Địa ngục tầng thứ 19
Chương 22 - End:
Gió mỗi lúc 1 mạnh, chiếc áo khoác của Cao Huyền choàng trên vai Xuân Vũ bị gió thổi rơi xuống. Xuân Vũ đứng trên nóc nhà, bộ váy dài màu trắng nổi bật trước màn đêm tựa như tấm phông lớn của sân khấu ở phía sau lưng, trông cô như 1 thiên sứ trong truyền thuyết.
Diệp Tiêu chìa tay ra, gọi Xuân Vũ : “Nào, hãy trở lại với chốn nhân gian!”
Nhưng Cao Huyền bỗng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh hơi méo mó, thở hồng hộc: “Không! Xuân Vũ, em đã trải qua bao gian khó, đã đi qua 18 tầng địa ngục, đến được tầng 19 rồi, em đã nói muốn mãi mãi ở bên anh…”
Xuân Vũ ngoảnh sang nhìn Cao Huyền, rồi lại nhìn Diệp Tiêu. Cô phải lựa chọn giữa 2 người – nhân gian hay là địa ngục?
Nước mắt đã tuôn trào không thể kiềm chế nổi, lúc này cô không hề cảm thấy lạnh; cô chỉ thấy số phận mình thật trớ trêu, giống như những bông tuyết đang bay ngập trời, vừa đến cõi nhân gian đã tan ra thành nước.
Sau 1 lát im lặng, Xuân Vũ đã lựa chọn.
Cô bước 1 bước về phía Diệp Tiêu.
“Không!”
Cao Huyền tuyệt vọng kêu lên, nhưng cũng không ngăn cản Xuân Vũ.
Bỗng 1 cơn gió tuyết rú rít ào đến, tạt vào mắt Xuân Vũ. Cô hơi trượt chân, mất thăng bằng, trôi tuột theo mái nhà.
Diệp Tiêu thấy tim thắt lại, không nghĩ gì nữa, anh nhào đến Xuân Vũ nhưng đã muộn!
Xuân Vũ bị trôi theo mái nhà dốc, xuống tận gờ mái, vào khoảnh khắc bị rớt xuống hẳn thì có 1 bàn tay đã nắm chặt cổ tay cô!
Cao Huyền đã nắm được tay Xuân Vũ. Toàn thân cô chơi vơi giữa khoảng không.
Diệp Tiêu cũng dần dần bò đến nơi, gọi to: “Xuân Vũ, hãy cố chịu đựng!”
Gió tuyết thổi qua người Xuân Vũ, cô cảm thấy mình đang bay giữa trời như những bông tuyết mong manh, cô ngẩng nhìn vẻ mặt căng thẳng của Cao Huyền. Cao Huyền vận sức nắm chặt tay cô, vừa kéo lên vừa nói: “Em sẽ không sao cả! Nào, mau lên trên này!”
Diệp Tiêu cũng nắm vào cổ tay Xuân Vũ, cùng Cao Huyền kéo cô lên.
Cuối cùng cũng đã lôi được cô lên, Diệp Tiêu nắm chặt cánh tay cô, kéo về phía mình.
Nhưng đúng vào lúc này thì lại xảy ra điều bất ngờ: Cao Huyền vận sức quá mạnh, trượt chân rồi bị trôi tuột xuống.
Cao Huyền phản ứng rất nhanh, tay đã nắm được vào đường ống thoát nước ở ngay đầu mái nhà, nhưng cả người anh bị treo lơ lửng.
Xuân Vũ vùng ra khỏi Diệp Tiêu, nhào ra phía gờ mái, nói: “Cao Huyền! Không!”
Vào giây phút sinh tử nhưng vẻ mặt Cao Huyền vẫn bình tĩnh lạ thường. Khuôn mặt khiến bao thiếu nữ say mê, hiện rõ 1 cái lúm đồng tiền đáng mến. Ánh mắt anh, cũng giống như Mazolini – khiến tâm hồn người ta rung động, đang đắm đuối nhìn Xuân Vũ.
Xuân Vũ không với tới tay anh, Diệp Tiêu cũng muốn ra cứu nhưng không làm gì được. Ống thoát nước đã cũ kỹ lâu năm, không chịu nổi sức mạnh của 1 người, nó bắt đầu cong đi, phát ra những tiếng rắc rắc…
Cao Huyền nhìn vào mắt Xuân Vũ, chầm chậm lắc đầu, như có ý chấp nhận tất cả.
Xuân Vũ trào nước mắt, những giọt lê rơi vào mặt Cao Huyền. Cô nghẹn ngào bất lực kêu lên: “Cao Huyền, em sẽ cùng anh cao chạy xa bay, sẽ đến ngôi nhà ở ngoại ô London, mãi mãi ở bên anh!”
“Không! Em hãy sống cho thật tốt!”
Cao Huyền mỉm cười nói ra câu này.
Ống thoát nước đã gãy hẳn.
Người Cao Huyền giang rộng, rơi xuống như 1 con chim ưng.
Trước khi tất cả đều kết thúc, anh còn nhỏ nhẹ thốt lên: “Anh yêu em.”
Trong đêm tuyết rơi giá lạnh, Xuân Vũ phủ phục trên mái nhà cao nhìn người đàn ông mà cô yêu tha thiết rơi xuống địa ngục.
Diệp Tiêu khom người ngồi bên, ôm chặt đôi vai Xuân Vũ. Anh khẽ thở dài…
“Đây chính là tầng 19 của địa ngục!”
LỐI RA CỦA ĐỊA NGỤC
Một tháng sau.
Đại sảnh diễn ra cuộc bán đấu giá chật ních người, họ đã chờ đợi hơn 3 tiếng đồng hồ, nhiều người đã có thu hoạch kha khá, tuy nhiên họ vẫn không chịu ra về. Vì ai cũng biết, món hàng tốt nhất được đem ra bán đấu giá vẫn còn để lại sau cùng.
Một vị tóc bạc phơ chủ trì cuộc đấu giá, ông bước lên nói trước micrô: “Tiếp theo là món hàng cuối cùng.”
Tấm vải cuối cùng đã mở ra, trên tường là 1 bức tranh sơn dầu. Bức tranh không lớn lắm, vẽ 1 cô gái xinh đẹp đang ngồi trong làn ánh sáng mùa đông, những tia sáng mơn man trên làn da, phần nền mờ tối đã khiến cô nổi bật, thực giống như 1 tiên sứ trong truyền thuyết.
Vị chủ trì xúc động nói: “Cách đây 1 tháng, hẳn các vị đều nghe nói đến một tin bất hạnh: họa sĩ trẻ tuổi Cao Huyền bị ngã từ trên gác xuống và qua đời. Hôm nay chúng tôi bán đấu giá 1 bức tranh của anh để lại có tên là Thiếu nữ trong u ám. Họa sĩ Cao Huyền đã nhiều năm học hội họa ở châu u, từng được trao giải thưởng mỹ thuật Da Vincy, tranh của anh mang đậm phong cách cổ điển châu u, anh có biệt tài vận dụng ánh sáng để thể hiện nội tâm nhân vật, được giới mỹ thuật châu u ca ngợi là “Rembrandt của Trung Quốc”. Sau khi anh bất hạnh ra đi, giá tranh của anh lập tức tăng vọt trên thị trường, bức tranh này là tác phẩm mà anh coi trọng nhất. Xin quý vị chú ý đến cô gái trong tranh, đã có nhà phê bình nói rằng, họa sĩ đã vẽ cô tuyệt vời như thế này, chắc hẳn anh rất say mê cô gái ấy. Nhưng cũng có nhà phê bình nói, khí chất thần tiên của cô gái trong tranh quá mạnh, dường như không phải là người trong thế giới hiện thực, có lẽ là hình ảnh thiên sứ trong tưởng tượng của Cao Huyền… Bây giờ chính thức đấu giá, giá khởi điểm là 1 vạn đồng nhân dân tệ.”
Lập tức có người trả 10 vạn, nhưng sau đó lại có người trả cao hơn. Mọi người đang đua nhau giơ cao tấm biển, không 1 ai chú ý đến hàng ghế sau cùng ở đại sảnh – có một cô gái mặc đồ đen ngồi đó, cô chính là Xuân Vũ.
Xuân Vũ nhìn thấy mình ngồi ngay ngắn trong bức tranh đang được treo ở vị trí nổi bật trong đại sảnh, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Cô đã đọc được thông tin bán đấu giá đăng trên báo, nên đến xem, nhưng không ngờ lại bán đấu giá cả bức tranh này.
Đã có người trả đến giá ngất ngưởng 1 triệu đồng, và mua được bức tranh. Nghe nói tiền bán tranh đợt này sẽ tặng cho quỹ học bổng giáo dục.
Xuân Vũ cúi đầu bước ra khỏi đại sảnh, không có ai chú ý đến khuôn mặt của cô. Ra đến cửa, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt, cô mới ngẩng đầu lên, giống với tư thế trong bức tranh.
Tất cả đã kết thúc.
Xuân Vũ đi đến bên bờ sông Tô Châu, nhìn ngôi nhà 3 tầng kiểu cũ. Phòng tranh Tý Dạ ở tầng trệt đã đóng cửa, cô nhìn không rõ cửa sổ tầng 3.
Xuân Vũ lại ngoảnh sang nhìn dòng sông, ánh dương chiếu trên mặt nước đang lững lờ trôi lấp lánh những ánh vàng. Cô lấy ra chiếc máy di động mới mua, nhấn nút soạn liền mấy tin nhắn:
“Ngày thứ 2 sau khi anh mất, Diệp Tiêu đã cho niêm phong thiết bị phục vụ nhắn tin, sẽ không có ai nhận được tin nhắn đưa ra các câu hỏi ghê gớm nữa.”
“Nghiêm Minh Lượng đã thừa nhận mình có quan hệ với anh, xin chịu mọi trách nhiệm trước pháp luật, hiện giờ nhà chức trách đang xử lý các vấn đề của Minh Lượng.”
“Hứa Văn Nhã được điều trị có tiến triển tốt, bạn ấy đã có thể trò chuyện; bác sĩ Văn tin chắc Văn Nhã sẽ bình phục.”
“Nam Tiểu Cầm đã tỉnh trở lại. Vì chấn thương sọ não khá nặng nên bạn ấy bị mất một phần trí nhớ, đúng là phúc ở trong họa, vẫn còn may.”
“Cao Huyền, liệu anh có nhận được tin nhắn không?”
Rồi cô lần lượt gửi những tin này cho số máy X.
Vài giây sau, máy di động lại vang lên tiếng “tít tít” tin nhắn…
-0- END -0-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!