Địa Cầu Online - Chương 41: Phó bản - Merry Christmas (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Địa Cầu Online


Chương 41: Phó bản - Merry Christmas (4)


Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan

Chương 41: Phó bản – Merry Christmas (Part 4)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

—————–

Mới năm phút trước, Triệu Văn Bân và người đàn ông trung niên vẫn còn khăng khăng với nữ sinh: Bên đối diện sẽ không ra lá Quốc vương!

Nhưng sau khi hai đội xuất bài, ánh sáng loé lên từ lá Đại thần làm nó vỡ vụn rồi biến mất. Điều này chứng tỏ lá Đại thần của bọn họ đã bị khắc chế và bên đối phương vừa rồi ra lá Quốc vương. Bên Đường Mạch sau đó chỉ còn lại 3 lá bài, đồng thời [Trận quyết đấu] được kϊƈɦ hoạt, yêu cầu người đại diện của Đại thần tiến lên quyết đấu.

Đối tượng quyết đấu là người đại diện cho Quốc vương.

Chính là nam nhân áo đen!

Trong khi người kia ung dung bước tới khu vực trống thì nữ sinh lại lùi hai bước về nấp sau lưng Triệu Văn Bân, sắc mặt cô ta trắng bệch, môi run rẩy: “Không! Tại sao lại là tôi?! Các người vì sao lại chọn lá đó? Không phải ai cũng sẽ ra lá…”

Đường Mạch vội vọt qua bịt miệng nữ sinh.

Nữ sinh đã gấp đến độ hốc mắt đỏ ngầu, lại bị Đường Mạch đột ngột bịt miệng nên chỉ còn biết phẫn nộ trừng mắt nhìn Đường Mạch. Nữ sinh không biết vì sao đối phương làm vậy, bóng gió nghĩ rằng mình bị người họ Mạc này ghét bỏ.

Pinocchio đứng một bên hào hứng chờ xem kịch vui mà đợi mãi chả chưa thấy nữ sinh tiến vào sân quyết đấu, nó liền bất mãn dậm chân xuống đất, giẫm nát mảnh vỡ radio, “Đồ không thành thật kia, sao còn chưa vào quyết đấu hả?!”

Đường Mạch buông tay khỏi miệng nữ sinh, nữ sinh cũng không còn tâm trí đâu mà bực dọc Đường Mạch nữa. Cô ta nhìn Pinocchio, cố tìm một tia hy vọng cuối cùng cho mình: “… Tôi không muốn đánh nhau với anh ta. Là bọn họ nói muốn ra lá đó, không liên quan đến tôi. Là anh ta! Đúng, chính là anh ta nói!” Nữ sinh chỉ vào Triệu Văn Bân, “Vì sao tôi phải lên quyết đấu, đây là chủ ý của anh ta, anh ta mới là người phải lên quyết đấu chứ?!”

Pinocchio dịch chuyển tức thời tới cạnh nữ sinh.

Nữ sinh giật mình hét lên một tiếng, còn chưa kịp làm gì thì đã bị Pinocchio đạp cho một phát vào ʍôиɠ đẩy lên sàn đấu.

Đã tới nước này, nữ sinh cũng không thể phản kháng được nữa bởi cô ta biết mình không phải đối thủ của Pinocchio. Con rối này mà muốn giết người thì dễ như trở bàn tay, nếu nữ sinh không tuân theo quy tắc tiến lên quyết đấu, không biết nó sẽ làm ra trò quỷ gì.

Vì thế lúc này, tia hy vọng duy nhất của nữ sinh chính là…

“Đi chết điiiii!!!”

Pằng!

Tiếng súng vang lên trong thế giới màu trắng.

Đám người khϊế͙p͙ sợ nhìn khẩu súng lục trong tay nữ sinh, ngay cả đội Đường Mạch đứng cạnh nữ sinh nãy giờ cũng không biết cô ta mang theo súng. Dù đó chỉ là khẩu súng lục cũng không nên coi thường, đặc biệt trường hợp bị đánh lén bất ngờ mà không đề phòng thì kiểu gì cũng trúng đạn.

Ngay khi tiếng súng nổ ra, một tiếng kêu đau đớn cũng cùng lúc rít lên.

Đường Mạch xoay người nhìn sang.

Người vừa trúng đạn không phải nam nhân áo đen mà lại là người phụ nữ trung niên ở phía sau. Ngay tích tắc viên đạn vừa ra khỏi vỏ, nam nhân áo đen đã kịp nghiêng người khiến viên đạn chỉ xẹt qua ống tay áo hắn, để rồi xuyên thủng bả vai bên trái của người phụ nữ, máu tươi túa ra ồ ạt.

Nữ sinh thấy vậy liền sửng sốt, có điều đã từng trải qua phút giây sinh tử nên nữ sinh cũng không quá hốt hoảng, cô ta cố gắng lùi lại để kéo giãn khoảng cách với nam nhân áo đen, đồng thời nâng súng lên nhắm bắn.

Pằng pằng pằng!

Ba phát súng liên tiếp, không có phát nào bắn trúng đối phương, mà người bị bắn cũng chỉ đứng tại chỗ mà tránh né.

Vì nữ sinh ngắm bắn không chuẩn nên nam nhân áo đen chỉ hơi nghiêng người là đã tránh được toàn bộ đường đạn; ngược lại, ba đồng đội của hắn ở phía sau lại chạy nháo nhào vì sợ súng đạn không có mắt.

Thấy vũ khí của mình vô dụng với đối phương, nữ sinh căng thẳng tới cực hạn, hét lên một tiếng điên cuồng rồi lại móc một khẩu súng khác trong túi ra. Lần này cô ta nhắm cả hai mắt, mặc sức xả súng lung tung, khoảng cách hai bên cũng không lớn lắm nên cô ta nổ súng tuỳ tiện hy vọng trúng người.

Bắn xong hai khẩu súng lục, hết mười hai viên đạn, nữ sinh mới mở mắt để rồi sợ hãi tột độ khi chứng kiến đối phương vẫn đứng nguyên tại chỗ, không thương tổn một cọng tóc.

Ngược lại, người phụ nữ trung niên lại sõng soài trêи mặt đất, vết thương trêи bả vai vẫn đang rỉ máu.

Nữ sinh hoảng loạn buông tay, hai khẩu súng rơi xuống đất.

Nam nhân áo đen chỉ lẳng lặng đứng nhìn nữ sinh mà không hề có ý chủ động công kϊƈɦ. Nữ sinh cắn chặt răng, bỗng nhiên rút ra một con dao găm bên hông, vừa gào thét vừa lao về phía nam nhân áo đen với tinh thần một mất một còn.

Thế nhưng dường như chỉ trong nháy mắt, một thanh đoản đao quân dụng chặn ngay trước cổ nữ sinh khiến cô ta sợ hãi, đột ngột dừng lại.

Thanh đoản đao này chỉ cách cổ nữ sinh có 1cm, chỉ cần cô ta bước lên một bước thì động mạch cổ sẽ lập tức bị cắt đứt.

Không ai thấy rõ động tác của nam nhân áo đen, đám Triệu Văn Bân cũng kinh ngạc, hết nhìn hắn lại nhìn vị trí hắn đang đứng, chỉ có Đường Mạch là thấy rõ. Cậu thấy người kia dùng tốc độ không tưởng rút ra đoản đao, không hề có mánh khoé hay kỹ xảo gì cao siêu mà cứ như vậy chặn ngang cổ nữ sinh.

Nữ sinh lúc này đến thở cũng không dám thở mạnh.

Nam nhân áo đen quay đầu nhìn Pinocchio: “Thế này có tính là thắng không?”

Pinocchio vốn đang hóng hớt một màn tàn sát, đột nhiên tình huống lại kết thúc nhạt nhẽo như vậy khiến nó vô cùng bất mãn, nó bĩu môi: “Giết hoặc đánh tới mức không đánh trả được nữa, hoặc cô ta chủ động nhận thua. Một trong ba trường hợp trêи mới tính là ngươi thắng!”

Nam nhân áo đen nhích thanh đoản đao lên 1cm, kề sát cổ nữ sinh. Hắn nhìn cô gái đang sợ sệt đến không nói được gì trước mắt, bình tĩnh nói: “Cô nhận thua đi!”

Cơ thể nữ sinh run rẩy, mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân, môi mím chặt. Có điều, cô ta nhìn thế chứ nhìn nữa thì nam nhân áo đen cũng không có ý buông đao xuống.

Một phút sau, nữ sinh khàn giọng, rít lên từng chữ từ kẽ răng: “Được, tôi chỉ là quân dự bị nên chắc chắn không đánh lại anh. Lần này tôi nhận…”

Còn chưa hết câu, tay nữ sinh đã móc ra một mũi khoan sắt đâm thẳng vào bụng nam nhân, chỉ tiếc là mũi khoan này lại bị một bàn tay kẹp lấy trong nháy mắt, ngón tay gập lại nhẹ nhàng bẻ cong mũi khoan.

“Rắc —”

Mũi khoan sắt đứt gãy thành hai nửa, rơi xuống mặt đất.

Nữ sinh tuyệt vọng nhìn người trước mắt, thật lâu sau mới cắn răng nói: “… Tôi nhận thua.”

“Xin lỗi.” Nam nhân áo đen thu lại đoản đao, xoay người cất bước.

Nữ sinh căm phẫn nhìn theo bóng lưng đối phương, lại không biết từ chỗ nào móc ra một khẩu súng nữa định thừa cơ bắn lén. Thế nhưng ngay lúc này, dưới chân nữ sinh xuất hiện một hố đen to lớn. Nữ sinh hét lên kinh hãi, vài giây sau, cả người cô ta bị hút vào hố đen. Đào thải người xong hố đen liền biến mất, thế giới màu trắng trở lại như cũ.

[Đing Đoong! Kết thúc lượt ra bài thứ nhất.]

Nam nhân áo đen rõ ràng không dùng bất kỳ chiêu thức nào, thế nhưng tốc độ ra tay của hắn lại khiến Triệu Văn Bân và người đàn ông trung niên lạnh sống lưng, hai người ngưng thở nhìn chằm chặp theo từng bước chân của người này.

Đường Mạch cũng nhìn theo bóng lưng hắn, một tia sáng vụt loé qua ánh mắt. Cậu hít sâu, chậm rãi nâng mắt nhìn lên đỉnh đầu của nam nhân —

[Khách lén qua sông]

Pinocchio mất hứng đi sang một bên: “Thôi được rồi, kết thúc lượt một, chuẩn bị lượt thứ hai. Mấy nhóc không trung thực này, ta đâu có muốn nhìn các ngươi tàn sát lẫn nhau đâu…”

“Phiu—”

“Rồi rồi, ta rất muốn nhìn các ngươi tàn sát lẫn nhau!” Pinocchio lần này vứt luôn liêm sỉ, thoải mái tuôn ra ác ý, “Thôi, các ngươi mau chuẩn bị ra bài tiếp đi. Thật là một đám người nhàm chán! Sao ta xui thế nhỉ, đêm Giáng Sinh lại phải ở đây với các ngươi?!!”

Bức tường trắng từ không trung chậm rãi hạ xuống, Pinocchio teleport lên thành tường, lười biếng nằm ườn ra.

Đường Mạch vẫn đang nhìn nam nhân áo đen đứng đối diện. Phát hiện ánh mắt của Đường Mạch, người kia cũng quay đầu nhìn cậu.

Tường trắng hạ thấp dần, chuẩn bị ngăn cách tầm mắt của hai đội chơi, Đường Mạch lại đột ngột cao giọng: “Lượt tiếp theo bên tôi ra lá Hoàng hậu!”

Một tia kinh ngạc xẹt qua đáy mắt nam nhân, nhưng ngay sau đó tường trắng hoàn toàn chạm đất, chia cắt hai bên.

Pinocchio nghe Đường Mạch nói xong, nó nhếch mép cười quái đản rồi lại tiếp tục nằm trêи tường ngâm nga hát.

Suốt từ lúc kết thúc lượt đầu cho đến khi tường trắng hạ xuống, bên phía Đường Mạch vẫn im lặng, không ai nói gì.

Mãi lâu sau Triệu Văn Bân mới nói: “Tại sao bọn họ lại ra Quốc vương…”

Có người lên tiếng, người đàn ông trung niên cũng hùa theo: “Đúng vậy, tại sao ngay lượt đầu đã xuất Quốc vương rồi? Bọn họ điên à? Không sợ chúng ta ra Nô ɭệ phế Quốc vương của họ sao? Giờ thì xong rồi! Chúng ta thiếu một lá, lại còn là lá Đại thần nữa. Vậy giờ phải làm sao?”

Triệu Văn Bân hít sâu mấy hơi cố gắng ổn định cảm xúc, phân tích: “Vừa rồi mọi người cũng thấy ba người bên kia đứng chung một ô, chỉ có mình người áo đen là đứng chỗ khác. Ba người kia chọn lá Quốc vương, vậy chỗ bọn họ đứng là ô có lá Quốc vương, mà người đại diện cho Quốc vương lại là người áo đen.”

“Cho nên?” Người đàn ông trung niên không hiểu.

“Người áo đen không đứng ở ô có lá Quốc vương tức là hắn cũng đâu có muốn ra lá Quốc vương. Có lẽ hắn nghĩ giống chúng ta, cảm thấy lượt đầu mà ra Quốc vương thì quá mạo hiểm. Cũng có thể bởi vì hắn đại diện cho Quốc vương nên lo sợ mình phải lên quyết đấu nếu [Trận quyết đấu] bị kϊƈɦ hoạt…” Nói đến đây, Triệu Văn Bân chợt dừng lại, lẩm nhẩm: “Nhưng người này quá mạnh, không thể nào có chuyện lo sợ được.”

Người đàn ông trung niên: “Nghĩa là, ra lá Quốc vương là do ba người đồng đội của hắn quyết định còn hắn lại không muốn? Có thể đấy! Lúc nãy khi hắn quyết đấu xong, quay lại đội mà chẳng ai thèm đoái hoài đến hắn, chắc hắn bị cô lập rồi. Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ cô lập hắn, ai bảo hắn mạnh như vậy. Pinocchio đã nói trong số chúng ta có hai kẻ lén qua sông, chắc chắn hắn là một tên lén qua sông đã từng giết người. Nói không chừng ba người kia cố tình bán đứng hắn nên chọn lá Quốc vương để hắn bị loại. Đáng tiếc, ai mà ngờ hắn lại thắng chứ.”

Triệu Văn Bân gật đầu tán thành: “Giờ nghĩ xem lượt sau nên ra lá nào đi! Hiện tại chúng ta còn lại Hoàng hậu, Kỵ sĩ với Nô ɭệ, còn thêm một lợi thế nữa.”

“Lợi thế gì?”

“Quy tắc của Tháp Đen có nói, chúng ta có ra lá nào thì đối phương hay Pinocchio cũng đều không biết. Cho nên dù bài của chúng ta bị Quốc vương của bọn họ khắc chế, họ cũng có biết chúng ta ra Đại thần đâu.”

Người đàn ông trung niên hiểu được: “Ý cậu là họ chỉ biết chúng ta mất một lá bài, nhưng không biết là đó là Đại thần hay Kỵ sĩ đúng không?”

“Đúng. Quốc vương có thể khắc chế hai lá này. Chúng ta thì biết họ ra Quốc vương vì họ đánh bại Đại thần của chúng ta, nhưng họ lại không chắc chắn chúng ta ra lá nào. Cái này có thể coi như lợi thế của chúng ta rồi.” Triệu Văn Bân vuốt mồ hôi trêи trán, sực nhớ ra một việc: “May có cậu bịt miệng cô ta, nếu không cô ta để lộ việc chúng ta ra Đại thần thì nguy.”

Đường Mạch đứng một chỗ rũ mắt trầm tư, không trả lời.

Triệu Văn Bân liếc Đường Mạch một cái, thấy cậu không nói gì thì vội quay đầu lơ đi luôn cho đỡ quê.

Người đàn ông trung niên: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Triệu Văn Bân nghĩ nghĩ: “Tôi nghĩ… vẫn không nên ra lá Nô ɭệ.”

Người đàn ông gật đầu: “Đó là hy vọng lật thế cờ duy nhất của chúng ta nên tất nhiên không thể ra. Vậy ra cái gì mới được?”

“Tôi nghĩ lần này họ sẽ ra lá Đại thần. Tuy vừa rồi họ không xác định được chúng ta ra lá nào, nhưng có thể đoán được tám chín phần chúng ta vừa mất Đại thần, chỉ còn lại Hoàng hậu, Kỵ sĩ với Nô ɭệ. Nếu họ ra Quốc vương mà bị Nô ɭệ của chúng ta khắc chế, họ sẽ rơi vào thế bất lợi và mất luôn ưu thế ở lượt đầu. Cho nên bọn họ sẽ ra Đại thần. Chúng ta mà không ra Hoàng hậu, bọn họ sẽ có hơn 60% xác suất khắc chế bài của chúng ta.”

“Có lý đấy, vậy chúng ta ra Hoàng hậu đi!”

Nói xong, người đàn ông trung niên như nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn người thanh niên vẫn luôn trầm mặc nãy giờ, mặt gã biến sắc: “Vừa rồi cậu có nói lượt này chúng ta sẽ ra Hoàng hậu?!!”

Triệu Văn Bân lúc này mới sực nhớ ra, cũng kinh ngạc nhìn Đường Mạch.

Việc nữ sinh bị loại và mất đi lá Đại thần đã đủ phiền lắm rồi nên hai người tạm quên đi lời nói đường đột của Đường Mạch, giờ nhắc tới Hoàng hậu bọn họ mới nhớ ra chuyện này.

Sắc mặt Triệu Văn Bân bỗng trở nên vô cùng khó coi: “Câu nói này rất quan trọng, sẽ đảo lộn toàn bộ thế cục. Chúng ta nói sẽ ra lá Hoàng hậu, bọn họ kiểu gì cũng cân nhắc việc có nên ra lá Nô ɭệ hay không. Có thể họ sẽ nghĩ chúng ta lừa họ, gạt họ ra Nô ɭệ rồi lấy Kỵ sĩ khắc Nô ɭệ.”

Câu nói làm hỗn loạn tất cả này khiến mọi thứ trở nên không lường trước được. Người đàn ông cả giận nói: “Tại sao cậu lại nói câu này hả?! Họ Mạc kia, cậu định làm cái gì?! Đã dửng dưng không giúp lại còn gây thêm phiền toái. Lượt đầu tiên, lúc chúng tôi vắt óc suy nghĩ đối sách thì cậu chỉ đứng ngẩn người ra ở đấy, cậu muốn gì đây hả? Nói một câu xem nào!”

Người đàn ông vươn tay định vỗ Đường Mạch một cái, Đường Mạch nghiêng người tránh né, chẳng buồn ngẩng đầu. Gã sững sờ, một lát sau gã tức giận nói: “Được rồi, không cần loại người như cậu tham gia thảo luận, đừng có lại gây rắc rối nữa là được. Lần sau mà còn nói lung tung, tôi cho cậu ra bã đấy!”

Đường Mạch vẫn không để ý đến gã.

Triệu Văn Bân cảm thấy có điều bất thường liền dò hỏi: “Mạc tiên sinh, anh đang nghĩ gì vậy?”

Người đàn ông nghe xong cũng kinh ngạc nhìn Đường Mạch.

Đường Mạch cúi đầu nhìn mặt đất, ngón tay khẽ gõ lên đùi. Sau đó, cậu chậm rãi nhắm mắt lại, thở ra một hơi rồi bình tĩnh nói: “Ngay từ đầu tôi đã nghĩ, vì sao bên họ lại ra lá Quốc vương?”

Triệu Văn Bân giải thích: “Bọn họ đang muốn đánh cược, cược là chúng ta không ra lá Nô ɭệ. Chỉ cần chúng ta không ra Nô ɭệ, bọn họ có thể chiếm thế thượng phong nếu ra Quốc vương.”

“Không đúng!”

Triệu Văn Bân lập tức sửng sốt khi phán đoán của mình bị phũ phàng phủ định.

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng: “Xác suất để ra lá Nô ɭệ ở lượt đầu không vượt quá 20%, xác suất này đáng để chúng ta mạo hiểm một lần. Nhưng mà anh…” Cậu nhìn Triệu Văn Bân, sau đó nhìn người đàn ông trung niên: “Còn có ông, các người không ai đồng ý.”

Triệu Văn Bân và người đàn ông cứng họng.

Người họ Mạc này nói không sai, ngay từ đầu cậu ta đã muốn ra lá Hoàng hậu rồi. Là ba người bọn họ phản đối. Tuy họ Mạc cũng không kiên trì bảo vệ ý kiến, nhưng rốt cuộc sau đó người này nào có đứng ở ô Đại thần, ô cậu ta chọn vẫn là ô Hoàng hậu.

Người đàn ông ngượng ngùng: “… Rõ ràng cậu nói bọn tôi ra Đại thần cũng được nhé. Đừng có mà trốn tránh trách nhiệm!”

Đường Mạch lạnh lùng nhìn gã: “Tôi không trốn tránh trách nhiệm. Tôi chỉ muốn phân tích nguyên nhân không ra lá Nô ɭệ cũng giống với nguyên nhân không ra lá Quốc vương. Nếu mỗi đội chỉ có một người chơi, xác suất để người này mạo hiểm ra lá Quốc vương rất thấp. Nếu có hai người, xác suất để hai người cùng đồng ý ra Quốc vương lại càng thấp. Tương tự với ba người, bốn người. Bọn họ có bốn người, xác suất để tất cả cùng đồng ý ra lá Quốc vương là vô cùng thấp (1).”

Triệu Văn Bân phản bác: “Không, bên họ chỉ có ba người chọn Quốc vương thôi, nam nhân áo đen đâu có muốn.”

Đường Mạch yên lặng nhìn hắn, không trả lời. Cậu với tay vào ba lô lấy ra Cây Dù Nhỏ rồi đảo cổ tay.

Triệu Văn Bân và người đàn ông thấy lạ: “Mạc tiên sinh, cậu làm gì thế?”

“Tôi vẫn luôn nghĩ vì sao bọn họ lại đồng lòng nhất trí ra lá Quốc vương.” Đường Mạch nắm cán dù, mặt không cảm xúc niệm chú ngữ: “Năng lượng Mũ Đỏ, ma pháp thiếu nữ biến thân!”

Triệu Văn Bân: “Cậu nói cái gì?”

Ánh sáng nhàn nhạt chợt loé lên trêи thân dù, Đường Mạch cầm Cây Dù Nhỏ xoay hai vòng trêи không. Người đàn ông nhíu mày, xông lên: “Cậu làm cái……”

Giọng nói đột ngột im bặt.

“Xoạt —”

Cây dù nhỏ màu hồng phấn chắn ngang cổ người đàn ông, gã vội dừng bước, nuốt ực một cái rồi gào lên: “Mày định làm gì?!”

“Khuyên ông tốt nhất đừng có nhúc nhích.”

Lời này vừa dứt, người đàn ông lập tức hung hãn giơ tay muốn đẩy dù. Thế nhưng tay gã vừa chạm vào phần đỉnh dù, thứ đồ nhìn giống như làm bằng nhựa này lại cứa một đường rất ngọt vào tay gã. Gã hốt hoảng hét lên, máu tươi chảy xuống tong tỏng.

Triệu Văn Bân ngạc nhiên: “Mạc tiên sinh?”

Đường Mạch một tay cầm dù chặn ngang yết hầu gã trung niên, ngẩng đầu bình tĩnh nói: “Tôi đã nghĩ rất lâu việc vì sao bọn họ lại đồng ý ra lá Quốc vương, lý do thật ra lại rất đơn giản.”

“Bởi vì từ đầu tới cuối, căn bản không phải bốn người, chỉ có một người. Chỉ cần hắn quyết định xuất Quốc vương, những người còn lại không được phép phản đối mà phải đứng vào ô Quốc vương. Trò chơi này không cần đồng đội vô dụng, là tôi còn chưa đủ quyết đoán.” Đường Mạch dừng một chút rồi kết luật: “Trò chơi này chỉ cần một người là đủ rồi!”

Gã trung niên vừa được trải nghiệm uy lực kinh người từ cây dù nhìn qua vô cùng bình thường này, kinh hãi đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

Triệu Văn Bân thừa lúc sự chú ý của Đường Mạch đặt trêи người gã trung niên liền lao lên muốn đánh lén Đường Mạch, Đường Mạch tung một cước lên ngực hắn, đá văng hắn qua một bên.

Thấy vậy, gã trung niên lập tức rút dao: “Tao liều mạng với mày!”

Đường Mạch mở dù chặn đứng đòn đánh của gã, sau đó nhanh chóng thu dù. Đối phương còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đỉnh dù kề sát cổ, khoảng cách chỉ có 1cm.

Triệu Văn Bân ngã ngồi trêи mặt đất không dám lộn xộn nữa, gã trung niên thì căng thẳng đến cứng cả người lại.

Lúc này, giọng nói lãnh đạm tới gần như vô tình cất lên.

“Từ giờ trở đi, bên này do tôi làm chủ. Tôi muốn ra lá nào thì ra lá đó. Nếu các người không đứng vào ô mà tôi chỉ định…” Đường Mạch ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Trò chơi kết thúc. Tôi giết chết các người!”

———–

Meo Meo:

(1) Đoạn mà Đường Mạch nói: “Tôi không trốn tránh trách nhiệm. Tôi chỉ muốn phân tích nguyên nhân không ra lá Nô ɭệ cũng giống với nguyên nhân không ra lá Quốc vương. Nếu mỗi đội chỉ có một người chơi, xác suất để người này mạo hiểm ra lá Quốc vương rất thấp. Nếu có hai người, xác suất để hai người cùng đồng ý ra Quốc vương lại càng thấp. Tương tự với ba người, bốn người. Bọn họ có bốn người, xác suất để tất cả cùng đồng ý ra lá Quốc vương là vô cùng thấp”

Chỗ này có nghĩa là: Vì xác suất để ra Nô ɭệ hay Quốc vương quá thấp, vậy mà bên đối phương vẫn mạo hiểm ra Quốc vương trong khi người bình thường sẽ muốn ra Đại thần giống bên Đường Mạch? Nếu là trò chơi 1v1, xác suất để 1 người ra Quốc vương ở lượt 1 đã thấp rồi, theo bạn Mạch phán đoán là 20%. Nếu tăng lên 2v2, vậy xác suất để cả 2 người cùng 1 đội đồng ý ra Quốc vương là 0.2×0.2 = 0.04 (4%). Thế thì nếu là 4v4, xác suất để có kết quả như đội đối phương chỉ có 0.16% – quá thấp.

Thấp như vậy mà vẫn ra, vậy chỉ có mỗi 1 khả năng đó là trò chơi này không phải 4 người cùng chơi, chỉ có 1 người quyết định tất cả thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN