Địa Ngục Trần Gian
Chương 65.5: Về nhà
Sau khi đám người đó đi hết, Trương Long Đồ mới quay qua nhìn tôi nói: “Thế nào? Quà ra mắt của sư huynh cũng được chứ!”
Tôi vừa định nói thì lại phun ra máu, một cơn choáng váng tột độ kịch liệt xông lên óc.
“Quên mất, ngươi có nội thương, không thể nói chuyện, rời khỏi đây trước đã.” Trương Long Đồ cười, điểm vài cái lên người tôi, một cảm giác thoải mái dâng lên, tôi cứ vậy thiếp đi.
Lúc ngủ thiếp đi tôi lại mơ một giấc mơ rất rất dài.
Trong giấc mơ tôi thấy Hồng Dược, cô ấy cười rạng rỡ như hoa đứng ngay trước mặt tôi, tôi muốn đưa tay ra sờ vào gương mặt cô ấy, nhưng lại không biết tại sao, cô ấy ngày càng cách xa, ngày càng xa, tôi hoảng lên, bắt đầu đuổi theo, nhưng bắt luận tôi có cố đuổi theo thế nào, khoảng cách với Hồng Dược ngày càng xa, tôi đuổi theo rất lâu rất lâu, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy biến mất ngay trước mặt mình.
Tôi bất lực đứng nguyên tại chỗ, nước mắt lã chã rơi xuống.
Tại sao, tại sao, tại sao những người tôi quan tâm đều lần lượt rời xa tôi, tại sao đến cuối cùng, chỉ còn lại có một mình tôi.
Tại sao!
Trong khoảnh khắc tôi nghe thấy một giọng nói, giật mình tỉnh dậy.
“Sư phụ, tiểu sư thúc hình như tỉnh lại rồi.” tôi mở mắt ra vừa hay nhìn thấy một đạo đồng búi tóc đang tò mò nhìn mình.
Tôi rên rỉ một tiếng, cố gắng chống mình ngồi dậy, đau đầu kịch liệt, tôi giơ tay ra đập vào đầu, lên tiếng hỏi: “Đây là đâu?”
“Chú quên rồi sao? Là sư phụ ta đã cứu chú về đây! Nhưng mà vết thương của tiểu sư thúc không rõ thế nào, chú đã ngủ nửa tháng rồi, hại ta và sư phụ phải ở đây nửa tháng để trông chừng chú.” Đạo đồng kia nói.
Tiểu sư thúc?
Lúc này tôi mới nhớ ra, dường như lúc ở Đông Ba thần quốc xuất hiện một người tên Trương Long Đồ, người đó cứ luôn gọi tôi là sư đệ. Mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng, tôi đã được người tên Trương Long Đồ đó cứu.
Ngay lúc đó Trương Long Đồ từ ngoài đi vào, vừa nhìn thấy tôi đã vui mừng tiến đến vỗ vào vai tôi: “Tiểu sư đệ, cuối cùng đệ cũng tỉnh lại rồi, xem dáng vẻ của đệ, tinh thần đã hồi phục không tồi rồi.”
Tôi cau mày nói: “Tôi không nhớ, đã bái sư lúc nào.”
“Sớm muộn gì cũng bái, dù sao sau này cậu cũng là sư đệ của ta, cậu cứ đối xử với ta như anh trai là được.” Trương Long Đồ nói.
Tôi ngẩn ra: “Tại sao?”
“Cái gì mà tại sao.” Trương Long Đồ vỗ vai tôi: “Sư phụ nói muốn nhận cậu làm đệ tử, ta nào biết được suy nghĩ của ông ấy.”
“Sư phụ anh?” tôi càng ngẩn ra, nghĩ đến sự lợi hại của Trương Long Đồ, vậy sư phụ anh ta chắc chắn phải giống như sự tồn tại của các vị thần tiên.
Nhưng, sự nhiệt tình của Trương Long Đồ khiến tôi không quen, vì hiện giờ trong lòng tôi đã không còn tin tưởng bất kỳ ai khác nữa, thậm chí tôi còn cảm thấy Trương Long Đồ tiếp cận tôi là vì có ý đồ, chắc chắn anh ta cũng muốn lấy được thứ gì đó trên người tôi, vậy nên với sự nhiệt tình của anh ta, tôi chỉ có thể ôm hoài nghi.
Trương Long Đồ dường như không phát hiện ra sự khác thường của tôi, “Chờ quay về cậu có thể thấy được, đến lúc đó tự mình hỏi ông ấy đi.”
Tôi ậm ừ, mơ màng nằm xuống, ánh mắt lại mất đi sự tập trung, vì tôi đột nhiên nhận ra, bản thân thật sự đã không còn gì nữa rồi.
Thậm chí cả Hồng Dược, cũng đã rời khỏi tôi.
“Đúng rồi, tiểu sư đệ, cậu có thể nói cho ta biết tâm ma kia kia của cậu là thế nào không? Nếu ta đoán không nhầm, cậu chắc chắn có tâm ma, hơn nữa còn trao đổi với nó đổi lại một sức mạnh không nên có.” Trương Long Đồ nói.
Tâm ma?
Tôi bỗng nhớ đến Triệu Phật Liên, Trương Long Đồ nhắc đến tâm ma đó, có lẽ chính là Tiểu Phật Gia.
“Bỏ đi, cụ thể ta cũng không nói nhiều nữa, nói như này với cậu, người của huyền học khi luyện đến một trình độ nào đó chắc chắn sẽ có tâm ma, tâm ma này nếu dùng tốt có thể trở thành một loại vũ khí của bản thân mình, nhưng nếu như vận dụng không đúng, bị tâm ma phản kích, vậy thì xong đời, cho nên sau này nếu tâm ma lại xuất hiện, cậu phải thận trọng, suy nghĩ cho kỹ là được.” Trương Long Đồ nhìn tôi, khuôn mặt nghiêm túc nói.
Tôi mơ màng gật đầu, rồi bỗng cười lên trống rỗng, liên quan gì đến tôi, gì mà tâm ma với không tâm ma, tôi đã chả quan tâm nữa rồi, nếu như tâm ma khống chế được tôi, vậy cũng tốt.
Ít nhất, tôi sẽ không sống khổ sở như bây giờ.
Mệt mỏi như bây giờ.
Tôi cúi đầu, trước đây khi tôi đau lòng, Hồng Dược luôn xuất hiện, mặc dù có lúc không nói gì, nhưng vẫn luôn ở bên cạnh tôi một cách lặng lẽ.
Nhưng hiện giờ.
Đến người ở bên cạnh tôi cũng không còn ai.
Nỗi buồn thấu lên tới tim, tôi cắn chặt răng, dùng lực đập xuống giường.
Lúc này Trương Long Đồ dường như nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên nói: “Ồ, đúng rồi, tiểu sư đệ, quỷ khi trước cậu nuôi, tôi đã giúp cậu hồi phục lại một phần, nói thế nào nhỉ? Mặc dù chưa hoàn chỉnh, nhưng cũng coi như là đã cứu được, còn có một phần hy vọng có thể hồi phục lại trình độ như trước đây!”
Tôi vừa mơ màng, sau khi đã hiểu rõ ý của Trương Long Đồ, lập tức nhảy ra khỏi giường, nắm chặt lấy tay anh ta: “Gì cơ? Anh nói gì, anh đã cứu được Hồng Dược rồi sao?”
“Hồng Dược, một cái tên hay.” Trương Long Đồ cười cười, nụ cười có chút khốn khổ: “Vốn dĩ là không chết, cái tên đáng chết Triệu Thừa Nguyên chỉ là đốt đi phần ý thức của Hồng Dược, cũng có nghĩa là, khiến cho Hồng Dược trở thành trạng thái trống rỗng, một quỷ địa cấp như cô ấy, lão ta cũng không nỡ hủy hết.”
“Cô ấy ở đâu?” tôi vội vàng hỏi, đến cả hít thở cũng quên mất, ánh mắt đầy mong chờ.
“Không phải đã ở trong cái trống của cậu từ lâu rồi sao? Cậu gõ vài cái là xuất hiện.” Trương Long Đồ nói.
Tôi ngây người, đưa tay ra vỗ vỗ vào cái trống đeo trên eo, rất nhanh từ bên trong xuất hiện tiểu nữ quỷ đẹp như tượng, trắng như ngọc mà ngày hôm đó ở Đông Ba thần quốc tôi đã nhìn thấy, nhìn thấy tiểu nữ quỷ đó tôi nghệt ra.
Đây là Hồng Dược?
Trương Long Đồ thở dài: “Không còn cách nào khác, Triệu Thừa Nguyên đã xóa sạch ý thức của Hồng Dược, hiện giờ cô ấy giống như một tờ giấy trắng, chỉ còn một cái vỏ trống rỗng mà thôi.”
Tôi ngây ra nhìn tiểu nữ quỷ, đưa tay mờ vào má cô ấy, trong khoảnh khắc chạm vào cô ấy, tôi biết đó chính là Hồng Dược.
Bất luận là tinh thần, hay ngũ quan, đều có khí chất đó, tất cả đều chỉ ra rõ ràng cô ấy chính là Hồng Dược.
Tôi nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Hồng Dược, đột nhiên cảm thấy đau lòng, “Có khả năng hồi phục lại không?”
“Có chứ, bởi vì ta không phải chủ nhân của cô ta, cho nên cũng chỉ có thể hồi phục được thân xác, cậu là chủ nhân, chỉ cần tu luyện lại thành tam hoa tụ đỉnh, sau đó dùng chú hoàn hồn đến nơi cô ấy bị đốt đi ý thức, triệu hồi lại những mảnh ý thức đã tan biến của cô ấy, chỉ cần một mảnh thôi cô ấy cũng sẽ dần dần lấy lại hồi ức.” Trương Long Đồ nói.
Tôi gật đầu, mặc dù không hiểu rõ cái gì gọi là tam hoa tụ đỉnh, nhưng có thể khẳng định rằng, tôi ngước đầu nhìn Trương Long Đồ: “Giả dụ tôi gia nhập vào bọn anh, vậy có thể luyện thành tam hoa tụ đỉnh không?”
“Tam hoa tụ đỉnh?” Trương Long Đồ như nghe thấy một chuyện đáng buồn cười, “Đừng nói là tam hoa tụ đỉnh, kể cả luyện thành thần tiên cũng có khả năng, cậu phải biết rằng chúng tà là Trương gia, giới huyền học một nửa cơ sở đều là Trương Thiên Sư tiên tổ của Trương gia chúng tôi lập lên, nói là bậc thầy trong thiên hạ cũng không quá, tam hoa tụ đỉnh cỏn con đó, không đáng nói đến.”
“Vậy được, tôi gia nhập với các anh.” Tôi nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập hình ảnh nụ cười của Hồng Dược, có những thứ, thật sự chỉ khi mất đi rồi mới biết quý trọng, đã mất đi một lần, Hồng Dược, tôi nhất định sẽ không để mất cô lần nữa, hãy chờ tôi.
Lúc này tiểu đạo đồng bước vào, “Sư phụ, vé máy bay của chúng ta đã đặt xong rồi, xuất phát thôi.”
Trương Long Đồ vỗ vai tôi nói: “Sư đệ, đi thôi.”
“Đi đâu?” tôi đứng dậy hỏi.
“Về nhà!” Trương Long Đồ vỗ vỗ vào vai tôi, sau đó cùng với tiểu đạo đồng bước ra phía ngoài.
Về nhà? Những từ ngữ thật lạ lẫm.
Nhìn bóng dáng Trương Long Đồ và tiểu đạo đồng rời đi, tôi rưng rưng nước mắt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!