Dịch Lộ Lê Hoa
Chương 90
Sao Để Sen Thu Sầu
Khi Lộ Dao tỉnh lại, đầu óc vẫn mơ mơ hồ hồ không tỉnh táo lắm, cảm giác cổ mình nằm tới đơ ra. Còn chưa mở mắt hoàn toàn thì nghe bên tai có âm thanh run run khàn đặc lạ thường: “Tiểu Dao? Tiểu Dao!”
Gắng sức nhìn rõ bóng người chao đảo, đập vào mắt là bên mặt tái nhợt tiều tụy của Ân Lê Đình, đôi mắt vằn những tia máu, u sầu khổ sở. Lộ Dao cảm giác được tay chàng siết chặt tay mình bên dưới lớp chăn. “Tiểu Dao, rốt cuộc muội tỉnh rồi! Cảm giác sao rồi? Chỗ nào không thoải mái?”
Chừng ấy Lộ Dao mới nhớ lại chuyện trước khi hôn mê, vừa khẽ vận chân khí lập tức cảm thấy đan điền đau nhức kịch liệt, kinh mạch toàn thân có quá nửa đau như kim châm, phần không đau thì trống rỗng, không có chút sức nào. Thân là y giả, nàng hiểu ngay cớ sự. Thấy dáng vẻ Ân Lê Đình, lòng nàng khổ sở, cố ý nhỏ nhẹ chọc chàng: “Lục ca… khụ khụ, huynh biến thành thỏ… hồi nào thế…” Nói chưa xong lại cảm thấy hàn khí xao động trong phổi hết sức mãnh liệt, không nhịn được ho khan lên.
Vốn định chọc Ân Lê Đình cười, cơn ho này ngược lại khiến Ân Lê Đình rầu suýt chảy nước mắt. Vừa vỗ vỗ Lộ Dao cho nàng thở xuôi vừa khàn giọng: “Tiểu Dao muội chớ nói nhiều nữa…”
Đến chừng Lộ Dao cảm giác như sắp ho bật cả phổi mới miễn cưỡng thở xuôi lại, chỉ cảm thấy cổ tay chợt lạnh, bốn ngón tay đặt lên mạch mình. Định thần nhìn kỹ, người này là Tô Tiếu. Đôi mắt hoa đào của hắn lúc này cũng đầy sương mù, âu lo khó tả, trước giờ Lộ Dao chưa từng thấy. Bắt tay trái xong liền đổi sang tay phải. Y giả tầm thường xem mạch, dùng ba ngón tay. Đại phu y thuật cao minh thường chỉ hai ngón là đủ. Bắt mạch bốn ngón, vẫn là cấp đại phu cỡ Tô Tiếu, hắn không nói một chữ bệnh tật, Lộ Dao cũng đã biết trước. Mười thành nội lực của Ân Lê Đình đánh lên đan điền nàng, lại đúng lúc nội lực và hàn khí trong người nàng hỗn loạn dị thường, không có toi mạng đương trường đã là mệnh lớn lắm rồi. Bây giờ còn có thể tỉnh lại, ắt hẳn Tô Tiếu đã dốc toàn lực. Nàng nhìn Ân Lê Đình tiều tụy trước mặt, trong lòng đau đớn, nắm chặt tay chàng song không biết nói gì.
Lúc này Tô Tiếu rút gối lót bắt mạch về, nói thẳng thừng với Ân Lê Đình: “Thái Âm phế kinh, Thiếu Âm tâm kinh và đan điền của Lộ Dao nàng bị thương rất nặng… này… ta, ôi, không có biện pháp chữa, nhiều nhất, nhiều nhất chỉ giữ nàng được ba ngày… không sao. Hàn khí trong người nàng bây giờ trái lại không can hệ, ta có thể tạm thời áp chế bằng kim thuốc, dù sao cũng chỉ năm ba ngày thôi… ài, không có gì, tóm lại… ngươi chăm sóc nàng cho tốt đi…” Nói đến đây cũng không biết làm sao nói tiếp nữa, bất lực ảm đạm nhìn Lộ Dao, thấy nàng gật đầu với mình tỏ vẻ đã hiểu. Trong ba ngày vô sự, ba ngày sau sẽ thế nào, Lộ Dao thân là đại phu tự nhiên biết được, dù là Ân Lê Đình cũng hiểu. Tô Tiếu siết tay dậm chân đi ra. Đều xưng thần y, nhưng đằng sau chữ Thần chung quy cũng vẫn bám theo chữ Y. Tô Tiếu cũng từng nói qua lời này với rất nhiều bệnh nhân và người nhà thân nhân, nhưng lần này là lần gian nan nhất.
Lộ Dao gật đầu, kéo tay Ân Lê Đình, ba ngón tay đặt lên mạch Ân Lê Đình. Nàng còn nhớ trước khi hôn mê, Ân Lê Đình cũng bị nội lực phản chấn hộc máu. Lần trước nội thương chàng mới đỡ không lâu, lần này chỉ mong đừng bị thương nữa. Bắt mạch mới phát hiện tuy mạch tượng không mạnh mẽ như thường ngày nhưng cũng ổn định rõ ràng, hẳn là hàn khí và nội tức hỗn tạp của mình đối với nội công tu vi của chàng mà nói không hề gây ra nội thương quá nặng, hơn nữa nhất định Tô Tiếu đã cho chàng dùng thuốc. Lộ Dao thở phào, bấy giờ mới quay đầu nhìn Ân Lê Đình vô cùng trầm mặc đối diện với mình, vươn tay sờ má chàng, nói khẽ: “Ôi… lục ca… khụ khụ, dáng vẻ chú thỏ này của huynh… khụ khụ khụ, thật sự không, khụ, thật sự nhìn không được…”
Ân Lê Đình không nói một lòng, thần sắc trong mắt khiến Lộ Dao khổ sở vạn phần. Vừa rồi tiếp sau chữ “dù sao” của Tô Tiếu là gì, Lộ Dao và chàng đều hiểu rõ trong dạ. Hàn khí này cũng không cần áp chế quá lâu nữa, ba chỗ tâm mạch phế mạch đan điền đều bị tổn thương, bao nhiêu thần y tới đi nữa e đều vô dụng, hàn khí trị hay không trị chẳng có gì khác biệt.
Lộ Dao ảm đạm nghĩ lời Tịnh Bi ngày đó quả nhiên ứng nghiệm, cái gọi là thiên đạo tuần hoàn báo ứng không sai, năm xưa nàng thân là bác sĩ lại dễ dàng giết bệnh nhân trên giường bệnh, bây giờ đời này lần đầu tiên nàng chẩn nhầm, lại nhầm ngay tính mạng mình.
“Khụ, lục ca huynh, khụ khụ, huynh đừng tự trách nữa… chuyện này, khụ khụ, trách chính muội. Tối đó… muội không nên… khụ khụ khụ khụ, không nên dùng kim châm tản hàn khí vào kinh mạch. Sau huynh càng dùng nội lực áp chế, hàn khí càng mạnh, cũng do muội không cân nhắc kỹ lưỡng, khụ khụ khụ… thứ mạnh lên đó không phải hàn khí… khụ khụ, mà là chân khí muội khống chế, không chế không tốt…” Nói chưa dứt lại ho khan nữa, hơi thở loạn nhịp. Ân Lê Đình vội vàng đỡ nàng dậy, để nàng dựa vào người mình, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng “Tiểu Dao… muội đừng nói nhiều nữa… muội…” Đến sau đã nói không thành câu nữa.
Nửa ngày Lộ Dao mới thở ổn lại, dựa vào vai Ân Lê Đình, nói nhỏ: “Lục ca huynh để muội, khụ khụ… nói xong. Phương pháp trong sách… không sai… chẳng qua hàn khí xoắn lấy nội tức của muội, không sao tách ra… khụ khụ, lục ca, không phải lỗi của huynh… đều là, khụ khụ, là muội chẩn nhầm ngay từ đầu, nếu không…” Nếu không sẽ thế nào, trước mắt đã không còn ý nghĩa nữa.
Nàng ngẩng đầu nhìn Ân Lê Đình tái nhợt tiều tụy, lòng đau như cắt, chống thân thể nghểnh đầu lên, nhẹ nhàng hôn đôi mắt đỏ ngầu của Ân Lê Đình.
Ân Lê Đình cảm giác hơi thở người trong lòng không ấm áp rạng ngời như thường ngày nữa nhưng tình cảm quyến luyến dịu dàng lạ thường, triền miên lưu luyến nơi đầu mày khóe mắt chàng, nhất thời tình ý dâng trào. Song tình cảnh vốn êm dịu vô cùng bây giờ lại khiến lòng chàng trống rỗng, không nhịn được ôm siết lấy nàng, cổ họng nghẹn ngào không thốt nên lời. Ân Lê Đình nghĩ gì há Lộ Dao không rõ, dù sao thân là y giả, nàng càng rõ ràng vết thương thế này làm sao cứu chữa? Nàng từng nghĩ đời này đã nhìn quen sinh tử, chỉ cần mỗi ngày nỗ lực làm chuyện nên làm, để Thu Nhiên và mình yên lòng là được. Nếu thật sự có báo ứng nhân quả như Tịnh Bi nói, nàng tự hỏi mình có thể thản nhiên đối mặt. Nhưng bây giờ, bốn chữ này nàng không làm được nữa. Chỉ bởi đau lòng nhất, là người trước mắt này đây, từ đầu chí cuối một lòng một dạ, trong mắt chỉ có nàng đây. Nàng không biết làm sao mới an ủi được chàng, như vô số lần trước, nàng nói xin lỗi với người nhà người yêu bệnh nhân cũng không biết nên an ủi họ ra sao. Song đây là lần đầu tiên, vì thứ cảm giác bất lực ấy mà nàng khổ sở khôn xiết.
Hồi lâu, hai người hơi tách ra, Ân Lê Đình nhẹ nhàng vén tóc mai nàng ra, thấy sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ “Tiểu Dao, muội cần nghỉ ngơi đàng hoàng, đừng nghĩ lung tung gì hết…”
Lộ Dao khẽ than: “Lục ca… đừng nghĩ lung tung là huynh mới đúng… khụ khụ, muội không muốn nghỉ ngơi chút nào… khụ khụ, huynh trò chuyện với muội một lát đi…”
Ân Lê Đình không nỡ trái ý nàng, ôm nàng dựa vào đầu giường, nghe nàng hỏi: “Muội ngủ bao lâu rồi… Tô Tiếu, Tô Tiếu hắn khụ khụ, sao lại tới đây?”
Ân Lê Đình lấy hồ trà để bên giường rót chén nước ấm, đút cho Lộ Dao uống, vừa đáp: “Tiểu Dao ngủ gần hai ngày rồi. Tối qua Tô Tiếu mới đến. Nghe Hồng thúc nói mấy ngày trước hắn tìm đến phân hiệu Thu Linh trang tại Gia Hưng, chỉ tên muốn gặp muội, nói thương thế của muội do hắn mà ra, cần phải đích thân chẩn trị mới yên tâm được. Người của phân hiệu không dám tự tiện chủ trương nên dẫn hắn đến chỗ Hồng thúc. Tất nhiên Hồng thúc nhận ra Tô Tiếu, khi đó vừa đúng lúc muội hôn mê bất tỉnh, Hồng thúc đang nóng lòng tìm danh y chung quanh Gia Hưng thế là dẫn hắn đến.”
Lộ Dao nghe xong gật đầu: “Vết thương này không trách hắn được… khụ, Tịnh Bi đại sư nói đúng, thiên đạo tuần hoàn nhân quả báo ứng, muội hành y… khụ khụ lâu như vậy, chưa từng chẩn nhầm… chỉ có lần này… khụ khụ… năm xưa muội và Thu Nhiên… đến bây giờ bị báo ứng thế này, thật, khụ khụ, không sai…”
Lộ Dao cảm giác bàn tay vòng lấy mình căng cứng: “Tiểu Dao…”
Lộ Dao ôm lại chàng, dịu giọng an ủi: “Lục ca… huynh đừng khổ sở… món nợ đó vẫn luôn đè lên, khụ khụ, đè ép muội và Thu Nhiên… giờ, coi như trả xong rồi…”
Ân Lê Đình cảm giác hốc mắt ẩm ướt song ráng dằn không để nước mắt ứa ra “Tiểu Dao, lần này nếu không phải huynh nóng lòng dùng phương pháp trị thương kia giúp muội mà đọc kĩ nội công tâm pháp của muội, cũng sẽ không đến mức chẳng hề phát hiện nội lực của huynh tổn thương muội như thế, huynh…”
Lộ Dao than: “Lục ca… khụ khụ, muội phí sức nói nhiều như thế, sao huynh… khụ khụ, còn chưa hiểu… chuyện này không liên quan đến huynh… thiên đạo báo ứng, trốn được hôm nay… cũng, khụ khụ, không trốn quá ngày mai… nếu, nếu không có huynh, một mình Thành Côn… khụ khụ, muội không đối phó được rồi…”
Ân Lê Đình nhắm mắt, đột nhiên lắc đầu, giọng khàn đặc run rẩy: “Không đúng, nếu không vì chuyện ngũ ca, một đại phu như Tiểu Dao sao lại kết thù oán với Thành Côn chứ?”
“… Ài… Thành Côn giết muội, là vì chuyện Tuyền Châu… lục ca, chúng ta có cần tính toán rõ ràng vậy không?” Nói rồi đôi mắt trong veo như nước ngóng nhìn Ân Lê Đình.
Ân Lê Đình giữ hai vai Lộ Dao: “Chuyện này, muội giấu huynh đến giờ, nếu không phải hôm đó Thành Côn quát Tô Tiếu nói ra… Tiểu Dao muội… ôi! Huynh còn tưởng truy sát muội là người của dược đường Sơn Đông…”
Lộ Dao nhẹ nhàng vuốt má chàng: “Ài… không phải muội ỷ vào… khụ khụ, dấu huynh gạt huynh ăn hiếp huynh ra sao… huynh cũng sẽ không khụ khụ… tức giận với muội sao…”
Ân Lê Đình bất lực thở dài, nhìn vào mắt Lộ Dao, ánh sáng trong mắt lấp lánh, ôm lấy một tia cầu may: “Tiểu Dao, lần này muội đừng lừa huynh, huynh thấy mấy ngày nay Hồng thúc gửi liên tục không dưới mười phong văn kiện sơn son cho Phó huynh, để huynh ấy tức tốc quay… muội… muội… muội…” Tiếp sau đó, chàng không còn sức lực nói tiếp. Bệnh nặng gọi người thân quay về gấp, ý trong đó không nói cũng rõ, sao chàng không hiểu chứ.
Lộ Dao ngẩn ra, trầm mặc hồi lâu, nói khẽ: “Lục ca…huynh nhìn muội như thế, khụ khụ, muội không sao lừa huynh… huynh có thể… đừng hỏi không?” Dứt lời ho khan không dứt.
Ân Lê Đình vốn dĩ còn ôm nửa phần hi vọng nghe xong lời này tâm tình rốt cuộc chìm xuống đáy cốc. Lời Tô Tiếu chàng không muốn tin, lời Phó Hồng chàng cũng không muốn tin, nhưng chàng biết, chuyện này chỉ còn nửa phần cơ hội xoay chuyện Lộ Dao tuyệt đối không giấu chàng. “Tiểu Dao sẽ không sao. Chúng ta đi tìm sư phụ, lão nhân gia tu vi trăm năm, nhất định sẽ có biện pháp…”
Lộ Dao cười khổ “Lục ca, đừng nói nội lực phái Võ Đang cùng một xuất xứ, chỉ riêng đan điền tâm mạch bị thương… khụ khụ, cái này võ công đã vô dụng rồi… hơn nữa, sợ rằng, khụ khụ, sợ rằng cũng không… còn bao nhiêu thời gian nữa…”
Ân Lê Đình suy sụp gục đầu xuống, bỗng phát hiện người trong lòng khẽ động đậy, ngồi thẳng người lên, đối mặt với mình. Ân Lê Đình vội vàng đỡ nàng: “Tiểu Dao…”
Mặt Lộ Dao tái nhợt song lại mỉm cười, nói khẽ: “Lục ca, huynh nghe muội nói hết… khụ, đến bây giờ, muội hành y ở thế giới này đã hơn sáu năm, chung quy nên làm thì đã làm rồi, nên trả cũng coi như thanh toán xong… trong lòng lần đầu tiên nhẹ nhõm thế này… nhưng muội cảm thấy còn có một chuyện nếu không làm muội sẽ nuối tiếc…”
Ân Lê Đình vuốt ve má nàng “Tiểu Dao muội định nói gì…”
Lộ Dao chớp mắt, ánh sáng trong đó rực rỡ như bảo thạch, gương mặt tái nhợt nhưng cười vô cùng ấm áp: “Lục ca, muội nói, chúng ta thành thân đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!