Dịch Lộ Lê Hoa
Chương 48
Gió Nhẹ Dẫm Trên Sen
Chỉ thấy xa xa trên mặt hồ, giữa những đóa sen nở rộ nhất bỗng dưng di động. Mấy khắc sau từ trong đó vọt ra gần mười chiếc thuyền nhẹ, cách hai người ước chừng hơn mười trượng, trên mỗi thuyền đều có hai hán tử mặc kình trang tay cầm binh khí, hiển nhiên lai giả bất thiện. Trên chiếc thuyền đi đầu, một người chừng năm mươi tuổi đứng, tay cầm song đao, mũi đao có ngạnh móc khoen. Người nọ quan sát Ân Lê Đình một hồi, nói với chàng “Ân lục hiệp công lực tuyệt đỉnh, chỉ đáng tiếc công phu trên nước e rằng không đấu lại Sào Hồ bang chúng ta, càng huống chi sau lưng ngươi còn một con nha đầu cần ngươi chiếu cố. Bọn ta cùng Ân lục hiệp vốn không thù oán, chỉ cần ngươi giao nha đầu sau lưng ra, bọn ta tuyệt không làm khó ngươi.”
Lời này nói nghe thì khách sáo nhưng vừa mở miệng đã đòi người, quả thật là vô lý hết chỗ nói. Lại nói kẻ này là bang chủ Sào Hồ bang Tôn Thông. Lão thấy bộ dạng Ân Lê Đình cùng lắm mới hơn hai mươi, vừa rồi nghe tiếng chàng, có vẻ nội lực cũng tầm tầm, nghĩ một thanh niên như chàng trong võ lâm nổi danh như thế e là nhờ có sư huynh mà ra. Thế nên càng không kiêng nể gì, song đao rung lên, nhìn Lộ Dao lom lom.
Tính Ân Lê Đình ôn hòa, nhưng thấy ánh mắt không lành của lão nhìn Lộ Dao sau lưng chàng chằm chằm, trong lòng nổi giận. Nhưng xưa nay Trương Tam Phong luôn dạy dỗ đệ tử lúc hành tẩu giang hồ cần phải chu toàn lễ nghĩa, vì thế mặt không đổi sắc, cao giọng: “Lộ cô nương chữa lành chứng tàn phế của tam ca ta, có đại ân với toàn Võ Đang ta từ trên xuống dưới, chỉ cần Ân lục ta còn một ngày, tuyệt đối không để Lộ cô nương thương tổn lấy một chút.”
Lúc này Lộ Dao thò đầu ra, nhíu mày quan sát một vòng, thì thầm với Ân Lê Đình “Lục ca, huynh tránh ra, để muội xem rốt cuộc bọn họ đến có mục đích gì.”
Ân Lê Đình lắc đầu, không buồn động đậy. Chỉ nhìn thân hình đối phương chàng đã biết lần này đến toàn là kẻ lão luyện, tay siết chặt đốc kiếm, nghe Tôn Thông nói “Ân lục hiệp đã muốn làm kẻ địch với Sào Hồ bang thì đừng trách bọn ta lấy đông hiếp ít.” Nói rồi phẩy tay trái, mười chiếc thuyền lướt nước áp sát, lập tức tám hán tử từ bốn phía công tới, hai kẻ cầm song đao tấn công Ân Lê Đình, sáu tên còn lại nhất tề bổ về phía Lộ Dao. Trường kiếm trong tay Ân Lê Đình khẽ rung, ánh bạc lóe lên, lại nghe bùm bùm bùm mấy tiếng, trước mắt Lộ Dao hoa lên liền thấy sáu kẻ tấn công về phía mình chớp mắt đã bớt một nửa, là trường kiếm trong tay Ân Lê Đình đâm vào huyệt đạo cổ tay và đầu gối ba tên trong đó, đánh ba tên rớt xuống nước.
“Lục ca cẩn thận!” Lộ Dao thấy hai người bốn đao tấn công Ân Lê Đình sắp đâm vào hậu tâm chàng, không khỏi kinh hãi, hôm nay nàng chỉ mang theo một thanh bích kiếm trong song kiếm của mình, bèn rút kiếm đâm thẳng tới yết hầu một tên trong đó. Tên kia không dè Lộ Dao xuất chiêu trí mạng tai ác như thế, thân hình không khỏi khựng lại. Chỉ trong chớp mắt khựng lại đó, tay trái Ân Lê Đình vỗ một chiêu miên chưởng vào ngực hai tên kia, chiêu thức còn nhanh nhạy tai ác hơn Lộ Dao nữa. Chưởng này của Ân Lê Đình không nhanh không chậm ung dung hơn nhiều nhưng uy lực lại không thể xem nhẹ. Ngực hai tên trúng chưởng, cảm giác khí huyết lộn ngược, thân hình ngửa ra sau rớt xuống hồ đồng thời phun ra một búng máu. Cùng lúc đó, tay phải chàng không ngừng, một chiêu Nhu Vân kiếm pháp, ánh bạc quấn tới cổ tay mắt cá chân ba tên. Cả ba chỉ cảm thấy xương cổ tay mắt cá chân đau nhói, lập tức mất hết sức lực, mũi chân còn chưa chạm đên mép thuyền đã đạp thẳng lên người ba kẻ vừa rớt xuống nước.
Chỉ trong khoảnh khắc, hành động mau lẹ, toàn bộ tám người thất bại rớt xuống nước, Tôn Thông há hốc mồm nhìn. Vừa rồi nghe Ân Lê Đình dùng nội lực nói chuyện, lão cứ cho là võ công Ân Lê Đình cỡ đó mà thôi, bây giờ xem ra là vì chàng chưa dùng hết sức, giữ lại khá nhiều, chỉ đơn giản hai kiếm một chưởng vừa rồi đủ thấy công lực thế nào, Võ Đang Ân lục hiệp trên giang hồ tuyệt không phải hư danh. Tôn Thông nghiến răng “Gặp phải cường địch rồi, các huynh đệ lên!”
Còn lại chừng hai mươi tên đồng thời vọt lên, lần này đổi lại có đến sáu phần trực tiếp tấn công Ân Lê Đình. Tôn Thông vận công kích mạnh một chưởng xuống mặt hồ, vô số bọt nước ập về phía Ân Lê Đình và Lộ Dao, ý đồ làm hai người không thể nhìn được trong chốc lát. Ân Lê Đình kéo Lộ Dao ra sau lưng, trường kiếm trong tay phải vũ động che kín môn hộ, một giọt nước cũng không lọt. Nhất thời chẳng những mười mấy người không thể xông lên, đến nước cũng không lọt qua được lưới kiếm. Đợi đến khi nước rớt hết, Lộ Dao nhìn kỹ lại, chỉ thấy hai mươi tên còn lại năm tên, quần áo ướt đẫm, đám người còn lại bị đâm rớt xuống nước, bên này Ân Lê Đình chỉ ướt mỗi ống tay áo, Lộ Dao thì nửa giọt nước cũng chẳng dính.
Lần này Tôn Thông cực kỳ kinh sựo, quát lớn một tiếng phi thân lên, song đao vỗ thẳng xuống đầu Ân Lê Đình. Lộ Dao thấy vậy, dịch người đi hai thước, trường kiếm lóe ánh sáng xanh, đâm vào mi tâm ba tên hán tử, chiêu số biến ảo khó lường, không thể phòng bị, đồng thời tay trái rung lên, bốn mũi ngân châm đánh vào hai huyệt Thiên Trung Thiên Đình hai tên còn lại. Nàng rất hiếm khi sử dụng ám khí, nhưng bây giờ, để Ân Lê Đình có thể tập trung tinh lực đối phó Tôn Thông, vận đủ nội lực phát ra. Ai ngờ chưởng trái Ân Lê Đình tốc độ không nhanh nhưng uy lực lại lớn, cùng ngân châm đồng thời bức đến. Bốp bốp hai tiếng đánh trúng vai phải hai tên trong bọn, cơ hồ trực tiếp ấn hai kẻ đó vào đáy hồ, trường kiếm trong tay phải chặn song đao của Tôn Thông, không đối cứng với lão mà mượn lực đả lực. Một chiêu Phong Bãi Hà Diệp xuất ra trên mặt hồ đang rộ hoa sen, quả thật thanh thoát vô cùng, Lộ Dao nhìn mà hâm mộ không thôi. Tôn Thông chỉ cảm thấy song đao trong tay dường như bị thứ gì đó dính lấy, bị kéo sang một bên, đập vào khoảng không. Lão thất kinh, lúc này hai mươi mấy người còn mỗi lão và ba tên khác, mà ba kẻ kia bị Lộ Dao đâm trúng mi tâm, gục xuống boong thuyền, chưa biết sống chết. Còn những tên khác thảy đều bị Ân Lê Đình một kiếm đâm trúng huyệt đạo mấu chốt, rớt xuống nước, mất năng lực chiến đấu. Nhớ đến lời kẻ phái lão tới giết Lộ Dao, Tôn Thông nghiến răng, song đao vận đủ nội lực hoành đao từ trái sang phải chém tới Ân Lê Đình. Chiêu “Hoành Khán Tần Lĩnh” này là tuyệt học thành danh của lão, thế tới như chẻ tre. Ân Lê Đình không cứng rắn đối chọi với lão, trường kiếm xoay một cái, vận một kình “Ninh Khỏa” trong tuyệt học Lục Hợp Kình của Võ Đang, chiêu Hoành Khán Tần Lĩnh kia còn chưa chạm tới bên hông chàng, song đao đã không tự chủ được chuyển hướng, thế đi không giảm, chém xuống đáy thuyền. Lần này Lộ Dao hâm mộ không nổi, bó tay nhìn đáy thuyền bị chém ra một cái lỗ, nước hồ ào ạt tràn vào.
Vừa rồi sở dĩ Ân Lê Đình không trả lời Lộ Dao có biết bơi hay không là vì chàng không biết, sợ Lộ Dao lo lắng. Mà Tôn Thông cũng định nhân cơ hội này bám lấy Ân Lê Đình, đợi đến khi thuyền chìm, võ công Ân Lê Đình có ấy cũng đấu không lại lão. Thế là song đao trong tay công liền mười tám đao về phía Ân Lê Đình, ý đồ bám dính trường kiếm trong tay chàng. Lộ Dao liếc nhìn phát hiện ra ngay tâm tư Tôn Thông, cực kỳ giận dữ, bích kiếm trong tay cuốn về phía eo Tôn Thông, ép lão triệt thoái. Tôn Thông vừa rồi thấy Lộ Dao xuất thủ qua, biết chiêu thức nàng lợi hại nhưng nội lực tầm thường, vì thế vận đủ mười thành chưởng lực đánh vào Lộ Dao, liều mạng để eo trúng kiếm cũng muốn một chưởng đánh chết nàng. Lộ Dao thấy đối phương liều mạng, đang định né, lại cảm thấy eo cứng ngắc. Bộp một tiếng, tay phải quàng qua eo nàng, vận khinh công tức tốc nhảy tránh nước tràn vào thuyền, tay trái đối chưởng với Tôn Thông, dùng hết sức tiếp chưởng. Khoảnh khắc nhanh như điện xẹt, Ân Lê Đình đề khinh công, một tay ôm Lộ Dao, mũi chân điểm liên tiếp ba lần vào lá sen trên hồ mượn lực, nhảy mấy trượng, rốt cuộc đến lần thứ ba thì đặt chân lên bờ. Lần này Truy Nguyệt Bộ và khinh công Thê Vân Túng của Võ Đang được chàng phát huy đến cực điểm. Lộ Dao và Tôn Thông nhìn mà một người mừng rỡ một người kinh sợ. Chỉ vì một khi lên đến bờ, với võ công Ân Lê Đình mà nói, Tôn Thông không đáng ngại.
Tôn Thông không có khinh công mượn lá sen trợ lực như Ân Lê Đình, đành xoay người nhảy lên thuyền mình, tức tốc lái vào bờ. Lộ Dao thấy bộ dạng nhếch nhác của Tôn Thông không nhịn được cười thành tiếng, khiến Tôn Thông càng thêm giận dữ. Ân Lê Đình thì bình tĩnh thản nhiên, chỉ là bất lực kéo Lộ Dao ra sau lưng. Tôn Thông cách bờ hơn một trượng, quát lớn một tiếng phi thân nhảy lên, song đao vung một chiêu Đảo Phách Hoa Sơn bổ xuống đỉnh đầu Ân Lê Đình và Lộ Dao. Khổ nỗi kiếm pháp Ân Lê Đình kín kẽ tỉ mỉ, Tôn Thông không có cơ hội, căn bản không chạm được đến Lộ Dao. Hai kiếm nhẹ nhàng đều trúng vào đầu xương nhọn nơi cổ tay Tôn Thông. Đây là Thần Môn Thập Tam kiếm Trương Tam Phong mới truyền thụ gần đây, chuyên tấn công vào Thần Môn huyệt nơi cổ tay đối thủ. Tôn Thông còn chưa nhìn rõ thế kiếm đối phương ra sao liền cảm thấy cổ tay đau nhức, song đao tuột khỏi tay. Thế mà lão vẫn không cam tâm, vận công lực toàn thân dồn xuống chân, một cước đá vào ngực Ân Lê Đình. Dưới tình huống bình thường đa phần Ân Lê Đình sẽ không nghênh đón trực diện chiêu thức liều mạng thế này mà né tránh mũi nhọn, lại từ bên hông phát lực chế địch. Nhưng hiện giờ Lộ Dao đứng sau lưng chàng không thể tránh né, vì thế song chưởng giao nhau, không lẫn kình lực, hai cánh tay xoay một vòng thành thế uốn khúc, toàn bộ kình lực trên chân Tôn Thông bị vặn sang hai bên. Kình lực nơi chân lão quả thực không yếu, cả người đều bị kình lực vặn vẹo xoay mười mấy vòng, rắc một tiếng đầu gối trật khớp. Ân Lê Đình tức lão mấy lần hạ sát thủ với Lộ Dao, đẩy một chưởng vào ngực lão. Thân hình Tôn Thông bay lên mấy trượng, rớt xuống đất hôn mê.
Thấy nhân mã đối phương bị xử lý sạch sẽ rồi, Lộ Dao hấp tấp đánh giá Ân Lê Đình, hỏi dồn “Huynh không sao chứ?”
Một cước cuối cùng vừa nãy của Tôn Thông, nàng ở sau lưng Ân Lê Đình cũng có thể cảm nhận được thế tới dữ dội, sợ Ân Lê Đình cứng rắn tiếp đón sẽ bị nội thương, vội vàng bắt mạch cho Ân Lê Đình, phát hiện mạch đập hơi gấp nhưng có lực, hoàn toàn vô sự, thở phào nhẹ nhõm.
Ân Lê Đình thấy Lộ Dao căng thẳng, mở miệng an ủi “Yên tâm, huynh không sao.” Đáy lòng dâng lên một chút ngọt ngào, đôi môi hơi nhếch. Thấy một màn kịch đấu vừa rồi mà trên người Lộ Dao không dính nửa giọt nước, trong lòng mừng rỡ, nói “Tiểu Dao tính xử lý đám người này thế nào? Đợi lát nữa muốn tiếp tục chơi hồ hay làm chuyện khác?”
Lộ Dao trề môi “Lát nữa người sẽ đông lên, thôi đi. Lục ca, vừa rồi huynh nói đám người này là Sào Hồ bang?”
Ân Lê Đình gật đầu “Đúng thế.” Chỉ vào Tôn Thông hôn mê nói “Người này tên Tôn Thông, hai mươi năm trước nhờ ba mươi đường Hàm Hoàn song đao mà thành danh giang hồ, là bang chủ của Sào Hồ bang.”
Lộ Dao cau mày nhìn người trên đất nửa ngày. Vừa rồi tuy Ân Lê Đình giận dữ, lại lấy một địch nhiều nhưng từ nhỏ chàng đã chịu sự giáo dục của Võ Đang, động thủ với người chỉ điểm đến là ngưng, không hề đoạt mạng người ta. Lúc này mấy kẻ rớt hồ công lực khá một chút đã cắn răng ngọ nguậy bò lên bờ, tự nhặt vũ khí của mình, đa số đều thụ thương, thấy bang chủ mình bị thương hôn mê muốn tiến lên lại sợ hai người Ân Lê Đình và Lộ Dao, băn khoăn không dám tiến lên. Lộ Dao thấy thế, đi vài bước tới cạnh một tên bang chúng đang dựa vào bên bờ hồ thở hồng hộc. Ban nãy gã bị một chưởng của Ân Lê Đình chấn thương lục phủ ngũ tạng, thấy Lộ Dao đi về phía mình, muốn lui lại nhưng khổ nỗi không thể cục cựa. Lộ Dao cũng không bắt mạch, ngân châm trong tay lướt như gió, đâm liền mấy đại huyệt của gã. Gã nọ định nhắm mắt chờ chết lại phát hiện sau mấy châm, chẳng những bản thân vô sự mà cảm giác đè ép nơi ngực lập tức giảm không ít, không khỏi kinh ngạc nhìn Lộ Dao trừng trừng.
Lộ Dao nhướng mày cười: “Vừa rồi nhìn võ công của ngươi hình như khá nhất trong đám này, chắc là cũng có thân phận trong đám bang chúng. Ta hỏi ngươi mấy câu, ngươi phải thành thật trả lời, ta sẽ không làm khó các ngươi. Tốt xấu gì ta cũng là thần y, mấy châm vừa rồi có thể trị được nội thương phế phủ của ngươi nhưng nếu làm ta nổi nóng, lại châm mấy mũi cho ngươi nằm trên giường dở sống dở chết cả đời, đối với cô nương ta mà nói chẳng qua là nhấc tay một cái mà thôi.”
Gã này là trưởng lão một đường trong Sào Hồ bang, chỉ đứng dưới tôn Thông, lúc này cho dù rơi vào thảm cảnh nhưng cũng có mấy phần bản tính, ngoảnh đầu không nhìn Lộ Dao.
Lộ Dao cũng không giận, mở miệng “Ta biết các ngươi chẳng qua chịu người ủy thác, ngươi cứ nghĩ đi. Vì một tên tiểu nhân ti bỉ thuê giết người mà tặng tính mạng bang chủ và hảo thủ trong bang, đáng giá không?” Câu này chọc đúng chỗ hiểm của gã, vô thức ngước mắt nhìn Lộ Dao một chút, môi mím chặt.
Lộ Dao mỉm cười: “Ta biết nếu ngươi nói hết ắt cũng không có kết cuộc tốt. Ngươi yên tâm, ta cũng không làm khó ngươi. Ta không hỏi nhiều, chỉ một việc thôi, lúc người kia tìm các ngươi mướn giết ta, khi nói chuyện ngươi có ở đó không?”
Gã kia do dự nửa ngày, chậm rãi gật đầu “Lúc đó chỉ có bang chủ và ta, người kia bịt khăn đen.”
“Ta cũng đoán vậy.” Lộ Dao hài lòng gật đầu “Coi như ngươi thành thật. Bây giờ chỉ cần ngươi lặp lại lời kẻ kia một lần, ta sẽ thả các ngươi đi, không tính toán chuyện hôm nay nữa. Bằng không ta không tốt bụng như vị Ân lục hiệp đằng sau ta đâu.” Nói rồi lắc tay chỉ vào Ân Lê Đình, chớp mắt cười “Huynh ấy là đại hiệp Võ Đang, tiểu nữ không phải. Bất quá ta cũng không ác độc gì, độc dược độc chết người thì không có nhưng mấy thứ hay ho làm bang chủ các ngươi nửa sống nửa chết thì không ít đâu.”
Gã kia nghe xong, cân nhắc một hồi lâu, cảm thấy chẳng qua Lộ Dao bắt gã lặp lại lời người kia mà thôi, mà người kia cũng không để lộ cái gì, vì thế mở miệng, ho hai tiếng nói: “Người nọ nói, muốn chúng ta nghĩ cách lấy mạng ngươi, không từ thủ đoạn. Còn nói việc thành rồi y nguyện ý giúp chúng ta san bằng lương thuyền bang.”
Vừa thốt xong, chân mày Lộ Dao càng nhăn tít, đứng dậy suy tư nửa ngày. Ân Lê Đình cũng cảm thấy sự tình dường như có gì đó không ổn. Nghĩ thầm nếu nói vì giá thuốc mà Sơn Đông Trân Huệ đường muốn báo thù Thu Linh trang nên tập kích Lộ Dao tuy có xuôi tai nhưng dù sao bọn họ cũng không phải môn phái giang hồ, sao có thể đề ra điều kiện thế này với Sào Hồ bang được?
Lộ Dao sờ cằm suy nghĩ một hồi “Muội cảm thấy sự việc không ổn. Bây giờ Trân Huệ đường bị Thu Nhiên và mấy y quán ép đền sạch sẽ, nếu bọn họ muốn đối phó Thu Linh trang tốt nhất là bắt sống muội uy hiếp Thu Nhiên mới phải. Nếu giết muội, ngược lại chỉ châm ngòi lửa giận của Thu Nhiên, đến chừng đó sợ đả kích bọn họ đến mảnh xương cũng chẳng còn. Bọn họ có ngốc cũng nghĩ được điểm này. Nhưng lần trước đối phương tập kích trong thành Tuyền Châu có ý bắt muội, lần này hoàn toàn muốn hạ sát thủ, đúng là kỳ lạ…”
Hai người, một đứng ở góc độ thương nhân, một đứng từ góc độ giang hồ đều cảm thấy sự tình không đúng nhưng nhất thời lại không nắm bắt được đến tột cùng vấn đề là từ đâu, đều ngờ vực nhìn đối phương.
“Lộ… Lộ cô nương, vấn đề của cô ta đáp xong rồi, huynh đệ bọn ta…”
Cả đầu Lộ Dao đang suy nghĩ vấn đề này, nghe thế liền nhìn Ân Lê Đình “Lục ca, thả chúng đi.”
Ân Lê Đình ngẩn ra “Thả chúng đi làm sao hỏi được kẻ sai sử là ai?”
Lộ Dao lắc đầu “Chắc chắn chúng cũng không biết. Mướn sát thủ, bình thường đều không để lại tên tuổi đúng không? Cho dù có, hết chín phần là giả, bằng không người kia có thể giúp bọn chúng tiêu diệt một bang hội mắc gì không tự ra tay giết muội?”
Ân Lê Đình gật đầu. Hai mươi mấy tên gắng gượng bò dậy, hai tên bị thương không nặng tiến lên khiêng Tôn Thông, mặc kệ binh khí rơi trong nước, một đoàn người xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!