Đích Nữ Bộn Bề Nhiều Việc - Chương 1: Nịch Thủy trùng sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Đích Nữ Bộn Bề Nhiều Việc


Chương 1: Nịch Thủy trùng sinh


Edit: Đinh Lam

Kinh đô, trong phủ của Đại hoàng tử.

Thẫm Tĩnh Sơ chậm rãi bước đi, bước chân nhẹ nhàng đặt lên những thềm đá màu xanh, không gian im lặng, những lọn tóc rủ xuống dưới trâm cài tóc khẽ đong đưa theo bước chân của nàng, chập chờn chiếu sáng.

Nha hoàn Tình Vân đi ở đằng sau, trong tay bưng một chén canh gà.

Nàng vuốt nhè nhẹ cái bụng bằng phẳng của mình, vui vẻ mỉm cười. Vừa rồi thái y nói cho nàng biết một tin rất vui, bây giờ, nàng không thể chờ đợi được nữa, nàng muốn cùng phu quân chia sẻ niềm vui cùng nàng…

Bất tri bất giác đã đi đến ngoài viện, hôm nay trông sân nhỏ thật yên ắng lạ thường, một người cũng không thấy. Bầu không khí quỷ dị này khiến nàng sinh ra một cảm giác kì quái, bên trong thư phòng, bố trí rất nhiều cơ quan mật, ngày xưa mặc dù không có Lý Thế Hành ở đây, cũng sẽ có người trông coi. Hôm nay lại khác thường như vậy khiến lòng nàng rất bất an.

Chẳng lẽ người có bầu đặc biệt mẫn cảm hơn sao? Nàng cảm thấy hôm nay dường như sẽ phát sinh ra một đại sự nào đó, mí mắt của nàng giật liên hồi, là muốn thông báo cho nàng điều gì đây?

Đi đến cửa thư phòng, nàng đang tính gõ cửa, lại nghe thấy trong phòng có tiếng động. Nàng nghe được âm thanh rất kì quái. Dừng động tác trên tay lại, trong phòng vang lên những âm thanh rên rĩ thở gấp, thật sâu nhẹ nhàng trôi qua.

Thân hình nàng chấn động, cái này —— cái này chính là âm thanh nam nữ hoan ái.

“Ừ… Ừ… A…” Âm thanh mê người mơ hồ vang lên không ngừng, hung hăng tiến vào trong tai nàng. Nàng trừng lớn hai mắt, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào cửa phòng, như có thể xuyên thấu vào cửa phòng, nhìn thẳng vào đôi nam nữ đang tằng tịu kia.

Nàng cả kinh lui về sau hai bước, vừa vặn cả người đụng lên một hân cột nên mới không bị ngã xuống đất. Hai chân mềm nhũn, không còn chút sức lực, nàng ngã ngồi trên nền đất.

Nam nhân luôn miệng nói yêu nàng, giờ phút này, trong thư phòng, đang hoan ái cùng nữ nhân khác?

Đêm qua, ở trong lòng hắn, hắn đem nàng nâng lên tựa như nàng là bảo vật vô giá của cuộc đời hắn. Lời của hắn vẫn còn vang lên trong tai nàng: “Tĩnh Sơ, đời này, ta chỉ muốn nàng. Một đời một thế một đôi với nàng.”

Thì ra, hết thảy, chỉ là một trò đùa…

Thẫm Tĩnh Sơ gắt gao nắm chặt hai tay, móng tay đâm thật sâu vào thịt nàng, cơn đau giúp nàng thanh tĩnh thêm vài phần. Nàng giãy giụa đứng dậy, muốn đẩy cửa phòng đi vào chất vấn cái người lừa gạt nàng.

Ngón tay còn chưa chạm đến cửa phòng, nghe thấy âm thanh hoan ái đã dừng lại, một giọng nói nữ tử dịu dàng lại vang lên: “Điện hạ, người khi nào mới lấy ta, người đã đồng ý rồi đó, ta đã giúp người cưới tỉ tỉ về rồi, sao người chưa nạp ta làm thiếp…”

Giọng nói thuần nam quen thuộc vang lên: “Việc này không vội, để sau hẵn nói.”

Nàng ngây người tựa vào cửa, như sét đánh bên tai, nửa ngày không nói nên lời. Nàng cách cửa phòng chỉ một khoảng ngắn, nàng run rẩy không ngừng, vô lực đẩy ra cái cánh cửa đem nàng cùng hắn cách ly thành hai thế giới.

Thẫm Tĩnh Di… hảo muội muội của nàng, từ nhỏ vốn nàng không ngại mẫu thân của nàng (TTD) chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, đối đãi với nàng như tỉ muội ruột thịt, cuối cùng ngay cả nam nhân nàng yêu thương nhất, đều cùng nhau tính kế lên nàng!

Thì ra tình cảm của hắn đối với nàng, cũng chỉ là một kế hoạch đã được tính sẵn!

Toàn thân Thẫm Tĩnh Sơ run lên, xấu hổ và giận dữ khống chế nàng, một hồi lửa giận xông lên đầu, nàng cắn chặt răng, tâm ngoan(hung ác), run rẩy đẩy cánh cửa gỗ ra, đem đôi nam nữ kia đối diện với nàng.

Lý Thế Hành ngồi ở bên giường, đang sửa sang lại xiêm y, trên giường Thẩm Tĩnh Di vẫn đang trần truồng, mảnh mai nằm nghiêng, hai người đột nhiên trông thấy Thẫm Tĩnh Sơ mở cửa bước vào, không khỏi kinh ngạc một hồi, bất động đứng yên một chỗ.

Nàng cứ tường rằng mình sẽ hung hăng lăng mạ hai người một trận, lại phát hiện ra cỗ họng như đang nghẹn lại, nàng không có cách nào phát ra âm thanh, chỉ có hai mắt bốc lửa đang nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

Lý Thế Hành sững sờ, lúc này Thẫm Tĩnh Sơ đang nghĩ ngơi mà, sao đột nhiên lại chạy đến thư phòng? Hơn nữa, nàng đã đến, sao không có ai thông báo cho hắn một tiếng.

Hai mắt Lý Thế Hành híp lại, theo bản năng liếc nhìn Thẫm Tĩnh Di còn đang nằm trên giường, bị ánh mắt sắc bén nhìn qua, Thẩm Tĩnh Di liền hoàn hồn sau đó không khỏi có chút chột dạ, mau chóng che đậy lại cơ thể, vẻ mặt kinh hoảng: “Tỷ tỷ, ngươi, sao ngươi lại tới đây?”

Thẫm Tĩnh Sơ không nhìn nàng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Thế Hành đang ngồi ở trên giường, Lý Thế Hành bị nhìn như vậy có chút sợ hãi, đành phải mở miệng nói: “Tĩnh Sơ…”

“Lý Thế Hành, ngươi lại dám gạt ta.” Cứ cho rằng mình sẽ đùng đùng nổi giận, không ngờ, giọng điệu của nàng lại không khác như lúc bình thường, dường như đứng trước bão táp nàng lại bình thản đến lạ thường.

“Tĩnh Sơ, nàng nghe ta giải thích… Ta…” Lý Thế Hành mở miệng muốn nói, lại phát hiện không thể giải thích, bị thê tử bắt gian tại giường, thử hỏi còn giải thích như thế nào được?

Thẫm Tĩnh Sơ đứng tại chổ lẳng lặng chờ hắn lên tiếng, mà nữa ngày sau Lý Thế Hành cũng không đưa ra được một lời thỏa đáng, nàng nở ra một nụ cười mỉa mai: “Giải thích? Hôm nay ngươi muốn giải thích như thế nào đây?”

Nàng quan sát mặt hắn, cho tới bây giờ, vẫn không nhìn ra một tia kinh hoảng, vẫn cứ bình tĩnh như vậy. Trước kia nàng cực kì yêu thích gương mặt lạnh lùng này, luôn hy vọng có thể hòa tan được khối băng này, mỗi lần nhìn hắn mỉm cười, thấy hắn vì nàng mà rung động, như thiên ân bang tặng cho nàng.

Mà hôm nay, hắn vẫn không chút biểu tình, hai mắt không chút gợn sóng, bình tĩnh nhìn nàng, lại khiến nàng như ngã vào một hầm băng, rét lạnh đến thấu xương, từ đầu đến chân, lạnh đến nỗi khiến toàn thân nàng phải phát run.

Tim nàng như bị một mũi dao đâm vào, không hề nhìn hai người trên giường, tuyệt vọng quay người bước đi.

Thân ảnh thon gầy cô đơn tịch mịch cứ thế liu xiu trong gió rồi từ từ biến mất.

Thẫm Tĩnh Di tranh thủ thời gian sửa sang lại quần áo, rồi ôn nhu nói: “Điện hạ đừng lo, ta đi khuyên nhủ tỷ tỷ.”

Lý Thế hành thu hồi lại ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Thẫm Tĩnh Di: “Ngươi dám tính kế với bổn vương?”

Trong lòng Thẫm Tĩnh Di cả kinh, vội vàng quỳ xuống: “Tĩnh Di không dám!”

Hắn làm sao thấy được? Nàng chính là muốn cho tỉ tỉ nghe được, ép hắn phải nạp nàng làm thiếp.

Lý Thế Hành hừ lạnh một tiếng, nàng nghĩ gì trong đầu, chẳng lẽ hắn còn không biết? Cái nữ nhân ngu xuẩn này, suýt nữa mà phá hư kế hoạch của hắn!

Tâm tư của hắn lại nhìn về hướng bóng lưng đang phẫn nộ bước đi, trong mắt nàng tràn đầy lửa giận, mỉa mai, thất vọng, thấy được những điều đó lòng hắn thật khó chịu.

“Còn không mau đi.” Hắn nhàn nhạt lên tiếng.

Thẫm Tĩnh Di ngẩn người, lập tức phản ứng, đứng dậy đi ra khỏi cửa nhanh chóng đuổi theo bóng dáng kia.

Thẫm Tĩnh Sơ… Lý Thế Hành yên lặng nhớ kỹ tên nàng, rồi lại nén không được lo lắng trong lòng. Nàng chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của hắn, sao có thể vì nàng khiến tâm tình nhiễu loạn?

Thẫm Tĩnh Sơ lảo đảo bước đi trên đường, bất tri bất giác lại đi đến bên hồ sen, bên dưới hồ có rất nhiều cá chép, nhìn những đàn cá vui vẻ bôi lội, nàng không khỏi lộ ra một nụ cười trào phúng.

Lúc trước, trong ngày đại thọ của tổ mẫu, nàng vô tình đi đến bên viên hồ, bị mê hoặc bởi những con cá chép này, không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, được hắn cứu, chính là một cái nhìn thoáng qua, trái tim nàng đã bị đánh mất, từ đó về sau nàng chỉ còn biết mình hắn.

Nàng thật ngu xuẩn, cứ tin rằng nam nhân này cũng thật tâm yêu nàng, đến tận bây giờ hắn chỉ muốn lợi dụng thân phận của nàng, lợi dụng thế lực phụ gia cùng mẫu gia của nàng để củng cố địa vị của hắn mà thôi.

Thực buồn cười a… Nàng nhịn không được phát ra tiếng cười, mang theo vài phần đắng chát, yết hầu phảng phất như có nghìn cây kim đâm vào đau nhức. Chua xót nhắm lại đôi mắt, giọt lệ nhẹ nhàng rơi xuống.

“Tỷ tỷ…” Sau lưng vang lên giọng nói mềm mại của Thẫm Tĩnh Di, Thẫm Tĩnh Sơ nhanh chóng gạt đi nước mắt, quay người, mắt lạnh nhìn nàng: “Như thế nào? Muốn cầu xin ta? Ngươi mơ tưởng!”

“Ha ha ha ha…” Thẫm Tĩnh Di dịu dàng cười nói: “Tỷ tỷ, ngươi hà tất phải cố chấp như thế…”

Thẫm Tĩnh Sơ lạnh mặt nói: “Ngươi đừng làm bộ làm tịch nữa! Ngươi cút đi cho ta! Ta không muốn nhìn ngươi nữa!”

Sắc mặt Thẫm Tĩnh Di biến hóa, gỡ xuống bộ mặt giả dối, trong mắt lóe lên một tia âm hiểm: “Tỷ tỷ, việc đã đến nước này, chỉ sợ không phải do ngươi quyết định nữa đâu!”

“Ngươi cho rằng điện hạ sẽ thật tâm thích ngươi sao? Điện hạ chỉ muốn lợi dụng ngươi mà thôi.” Trên mặt Thẫm Tĩnh Di lộ ra nụ cười châm chọc: “Ba năm trước đây, ở ao cá chép này trừng hợp cứu ngươi, về sau ở trong cung lại tình cờ gặp được ngươi…. Hết thảy là do ta và Điện hạ dựng nên mà thôi khiến ngươi cứ tưởng rằng Điện hạ cũng thích ngươi. Ngươi vẫn cho rằng Điện hạ toàn tâm toàn ý với ngươi sao? Ha ha…”

Thẫm Tĩnh Di vừa cười vừa nói, đem toàn bộ chân tướng tàn khốc bày ra trước mặt nàng: “Muội muội ta… Ba năm trước đây, đã là người của Điện hạ rồi…”

Vừa nói, Thẫm Tĩnh Di lặng yên không một tiếng động bước gần đến bên Thẫm Tĩnh Sơ.

Thẫm Tĩnh Sơ bị những lời nói của Thẫm Tĩnh Di thờ thẫn suốt nửa ngày. Ba năm trước đây, bọn hắn đã thông đồng với nhau, khi đó Thẫm Tĩnh Di đã giúp đỡ Lý Thế Hành, cưới đích nữ Thẫm gia về làm vợ.

“Ta là đích tỷ, ngày thường đối đãi không tệ với ngươi, vì sao ngươi lại ám toán(lập mưu) ta như thế?” Ánh mắt Thẫm Tĩnh Sơ phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Thẫm Tĩnh Di, ánh mắt sắc bén như dao găm hận không thể băm nát Thẫm Tĩnh Di.

“Đối đãi không tệ với ta?” Thẫm Tĩnh Di giễu cợt nói: “Tỷ tỷ thế nhưng lại là đích nữ, muội muội ta chỉ là cái thứ nữ mà thôi, cho tới nay, ta chỉ là một con chó bên cạnh ngươi mà thôi!” Thẫm Tĩnh Di chợt nhớ tới quá khứ khuất nhục kia, không khỏi nỗi lên cơn tức giận.

Thẫm Tĩnh Di đối với nàng… Lại oán hận sâu sắc như thế sao?

Bỗng nhiên trông thấy ánh mắt Thẫm Tĩnh Di lóe lên tia quỷ dị, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa nàng đã bị một lực lượng đẩy ngã vào trong hồ nước!

Hồ nước rất sâu, hai chân Thẫm Tĩnh Sơ không thể chạm vào đáy, nàng vốn không biết bơi, đành phải ra sức giãy giụa: “Cứu mạng… Cứu mạng…”

Thẫm Tĩnh Di đứng trên hồ, lẳng lặng nhìn Thẫm Tĩnh Sơ giãy giụa trong nước, cặp môi đỏ mọng khẽ mở: “Thật ra, ta chỉ muốn làm một cái thiếp thân mà thôi, nhưng mà, hôm nay ngươi đã mang thai, chỉ sợ Điện hạ sẽ đối với ngươi không giống như xưa, ta sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra… Tỷ tỷ, thực xin lỗi, muốn trách, thì trách mạng của ngươi ngày thường đã quá tốt…”

Nước lạnh trong ao không lưu tình rót vào người Thẫm Tĩnh Sơ, nàng cảm thấy càng ngày càng lạnh, sinh mệnh đang chậm rãi biến mất, trước mắt nàng là một mảnh lờ mờ, như đất đèn trong ngọn lửa, trong đầu đều là những hình ảnh của Lý Thế Hành, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên đầu nàng, như muốn bao phủ toàn bộ nàng.

Nếu có thể trở lại, thật tốt… Thật tốt biết bao nhiêu…

Trong ánh trăng mơ màng nàng như nhìn thấy mẫu thân năm đó, nàng nằm ở trên chiếc giường ấm áp, mẫu thân nằm ở bên cạnh nàng nhẹ nhàng ngâm nga từng giai điệu.

“Mẫu thân…” Nàng như nghe được âm thanh làm nũng của nàng.

“Tĩnh Sơ nghe lời…” Giọng nói mẫu thân vang lên bên tai nàng rồi dần dần biến mất, càng bay đi xa, chỉ còn lại những hồi âm trống trải vây quanh nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN