Địa Ngục Sâu Thẳm - Chương 31:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Địa Ngục Sâu Thẳm


Chương 31:


Dưới sự giám sát của Ám, ta uống canh hạt hỏa sen và ăn hỏa sen, lại bị ép uống một đống thuốc xanh xanh đỏ đỏ.

Mặc dù hết lần này tới lần khác ta đều tỏ ra bản thân không có chuyện
gì, nhưng Ám vẫn nhăn mày cau có và lo lắng vẫn mảy may không hề có dấu hiệu rút đi.

Trong lòng ta thấp thỏm lo lắng không yên, từ khi biết Ám đến nay, hắn
luôn giống như huynh trưởng, chỗ nào cũng chú ý ta, chỗ nào cũng lo nghĩ cho ta, nếu như hắn biết hết việc ta sắp làm, không biết còn có thể
chú ý đến ta như vậy hay không?

Bên trong là trăm chuyển nghìn chiết, nhưng nghĩ đến mục đích của chính mình, cũng chỉ có thể ở trong lòng nói xin lỗi hắn trước mà thôi.

Bởi vậy dằn vặt suốt hết một buổi sáng, nhưng mà ta cũng hiểu, chỉ có cố gắng hết sức giữ gìn tốt sức khỏe mới có thể tiến hành được kế hoạch
kế tiếp suôn sẻ.

Hạt hỏa sen cùng hoa hỏa sen thực sự là linh dược hiếm thấy của nhân
gian, rất nhanh đã áp chế xuống hết hàn độc phát tác trong người của ta, chỉ là, ta cũng cảm thấy, trên mười đầu ngón tay đã nhuốm màu đen nhàn nhạt.

Để làm cho hai người đang trông chừng ta kia yên tâm, ta ngoan ngoãn
uống thuốc, ăn cháo, uống nước, cũng rất vâng lời nhắm mắt lại nghỉ ngơi thật tốt.

Chợp mắt được một lát, mơ hồ nghe thấy Ám nhỏ giọng phân phó Phiêu Vũ để ý chăm sóc ta, dường như hắn có chuyện gì phải rời đi một chút.

Đếm được đến một nghìn rồi, ta vẫn không ngủ được, suy nghĩ càng không ngừng chuyển động, nên làm thế nào để đến chỗ kia đây?

Đột nhiên ta mở mắt ra, Phiêu Vũ đang ở bên cạnh lén lau nước mắt bị hù dọa đến nhảy dựng lên, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao? Em lập tức đi gọi Ám thiếu gia?”

Vội vàng kéo ống tay áo của nàng lại, ta cười nói: “Ừ, Vũ tỷ tỷ, có Ám ở đây ta không tiện mở miệng, vừa mới uống thuốc lại uống nước xong, cả người ra mồ hôi, ta muốn ngâm suối nước nóng.”

Nước âm ấm, hỏa sen vừa ăn dường như cùng suối nước nóng này có phản ứng với nhau, một luồng khí nóng từ trong ra đến ngoài, nhè nhẹ từng sợi
quấn lấy toàn bộ cơ thể ta.

Ta lẳng lặng nghỉ ngơi trong nước một lát, cảm thấy thể lực đã bị mất đi bởi hàn độc phát tác đã lại trở về.

“Tiểu tiểu tỷ, không còn sớm nữa, ngày hôm nay có lẽ đừng ngâm nước lâu quá thì tốt hơn.” Phiêu Vũ lo lắng nhìn ta, trong tay ôm áo ngoài của
ta để ta mặc sau khi tắm rửa xong.

“Được, ta đi lên đây.” Ta nhu thuận gật đầu, chậm rãi đi ra khỏi nước, tiếp nhận áo choàng, cẩn thận phủ lên người.

Chính lúc nhấc chân bước lên bậc thang, ta không cẩn thận giẫm lên một
góc của y bào, cả y phục trượt xuống phía dưới, rơi vào trong nước.

“A! Không xong!” Phiêu Vũ nhanh tay lẹ mắt vớt y phục lên, chỉ có thể chán nản thấy nó đã hoàn toàn ướt đẫm.

“Quên đi, ngươi mang một bộ khác đến đi! Dù sao nơi này cũng không có ai tới được nữa, ta ở đây chờ ngươi!” Ta cười an ủi nàng ta.

“Cũng chỉ có thể như vậy thôi, mặc áo choàng đang ẩm ướt chỉ sợ cô không cẩn thận sẽ cảm lạnh đó. Em đây đi nhanh về nhanh, có gì khó chịu thì lớn tiếng gọi người, em sẽ phân phó, để mấy người thị nữ chờ ở ngoài
khu cấm!” Phiêu Vũ giao cho vài câu xong, lúc này mới vội vàng rời đi.

Nhìn nàng ta đi xa, ta vội vàng kéo lấy kiện áo choàng đã ướt kia, tạm
thời vắt khô, vội vàng phủ vào, đang chuẩn bị đi xuyên qua bụi hoa, xoay người một cái, lại đụng mạnh vào trong ngực của một người!

Còn chưa kịp thét chói tai, môi đã hoàn toàn bị chặn lại, hơi thở quen thuộc như ma dược truyền tới!

Kết thúc nụ hôn sâu này, hắn ở trước mắt thoáng cái trở nên không thực.

“Sao lại mặc quần áo ướt sũng thế này?” Hắn cau mày, có phần không vừa lòng nheo nhéo ống tay áo đang nhỏ giọt của ta.

“Ngươi ~~~” Mới mở miệng nói một chữ, ta mới giật mình phát hiện người
trước mắt này khác thường: một thân y phục dạ hành (*đi trong đêm tối)
màu đen đã bị phá hủy nhiều, phía trên mặt còn lưu lại không ít dấu vết gì đó.

“Đây là làm sao?” Ta vừa sợ vừa giận: “Làm sao ngươi lại thành cái dạng này?”

Hắn cúi đầu xuống nhìn một chút dáng vẻ của bản thân, dửng dưng nói: “A, không có gì đâu, chính là cữu cữu (*cậu) nàng bày bố cơ quan quá lợi
hại chút thôi, hại ta khi vào tìm tốn chút thời gian.”

Ta đột nhiên tỉnh ngộ ra: “Ngươi phải nhanh chóng rời khỏi! Ngộ nhỡ bị cữu cữu ta phát hiện thì hỏng bét!”

Vừa nói, ta vừa thúc hắn.

Tay ta đang để trên ngực hắn lại bị hắn nắm vào trong lòng bàn tay,
ngẩng đầu, cảm thấy trong ánh mắt của hắn có ý lẩn tránh, có gì đó ta
không quen.

“Tử Nhi ~~~~” hắn thì thào gọi ta một tiếng.

“Sao?” Ta nghi hoặc nhìn hắn một cái.

“Nàng thực sự ~~” mới nói một nửa, còn chưa nói tiếp phần sau, quái lạ, đây không giống như tác phong của hắn a!

“Rốt cuộc làm sao vậy hả?” Ta cuối cùng nhịn không được lại gọi hắn một tiếng.

“A, được rồi, ta có cái này muốn giao cho ngươi!” Hoàn hảo đúng lúc nhớ ra chuyện quan trọng.

Ta nhấc vạt áo lên, thận trọng xuống hồ nước, cẩn thận tìm kiếm hết một lát, không tồi, chỉ chốc lát sau ta tìm được thứ muốn tìm.

“Vật này cho ngươi!” Ta bình tĩnh giơ bao bố trong tay lên, để vào trong tay hắn.

Hắn hơi có chút kinh ngạc, nhưng khi hắn mở túi vải, kinh ngạc hoàn toàn biến thành khiếp sợ!

“Nàng? sao nàng lại bắt được nó?” Hắn trừng lớn mắt, không dám tin nổi nhìn ta.

“Nhặt được trên đất!” Ta nhanh chóng trả lời lại.

“Nhan Tử Sa!”

“Được rồi được rồi! Kêu lớn tiếng như vậy làm gì?” Nháy mắt mấy cái, lúc này ta mới đem những việc đã trải qua tối qua sơ lược đơn giản nói một lần, tất nhiên, đã bỏ bớt chi tiết bị hàn độc phát tác lúc sáng sớm.

“Nói như vậy, phía sau khối vách hang này có đường qua lại thông hướng
hồ hỏa sen?” Hắn quay đầu, nhìn thoáng qua khối vách hang không ai biết đến phía sau bụi hoa kia.
“Như vậy nghĩa là~~~~” Ánh mắt của hắn sáng ngời.

Thật sự là một người thông minh, phản ứng mau lẹ.

Ta gật đầu, nói: “Băng qua hồ hỏa sen có thể thông ra về phía mặt khác bên cạnh núi rồi.”

“Được, bây giờ chúng ta đi thôi!” Hắn kéo tay của ta, quả quyết nói.

Ta nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn, lui về phía sau từng bước một.

Hắn xoay người, nhìn ta một cái khó hiểu, dường như nghĩ tới cái gì, ánh mắt thoáng cái tối sầm xuống.

“Ta không đi.” Ta nhìn thẳng vào hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.

Hắn không nói gì, chỉ nhìn ta, ở sâu thẳm trong mắt phảng phất như biến thành hồ sâu nghìn năm, không nhìn ra được cảm xúc thật của hắn.

Thở dài, ta lại lập lại một lần nữa: “Ta không đi. Ta ở chỗ này ngâm
suối nước nóng, còn có thể được ăn hỏa hạt sen bất cứ lúc nào, cho dù
không thể dài mệnh trăm tuổi, cũng có thể cho ta sống lâu thêm một ít
thời gian, nói không chừng ngày nào đó tâm tình cữu cữu tốt có thể cứu
ta một mạng!”

Ta cười tự giễu, nhìn mắt hắn, chậm rãi nói: “Hơn nữa, mục đích của ngươi cũng đã đạt được rồi không phải sao?”

Trong ánh mắt hắn tựa như có vật gì đó bùng nổ trong nháy mắt, ánh mắt
kia từ trước đến nay luôn luôn yên bình như mặt nước không gợn sóng vậy mà giờ nổi lên một trận sóng gợn, mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng cũng đủ để ta thấy hết.

“Nhan Ngạo Hành, suy cho cùng ta đã theo ngươi ba năm rồi, ngươi cho là ngươi chỉ nói mấy câu thì có thể bỏ qua những gì ngươi đã làm với ta
ngày trước sao? Nói thật, ngươi diễn những trò đùa ấy cũng không có gì
ảnh hưởng tới ta cả, bởi vì ta vốn chính là một người vô tâm vô phế,
tình ư yêu ư ta không có u mê vào đó! Càng đừng nói là theo chính ca ca ruột của mình!” Môi của ta đang động đậy một cách máy móc, lời nói vô
cùng lạnh nhạt trôi tuột ra thuận lợi.

“Ngươi cùng Huyên liên thủ có đúng không? Thấy lạ vì sao ta biết phải
không? Ha ha, ta biết mình là một mỹ nhân, nhưng mà, ta không tự cho
rằng mị lực của bản thân mình lớn như vậy. Ngươi cùng Huyên là cùng một loại người, đều có ý chí kiên cường, người như các ngươi như vậy, làm
sao có thể vì một người Nhan Tử Sa không quan trọng liền trở mặt chứ?
Huống chi, nếu ngươi là nghĩa tử của Đương kim thánh thượng, thì quan hệ với hoàng gia sẽ không đơn giản như vậy, sao ngươi có thể vì ta mà
cùng đại diện của hoàng thất như Huyên chơi trò tranh giành tình nhân
không thể nào xảy ra được? Chẳng qua là, ta không biết người các ngươi
sẽ đối phó là chỉ có một mình U Minh Ám phủ đây, hay là thực sự có một
kẻ địch khác đang giấu mặt. Chủ yếu là bởi vì ngươi trình diễn một màn
liều mình cứu mỹ nhân thật giỏi quá, ta không thể phân được rõ thật
giả.” Nhắm mắt lại, ổn định hơi thở đang hỗn loạn, ta lại hướng về phía hắn bày ra đến một vẻ tươi cười gượng gạo.

“Thành thật mà nói, khi đó ta cũng thực sự rất cảm động! Cho nên, dù sau đó nghĩ thông suốt hết toàn bộ việc ngươi làm chẳng qua chỉ là diễn
trò, ta còn quyết định giúp ngươi hoàn thành mỹ mãn trò này. Ngươi hao
tổn tâm sức, đơn giản cũng chính là muốn cữu cữu sẽ vì mẫu thân ra tay
cướp người, để cho ngươi có cơ hội tìm được U Minh Ám phủ đích thực đang ở chỗ nào, tất nhiên là, nếu như ta có thể bị ngươi mê hoặc mà giúp
ngươi trộm bảo vật thì hay rồi, nếu như ta còn đứng ở bên Minh gia thì
cũng không có vấn đề gì, Huyên hẳn là đã bày quân mai phục ở ngoài cốc
rồi, đến lúc đó có thể huyết tẩy U Minh Ám phủ cũng như tìm được ba
thanh kiếm đó, không phải sao?”

Ta vươn ngón trỏ khẽ phe phẩy trước mắt hắn, khẽ cười nói: “Ta làm như
vậy cũng không phải vì ngươi! ‘thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội’ (người bình thường vô học vô tội, người tài giỏi có công lại bị ghép tội), U Minh Ám phủ trong tay nắm giữ được di báu tiền triều, tựa như một cây
châm tại trong lòng của đương kim thiên tử. Cho dù cữu cữu không có ý
muốn mượn bút tài bảo này để tạo phản, nhưng cũng là tai họa ngầm còn
tồn tại, cho nên những người đại diện cho Minh gia nhất định phải bị nhổ cỏ nhổ tận gốc! Ta không thể để chốn bồng lai tiên cảnh xinh đẹp này
nhiễm máu tanh vì những lý do xấu xa! Nếu nói thẳng, theo tính cách của cữu cữu, hắn nhất định sẽ lựa chọn ‘thà làm ngọc vỡ,còn hơn ngói lành’, cho nên, ta mới nghĩ chỉ có lén lút đem ba thanh kiếm này mang ra đây, mới có thể thật sự diệt mầm tai họa, cũng làm cho hoàng đế không mượn
cớ để diệt Minh gia ta.”

“Nói đến đây, Nhan đại thiếu gia ngươi mới là đang bị lợi dụng đấy!” Ta thu hồi dáng vẻ tươi cười, vân đạm phong thanh (*tiếng nói khẽ như mây gió) nói nốt đến tận cùng lời nói.

Vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi, ngoại trừ một lần lúc nãy ra, ngay cả ánh mắt đang nhìn ta cũng không có biến đổi, tự chủ của hắn thật tốt, khiến ta thiếu chút nữa không nhịn được lên tiếng ca ngợi.

Vốn cho rằng hắn nhất định sẽ thẹn quá thành giận, ai ngờ hắn lại còn có thể lạnh và bình tĩnh như vậy mà nghe ta nói hết những lời này, được
kết quả như vậy, ngược lại hơi ngoài ý liệu của ta.

Môi của hắn bỗng hơi cong lên, không ngờ hắn lại nở nụ cười!

“Hay lắm! Xem ra ta lại xem thường ngươi!” Giọng nói của hắn rất ổn định, thậm chí mang theo chút vui vẻ.

“Ngươi đã biết, vậy ta cũng không cần phí sức lực rồi. Dù sao ba thanh
kiếm ta đã có được trong tay, ngươi có đi hay không cũng không còn ý
nghĩa gì với ta nữa. Quả nhiên, trong người ngươi từ đầu đến cuối đều là máu của Minh gia, cũng giốn như máu của Minh Nguyệt Dạ!” Vẻ mặt cùng
bộ dạng của hắn lại khôi phục lại là dáng vẻ ở Vô Địch sơn trang, ngay
cả ý cười không có chút độ ấm trên khóe môi cũng đã trở lại.

“Ngươi thủy chung đều hận mẫu thân của ta, ngươi luôn luôn chưa từng tha thứ cho Minh gia chúng ta!” Ta không khỏi lắc đầu cười khổ: “Ban đầu
ta cho rằng, ngươi trả thù trên người ta là đủ rồi, thì ra ta còn đánh
giá cao bản thân mình, mục đích trước giờ của ngươi chính là muốn giết
hết người của U Minh Ám phủ đúng không? Ngươi cũng thấy đấy, cho dù
mạng của ta không còn bao nhiêu, cữu cữu không có thành thân, cũng
không có con nối dòng, Ám là cô nhi được cữu cữu thu dưỡng, có thể nói
Minh gia đến đời ta cũng đã tuyệt hậu rồi, sau này sẽ không có người
Minh gia mang theo huyết thống của hoàng tộc tiền triều rồi. Cho dù
ngươi không thể chính tay giết chúng ta, nỗi hận của ngươi cũng có thể
chấm dứt hết đi được rồi! Nhật kiếm của nhà các ngươi trả lại cho
ngươi, mẫu thân ta đã giết cha, thì nàng cũng đã tự sát theo cha đi
hoàng tuyền địa phủ rồi. Còn ta, toàn bộ của ta đều đã đền cho ngươi,
nếu như ngươi vẫn còn chưa hết hận, hiện tại cũng có thể lập tức giết
ta! Như vậy, chúng ta liền xong hết một chuyện rồi!”

Ta bình tĩnh nhìn chăm chú vào cái người trước mắt này, trong lòng một
mảngh trong suốt, tất cả yêu hận tình thù, kết thúc ngay ở chỗ ta đây
đi!

“Giết ngươi?” Khóe môi của hắn lại cong thêm vài phần: “Ta đã nói rồi,
mạng của ngươi là của ta, ta muốn ngươi chết ngươi sẽ chết, ta muốn
ngươi sống, ngươi cũng nhất định phải sống sót! Ngươi cho là thế này coi là xong rồi sao? Chưa đủ, còn chưa đủ, ngươi và Minh Ngự, một người ta cũng sẽ không bỏ qua!”

Một luồng khí lạnh tràn đầy xuất hiện trong ngực, ta mím chặt môi, vừa kịp lúc nuốt xuống hết lời rên rỉ sắp sửa thốt ra.

Nhìn người đàn ông ác nghiệt như ma trước mắt này, ta miễn cưỡng mở miệng: “Ngươi còn muốn như thế nào nữa?”

Ánh mắt của hắn lóe lên, bỗng nhiên đưa tay nắm ở thắt lưng của ta: “Ta nghĩ như vậy!”

Không ngờ hắn lại một lần nữa hôn lên môi ta, thừa dịp ta sơ ý, tiến
thêm một bước xâm lược vào trong miệng của ta, lưỡi của hắn càn quấy ta, càng tham lam hút lấy chất lỏng trong miệng ta.

Động tác bất ngờ khiến cho ta nhất thời không cách nào phản ứng lại, chỉ có thể ngơ ngác để mặc hắn cợt nhả làm càn tùy ý.

Bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh!

“Tiểu tiểu tỷ! Các người đang làm cái gì vậy ~~~~”

Phiêu Vũ!

Ta vội vàng đẩy hắn ra, quay đầu, chống lại một đôi mắt quen thuộc.

Ám! Hắn lẳng lặng đứng ở phía sau Phiêu Vũ, cầm trên tay một bộ áo
choàng sạch sẽ, hắn cũng không nói gì cả, chỉ là căhp mắt đang nhìn ta
dường như đã kết lại một tầng băng.

Ta mở miệng thở dốc, sau cùng cũng không có nói ra miệng gì cả, chỉ sợ hiện giờ ta nói gì cũng đều vô dụng.

“Tử Nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ mang nàng đi, nàng vất vả lắm mới giúp ta lấy lại Nhật kiếm, làm sao ta có thể mặc kệ nàng chứ?” Hắn cẩn thận kéo ta vào trong lòng, giống như ta là bảo bối trân quý nhất của hắn vậy.

Bỗng nhiên ta có một loại cảm giác kích động đến muốn cười to, Nhan Ngạo Hành, ngươi điên rồi, ngươi biết ta xem trọng U Minh Ám phủ, biết ta
xem trọng cữu cữu, xem trọng Ám, cho nên, ngươi muốn xóa bỏ hoàn toàn sự tin tưởng của bọn họ đối với ta, khiến ta trở thành kẻ phản bội trong mắt bọn họ!

Không ai yêu, ta thủy chung đều chỉ có thể có được là hận thôi sao?

Trở tay ôm thắt lưng của hắn, ta ngẩng đầu, đáp trả đôi mắt hơi kinh
ngạc của hắn, nở một nụ cười rạng rỡ: “Tử Nhi không sợ, chỉ cần Tử Nhi
có thể ở cùng với ca ca ở một chỗ, chuyện gì cũng đều có thể làm được!”

Như ngươi mong muốn, để ta một mình xuống địa ngục đi!

Cổ họng nếm được vị ngọt quen thuộc, khóe môi hình như có chất lỏng chảy ra, trong mắt hắn dường như chấn động giật mình gì đó, còn ta, chỉ là càng tươi cười rạng rỡ hơn.

Ta chỉ có sức làm đến vậy, hy vọng cuối cùng có thể hoàn thành được việc ta muốn làm, ta nhất định phải bảo vệ tốt nơi này!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN