Địa Ngục Sâu Thẳm
Chương 27:
“Coi như hắn thông minh!” Huyên lạnh lùng nói một câu. Ta ngẩn ra, quay đầu, nhìn hắn một cái.
“Có đau hay không?” Huyên nhíu mày lại, nhẹ nhàng buông tay ra, cẩn thận kiểm tra vết thương của ta.
“Nghê lão, ngài xem cho nàng đi, Tiểu Sa nhi có nặng lắm không hả?”
Nghê đại phu kiểm tra Tề Hằng đang nằm trên đất xong đi tới: “Vương gia, ngài… tránh ra một chút, lão phu mới giúp Tử Nhi xem vết thương được!” Nghê đại phu buồn cười chế nhạo Huyên một câu xong, lại thâm ý nhìn ta một cái.
Hoảng loạn tránh đôi mắt như nhìn thấu tất cả của Nghê đại phu, ta chậm rãi nói: “Cháu không có việc gì, chỉ là xước chút da thôi mà!”
Đột nhiên nhớ ra, liếc nhìn trộm người đang ở trên giường, hắn cũng đã
nhắm mắt lại rồi, thần sắc vẫn không chút thay đổi. Tâm trạng ta hơi có chút chua chát, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, lần này xem như qua cửa
ải thứ nhất!
Vòng vải trắng quấn quanh cổ, ta cảm thấy có chút đau nhức, khi nãy nếu như hắn dùng thêm chút lực, có khả năng sẽ mất mạng!
Quay gương lại, cười ngây ngô, còn cần ta lo lắng sao? Người kia mạnh mẽ như vậy, không thể dễ dàng bị lật đổ được!
Trở lại đây?
Nên đến phiên ta rồi?
“Tỷ tìm muội?” Một giọng nói dịu dàng vang tới từ cửa.
Quay đầu, ta cũng cười cười với nàng ta: “Muội đã đến rồi ?”
Người xấu hổ đến cũng cười đáp trả lại ta một cái: “Nhan tỷ tỷ ~~~~ muội, muội trách nhầm các người!”
Bưng lên bát bạch ngọc ở trên bàn, ta uống qua một ngụm, ưm, thật đắng!
“Ti Nhược muội muội cần gì nói lời như vậy! Khụ khụ ~” Ta khẩn trương che kín miệng.
Hàn Ti Nhược vội vàng đưa chén trà tới giúp ta, lại vươn tay, nhẹ nhàng giúp ta vỗ lưng.
“Nhan tỷ tỷ, tỷ có bị nặng lắm không?” Hàn Ti Nhược lo lắng hỏi thăm.
Vỗ nhẹ tay nàng, ta nhấp một ngụm trà, thở hổn hển, ngẩng đầu, cười cười trấn an với nàng ta: “ Không có việc gì! Muội mau ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói với muội.”
Nàng ta ngồi xuống theo lời ta xong, thế nhưng cũng không dám nâng mắt nhìn ta.
Thở dài, vô cùng thân thiết kéo tay nàng qua, ta chậm rãi nói: “Ti Nhược muội muội, nỗi khổ của muội tỷ hiểu, tỷ cũng vậy đã không còn phụ
thân, nhớ năm đó, tỷ cũng là bảo bối được phụ thân nâng niu trong lòng
bàn tay ~~~~~ ai ~~~~~~ lần này muội đã hiểu lầm chúng ta, cũng khó
trách muội rồi. Chẳng qua là chuyện tình lần này, tỷ cảm thấy không đơn giản như vậy! Một mình Tề Hằng tuyệt đối không có gan làm chuyện này
được! Chỉ là, Hàn bá phụ vẫn còn không rõ ở nơi nào, một mình thiếu nữ
như muội sau này ai tới chăm sóc đây?”
Nói xong, ta rất bình tĩnh nâng đầu của nàng lên, không nghĩ tới lại làm nàng càng hoảng sợ!
Nàng ta lại có thể khóc!
“Nhan tỷ tỷ, tỷ không những không trách Ti Nhược nói năng lỗ mãng với tỷ lúc đó, trái lại còn an ủi Ti nhược ~~~~ Ti nhược thực sự ~~~~ không
biết nên nói gì đây ~~~~~ Ti Nhược mất phụ thân, có thể nói đã là không nơi nương tựa rồi, hôm nay cả gan, nếu như tỷ tỷ không chê Ti Nhược, Ti Nhược nguyện cùng tỷ tỷ kết làm kim lan.”
Thế nào cũng thật không ngờ gặp đúng chuyện như vậy, ta không khỏi sững sờ ngay tại chỗ, nhìn nàng ta mắt đang rưng rưng, tâm trạng thản thản
nhiên nhiên của ta rõ ràng không khỏi do dự.
Chẳng lẽ ta nghĩ sai rồi, nàng cũng là người bị hại sao?
Nhìn người con gái nhỏ nhắn yếu đuối trước mặt khóc như bông hoa lê dưới mưa, ta bất giác nhớ tới chính bản thân năm đó, cái thời gian ấy, vừa mới trải qua đau đớn tang cha, lại bị hắn ~~~~~ bản thân ta cũng là như thế này, thường thường một mình trốn trong ổ chăn khóc đến trời
sáng~~~~
“Ai ~~~~ Ti Nhược muội muội, muội mau ngừng khóc đi! Khóc tiếp nữa làm
lòng tỷ tỷ cũng đau!” Vừa nói, ta vừa lấy ra một chiếc khăn lụa lau
nước mắt cho nàng ta.
“Tỷ tỷ? Tỷ tỷ! tỷ đáp ứng Ti Nhược rồi nha!” Nàng rốt cục nín khóc mà nở nụ cười, thật là ta vẫn còn thấy thương xót mỹ nhân à!
Nếu như, nàng thực sự không có vấn đề, nếu như ta mất, không biết nàng ấy có thể thay ta chăm sóc hắn hay không?
Ta lại giật mình tại chỗ một lúc~~~~~
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ ~~~ tỷ làm sao vậy?”
Ta lấy lại tinh thần, trông thấy Hàn Ti Nhược đang lo lắng nhìn ta, cười cười nói trấn an với nàng ta: “Đừng lo lắng, muội muội, có một câu nói không biết có nên hỏi hay không?”
“Tỷ tỷ cứ hỏi đi! Ti Nhược nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn!” (*biết bao nhiêu nói hết bấy nhiêu)
“Muội đối với ca ca ta, có thật lòng thật dạ hay không?”
Trong nháy mắt, trên mặt Ti Nhược ửng lên hai áng mây đỏ, nàng ngượng
ngùng cúi đầu, nói nhỏ: “ Tỷ tỷ làm sao lại hỏi vấn đề này vậy? Ti Nhược đối với Ngạo Hành ca ca tất nhiên cũng giống như tỷ tỷ mà!”
“Vậy là tốt rồi, sau này ta cũng hy vọng muội chờ đợi hắn, hắn cũng rất quan tâm tới muội mà! Lúc đó, hắn vừa tỉnh lại thì liền hỏi ta muội có bình an vô sự hay không!”
Nàng ta kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Đừng lo lắng!” Ta vỗ vỗ tay nàng ta, vừa cười vừa nói: “Từ nay về sau, muội đi theo ta! Nếu chúng ta đã là tỷ muội rồi, sau này có chuyện gì
uất ức thì cứ nói với tỷ tỷ, có tâm sự gì cũng có thể nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định giúp muội! Còn chuyện của Hàn bá phụ, tỷ tỷ đã nhờ Tĩnh
vương, khiến hắn để ý đi tìm rồi! Muội không cần lo lắng quá đâu.”
“Tỷ tỷ, muội muội thật không biết nên nói gì!” Ti Nhược nắm tay ta, xúc động nói.
“Muội và tỷ nếu đã là tỷ muội rồi, cần gì xa lạ như vậy chứ?” Ta vừa cười vừa nói.
“Chuyện gì làm cho nàng vui vẻ như vậy, nói cho bản vương nghe một chút!” Một giọng nói bỗng nhiên xen vào.
“Làm sao lại là huynh hả? Không phải nói cùng bọn họ bàn bạc nên giải
quyết tốt hậu quả thế nào sao? Sao lại đã trở về rồi?” Ta buồn cười nhìn vẻ mặt chờ mong của Huyên
“Vương gia thiên tuế!” Ti Nhược thấy Huyên đi vào, vội vàng đứng lên.
“Hàn tiểu thư không cần đa lễ!” Huyên gật đầu với nàng, lại đi thẳng tới bên cạnh ta, kiểm tra kỹ lưỡng thương thế của ta, một lát mới mở miệng nói: “Ừ, thuốc của Nghê lão thật hữu hiệu, máu đã không còn chảy ra
nữa! Nhưng mà, bây giờ còn đau hay không?”
“Vương gia thiên tuế, Nghê đại phu cũng đã nói cái này chẳng qua là bị
thương ngoài da mà thôi, lại không có thương tổn đến gân cốt, ngài không cần khẩn trương như vậy nữa đâu!” Ta trở mình phẫn nộ, không biết làm sao để đẩy ra cái tay lại muốn với tới ra.
“Hừ, xem như tên Tề Hằng kia đã chết sớm, nếu không thì, hừ hừ ~~~” Vẻ mặt Huyên cứng rắn, căm hận nói.
“Vương gia không cần lo lắng, tỷ tỷ cát nhân thiên tướng, loại người ấy sao làm bị thương tỷ tỷ được! Tề Hằng bị trừng phạt đúng tội, sợ tội tự tử, cũng xem như đã bảo toàn được thanh danh của Thiếu Lâm!” Ti Nhược kính cẩn nói.
“Tỷ tỷ?” Huyên quan sát từ trên xuống dưới, đánh giá nàng ta.
“Sao vậy, xem mỹ nhân tới ngây người ư? Sau này cũng không nên bắt nạt muội muội của ta đó!” Ta đẩy Huyên, cười cười nói.
“Muội muội? Sao, Hàn tiểu thư nhận nàng làm tỷ tỷ rồi?”
“Đúng vậy! Cho nên sau này ngài phải giúp ta cùng chăm sóc nàng a!”
“Việc này ngược lại đâu, nàng ngay cả bản thân cũng không chăm sóc tốt, làm sao hi vọng vào nàng đây!” Huyên điểm điểm mũi của ta, trêu ghẹo
nói.
“Ngươi! Ngươi! Không muốn nói với ngươi nữa!” Tức giận chặn ngang bàn tay vuốt ve của hắn.
“Khụ khụ, cái này, nếu Tĩnh vương tìm tỷ tỷ có chuyện, vậy muội muội cáo lui trước, sau này lại tới thăm tỷ tỷ, tỷ tỷ cần phải nghỉ ngơi thật
tốt nha!” Ti Nhược khôn khéo nói: “Vương gia, Ti Nhược xin cáo lui!”
“Ừ, Hàn tiểu thư, mời… cứ tự nhiên.” Huyên hướng nàng mỉm cười gật đầu.
Nhìn nàng cẩn thận đóng cửa, nghe thấy tiếng bước chân đi xa rồi, Huyên lúc này mới thu lại nụ cười: “Sao nàng lại cùng nàng ta kết tỷ muội?
Nàng không phải nói lần này sở dĩ nàng đi Hàn gia chính là bị nàng ta
sắp đặt sao? Khó đảm bảo nàng ta không phải cùng những người tập kích
bọn muội ấy là một người đâu, làm sao nàng lại không đề phòng người khác như vậy hả?”
“Muội biết, nhưng đều chỉ là do muội suy đoán mà thôi, biết đâu nàng ta vô tội thì sao?” Ta nói giải thích.
“Hừ! Thật là lòng dạ đàn bà! Thà rằng giết sai một nghìn, không thể thả sai một người!” Cặp mắt Huyên nổi lên một luồng sát khí vô cùng lạnh
lẽo.
Trong lòng không khỏi phát lạnh, làm sao lại quên mất chứ? Người này đến từ nhà đế vương, dù cho hắn biểu hiện như thế nào, thì thực ra trong
lòng hắn cũng không xem trọng mạng người. Lần này cũng vì bảo vệ giang
sơn của nhà mình nên hắn mới nhúng tay vào chuyện này, khó đảm bảo hắn
sẽ không giống tổ tiên của hắn, đuổi tận giết tuyệt!
“Tiểu Sa nhi? Nàng làm sao vậy? Có phải vết thương đau nhức hay không,
sắc mặt sao lại trắng bệch như vậy? Có muốn ta tìm Nghê đại phu đến xem nữa không?” Huyên nhíu mày, lo lắng nhìn ta.
A, đã quên một chuyện, ngoại công (*ông ngoại) của ta hình như cũng xém chút chết trong tay bọn họ!
Nghĩ tới đây, khuôn mặt ta không khỏi lạnh đi, nói nhạt: “Không việc gì, nếu Vương gia đã không còn chuyện gì, thì mời trở về đi! Tử Nhi có
phần mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi!”
Hắn càng cau mày chặt hơn, hồi lâu mới giãn ra, trái lại lạnh lùng nở nụ cười: “Tiểu Sa nhi, nàng đừng quên, giao dịch của nàng cùng bản vương! Nàng đừng tưởng rằng Tề Hằng đã chết thì hắn đã thoát khỏi cảnh hiểm
nghèo. Cánh tay phía sau bức màn kia còn chưa tìm được, chờ xem đi, sự
việc không có đơn giản như vậy đâu. Thế nào, bản vương giúp nàng diễn
xong vở kịch, nàng còn chưa đền đáp bản vương, cũng đã nghĩ muốn đuổi
bản vương đi rồi sao?”
Ta ngẩng đầu, nhìn Huyên trước mặt, không đúng, là Tuyển An Tĩnh Vương
Vũ Văn Huyên, khẽ lắc đầu, cười yếu ớt nói: “Vương gia, nếu Tử Sa đã đáp ứng ngài, ngài cần gì phải nhất thời nóng lòng chứ? Đợi sự việc thật
sự được giải quyết rồi, chúng ta lại tính nợ cũng không trễ đâu!”
Huyên nhìn ta chằm chằm một lát xong, bỗng nhiên thở dài, nói sâu kín:
“Tiểu Sa nhi, vì sao nàng muốn vậy chứ? Ta không yên tâm Hàn Ti Nhược,
cũng lo lắng an toàn của nàng! Nàng xem nàng ta thân như tỷ muội, ngược lại đối với ta lại xa lạ như vậy. So sánh với nàng ta, ta mới thật tâm đối với nàng, lẽ nào nàng thực sự là ý chí sắt đá sao?”
Ta không ngẩng đầu, nói: “Vương gia, ngài cũng vừa mới nói, chúng ta
chẳng qua là đang diễn kịch mà thôi, Vương gia cần gì quá nghiêm túc
chứ?”
“Được được được!” Hắn không giận, còn cười: “Nếu là giao dịch, vậy bản vương lấy chút tiền công cũng là phải đúng không!”
Ta nghi hoặc quay đầu, lại không kịp đề phòng, đã bị ôm cổ, rồi tự dưng khuôn mặt Huyên đột nhiên sáp lại gần!
Môi cùng môi chạm trong nháy mắt, ta còn không kịp phản ứng lại, hơi thở cùng độ ấm hoàn toàn xa lạ, thực sự làm ta sợ hãi!
Cũng được, cái hôn này mới chỉ là chuồn chuồn lướt nước, bất thình lình tới cũng bất thình lình đi, thần trí của ta còn chưa kịp hoàn lại thì
môi của hắn đã rời khỏi!
Hắn nhìn ta đang ngây người, lại thở dài, nói: “Nàng tiểu ngốc tử này,
thật đúng là sẽ đày đọa người nha! Khó trách hắn đã bị nàng đày đọa
thành cái dạng này! Hôm nay cứ như vậy đi! Nàng nghỉ ngơi cho thật khỏe một chút đi!”
Nói xong, hắn vẩy tay áo, trong nháy mắt đã đi ra ngoài, để lại ta, còn ngây ngốc ngồi ở chỗ kia ngẩn người.
Nâng tay sờ lên môi, còn sót lại hơi thở của hắn, ta không khỏi lắc đầu cười khổ, lần đầu tiên bị nhiễm mùi vị của người khác như thế!
“Muội cần gì phải làm như vậy chứ?” Một giọng nói lo lắng cất lên.
“Ôi ~~~~ thế nào mà bây giờ tiến vào phòng người khác thì không cần gõ cửa?!” Ta ấn tay vào trán không biết làm sao.
“Đùa cùng Ngũ ca ta, không cẩn thận một chút sẽ không còn hài cốt đâu
đấy!” Thanh thẳng thắn không khách khí đi đến: “Ta hiểu rõ hắn nhất, từ đó đến nay, chỉ cần là hắn muốn gì thì sẽ không có không chiếm được
đâu, muội chọc hắn, chỉ có hại, tuyêt đối không có lợi!”
“Thanh, huynh đừng lo lắng, muội cái dạng này phỏng chừng cũng chống đỡ không được bao lâu nữa đâu, có thể phát huy chút tác dụng, muội cũng
rất hài lòng rồi! Huyên hắn chẳng qua là nhất thời cảm thấy muội mới mẻ thú vị mà thôi! Chờ qua chuyện này, muội nghĩ hắn tự nhiên sẽ phai
nhạt thôi. Huống hồ muội cũng không có gì thiệt hại cả!” Ta cười nói.
“Cho dù hiện tại hiềm nghi của Ngạo Hành đã được giải trừ, nhưng muội
cũng đừng ủy khuất bản thân đó! Không bằng quay về bên cạnh hắn đi
thôi!”
“Quay về?” Ta khẽ lắc đầu: “Vất vả lắm mới có được tự do, vì sao muội còn muốn lại trở lại chứ?”
“Tự do?” Thanh không đồng ý lắc đầu: “Muội thực sự muốn tự do sao?”
Ta sửng sờ, cười khổ một tiếng: “Thanh, huynh rốt cuộc muốn nói cái gì hả?”
“Ngày ấy người đã điểm huyệt đạo muội chính là ta!”
“Việc này muội đã đoán được!” Ta thản nhiên trả lời.
“Vậy muội nên biết rồi chứ! Khổ tâm của Ngạo Hành đối với muội! Vì sao
muội muốn cùng Ngũ ca làm giao dịch chứ?” Thanh căm giận hỏi.
Ta thở dài, chậm rãi nói: “Chính bởi vì muội đã biết, nên muội mới làm
như vậy! Đây là lựa chọn của muội! Không ai ép muội, là muội tự mình lựa chọn con đường! Cho nên, muội sẽ vẫn đi tiếp!”
“Hắn sẽ không chịu để yên đâu!”
“Vô ích thôi! Muội đã hạ quyết tâm rồi! Nếu như muội kiên trì, hắn cũng không có cách nào đâu!”
“Lẽ nào muội thực sự muốn cùng Huyên trở về cung?”
“Có gì không thể chứ?” Ta khẽ cười một cái: “Tuyển An Tĩnh Vương phi, nghe lên cũng không tệ lắm, không phải sao?”
“Ôi ~~~~ quên đi, không thèm nghe muội nói nữa! Muội sớm nghỉ ngơi một
chút đi! Suy nghĩ kỹ lại rồi hẵng quyết định!” Mặt Thanh u ám, xoay
người đi ra cửa.
“A! Nhớ đóng cửa!” Ta ở phía sau nhắc nhở.
Phịch một tiếng!
Ha ha, rõ ràng Thanh cũng biết cáu kỉnh nha!
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên phía sau có một bàn tay vươn tới.
Ta còn không kịp kêu lên sợ hãi đã bị ôm tới trên giường!
Đôi môi nóng như lửa, cái lưỡi ướt át, hơi thở cùng phương thức lại cực kỳ quen thuộc!
Ta trừng mắt to, không dám tin tưởng nhìn người đàn ông đang hôn ta mạnh mẽ.
Ngay lúc còn sót lại chút không khí cũng nhanh sắp hết, hắn rốt cuộc buông ra ta!
Hô hấp của hai người đều rối loạn, ánh mắt của ta phút chốc cũng không
dám rời khỏi, chỉ sợ nhắm mắt lại một cái, mở ra, người này sẽ biến mất!
Có phải ta đang nằm mơ hay không?
Hắn liếm liếm môi của ta, ý như còn chưa muốn ngừng, nhìn chằm chằm vào mắt ta, nghiến răng nghiến lợi nói ba chữ :
“Tiểu lừa đảo!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!