Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh) - Chương 30: Tiểu thê tử bỏ trốn của đế vương xã hội đen (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)


Chương 30: Tiểu thê tử bỏ trốn của đế vương xã hội đen (3)


Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Rất nhiều nam nhân sinh con cho anh?

Tiêu Tê hơi nhướng mày, ngắt nhéo mặt của lão đại tiên sinh, “Thật không? Ai sẽ chịu sinh con cho con Husky này?”

“Có ai mà Trương Thần Phi tôi muốn mà không được?” Đế vương xã hội đen nghĩ tiểu thê tử đang phủ định mị lực của mình, “Không nói đến những người khác, Lý gia vẫn luôn muốn đưa con trai đến đây làm ấm giường cho tôi.”

Lý gia, con trai, đó không phải là Lý Anh Tuấn sao?

Tiêu Tê sợ ngây người.

Nhìn đôi mắt dần trợn to của tiểu kiều thê, Dior tiên sinh lại hối hận, làm sao vẫn cứ nói sai thế! Lúc trước cũng do hắn đưa cho Lý Anh Tuấn một tài khoản game mới khiến cho Tiêu Tê hiểu lầm, ôm theo con chạy mất. Thật ra cho Lý Anh Tuấn tài khoản đó chỉ là để cảnh cáo hắn cách xa tiểu kiều thê đơn thuần dễ gạt của mình một chút.

“Em nghĩ… Lý gia không có ý đó đâu.” Tiêu Tê yếu ớt nói, cái tưởng tượng thần kỳ gì mà đưa Lý Anh Tuấn đến làm ấm giường Trương Đại Điểu nghĩ thôi cũng khiến người ta cay mắt.

“Mặc kệ bọn họ muốn gì thì tôi cũng đã cự tuyệt rồi.”

“Được rồi, em không bỏ trốn nữa, anh để cho em đi tắm cái đã, một thân toàn lông chó không.” Tiêu Tê đẩy ông xã nhà mình ra, lông chó trên áo sơ mi đã dính lên người Trương Đại Điểu, lông màu vàng dính trên áo sơ mi đen trong vô cùng nổi bật, “Anh cũng đi thay đồ đi.”

“Em đang mời gọi tôi thay đồ cho em sao?” Trương Thần Phi đi theo, ôm eo tiểu kiều thê, cắn nhẹ tai cậu: “Thời gian tôi không ở bên em, có phải khiến em rất trống rỗng hay không?”

Tuyệt đối không trống rỗng, hai hôm trước suýt thì hư thận rồi.

Lời này không có cách nào nói ra được, Tiêu Tê ôn nhu nói “Anh muốn đổi hay không thì tuỳ, không thay thì đừng hòng bước đến bàn ăn”, liền quay người bước lên lầu.

Suy nghĩ một chút, Trương Đại Điểu vẫn đi thay một bộ quần áo phù hợp với thân phận ông trùm xã hội đen, áo ngủ bằng tơ in hình rồng uốn lượn, chắp tay sau lưng thong thả bước đến trong sân. Tơ lụa không dính lông, có thể thoải mái ôm con trai cún con.

Mặt trời dần xuống núi, đèn xuyên suốt đường trong sân được bật lên, chiếu sáng sân vườn. Cục lông nhỏ đuổi theo trái banh mà gia gia quản gia cho, hăng hái cong đuôi chạy trên sân cỏ.

“Quang Tông, lại đây với ba.” Trương Thần Phi vẫy tay với con trai.

Cún con nghe được tên của mình thì lập tức ngậm quả banh nhỏ vui vẻ chạy đến, ném banh đến chân ba mình, lắc đuôi rối rít.

Trương Thần Phi ôm cục lông nhỏ, thấy trên móng vuốt dính đầy đất thì nhíu mày một cái. Hắn nhớ rõ tiểu kiều thê có bệnh khiết phích, nhất là trên bàn ăn cơm, quay đầu nói với quản gia: “Đưa nó đi rửa móng rồi ôm đến bàn cơm.”

“Được.” Quản gia cười híp mắt ôm lấy đại thiếu gia nhà họ Trương, “Đi nào, gia gia quản gia dẫn con đi rửa tay.”

Lúc ăn cơm tới, Trương Quang Tông đã rửa sạch móng vuốt được đặt ngồi trên ghế em bé, ngồi cùng bàn ăn với hai người cha.

Trương Thần Phi ngồi ở một đầu của bàn dài, cũng chính là vị trí chủ nhân. Tiêu Tê ngồi bên phải của hắn — vị trí phu nhân, Quang Tông ngồi bên trái hắn — vị trí con trưởng. Thế gia xã hội đen trăm năm, sắp xếp rất có quy củ.

Người giúp việc bắt đầu mang thức ăn lên, cơm canh đầy đủ, trước mặt mỗi người có một chén canh, còn trước mặt Quang Tông thì là một chén sữa dê nhỏ.

Quang Tông chưa học qua lễ nghi dùng cơm của thế gia thế giới ngầm, vịn vào chén nhỏ liếm liếm, ăn đến mặt toàn là sữa.

Trương Thần Phi giúp tiểu kiều thê mở nắp canh, lạnh lùng nói: “Uống cái này đi.”

Canh làm cho dạ dày dễ chịu, Tiêu Tê rất quen thuộc. Trước đây Trương Thần Phi muốn cậu uống canh này trước khi ăn cơm, mấy năm nay đã quen như thế, cầm lấy thìa chậm rãi múc.

Thấy tiểu kiều thê nghe lời như thế, người đỡ đầu xã hội đen vô cùng vui vẻ gật đầu. Bởi vì người cha không có trách nhiệm kia, bữa đói bữa no khiến cho dạ dày của Tiêu Tê rất yếu. Cũng không biết mấy năm nay ở bên ngoài ăn cái gì, sinh con rồi cũng không mập lên chút nào.

“Em ở nước ngoài thì ăn làm sao?” Trương Thần Phi ra hiệu cho người giúp việc lau miệng cho thiếu gia, như lơ đãng hỏi tiểu thê tử bên cạnh.

Nước ngoài? Tiêu Tê theo bản năng nhớ lại đoạn thời gian mình đi du học trước kia, không chút nghĩ ngợi nói: “Ăn ở căn tin.”

Lúc xuất ngoại thì Tiêu gia đã rất có tiền, hoàn toàn có khả năng tìm người chuyên phụ trách việc chăm sóc cậu, nhưng Tiêu Tê có bóng ma với người “bảo mẫu chuyên chăm nom” nên cự tuyệt đề nghị của người nhà, vẫn luôn ở trong trường học.

“Em ở ký túc xá à?” Lần thứ hai Trương Thần Phi tìm được điểm mấu chốt.

“Ừ, tiện học hành hơn.” Tiêu Tê không chú ý lắm đáp lại, ăn xong canh rồi thì bắt đầu ăn món chính. Quản gia rót rượu đỏ cho hai người, mang thức ăn cho chó đến cho cục lông nhỏ.

“Đó chính là cùng người đàn ông khác ở chung một phòng à?” Người đỡ đầu xã hội đen nắm con dao ăn sáng loáng trong tay, cắt miếng bít tết thành tám miếng lớn.

“Ơ… có một mình em thôi.” Tiền thuê cho ký túc xá phòng một người thì Tiêu đại thiếu gia thích yên tĩnh vẫn có khả năng trả được. Lúc trước Trương Đại Điểu có từng hỏi qua cậu đi học thì ở thế nào, cậu vẫn không nghĩ gì cả, thì ra là có một bình dấm chua bên người.

Tiêu Tê dở khóc dở cười, lấy trí não vào trang xã hội tiếng Anh lâu lắm chưa đăng nhập vào, tìm hình trước kia. Phát hiện mình không có hình chụp ký túc xá, chỉ đành mở ra danh sách bạn bè tìm kiếm người quen.

Người bạn học này tên là Kent Yonng, ai cũng gọi hắn là KY (KY cũng là một nhãn hiệu thuốc bôi trơn LOL). Người này lúc trước ở phòng kế bên cậu, cũng là phòng một người. Tiêu Tê nhớ đến người trước đây từng theo đuổi mình, sợ Trương Đại Điểu thấy tên này lại cáu kỉnh. Chỉ đành kéo xuống tiếp, cuối cùng cũng thấy.

Miễn cưỡng tin tiểu kiều thê ở một mình một phòng, nhưng Dior tiên sinh vẫn cảm thấy rượu đỏ có chút chua, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn con trai sau khi ăn cơm thì đang ăn bánh ngọt. Nếu lúc con trai con nhỏ ở trong hình người thì phiền phức này cũng giảm đi, nhưng con trai vẫn ở trong hình thú, chắc chắn người khác không biết tiểu kiều thê là người đã có con.

Quang Tông đang ăn bánh ngọt: “Gâu?”

Ăn xong cơm tối, Tiêu Tê tắm rửa rồi lên giường xem live stream. [Ngân Hà Vinh Quang] đã kết thúc giai đoạn closed beta, bây giờ đã chuyển sang giai đoạn open beta, đêm nay Ma Vương sẽ đánh phó bản mới. Người này đúng là thiên tài chơi game, trong khoảng thời gian ngắn mà đã luyện lên đến cấp bậc cực kỳ cao, còn có một lượng hoàng kim lớn để mua trang bị. Đương nhiên, do hắn và mấy anh trai lập trình viên của Thạch Phi có giao tình một trăm con crawfish nên vẫn thường được hưởng chút phúc lợi.

Giống như bây giờ, đang lắp ráp cơ giáp thì nhận được quà từ hệ thống.

[Lập trình viên Cát Cách: Đưa cho cậu cái búa lớn bị người ta chê thao tác quá phức tạp, *mắt hình sao*]

“Anh à, ôi, đưa đồ đã nói là khó dùng cho em để làm gì vậy?” Ma Vương khóc dở cười nhưng vẫn nhận, nhìn qua giới thiệu thao tác thì nhịn không được chửi lên, “Moẹ nó, muốn đổi hình thái còn cần thao tác ba bước lận, còn phải có chức vị thì mới dùng được, bình thường thì chơi không được, chỉ có thể lấy ra xoay thôi!”

Trong khung chat ngoại trừ “Ha ha ha” thì chính là một đoạn hoàng văn của Ma Vương và anh trai lập trình viên.

Ma Vương vẫn rất có chừng mực, khi các lập trình viên đưa cho người phát ngôn là hắn các loại trang bị kỳ kỳ quái quái thì hắn chỉ dùng khi live stream thôi, lúc đối chiến sẽ không lấy ra nữa, để bảo đảm tính công bằng của trò chơi. Nhưng lần này thêm được một bộ y phục mới thì hắn mặc vào không có chút áp lực.

Ví dụ như lúc này, cơ giáp hình người màu bạc đang đeo một cái kính đen vô cùng khốc huyễn.

“Em đang quan tâm đến chuyện buôn bán vũ khí đạn dược của tôi sao?” Trương Thần Phi đã tắm xong ngồi vào bên cạnh tiểu kiều thê, liếc mắt nhìn live stream trên trí não.

“Vũ khí đạn dược…” Tiêu Tê chỉ chỉ cây búa lớn mà Art đang xoay trong tay, “Anh nói cái này ấy hả?”

“Ừ.” Nhìn chung toàn bộ khu vực Châu Á, cũng chỉ có hắn mới có khả năng đưa việc làm ăn này lên mặt nổi. Không nghĩ đến Tiêu Tê vẫn luôn chú ý đến chuyện này, cái này có thể nói là cậu vẫn luôn nhớ mình không? Trương Thần Phi giơ tay lên, sờ tai vẫn chưa lau khô nước của Tiêu Tê, Tiêu Tê bị nhột nên nhích đi.

Ánh mắt của người đỡ đầu xã hội đen tối đi, người đẹp như vậy, cho dù trong lòng em ấy có mình thì sao, ở bên ngoài chắc chắn sẽ trêu chọc không ít hoa đào. Đối với khoảng thời gian hắn không tự mình tham dự, Trương Thần Phi vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Cứng rắn ôm tiểu kiều thê vào lòng, cắn lỗ tai trắng nõn: “Em nói thật cho tôi, lúc ở bên ngoài có quen dã nam nhân nào không?”

“Dã nam nhân gì chứ, đừng có nói bậy.” Tiêu Tê bị hắn làm cho nhột, cười vặn vẹo người.

“Vương thúc thúc trong miệng con trai là ai?” Trương Thần Phi cũng không tính buông tha cậu, kéo mặt cậu qua để cậu đối diện với mình.

Vương thúc thúc gì? Tiêu Tê nháy mắt mấy cái.

Còn không chịu nhận! Trương Thần Phi nhíu mày, đang muốn nói gì, bên ngoài vang lên tiếng cào cửa.

“Ử…” Cục lông nhỏ rầm rì kêu to ngoài cửa, muốn vào ngủ với ba mình.

Trương Thần Phi mở cửa ôm con trai lên giường: “Con trai, ba con lúc ở nước ngoài gặp thúc thúc họ gì?”

Quang Tông nghiêng đầu: “Gâu (Uông) (1)!”

“Em xem coi.” Vẻ mặt Trương Đại Điểu kiểu “Tôi biết hết rồi”, đúng là Vương thúc thúc!

“…”

(1) Hán Việt của “gâu” là “uông”, phát âm là /wāng/. Còn “vương” trong “Vương thúc thúc” phát âm là /wáng/. Hai từ này phát âm từa tựa nhau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN