Địa Ngục Trần Gian - Chương 19: Máu tế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
387


Địa Ngục Trần Gian


Chương 19: Máu tế


Chuyện gì đây? Tôi có thể khẳng định rằng trước đây chưa từng quen biết thanh niên tóc bạc, nhưng tại sao trong phòng của anh ta lại có ảnh của tôi? Những tấm ảnh lại cũ kỹ như vậy, nhưng người trên ảnh chắc chắn là tôi.

Tôi nhất thời bị dọa chỉ biết đứng yên tại chỗ không biết nên làm gì nữa, đúng lúc đó, đầu tôi bắt đầu đau dữ dội, giống như bị ai đó dùng cửa ép lại.

Tôi dùng sức ôm lấy đầu, cắn chặt răng để bản thân không kêu lên.

“Giang Lưu, anh làm sao vậy?” Giang Tiểu Thơ vội vàng chạy đến đỡ tôi, lo lắng hỏi.

Tôi muốn mở miệng nói, nhưng phát hiện bản thân không cách nào thốt lên dù chỉ một chữ, chỉ có thể ôm chặt lấy đầu.

Đến khi cơn đau lên đến cực độ, tôi trợn mắt, cứ vậy mà ngất mà.

Lúc ngất đi tôi đã mơ một giấc mơ rất vô lý, trong mơ tôi mặc bộ đồ quân nhân màu vàng đất, lưng đeo khẩu súng trường, bên cạnh tôi còn có mấy người trong bức ảnh.

“Sao vậy? Chúng ta bị giam trong này rồi.” anh chàng trông giống tri thức cất tiếng nói.

Thanh niên tóc bạc đứng dựa ở vách tường, không nói lời nào, trong hang động tối tăm, bốn phía là những ngọn đèn dầu vàng vọt dao động.

“Giang Lưu, cậu là người dẫn đầu, cũng chính cậu dẫn chúng ta tới nơi này, cậu không có gì để nói sao?” anh chàng trông giống tri thức nói.

“Các cậu đi đi, tôi ở lại bọc hậu.” tôi nói.

“Chúng ta cùng đến đây, muốn đi thì phải cùng đi.” Giang Tiểu Thơ bước đến kéo cánh tay tôi, “Nếu muốn ở lại, em sẽ ở lại cùng anh.”

Tôi vừa định nói gì đó, cơn đau đầu lại dữ dội trở lại.

“Giang Lưu”

“Giang Lưu”

Tôi nghe thấy có người đang gọi tên mình, mơ mơ  màng màng tôi choàng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiểu Thơ, tôi hít sâu một hơi, cảm thấy đầu mình trống rỗng, tôi đưa tay day day trán mình rồi nói: “Chuyện gì vậy?”

Giang Tiểu Thơ đăm chiêu nhìn tôi, hỏi ngược lại: “Anh có tin em không?”

Tôi không ngờ lúc này Giang Tiểu Thơ lại hỏi như vậy, ngẩn ra một lúc tôi nhanh chóng trả lời: “Tin, tất nhiên là tin rồi, không tin vào em tôi còn biết tin ai nữa.”

Tôi tuôn ra một tràng, khuôn mặt Giang Tiểu Thơ cũng tốt hơn, cô ấy nói: “Nếu đã tin ở em, thì đừng hỏi gì hết, đối với anh bây giờ mà biết quá nhiều thì cũng chỉ thêm phiền phức thôi.”

Tôi nghệt ra nhìn Giang Tiểu Thơ, tin lời cô ấy nói, “Em sẽ không hại anh chứ.”

“Nói bừa.” Giang Tiểu Thơ cười phụt ra một tiếng, dường như thấy mình làm vậy có phần thất thố, cô ấy vội lấy tay che miệng nói: “Em sao có thể hại anh chứ.”

“Vậy anh sẽ không hỏi nữa.” mặc dù trong lòng rất hiếu kỳ, nhưng tôi để ý đến Giang Tiểu Thơ nhiều hơn, cô ấy đã không muốn để tôi biết, thì tôi cũng không tuy hỏi đến cùng làm gì.

“Ngoan.” Giang Tiểu Thơ đưa tay ra xoa xoa đầu tôi, khiến cho tôi xấu hổ, nhưng tôi cũng không né, cứ để cô ấy xoa như vậy.

“Còn về chuyện trong thôn, em với Bạch Hồ đã thảo luận rồi, chuyện lần này không đơn giản như vậy, nhưng yên tâm đi, thứ đó chỉ có thể giam cầm mọi người lại, trong thời gian ngắn này sẽ không dám ra tay, cho nên chúng ta có đủ thời gian để giải quyết, mấy hôm nữa em sẽ đưa cho Tiết Dương danh sách các thứ cần dùng, hai người cùng đi chuẩn bị đồ.” Giang Tiểu Thơ nói.

Chuyện liên quan đến sống chết của bố mẹ nên tôi cũng nghiêm túc hơn, tôi gật đầu, Giang Tiểu Thơ đứng dậy đi ra ngoài, cô ấy vừa đi khỏi Tiết Dương đã chạy vào phòng tôi, vẻ mặt tò mò nhìn tôi hỏi: “Nghe nói anh xông vào sảnh lớn? Lợi hại vậy? Tôi luôn không dám xông vào đó, nhưng sợ sư phụ sẽ đuổi tôi đi luôn, Sao nào? Trong đó có gì? Kể tôi nghe xem nào.”

Tôi lau mồ hôi, “Chẳng có gì hết, chỉ có vài bức ảnh chụp tập thể.”

“Không lý nào, nếu chỉ có mấy bức ảnh, tại sao anh đi vào đó mà lúc ra lại phải khênh ra?” Tiết Dương cau mày nói.

Tôi ngẩn người, “Tôi cũng không biết, lúc vào trong đó thì thấy đau đầu kinh khủng.”

“Bỏ đi bỏ đi, hỏi anh cũng cái gì cũng không biết, chúng ta nói chuyện nuôi quỷ đi, quỷ huyền cấp của anh vẫn chưa thả ra cho tôi xem đó.” Tiết Dương nói.

Tôi nhớ ra rồi, thu xếp một lúc, hai người chúng tôi sắp lại bố trận, sau đó tôi hưng phấn cầm cái trống để ra ngoài.

Lúc này Tiết Dương bắt đầu nói cới tôi về chuyện nuôi quỷ, dựa theo phương pháp nuôi quỷ, con quỷ được nuôi dưỡng sẽ không hại chủ nhân của nó, nhưng muốn nó nghe lời thì người nuôi phải có bản lĩnh, nếu như bản lĩnh cao hơn so với quỷ thì chỉ cần trực tiếp đánh bại nó là được, nhưng nếu như bản lĩnh của người nuôi thấp hơn so với quỷ thì lại phải làm thế này.

Đầu tiên phải chuẩn bị máu tế, cái gì gọi là máu tế, đấy chính là dùng máu của chính mình để đi dỗ ngọt con quỷ, như vậy quỷ sẽ nghe lời, nhưng một vấn đề khác lại nảy sinh, nếu người chỉ dựa vào máu tế để quỷ nghe lời, không sớm thì muộn cơ thể sẽ đi đến giới hạn, lúc này lại cần làm theo điều thứ hai.

Điều thứ hai chính là hóa giải sự tà ác của quỷ, đã trở thành ác quỷ tức là khi còn sống đã chịu nhiều oan ức, chỉ cần giải được chấp niệm trong lòng cô ta là có thể hóa giải ác quỷ, tự nhiên sẽ thu phục được, nhưng muốn làm được điều này rất khó, mười người nuôi quỷ thì có đến chín người không làm được, vậy nên nuôi quỷ mới trở thành thứ tà môn, người nuôi quỷ mà có năng lực cao sẽ trấn áp được con quỷ, vốn dĩ là không cần thiết làm điều này, nhưng người nuôi mà năng lực kém lại rất dễ bị chống đối, không khống chế được con quỷ, muốn khống chế được, bắt buộc phải có trả giá.

Nghe đến đây, tôi có chút bối rồi, vội vàng hỏi: “Thế quỷ này có thể làm được gì?”

“Việc có thể làm thì rất nhiều.” Tiết Dương cười cười nói, “Kiếm tiền, tránh tà ma, loại trừ kẻ địch, giết người phóng hỏa, cơ bản là không có gì không làm được cả.”

Tôi vừa nghe đã thấy có đầu mối, thảm nào trên thời sự luôn nói đến một nữ minh tinh nuôi quỷ để được gả vào nhà giàu, trước đây nghĩ chỉ là nói vớ vẩn, nhưng giờ xem ra không hoàn toàn là bịa đặt, nói không chừng thật sự nuôi con quỷ nhỏ, tôi liền đem sự nghi hoặc này nói ra.

Tiết Dương nghe rồi nói đấy không phải là nuôi quỷ, là một nhánh thôi, những người đó thường nuôi một loại gọi là quỷ linh nhi, thứ này có nguồn gốc từ Thái Lan, giờ người ta không hiểu nên đánh đồng nó là nuôi quỷ, nuôi quỷ đạo phức tạp và cao thâm hơn nhiều.

Không biết từ lúc nào, tôi đối với mấy chuyện ma quỷ này lại có hứng thú đến vậy, nên nghe Tiết Dương nói, trong lòng lại càng có hứng thú hơn với chuyện nuôi quỷ.

“Đúng rồi, lần đầu tiên gọi ra, bắt buộc phải cần máu tế, anh chuẩn đi.” Tiết Dương nói tiếp.

Tôi gật đầu, không biết tại sao trong lòng cảm thấy có chút bất an.

Tôi làm theo từng bước mà Tiết Dương nói, rất nhanh, tôi đã thấy ma nữ xinh đẹp trước đây gặp trên núi, có thể do đang là ban ngày, tôi nhìn rõ hơn, cô ta so với lúc ở trên núi đẹp hơn rất nhiều, nói thế nào nhỉ, khuôn mặt đó quả thật đẹp hơn so với những nữ minh tinh nổi tiếng đã làm qua phẫu thuật chỉnh hình hay sử dụng photoshop, Tiết Dương ngắm đến ngây ngốc cả người.

“Aiyo mẹ kiếp, ma nữ của anh xinh đẹp quá đi mất, hoàn toàn có thể cho cô ta mượn xác hoàn hồn, rồi yêu đương người với quỷ.” Tiết Dương hưng phấn nói, vừa nói vừa đưa cho tôi một con dao, tôi ngẩn ra hỏi cậu ta để làm gì, cậu ta nói chút nữa cắt đứt tay để cho ăn.

Tôi đang định cắt vào đầu ngón tay thì ánh mắt ma nữ quét sang nhìn tôi, tôi cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, không thể động đậy, sau đó cô ta cứ thế tiến lại tụt quần tôi xuống.

Tiết Dương nhìn thấy vậy, trố mắt há hốc miệng kinh ngạc!

Tôi cũng sững người, nhớ đến chuyện trước đây xảy ra trên núi, cũng há hốc miệng, ma nữ xinh đẹp tùy ý quỳ xuống, từ từ ngả má vào sát tôi.

Tiết Dương nuốt nước bọt, dùng vẻ mặt cực kỳ tế nhị xem hết từ đầu đến cuối.

Còn tôi thì chỉ biết ngẩn mặt ra nhìn ma nữ xinh đẹp đưa tay lau đi bọt trắng dính trên khóe miệng, rồi quay về lại bên trong cái trống.

Tôi cúi đầu nhìn xuống thân dưới không còn cảm giác của mình, lại quay đầu sang nhìn thấy Tiết Dương giờ vẫn đang rất sốc.

Cảm thấy cuộc sống không còn gì để lưu luyến nữa cả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN