Địa Ngục Trần Gian - CHƯƠNG 43: CỐ NHÂN/ ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
322


Địa Ngục Trần Gian


CHƯƠNG 43: CỐ NHÂN/ ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN


Tôi hít một hơi thật sâu, nỗ lực khiến bản thân không nghĩ quá nhiều, cố kiềm chế nỗi đau khổ và xót xa trong lòng, tôi rạch cổ tay, máu tươi nhanh chóng chảy ra, tôi vội vã đặt tay lên miệng Giang Tiểu Thơ, có thể vì khát, tôi vừa đặt tay lên Giang Tiểu Thơ liền bắt đầu hút.

Nhìn sắc mặt của Giang Tiểu Thơ ngày càng hồng hào lòng tôi mới bớt lo lắng hơn rất nhiều, vì trước đó đã cho Hồng Dược ăn một lần, nên giờ rạch cổ tay không bao lâu tôi liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, rất muốn nôn, nhưng vẫn cố cắn răng mớn cho Giang Tiểu Thơ.

Nói cũng thật kì lạ, cùng với việc uống máu cảu tôi, hơi thở của Giang Tiểu Thơ cũng bắt đầu bình ổn trở lại, cơ thể vốn đang phát sốt cũng dần giảm nhiệt độ, tôi thở phảo nhẹ nhõm, cố kìm nén sự mờ mịt trước mắt mà tiếp tục mớm cho cô ấy.

Tôi biết rõ tôi cho càng nhiều Giang Tiểu Thơ càng nhanh khỏi, vậy nên tâm trí cứ ra sức thôi thúc bản thân, lâu thêm chút nữa, lâu thêm một chút nữa.

Không lâu sau, ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ, lúc này Bạch Hồ tiến lại gần lấy tay tôi ra, lạnh lùng nói: “Muốn chết ở đây sao? Cho uống nhiều như vậy đã đủ lắm rồi.”

Tôi thở phào, cả người đổ phịch ra đất, thiếp đi.

Đợi đến khi tôi tỉnh lại, cảm giác đầu rất nặng, ngồi cạnh tôi lại là Tiểu Phật Gia, không biết tại sao lần này hắn ta lại xuất hiện, tôi cười khổ nói: “Sao vậy?”

“Ngươi thật là ngốc nghếch, ngươi cảm thấy như vậy có ý nghĩa gì sao? Trông đôi mắt tà mị của Tiểu Phật Gia thoáng chút thương cảm.

“Gì cơ?” tôi nhất thời không hiểu Tiểu Phật Gia đang nói gì, có chút mơ màng, đúng lúc này tôi cảm giác bản thân rất khát, cổ họng giống như có lửa đang thiêu đốt.

“Ngươi nên biết rõ, người mà ngươi thích, dường như thích người không phải ngươi, ngươi làm vậy có ý nghĩa gì sao? Cũng giống như việc ngươi nguyện hi sinh bản thân để cứu lấy kẻ khác, ngươi nghĩ rằng họ sẽ cảm kích ngươi sao?” Ánh mắt của Tiểu Phật Gia chứa đầy sự chế giễu: “Trên thế gian này không phải ngươi cứ thành tâm đối đãi với người khác thì người ta cũng sẽ làm vậy với ngươi, đổi lại cũng chỉ là lòng lang dạ sói mà thôi.”

Tôi mỉm cười: “Ngươi cũng nói rồi đấy, đa số là lòng lang dạ sói, nhưng chỉ cần một người thực lòng đối đãi với ta, thì ta làm như vậy chẳng phải có ý nghĩa rồi sao?”

“Là vì ngươi cảm thấy vậy, trên thế gian này vẫn là lấy oán trả ân nhiều hơn, cũng giống như ngươi….” Tiểu Phật Gia nói một nửa rồi bỗng không nói nữa: “Đợi sau này ngươi sẽ biết.”

Tôi ngơ ngác một hồi, đúng lúc này bên tai bỗng nghe thấy thấy tiếng của Giang Tiểu Thơ: “Anh tỉnh rồi!”

Tôi quay đầu nhìn Giang Tiểu Thơ, cô ấy đã tỉnh lại rồi, nhìn sắc mặt không tệ, trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, chí ít nỗ lực của tôi không lãng phí.

“Nước.” Tôi nhỏ giọng nói.

Giang Tiểu Thơ vội lấy nước cho tôi,  sau khi uống hai ngụm, lúc này mới thấy tỉnh táo.

Tôi để ý thấy Tiết Dương vẫn nằm đấy, Bạch Hồ thì đi xem xung quanh căn phòng đá, hình như đang nghiên cứu gì đó, có lẽ đang tính xem chúng tôi nên đi qua cánh cửa nào trong ba cánh cửa kia.

Quả nhiên là như vậy, Bạch Hồ lấy trong túi ra mấy đồng tiền xếp trên nền đất, tôi đã thấy anh ta xếp rất nhiều lần, có chút hiếu kì hỏi Giang Tiểu Thơ: “Mấy đồng tiền này để làm gì vậy? Bói toán sao?”

“Đúng là bói toán, nhưng anh đừng xem thường bộ dạng lười nhác thường ngày của Bạch Hồ, thật ra học vấn của anh ấy rất cao, dịch kinh đã bị anh ấy đọc hết rồi, những việc nhỏ nhặt này bói chút là ra, cho dù là anh cũng là do anh ta tìm ra đấy.” Giang Tiểu Thơ nói.

“Tìm được tôi?” Tôi bị Giang Tiểu Thiơ làm cho hồ đồ rồi.

Giang Tiểu Thơ không nói gì thêm, tôi đã quen với cái kiểu nói nửa chừng của cô ấy rồi, cho nên cũng chỉ cười cho qua, mở miệng nói: “Nhưng mấy người chúng ta cũng xem như tàn binh bại tướng rồi, quáng đường tiếp theo sẽ khó đi đây.”

Lúc này Bạch Hồ đã xếp xong những đồng tiền trên nền đất, lạnh lùng nói: “Tiết Dương và Giang Tiểu Thơ ở lại đây, đồ ăn đều cho hai người, sau khi thấy khỏe hơn, hai người tự đi về thôn, đoạn đường sau này không phù hợp với hai người.” nói xong Bạch Hồ chỉ về phía một cánh cửa, nói: “Từ cánh cửa này có thể thoát ra ngoài.”

Tôi ngây người đi một lát, ý của Bạch Hồ là tiếp theo đây chỉ còn hai người chúng tôi?

Giang Tiểu Thơ gật đầu, lên tiếng: “Quả thật như anh nói, nhưng những thức ăn này cho chúng tôi thì không được, chúng tôi sắp ra khỏi đây rồi còn hai người không biết phải ở trong này bao lâu.”

“Tôi nói cho hai người là cho hai người, đoạn đường tiếp theo tôi tự khắc có cách.” Bạch Hồ lạnh lùng nói.

Giang Tiểu Thiơcó vẻ rất sợ Bạch Hồ, nghe anh ta nói vậy thì không nói tiếp nữa.

Tuy rằng tôi có rất nhiều lời muốn nói nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Bạch Hồ quay đầu nhìn tôi hỏi: “Cậu không sao chứ, có thể đi được không?”

Thật là hiếm thấy, không ngờ Bạch Hồ cũng biết lo lắng cho người khác, tôi chống tay đứng dậy, tuy rằng đầu có chút choáng váng nhưng không có gì to tát, vì vậy trả lời: “Không sao, tôi vẫn còn khỏe lắm, có thêm một con hổ nữa tôi cũng đánh cho anh xem”

Bạch Hồ quay đi không thèm để ý đến tôi nữa, chỉ nhìn thấy anh ấy đi đến trước một cánh cửa, đưa tay ra sờ lên cánh cửa, không biết làm thế nào mà nghe cót két một tiếng, cánh cửa liền mở ra.

Đúng lúc tôi và Bạch Hồ chuẩn bị bước vào thì Giang Tiểu Thơ bất ngờ gọi Bạch Hồ lại, anh ta quay đầu lại nhìn Giang Tiểu Thơ, dường như đang hỏi cô ấy có chuyện gì.

“Nhất định phải mang anh ấy lành lặn trở về”. Giang Tiểu thơ nói.

Bạch Hồ mỉm cười: “Yên tâm đi.”

Không biết tại sao tôi cảm thấy trong lời nói đó có ý khác, nhưng cụ thể ra sao thì không thể nói rõ được, còn đang nghĩ xem là gì thì Bạch Hồ đã xuất phát rồi.

Tôi có chút lo lắng nhìn Giang Tiểu Thơ: “Tự bảo trọng”

“Yên tâm đi, Bạch Hồ không phải đã cho chúng tôi bùa hộ thân sao?” Giang Tiểu Thơ chỉ  vào cánh tay đen to lớn nằm trên đất.

Nhớ lại cảnh những con trùng đó nhìn thấy cánh tay, tôi liền thở phào một tiếng, ở nơi này, cánh tay to lớn lại coi như là bùa hộ mệnh, có thứ đó Giang Tiểu Thơ chắc sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Vậy nên tôi cũng yên tâm hơn, cùng Bạnh Hồ đi tiếp.

Đi ra khỏi căn phòng đá, chúng tôi rất nhanh nhìn thấy một hành lang, tay tôi mở đèn pin, hai bên hành lang đều là những bức phù điêu tinh sảo, bên trên đều khắc những tinh binh dũng tướng, còn có rất nhiều xe chiến mã, thậm chí còn có thể nhìn thấy những binh sĩ cưỡi voi.

Đây có lẽ miêu tả một trận chiến.

Bạch Hồ lúc này cau mày lẩm bẩm nói: “Cục diện này là dựa vào cách bố trận của giới quý tộc Tần quốc thời kỳ Chiến quốc mà làm, trái chiến, phải lui, giữa thông điện thờ, theo lý mà nói chúng ta đáng nhẽ phải đến điện thờ rồi sao lại đi theo hướng chiến điện thế này?”

Mặc dù Bạch Hồ nói như vậy, nhưng tôi có cảm giác anh ta không phải đang thảo luận cùng với tôi, mà là tự nói một mình.

Quả nhiên, lông mày của Bạch Hồ nhanh chóng giãn ra, chúng tôi đi hết hành lang này liền gặp một đường rẽ, anh ấy tiếp tục đi về phía bên trái, tôi theo sau anh ấy, cuối đường là một cửa đá, hai người chúng tôi sau khi mở ra liền tiến vào phía trong, dùng đèn pin chiếu sáng tôi chợt sững người, ở chính giữa đặt một cái đỉnh cực lớn, mà bốn phía bày trí dày đặc những tượng binh mã, chỉ là những binh mã này không có vũ khí, giống như vũ khí đã bị ai lấy đi mất rồi.

Đứng trước những binh mã này là một tượng đá mặc long bào, tôi vừa định mở miệng nói, thì tai của Bạch Hồ khẽ động đậy, lạnh lùng nói: “Trốn đi, có người đang đến.”

Tôi ngớ người ra, tuy không biết ai đang đến, nhưng những lúc như thế này trốn đi là tốt nhất, chớp mắt một cái Bạch Hồ đã biến mất.

Tôi chợt ngây ra, phát hiện xung quanh không hề có nơi để trốn, đằng sau những bức tượng binh mã kia cũng không được, đèn pin rọi một cái nhất định bị phát hiện, nghĩ một hồi, tôi nhìn thấy chiếc đỉnh lớn kia, cắn chặt răng, nhanh chóng trèo lên trên giấu mình vào trong.

Vừa chui vào bên trong, cửa đá liền mở ra, một giọng nói quen thuộc cất lên: “Bà ơi, không ngờ đến Bạch Hồ cũng tới, đó chính là người đứng đầu bảng thiên cơ, liệu có ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta không, nghe nói bọn họ đã vào địa cung này rồi.”

“Đừng nói là Bạch Hồ, ngay cả Giang Lưu của trước đây, chỉ cần khao khát có được rượu vĩnh cửu, đến địa cung này, ta sẽ khiến bọn chúngdễ chịu!” giọng nói già nua cất lên, nghe thấy giọng nói đó, cơ thể tôi liền cứng đơ lại.

Đây là….

Giang Tiểu Thơ và… lão bà?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN