Đích Nữ Bình An
Chương 12
Hắn vô cùng chán ghét: cái người đàn bà ngu xuẩn này, ngươi phải sớm biếnmất ở cái thế gian này mới đúng, ngươi chính một cây gai ở trong lòngcủa Vân nhi! Nói xong thân hình lại nhanh chóng biến mất ở trong đámcháy.
Vân nhi? Lại là Vân nhi! Bình An bổ nhào trên mặt đất, kinh ngạc nhìn phương hướng mà hắn vừa biến mất, cho nên hết thảy đều là giả dối sao? Toàn bộ những lời mà hắn đã nói với nàng đều là giả sao?Tìnhcảm của hắn vốn dĩ đều dành cho Chu Vân Hương, cùng với nàng nửa điểmquan hệ cũng không có, cái mà hắn muốn lại chính là muốn nàng chết.
Bình An tê liệt ngã xuống mặt đất, vô lực ngửa mặt lên trời, nàng không cònhơi sức để hô lên một tiếng, nhắm mắt lại khẽ mỉm cười, khóe mắt có nước mắt xẹt qua, chết thì sẽ hết, sẽ không còn đau đớn, không còn oán hậnnữa!
“Quý Bình An. . . . . . Quý Bình An. . . . . . Ngươi đang làm gì vậy? Mau dậy đi! Mau dậy đi!”
Bình An chợt tỉnh giấc, ngoài cửa sổ, bầu trời đã dần dần sáng lên, một trận gió lạnh thổi tới làm nàng không khỏi lạnh run, lúc này mới phát hiệnquần áo trên người đã rách nát, đôi tay cũng bị trói chặt mất đi tự do.Nàng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy tên tặc tử từ tối hôm qua đang dựa vào tường mà ngồi, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, giờ phút nàykhông nhúc nhích, không biết là chết hay sống.
Bình An tinh mắt,nhìn thấy cách đó không xa ở bên cạnh hắn đang để một thanh đao nhọndùng để uy hiếp nàng, phút chốc ánh mắt của nàng trở nên sắc bén, đứnglên hít sâu một hơi, đưa chân đá đá Sa Lang, thấy hắn không phản ứngchút nào, Bình An giãy dụa lặng lẽ đi qua đó nhặt đao nhọn lên, nhưngvào đúng lúc này, Sa Lang nhíu nhíu mày một cái, giống như cảm giác được cái gì đó, chợt mở mắt ra.
Bình An thấy Sa Lang tỉnh lại, biếtviệc này không nên chậm trễ, hung hăng cắn răng, cầm đao mãnh liệt dồnsức đâm xuống ngực hắn.
Trong lòng Sa Lang cả kinh, lắc mìnhtránh sang bên cạnh, nhưng bất đắc dĩ thân thể chịu trọng thương, đã mất đi linh hoạt của thường ngày, hắn vẫn bị đao đâm vào cánh tay trái, ănmột lần đau hắn liền đi tới vung tay lên cho Bình An một cái tát, ngaytại chỗ, Bình An bị ném lăn ba vòng trên mặt đất, nửa gương mặt lập tứcsưng đỏ lên.
“Nha đầu thối! Ngươi xuống tay thật ngoan độc!” Sa Lang nghiến răng nghiến lợi, xé xuống vạt áo băng bó lại cho mình.
“Ta chỉ muốn sống thật tốt, kẻ nào hại ta, ta liền muốn hắn phải chết!” Hai mắt Bình An đỏ bầm nhìn Sa Lang, cắn răng từ dưới đất đứng lên, ngaysau đó lại cầm đao bổ nhào lên.
Ngược lại, Sa Lang lại sững sờmột chút, chưa từng thấy qua tiểu nha đầu nào lại liều mạng như vậy,chẳng lẽ nàng cho rằng với sức lực như ba móng vuốt mèo là có thể giếtchết được hắn sao? Thấy Bình An cầm đao vọt lên, hắn duỗi thẳng chân đámột cước làm nàng ngã lăn xuống đất. Không đợi hắn nghỉ ngơi, lại thấyBình An từ đi đất bò dậy đâm về phía hắn.
Lần này Sa Lang khôngcó đá nàng, chẳng qua là trở tay dễ dàng đoạt lấy con đao trên tay nànglại, thấy nàng không có đao nhưng lại giơ hai tay bị trói lên mãnh liệtnện xuống trên người hắn, lại thuận tiện bắt được đôi tay của nàng, thấy đôi tay của nàng không nhúc nhích được nhưng lại bắt đầu dùng chân đálung tung, chỉ đành phải siết chặt nàng vào trong ngực để cho nàng không thể động đậy.
Nhìn hai mắt đỏ tươi của Bình An cùng nửa gương mặtsưng đỏ, một bộ dạng nổi đóa không ra dáng vẻ gì, Sa Lang có chút giậtmình: “Nha đầu thối, ta với ngươi có thù giết cha sao?”
Bình Anvật lộn một phen không có kết quả, chỉ đành phải từ bỏ, ngược lại dùngánh mắt phẫn hận nhìn Sa Lang, như muốn giết chết hắn vậy.
“Nhađầu thối, ngươi còn nhìn ta như vậy, có tin ta một đao làm thịt ngươihay không?” Sa Lang không chịu nổi ánh mắt thù hận của Bình An lúc này,rõ ràng là nàng đâm hắn bị thương, nhưng sao lại giống như hắn đangthiếu nợ nàng vậy.
“Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Bình An nói là sự thật, nàng thật vất vả mới có được một cuộc sống mới, nếu như hôm nay bị hắn làm hỏng, nàng có chết cũng sẽ không bỏ qua chohắn.
Thiếu chút nữa Sa Lang tức giận đến hộc máu, thật đúng làcái người mềm cũng không được mà cứng cũng không xong: “Chỉ cần ngươingoan ngoãn nghe lời ta, giúp ta chạy thoát ra khỏi thôn, ta sẽ khônggiết ngươi.”
“Ngươi sẽ đưa ta đi làm quân kỹ.” Vẻ mặt của Bình An vẫn không chút thay đổi, gắt gao nhìn chằm chằm Sa Lang.
Sa Lang hít một hơi, tránh làm cho mình ho khan lại ho cả máu ra ngoài:”Làm quân kỹ cũng cần có yêu cầu, chẳng hạn loại người như ngươi đây,thân thể không có đến nửa lạng thịt, lại chỉ là một tiểu cô nương chưatrổ mã hoàn toàn, chắc chắn quân doanh sẽ không thu nhận đâu.”
“Ngươi xé rách quần áo của ta, ta không còn mặt mũi mà gặp người khác!” Danhtiết của nữ nhân còn quan trọng hơn sinh mạng, hắn chính là muốn nàngsống không thoải mái, Bình An tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Ta đem y phục trên người đổi lại cho ngươi, đám người Trung Nguyên cácngười toàn thích để ý những thứ hư đầu tám não (đại khái ta hiểu là việc vớ vẩn) gì đó.” Nói xong hắn còn quan sát Bình An mấy lần, tướng mạocũng không có trở ngại, chính là gầy đến nỗi chỉ còn dư mấy cái xương,”Ngươi yên tâm, trước hết ngươi phải nuôi thêm vài năm cho béo đã, nếulúc đó nếu không tái giá được, hãy cùng ta trở về Bắc Mạc làm tiểu nương tử của ta cũng được.”
“Phi!” Bình An phun một hơi nước miếng ở trên mặt của Sa Lang.
Hôm nay xem ra lại trái ngược, trở thành Bình An cưỡng ép Sa Lang rồi, SaLang đang nói điều kiện cùng nàng, khi hắn phát hiện ra thế cục đảongược liền lập tức hận đến muốn tát mình mấy bạt tai, cần gì nói nhảmnhiều cùng nàng chứ, cứ đưa tay đánh ngất nàng cho đỡ lo đỡ phiền.
“Ta đồng ý với ngươi.” Bình An đột nhiên thay đổi thái độ, “Mặc dù ngườiBắc Mạc các ngươi đều không tin được, nhưng ta vẫn muốn làm khoản giaodịch với ngươi.”
“Người Trung Nguyên các ngươi cũng không giữ chữ tín đâu.” Sa Lang lập tức đánh trả, suy nghĩ một chút vẫn là nói:”Được, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp với ta…vừa ra khỏi thôn tasẽ lập tức thả ngươi, không làm ngươi tổn thương một cọng tóc.” Nói xong cởi bố y trên người ra đưa cho Bình An, chỉ để lại một lớp tơ tằm mỏngtrên thân thể tráng kiện.
Mặc dù rộng rãi, nhưng y phục mà BìnhAn quấn chặt ở trên người vẫn còn lưu lại hơi ấm, nàng biết, cho dù lànàng không đáp ứng, cũng sẽ bị hắn dùng đao ép buộc giúp hắn chạy trốn,cuối cùng còn khó giữ được cái mạng nhỏ này, nói không chừng thật sự sẽbị hắn mang tới Bắc Mạc đi, hôm nay tốt xấu gì còn có y phục hoàn chỉnhmà mặc.
Hai người mới vừa ra khỏi rừng trúc liền bị binh lính tìm kiếm phát hiện ra, thấy Bình An bị cưỡng ép cũng không dám khinh suấthành động. Mới vừa rồi còn toàn tâm toàn ý muốn hoàn thành giao dịch,giờ đột nhiên Bình An lại thấy nhiều quan binh như vậy, liền kích độngmuốn đổi ý, nghĩ muốn mặc kệ Sa Lang đi.
“Không phải là ngươi muốn đổi ý đấy chứ?” Sa Lang kịp thời nhắc nhở bên tai của Bình An.
Bình An không có cách nào, chỉ đành phải hướng về phía binh lính xung quanhhô: “Ta là Quý Bình An của Quý gia, các ngươi nhanh chóng tìm một conngựa để hộ tống chúng ta ra khỏi cửa thôn Đông, nếu không, hắn sẽ giếtchết ta.”
Sa Lang vô cùng phối hợp đem đao hướng về phía cổ củaBình An đe dọa: “Có nghe thấy không, nhanh chóng chuẩn bị ngựa, nếukhông ta sẽ giết nàng!”
Cả đám binh lính không dám tùy tiện hànhđộng, cũng không dám tùy tiện đồng ý yêu cầu của hắn, nhưng vào lúc nàycó tiếng vó ngựa vang lên ở nơi xa, Tô Bá Hiên nhận được tin tức liềnvội vàng đến đây.
“Ngươi thả nàng ra, ta đáp ừng để cho ngươi an toàn ra khỏi thôn.”
Âm thanh trầm thấp mà thuần hậu, khuôn mặt đoan chính đến nỗi khiến ngườita thấy không thú vị, lại là hắn. Bình An hơi giật mình, nam tử làm chonàng tức giận nhưng lại có chút an lòng, tại sao hắn lại ở chỗ này?
“Tô Bá Hiên, ngươi để cho ta an toàn ra khỏi thôn, ta sẽ thả nàng, Sa Lang ta nói được là làm được.”
Hắn chính là Tô Bá Hiên? Bình An quay đầu gắt gao nhìn chăm chú vào hắn, là người của Tô gia, hắn thế nào lại là người của Tô gia? Đời này nàngkhông muốn có bất kỳ liên quan gì đến người của Tô gia nữa.
“Ngươi nhanh nhanh đồng ý với hắn đi, ta rất sợ, ta khó chịu chết rồi. . . . . .” Lúc này Bình An chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này, rời khỏi tầm mắtcủa Tô Bá Hiên, không muốn nghe bọn họ ở chỗ này nhiều lời vô nghĩa.
Trong lòng Tô Bá Hiên không hiểu nhưng cũng có chút khẩn trương, không biếtnàng bị thương ở đâu, lại thấy nửa gương mặt của nàng sưng đỏ đến đángsợ, trên cổ còn có một vết máu, trong lòng cảm thấy như bị thứ gì nhéochặt, vội vàng phân phó thủ hạ đem tới một con ngựa tốt, nói với SaLang: “Nếu như ngươi dám đả thương nàng nửa sợi tóc, đời này cũng đừngnghĩ trở về được Bắc Mạc!”
Giao thủ cùng Tô Bá Hiên nhiều lần,vẫn là lần đầu tiên Sa Lang nghe thấy hắn nói lời căm hận như vậy, trong lòng bất giác cười nhạo một tiếng, lại nghe Bình An ghé vào lỗ tai hắnnói nhỏ một tiếng: “Hắn nói là sự thật, hắn bỏ qua cho ngươi, cha tacùng ca ca của ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Trong lòng Sa Lang mắng thầm một tiếng: nha đầu thối! Xách theo Bình An nhảy lên ngựa, một đường chạy ra khỏi cửa thôn Đông.
Tô Bá Hiên một đường đi theo Sa Lang đến cửa thôn Đông, vừa tới cửa thônĐông, không biết từ nơi nào lại chui ra mấy tên thủ hạ, nhìn thấy SaLang đều cùng nhau quỳ xuống hô to: “Thiếu chủ!”
Sa Lang thấy vậy lại chỉ tay vào mấy người, muốn Tô Bá Hiên cũng phải chuẩn bị ngựa chobọn họ, lại muốn hắn thả tù binh là mật thám của Bắc Mạc đã bị bắt từtối hôm qua ra, Bình An nghe thấy cũng không nhịn được mà ghé vào lỗ tai của hắn quát nhẹ: “Ngươi thật quá mức!”
Trong mắt của Tô Bá Hiên hiện ra sát khí lạnh lùng: “Ngựa không có nhiều, người cũng không thểthả, ta chỉ đồng ý cho mấy người các ngươi có thể an toàn đi ra ngoài.”
Sa Lang cũng biết tính tình của Tô Bá Hiên, hiểu được hắn làm đến nước này đã là không dễ dàng gì, để cho bọn Dung Bình rời đi trước, mình có ngựa nên sẽ nhanh đuổi kịp.
“Thiếu chủ, lần này tiểu nhân đến tiếpứng cho Thiếu chủ, nếu Thiếu chủ không thể an toàn rời đi, tiểu nhânmuôn vạn lần không thể rời đi trước.”
Thấy Dung Bình không chịuđi trước, Sa Lang có chút nổi giận: “Mẹ nó, người nào nói ta không thểan toàn rời đi, trên tay ta không phải còn có nha đầu thối này sao? Bảocác ngươi đi trước thì các ngươi đi, mẹ nó, đừng có lề mề.”
Mấy người Dung Bình thấy không thể làm gì khác hơn đành phải đồng ý.
Tính toán thời gian, phỏng chừng bọn Dung Bình cũng đều chạy trốn được rồi,Sa Lang chỉ vào Tô Bá Hiên nói: “Nếu các ngươi ra khỏi thôn một bước, ta liền giết nàng!” Vừa nói vừa giục ngựa chạy ra khỏi thôn.
SaLang một mạch cưỡi ngựa, cũng không biết đã chạy xa được bao nhiêu dặmđường, chỉ dừng lại một chút nhìn ký hiệu mà Dung Bình để lại, sau đóliền đuổi theo bọn họ.
“Thiếu chủ, vượt qua ngọn núi trước mặtthì chính là suối phía trước thôn, qua thôn thì đến Bắc Hành, đến XíchGiang sẽ có người tới tiếp ứng.” Dung Bình vừa nói vừa kéo Bình An ởtrên ngựa xuống, vung loan câu lên để kết liêu tính mạng của nàng.
“Ngươi làm gì đấy?” Sa Lang nhảy xuống ngựa, một phát bắt được tay của Dung Bình.
“Giết nàng! Mang theo nàng đi đường sẽ gặp phiền phức!”
“Không cần giết nàng, thả nàng ra!”
“Dạ!” Mặc dù không tin vào lỗ tai của mình, nhưng Dung Bình vẫn kình cẩn vâng lời làm theo.
Sa Lang đi đến trước mặt Bình An, cẩn thận quan sát nàng một lát, tháoxuống một bên vòng tai của nàng, cười lạnh: “Nha đầu thối, lần này thiếu chút nữa thì Sa Lang ta ngã trên tay ngươi, xem như ngươi lợi hại! Tasẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy, ta giữ lại vòng tai này chính là muốn nhắc nhở mình, thù này ta sẽ nhớ cả đời.” Nói xong đưa thanhđao nhọn trên tay kia cho Bình An, “Chẳng qua người Bắc Mạc ta nói lờilà phải giữ lời, nếu về sau ngươi muốn lấy chồng nhưng không ai thèmlấy, có thể cầm cây đao này tới Bắc Mạc tìm ta, nhà ta rất lớn, khôngthiếu một miếng cơm ăn.”
Không đợi Bình An phun một ngụm nước vào hắn lần nữa, Sa Lang đã xoay người cưỡi ngựa rời đi, trước khi rời đicòn quay đầu lại nói với Dung Bình: “Nha đầu này, tính khí có chút bạolực.”
Thấy nhóm người kia biến mất không dấu vết, Bình An mệt lảtê liệt ngồi dưới đất, hít vài hơi khí lạnh, coi như nàng đã sống sótrồi?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!