Địa Ngục Trần Gian - Chương 31: Thành phố ma
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
366


Địa Ngục Trần Gian


Chương 31: Thành phố ma


Tôi hít sâu một hơi, người đột nhiên biến mất quả thật quá kỳ lạ, Tiết Dương cũng dừng lại, đương nhiên đột ngột phát sinh tình huống bất ngờ cũng cần phải xem xét nên làm gì, ai có thể đảm bảo rằng người biến mất tiếp theo không phải là mình.

Không còn nghi ngờ gì nữa, trong hoàn cảnh bây giờ, tách ra khỏi đồng đội và cái chết có khác gì nhau, cho nên chúng tôi đều rầu rĩ, dù sao giờ cũng là cùng một đội, mất đi một người đổi lại là ai đi nữa trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

“Anh ấy chưa chết.” lúc đó trừ Tô Minh Minh ra cô gái xinh đẹp còn lại bất ngờ lên tiếng.

“Đừng ồn nữa Anna.” Tô Minh Minh bước lên kéo cô gái xinh đẹp tên Anna.

Nhưng Anna lại giống như phát điên, ra sức gào lên: “Chỉ là không thấy đâu thôi, anh ấy chưa chết, tôi phải đi tìm anh ấy.”

Nói rồi Anna muốn rời khỏi nhóm đi tìm cậu nam sinh tên Phùng Bình đó.

Tô Minh Minh cố sức kéo cô ấy lại: “Giờ không thể tách ra, lẽ nào cậu quên mất kết cục của những người khác sao? Ở vùng đất này, thật sự chết cũng không thể hiểu được tại sao lại phải chết đâu!”

Anna trầm mặc không nói gì, không gian rơi vào im lặng.

Mặc dù tôi rất muốn đi tìm Phùng Bình, nhưng từ sự việc của ngày hôm qua, tôi đành im lặng, nếu như tiếp tục làm hỏng chuyện nữa, thì thật sự ấu trĩ và bảo thủ.

Một lúc sau, Anna không làm loạn lên nữa, Tô Minh Minh mới bỏ tay ra, nào biết Anna đột nhiên nói: “Cậu có ngăn cản mình cũng vô ích, mình nhất định phải đi tìm anh ấy, mình không thể nhẫn nhịn nhìn từng người trong nhóm biến mất ngay trước mắt như vậy được.”

Bầu không khí lại trầm xuống, Tô Minh Minh cũng không kéo cô ấy lại nữa.

Chúng tôi chỉ dừng lại một lúc, Anna liền rời đi, tôi nhìn theo bóng Anna khuất dần, trong lòng biết rõ, lần này cô ấy đi thì đến tám chín phần sẽ phải chết trong màn sương dày đặc đó.

Tô Minh Minh không rời đi, chỉ đứng đó nhìn theo Anna dần dần biến mất trong sương mù.

Một lúc sau, Tiết Dương phiền não cất tiếng: “Đi thôi.”

Vẻn vẹn hai chữ đó coi như tuyên bố chúng tôi thật sự rời bỏ hai người họ, cũng như tuyên bố hai người họ đã chết, tôi nắm chặt nắm đấm của mình, dù cho lý trí của tôi nói rằng đây là lựa chọn chính xác nhất, nhưng trái tim lại không cam tâm!”

Giương mắt nhìn người khác biến mất sau lưng mình, cảm giác đó như thiêu đốt trái tim tôi.

Tôi hít sâu một hơi, cuối cùng dằn lòng buộc bản thân phải đi theo Tiết Dương.

Lần này đi gần như hết một ngày, trừ buổi trưa chúng tôi dừng lại ăn uống ra, toàn bộ thời gian còn lại đều đi cho kịp.

Cuối cùng đến ba giờ chiều, đã đi đến cây cầu đầu thôn, lúc đến cầu, sương mù không còn dày nữa, ít nhất tôi có thể nhìn thấy rõ hình bóng của thôn.

Đột nhiên tim tôi đập nhanh hơn.

Cuối cùng cũng quay trở lại rồi, lần này tôi nhất định sẽ cứu hết tất cả mọi người trong thôn ra ngoài.

Tôi hít một hơi, tiếp tục đi về phía trước, nhưng sau khi bước lên cầu, tôi cảm thấy có gì đó không đúng, vì phía dưới cầu truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt mà chỉ có thể thấy ở chợ đêm.

Mấy người chúng tôi ngẩn người, sau đó cùng nhìn xuống phía dưới xem thế nào.

Vừa nhìn xuống, thật sự làm cho người ta hoảng sợ, ở dưới cầu người qua người lại, không phải là hồ mà là một cái chợ đêm.

Không sai, là một chợ đêm phồn hoa.

Tôi có thể nhìn thấy cửa hàng, người rao bán, còn có cả những tốp người huyên náo.

Nhưng đám đông có phần kỳ lạ, có người mặc trang phục thời Hán, có người mặc đồ thời nhà Đường, một số lại rõ ràng là ăn mặc theo kiểu dân tộc thiểu số, trong số đó còn có người mặc áo giáp quân đội, vừa nhìn là biết sự hỗn độn giữa người cổ đại và người bình thường đang cùng hoạt động trong chợ đêm kỳ quái.

Tôi để ý họ đều rất đờ đẫn, giống như con rối bị người khác điều khiển đi lại trong dòng người.

Lại nhìn phía sau, người đến thêm đông, có người mặc đồ trung sơn, mặc đồ tây, sườn xám, váy dài, có thể nói là có đầy đủ mọi loại trang phục hiện đại.

Đám người đó với người cổ đại giống nhau, khuôn mặt đều không có sinh khí, đờ đẫn đi qua đi lại trong dòng người.

“Thành phố quỷ” Tiết Dương cau mày nói, “Sao ở đây lại có thành phố quỷ được?”

“Thành phố quỷ? Là cái gì?” tôi tò mò hỏi.

“Nơi con người ở thì gọi là thành phố, quỷ thì gọi là thành phố quỷ, tên thế nào thì ý nghĩa y như vậy, tất nhiên là nơi mà quỷ có thể ở rồi, thứ này giống như ảo ảnh hư cấu, chỉ trong hoàn cảnh âm khí tập trung cực kỳ nặng thì mới xuất hiện. Kỳ thực là không tồn tại.” Tiết Dương trả lời.

Tôi gật đầu, coi như là đang đi ngắm phong cảnh, đưa mắt nhìn thành phố quỷ với những dòng người qua lại, dù sao thứ này căn bản không hề tồn tại, nhìn thêm một chút coi như mở rộng tầm mắt.

Nhưng xem một lúc, tôi để ý phản ứng của Tô Minh Minh ở bên cạnh có gì đó không đúng, lúc đó cô ấy nhìn chằm chằm xuống dưới thành phố quỷ, giống như cả người bị thành phố quỷ hút xuống vậy, bên cạnh có xảy ra chuyện gì cô ấy cũng không để ý.

Tôi nhìn theo ánh mắt cô ấy, nhanh chóng đã phát hiện ra cô ấy đang nhìn gì, một nhóm người ăn mặc giống như học sinh đang tụm lại một chỗ, theo hướng dòng người đang đi tới, chỉ chút nữa là đến dưới chân cầu chỗ chúng tôi đứng rồi.

Lúc này tôi mới nhìn rõ, trong số những người ăn mặc như sinh viên đó lại có cả hai người biến mất lúc trước Phùng Bình và Anna, thậm chí cả người vừa chết tối hôm qua là Lộ Lộ cũng ở đó.

Mấy người họ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mặc dù ngũ quan vẫn có thể nhận ra ai là ai, nhưng có cảm giác mặt mũi giống như có người vẽ ra vậy.

Khoảng hai ba phút sau, bọn họ chậm rãi thư thả tiến đến dưới cầu chỗ chúng tôi đứng.

Vừa đến dưới cầu, thời gian như bị ngừng lại, tất cả dòng người đều dừng lại, âm thanh cũng biến mất nhanh chóng, nhóm người ăn mặc như sinh viên tất cả cùng ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi.

Tôi hít một hơi, đây là nhóm đầu tiên có thể ngẩng đầu lên nhìn, lẽ nào thành phố quỷ này không giống như thành phố quỷ không tồn tại mà Tiết Dương nói?

Tôi không dám nhìn thẳng mắt, quay đầu nhìn sang Tô Minh Minh bên cạnh, dù sao trạng thái vừa rồi của cô ấy cũng đáng lo ngại.

Tôi vừa nhìn sang, đoán ra được tại sao rồi, ánh mắt Tô Minh Minh không biết từ lúc nào đã đem theo một sự điên cuồng không thể diễn tả bằng lời!

Cảm giác đó, giống như nhìn thấy thứ khiến cô ấy cảm thấy hưng phấn.

Cũng có thể nói là trong sự tuyệt vọng cùng cực cuối cùng đã tìm thấy một tia ánh sáng khát vọng.

Tôi thấy chuyện không hay rồi, tính quay sang gọi cô ấy tỉnh lại, thì phát hiện cơ thể không cử động được nữa, toàn thân giống như bị đóng băng.

Tiết Dương cũng giống như vậy, chúng tôi đọc được sự lo lắng qua ánh mắt nhau.

Cảm thấy thời gian trôi qua chậm hơn rất nhiều.

Không biết đám người dưới cầu ngẩng đầu nhìn lên bao lâu, nhưng trong một khoảnh khắc, một người đàn ông trong số đó giơ tay lên vẫy tay với Tô Minh Minh.

Tôi để ý hơi thở của Tô Minh Minh rõ ràng trở nên gấp gáp, khuôn mặt đỏ ửng lên, giống như vui mừng tột dộ.

Không hay rồi!

Trong đầu tôi xuất hiện một ý nghĩ, đoán chừng Tô Minh Minh sắp làm điều ngốc nghếch rồi, tôi ra sức để cơ thể động đậy, nhưng phát hiện bất luận thế nào cũng không thể cử động được, ngoại trừ phần đầu có thể tự do cử động, những chỗ khác đều như bị mọc rễ rồi.

“Tổ trưởng đang gọi tôi, anh ấy nói đã tìm được đường ra rồi.” Tô Minh Minh kích động lên tiếng, ánh mắt bộc phát ra sự điên cuồng cực độ, biến thành thứ ánh sáng khiến cho người khác không dám nhìn vào!

Tôi muốn nhắc nhở cô ấy, nhưng lại phát hiện, không thể mở miệng nói được.

“Bọn họ không chết, bọn họ đều không chết, chỉ là bọn họ đi tìm đường, giờ tìm thấy đường rồi, đến đón tôi!” Tô Minh Minh hít một hơi, khuôn mặt tấy đỏ ngày càng đậm hơn, giống như là bôi phấn vậy, cực kỳ tức mắt.

Tôi định nhắm mắt lại, không muốn nhìn việc sẽ xảy ra tiếp theo nữa, nhưng lại phát hiện đến cả mắt cũng không thể nhắm lại.

“Mọi người chờ tôi nhé, tôi đến ngay đây.” Tô Minh Minh vui mừng vẫy tay với những người dưới cầu, sau đó nhanh chóng trèo lên thành cầu, trong chớp mắt nhảy xuống dưới, chen vào đám đông.

Ha!

Không khí xung quanh dường như đã trở lại như cũ, tôi có thể cử động được rồi, đám người lại phát ra tiếng ồn huyên náo.

Sau đó dòng người dừng lại trước đấy cũng bắt đầu di chuyển, mấy sinh viên ngẩng đầu lên lại cúi đầu xuống rồi.

Tôi thấy rồi, sắc mặt phút chốc trở nên nhợt nhạt, Tô Minh Minh với khuôn mặt như vẽ trên giấy cũng đờ đẫn lẫn trong đám người đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN