Địa Cầu Online - Chương 26: Phó bản - Giết chết Bill trong 20 phút (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Địa Cầu Online


Chương 26: Phó bản - Giết chết Bill trong 20 phút (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan

Chương 26: Phó bản – Giết chết Bill trong 20 phút (Part 1)

“Sau đó, Đường Mạch không chút do dự lột nốt cái quần của mình ra…”

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

—————–

Nhiệm vụ chính: Giết chết Bill trong 20 phút.

Đường Mạch không có thời gian để chần chừ, cậu mang theo đèn dầu bước thật nhanh vào địa đạo đen kịt.

Càng đi sâu vào bên trong, độ ẩm của đất và không khí càng lớn, đến mức Đường Mạch còn cảm thấy không khí đang dần ngưng tụ lại thành nước.

Âm thanh “zzz” cùng tiếng va chạm ầm ĩ vẫn không ngừng truyền tới. Đường Mạch cố gắng giữ khoảng cách của mỗi bước chân chừng 70 cm, đồng thời đếm nhẩm số giây trong đầu.

Không thể bước quá nhanh để tránh gặp truyện bất trắc khiến mình trở tay không kịp. Cũng không được bước quá chậm, bởi vì thời gian để hoàn thành nhiệm vụ chỉ có 20 phút.

Ngay khi Đường Mạch đếm tới giây thứ 560, một âm thanh nức nở yếu ớt vang lên. Đường Mạch căng thẳng, cẩn thận nghe ngóng, rất nhanh nhận ra đây là tiếng người.

Đường Mạch bước nhanh về phía trước thêm 30 giây nữa thì nhìn thấy một nam nhân tóc vàng, cả người đầy máu nằm bệt ở rìa đường.

Người này cũng mặc quần áo sọc đỏ trắng giống người lúc nãy, đang hấp hối tựa đầu lên vách địa đạo. Trán thủng một lỗ lớn, máu đỏ từ đó chảy ra dính dớp cả nửa khuôn mặt. Đùi phải vặn xoắn vô cùng dị dạng, cẳng chân với đùi tạo thành một góc vuông 90 độ, xương trắng xuyên thủng da thịt, lộ cả ra ngoài.

Người này thấy có ánh đèn mới khó nhọc ngẩng đầu, phát hiện ra Đường Mạch liền quát lớn: “Đi! Đi mau! Con quái kia đáng sợ lắm, đi mau đi!”

[Đinh Đoong! Nhắc nhở: Có thể lựa chọn rời khỏi phó bản, hoặc không rời khỏi phó bản.]

Đường Mạch đã đếm tới giây thứ 610, thời hạn 20 phút chỉ còn lại một nửa. Cậu trả lời: “Không rời khỏi!”

Đường Mạch đảo mắt quanh người nam nhân tóc vàng. Hắn mặc một bộ quần áo sọc đỏ trắng, bên ngoài khoác áo vest vàng giống hệt với nam nhân tóc nâu đỏ. Đường Mạch lại nhìn bả vai với ống quần của đối phương. Vai vừa vặn, chiều dài quần cũng hợp lý, vậy bộ này đúng là của hắn.

Xem ra người này với người vừa nãy đúng là công nhân đang làm việc ở đây.

Cuối cùng, Đường Mạch liếc nhìn biển tên trước ngực đối phương: “Travis. Quái vật là con gì?”

Thấy người trước mặt gọi tên mình, Travis mơ mơ màng màng ngẩng đầu: “Cậu biết tôi?”

Đường Mạch mặt không đổi sắc: “Tôi là công nhân tới thay ca, mới vào làm.”

“Hóa ra là đồng nghiệp mới.” Travis vất vả chống tay ngồi dậy, dựa lưng vào tường. Đường Mạch bước lên đỡ hắn, giúp hắn ngồi thoải mái hơn một chút.

Travis cười khổ: “Chắc tôi không sống được lâu nữa đâu, nửa giờ nữa là giỏi lắm rồi. Có lẽ sẽ không thể chờ đến khi có người tới giúp.”

Đường Mạch nhìn lỗ thủng trêи đầu hắn, thầm nghĩ: Nếu là con người thì ngươi chết lâu rồi!

“Bên trong kia là một con quỷ. Cậu đừng vào, nó rất đáng sợ, nó điên rồi!” Travis nhìn vô cùng hoảng loạn, ngũ quan trêи mặt vì quá sợ nên thành ra vặn vẹo, nói mãi không ngừng: “Tôi không chạy thoát đâu, cậu còn chạy được, đừng lo cho tôi, đi mau! Có lẽ cậu sẽ thoát!”

Thời gian từng giây từng giây qua đi, Đường Mạch rất muốn chặn miệng Travis. Đừng nói nhảm nữa! Mau nói bên trong rốt cuộc là thứ gì đi nhanh lên?!

Đường Mạch cố gắng kiên nhẫn: “Travis, anh sẽ không chết. Nó rốt cuộc là con gì?”

Âm thanh con quái càng lúc càng gần, bỗng nhiên, nó rít lên một tiếng chát chúa. Địa đạo bắt đầu rung chuyển kịch liệt, gáy Travis bị đập mạnh vào tường khiến đầu hắn lại nứt thêm một lỗ.

Đường Mạch cũng suýt ngã, phải quỳ một gối xuống đất, một tay chống lên tường để giữ thăng bằng, hỏi lại: “Nó là con gì?!”

Travis lần này rốt cuộc nói vào ý chính: “Nó là một con giun khổng lồ! OMG, cậu chắc chưa thấy con giun to như vậy bao giờ đâu. Nó là một con quái vật. Đội trưởng nói khán giả rất thích xem những thứ mới lạ. Cậu biết không, ở mỗi một gánh xiếc, người xem chỉ muốn nhìn những thứ mà ngày thường họ không thấy được. Càng lạ bọn họ càng thích! Bọn họ chỉ muốn mấy thứ kϊƈɦ thích như vậy thôi!”

Con giun lớn? Gánh xiếc?

Đường Mạch ghi nhớ hai từ mấu chốt này.

“Tôi đã nói rồi, con giun to như vậy chắc chắn là quái vật. Đội trưởng không nghe, cố tình bắt nó về để kiếm tiền. Bây giờ con giun hóa điên, nó muốn giết tôi, nó muốn trốn thoát.” Vừa dứt lời, âm thanh “zzz” đã gần sát, Travis lập tức gào lên: “Không xong rồi, anh bạn, cậu đi đi. Nó nhất định đã cạy được lồng sắt thoát ra ngoài rồi. Mau đi đi, đừng lo cho tôi!”

“Một con giun thôi mà, tôi đi giết nó!” Đường Mạch hiện tại không có nhiều dị năng, nhưng giết một con giun cũng không phải chuyện gì khó.

Travis nghĩ Đường Mạch không nỡ bỏ lại mình, cảm động nói: “Nếu cậu thật sự muốn giết nó thì tôi có một vũ khí đây, cậu mau cầm lấy. Tôi vừa rồi đã dùng nó để đánh vào đầu con giun. Vậy mới chạy được ra đây đấy. May mà nó không đuổi theo nên tôi mới giữ được một mạng.”

Travis với lấy cây gậy gỗ dưới đất đưa cho Đường Mạch.

Đường Mạch định từ chối, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì mặt đã biến sắc, trầm mặc nhận lấy cây gậy.

Travis: “Anh bạn, cậu nhất định phải cẩn…”

Từ “thận” còn chưa nói ra, Travis đã thấy người đồng nghiệp mới này vèo một cái vọt vào bên trong. Tay trái cầm đèn dầu, tay phải cầm gậy gỗ, tốc độ cực nhanh xông thẳng vào địa đạo.

Travis lẩm bẩm: “Đồng nghiệp mới sao lại gấp gáp như vậy nhỉ…”

Travis đương nhiên không biết, lúc hắn vừa giơ cây gậy lên, trong đầu Đường Mạch lập tức vang lên một giọng trẻ con lanh lảnh:

[Đinh Đoong! Phó bản một người “giết chết Bill” chính thức mở ra! Trong quá trình chơi —]

[Thứ nhất, cấm sử dụng dị năng.]

[Thứ hai, người chơi chỉ có thể sử dụng đèn dầu để chiếu sáng.]

[Thứ ba, chỉ có gậy gỗ mới có thể đả thương con giun.]

[Đội trưởng gánh xiếc chuẩn bị ba loại bảo bối, muốn mang đến cho khán giả ở thành phố dưới lòng đất một màn kinh kỷ, nhưng hắn chắc chắn sẽ phá sản! Ngay cả con chuột ở thành phố dưới lòng đất cũng biết, Bill không thể ra ngoài ánh sáng.]

Chỉ còn đúng năm phút để hoàn thành nhiệm vụ, Đường Mạch không còn thời gian để nói nhảm với Travis. Cậu cố hết sức chạy sâu vào trong địa đạo.

Một phút sau, Đường Mạch đột nhiên đập tay trái vào vách tường, mượn lực lăn một vòng về phía sau, vững vàng đáp đất.

Đèn dầu trong tay bị rung lắc, bắn ra vài giọt dầu. Dưới ánh đèn le lói, một cái bóng khổng lồ xuất hiện trước mắt Đường Mạch.

Trong lòng Đường Mạch “lộp bộp” một tiếng, cậu cố gắng trấn tĩnh.

Con giun kia lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Đường Mạch! Địa đạo cao gần hai mét mà thân mình con giun đã chiếm tới một nửa.

Ở nơi mà đèn dầu chiếu không tới, cái đuôi của nó nện rầm rầm lên vách tường. Nó nhìn Đường Mạch rít lên một tiếng chói tai, ngóc cái đầu nâu sẫm nhắm thẳng về phía đèn dầu.

Đường Mạch nhanh chóng nghiêng người lui lại ba mét, đặt đèn dầu xuống đất. Khoảng cách này vừa đủ để đèn dầu chiếu được tới đai sinh ɖu͙ƈ của con giun (1), vừa tránh cho đèn dầu bị con quái tấn công.

Phát hiện bản thân không cách nào phá huỷ được tia sáng đáng chết kia, con giun lớn phẫn nộ rít lên, ngay sau đó, nó há cái miệng không răng nhằm vào bả vai Đường Mạch.

Đường Mạch nghiêng người né tránh, đồng thời vung gậy gỗ, chờ cái đầu con giun lại gần rồi nện lên phần đai sinh ɖu͙ƈ trêи người nó. Một gậy này dùng toàn bộ sức lực, cho nên Đường Mạch cũng bị phản lực quá lớn đánh bay, đập cả người lên vách địa đạo. Còn con giun dù đau đớn đến quằn quại nhưng phần lưng nó chỉ bị nứt ra một đường rất nhỏ.

Con ngươi trong mắt Đường Mạch co rút, tiếp tục lao lên tấn công.

Lớp da của con giun cứng như giáp sắt, gậy của Đường Mạch không là gì so với nó. Đường Mạch hiện tại mới hiểu vì sao Jack cường đại là thế mà vẫn phải chơi đi chơi lại cái phó bản S3 này.

Sau khi Đường Mạch nhận được thông báo công tháp, cậu lập tức lên kế hoạch những việc phải làm trong mười ngày “chuẩn bị” của mình. Bảy ngày đầu cố gắng tìm kiếm khách lén qua sông để sao chép dị năng, ba ngày sau sẽ đi theo thành viên của Attack, tiến vào các loại phó bản cấp S khác nhau để nhận phần thưởng nếu qua cửa.

Lúc trước, Lạc Phong Thành chỉ đưa bản đồ của phó bản nguy hiểm cho Đường Mạch, còn bản đồ của phó bản cấp S hắn không cho Đường Mạch xem.

Vì thế, Đường Mạch đành phải nằm vùng ở trung tâm thương mại, lén theo dõi thành viên của Attack xem có thể tìm được cửa vào phó bản cấp S hay không. Bởi phó bản mà thành viên Attack tiến vào nhất định là phó bản cấp S. Những phó bản kia quá mức nguy hiểm, làm gì có ai nguyện ý chủ động mạo hiểm cơ chứ?! Đường Mạch cũng không dám mạo hiểm.

Đường Mạch loanh quanh ở trung tâm thương mại một ngày một đêm, nghe được mấy cuộc tán gẫu của ngạch quân dự bị ở đó. Bọn họ nói Jack là dị năng giả cường đại nhất của tổ chức Attack. Sự cường đại của hắn không nằm ở trí tuệ, mà nằm ở cơ bắp khủng bố của hắn.

Cho nên ban đầu, Đường Mạch đoán phó bản S3 phải dùng tư duy để suy nghĩ, Jack cơ bắp chắc chắn đã bỏ qua manh mối mấu chốt nào đó nên mới không thể đánh bại con giun lớn. Hoá ra mọi chuyện lại không đơn giản như vậy!

Không cho phép sử dụng dị năng, chỉ cho phép dùng gậy gỗ chiến đấu với con giun, bảo sao mà Jack lại năm lần bảy lượt tiến vào. Nếu là người khác chỉ sợ đã chán nản mà bỏ cuộc từ lâu rồi.

Tố chất thân thể của Đường Mạch không bằng Jack, may mà địa động chật hẹp nên con giun cũng khó mà công kϊƈɦ Đường Mạch. Ngược lại, lớp da cứng như thiết giáp của con giun cũng khiến Đường Mạch không cách nào thương tổn được nó. Một người một giun như đang chơi đuổi bắt, cứ thế vờn qua vờn lại.

Đường Mạch bị trượt chân, con giun lớn thừa cơ húc đầu vào bụng Đường Mạch khiến cả người cậu bị bay ngược ra sau, rơi xuống cạnh đèn dầu. Đường Mạch nâng tay quệt đi vệt máu nơi khoé miệng, căng thẳng nhìn con giun đang lao tới.

Gần đến nơi, con quái lại ngóc cao cái đầu, rít lên để cánh cáo Đường Mạch. Sau đó nó chuyển hướng nhắm về phía đèn dầu mà tấn công, Đường Mạch lập tức nhấc đèn dầu xoay người chạy.

Ánh lửa phập phù theo mỗi bước chân Đường Mạch, con giun lớn cũng theo sát ngay sau.

Đến khi một người một giun chạy đến nơi Travis nằm, trong đầu Đường Mạch chợt vang lên thông báo:

[Đinh Đoong! Thời gian đã hết, nhiệm vụ chính “Giết chết Bill” thất bại!]

Đường Mạch cảm thấy căng thẳng, một ánh sáng lóe lên khiến cậu không tài nào mở được mắt. Đến khi ánh sáng dịu dần, Đường Mạch mới mở mắt ra, trước mặt lại là một vùng tăm tối. Mùi tanh nồng của đất ẩm quanh quẩn nơi đầu mũi, không thấy con giun lớn, cũng không nghe thấy âm thanh của nó nữa.

Đường Mạch hít sâu, cố gắng đè nén nỗi sợ trong lòng, sau một lúc lâu mới lấy đèn pin ra chiếu sáng bốn phía.

Huyệt động rộng lớn ẩm ướt, trước mặt là cửa vào địa đạo hình vòng cung cao hai mét.

Đường Mạch đã về lại điểm xuất phát!

Cậu cúi đầu nhìn hai tay, năm ngón tay duỗi ra rồi nắm lại, cứ như thế ba lần.

“Mình còn sống. Nhiệm vụ thất bại, không chết, cũng không có trừng phạt… Hoá ra phó bản cấp S chính là như vậy?!” Đường Mạch tự nói với chính mình.

Cậu lập tức kiểm tra phần lưng và cánh tay trái từng bị con giun húc vào.

Vật lộn với con giun lớn, Đường Mạch bị nó húc đầu vào người vô số lần. Vì nó quá khoẻ nên dù không răng cũng có thể khiến đối thủ thương tích đầy mình. Thế nhưng, phần lưng và cánh tay trái của Đường Mạch hiện tại lành lặn không hề thương tổn.

Đường Mạch lại nhìn bàn tay phải. Ba phút trước, cậu nắm gậy gỗ nện liên tục lên người con giun, thế mà giờ đây bàn tay cũng không một vệt trầy xước.

Đường Mạch mím chặt môi, nhanh chóng quay đầu vọt vào địa đạo một lần nữa.

Lúc này tốc độ của cậu cực nhanh, ba phút sau đã gặp được nhân viên gánh xiếc tóc nâu đỏ đang cầm đèn dầu chạy ra.

“Chúa ơi, cậu là đồng nghiệp đến thay ca phải không?”

Lần này, Đường Mạch cẩn thận quan sát đối phương. Bởi vì vừa rồi nhiệm vụ thất bại, sắc mặt của Đường Mạch cũng không tốt cho lắm.

Nam nhân tóc nâu đỏ thấy vậy, vội hỏi: “Anh bạn, cậu sao vậy? Cậu tới thật không đúng lúc! Bill điên rồi! Cậu nhìn vết thương trêи người tôi đi, đều là do Bill làm!”

“Tôi tới thay ca, Bill sao thế?” Đường Mạch cúi đầu nhìn hai miệng vết thương trêи người đối phương.

Vết thương rỉ đầy máu đen nhìn vô cùng khủng bố, da thịt bị lật ra hai bên, vết thương có vẻ không sâu, ít nhất là chưa thấy xương. Đầu Travis thủng một lỗ mà vẫn nói chuyện được bình thường thì người này chạy nhảy như vậy cũng chẳng có gì lạ.

Đối phương như sực nhớ ra chuyện gì kinh khủng lắm: “Bill…Bill…Sao tôi biết Bill bị làm sao chứ, tự dưng nó tấn công tôi! A đúng, anh bạn, vừa vặn cũng đến lượt cậu trực ban. Cậu chờ ở đây, tôi ra ngoài tìm người. Tôi sẽ quay lại, tôi nhất định sẽ quay lại!”

Đường Mạch nhận lấy đèn dầu, không thèm nhìn tên kia nữa, thật nhanh vọt vào sâu trong địa đạo.

Một phút sau, cậu gặp được Travis.

Travis vẫn như cũ nằm trêи mặt đất, chỉ thấy hít vào không thấy thở ra, tóc vàng bị máu tươi làm dính bết trêи da đầu. Travis nhìn thấy Đường Mạch, câu đầu tiên hắn nói vẫn là: “Đi! Đi mau! Con quái kia đáng sợ lắm, đi mau đi!”

Đường Mạch: “Không rời khỏi.” (Chỗ này là Mạch Mạch trả lời cho cái thông báo có muốn rời đi không của Tháp Đen)

Travis: “…A?”

Đường Mạch cũng không thèm để ý tới hắn, trực tiếp nhặt lên gậy gỗ vọt vào địa đạo tối mịt. Nhưng mới đi được ba bước, Đường Mạch lại quay đầu nhìn Travis nằm bất động trêи mặt đất.

Travis nuốt nước miếng ực một cái: “Anh… anh bạn, sao quay lại vậy?”

Đường Mạch bình tĩnh cúi đầu nhìn hắn, giây tiếp theo, đột nhiên ngồi xuống, bắt đầu lột quần áo hắn ra!

Travis vô cùng hốt hoảng: “Anh… anh bạn! Tôi không phải đồng tính luyến ái! Cậu… Cậu làm gì vậy?!”

Đường Mạch không thèm quan tâm, miệt mài lột bỏ quần áo của Travis. Đến khi trêи người Travis chỉ còn sót lại tất chân cùng qυầи ɭót màu trắng, Đường Mạch mới thoáng do dự, sau đó quyết định để lại hai thứ này cho hắn, ôm mấy thứ còn lại xoay người rời đi.

“Cậu… Cậu…” Travis nghẹn lời, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trêи bùn đất lầy lội, trơ mắt nhìn người nọ mang quần áo của mình đi mất.

Đường Mạch chạy sâu vào bên trong, đúng lúc nhìn thấy cảnh con giun vừa phá hỏng lồng sắt.

Ở tận cùng của địa đạo lại là một huyệt động to lớn khác. Trong huyệt động đặt một cái tủ, một cái bàn và hai cái ghế. Trêи bàn có một chai bia uống dở, dưới mặt đất vung vãi vỏ đậu phộng. Lồng giun chiếm hầu hết không gian của huyệt động, con giun vừa trông thấy Đường Mạch đã lập tức lao ra, nhắm thẳng về phía cậu.

Đường Mạch quay đầu chạy vào trong đường địa đạo chật hẹp. Con giun lớn lập tức đuổi theo.

Đường Mạch mở nắp đèn dầu, đốt quần áo của Travis trêи ngọn lửa. Ngọn lửa le lói nhưng gặp vật dễ cháy lại nổi bùng lên. Đường Mạch không bỏ sót bất kỳ thứ đồ nào của Travis, áo sơmi ném vào một góc, áo vest ném vào một góc khác, ngay cả nơ bướm màu đỏ cũng bị đốt rồi ném vào giữa địa đạo.

Con giun lớn bị đám lửa bốn phía bức lui về phía sau, định lui về huyệt động của nó.

Đường Mạch nhanh chóng cởi bỏ áo khoác, dùng đèn dầu đốt cháy rồi ném ra phía sau con giun, chặn đường nó thoát thân.

Con giun lớn suýt thì bị lửa lớn xém vào đuôi, nó phẫn nộ quay đầu rít lên với Đường Mạch.

Đường Mạch lại dùng một tay cởi luôn cả chiếc áo len mỏng màu trắng còn sót lại, sau đó giơ áo trêи ngọn lửa đèn dầu.

Trong ánh lửa bập bùng, khuôn mặt Đường Mạch như ẩn như hiện, lạnh lẽo như băng. Cậu ném chiếc áo len đang cháy sang bên trái con giun, nửa người trêи trần trụi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn con quái khổng lồ phía trước.

“Hiện tại có 15 phút. Chúng ta có thể chơi một lúc lâu rồi.”

Con giun lớn giận dữ rít lên, Đường Mạch vung gậy gỗ lao tới.

Nguyên tắc thứ ba của trò chơi: chỉ có gậy gỗ mới có thể đả thương con giun.

Từ lúc thất bại nhiệm vụ quay trở về điểm xuất phát, cho đến hiện tại sau khi đã chạy được vào huyệt động của con giun, toàn bộ quá trình mất 5 phút. Đường Mạch đầu tiên kϊƈɦ hoạt nhiệm vụ, sau đó cấp tốc chạy thật nhanh vào sâu trong địa đạo để tiết kiệm thời gian, đồng thời suy nghĩ xem nên giết con giun như thế nào.

Chỉ gậy gỗ mới khiến con giun bị thương, nhưng con giun còn sợ cả ánh sáng nữa.

Loài giun vốn dĩ rất sợ ánh nắng mặt trời, bởi chúng là động vật hô hấp qua da, cơ thể lúc nào cũng phải duy trì một độ ẩm nhất định. Nếu không đủ ẩm, giun sẽ không thể hô hấp mà chết. Bởi vậy, Đường Mạch có thể mượn lửa để hạn chế công kϊƈɦ của nó.

Bị lửa lớn vây quanh, con giun vung vẩy cái đuôi chặn gậy gỗ của Đường Mạch, đồng thời muốn dùng đầu để dập tắt ngọn lửa. Nhưng nó cố gắng thế nào cũng chỉ làm lửa bập bùng yếu đi chứ không hề tắt hẳn.

Con giun rít lên liên tục, sau đó nó chợt nhận ra điều gì, không tiếp tục dập lửa nữa mà quay đầu nhìn kẻ gây tội.

“ZZZZZZ!”

Đường Mạch cười lạnh: “Tới đây, còn 10 phút.”

Gậy gỗ rắn chắc tạp vào đầu con quái làm nó đau đớn rống lên không ngừng.

Lửa lớn cản trở động tác của nó, đuôi nó cũng không thể tự do vung vẩy được như trước, mất đi cơ hội đánh bay Đường Mạch.

Hơn nữa, Đường Mạch phát hiện mỗi khi người nó chạm vào lửa, dù không bỏng rát nhưng cũng bị đứng hình mất mấy giây. Cậu tranh thủ những lúc như vậy, nện tận lực vào đai sinh ɖu͙ƈ trêи người nó.

Cơ thể con giun là một khối đối xứng, đốt trêи lưng giống nhau như đúc, không thể phân biệt được đốt nào với đốt nào, chỉ có mỗi phần đai sinh ɖu͙ƈ của nó là khác biệt. Cho nên Đường Mạch mới chăm chăm nện vào chỗ này. Vất vả mất 5 phút, rốt cuộc Đường Mạch cũng đập thủng được một lỗ trêи lưng nó, máu đỏ nhàn nhạt từ đó ào ào chảy ra (2).

Trong thoáng chốc, Đường Mạch chiếm được thế thượng phong.

Có điều, đám lửa trêи mặt đất tối dần, kèm theo độ ẩm quá lớn của không khí và bùn đất khiến cho lửa càng nhanh tắt. Đến khi chiếc áo len trắng cuối cùng của Đường Mạch bị độ ẩm không khí dập tắt, con giun lớn thừa dịp vọt nhanh tới chỗ Đường Mạch.

Đường Mạch lập tức nhảy lên, né tránh đòn tấn công của đối thủ. Con giun lại vung cái đuôi đập từ trêи xuống, Đường Mạch không kịp phản ứng bị nó đập văng ra xa.

Cậu cắn chặt răng, nhìn chằm chằm con giun lớn đang dần lấy lại sức lực cường đại, mà con giun cũng đang dùng cặp mắt nhỏ tí đăm đăm nhìn Đường Mạch.

Sau đó, Đường Mạch không chút do dự lột nốt cái quần của mình ra, nhanh chóng châm lửa rồi ném về phía con quái.

“Zzz! Zzz!”

Chiếc quần bị vo lại như một khối cầu lửa bay tới làm con giun vô cùng tức giận, nó lại lao về phía Đường Mạch.

Đường Mạch cũng cầm gậy gỗ chạy về phía nó.

Sau tất cả, Đường Mạch lại mặt không cảm xúc đứng trong huyệt động tối mờ tối mịt, sờ lên người mình. Vừa rồi còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hiện tại quần áo đã đầy đủ!

“Cho nên “khôi phục” trong trò chơi này tức là hoàn toàn khôi phục?” Đường Mạch thầm nghĩ, “Vậy nếu chết khi chiến đấu với con giun thì có thể “khôi phục” được không?”

Đường Mạch ngẫm nghĩ một lát rồi tự trả lời: “Hẳn là không!”

🍃

Lần thứ ba tiến vào địa đạo, Đường Mạch không vội vã mà chậm rãi bước đi. Cậu nhắm mắt, nghĩ lại mỗi một tình huống gặp phải ở hai lần trước. Từ người tóc đỏ, kϊƈɦ hoạt nhiệm vụ, cho đến khi gặp Travis, lấy vũ khí, Tháp Đen thông báo quy tắc trò chơi, cuối cùng là hai lần chiến đấu với con giun.

Nếu dùng Que Diêm Lớn hẳn đã có thể dễ dàng giết chết con giun, nhưng Tháp Đen chỉ cho dùng mỗi gậy gỗ, thậm chí mượn lửa để hạn chế động tác của con giun cũng không đủ.

Con giun sợ lửa, chỉ được dùng gậy gỗ, không được sử dụng dị năng – Ba điều này là quy tắc của Tháp Đen, nhưng cũng phải mang một ý nghĩa nào đó chứ?

Rốt cuộc phải giết con giun kia như thế nào mới được? Bước chân Đường Mạch đột nhiên khựng lại!

Đợi đã, cây gậy gỗ kia thật sự có thể giết chết con giun sao?

Nó chỉ là một cây gậy bình thường, có cứng một chút nhưng tuyệt đối không có sức mạnh đặc biệt. Trong khi đó, da của con giun lại rắn như sắt thép. Đường Mạch dùng toàn lực cộng thêm cả một trận lửa, thế mà mới chỉ làm cho nó thủng mỗi cái lỗ bé tí trêи người.

Đó đã là cực hạn của Đường Mạch rồi!

Thật sự có người chơi đánh chết được nó bằng gậy gỗ?

Jack chắc chắn không làm được, nếu không vì sao hắn cứ tắc mãi ở phó bản S3 này lâu như vậy?

Phó Văn Đoạt làm được không?

Đường Mạch đương nhiên không dùng Mạch Mạch liên lạc với người nọ mà tự trả lời: Không thể!

Không

dùng dị năng, chỉ dùng gậy gỗ, dù có mạnh đến mấy nhưng gặp phải vũ khí quèn thì cũng bó tay.

Đường Mạch lặp đi lặp lại mấy quy tắc của Tháp Đen trong đầu: “…chỉ có thể sử dụng đèn dầu để chiếu sáng…chỉ có gậy gỗ…ngay cả con chuột ở thành phố dưới lòng đất cũng biết, Bill không thể ra ngoài ánh sáng…Bill không thể ra ngoài ánh sáng”

Tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Đường Mạch dừng lại, ngẩng đầu nhìn nam nhân tóc đỏ đang chạy về phía mình.

“Chúa ơi, cậu là đồng nghiệp đến thay ca phải không?”

Lần thứ ba nghe câu hỏi này, Đường Mạch không trả lời, vô cùng bình tĩnh gằn từng chữ: “Bill. rốt. cuộc. là. ai?”

Nam nhân tóc đỏ sửng sốt: “Bill? Bill là… A, đúng! Bill điên rồi! Cậu nhìn vết thương trêи người tôi đi, đều là do Bill làm!”

Lại nữa? Đường Mạch không muốn nghe tên kia nói nhảm, cúi đầu nghiêm túc nhìn miệng vết thương trước ngực hắn.

Nam nhân tóc đỏ lại trốn tránh trách nhiệm, nhét đèn dầu vào tay Đường Mạch: “Cậu vào xem đi, tuyệt đối đừng để con quái kia ra! Tôi sẽ quay lại, tôi nhất định sẽ quay lại!”

Đường Mạch không thèm nhìn hắn, cầm đèn dầu đi vào sâu trong địa đạo.

Bước chân của cậu rất thong thả, vừa đi vừa rũ mắt nhìn mặt đất, giống như đang ngẫm nghĩ điều gì.

Đi được 15 phút, âm thanh hốt hoảng từ phía trước truyền đến: “A! Quần áo của tôi đâu?! Sao quần áo của tôi lại biến mất thế này?!”

Đường Mạch đi về phía tiếng nói.

Travis đầu vàng, trêи người chỉ có mỗi tất chân với qυầи ɭót, hiện tại đang hoảng hốt nhìn cơ thể trần trụi của chính mình. Thấy ánh sáng đến gần, Travis quay đầu nhìn khuôn mặt vô cùng bình tĩnh của Đường Mạch dưới ánh đèn le lói.

Hắn la lên: “Đi! Đi mau! Con quái kia đáng sợ lắm, đi mau đi!”

Đường Mạch nâng đèn dầu trong tay, hỏi: “Bill Travis?”

Travis kỳ quái: “Cậu biết tôi à? Sao lại gọi tên tôi?”

Đường Mạch im lặng, nhắm mắt lại.

Ngay sau đó, cậu nhặt cây gậy gỗ trêи mặt đất, đập thật mạnh vào cái lỗ đang chảy máu không ngừng trêи đầu của tên Bill Travis kia.

Tiếng vỡ sọ vang lên, Bill mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Đường Mạch: “Vì… Vì sao chứ…”

Đường Mạch ném xuống gậy gỗ: “Tôi cũng không hiểu, nhưng Tháp Đen muốn anh chết, vậy nên… xin lỗi!”

Bill Travis trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Đường Mạch, sau đó ngã nhào xuống đất, tắt thở!

🍃

Cùng lúc đó —

Phổ Đông. Thượng Hải.

Hoàng hôn buông xuống, một người đàn ông ngoại quốc cơ bắp vạm vỡ bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh giếng cổ.

Hắn vừa xuất hiện, cô gái trẻ sớm chờ ở đó vội lên tiếng: “Vừa lúc tôi đến phó bản S2 ở gần đây nên tiện đường đến xem anh thế nào. Sao rồi, Jack? Lần này có qua cửa không?”

Jack buồn bực: “Đừng hỏi nữa. Sáng nay tôi kiểm tra thấy mình đã mạnh tới mức dùng tay không bóp nát được kim cương, cho nên mới hào hứng đi giết con giun lớn. Thế mà, Đường Xảo, cô không tưởng tượng được đâu, lần này tôi thực sự giết chết được nó! Tổng cộng 3 lần thử, cuối cùng dựa theo phương pháp của Lạc tiến sĩ, cột gậy gỗ vào cánh tay. Lần thứ ba, ở ngay phút thứ 19, tôi dùng tay bóp nát được đai sinh ɖu͙ƈ trêи người nó! Nó chết! Nhưng nhiệm vụ vẫn thất bại! Thế là sao chứ?!”

Đường Xảo kinh ngạc: “Không thể nào? Anh có nhầm không đấy? Giết chết con giun rồi mà nhiệm vụ vẫn thất bại?”

Jack giận dữ gật đầu: “Tháp Đen đang lừa tôi, đúng không?”

“Chắc không đâu…” Đường Xảo suy tư trong chốc lát, “Có phải anh vẫn chưa nói rõ ràng với Lạc tiến sĩ về phó bản này hay không? Phó bản S3 này chỉ có mình anh thích tới khiêu chiến thôi đấy. Tôi chả có hứng thú với nơi dơ bẩn vậy đâu. Những người khác trong tổ chức cũng chỉ thử một lần rồi bỏ cuộc. Lạc tiến sĩ không có dị năng nên cũng không tới đây. Cho nên, có phải anh mô tả sai rồi hay không, nhiệm vụ chính nhỡ đâu không phải là giết con giun thì sao?”

Jack gãi đầu: “Không mà, tôi chắc chắn đã nói hết với Lạc tiến sĩ rồi. Đầu tiên là gặp được một nam nhân tóc đỏ, sau đó gặp được một nam nhân tóc vàng sắp chết, tiếp theo kϊƈɦ hoạt nhiệm vụ chính, rồi đi giết con giun.”

Đường Xảo cũng nghĩ mãi không ra: “Hiện tại đã hơn 6 giờ tối, hết thời gian trò chơi rồi. Hôm nay anh cứ về nói lại kỹ càng tình huống với Lạc tiến sĩ đi, mai tới thử lại sau.”

“Ừm, đành vậy.”

🍃

Dưới địa đạo tối tăm ẩm ướt, Đường Mạch mặt không cảm xúc nhìn thi thể của Bill trêи mặt đất, sau đó nghe thấy thông báo của Tháp Đen:

[Đinh Đoong! 18 giờ 13 phút ngày 30 tháng 11 năm 2017: Người chơi Đường Mạch thành công thông quan Phó bản một người “Giết chết Bill”, nhận được phần thưởng “Nước mắt con giun”]

Nước mắt con giun!

Sắc mặt Đường Mạch tối sầm lại, không phản ứng gì. Cậu đứng trước thi thể của Bill đợi 10 phút, mãi mà không thấy Tháp Đen đưa mình ra khỏi phó bản. Nếu giống như “Cờ tỷ phú Mario” lần trước, có khi phải lấy xong phần thưởng mới được ra ngoài.

Đường Mạch trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lặng lẽ nhặt lên gậy gỗ và đèn dầu, đi sâu vào địa đạo.

Lần này rất kỳ quặc, rõ ràng Đường Mạch cứ dền dứ mãi ở phía ngoài mà chả nghe thấy tiếng con giun phá lồng sắt, cũng chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả. Đường Mạch phải đi tít vào trong huyệt động mới nhìn thấy nó.

Ở nơi lửa đèn dầu không chiếu tới, Đường Mạch nghe thấy tiếng nó rít lên, rõ ràng âm thanh này không khác gì hai lần trước, nhưng truyền tới tai Đường Mạch lại biến thành giọng trẻ con lanh lảnh đáng yêu?!

“Ô ô ô… Cái lưng của ta, nhiều máu quá… Ai đánh ta thế, ô ô ô… Sao lại đánh bảo bảo chứ…”

Đường Mạch: “…”

“Bảo bảo là một em bé ngoan, bảo bảo chưa bao giờ ăn bọn người dưới lòng đất, bảo bảo chỉ thích ăn lá cây, vì sao lại muốn bắt bảo bảo ô ô ô? Đây là đâu chứ… Vì sao lại muốn đánh bảo bảo, bảo bảo đã làm gì sai… Đau quá a ô ô ô…”

Đột nhiên, giọng trẻ con hét lên: “Á! Ánh sáng!”

Tiếng nức nở im bặt, con giun cuộn tròn trong lồng sắt rách nát lập tức ngừng ɭϊếʍ vết thương. Nó xoay đầu, nhìn chằm chằm đèn dầu trong tay Đường Mạch rồi rít lớn “Không muốn, không muốn ánh sáng!”, sau đó lao về phía đèn dầu.

Bởi vì cơ thể nó quá mức khổng lồ nên nhìn qua giống như đang công kϊƈɦ Đường Mạch.

Đường Mạch lập tức đập vỡ đèn dầu.

Huyệt động lại lâm vào một mảnh tối đen, con giun lớn dừng giữa không trung, ngơ ngác nhìn người trước mặt. Đường Mạch không nhìn thấy nó nên không biết được động tác hiện tại của nó.

Một người một con giun cứ thế hoá đá tại chỗ.

Qua vài phút, Đường Mạch nghe thấy tiếng vật nặng kéo lê trêи mặt đất, giống như có thứ gì đang lết gần về phía cậu.

Âm thanh càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại. Dù không nhìn thấy nhưng Đường Mạch có thể cảm nhận được, thứ này đang xoay vài vòng đánh giá chính mình.

Lại qua vài giây, có thứ trơn bóng cọ cọ lên mu bàn tay Đường Mạch.

Đường Mạch nghĩ tới cái đầu nhầy nhụa của con giun, lập tức rùng mình.

Giọng nức nở lại vang lên: “Ướt thế, dính dính, rất thích…”

Tay Đường Mạch dính máu của Bill, đương nhiên là ướt.

Thở dài, Đường Mạch nhịn xuống ghê tởm xoa đầu con giun lớn, cố gắng đè nén ác ý trong giọng mình: “Thực xin lỗi, lúc nãy đánh ngươi.”

—————

Meo Meo:

(1) Đai sinh ɖu͙ƈ trêи người con giun là vị trí được khoanh trònĐịa Cầu Online (Địa Cầu Thượng Tuyến) - Chương 26: Phó bản - Giết chết Bill trong 20 phút (1)

(2) Giải thích vì sao Đường Mạch cứ phải nhắm vào đai sinh ɖu͙ƈ trêи người con giun:

Bởi vì Tháp Đen bắt chỉ được dùng gậy gỗ để đánh quái, mà gậy gỗ đập liên tục vào người con giun cũng chỉ làm nó nứt ra một vệt bé tí. Cho nên, Mạch Mạch phải tập trung, nhắm vào một chỗ duy nhất, dồn toàn lực đập vào đó. Nếu đập lung tung lên người con quái chắc chắn sẽ fail. Mà con giun toàn thân nhìn giống nhau, chỉ có mỗi phần đai sinh ɖu͙ƈ này là khác, vì vậy Mạch Mạch mới nhằm vào chỗ đó để tấn công.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN