Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh) - Chương 22: Tiểu manh thê của nguyên soái đế quốc (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)


Chương 22: Tiểu manh thê của nguyên soái đế quốc (7)


Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Nửa phần trước của sự kiện là thời gian diễn thuyết, các công ty sẽ cử nhân viên của mình lên thuyết trình về sản phẩm mới.

Thạch Phi Khoa Kỹ sẽ nói về [Ngân Hà Vinh Quang] mới được đưa ra. Là một đại lão trong giới, không như những công ty khác có bài nói hoa hoè hoa sói, Thạch Phi chỉ có một đoạn PV (promotion video = video quảng cáo).

Theo âm nhạc nhiệt huyết vang lên, cơ giáp tinh xảo lần lượt xuất hiện từng cái từng cái. Trong trò chơi này có tổng cộng mười sáu cơ giáp cơ bản, mỗi một cơ giáp có thể biến đổi hình dạng theo cấp bậc tăng lên, mỗi cơ giáp sẽ có đặc điểm kỹ năng riêng biệt. Trong PV chỉ có hình cơ giáp cơ bản và hình dạng thứ hai, nhưng cũng đã đủ thoả mãn và chấn động mọi người.

Bối cảnh khói thuốc súng bay mù mịt nổi lên, hiệu quả âm thanh khiến người ta lạc vào cảnh giới kỳ lạ, chọc cho người thích chơi game ở đây ngứa tay khó nhịn. COO (chief operating officer = giám đốc điều hành) của Thạch Phi nói đơn giản mấy câu sau đó bình tĩnh đi xuống.

So sánh với Thạch Phi, trò chơi của Anh Tuấn đúng hoàn toàn là phim truyền hình. Toàn màn hình là phấn hồng phao phao, thiếu nữ mảnh khảnh hoạt hình 2D, còn có người sản xuất và diễn viên cùng lên đài. Công ty trò chơi Anh Tuấn lần này tới để tham khảo thêm nhằm mục đích phát triển trò chơi theo hướng đa nghiệp.

“Tôi chuẩn bị mở sân chơi theo chủ đề, sắp xây xong rồi.” Lý Anh Tuấn nghiêng đầu nói với Tiêu Tê.

“Thật không, chủ đề gì thế?” Tiêu Tê vẫn còn cúi đầu xem văn kiện.

“Tình đầu phấn hồng.” Lý Anh Tuấn tiện tay gửi 50 vé vào cửa điện tử cho Tiêu Tê, để cho cậu phát phúc lợi cho nhân viên.

“Nếu muốn game thủ của Ba Tiêu quảng cáo giùm anh thì đưa tiền quảng cáo trước đây.” Tiêu Tê không bị mắc lừa, nhưng vẫn nhận vé vào cửa, “Tôi sẽ đưa vé này cho bộ phận video của Ba Tiêu.”

“…” Hai phu phu này, người này so với người kia còn khôn khéo hơn.

Đang nói chuyện, nửa phần sự kiện đã kết thúc, ở giữa là giai đoạn nghỉ ngơi. Người sản xuất mới thuyết trình xong thì mang theo hai tiểu minh tinh đến chào hỏi với Lý Anh Tuấn, chợt nhìn thấy Tiêu Tê bên cạnh.

“Tiêu tổng, ngài cũng tới đây sao, thật là khéo.” Người sản xuất nhanh chóng bước đến chào hỏi, vươn tay muốn nắm tay Tiêu Tê thì bị một bàn tay ngăn lại.

“Làm cái gì vậy?” Trương Thần Phi nhíu mày, sao người này lại không lễ phép như thế, Omega của người khác có thể tuỳ tiện chạm vào à?

“Em vừa nói làm sao?” Tiêu Tê liếc mắt trừng Trương Đại Điểu, thấp giọng cảnh cáo hắn.

Nhiều người ở đây, không thể biểu hiện ra che chở quá mức, nếu không người khác sẽ chú ý và nghĩ tiểu kiều thê khác với người bình thường. Trương Thần Phi chậm rãi buông tay xuống, chỉ là sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm người sản xuất kia.

“Tôi, tôi là người sản xuất phim.” Người sản xuất nhanh chóng tự giới thiệu, đưa cho Trương Thần Phi một tấm danh thiếp.

Theo đà phát triển phổ biến của trí não, TV đã xuống dốc đến độ chỉ có người cao tuổi mới xem, phần lớn phim truyền hình đều dựa vào nền tảng video trực tuyến để chiếu phim. Sản xuất điện ảnh và truyền hình hay quay phim không khó, chỗ khó là làm sao bán được phim đi.

Ba Tiêu là nơi có trữ lượng video lớn nhất cũng là nơi có lượng người xem cao nhất, chính là đối tượng mà nhóm người sản xuất tranh nhau lấy lòng.

Không chỉ có người sản xuất phim mà cũng có rất nhiều công ty trò chơi dẫn ngôi sao đến chào hỏi. Tiêu Tê là tổng tài của một đài phát sóng cường thế, rất nhanh đưa tới sự chú ý của mọi người, ai cũng đến chào hỏi.

Lục Nhâm Gia là một nam hài có tướng mạo khả ái, bây giờ vẫn còn là một tiểu diễn viên tuyến mười tám tuổi, mới xuất đạo không lâu nên vẫn chưa có tài nguyên gì nhiều. Nghe người đại diện chỉ từng người sản xuất, đầu óc choáng váng, thật tình là không nhận ai ra ai. Duy chỉ có vị Tiêu tổng trẻ tuổi tuấn mỹ kia thì liếc mắt liền nhớ kỹ.

“Nếu như em có thể dựa vào Tiêu tổng để leo lên thì muốn tài nguyên gì cũng dễ dàng hết.” Người đại diện tận tình khuyên bảo nói.

Tổng tài trẻ tuổi mặc tây trang màu xám bạc, khí chất trác tuyệt ngồi trên ghế sô pha, hai tay khoanh lại, bình tĩnh nhận sự lấy lòng từ tất cả mọi người. Hai mắt Lục Nhâm Gia nổ ra hai đoá hoa đào, nếu có thể được tổng tài như thế bao nuôi, bảo hắn đưa lại tiền hắn cũng chịu.

Trương Thần Phi nhịn lại nhịn, thầm đếm đến mười, ở lần thứ mười một có người cố gắng sờ bàn tay nhỏ bé của Tiêu Tê thì nhịn không nổi nữa kéo người lên… Động tác này quá đột ngột, khiến cho người xung quanh đều nhìn sang.

“Sao vậy?” Tiêu Tê không hiểu hỏi hắn.

Lý Anh Tuấn căng thẳng nhìn chằm chằm động tác của Trương Thần Phi, sự kiện rượu đỏ đã để lại bóng ma trong lòng hắn, theo phản xạ có điều kiện cho là Trương Thần Phi muốn đánh người.

Nguyên soái đại nhân nghẹn một lát, bực bội nói một câu: “Đi vệ sinh với tôi.”

Mọi người: “…”

Thật đúng là mấy bạn nhỏ mầm non, đi vệ sinh mà còn phải tìm bạn đi cùng. Lý Anh Tuấn cố gắng khống chế cơ mặt co giật, lần trước lại nghi ngờ Trương Thần Phi ngược đãi vợ, thật đúng là đề cao hắn quá.

Tiêu Tê không nói gì bị Trương Đại Điểu lôi đến WC, nhịn không được cười hắn: “Bạn nhỏ Đại Điểu, có muốn thúc thúc giúp cởi quần nho nhỏ không nào?”

Trương Thần Phi bị tiểu thê tử chêu hắn manh một chút, trực tiếp kéo người đến một gian, cạch cạch khoá cửa.

“…” Tiêu Tê nhìn chỗ này, WC trong hội trường cao cấp cũng khá sạch sẽ. Gạch có màu xanh của núi đá, tường thì được ốp đá cẩm thạch đen, bồn cầu trắng sứ gắn vào tường được lau đến không có một hạt bụi. Nếu như ấy ấy một phát ở chỗ này thì cũng không khó tiếp thu lắm.

Trong không gian nhỏ chật chội, hai đại nam nhân đứng chung có chút chen chúc, có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.

“Bảo bối, tôi muốn…” Trương Thần Phi lại gần, nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người tiểu kiều thê, đáng tiếc là bị huân hương trong WC quấy nhiễu.

“Sao, sao vậy…” Tiêu Tê bị hắn làm cho tim đập rộn lên.

Lục Nhâm Gia bị người đại diện kéo theo nhận biết một vòng người, đầu như say xe, trốn vào WC rửa mặt. Chợt nghe có tiếng truyền đến từ một gian khác, kinh ngạc một chút, nhịn không được vểnh tai yên lặng nghe.

“Không được!” Thanh âm trong trẻo dễ nghe, là của vị Tiêu tổng mới nhìn thấy kia, Lục Nhâm Gia hết sức kinh sợ.

“Em có biết tôi buồn bực biết bao nhiêu khi thấy những người đó tới gần em không?” Trong giọng nói mang theo lửa giận cố gắng kiềm chế, Lục Nhâm Gia chưa từng nghe qua giọng Trương Thần Phi nên không phân rõ đó là ai.

“Cái này thì có quan hệ gì?” Tiêu Tê vươn tay đẩy người kia ra.

“Để tôi đánh dấu em để lại ký hiệu của tôi thì không ai dám mơ ước em nữa cả.” Nguyên soái đại nhân thở hổn hển, nơi này có không ít Alpha, ký hiệu mong manh sáng sớm kia không chống đỡ được bao lâu, phải đánh dấu hoàn toàn mới được.

“Ai, không được…” Phần cổ là nơi lộ ra bên ngoài, bị hắn cắn cho một dấu răng thì làm sao ra ngoài gặp người được?

Trương Thần Phi có chút tức giận, giơ tay đè tiểu thê tử lên tường, lộ ra một phần gáy trắng nõn yếu ớt, khẽ liếm một cái, rõ ràng cảm nhận được người trong lòng run lên. Nhịn không được sinh lòng thương tiếc, nhẹ giọng dỗ cậu: “Ngoan, nhanh lắm.”

“A…”

Lục Nhâm Gia nghe không rõ đoạn đối thoại của hai người, chỉ nghe được một tiếng dỗ ngọt ôn nhu, sau đó là một tiếng thở gấp kinh sợ.

Một lát sau, hai người bước ra.

Tiêu Tê che cổ nhìn chằm chằm Trương Đại Điểu. Nguyên soái đại nhân mang vẻ mặt thoả mãn liếm môi, hồi tưởng lại mỹ vị của miếng thịt non lúc nãy.

Nói không được với người này, Tiêu Tê đá hắn một cước, bước đi trước. Trương Thần Phi không nhanh không chậm theo sau, đắc ý thưởng thức ký hiệu vĩnh viễn của mình — dấu răng màu đỏ tròn trịa.

“Tôi muốn để người khác biết em là của tôi. Nếu ai dám tơ tưởng đến em thì tôi sẽ để hắn hối hận vì còn sống trên đời này!” Tổng tài đại nhân lạnh lùng nói, cũng không biết tiểu kiều thê không nghe được, nhướng nhướng mày, vui vẻ đuổi theo.

Lục Nhâm Gia nhanh chóng cúi đầu, giả bộ lấy nước rửa mắt, chờ hai người đã bước ra khỏi WC mới sợ hãi ngẩng đầu. Vốn tưởng rằng có thể tìm kim chủ, ai ngờ người ta lại là kiều thê trong lòng người khác, nếu như mình nghe theo lời người đại diện leo lên giường người ta, không phải là muốn chết à?

Quả nhiên người đại diện của mấy công ty hạng ba đều không đáng tin, Lục Nhâm Gia hạ quyết định, đợi tới khi tìm được kim chủ thì chuyện thứ nhất hắn làm chính là đổi công ty đại diện, hừ hừ hừ!

Có một nửa ký hiệu vĩnh cửu bảo vệ, Trương Thần Phi có thể yên tâm để tiểu kiều thê dưới bục, bản thân mình thì bước lên bục để diễn thuyết.

Phần sau của sự kiện là phần cho mấy đại lão trong giới trò chơi lên đài, ngồi theo hình nửa vòng tròn, cùng nhau nói chuyện.

“Trương tổng, nghe nói vì sản xuất [Ngân Hà Vinh Quang] mà anh cũng tăng ca đến khuya với nhân viên, hôm qua còn tự mình so tài với game thủ. Vì sao lại phải liều mạng như thế?” MC đẩy trọng tâm câu chuyện cho Trương Thần Phi, để hắn tuyên truyền hạng mục mới.

Nguyên soái đại nhân ngồi chính giữa, ánh mắt khí phách đảo qua toàn trường, cuối cùng dừng lại trên người tiểu kiều thê nhà mình. Mà Tiêu Tê cũng nhìn lại, sợ hắn nói bậy.

Trương Thần Phi hơi cười, trong lòng muốn nói là vì Omega của hắn, nhưng nói thế chắc chắn sẽ khiến tiểu kiều thê tức giận, liền thay đổi đáp án thật sự. Hất cằm, vô cùng khí phách mở miệng: “Vì đế quốc!”

/Hết chương 22/

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN