Địa Đồ Di Cốt - Chương 15: Đi săn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Địa Đồ Di Cốt


Chương 15: Đi săn


Ngày 27 tháng 7;3 giờ sáng 

Lausanne, Thụy Sĩ 

Gray trèo sau Seichan lên mỏm núi trồng toàn cây thong. Họ đã bỏ lại chiếc xe mô tô, giấu trong những bụi hồng dại Alpine dưới chân một con đường hẹp. Trước đó, họ đã tắt đèn pha đi những dặm cuối cùng trong bóng tối. Cẩn trọng như vậy làm cho họ chậm lại đôi chút nhưng không thể đừng được. 

Seiche dẫn đường, đi bộ không đèm trèo lên một sườn núi đá. Gray phải cố lách qua những rặng thong. Trước đó anh đã kịp nhìn thoáng tòa lâu đài khi họ ở trên đường vừa qua Lausanne rẻ vào vùng núi xung quanh. Lâu đài tọa lạc như một con quái vật bằng đá Granit, mặt vuông, mắt long lên dưới ánh đèn. Rồi nó lại biến mất khi họ vượt qua một cái cầu dài bắc ngang phía trên đầu. 

Gray bước đi bên cạnh Seichan. Cô cầm một thiết bị định vị trước mặt khi trèo. “Liệu cô có chắc chắn sẽ tìm được lối vào phía sau không?” 

“Lần đầu tiên tới đây, tôi bị chúng bịt mặt, nhưng tôi có một thiết bị định vị trí giấu kín… tại một nơi kín đáo…” Cô liếc nhìn Gray. “Tôi đã thu được vị trí đi vào và lối lên. Nó sẽ đưa chúng ta tới lối vào.” 

Họ tiếp tục tiến về phía bức tường đá dựng đứng cao chót vót. 

Gray ngắm nhìn Seichan. Anh vẫn tin cô ta? Trong rừng tối, những nỗi băn khoăn cứ thế ập đến. Mình không phải đang ở với những đồng đội đã được chọn lọc. Anh bỗng hoài nghi sự đánh giá của mình. Liệu đây có phải việc làm của một người lãnh đạo thực sự không? Mình đã mạo hiểm bất chấp mọi thứ trong phi vụ giải thoát này. Lẽ ra bất cứ nhà chiến thuật nào cũng sẽ cân nhắc mọi việc rồi thẳng tới Avignon với cái chìa khóa. Mình đã đặt sự sống còn của cả phi vụ vào sự mạo hiểm này. 

Và nếu như Long Đình thắng…. 

Gray hình dung những người chết ở Cologne, những vị linh mục bị tra tấn ở Milan. Bao nhiều người sẽ chết nữa nếu anh thất bại. 

Và vì cái gì? 

Ít nhất anh cũng biết câu trả lời cho điều đó. 

Gray tiếp tục leo lên núi, chìm trong những suy nghĩ riêng tư. 

Seichan kiểm tra máy đo định vị rồi dịch sang bên trái. Một khe nứt trên sườn đá hiện ra, một nửa bị khuất trong một tảng đá granit, rong rêu và các bông hoa chuông tuyết phủ nốt phần còn lại. Cô cúi người chui vào rồi tiến tới một đường hầm hẹp. Cô bật ngọn đèn pin nhỏ xíu. Một đoạn đường ngắn, một tảng đá mốc thếch chắn lối vào.Seichan nhanh chóng cầm lấy cái khóa. 

” Có thiết bị báo động không? ” Gray hỏi. 

Seichan nhún vai rồi đẩy cánh cửa mở ra. 

” Chúng ta sẽ biết. ” 

Gray nhìn quanh các bức tường khi bước vào. Đá granit. Không thấy có các loại dây lằng nhằng. 

Cách cánh cửa chừng vài mét là một cầu thang dẫn lên trên. Từ đây Gray đi trước; Anh nhìn đồng hồ. Tàu hỏa từ Geveva sẽ tới nhà ga Lausanne trong vòng mười phút nữa. Sự vắng mặt của anh sẽ được thông báo. Thời gian đang mất dần. 

Gray bước nhanh lên các bậc thang, nhưng vẫn để ý xem có thiết bị báo động hoặc ghi hình. Anh đã trèo tới được mười lăm tầng rồi, căng thẳng cũng lên dần với những bậc thang 

Cuối cùng thì cũng tới một căn phòng rộng hơn, một hang đá có mái vòm trong đá. Từ bức tường phía sau, một con suối đang đổ nước xuống chân núi. Trước con suối là một tảng đá lớn được chạm đục cẩn thận. Một cái ban thờ. Những ngôi sao vẽ trên trần. Đó là cái đền thờ cổ La Mã mà Seichan đã mô tả. Đến lúc này, thong tin tình báo của cô là hoàn toàn chính xác. 

Seichan bước vào căn phòng đằng sau anh. “Cầu thang dẫn đến lâu đài ở trên kia.” Cô nói, chỉ tay vào một cái hầm ngầm dẫn ra. 

Anh tiến lên một bước khi bong tối ở miệng cửa hầm lay động. Một bong người to lớn hiện ra trong ánh sang mờ nhạt. 

Raoul. 

Trong tay hắn là một khẩu tiểu liên 

Ánh sáng chói chang về phía anh. Hai tay súng khác như mọc lên từ phía sau. Đằng sau anh, một cái cửa bằng thép đã đóng sập lối ra 

Nhưng tệ hơn nữa, khi anh thấy nòng súng bằng thép lạnh ngắt gí vào gáy. 

” Anh ta đang đeo chiếc chìa khóa vàng trên cổ. ” Seichan nói. 

Raoul sải bước lên trước. Hắn dừng lại trước mặt Gray. ” Mày cần phải khôn ngoan hơn trong việc lựa chọn đồng hành chứ.” 

Trước khi anh chưa kịp trả lời đã bị một cú đấm như trời giáng vào bụng. 

Gray như bị nghẹn, đổ gập người xuống. 

Raoul thò tay ra giật lấy sợi dây chuyền trên cổ anh, rồi lấy ra chiếc chìa khóa. hắn đưa lên ánh đèn ngắm nghía. 

” Cảm ơn mày đã mang lại cái này cho bọn tao. ” Raoul nói. ” Và cả mày nữa. Bọn tao có vài câu hỏi dành cho mày trước khi rời đi Avignon. ” 

Gray nhìn vào mặt hắn. Anh không giấu nỗi vẻ kinh ngạc… Bọn chúng đã biết về Avignon. tại sao lại thế nhỉ … 

Nhưng anh nhận ra 

” Rachel … ” Anh lẩm bẩm. 

” Ồ, đừng băn khoăn. Cô ta vẫn sống và khoẻ mạnh. Lúc này đã gặp gia đình rồi. ” 

Gray không hiểu. 

” Đừng quên đồng đội anh ta ở bệnh viện, ” Seichan nói ” Chúng ta không được bỏ sót điều gì. ” 

Raoul gật đầu. 

” Việc đó đã được thu xếp rồi. “

° ° °

3 giờ 7 phút sáng 

Geneva, Thụy Sỹ 

Không thể ngủ được, Monk xem vô tuyến. Chương trình bằng tiếng Pháp. Anh không nói được tiếng Pháp, vì vậy anh cũng chả mấy để ý. Đó là một thứ tiếng động trắng. Móc phin đã tạo ra tình trạng đó trong đầu anh. 

Anh thôi không nhìn vào cánh tay bị băng bó nữa. Cơn bực tức làm thuốc giảm đau không còn hiệu lực nữa. Không chỉ có việc anh bị chúng chặt bàn tay mà còn chuyện trở thành kẻ thất bại trong chiến dịch này. Bị lôi ra khỏi cuộc chơi. Sử dụng như bài để mặc cả. Trong khi đồng đội anh đang bị nguy hiểm, thì anh lại bị nhốt trong một căn phòng riêng có an ninh bệnh viện canh giữ. 

Thật ra, anh chẳng thế nào quên được một vết thương sâu thẳm trong tâm khảm, thứ mà móc- phin không thể với tới được. Mình không có quyền để hối lỗi. Mình vẫn sống cơ mà. Là một người lính, anh đã thấy đồng đội bị kéo ra khỏi cuộc đấu trong những hoàn cảnh còn tệ hại hơn cả mình. Nhưng vết đau vẫn dai dẳng. Anh cảm thấy bị xúc phạm, bị lợi dụng tệ hơn một con người và chắc chắn tệ hơn một người lính. 

Tâm lý nào cũng không xoa dịu được trái tim anh. 

Chương trình truyền hình vẫn tiếp tục. 

Có tiếng lao xao phía ngoài cửa làm anh chú ý. Cãi nhau ư? Có những tiếng cao giọng. Anh nhổm cao hơn trên giường. Điều gì đang xảy ra vậy? 

Rồi cánh cửa bật ra. 

Monk nhìn ngạc nhiên khi thấy một bóng người đi qua chỗ an ninh đứng gác. 

Một thân hình quen thuộc. 

Giọng nói của anh không giấu nổi vẻ kinh ngạc. “Hồng y Spera?”

° ° °

3 giờ 8 phút sang 

Lausanne, Thụy Sỹ 

Rachel đã được đưa trở lại xà lim, nhưng cô không phải chỉ có một mình. 

Một tên lính đứng gác bên ngoài cánh cửa thủy tinh chống đạn. 

Bên trong sà lim, bà ngoại cô ngồi xuống chiếc giường thở dài. “Bây giờ có thể cháu không hiểu, nhưng rồi cháu sẽ hiểu.” 

Rachel lắc đầu. Cô đứng dựa vào bức tường bên kia, bối rối, ủ rũ … 

“Làm sao.. làm sao bà lại có thể?” 

Bà cô nhìn cô với cặp mắt sắc sảo. 

“Bà đã một thời giống như nhau. Chỉ mới mười sáu tuổi khi lần đầu bà tới lâu đài này từ nước Áo, chạy trốn khi chiến tranh kết thúc.” 

Rachel nhớ đến câu chuyện bà ngoại kể về việc gia đình cô trốn sang Áo rồi sau đó đến Italy. Bà và ông bố của bà là những thành viên duy nhất của gia đình cô sống sót. 

“Bà chạy trốn tụi phát xít Đức.” 

“Không phải đâu, cháu gái ạ. Chúng ta là phát xít.” Bà cô chữa lại. 

Rachel nhắm mắt lại. Chúa ơi … 

Bà cô vẫn tiếp tục: “Bố là lãnh tụ đảng quốc xã ở Salzburg, nhưng cũng có liên hệ với tổ chức Long Đình Hoàng gia Áo. Một người rất có thế lực. Chính nhờ tình huynh đệ này mà chúng ta đã trốn thoát bằng hầm ngầm qua Thụy Sĩ, với sự hào hiệp của Nam tước Sauvage, ông nội của Raoul.” 

Rachel lắng nghe câu chuyện với nỗi ghê sợ ngày càng tăng mặc dù cô chỉ muốn bịt tai lại và chối bỏ nó. 

“Nhưng muốn đi qua đây an toàn đòi hỏi phải có tiền chuộc. Ông cụ đã chấp nhận điều đó. Sự trinh trắng của bà.. cho Nam tước. Giống như cháu, bà phản ứng lại, không hiểu. Ông cụ đã phản bội bà lần đầu tiên vì lợi ích của chính bà. Nhưng đây không phải là lần cuối cùng. Chúng ta được giấu trong lâu đài này suốt bốn tháng. Nam tước đã ngủ với bà nhiều đêm cho đến khi bà mang thai oan nghiệt với lão ta.” 

Rachel cảm thấy cô như muốn sụp bên bức tường, ngồi xuống nền đá lạnh ngắt. 

“Dù xấu xa hay không, đấy cũng là dòng máu pha trộn giữa một quý tộc Áo vùng Hapsburg với dòng Thụy Sĩ Bern. Ta bắt đầu hiểu ra khi đứa trẻ lớn dần trong bụng. Đó là cách Long Đình củng cố huyết thống thuần chủng. Bố bà luôn nhắc bà điều đó. Ta hiểu ra rằng ta mang trong mình một dòng máu quý tộc từ những vị hoàng đế và vua.” 

Ngồi trên sàn đá, cố gắng hiểu ra sự tàn bạo đến với cô gái sau này trở thành bà ngoại của cô. Liệu bà ngoại có tìm cách bào chữa cho sự tàn bạo đó và khai thác nó bằng cách đưa vào một âm mưu còn lớn hơn không? Bị tẫy não vào độ tuổi ngây thơ như vậy bởi chính bố của mình. Rachel cố gắng tìm sự cảm thông với người đàn bà già nua này nhưng không thể được. 

“Ông cụ đưa bà đến Italy, đến Castel Gondolfo, nhà nghỉ mùa hè của giáo hoàng. Ta sinh ra mẹ con ở đó. Một sự nhục nhã. Ta bị đánh vì điều này. Người ta đã hy vọng ta sẽ sinh ra một đứa con trai.” 

Bà cụ lắc đầu buồn bã. Cụ tiếp tục kể một câu chuyện tương tự khác về gia đình cô. Làm sao bà kết hôn với một thành viên khác của Long Đình cũng có liên hệ với Nhà thờ ở Castel Gondolfo. Đây là một cuộc hôn nhân vì tiện ích và lừa gạt. Gia đình họ đã được giao nhiệm vụ để sản xuất ra những đứa con và cháu cho Nhà thờ như những kẻ làm gián điệp không tự nguyện cho Long Đình, những điệp viên bên trong mù quáng. Để giữ gìn bí mật, mẹ của Rachel và bác Vigor không được biết về dòng giống của mình. 

“Nhưng cháu thật có ý nghĩ với ta,” cụ nói, không giấu vẻ tự hào. “Cháu đã chứng tỏ dòng máu Long Đình. Cháu đã được để ý, chọn lọc để đặt hoàn toàn vào vòng tay của Long Đình. Dòng máu của cháu thật quá quý báu không thể lãng phí. Đấng Tối cao đã đích thân chọn cháu để phối giống gia đình chúng ta với dòng Sauvage cổ xưa. Những đứa con của cháu sẽ trở thành những vị vua trong số các vua.” 

Đôi mắt của bà cụ sáng rực lên với sự tự hào đó. “Tất cả những vị vua của Long Đình.” 

Rachel giờ đây không còn đủ sức để ngẩng mặt lên nữa. Cô lấy tay che mặt. Mỗi giây phút trong cuộc đời cứ thế chạy qua trong đầu cô. Điều gì là thực? Cô là ai? Cô nghĩ về số lần cô đã đứng về phía bà trước mẹ, ngay cả lời khuyên của cụ đối với cuộc sống tình yêu của cô? Cô đã kính phục và động viên người đàn bà già nua này, tôn trọng sự bướng bỉnh và thực dụng của cụ. Nhưng sự đoàn kết ấy có phải bắt nguồn từ sự cứng cỏi hay gien truyền thống? Điều đó ám chỉ gì về cô? Cô có chung dòng máu ấy.. với bà ngoại … Chúa ơi??? với gã Raoul bỉ ổi. 

Mình là ai? 

Một băn khoăn nữa xuất hiện. Nỗi lo sợ buộc cô phải nói ra “Thế còn bác Vigor … con trai của bà?” 

Bà cụ thở dài. “Nó đã hiến dâng con người của nó cho Nhà thờ. Tình trạng độc thân đã chấm dứt dòng giống của nó. Bây giờ nó không còn cần thiết nữa. Di sản của gia đình chúng ta sẽ được tiếp nối qua cháu, vinh danh bước vào tương lai.” 

Rachel thấy nhói trong tim khi nghe những câu cuối cùng rồi cô nhìn lên. Cô biết bà ngoại yêu bác Vigor … thực ra hơn cả mẹ của cô. 

Cô phân vân không biết bà ngoại cô có ruồng bỏ đứa con gái mà bà đã sanh ra, đứa con sinh ra từ một vụ hiếp dâm. Và cùng với nỗi bất hạnh đó đưa đến thế hệ sau. Rachel và mẹ cô cũng luôn có mối quan hệ căng thẳng, một vết đau không thể nói ra được và cũng khó có thể vượt qua cũng như không bao giờ hiểu được. 

Và khi nào nó sẽ chấm dứt. 

Một tiếng hét thu hút sự chú ý của cô. Những tên khác đang tới. Rachel đứng dậy cũng như bà ngoại.. họ rất giống nhau. 

Phía dưới sảnh, một tốp lính đi ngang qua. Rachel nhìn một cách tuyệt vọng trong giây lát. Gray, hai tay bị trói ra sau, lê bước qua. Anh liếc nhìn vào trong xà lim. Nhìn thấy cô, đôi mắt anh mở to ngạc nhiên. Anh tiến lên một bước. 

“Rachel…” 

Gray bị Raoul gạt sang bên, hắn nhìn một cách đểu giả vào xà lim, giơ lên cái gì đó như chìa khóa khi đi ngang qua. 

Chiếc chìa khóa vàng. 

Nỗi tuyệt vọng hoàn toàn xâm chiếm con người cô. 

Giờ thì chẳng còn gì ngăn Long Dình tới kho báu ở Avignon. Sau hàng thế kỷ của sự lạm dụng và máy móc. Long đình đã thắng. 

Nó đã chấm dứt. 

3 giờ 12 phút sáng 

Avignon, Pháp 

Kat không thích như vậy chút nào. Có quá nhiều thường dân chung quanh đây. Cô bước lên những bậc thang dẫn vào Lâu đài của Giáo hoàng. Có một dòng người đi qua, đi lại chỗ cửa ra vào. 

“Đã trở thành truyền thống tổ chức diễn kịch ở bên trong lâu đài. “Vigor nói “Năm ngoái họ diễn vở Sự sống và cái chết của vua John của Shakespeare. Năm nay là vở kịch Hamlet kéo dài bốn tiếng. Vở kịch và tiệc tùng kéo dài tận sáng. Tất cả diễn ra ở Sân danh dự.” Ông chỉ ra phía trước. 

Họ cố lách qua một tốp khách du lịch người Đức đang rời lâu đài rồi đi ngang qua cổng vòm vào trong. Những giọng nói từ đủ các thứ ngôn ngử vọng lại từ bức tường đá vôi. Nhiều người đang tiếp tục tới. 

“Thật khó có thể tiến hành điều tra kỹ lưỡng toàn bộ số người này.” Kat chau mày nói. 

Vigor gật đầu, một tiếng sấm vọng đến ầm ào từ phía xa. 

Những tiếng cười và vỗ tay vọng lại. 

“Vở kịch chắc sắp kết thúc rồi.” Vigor nói. 

Lối vào từ cửa khá dài dẫn đến sân của lâu đài ngoài trời rất rộng. Tối om, trừ cái sân khấu rộng ở xa, được che chắn bởi những tấm màn và trang trí giống như nơi thiết triều của một lâu đài lớn. Thực ra, nền sân khấu chính là bức tường của sân lâu đài. Hai bên cánh gà là những cái tháp được thắp sang rọi đèn xuống các diễn viên và diễn giả. 

Một đám đông đang tụ tập phía dưới sân khấu ngồi ở các hàng ghế hoặc nằm dài trên các tấm đệm trên nền đá. Trên sân khấu một vài người đứng giữa một đám đông. Một diễn viên đang nói tiếng Pháp mà Kat lại rất thạo ngôn ngữ này. 

“Tôi chết rồi, Horatio. Vĩnh biệt, nàng quận chúa khốn khổ!”

° ° °

Kat nhận ra đó là một trong những dòng cuối của vở Hamlet. Vở kịch thực sự đang đi vào những phút cuối cùng. 

Vigor lôi cô về phía ông. “Sân này đã chia lâu đài thành hai phần khác biệt- phần cũ và phần mới. Bức tường phía sau và bức tường ở bên trái là một bộ phận của Palais Vieux, lâu đài cũ. Nơi chúng ta đang đứng và về phía bên phải là Palais Neuf, khu vực được xây dựng sau này.” 

Kat tựa gần vào ông hơn. ” Khi nào chúng ta bắt đầu?” 

Vigor chỉ vào khu vực cũ. “Có một câu chuyện bí hiểm liên quan đến Lâu đài của Giáo hoàng. Nhiều nhà lịch sử của thời kỳ đó đã kể lại rằng vào lúc rạng đông ngày 20 tháng 9 năm 1348, một cột lửa lớn được phát hiện ở trên khu vực cũ của lâu đài. Cả thành phố đều biết. Nhiều người mê tín cho rằng ngọn lửa báo trước một điềm có đại dịch, cái chết đen, đã diễn ra đồng thời. Nhưng đó là cái gì? Phải chăng đó là những biểu hiện của trường Meissner, một tập hợp năng lượng được phóng ra khi một bí mật nào đó được cất giấu ở đây? Sự xuất hiện của ngọn lửa có thể đánh dấu ngày chính xác kho báu được chôn cất.” 

Kat gật đầu. Đó là điều nên nghe tiếp. 

“Tôi đã lấy xuống một bản đồ chi tiết từ mạng Internet.” Vigor nói, “có lối vào khu vực lâu đài cũ gần Cửa Phu nhân của chúng ta. Một cái cửa rất ít khi được sử dụng.” 

Vigor dẫn đường về phía trái. Một cái cổng vòm mở ra. Họ chui vào thấy có rất nhiều tia sáng chiếu rọi vào từ bầu trời phía trên. Tiếng sấm rền. Người diễn viên trên sân khấu dừng lại giữa màn độc thoại. Những tiếng cười dè dặt từ phía khán giả. Cơn bão có thể chấm dứt vở kịch sớm hơn. 

Vigor đi tới một cái cửa thấp phía bên 

Kat cúi xuống bắt tay vào việc với bộ đồ nghề trong khi Vigor tìm cách che chắn ‘bằng than hình mình. Chả mất mấy thời gian, Kat đã mở xong chìa khóa. 

Một tia chớp nữa kéo sự chú ý của Kat trở về sân lâu đài. Tiếng sét rất mạnh, bầu trời như mở ra. Mưa rơi nặng hạt xuống đám đông. Những tiếng kêu và hò reo bung ra từ đám khán giả. Một vụ tháo chạy hỗn loạn bắt đầu. 

Kat dùng vai ấn cửa, giữ cho Vigor đóng lại phía sau. 

Cánh cửa sập mạnh lẫy cài. Kat lại khóa vào. 

“Liệu chúng ta có cần lo lắng về an ninh không?” Cô hỏi. 

“Rất buồn là không. Như cô sẽ thấy chẳng có gì đáng giá để lấy trộm cả. Nạn trộm cắp là một mối băn khoăn lớn. Có thể cũng có người gác. Vì vậy chúng ta cũng nên cẩn thận.” 

Gật đầu, Kat tắt đèn flash. 

Cũng có đủ ánh sáng rọi xuống từ những cánh cửa sổ cao đủ để dẫn tới tầng nữa của lâu đài. 

Vigor dẫn đường. “Những căn phòng riêng của giáo hoàng nằm ở trên tòa Tháp của những Thiên thần. Các căn phòng này là khu vực an toàn nhất của lau đài. Nếu như có cái gì đó được giáu, chúng ta sẽ phải đi vòng lên trên.” 

Kat lấy ra một cái la bàn rồi giữ nó cố định trước mặt. Kim nam châm đã dẫn họ tới ngôi mộ của Alexander. Có thể ở chỗ này cũng vậy. 

Họ đi qua vài căn phòng và sảnh rộng. Bước chân của họ vang vọng rỗng không trong khu vực mái vòm. Giờ đây Kat nhận ra khu vực này chẳng được canh gác gì cả. Đây là một khu mộ. Bị lột sạch gần như toàn bộ các thứ trang trí và dồ đạc. Không còn một chut dấu vết gì của sự xa xỉ vốn thống trị trong lâu đài. Cô cố hình dung ra dòng chảy của nhung, lụa, áo lông, những tấm thảm đắt tiền, bữa tiệc thịnh soạn, đồ mạ vàng bạc. Không còn gì sót lại ngoài đá và vài cây cột gỗ. 

“Sau khi giáo hoàng rời đi,” Vigor thì thào. “Địa điểm này bị rơi vào tình trạng bị quên lãng. Nó bị cướp bóc sạch trong thời kỳ cuộc cách mạng Pháp, đã từng là nơi trú quân và doanh trại của các đội quân Napoleon. Hầu như toàn bộ lâu đài đã bị cướp sạch và phá hủy. Chỉ còn một vài khu vực sót lại vài bức tranh nguyên gốc trên tường như khu của giáo hoàng.” 

Khi Kat bước đi, cô cũng cảm thấy sự tương phản lạ lùng trong lâu đài này: những gian sảnh kết thúc rất đột ngột, các phòng thì lại quá nhỏ, cầu thang dẫn xuống các tầng không có cửa. Độ dày của các bức tường khác nhau từ vài feet tới vài chục feet. Lâu đài thực sự là một cái pháo đài nhưng cô vẫn cảm giác có những khoảng rộng, lối đi, căn phòng bị che giấu, giống như ở những lâu đài thời trung cổ. 

Điều này được khẳng định khi họ bước vào một căn phòng mà Vigor đoán là ngân khố. Ông chỉ đến bốn điểm. “Họ chôn vàng dưới nền. Trong những căn phòng ở phía dưới. Vẫn có các tin đồn rằng những gian đó chưa được phát hiện.” 

Họ đi qua các phòng khác: một tủ quần áo lớn, một thư viện cũ, một cái bếp trống rỗng mà những bức tường vuông dẫn tới một ống khói trên lò sưởi nằm giữa. 

Cuối cùng thì Vigor cũng dẫn tới ngọn Tháp của các Thiên thần. 

Chiếc la bàn của Kat không hề động đậy chút nào nhưng cô tập trung hơn vào lúc này. Sự băn khoăn cứ gia tăng. Nếu họ không tìm thấy lối vào thì sao? Nếu như cô thất bại? Một lần nữa. Kim la bàn bắt đầu đung đưa. Đầu tiên là sự thất bại của cô với Monk và Rachel… 

Còn bây giờ là cái này. 

Cô nắm chặt chiếc la bàn rồi đặt ngay ngắn trước ngực. Cô và Vigor sẽ giải quyết chuyện này. Họ phải làm như vậy. Nếu không thì sự hy sinh của những người khác sẽ trở thành con số không. 

Với vẻ mặt đầy quyết tâm, cô leo hết tầng này đến tầng khác của khu vực giáo hoàng. Không thấy bóng dáng của người quản gia, cô còn liều lĩnh bật ngọn đèn pin nhỏ để tìm cho dễ. 

“Phòng sinh hoạt của giáo hoàng.” Vigor nói dẫn cô vào phòng. 

Kat bước dọc bước ngang theo chiều dài căn phòng, chăm chú nhìn la bàn. Những bức tường ở đây được trang trí bởi hàng loạt các bức tranh đủ màu sắc; một cái lò sưởi thống lĩnh góc căn phòng. Những tiếng chớp vọng qua các bức tường dày. 

Cô lắc đầu đành chấm dứt với cái la bàn. 

Không có gì. 

Họ lại đi tiếp. Một trong những căn phòng đặc biệt nhất tiếp đến: những tranh bích họa mô tả các cảnh đi săn phức tạp, những con phượng hoàng, tổ chim, chó đi săn và cả một ao cá. 

“Lại có nữa rồi.” Vigor nói. 

Kat gật đầu, nhớ lại ý nghĩa của cá đối với việc đi săn của họ. Cô tìm kiếm căn phòng kỳ lưỡng hơn. Cái la bàn vẫn chưa chịu nhúc nhích. Không có dấu vết gì, cô vẫy Vigor tiếp tục. 

Họ leo lên một tầng nữa. 

“Phòng ngủ của giáo hoàng.” Vigor nói, nghe có vẻ thất vọng và có phần lo lắng. “Đây là căn phòng cuối cùng trong khu vật này.” 

Kat bước vào căn phòng. Không có đồ đạc. Những bức tường của nó được sơn với một màu xanh rực rỡ. 

Bức tranh mô tả khu rừng trong đêm, có những chuồng chim đủ hìh khối, kích cỡ. Vài con chim sẻ đang tìm cách thoát khỏi các móng vuốt. 

Kat tìm kiếm trong căn phòng, hết thứ này đến thứ khác. 

Vẫn không có gì. 

Cô hạ thấp la bàn xuống. Cô quay sang mong tim được sự chia sẻ của Vigor. Họ đã thất bại.

3 giờ 36 phút sáng 

Lausanne, Thụy Sỹ 

Gray bị dẫn vào một xà lim đá. Nó ốp bằng loại kính thủy tinh dày Lexan, có thể chống đạn bắn xuyên thủng. Cánh cửa khép chặt. Anh đã nhìn thấy Rachel ở một xà lim khác cách đó một chút cùng với bà ngoại của cô. 

Chẳng có nghĩa ngọn gì cả. 

Raoul càu nhàu với bọn thuộc hạ, tay vẫn vầm chiếc chìa khóa vàng. 

Seichan đứng ở cửa mỉm cười với anh. Với cánh tay vẫn bị trói phía sau bằng dây plastic, anh tức tối lao vào cô ả, đâm sầm vào tấm kính thủy tinh. 

“Mày, đồ chó cái.” 

Cô ta chỉ mỉm cười, hôn vào ngón tay rồi áp mạnh vào tấm kính. 

“Tạm biệt, cậu bé đáng yêu. Cảm ơn đã đưa mình tới đây.” 

Gray ngã vật sau cánh cửa, quay lại rủa thầm. Raoul đã tịch thu luôn cái túi của anh, đưa cho một tên thuộc hạ. Anh bị đạp ngã, vũ khí giấu dưới vai và ống chân đều bị tước mất. 

Anh đã nghe được câu chuyện trong xà lim Rachel. Một cánh cửa mở ra. 

Raoul gào lên với một tên gác. “Hãy đưa bà Cammilla lên xa tải. Bảo tất cả mọi người sẵn sàng. Chúng ta sẽ rời đi sân bay trong vài phút nữa.” 

“Tạm biệt cháu Rachel.” 

Không có câu trả lời từ Rachel. Điều gì đang xảy ra vậy? 

Tiếng bước chân xa dần. 

Gray vẫn cảm giác như có sự hiện diện nữa ở cánh cửa bên. 

Giọng nói của Raoul vang lên: “Nếu như có thêm thời giam,” Raoul thì thào nghe vẫn lạnh lùng như băng: nhưng mệnh lệnh là mệnh lệnh. Tất cả mọi thứ sẽ chấm dứt tại Avignon. Đấng Tối cao sẽ quay trở lại cùng với tôi. Ông ta muốn thấy tôi chiếm cô lần đầu tiên… Sau đó, chỉ còn lại hai chúng ta… cho đến suốt đời cô.” 

“Đồ đê tiện!” Rachel hét lên. 

“Được lắm,” Raoul cười, tao sẽ dạy mày cách hét lên và làm vừa lòng cấp trên của mày. Còn nếu mày không chịu đáp ứng tất cả những gì tao yêu cầu, mày sẽ chẳng trở thành con chó cái đầu tiên được Alberto phẫu thuật não cho Long Đình. Tao cũng chả thèm quan tâm đến ý thích của mày khi chơi mày đâu.” 

Hắn quay đi với mệnh lệnh cuối cùng cho tên gác. “Hãy trông nom ở đây. Tao sẽ gọi bộ đàm khi tao sẵn sàng đối với tên Mỹ kia. Chúng ta sẽ vui vẻ một chút trước khi đi.” 

Gray lắng nghe bước chân Raoul xa dần. 

Anh không đợi lâu hơn nữa. Anh lấy chân đạp mạnh vào tường đá rắn chắc. Một lưỡi dao dài ba in bung ra từ đế giày. Anh ngồi thụp xuống rồi tìm cách cắt sợi dây trói hai cổ ta mình ra. Anh hành động nhanh chóng. Phải chạy đua với thời gian. 

Anh thò tay phía trước quần. Seichan đã nhét một cái tuýp nhỏ mỏng vào thắt lưng khi anh lao mạnh vào bức tường thủy tinh. Bàn tay trái của cô đã thò qua lỗ thông hơi khi tay kia thu hút kẻ khác bằng một cái hôn tạm biệt. 

Gray lôi ống tuýp mở nắp, rồi bước đến rắc vào bản lề cánh cửa. Cái chốt bằng thép nhanh chóng tan ra. Anh phải cảm ơn Hiệp hội. Họ có những đồ chơi thật hữu ích. Trong khi Gray không thể tiếp xúc được với cấp trên của mình thì chả có gì ngăn Seichan lấy các thiết bị cho mình. 

Gray chờ một phút, rồi hét với tên lính đứng gác cách đó vài bước. 

“Này, mày xem có cái gì không ổn ở đây này!” 

Có tiếng bước chân. 

Gray lui lại sau cánh cửa. 

Gray chỉ vào khói đang bốc lên từ phía sau. “Cái quái gì đây?” Anh hét lên, “có phải tụi bay định đầu độc tao phải không?” 

Tên lính gác bước gần tới cánh cửa. 

Tốt rồi. 

Gray nhảy lên trước, đập mạnh vào cánh cửa bật tung chốt bản lề. Chỗ thủy tinh rắn đập mạnh vào tên gác. Gã bị đập mạnh vào tường bên kia, đầu bị va đập mạnh. Sau khi loạng choạng đứng dậy, tên lính cố rút khẩu súng lục ra. 

Gray xoay mạnh cánh cửa. Anh đạp chiếc ủng có gắn lưởi dao vào họng tên gác, rồi rạch một đường ngang cổ gã. 

Cúi xuống, anh giật khẩu súng trong tay gã cùng với một chùm chìa khóa. Anh chạy lại xà lim của Rachel. 

Cô đã đứng sát bên cửa. “Gray…” 

Anh mở khóa. “Chúng ta không còn nhiều thời gian” 

Anh giằng mạnh cánh cửa. Cô trong vòng tay anh. Cô ôm choàng lấy anh, đôi môi sát vào tai anh, hơi thở phả vào cổ anh. 

“Lạy Chúa,” cô thì thào. 

“Thực Raoul phải cảm ơn Seichan,” anh nói. Mặc dù vội phải đi ngay, anh vẫn ôm cô thật chặt, lâu hơn một chút, cảm giác rằng cô cũng cần điều này. 

Và có thể anh cũng vậy. 

Cuối cùng họ cũng rời nhau ra. Gray chỉ khẩu súng vào cuối sảnh. Anh kiểm tra đồng hồ. Hai phút. 

3 giờ 42 phút sáng 

Seichan đứng ở chân cầu thang dẫn đến tòa nhà chính. Cô biết rằng lối thoát duy nhất là ra bằng cửa trước. Những cánh cửa bằng thép đã bị bịt kín lối ra phía sau lâu đài. 

Cái sân lâu đài được chiếu sáng rực rỡ, một đoàn năm chiếc xe tải Mercedes SUV đã chất xong đồ. Mệnh lệnh đã được phát ra. Các kiện hàng đưa vào phía sau các xe tải. Tiếng chó sủa ầm ỉ trong chuồng. 

Seichan quan sát kỹ tất cả những thứ đó, cố tìm kiếm một tên trong đám đông. Một sự phá hủy tối đa là cần thiết. Cô đã lấy được một bộ chìa khóa những chiếc xe Mercedes tải này rồi. Cô chọn chiếc màu bạc. Màu cô vẫn thích. 

Đằng sau cô, một cánh cửa mở ra. Raoul bước ra cùng với một bà cụ già. 

“Chúng tôi sẽ đưa bà tới sân bay. Một chiếc máy bay sẽ đưa cụ trở lại Rome.” 

“Cháu gái tôi…” 

“Cô ta sẽ được chăm sóc. Tôi xin hứa.” Câu cuối cùng được thốt ra với nụ cười lạnh tanh. 

Raoul hướng về phía Seichan. “Tôi không tin là chúng tôi còn cần tiếp sự hợp tác với Hiệp hội nữa.” 

Seichan nhún vai. “Vậy thì tôi sẽ đi cùng anh rồi tôi đi đường tôi.” Cô chỉ về chiếc xe màu bạc. 

Raoul giúp bà cụ trèo lên các bậc thang rồi bước về phía chiếc xe đi đầu nơi tiến sĩ Alberto vẫn chờ. Seichan vẫn tiếp tục theo dõi mục tiêu của mình. Những cử động từ một bức tường trên sân làm cô để ý. 

Một cánh cửa mở. Cô phát hiện Gray. Trên tay là một khẩu súng lục. 

Tốt. 

Phía ngang sân, Raoul cầm máy bộ đàm đặt lên miệng. Chắc là Grayọi xuống chỗ xà lim. Cô không thể chờ lâu hơn nữa. Gã đàn ông cô đang tìm không đứng gần Raoul như cô muốn nhưng y vẫn đứng trong đám đông. 

Cô dán chặt vào tên lính vẫn khoác cái túi của Gray trên vai. Thường phải dựa vào cái tính tham ở những tên lính quèn. Y vẫn luôn để mắt đến chiến lợi phẩm của mình. Cái túi được nhét đầy vũ khí và dụng cụ điện tử đắt tiền. 

Nhưng thật bất hạnh cho y, dưới đấy của cái túi có khoảng một phần tư kilogram thuốc nổ C4 được khâu chặt ở đó. Seichan ấn nút điều khiển trong túi, rồi ngồi thụp xuống hành lang cầu thang trước. 

Phát nổ làm tung cả đoàn xe. 

Nhiều tên lính và những mảnh xác tung lên bầu trời đêm. Bình xăng trên hai chiếc xe nổ tung. Một quả cầu lửa bắn lên trên. Những mãnh vụn cháy bùng bắn tung khắp các góc sân. 

Seichan di chuyển rất nhanh. Vẫy tay Gray, cô chĩa khẩu súng lục vào chiếc xe màu bạc. Tấm kính phía trước của nó đã bị rạn nứt nhưng chiếc xe vẫn còn nguyên vẹn. Gray và người phụ nữ lao ra. Cả ba nhắm vào chiếc xe. Hai tên lính cố tìm cách ngăn họ. Gray bắn trúng một tên còn Seichan nhằm tên kia. Họ tới chiếc xe đó. 

Tiếng động cơ một chiếc xe làm cô ngước nhìn ra cửa lâu đài. Chiếc xe đầu chồm lên phía trước. Raoul đang tìm cách chuồn. Đạn bắn như mưa về phía họ khi một tên lính gục xuống chiếc xe thứ hai. Động cơ xe vẫn đang nổ. 

Raoul đứng dậy từ tám kính chắn của chiếc xe tải đầu, quay mặt về phía họ. Hắn giương lên khẩu súng bắn ngựa tổ bố. 

“Nằm xuống!” Seichan hét lên, nằm ẹp xuống. 

Tiếng súng nghe như một quả đạn cối. Cô thấy màn kính chắn bị vỡ toang cùng với kính cửa hậu tung ra. Phát đạn xuyên qua chiếc xe. Cô lăn về phía sau, chiếc xe nằm giữa cô và Raoul. 

Những phát súng bắn ra từ phía bên kia. Gray, nằm sấp bụng ở một vị trí thuận lợi hơn để bắn tỉa, bắn vào Raoul khi chiếc xe đi đầu lao xuống lối ra. Chiếc xe thứ hai chạy theo. 

Raoul vẫn nã súng, không hề sợ bị bắn vào. 

Một viên đạn bắn vào khoang lái của chiếc xe màu bạc. 

Khỉ thật. 

Gã khốn nạn tập trung bắn vào chiếc xe của họ. 

Đèn phía dưới nổ tung. Từ chỗ nấp Seichan thấy một dòng dầu chảy ra từ chỗ động cơ rồi đọng lại trên nền đá. 

Khẩu súng của Gray khựng lại. Hết đạn. 

Seichan bò ngoằn nghèo về chỗ anh, nhưng đã quá muộn. 

Một cái xe nữa rồi một chiếc nữa lao ra cửa. Tiếng cười của Raoul vẫn vẳng lại phía sau. Cửa lâu đài sập xuống sau chiếc xe cuối cùng đóng chặt lại. 

Một tiếng động khác vang trong tai cô. 

Cô ngồi dậy. Các cánh cửa chớp bằng thép sập xuống tất cả các cửa sỗ và cửa dẫn vào lâu đài. Một pháo đài hiện đại. Long Đình đã rất quan tâm đến chuyện an ninh của chúng. Họ đã bị sập bẫy ngay giữa sân. 

Một tiếng động nữa tiếp theo. 

Tiếng mở hàng loạt chốt thép cửa. 

Seichan quay sang cùng với Gray và Rachel. Giờ đây cô đã hiểu tại sao gã khốn kiếp lại cười man rợ khi tháo chạy. 

Cửa của một hàng hai mươi chuồng chó đã được nâng lên bằng mô tơ điều khiển từ xa. Những con quái vật, đầy răng, gầm gừ bị đẩy đến chỗ như điên loạn sau những tiếng nổ và máu. Mỗi con chó chiến đứng cao đến ngực, nặng tới hàng trăm kilogram, gấp đôi người. 

Và chuông bữa tối vừa được reo. 

3 giờ 48 phút sáng 

Avignon, Pháp 

Kat vẫn không chịu bỏ cuộc. Dù thất vọng nhưng cô vẫn đi dọc chiều dài của căn phòng ngủ màu xanh trên nóc Tháp của các Thiên thần. “Chúng ta đã tính như vậy là sai.” Cô nói. 

Không giống như cô, Vigor vẫn đứng yên giữa căn phòng. Cặp mắt ông như đang nhìn đi đâu đó, tính toán. Liệu đấy có phải chuyện băn khoăn về cô cháu gái? Và ông tập trung vào công việc trước mắt ra sao? 

“Cô muốn nói gì cơ?” Ông khẽ khàng. 

“Có khi chẳng có gì để thử từ trường.” Cô giơ cái la bàn lên để ông chú ý, muốn ông phải tập trung hoàn toàn. 

“Thế rồi sao nữa?” 

“Vậy những câu chuyện lúc nãy thì sao? Lịch sự Gô- tích của thành phố này và địa điểm này?” 

Vigor gật đầu. “Một cái gì đó đã được xây dựng thành cơ cấu của tòa lâu đài này. Nhưng do không có cái được đánh dấu bằng từ tính, làm sao chúng ta có thể tìm ra nó? Lâu đài thì rộng lớn. Và xem xét tình trạng tuyệt vọng, dấu vết có thể đã bị phá hủy hoặc di chuyển đi nơi khác rồi.” 

“Ông đâu có tin điều này,” Kat nói một cách dút khoát. “Cái hội bí mật của những nhà giả kim sẽ tìm cách để giữ gìn.” 

“Nhưng làm sao chúng ta tìm thấy được nó>” Vigor nói. 

Ánh chớp lóe lên ngoài cửa sổ gần đó. Nó chiếu sáng cả khu vườn phía dưới tháp và thành phố trải rộng dưới ngọn đồi. Con sông tối om vẫn chảy lượn lờ phía dưới. Mưa đã to hơn trước. Một tia chớp sáng lòe xuyên qua những đám mây đen. 

Kat ngắm nhìn quan cảnh đó rồi chậm rãi quay lại phía Vigor, niềm tin của cô như được củng cố hơn với việc bất ngờ thấy vậy. Cô cất chiếc la bàn vào túi, biết rằng không còn cần đến nữa. 

“Từ trường giúp mở được ngô mộ của Thánh Peter.” Co nói, quay trở lại phía ông. “Và cũng chính từ trường đã dẫn chúng ta tới ngôi mộ của Alexander. Nhưng một khi ở đó, chính dòng điện đã kích hoạt kim tự tháp. Cũng chính điều ấy dẫn chúng ta tới kho báu ở đây.” Cô chỉ tay về phía ánh chớp qua cơn bão. “Tia chớp. Lâu đài được xây dựng trên đỉnh một ngọn đồi lớn nhất, mái vòm bằng đá.” 

“Thu những tia chớp đánh vào. Một ánh sáng của tia chớp chiếu sáng bóng đêm.” 

“Liệu có một vài điều mô tả về ánh chớp mà chúng ta bỏ qua không?” 

“Tôi không nhớ.” Vigor gãi cằm. “Song tôi nghĩ cô đã đề cập đến một điều có ý nghĩa. Ánh sáng là tượng trưng của kiến thức. Sự khai hỏa. Đó là mục tiêu đầu tiên của đức tin Ngộ đạo, để tìm kiếm ánh sáng nguyên thủy được đề cập đến trong cuốn sách đầu tiên của kinh Cựu ước. Để tiến tới cái nền cổ điển của kiến thức đã được tuôn chảy khắp nơi.” 

Vigor bật bật móng tay. “Dòng điện, tia chớp, ánh sáng, kiến thức và năng lượng. Chúng đều liên quan đến nhau. Và một nơi nào đấy có hình tượng của chúng, được xây dựng thành khuôn mẫu của lâu đài này.” 

Kat lắc đầu thất vọng. 

Bỗng nhiên Vigor bật người lên. 

“Cái gì vậy?” Cô bước tới gần hơn. 

Vigor nhanh chóng quỳ xuống thò tay vào đám bụi. “Ngôi mộ của Alexander ở Ai Cập. Chúng ta không thể không tiếp tục theo đuổi chuyện đó, một câu đố dẫn đến câu tiếp theo. Hình tượng của Ai Cập về ánh sáng là một vòng tròn với tâm điểm ở giữa, tượng trưng cho mặt trời. 

“Nhưng thỉnh thoảng nó lại bẹt ra thành hình ô van, trông giống một con mắt. Đại diện không những cho mặt trời và ánh sáng mà còn là kiến thức. Con mắt sáng lên với ý tưởng bên trong. Con mắt nhìn thấu suốt tranh tượng thánh của những người thợ nề và Templar.” 

Kat nheo mắt trước những bức họa. Cô không nhìn thấy những chỗ dánh dấu. “Ok, nhưng chúng ta sẽ bắt đầu tìm kiếm cái đó ở đâu?” 

“Nó sẽ không phải được tìm kiếm mà là được tạo thanh,” Vigor nói, dúng dậy. “Tại sao trước đây tôi không nghĩ đến điều đó nhỉ?” Một tính cách của kiến trúc Gô- tích là một vở kịch gian giáo của ánh sáng và bóng tối. Các nhà kiến trúc Templar là những bậc thầy của sự lừa bịp này.” 

“Nhưng chúng ta có thể ở đâu…?” 

Vigor ngắt lời cô, rồi bước ra cửa. “Chúng ta phải quay lại tầng thứ nhất. Nơi chúng ta đã nhìn thấy tiềm năng của một con mắt tóe lửa trong một vòng tròn ánh sáng.” 

Kat đi theo Vigor. Cô không nhớ liệu có sự mô tả như vậy không. Họ vội vã xuống cầu thang rồi bước ra khỏi Tháp của các Thiên thần. Vigor dẫn đường đi qua sảnh tiệc rồi dừng lại ở một căn phòng họ đã xem xét. 

“Cái bếp ư?” Cô hỏi vẻ ngạc nhiên. 

Kat lại nhìn vào những bức tường vuông, cái lò sưởi nhô lên cao ở giữa và trên đầu có cái ống khói hình bát giác. Cô không hiểu gì cả nên nói như vậy. 

Vigor đưa tay giằng lấy cái đèn pin nhỏ xíu của cô. “Chờ chút.” 

Một tia chớp sáng rực rỡ bên ngoài, đủ ánh sáng rọi xuống cái ống khói để ánh lên một hình ô van hoàn hảo trên cửa lò. Ánh sáng bạc lấp lánh rồi tắt hẳn. 

“Ở phía trên cũng là ở dưới.” Vigor nói giọng như bị nghẹn lại. “Hiệu quả thật rõ rệt khi ánh mặt trời buổi trưa chiếu thẳng vào đầu hoặc một góc cụ thể nào đấy.” 

Kat hình dung một cái lò sưởi lửa cháy bập bùng. Một ngọn lửa bên trong vòng tròn của ánh sáng mặt trời. “Nhưng làm sao chúng ta có thể chắc đây là đúng chỗ?” Kat hỏi, đi vòng quanh cái bếp. 

Ông chau mày. “Tôi cũng không hoàn toàn chắc nhưng một của Alexander nằm dưới một ngọn đèn hải đăng trên đó có một ngọn lửa cháy. Và khi xem xét công dụng của cả ngọn hải đăng và một cái bếp, thật có nghĩa khi chôn một cái gì đó phía dưới, một vị trí nhằm cho một chức năng thỏa đáng. Các thế thệ tiếp theo sẽ giữ gìn nó để cho công năng của nó.” 

Không tin lắm, Kat cúi xuống rồi lấy Raoul một con dao để kiểm tra cái lò sưởi ở giữa. Cô đào chỗ đá được xếp trong lò, để lộ Raoul một hòn đá màu da cam ở dưới.” Đây không phải là đá ô- xýt sắt hoặc từ trường.” Nếu như cái đó là một trong những thứ trên, cô có thể tin. “Nó chỉ là bô- xít, một thứ quặng hy- đrô- xýt nhôm. Một chất dẫn nhiệt tốt. Có lý khi dùng vào lò sưởi. Không có gì đặc biệt.” 

Cô liếc sang chỗ Vigor. Ông đang cười toác miệng. 

“Gì vậy?” 

“Tôi đã đi qua chỗ đó,” Vigor nói và đến chỗ cô. “Lẽ ra tôi nên cân nhắc rằng sẽ có một hòn đá khác chỉ dẫn đường. Đầu tiên là ô- xýt sắt còn bây giờ là bô- xít.” 

Kat đứng dậy, bối rối. 

“Bô- xít được khai thác ở đây, ngay tai khu vực này. Thực ra, nó đã được đặt theo tên các Hiệp sỹ Baux, chủ của lâu đài nằm cách đây chỉ hơn mười dặm. Lâu đài nằm trên mỏm một quả đồi bô- xít. Hòn đá này chỉ ngón tay về nơi đó.” 

“Vậy sao?” 

“Các Hiệp sỹ Baux đã có một quan hệ không mấy tốt đẹp với các giáo hoàng Pháp, hàng xóm mới của họ. Nhưng họ được biết đến nhiều nhất vì đã có một lời cao rao kỳ quặc mà họ bảo vệ rất cuồng nhiệt. Họ tự xung là nối dõi một nhân vật trong Kinh thánh.” 

“Ai vậy?” Kat hỏi. 

“Balthazar. Một trong các vị Tiên tri.” 

Đôi mắt của Kat mở to. Cô quay lại lò sưởi. “Họ đã bịt lối vào bằng những hòn đá từ những người nối dõi của các vị Tiên tri.” 

“Liệu cô còn nghi ngờ chúng ta đã tìm ra đúng chỗ không? Vigor hỏi. 

Cô lắc đầu. “Nhưng làm sao chúng ta có thể mở nó ra được. Tôi không nhìn thấy cái lỗ nhỏ nào cả.” 

“Cô đã nói lúc nãy rồi. Dòng điện.” 

Như để nhấn mạnh điều này, tiếng sấm lại oàng oàng qua những bức tường dày. 

Kat thò tay vào túi. Cũng đáng thử một cái xem sao. “Chúng ta không có loại pin cổ nào.” Cô kéo ra một cái đèn flash lớn. “Song tôi lại có những viên pin Duraxcell nắp bọc đồng hiện tại.” 

Cô bật đèn lên rồi dùng mũi dao để tháo lòng dây cực dương và âm. Khi điện tắt, cô vặn xoắn chúng với nhau rồi đưa lên cao tác phẩm của mình. 

“Tốt nhất ngàu hãy lui lại một chút.” Cô cảnh báo. 

Đưa tay ra, cô gí những sợi dây tiếp xúc với tảng đá bô- xít, một loại quặng dẫn điện thấp. Cô nhấn nút công tắc đèn flash. 

Một dòng điện dẫn thẳng vào tảng đá. Một tiếng động trầm, thấp đáp lại như thể một cái trống lớn đã được gõ. 

Kat tiến lại khi âm thanh yếu dần. Cô đến chỗ Vigor gần bức tường. 

Theo rãnh tảng đá lò sưởi, một tia sáng trải rộng, tỏa sáng cả cái lò sưởi. 

“Tôi nghĩ rằng họ đã hàn các tảng đá với nhau bằng thủy tinh nung chảy ở thái- m” Kat lẩm bẩm. 

“Giống như những người thợ Ai Cập sử dụng chì nung chảy để gắn ngọn hải đăng Pharo.” 

“Còn bây giờ thì dòng điện phát ra năng lượng được dự trữ trong thủy tinh.” 

Những vạch lửa chi chít trên bề mặt của lò sưởi, chạy dọc ngang các viên đá. Nó sáng bừng lên, tạo nên một hình khối dọc ngang trong ánh mắt cô. Hơi nóng tỏa ra về phía họ. 

Kat lấy tay che mắt. Nhưng hiệu ứng không kéo dài lâu. Khi ánh sáng mờ đi, những tảng đá bô- xít bắt đầu tách ra, không còn gắn kết với nhau nữa, để lộ ra cái hố dưới lò sưởi. 

Kat nghe thấy một tiếng nứt của đá trong đá. Tiếng nứt tiếp tục khi những tảng đá tụt sâu hơn. Không thể giấu được sự tò mò, cô bước lên rồi rọi đèn pin. Từ những vết rãnh trên lò sưởi giờ đây đã hiện ra một cái cầu thang tối om dẫn xuống dưới. 

Cô quay lại Vigor. “Chúng ta đã làm được điều đó.” 

“Trời giúp chúng ta.” Ông nói. 

3 giờ 52 phút sáng 

Lausanne, Thụy Sỹ 

Chạy được khoảng một phần tư dặm khỏi lâu đài, Raoul cầm lấy điện thoại di động rồi nhảy ra khỏi xe. Giận dữ đã hạn chế tầm nhìn của hắn. Những giọt máu vẫn rỏ tong tỏng từ vết thương trên đầu. Con chó cái lai Á đó đã phản hắn. Vậy hắn phải được trả thù. Những con chó sẽ làm nốt công việc đối với bọn chúng… 

Còn nếu không… 

Raoul bước sang chiếc xe thứ hai. Hắn chỉ vào hai tên lính. “Mày, cả mày nữa. Quay trở lại lâu đài! Đi bộ về đứng gác ở cổng lâu đài. Bắn bất cứ ai nếu thấy động đậy. Không cho ai sống sót rời khỏi cái sân đó cả.” 

Hai gã rời chiếc xe tải đi về phía lâu đài. 

Raoul quay trở lại chiếc xe cuối cùng. 

Alberto chờ hắn. “Đấng Tối cao bảo gì vậy?” Gã hỏi khi Raoul trèo vào dãy ghế hành khách đầu. 

Raoul nhét điện thoại vào túi. Việc Hiệp hội trở mặt cũng làm lãnh đạo Long Đình ngạc nhiên giống như bản thân hắn. Nhưng thực ra chính hắn đã nảy ra ý đồ làm phản ngay tại Alexandria khi để mặc cho Seichan chết rồi nói dối về chuyện này. Lẽ ra hắn phải tính toán một điều gì đó. Hắn đập một nắm tay xuống đầu gối. Khi cô ả giao nộp tên Mỹ, hắn đã mất cảnh giác. 

Ngu thật. 

Nhưng mọi việc đều có thể sửa được. 

Tại Avignon. 

Raoul trả lời Alberto, “Đấng Tối cao sẽ đến với chúng ta tại Pháp cùng với nhiều lực lượng nữa. Chúng ta tiếp tục theo như kế hoạch.” 

“Thế còn những đứa kia?” Alberto quay lại nhìn về phía pháo đài. 

“Chúng không còn là vấn đề gì nữa. Không có gì có thể ngăn cản chúng ta.” 

Raoul vẫy cho gã lái xe đi tiếp. Chiếc xe hướng về sân bay Yverdon. Hắn bực bội trước những mất mát ở đây. Không phải là bọn lính. Mà là con chó cái. Rachel Verona. Hắn đã có những kế hoạch rất máy cho cô ả. 

Nhưng cuối cùng thì hắn cũng đã có món quà chia tay cho cô ả. 

3 giờ 55 phút 

Rachel nhập với Gray va Seichan trên bậc thang vào khu chính của lâu đài, quay lưng lại về phía những tấm kim loại ngoài cửa. Di chuyển rất nhẹ nhàng, họ đã rút qua khỏi chỗ lũ chó về nơi ẩn nấp tương đối an toàn này. 

Họ chỉ còn có một khẩu súng. Sáu viên đạn. 

Gray cũng đã cố kiếm vũ khí trong lúc đánh nhau hỗn loạn ở sân nhưng những gì anh lấy được là hai khẩu súng trường bị hỏng. Gray dùng vũ khí của Seichan. Cô ta đang bận rộn với chiếc máy định vị, tập trung toàn bộ, hoàn toàn giao phó cho Gray canh chừng phía sau. 

Cô ta đang làm gì vậy? 

Rachel giữ khoảng với Seichan nhưng lại gần với Gray. Một tay nắm chặt đuôi áo sơ- mi của anh. Cô không biết mình đã giữ nó từ lúc nào nhưng giờ thì cô không bỏ ra nữa. Đó là tất cả những gì giữ cô đứng vững trên đôi chân. 

Một con chó chiến len lén bò đến chỗ bậc lên. Nó kéo lê một cánh tay của một tên lính bị chết. Hai mươi con quái vật đang lồng lộn quanh sân, giằng xé những xác chết, tranh giành cấu xé lẫn nhau. Những vụ cắn nhau nổ ra, thật man rợ. 

Cũng chả mất nhiều thời gian, lũ quái vật này hướng về phía họ. 

Bất cứ tiếng động nào cũng thu hút chúng. Những kẻ bị thương nặng rên rỉ chết trước tiên. Chúng đều biết rằng một khi viên đạn đầu tiên được bắn thì cả bày sẽ lao vào. 

Sáu viên đạn. Hai mươi con chó chiến. 

Về phía bên kia, có bóng người… 

Qua làn khói mờ mịt, một thân hình gầy guộc nhỏm dậy từ đống đổ nát, loạng choạng bước ra. Một làn gió thoảng qua làm bóng người xiêu vẹo. Rachel nhận ra ngay thân hình đó, đang run rẩy trên đôi chân gầy. 

“Bà ngoại…” Cô thì thào. 

Máu ướt đẫm một bên mái tóc bà cụ. 

Rachel tưởng cụ đã trốn thoát cùng với Raoul. 

Liệu có phải tiếng nổ đã làm bà ngã gục không? 

Nhưng Rachel lại hình dung khác. Raoul chắc phải dùng báng súng đẩy bà cụ xuống khỏi xe như một thứ hành lý vô dụng. 

Một tiếng rên rỉ từ phía bà cụ. Cụ nhấc cánh tay lên ôm lấy đầu. “Bố ơi,” cụ kêu lên với một giọng thều thào, yếu ớt. 

Đòn đánh, sự lộn xộn và cái lâu đài lù lù đó chắc đã làm cụ mất phương hướng, đưa cụ trở lại với quá khứ. 

“Bố ơi…” Cái đau ngoài vết thương trên đầu làm giọng bà cụ nghe rõ hơn. 

Nhưng Rachel không phải duy nhất nghe thấy tiếng phều phào. 

Cách đó vài mét một bóng đen tối sẫm nhô ra từ sau một chiếc lốp xe đang cháy, ra khỏi đám khói mù mịt, bị thu hút bởi tiếng kêu yếu ớt. 

Rachel bỏ cánh tay nắm thắt lưng Gray rồi bước tới. 

“Tôi thấy rồi.” Gray nói, dùng tay kéo cô lại. 

Anh giơ súng nhắm đích rồi bóp cò. Viên đạn nổ tung nhưng tiếng kêu của mục tiêu của nó còn to hơn nữa khi con chó trúng đạn rít lên rồi lăn lộn. Những tiếng hú cất lên. Nó cố liếm vết thương ở chân sau. Những con chó khác lao xuống về phía nó. Bị thu hút vì thấy máu. Những con sư tử với một con sơn dương bị thương. 

Bà của Rachel giật mình khi nhìn thấy quái vật ngã vật ngửa ra, mồm ú ớ. 

“Tôi phải lại đỡ bà cụ.” Rachel thì thào. Đó là một phản ứng hoàn toàn tự nhiên. Mặc sự phản bội, bà cụ vẫn có chỗ trong trái tim cô. Bà không thể chết như thế được. 

“Tôi sẽ đi cùng với cô.” Gray nói. 

“Bà cụ đã chết rồi.” Seichan nói, thở dài, hạ chiếc máy định vị xuống. Nhưng cô cũng theo họ xuống dưới bậc thang, đứng sát vào tay súng duy nhất. 

Họ bước qua phía góc sân. Những vũng dầu cháy âm ỉ soi sáng đường đi. 

Rachel đã muốn chạy nhưng một con quái vật khổng lồ mắt sáng lóe đã nhìn thấy họ, đang ngồi chồm chỗm trên một cái xác không đầu, giương nanh, nhe vuốt. Rachel biết rằng nếu chạy chắc chắn cô sẽ là mục tiêu tiếp của nó trong giây lát thôi. 

Gray nổ súng. 

Bà cụ đã chạy thoát lũ ba con chó tranh giành nhau con đồng loại bị thương lúc nãy, đang giằng xé, cắn nhau khủng khiếp đến mức không biết Gray đã bắn trúng con nào. Hành động của bà cụ đang bị hai con chó khác tiến vào từ hai phía đối diện. 

Họ có thể quá chậm. 

Hai phát đạn nữa được bắn ra và một con chó gục xuống úp mặt. Phát đạn kia chỉ làm xước da con thứ hai. Vết thương hình như chỉ làm cho nó hăng máu hơn. Nó lao vào bà cụ đang ngã xuống. 

Rachel lao lên phía trước. 

Phát súng của Gray đã thu hút nhiều con tới nữa. Nhưng khi đã vào cuộc rồi không còn lựa chọn nữa. Anh vừa bắn vừa chạy, hạ thêm hai con nữa, còn con cuối cùng chỉ cách đó rất gần. 

Trước khi Rachel kịp túm lấy bà cụ, con chó kia vồ lấy. Nó giật mạnh một cánh tay bà cụ rồi giơ lên như tự vệ. Nó đã cắt gọn bộ xương khô khốc của bà cụ đẩy cụ ngã xuống đất. 

Không có tiếng kêu. 

Con chó chồm lên người cô, ngoạm vào cổ. 

Gray bắn gần tai Rachel, làm cô như điếc đặc. Phát đạn đã đẩy con chó sang bên, bắn qua bà cụ. Con chó quằn quại rồi giãy mạnh, một phát đạn trúng vào đầu rất gọn và cũng là viên đạn cuối cùng. 

Ổ đạn trong súng của Gray mở toang. 

Rachel quỳ xuống giơ tay đỡ bà. Máu phọt ra từ cánh tay bị cắt. Cô ôm lấy thân thể bà. 

Gray ngồi xuống cạnh cô. Seichan cũng ngồi xuống cố thu nhỏ lại. 

Những con chó đang cắn xé nhau chung quanh nhưng họ đã hết sạch đạn rồi. 

Bà cụ nhìn cô trừng trừng rồi nói giọng phều phào, mắt trợn ngược. “Mẹ… con xin lỗi… ôm lấy con.” 

Một phát súng trường rồi người bà cụ giật lên trong tay cô, bị bắn trúng vào ngực. Rachel cảm thấy viên đạn chui ra, nóng bỏng dưới chính cánh tay cô. 

Cô nhìn lên. 

Cách đó ba mươi thước Anh, hai tên lính đứng bên ngoài cánh cửa lâu đài bằng sắt. 

Viên đạn mới bắn ra đã đẩy lũ chó lui lại một chút. 

Gray tìm cách đánh lạc lũ chó để lui về phía tường lâu đài. Rachel chạy sau nhưng không buông bà cụ, kéo cụ xềnh xệch theo. 

“Bỏ cụ xuống đi.” Gray giục. 

Rachel phớt lờ anh, nước mắt vẫn chảy, giận dữ. Một phát súng trường nữa và viên đạn bắn trúng vào một tảng đá gần đó. Seichan cúi xuống kéo giúp bà cụ. Cùng nhau rút, họ tiến nhanh hơn. 

Ở phía cửa, hai con chó lao vào hàng rào, gầm gừ với những tên lính chắn đường chúng. Nhưng cảnh đó kéo dài không lâu. 

Đến sát tới chỗ nấp ở góc tường lâu đài, Rachel gục xuống trên xác bà cụ. Họ vẫn nằm trong tầm bắn trực tiếp từ phía cổng… toàn bộ cái sân đã bị mở toang. Một con chó bị bắn từ những phát đạn từ phía cửa. Một phát đạn nữa trúng vào cánh cửa sắt trên đầu. 

Rachel cúi xuống bà cụ, cuối cùng gỡ được cái túi con lúc nào cụ cũng đeo ở vai, đồ vật bất ly thân của cụ. Rachel giật toang cái túi rồi lần thấy báng súng bằng thép lạnh ngắt. 

Cô kéo mạnh khẩu súng ra ngoài. 

Khẩu P- 08 Luger của quốc xã. 

“Cám ơn, bà” 

Rachel hướng súng về phía cửa. Cô đứng vững, giận dữ bóp cò… cô bị giật mạnh nhưng vẫn bắn tiếp. 

Cả hai tên ngã gục. 

Mắt cô mở tròn- quá chậm trễ để ngăn một con quái vật đang lao vào từ đám khói, răng nanh nhọn hoắt nhắm thẳng vào họng cô. 

4 giờ sáng 

Gray kéo Rachel sang một bên, gạt cô xuống. Anh đối mặt với con quỷ rồi đưa cánh tay kia lên. Trong tay anh nắm chắc một cái ống nhỏ bằng bạc. 

“Con quái vật tồi tệ…” 

Anh hướng cái ống thẳng vào mũi và mắt con chó. 

Trọng lượng của con vật đè lên anh làm anh ngã vật xuống. 

Con vật rú lên. Không phải vì hăng máu mà vì đang giãy chết. Nó lộn sang một bên giãy giụa, đầu năm soài xuống sân đá, mắt mở trừng trừng. 

Nhưng tròng mắt của nó đã rỗng tuếch, bị axít ăn mòn hết. 

Nó lăn đi hai vòng rồi gục hẩn. 

Gray cảm thấy có chút ân hận. Lũ chó bị tra tấn đến tình trạng man rợ này. Đó không phải lỗi của chúng. Rồi lại nữa, có lê không có cái chết nào tốt hơn dưới bàn tay của Raoul. 

Con chó cuối cùng cũng im lặng rồi gục xuống bên đường. 

Nhưng cái đó đã thu hút những con mắt của hơn một chục con khác. 

Gray liếc sang Rachel. 

“Còn sáu viên đạn nữa.” Cô trả lời. 

Gray lắc ống nhỏ. Cũng không còn nhiều. 

Seichan nhìn lên trời. Rồi Gray cũng nghe thấy. 

Có tiếng máy bay trực thăng. 

Nó bay đến gần chỗ tường lâu đài. Ánh sáng chiếu xuống. Cánh quạt quay tạo thành một cơn lốc. 

Lũ chó sợ quá chạy dạt sang. 

Seichan nói át cả tiếng ồn của máy bay. “Máy bay của chúng ta đã tới rồi.” 

Một cái thang ni- lông được vứt xuống, chỉ cách sân đá vài chục phân. 

Gray cũng chả buồn đề ý xem đó là ai mà chỉ nghĩ tốt nhất là phải thoát khỏi cái sân đẫm máu này. Anh chạy tới rồi đẩy Rachel lên thang. Một tay giữ cho thang khỏi đung đưa tay kia cầm Luger của cô. 

“Trèo lên!” Anh ra lệnh, dựa sát vào cô. “Tôi sẽ đuổi chúng cho.” 

Ngón tay của Rachel run lên khi anh giật khẩu súng khỏi tay cô. Cặp mắt của họ gặp nhau. Anh nhận ra một nỗi khổ đau và buốn rầu sâu thẳm vượt lên trên cả cuộc tắm máu này. 

“Cô sẽ ổn cả thôi.” Anh nói, như một lời hứa. 

Một điều anh sẽ giữ. 

Cô gật đầu, hình như lấy thêm được sức mạnh rồi trèo lên thang. 

Seichan trèo lên sau, nhanh như một nghệ sĩ leo dây dù cô bị thương ờ vai. 

Gray theo sau rất nhanh. Anh không còn cần khẩu súng nữa. Anh nhét khẩu Luger vào sai thắt lưng rồi bước lên thang dây. Trong chốc lát anh đã bước vào khoang chiếc máy bay trực thăng. 

Khi cánh cửa đóng lại phía sau, Gray đứng dậy cảm ơn người đã giơ cánh tay giúp anh vào trong. 

Người đàn ông cười toác miệng. “Chào sếp.” 

“Monk!” 

Gray ôm choàng lấy anh. 

“Cẩn thận tay anh ta.” Bạn anh nhắc. 

Gray bỏ anh ra. Cánh tay của Monk buộc vào người, một đai da bao bọc bảo vệ xung quanh mỏm tay bị cắt bỏ. Anh trông đã khỏe nhưng xanh xao. Có những quần đen thẫm xung quanh mắt. 

“Tôi khỏe,” Monk nói, ra hiệu anh ngồi xuống rồi buộc dây lại khi chiếc trực thăng vọt lên. “Chỉ có điều đã loại tôi ra khỏi cuộc chiến.” 

“Làm sao…?” 

“Chúng tôi dò được tín hiệu khẩn cấp qua máy định vị của các bạn.” Anh giải thích. 

Gray kéo dây choàng qua người rồi cài chốt lại. 

Anh nhìn vào một người nữa ngồi trong ca- bin. 

“Hồng y Spera?” Gray nói giọng bối rối. 

Seichan ngồi bên cạnh anh trả lời. “Anh nghĩ ai đã thuê tôi?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN