy Cóc.

Ô Nhảy Cóc có thể nhảy lên phía trước tối đa 30 ô, hoặc lùi về phía sau số ô vuông tuỳ ý miễn là người chơi chưa từng bước vào. Dựa theo quy định này, Đường Mạch suy đoán kể từ ô số 120 trở đi sẽ không có Ô Nhảy Cóc! Bởi vì nếu có, người chơi có thể trực tiếp nhảy đến ô số 150 hoặc về đích luôn.

Trong 6456 người chơi hẳn là có không ít người vượt qua được ô số 120, chỉ cần người đó bước vào Ô Nhảy Cóc là có thể chiến thắng. Nhưng, Mario ác ôn kia sẽ để chuyện đó xảy ra hay sao?

Thứ hai, nhớ kỹ nội dung ô vuông mà mình hoặc người chơi cùng mình đã từng giẫm lên.

Đường Mạch nhớ rõ, tám người chơi đi từ ô số 3 đến ô số 83, tổng cộng đã giẫm qua 61 ô vuông. Trong đó, số lượng Ô Nhảy Cóc là 16, Ô Trừng Phạt là 13, Ô Phần Thưởng là 8, còn lại là 24 ô trống.

Ô Nhảy Cóc chiếm 20% tổng số ô vuông – là 30 ô. Thế mà giẫm lên 61 ô thì đã có 16 Ô Nhảy Cóc, vậy thì khả năng xuất hiện Ô Nhảy Cóc về sau nhất định rất thấp. Điều này bổ sung cho phân tích thứ nhất, 30 ô cuối cùng sẽ không có Ô Nhảy Cóc.

Hơn nữa, từ đầu đến giờ chưa thấy Ô Quốc Vương hay Ô Tội Phạm xuất hiện!

Đường Mạch bỗng nói: “Ô Quốc Vương có thể nối liền Ô Tội Phạm, nói cách khác, sau một loạt Ô Quốc Vương liên tiếp chính là một loạt Ô Tội Phạm liên tiếp.”

Giọng nói của Đường Mạch cực kỳ nhỏ, gã bụng bia với lão già không thể nghe thấy nhưng Mario lại có thể. Nó âm hiểm cười cười, giống như đang công nhận phán đoán của cậu.

Vàng bạc châu báu đối với con người ở thời điểm hiện tại thật sự không có chút giá trị nào. Người chơi Cờ tỷ phú Mario đương nhiên không cần mấy thứ đó, ngoài việc bị cưỡng ép tham gia thì dụ hoặc lớn nhất để bọn họ hoàn thành trò chơi chính là Ô Quốc Vương chiếm 5% tổng số ô vuông kia.

Trong trường hợp Ô Tội Phạm được bố trí liên tiếp sau Ô Quốc Vương: Những người may mắn kiên trì trụ đến cuối, thương tích đầy mình, vừa lấp ló thấy được vạch đích lại vừa bước vào Ô Quốc Vương, khẳng định sung sướиɠ muốn chết. Người nào may nữa có thể vài lượt tung ra được số nhỏ, giẫm trúng vài Ô Quốc Vương, nhận vô số phần thưởng to lớn, sau đó chờ đợi bọn họ chính là Ô Tội Phạm.

Nếu không có Ô Nhảy Cóc, sáu Ô Tội Phạm liên tiếp đã định trước một việc – Trò chơi này sẽ không có người chiến thắng.

Đường Mạch đút hai tay vào túi áo, ngẩng đầu bình tĩnh nói: “Đã nghĩ xong, ta muốn lựa chọn ô nhảy cóc.”

Mario thấy Đường Mạch vừa rồi chần chừ quá lâu, hiện tại đột nhiên lại nói muốn nhảy cóc. Nó hỏi: “Úi, ngươi không hỏi gì ta nữa à? Giờ lại muốn nhảy rồi?”

Liên tục bị Đường Mạch vạch trần nhưng con Mario vẫn cười tươi như hoa. Nó chỉnh lại cái mũ bị lệch trêи đầu, nói: “Mario thúc thúc thích nhất nhóc nào thông minh, ngươi nói xem, có phải Mario thúc thúc đã chuẩn bị rất nhiều niềm vui bất ngờ cho các ngươi hay không?”

Sáu Ô Tội Phạm liên tiếp là niềm vui bất ngờ?

Đường Mạch lạnh lùng lườm con Mario một cái: “Ta muốn lùi lại.”

Mario thúc thúc phẩy phẩy tay: “Ngươi muốn lùi về ô nào?”

“Ô số 1!”

“Ồ, hóa ra là ô số…” Giọng nói đột nhiên im bặt, cả người con Mario to xác kia chợt cứng ngắc giống như nhân vật trong phim hoạt hình bị người ta ấn pause, cái mồm há ra cười của nó hóa đá tại chỗ. Vài giây sau, nó mới cọt kẹt quay đầu, dùng cặp mắt đen thui nhìn chằm chằm Đường Mạch.

Gã bụng bia chẳng hiểu ra làm sao: “Ô số 1? Nói nhầm hay gì?”

Lão già nhíu chặt lông mày, yên lặng suy nghĩ.

Mario nhếch miệng cười: “Nhóc con, ta không nghe nhầm đấy chứ? Ngươi muốn nhảy về ô số 1?”

Đường Mạch không thèm quan tâm tới nó nữa, cậu ngẩng đầu lên trời hô to: “Ta muốn lùi về ô số 1!”

[Đing Đoong! Lựa chọn lùi về ô số 1!]

Đường Mạch xoay người, nhấc chân bước từng bước về ô vuông ở vị trí đầu tiên.

Mario bỗng chu chéo lên: “Nếu đi về đó, ngươi sẽ là người đi cuối. Ngươi muốn chơi lại từ đầu à? Kể cả hai người trước ngươi có chết, chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi không sợ may mắn không mỉm cười với ngươi nữa khiến ngươi liên tục đụng trúng Ô Trừng Phạt cấp sáu trở lên hả?”

Đường Mạch cũng chẳng thèm quay đầu lại: “Ta thích bắt đầu lại đấy, coi như thử thách chính mình.”

Mario tức muốn hộc máu: “Ngươi là cái đồ đáng ghét! Lần sau ngươi nhất định sẽ đụng trúng Ô Trừng Phạt đáng sợ!”

“Ta tự thấy mình đáng yêu là được rồi.”

Mario chưa từng gặp người nào láo xược như thế bao giờ: “Ngươi…!”

Trong đầu bỗng vang lên tiếng cười trầm thấp khiến Đường Mạch phải dừng bước trong chốc lát.

Phó Văn Đoạt: “Không làm phiền cậu chứ?”

Đường Mạch biết vừa rồi ở đây xảy ra chuyện gì Phó Văn Đoạt đều đã nghe hết. Nhưng cũng là bất đắc dĩ, Đường Mạch chẳng có cách nào bịt tai đối phương lại, vì công cuộc lưu trữ đành phiền người này dự thính vậy.

“Không có.”

🍃

Ở Bắc Kinh xa xôi, nam nhân cao lớn đã sớm lau sạch bọt sữa tắm trêи người, phía dưới quấn một cái khăn. Hắn không tắm nữa, ra kệ sách lấy một quyển tâm lý học, ngồi xuống sô pha tùy tiện lật xem.

Phó Văn Đoạt chưa tiếp xúc nhiều với Đường Mạch, nhưng hắn biết Đường Mạch không ngốc. Một trò chơi nguy hiểm đến mức cần phải mở đạo cụ lưu trữ thì độ khó của nó lớn đến mức nào? Phó Văn Đoạt sao có thể tắm rửa lúc đối phương đang ở vào thời khắc quan trọng như vậy? Mặc dù Phó Văn Đoạt cũng không có quá nhiều hứng thú với trò chơi của Đường Mạch, nhưng nếu như hắn tắm, tiếng nước chảy sẽ làm ảnh hưởng đến phán đoán của đối phương.

Đương nhiên, hắn cũng không muốn đối phương biết là mình đang tắm!

Phó Văn Đoạt vừa đọc sách vừa nghe loáng thoáng mấy từ mấu chốt ở chỗ Đường Mạch:

Mario, Ô Nhảy Cóc, Ô Quốc Vương, Ô Tội Phạm…

Có vẻ là một trò khá hay ho!

Người đang chơi nó cũng rất thú vị!

🍃

Cờ tỷ phú Mario.

Đường Mạch đương nhiên không biết ở phía bên kia của Trứng Gà Tây, nam nhân nào đó toàn thân trêи dưới chỉ quấn mỗi một cái khăn bông, ngồi trêи sô pha say sưa nghe âm thanh từ bên này vọng lại.

Trêи đường lùi về ô số 1, Đường Mạch đụng phải gã bụng bia. Gã đứng sang một bên nhường đường, chờ Đường Mạch đi qua mới nói: “Này, cậu làm thật đấy à? Hay chơi đến ngu người rồi, trở về ô số 1 làm gì?”

Tự dưng thấy gã tỏ ra quan tâm mình, Đường Mạch nhìn gã, hứng thú hỏi: “Anh có dị năng liên quan tới gió?”

Gã bụng bia sửng sốt, bật thốt: “Sao cậu biết?”

Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Chờ đến khi ra ngoài, tôi đánh chết anh!”

Gã bụng bia: “…”

Sau một lúc lâu, gã bụng bia: “Cậu là đồ thần kinh!”

Đường Mạch vừa lúc chạy đến ô vuông của lão già. Lão cũng nghiêng người để Đường Mạch đi qua, từ đầu tới cuối không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm bóng lưng của Đường Mạch.

Trong không gian thuần trắng, gã bụng bia, lão già cùng với Mario vẫn luôn dán chặt mắt vào từng bước chân của Đường Mạch, không ai nói thêm câu nào. Thẳng cho đến khi Đường Mạch đặt chân lên ô số 3, Mario đột nhiên hô hoán: “Ô số 100 là Ô Quốc Vương! Đây là Ô Quốc Vương duy nhất trong 120 ô đầu đấy! Ngươi vào Ô Nhảy Cóc ở ô số 83, hoàn toàn có thể lựa chọn nhảy tới ô 100, hiện tại quay đầu còn kịp. Ngươi mà đến ô số 1, nhỡ đâu không vào được ô 83 một lần nữa thì sao?”

Đường Mạch dừng bước, quay lại nhìn con Mario to lớn: “Ngươi nói vậy thì ta càng yên tâm!”

“Ngươi là cái đồ độc ác! Ngươi không phải người, ngươi là ma quỷ!”

Đường Mạch thản nhiên: “Chưa biết ta có phải ma quỷ hay không, nhưng ngươi chắc chắn không phải người.”

“Ngươi…!”

Mario tức quá giãy đành đạch trêи sân khấu khiến cho toàn thế giới màu trắng chấn động rung lắc, hai mắt nó hừng hực như lửa nhìn chòng chọc tấm lưng Đường Mạch. Gã bụng bia với lão già cảm giác con Mario đang muốn giết quách Đường Mạch cho xong.

Nhưng có vẻ đúng như lời Đường Mạch nói, con kia chỉ nhảy tanh tách ở trêи địa bàn của nó chứ không đi xuống. Đèn đóm gắn quanh sân khấu cũng bị nó làm rớt, cả sân khấu cũng sắp bị giẫm thủng, thế mà nó vẫn chỉ đứng tại chỗ căm phẫn trừng mắt nhìn Đường Mạch.

Đường Mạch đứng ở ô số 3, cúi đầu nhìn ô số 2 và ô số 1 phía trước. Ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai ô, cuối cùng vượt qua ô số 2, đứng ở ô số 1.

Ngay giây phút Đường Mạch đặt chân lên ô vuông, vẻ mặt căng chặt bỗng chốc dịu xuống, cậu khễ nhếch miệng: “Hoá ra ngươi vẫn chưa điên tới mức đấy, lãng phí của ta một lần lưu trữ vô ích …”

Ngay sau đó, giọng trẻ con lanh lảnh vang lên —

[Đinh Đoong! Kϊƈɦ hoạt Ô Qua Cửa. 21 giờ 49 phút ngày 22 tháng 11 năm 2017, người chơi Đường Mạch thành công qua cửa phó bản “Cờ tỷ phú Mario”, nhận được phần thưởng “Báu vật của Mario thúc thúc”.]

Gã bụng bia trợn trừng hai mắt, không dám tin nhìn Đường Mạch.

Lão già cũng kinh ngạc, vẻ nghi hoặc xen lẫn hoang mang hiện đầy trêи mặt.

Mario tức giận đấm bùm bụp lên cái sân khấu sớm đã xập xệ của mình: “Ngươi là ma quỷ, đồ ma quỷ! Đó là bảo bối của ta, là báu vật mà Mario thúc thúc vất vả công tác 36 năm dưới cống ngầm mới nhặt được. Con người rặt một lũ lười biếng, không làm gì lại còn muốn cướp đi bảo bối của Mario thúc thúc. Không cho ngươi, ta tuyệt đối sẽ không đưa cho ngươi!”

Nhưng nó nói thì kệ nó, ở phía sau, một núi vàng vẫn xuất hiện đến lóa mắt trong thế giới màu trắng này.

Núi vàng lơ lơ lửng lửng, Mario hốt hoảng nhảy cẫng lên muốn giữ lại nhưng không được, chỉ tóm được mỗi một nắm vàng thì bị vụt mất. Núi vàng khổng lồ bay thẳng về phía Đường Mạch, rào rào rơi xuống.

Không biết bao nhiêu vàng bạc châu báu, kim cương đá quý chất đống thành núi ở sau lưng Đường Mạch. Vài đồng vàng lăn từ trêи đỉnh xuống đến bên chân, Đường Mạch cúi người nhặt chúng lên.

“Vì sao lại là ô số 1?” Lão già hỏi.

Đường Mạch dời mắt khỏi đồng vàng: “Bởi vì trò chơi này khẳng định có cách chiến thắng.”

Lão già nhíu mày, thấp giọng niệm: “Ô số 1, ô số 1…” Lão lặp đi lặp lại không ngừng, giống như đang cố gắng tìm ra manh mối nào đó từ “Ô số 1”.

Đường Mạch: “Hơn sáu nghìn người không một ai qua cửa, việc này chứng minh hai điều!”

“Thứ nhất, sau ô số 120 chắc chắn không còn Ô Nhảy Cóc.”

“Thứ hai, sau ô số 120 có sáu Ô Tội Phạm liên tiếp. Với độ ác ôn của con kia…” Đường Mạch liếc Mario thúc thúc đang khóc thút thít trêи sân khấu, “Nó hẳn sẽ bố trí mấy Ô Tội Phạm này ở sáu ô cuối cùng, ngay trước đó là sáu Ô Quốc Vương liên tiếp.”

Thật vất vả đi gần tới vạch đích, lại còn nhận được báu vật ở Ô Quốc Vương, chỉ còn lại có sáu ô nữa là qua cửa. Thế nhưng, lại vĩnh viễn không thể đi tới vạch đích.

Bởi vì, mục đích của trò chơi này là muốn người chơi tìm ra Ô Qua Cửa!

“Ngay từ đầu tôi đã nghĩ, số lượng Ô Nhảy Cóc có phải nhiều quá rồi hay không? Có 20% là Ô Nhảy Cóc, tương đương với 30 ô. Số người có ít nhất một lần bước trúng Ô Nhảy Cóc rất nhiều, nhưng bình thường sẽ chẳng ai chọn lùi về ô số 1. Trước lượt thứ 5, người chơi sẽ lựa chọn nhảy tới ô đã từng có người làm chuột bạch, sau lượt thứ 5 thì lựa chọn cách xa những người còn lại để tránh kϊƈɦ hoạt [Ai muốn cùng ngươi đồng cam cộng khổ!]”

Cũng giống như lão già, khi lão lần đầu tiên giẫm vào Ô Nhảy Cóc đã lựa chọn lui về cuối đội hình.

Gã bụng bia vẫn mờ mịt: “Vậy tại sao lại là ô số 1?”

Đường Mạch: “Trong Cờ tỷ phú, nếu không có Ô Nhảy Cóc thì trong 150 ô vuông, xác xuất vào ô nào là thấp nhất?”

Gã bụng bia suy nghĩ một lát, giật mình: “Ô số 1! Đúng đúng, là ô số 1.”

May mà chưa ngu hết thuốc chữa.

Vốn dĩ Đường Mạch định sau khi ra ngoài sẽ đánh cho tên đầu sỏ bẫy mình vào đây gãy hai cái giò. Nhưng vừa rồi gã bụng bia có vẻ quan tâm Đường Mạch, cũng vừa phát biểu được một câu thông minh, Đường Mạch lại đổi ý: Đánh gãy một chân là được rồi!

Ngay cả gã bụng bia cũng hiểu ra vấn đề, lão già tất nhiên là hiểu.

Cờ tỷ phú Mario có tổng cộng 150 ô, rất nhiều người sẽ cho rằng, khả năng mà người chơi đến ô 149 hay ô 150 là thấp nhất, nhưng trêи thực tế, ô vuông mà người chơi khó đi vào nhất là là ô số 1.

Trong trường hợp không có Ô Nhảy Cóc:

Để giẫm trúng ô số 1 chỉ có duy nhất một cách: Phải ném được 1 điểm ngay từ lần đầu tiên.

Trong khi đó, để giẫm trúng ô số 2 có hai cách: Ném 2 điểm ngay từ lần đầu tiên, hoặc lượt thứ nhất ném được 1 điểm và lượt thứ hai lại ném được 1 điểm.

Để giẫm trúng ô số 3 có bốn cách: Trực tiếp ném được 3 điểm; 1 lượt 2 điểm và 1 lượt 1 điểm; 1 lượt 1 điểm và 1 lượt 2 điểm; hoặc 3 lượt liên tiếp 1 điểm.

Càng gần đến ô số 150, số cách để giẫm trúng ô vuông tăng lên theo cấp số nhân.

Nếu chỉ có một người, xác suất để đến được ô số 150 cực kỳ thấp, kể cả đi đến ô số 100. Lý do là người này có thể gặp phải rất nhiều Ô Trừng Phạt đáng sợ ở phía trước dẫn đến tử vong. Thế nhưng, trước Đường Mạch có tận 6456 người tham gia trò chơi này.

Vì khả năng giẫm trúng ô vuông tăng lên theo cấp số nhân, mà có hơn sáu ngàn người, cho nên mỗi một ô vuông trong tổng cộng 150 ô vuông trêи bàn cờ kiểu gì cũng đã có người từng giẫm vào. Thế sao lại không có người nào vào được Ô Qua Cửa?!

Điều này có hai giải thích:

Thứ nhất, Mario cố tình bố trí Ô Qua Cửa duy nhất ở sau 6 Ô Tội Phạm liên tiếp. Như vậy người chơi sẽ tử vong trước khi đến được Ô Qua Cửa. Nhưng tình huống này không có khả năng xảy ra!

Bởi vì như vậy, trò chơi này căn bản không có khả năng chiến thắng. Hắc Tháp nếu thật sự muốn giết chết người chơi thì không cần thiết phải bày ra một trò chơi phức tạp như vậy, trực tiếp giết người là được. Cứ cho con Mario đen ra quét một lượt thì ai chẳng chết.

Cho nên, chắc chắn có cách để chiến thắng trò chơi!

Xét đến giải thích thứ 2: chính là ngay từ lúc bắt đầu, người chơi không thể dựa vào may mắn để bước vào Ô Qua Cửa.

Trong 150 ô vuông, chỉ có ô số 1 là có một lần cơ hội giẫm lên (tung ra 1 điểm ngay từ đầu). Xác suất để ra 1 điểm ngay từ lần ném đầu tiên là một phần sáu. Xác suất này không quá nhỏ, vì thế kiểu gì chả có người ném được 1 điểm và giẫm trúng Ô Qua Cửa. Nếu có người ngay từ đầu đã may mắn “qua cửa”, vậy trò chơi này cũng chẳng có lý do gì để mà tồn tại, Mario cũng không thể để người chơi dễ dàng lấy đi báu vật nhờ đào cống suốt mấy chục năm của nó như thế.

Cho nên Hắc Tháp hẳn là đã ẩn đi khả năng ra 1 điểm của xúc xắc ở lượt ném đầu tiên!

Muốn tiến vào ô số 1, chỉ có thể dựa vào Ô Nhảy Cóc!

Đường Mạch vẫn luôn tự hỏi tại sao trò chơi này lại bố trí nhiều Ô Nhảy Cóc như vậy, bởi tác dụng của nó nhìn qua cũng không to tát cho lắm.

Nhưng sau khi Đường Mạch đoán ra ô số 1 chính là Ô Qua Cửa, mục đích tồn tại của nhiều Ô Nhảy Cóc như vậy liền rõ ràng. Nó bảo đảm tất cả tám người chơi đều có cơ hội bước vào Ô Qua Cửa. Đồng thời cũng ngầm ám chỉ: Chỉ có lợi dụng “nhảy cóc” mới có thể “qua cửa”.

🍃

Mario nằm ăn vạ trêи sân khấu, gào càng lúc càng to.

Đường

Mạch lấy Trứng Gà Tây trong túi ra: “Phó tiên sinh, đã có thể kết thúc lưu trữ rồi. Làm phiền anh lâu như vậy.”

Phó Văn Đoạt sớm đã đóng lại sách, chuyên tâm nghe động tĩnh đầu bên kia của Trứng Gà Tây. Hắn khẽ cười: “Có vẻ như không cần tới công năng lưu trữ?”

Đường Mạch bất đắc dĩ nói: “Phải, lãng phí một lần lưu trữ. 5% số ô vuông là Ô Tội Phạm, tương đương với 7.5 ô, không xác định rốt cuộc là 7 ô hay 8 ô. Ô Quốc Vương cũng vậy. Với độ điên của con Mario, tôi nghĩ trước ô 120 hẳn là cũng có một Ô Tội Phạm. Vì từ ô 120 đến ô 150 có 6 Ô Quốc Vương và 6 Ô Tội Phạm liên tiếp, nên vẫn còn lại 1 hoặc 2 ô Quốc Vương và Ô Tội Phạm. Chính nó nói ô số 100 là Ô Quốc Vương, vậy có thể trong vòng 6 ô sau đó sẽ có một Ô Tội Phạm. Nhìn người vừa bước vào Ô Quốc Vương xong lại giẫm phải Ô Tội Phạm, thật sự là một chuyện cực kỳ thú vị đối với nó.”

Phó Văn Đoạt: “Nó thật xấu xa.”

Đường Mạch: “Nhưng nếu nó điên hơn chút nữa, có thể bố trí Ô Tội Phạm thứ bảy hoặc thứ tám kia ở ô số 1. Cho nên vì sao tôi mới có chút phân vân khi lựa chọn giữa ô số 1 và ô số 2, bởi vì hai ô này có xác suất bước vào thấp nhất. Nhưng tôi thiên về suy đoán “ô số 1 là Ô Qua Cửa” hơn. Trong trường hợp ô số 1 là Ô Tội Phạm, vậy thì load lại lưu trữ, chọn ô số 2. Thật đáng tiếc, nó vẫn chưa đủ điên!”

“Hình như cậu hy vọng BOSS của trò chơi phải hung ác hơn nữa?”

“Nó đã đủ hung ác.” Đường Mạch mặt không cảm xúc chửi thề, sau đó mới kịp nhận ra: “Xin lỗi, tôi nói hơi nhiều. Quên mất là anh không biết về trò này.”

Phó Văn Đoạt lắc đầu: “Không sao, nghe qua thì có vẻ là một trò chơi rất hay.”

Đường Mạch nhìn Trứng Gà Tây trong tay, trêи mặt không có quá nhiều biểu tình nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ quái.

Đại khái là cảm giác khi gặp được đồng loại, cùng chung chí hướng.

Cũng chính là vì cảm xúc này nên Đường Mạch mới có thể nói nhiều như vậy.

Bởi nếu Đường Mạch nói chuyện này với người khác, ví dụ như con Mario, nó sẽ chỉ nhìn cậu, căn bản sẽ không nghe; gã bụng bia lại ngu quá nghe không hiểu, còn lão già nghe xong sẽ lại hỏi nữa.

Đường Mạch cúi đầu nhìn Trứng Gà Tây, ánh mắt thâm trầm.

🍃

Trò chơi đã kết thúc an toàn, Đường Mạch đóng lại đạo cụ lưu trữ.

Mario chổng ʍôиɠ trêи sân khấu, khóc lóc thảm thiết. Nó khóc như mưa, chẳng mấy chốc mà thấm ướt đế giày ba người.

Đường Mạch dù đã bước vào Ô Qua Cửa nhưng lại chưa được trở về thế giới thực. Lão già đi tới hỏi: “Hay cậu phải lấy núi vàng này thì mới coi như qua cửa?”

Đường Mạch nhìn núi vàng to lớn trước mắt.

“… Tôi nghĩ không có cách nào mang được đống vàng này đi.”

“Đây là cái gì?” Lão già hỏi.

Đường Mạch nhìn lướt qua, ẩn sâu trong đám vàng có một viên đá quý nhỏ màu đỏ, ánh sáng của nó vừa lóe lên. Đường Mạch duỗi tay lấy viên ngọc đỏ ra, trong phút chốc, toàn bộ vàng biến mất, tiếng gào khóc trêи sân khấu càng thê thảm: “Bảo bối của ta, bảo bối của ta ô ô ô ô…”

Hóa ra đây mới là phần thưởng chân chính sau khi qua cửa – “Báu vật của Mario”!

Sau khi cầm đi viên ngọc đỏ, cơ thể của ba người nhạt dần, đến khi gần biến mất khỏi thế giới màu trắng, con Mario mới hết khóc, đứng lên giận gữ hét: “Ngươi là đồ ma quỷ, ngươi cái đứa tên Đường Mạch kia là đồ ma quỷ! Ta sẽ nhớ kỹ ngươi, ta nhất định sẽ… Á… Ối Ối!”

Khuôn mặt của con Mario bị một lớp sương đen nhàn nhạn quấn quanh, nó vừa mới bước về phía trước vài bước, đột nhiên giẫm phải nước mắt của chính mình ngã đập đầu ra sau. Hơn nữa lúc nãy, nó vì muốn giữ vàng nên đã nhảy lên, túm được một nắm vàng, có đồng vàng trong lúc vung vẩy bị kẹt ở trong một khe hẹp. Vì cú trượt chân ngã sấp gáy vừa rồi, nó đập đầu lên chính đồng vàng của mình, lập tức, vỡ đầu chảy máu!

Đường Mạch: “…”

Lão già: “…”

Gã bụng bia: “…”

Đường Mạch bỗng nhiên lại chẳng muốn lấy viên đá đỏ này nữa, cậu muốn vàng! Vàng này có thể làm bể đầu Mario, vậy thì gọi gì là vàng, là một vũ khí cực đỉnh có được không?! Nếu Đường Mạch thật sự ôm hết đống vàng kia về, sau này cũng không cần đánh nhau làm gì cho mệt, chỉ cần đem vàng ra tạp vào người đối thủ là xong.

Nhưng mà, vàng đã biến mất cũng không thể xuất hiện lại được nữa.

Đường Mạch cúi đầu nhìn viên đá đỏ trong tay. Hy vọng nhà ngươi đừng khiến ta thất vọng!

🍃

Trong nháy mắt, ba người quay về chỗ bồn hoa ở tiểu khu.

Lúc bọn họ tiến vào phó bản mới là chạng vạng, hiện tại trở ra thì trăng đã lên cao.

Màn đêm đen kịt, gió đêm gào rít, hàng cây bên đường bị gió thổi xào xào xạc xạc.

Sau khi ba người đứng vững, từng khối thi thể cũng bị ném ra ngoài. Giống như có người nào đó sức lực cực lớn, tuỳ tiện thô bạo ném mấy người từ trong bồn hoa ra, văng xa qua cả bên kia đường.

Đầu tiên là thi thể của người phụ nữ trung niên, sau đó là gã hói đầu và đôi nam nữ. Chỉ có thân thể của nam nhân ít nói là không thấy đâu. Đường Mạch nhớ người này đã bị cá chuồn gặm đến mảnh xương cũng chẳng còn, có lẽ vì vậy nên không còn thi thể.

Ba người đi tới, xác nhận bốn cái xác này chính là những người đã cùng mình tiến vào phó bản. Dù chơi cùng một trò chơi nhưng tám người lại không quen biết nhau, ba người cởi áo khoác trùm lên mặt của mấy cái xác, coi như kết thúc một lần duyên phận được gặp nhau.

Gã bụng bia xúc động nói: “May mắn tôi trụ lại được, không bị con Mario kia giết chết.”

Lão già: “May mắn mà có thằng nhóc này. Xin lỗi, lúc trước cũng là do bất đắc dĩ mới lôi cậu vào, liên lụy đến cậu… Cậu làm gì đấy?!”

Lão già kinh ngạc nhìn Đường Mạch.

Chỉ thấy Đường Mạch tay phải cầm Que Diêm Lớn, bình tĩnh nhìn lão già với gã bụng bia trước mắt.

Uy lực của Que Diêm Lớn hai người kia đều đã được chứng kiến lúc ở trong phó bản, lão già đề phòng lùi lại một bước, gã bụng bia hốt hoảng: “Cậu… Cậu rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ muốn giết chúng tôi?”

Đường Mạch lạnh lùng: “Tôi nói rồi, sau khi ra khỏi phó bản sẽ đánh chết anh.”

Gã bụng bia biến sắc: “Không phải nói đùa đấy chứ?!”

“Tôi không đùa!” Đường Mạch xoay xoay cổ tay, “Lão già tôi tạm thời không đánh, sợ lão sẽ chết. Còn anh… Xin lỗi, dị năng của anh khiến tôi khắc sâu trong lòng.”

Vừa dứt lời, Que Diêm Lớn vung lên, phát ra tiếng rít xé gió, không chút do dự quật xuống gã bụng bia.

Đường Mạch không hề nói đùa!

Cờ tỷ phú Mario nguy hiểm biết bao nhiêu, 6461 đã bỏ mạng trong đó, mỗi người đều chết trong cảnh máu chảy đầm đìa. Cậu bị tên kia cưỡng ép lôi vào trò chơi, tuy là bình an vô sự ra ngoài, nhưng cho tới bây giờ xương sườn vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, phổi cũng bị con Mario đen đánh cho xuất huyết.

Động tác quyết đoán của Đường Mạch khiến cho gã bụng bia không kịp phòng bị. Hơn nữa, tốc độ phản ứng, sức lực, trí lực của Đường Mạch… đều mạnh hơn gã rất nhiều. Que Diêm Lớn nện xuống đùi phải của gã, khiến cho cái đùi gãy gập vào bên trong.

Gã rống lên đau đớn: “Đừng tưởng thắng một trò chơi đã là cái gì ghê gớm, không có mày bọn tao cũng có thể thắng. Bố mày chém chết mày!!!”

Gã vừa há mồm vừa nói, ngực phồng lên, hai mắt trừng lớn như chuông đồng. Ngay sau đó, gã thổi phù về phía trước, cơn lốc mãnh liệt xuất hiện, quét một đường lật tung cả cỏ cây hoa lá, Đường Mạch phải bám vào một thân cây mới có thể đứng vững. Lão già không may như vậy, bị thổi bay đến bồn hoa bên cạnh.

Cơn lốc quay cuồng hết 3 phút mới dừng lại.

Sắc mặt Đường Mạch hơi tái nhưng không thương tổn gì, lão già lại bị đập văng, cả người đau đớn.

Gã bụng bia sợ hãi nhìn Đường Mạch, gã dùng dị năng rồi mà người kia chả làm sao cả, ngược lại vẫn kiên quyết muốn giết gã, gã khẳng định không trốn được: “Này… Thực xin lỗi… Cậu tha cho tôi đi. Hiện tại mọi người đều an toàn rồi, cậu tha tôi đi…”

Đường Mạch đi đến trước mặt gã, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

“Không phải tất cả đều an toàn, trong số những người bị anh kéo vào trò chơi, đã chết mất ba người.”

Gã chợt im bặt, giống như đang suy tư điều gì.

Đường Mạch thu lại Que Diêm Lớn, sau đó cúi xuống, dứt khoát lột áo của gã.

Gã hoảng hốt, không hiểu đối phương muốn làm gì. Đường Mạch lạnh lùng nhìn gã: “Đây là của tôi, tôi cầm đi.”

Gã mờ mịt gật đầu.

Đường Mạch cầm cái áo rách nát, lạnh lùng xoay người. Cậu định tìm một góc vắng vẻ, mở Sổ dị năng ra xem dị năng của gã rốt cuộc là cái gì. Dị năng có tính công kϊƈɦ của Đường Mạch quá ít, tuy rằng dị năng của gã không ghê gớm lắm nhưng cũng có khả năng công kϊƈɦ nhất định. Chỉ cần dùng nó đúng nơi đúng lúc, có khi lại thu được hiệu quả bất ngờ.

Đến khi Đường Mạch cầm áo chuẩn bị rời đi thì có tiếng bước chân từ xa vọng lại. Đường Mạch lập tức quay đầu nhìn về phía cuối con đường, chỉ thấy một nam nhân cao gầy đang ngạc nhiên nhìn mấy người Đường Mạch, sau đó người này dường như cũng thấy được bốn cái xác cách đó không xa.

Cái chết của đôi nam nữ trẻ tuổi quá rõ ràng, hai người vẫn giữ tư thế cầm dao chọc vào người đối phương, không nghi ngờ gì chính là tự giết nhau. Nam nhân tiến lại gần, đánh giá bốn cỗ thi thể một lúc, sau đó quay đầu nhìn mấy người Đường Mạch, xem bọn họ rốt cuộc là người hay quỷ. Đường Mạch cũng đề phòng, cẩn thận dò xét người nam nhân xa lạ kia.

Người nọ chợt nói: “Là thế này, tôi muốn xác nhận lại một chút, các anh… là những người sống sót đi ra từ phó bản số 2 phải không?”

—————–

Meo Meo:

Vậy là đã kết thúc Phó bản – Cờ tỷ phú Mario

Tổng kết lại kết luận của Đường Mạch (đã được Mario dở hơi ngầm công nhận)

💚Ô Qua Cửa duy nhất nằm ở ô số 1

💚6 Ô Tội Phạm (vào là chết) nằm ở ô số 145 đến ô số 150

💚6 Ô Quốc Vương nằm ở ô số 139 đến ô số 144

💚Từ ô 120 đến ô 150 không có Ô Nhảy Cóc

💚Ô 100 là ô Quốc Vương, trong vòng 6 ô sau đó có 1 Ô Tội Phạm

💚Hắc Tháp đã chặn khả năng ném được 1 điểm ở lượt ném đầu tiên, cho nên Ô Qua Cửa ở ô số 1 chỉ có thể dùng nhảy cóc để vào.

💚Trò chơi này hoàn toàn không phải dựa vào may mắn mà thắng, phải dùng não

💚Mạch Mạch đã công nhận bạn Đoạt là người cùng chung chí hướng với mình (sẽ thành chung giường vào một ngày không xa)

Chúc mừng năm mới ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN