Địa Ngục Trần Gian - Chương 37: Trứng trùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
317


Địa Ngục Trần Gian


Chương 37: Trứng trùng


Dường như để ý thấy cảm xúc của tôi biến động, Bạch Hồ sau khi đá bát canh liền nói: “Bọn quỷ rất nhạy cảm với mùi đồ ăn, dưới địa cung đó còn chưa biết có thứ gì, ăn chay thì an toàn hơn.”

Bị Bạch Hồ nói như vậy tôi mới chợt vỡ lẽ, nhưng hành động đá cái bát trong tay tôi cũng hơi quá đáng, dù là tôi biết tính cách của anh ta, nhưng đổi lại là người khác dự là sẽ có ý kiến rồi.

Trưởng thôn nhìn chằm vào Bạch Hồ, biểu cảm trong khoảnh khắc đó rất lạ, nhưng rất nhanh liền cười gượng gạo: “Nếu như đại sư đã kiêng kị như vậy, là do tôi lỗ mãng rồi.”

Nói rồi trưởng thôn dẫn mấy người quay về, lúc đó tôi mới nghĩ ra, không phải nói súc vật trong thôn đều chết cả rồi sao? Lấy đâu ra thịt để nấu canh? Nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, súc vật chết thì xác vẫn còn đó mà, đoán là canh thịt dùng xác của súc vật chết rồi đó để nấu.

Vì không được ăn đồ dầu mỡ, nên bữa trữa chúng tôi chỉ ăn lương khô mang theo người rồi uống thêm mấy ngụm nước, điều này làm cho vấn đề lương thực của chúng tôi lại càng thêm lo ngại, đồ ăn còn lại chỉ đủ cho bữa tối là hết rồi, nhưng cũng chẳng sao, nhiều nhất là nhịn vài bữa trong địa cung, cũng không xảy ra được chuyện gì.

Sau khi ăn hết đồ ăn, đám người chúng tôi xuất phát theo sự chỉ dẫn của Bạch Hồ, khi chúng tôi ra ngoài, trên tay Bạch Hồ cầm mấy cây cờ đen, cắm xung quanh đền thờ, sau khi kiểm tra lại thì nói với trưởng thôn: “Trong vòng vây của mấy cái cờ thì có thể đi lại, nhưng không được ra khỏi, đi ra khỏi rồi có xảy ra chuyện gì thì đừng trách tôi.”

“Được, chúng tôi nhất định sẽ tuân theo lời của đại sư.” Trưởng thôn lên tiếng.

Sau khi làm xong mọi thứ, tôi nhìn đồng hồ, đã một giờ rưỡi, cũng không còn nhiều thời gian nữa đến hai giờ mà Bạch Hồ đã nói, tôi nói thêm vài câu với trưởng thôn rồi cùng với Bạch Hồ đi hướng về phía sau núi.

Chỉ là lúc đi tôi để ý thấy phía sau lưng có thứ gì đó đang nhìn mình, ánh mắt do dự và háo thắng, tôi cau mày, quay đầu lại nhìn chỉ thấy trưởng thôn đang đứng đó tươi cười vẫy tay chào chúng tôi, tôi lắc lắc đầu, có lẽ do bản thân đã suy nghĩ lung tung.

Đi gần mười phút, chúng tôi đã đến bên dưới của tượng đá, lúc trước nhìn từ xa không cảm thấy gì, nhưng giờ tới gần mới thấy thực sự hùng vĩ, chỉ nhìn lướt qua cũng cảm thấy mình thật nhỏ bé trước bức tượng điêu khắc hùng vĩ này.

Bên cạnh bức tượng đứa trẻ là tượng Địa Tạng Vương bồ tát đã có phần đổ nát, ngài chỉ yên tĩnh nằm đó, dường như đang tự nói rằng bản thân bất lực và đau khổ.

Tôi quay đầu nhìn bức tượng đứa trẻ màu máu, hít sâu một hơi, chuyện đã đến bước đường này, không cho phép tôi được lùi lại, muốn tiếp tục cứu những người dân trong thôn, bắt buộc phải tiến lên, phi lao đành phải theo lao!

Chờ cho đến khi đã hoàn toàn đi vào trong bức tượng, Bạch Hồ quay đầu lại nhìn chúng tôi rồi nói với Tiết Dương: “Dây thừng!”

Tiết Dương ồ lên một tiếng, vội vàng lấy trong túi của mình ra một sợi dây thừng vứt cho Bạch Hồ, anh ta vắt sợi dây thừng lên người, nhìn một lượt kết cấu của tượng đá, sau đó nhanh chóng leo lên với một tốc độ đáng kinh ngạc.

Không lâu sau đã leo lên đến miệng của tượng đá đứa trẻ, cách chúng tôi tầm ba bốn mươi mét, có thể một số người đối với độ cao ba bốn mươi mét không hiểu rõ cho lắm, tôi phải giải thích một chút, cứ tính dựa vào một tầng nhà cao khoảng ba mét, thì hiện giờ Bạch Hồ đang ở khoảng tầng thứ mười, từ chỗ tôi nhìn lên cũng phải nheo mắt mới thấy được bóng dáng của anh ta.

Sau khi lên trên, Bạch Hồ vứt dây thừng xuống dưới, Giang Tiểu Thơ bước lên kéo kéo sợi dây, sau khi xác định đã chắc chắn thì nắm lấy sợi dây rồi từng chút một bám vào những chỗ có thể đặt chân trên bức tượng để leo lên, tốc độ không nhanh bằng Bạch Hồ nhưng cũng chỉ mất chưa đến năm phút đã lên tới nơi rồi.

Tiết Dương nhìn tôi nói: “Anh lên trước đi, tôi ở dưới để ý cho!”

Tôi gật đầu, tâm trí có chút không tự tin, mặc dù sức lực của tôi cũng không tồi, nhưng trước giờ chưa từng chơi mấy trò thể thao leo trèo, vì vậy cũng không biết có được hay không!

Quả không sai, tôi vừa trèo lên đã cảm thấy khó khăn rồi, sợi dây trong tay tôi khác hoàn toàn so với khi ở trong tay Giang Tiểu Thơ, lúng túng lắc trái xoay phải, hơn nữa tượng đá dưới dân cũng không dễ để chân, bề mặt có phần trươn trượt, để chân lên chỉ sợ bản thân bị trượt xuống, tôi ra sức leo lên, năm phút sau mới leo được một nửa quãng đường.

So với Giang Tiểu Thơ đúng là một trời một vực, càng không nói gì đến Bạch Hồ, cái người không cần dùng đến dây thừng cứ vậy soàn soạt leo lên.

Nhưng tôi cũng ra sức leo lên, sau mười lăm phút cuối cùng cũng đến nơi, leo xong cảm thấy mạng như mất đi một nửa, quỳ trên đất thở hồng hộc.

Tôi còn chưa kịp lấy lại sức, Tiết Dương đã lên đến nơi.

Mặc dù tôi rất mệt nhưng cũng gắng đứng dậy xem xét cái động này, đi vào trong xem mới phát hiện ra trong miệng bức tượng còn có một vẻ đẹp độc đáo, dùng đèn chiếu sáng thì thấy bên dưới còn có một con đường, hơn nữa còn dùng đá sắp xếp rất khéo léo gọn gàng.

Cũng có nghĩa là, người làm ra công trình này, không chỉ làm nên bên ngoài là một bức tượng đá đứa trẻ quá hoàn mỹ mà bên trong còn làm hẳn một con đường.

Tôi vừa định đi vào bên trong thì bị Bạch Hồ kéo lại: “Không muốn chết thì đừng đừng động đậy.”

Tôi sững người, không chú ý tại sao Bạch Hồ lại nói như vậy.

Đúng lúc đó, đột nhiên từ miệng động thổi ra một làn gió nhẹ, Bạch Hồ lập tức nói: “Mau dựa vào tường, nín thở, thứ đó tỉnh rồi!”

Tôi vội vàng nín thở, tìm chỗ dựa vào.

Ngay khi tôi vừa nín thở thì có tiếng sột soạt sột soạt phát ra, sau đó da đầu tôi bắt đầu tê liệt.

Từ bên trong bay ra dày đặc bướm trắng mặt người mà lúc trước chúng tôi đã thấy Bạch Hồ làm chết trong đám sương mù.

Lũ bướm trắng ùn ùn kéo đến theo miệng hang bay ra, vì quá nhiều nên thậm chí đến cả ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào cũng bị che lấp mất.

Sau khi lũ bướm trắng mặt người bay ra ngoài, từ sau dưới lòng đất lại tiếp tục bò lên chi chít những con trùng đen sì, nhìn thấy đám trùng đó tôi hít sâu một hơi, chính là những con trùng bò ra từ lỗ máu trên các thi thể trước đây.

Mặc dù không biết lũ bướm trắng mặt người có tác dụng gì, nhưng đám trùng đen sì này thì tôi biết, chính chúng rơi xuống nước làm cho hơi nước bốc lên thành sương mù.

Thôn làng biến thành như bây giờ, nguyên nhân lớn chính là do bọn trùng này.

Chờ cho đám trùng bò đi hết, tầm khoảng hai phút, vì còn phải nín thở nên hai phút đó thật sự rất lâu, nhìn thấy Bạch Hồ và mọi người hít thở bình thường lại, lúc này tôi mới ra sức hít thở.

“Đám trùng này vào khoảng giữa giờ mùi sẽ đi ra ngoài kiếm ăn, đến giờ thân sẽ quay về, mau hành động, thời gian của chúng ta không nhiều.” Bạch Hồ nói xong liền giơ đèn pin đi về phía trước.

Mặc dù tôi không biết giờ mùi và giờ thân cụ thể là mấy giờ, nhưng hiểu rõ thứ quái quỷ kia sắp quay lại, nên cũng vội vàng giơ thanh ánh sáng đi theo sau Bạch Hồ.

Sau đó đến Tiết Dương và Giang Tiểu Thơ đi sau cùng, trong đội ngũ hiện giờ Bạch Hồ và Giang Tiểu Thơ là hai người có bản lĩnh cao nhất.

Mặc dù tôi không muốn Giang Tiểu Thơ gặp nguy hiểm, nhưng để tôi đi sau bọc hậu không khác gì coi thường mạng sống của bốn người chúng tôi, vậy nên đành im lặng không nói gì.

Lúc bước lên bậc, tôi có cảm giác như đạp lên thứ gì đó dày đặc, dưới chân dính dính rất buồn nôn.

“Đây là trứng của lũ bướm trắng mặt người và đám côn trùng.” Dường như để ý thấy nghi hoặc của tôi Giang Tiểu Thơ đi phía sau liền lên tiếng giải thích.

Tôi gật gật đầu, nghĩ đến mỗi bước chân của mình đều đạp chết rất nhiều trứng trùng, trong lòng cảm thấy kinh tởm.

Đây là một con đường dốc hẹp và tối, dùng thanh ánh sáng rọi lên thấy xung quanh chi chít đều là trứng trùng, trong lòng tôi cảm thấy tê liệt, không ngờ sau núi có chôn cái thứ quái quỷ này, thực sự quá kinh tởm, nhìn số lượng này, phải dùng hàng tỉ làm đơn vị mới được.

“Xem ra thực sự thôn các người tự đào hố chôn mình, đem chôn một cái xác bị hàm oan mà chết, tràn đầy oán hận lên trên này, không kinh động đến đám côn trùng và lũ bướm trắng mặt người kia mới lạ.” Bạch Hồ đi phía trước lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, tôi đột nhiên cảm thấy toàn thân buốt lạnh, không khí xung quanh trở nên đặc quánh.

Hình như là…

Chúng tôi đã kinh động đến một thứ rất kinh khủng!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN