Dịch Dương Thiên Tỉ Cậu Là Tia Nắng Ấm Áp Nhất Đối Với Tôi! - Chương 9: Đi chơi với cậu vui lắm!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Dịch Dương Thiên Tỉ Cậu Là Tia Nắng Ấm Áp Nhất Đối Với Tôi!


Chương 9: Đi chơi với cậu vui lắm!


Từ lúc tụi nó là người yêu của nhau thì lúc nào cũng dính lấy nhau.Nó thì dạo này toàn phải về 1 mình,nó cũng hơi buồn nhưng phải chịu chứ sao giờ.Sau tiếng chuông cuối giờ nó lại xách cặp ra về.Ngày mai nó được nghỉ cả ngày nhưng đi đâu chơi được chứ.Mà có đi thì chả lẽ lại đi một mình à?Nó đi bộ trên vỉa hè như mọi ngày.Đúng là thành phố có khác,lúc nào cũng tấp nập.Nó đang buồn vì không có ai đi chơi cùng vào ngày mai thì cậu ở đâu đến choàng vai nó.

-Hế nhô!-Cậu chào nó.

-Ế anh ở đâu đến thế?-Nó hỏi ngu

-Mặc đồng phục,về nhà vào giờ này,vừa nãy ngồi trong lớp cô nhìn thấy.Chả lẽ đi net về à?-Cậu nói

Cậu chưa bao giờ nói chuyện với con gái kiểu này cả.Con trai thì chỉ có những người thân thiết thôi.Nó thở dài nhìn cậu.

-Sao thế?-Cậu nhìn nó

Nó không trả lời chỉ lắc đầu.Cậu bực mình với thái độ của nó.

-À!Mai đi chơi với tôi không?Tại mai tôi ở nhà thì buồn lắm!-Cậu nói với nó.

-Có chứ đương nhiên phải đi rồi!-Nó nghe đến đây thì hét lên trả lời cậu.Nó vui đến nỗi nhảy lên ôm cổ cậu.Cậu hơi ngạc nhiên nhưng rồi trên miệng cậu cũng nở ra 1 nụ cười thật đẹp.

Nó với cậu cùng nhau trò chuyện trên đường về.Nó kể cho cậu về chuyện Nguyên bỏ mặc nó đi chơi với Hân nên không đi với nó được.Cậu chỉ biết gật đầu qua loa,rồi thầm chúc Nguyên với Hân hạnh phúc.

-Tôi cũng không biết tại sao Nguyên đáng yêu như vậy mà lại có đứa bạn khó ưa như cậu nhỉ?-Nó nhìn lên trời than thở.

-Ừ!Cái đứa khó ưa này cũng đã mất hẳn 1 ngày để đưa cô đi chơi đấy nhá!-Anh trả lời.

-Ừ cảm ơn khó ưa nha!-Nó nói.

Cậu không trả lời nó.Cậu đưa nó về đến tận nhà rồi mới đi về nhà mình.Sáng hôm sau,cậu dậy sớm để đi chơi.Chuẩn bị xong xuôi cậu ra khỏi nhà.Đường đến nhà nó cách nhà cậu không xa.Sáng sớm có khác thật yên tĩnh,cậu vừa đi vừa ngắm cảnh xung quanh.Lâu lắm rồi cậu mới có không gian yên tĩnh thế này.Những giọt sương đêm qua vẫn còn đọng lại trên vai chiếc lá mỏng manh,nhỏ bé.Những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước êm ả ở bờ hồ Trùng Khánh.Đứng trước cửa nhà Nguyên,cậu nhẹ nhàng bấm chuông cửa.Mẹ Nguyên mở cửa bà nhìn Thiên Tỉ cười hiền.

-Thiên Tỉ cháu tìm Nguyên à?Nó đi chơi với Hân Hân từ sớm rồi!Không có nhà đâu!

-Dạ không!Cháu tìm Thiên Nhi!-Thiên Tỉ nói 

-Con bé đang ngủ trên phòng!Cháu lên gọi nó đi!-Bà nói

-Vâng!-Cậu nói rồi chạy lên phòng nó

“”Tại phòng nó””

Có 1 con sâu ngủ đang nằm trên giường.Cậu nhẹ nhàng mở cửa phòng nó.Cậu nhìn quanh phòng nó rồi dừng lại khi thấy chiếc chăn bị cuộn tròn.Cậu gọi nó dậy mãi không được vì nó quá lười.

-THÔI!Mình đành phải đi CHƠI một mình vậy!-Cậu cố ý nhấn mạnh

Nó bỗng choàng dậy ném chăn xuống dưới chạy vào nhà vệ sinh.Cậu bật cười nhìn nó chạy vô nhà vệ sinh.Sau5 phút nó bước ra,vẫn còn ngái ngủ nó lấy bộ quần áo vào nhà tắm thay.

Nó bước ra cậu đơ toàn tập vì nó quá đẹp với bộ trang phục đang mặc.Nó và cậu xuống nhà nó xin phép mẹ nuôi đi chơi.Bà dặn nó nhớ về sớm rồi cười hiền.Nó vâng dạ rồi cùng cậu đi ra khỏi nhà.

*Tả qua trang phục*

Nó:Áo phông trắng có hình doraemon và quần yếm bò.Kết hợp thêm cái mũ lưỡi trai đội ngược.Đi đôi giày converse trắng.Trông nó giờ rất cá tính nhưng không kém phần dễ thương.

Cậu:Áo sơ mi trắng ở phần ống tay màu đen.Trên áo phần bên trái có chữ S.Quần bò đen và chiếc mũ lưỡi trai đen.Đi đôi giày đen nốt.Trông cậu rất soái nha.Mỗi tội là cậu cứ phải bị khẩu trang.

-Đi đâu?-Cậu hỏi nó 

-Đâu cũng được!-Nó háo hức.Cậu gật đầu.

Cậu đưa nó vào 1 tạp hóa lớn mua chút đồ ăn vặt.Cậu bắt taxi đi đến 1 nơi.Đến nơi cậu dắt nó đến 1 ngọn đồi không qua cao.Ở đây có bãi cỏ xanh mướt và những cây cổ thụ cao.Cậu lấy 1 tấm chiếu ra trải trên bãi cỏ xanh mướt.Nó thấy thế liền nhảy vào chiếu ngồi.Cậu cười vì cái tính trẻ con của nó.Cậu nhẹ nhàng tháo chiếc giày ngồi vào chiếu,đổ ra bao nhiêu đồ ăn vặt.Nó thì đang mải nhìn xuống dưới.Ở trên ngọn đồi này,khi nhìn xuống sẽ thấy hết thành phố Trùng Khánh.Nó ngắm thành phhos ở trên cao rồi thả mình nằm trên chiếc chiếu.Nhứng làn gió thoang thoảng khiến nó cảm thấy rất dễ chịu.Nó bỗng ngửi thấy mùi thơm liền ngồi dậy.Cậu đang mở ra hộp cơm gà thơm ngon ở cửa hàng ăn vừa nãy.Nó cũng với với lấy hộp cơm còn lại ngồi ăn ngon lành.Cậu nhìn nó mỉm cười.

-Nhỏ ngốc!Cậu thật đáng yêu!-Cậu nghĩ

Ở lại chơi đến chiều tối nó và cậu mới về nhà.

Về đến nhà nó cảm ơn cậu rồi ôm cậu khiến cậu khiến cậu đơ ra.

-Đi chơi với cậu vui lắm!Cảm ơn vì ngày hôm nay!-Nó nói nhỏ với cậu.

Nó buông cậu ra rồi đi vào nhà mà không quên tạm biệt cậu.Cậu nhìn bóng nó bước vào nhà cậu cười nhẹ rồi quay lưng đi về nhà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN