Đích Nữ Nhất Đẳng - Quyển 2 - Chương 17: Dẫn xà xuất động
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Đích Nữ Nhất Đẳng


Quyển 2 - Chương 17: Dẫn xà xuất động


Editor: Lãnh Hàn Tử Băng

Beta: Lily_Carlos

“Nha đầu ngốc, có đôi khi chúng ta muốn tìm cái gì thì không nhất định phải dùng mắt để nhìn, mà chúng ta còn dùng mũi để ngửi nữa…”  Dung Noãn Tâm dùng đôi mắt hạnh đảo khắp mọi nơi, thâm ý cười nhếch môi một cái.

Quả thật, trong phòng này có thêm mùi hương gì đó.

Thật ra thì Lương Thần cũng không chú ý lắm, dù sao trên người mỗi một nữ nhân đều thoa một lớp phấn son, do đó muội ấy mới cho rằng mùi hương này là mùi trên người ba người kia để lại.

“Tiểu thư, mùi hương này thì có vấn đề gì?” Mỹ Cảnh hơi khó hiểu, thông thường nữ nhân có để lại mùi hương gì cũng không quá đáng.

LãnhHànTửBăng.

Dung Noãn Tâm chỉ cười không nói, tự mình rót ly trà xanh uống hết.

Tĩnh An tự này nằm trên đỉnh Trường Minh có rất nhiều cây cối rậm rạp, bốn phía đều là kỳ hoa dị thảo là chốn tiên cảnh của nhân gian, nhưng mà mỗi khi đến buổi tối thì tất cả mọi người đều không dám ra khỏi cửa, đây là vì sao?

Đến ban đêm, sau khi dùng xong cơm chay xong thì Liễu Duyên sư thái lập tức phái một tiểu ni cô gấp gáp báo lại, nói là tối nay có một vị khách vô cùng quan trọng tới đây, vì vậy phải lấy lại một gian phòng vốn đã sắp xếp cho Dung gia.

Dưới tình huống như vậy, thì đây cũng là một chuyện bình thường.

Tĩnh An tự vốn là quốc tự, phu nhân nhà quyền quý và các tiểu thư đến đây dâng hương lại càng nhiều không đếm xuể, bởi vậy đột nhiên có người muốn ngủ lại qua đêm thì cũng không thể nói được.

Dung Noãn Tâm gật đầu một cái, cũng không quá để ý: “Không sao cả, cứ thuận theo ý ni cô mà giải quyết đi”

Cứ đồng ý như thế, vậy thì những nữ nhân của Dung gia này lập tức gặp phải một vấn đề, đó là ai sẽ nhường gian phòng lại đây…

Phòng của lão phu nhân tất nhiên không thể nhường lại, mà mẹ con Nhị phu nhân vốn được sắp xếp ở chung một gian phòng, vì vậy cũng không thể nhường lại được.

Như thế thì chỉ còn lại phòng của Dung Noãn Tâm và Chu Tích Ngọc.(Truyện chỉ đăng trên diễn đàn, những chỗ khác đều là ăn cắp)

“Tích Ngọc muội muội, nếu như muội không ngại thì qua ở cùng với tỷ tỷ đi!” Dung Noãn Tâm che khóe môi đang nở nụ cười nhẹ, trên mặt cũng không nhìn ra là đang có chuyện gì không không ổn.

Ngược lại sáng sớm sau khi nghe xong lời tiểu ni kia nói thì Chu Tích Ngọc lập tức đứng ngồi không yên.

Bây giờ lại thấy Dung Noãn Tâm mở miệng muốn nàng ta ở chung, nàng ta càng lại hoảng sợ hơn, đang ngồi trên ghế chợt nhảy dựng lên, không cần nghĩ ngợi gì hết lập tức hét lên: “Ta không muốn ở chung với tỷ ấy, ta muốn ở chung với tổ mẫu!”

Dung Noãn Tâm bị cự tuyệt cũng không tức giận mà ngược lại còn bao dung nhìn Chu Tích Ngọc, dáng vẻ kia thật sự là khiến cho người khác nghĩ rằng đó là do nàng vô cùng yêu thương đau tiếc muội muội của mình: “Tích Ngọc, bây giờ muội không thể hồ đồ càn quấy được, lão phu nhân và Liễu Duyên sư thái phải lĩnh hội đạo lý của Phật đến đêm khuya, sao muội lại không biết xấu hổ mà quấy rầy làm phiền họ? Nếu không thì muội cứ ở phòng của ta, ta xuống phòng của hạ nhân chen chúc ở chung với họ, như thế nào?”

Dung Noãn Tâm khẽ thở dài một cái, độ lượng như vậy khiến cho tiểu ni đi đến đây thông báo cũng có chút cảm động, ánh mắt khi nhìn Dung Noãn Tâm lại vô cùng kính nể.

“Không cần đâu, không cần mà, ta ở một mình sẽ rất sợ hãi! Hay là cứ ngủ chung với đại tỷ tỷ đi!”

Chu Tích Ngọc vừa nghe chuyện nàng muốn nhường gian phòng của mình cho nàng ta ngủ một mình thì lại hết sức hoảng sợ, sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch, lời nói thì lộn xộn càn rỡ cái đầu thì lại lắc đầu như trống bỏi, giọng điệu lập tức trở nên vòng vo như có ý muốn ở chung với Dung Noãn Tâm.

Bầu trời dần dần tối đen, xung quanh Tĩnh An tự hết sức yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu.

Ban đêm, nếu mang cái ghế nhỏ ngồi ở chỗ nào đó trống trải thưởng sao ngắm trăng sáng thì đó lại là một chuyện vô cùng tuyệt vời, đáng tiếc đêm nay ai cũng không có loại hứng thú này.

Đến giờ Tuất, đèn trong sân đã tắt hơn phân nửa rồi.

Chu Tích Ngọc lén nhìn ra ngoài mấy lần, lại thúc giục Dung Noãn Tâm đi ngủ: “Đại tỷ tỷ, cả một ngày tham gia lễ phật vừa mệt vừa buồn ngủ, tỷ cũng mau đi nghỉ ngơi sớm đi!”

Dung Noãn Tâm khẽ mỉm cười, nhưng cũng gọi Lương Thần thổi tắt bớt đèn trên bàn mang ra chỗ khác, cả gian phòng lại tối hơn một chút.

“Muội cứ ngủ trước đi, ta không có thói quen ngủ sớm như vậy, ta xem sách một hồi rồi sẽ ngủ sau!” Ngón tay Dung Noãn Tâm thon dài nhỏ nhắn nhẹ nhàng lật xem sách thuốc trong tay, xem đến mức nhập tâm thi thoảng lại nhíu mày, bộ dạng trầm ngâm suy nghĩ nhưng cũng cực kỳ nghiêm túc.

Chu Tích Ngọc thấy nàng không có ý định đi ngủ, nghĩ thầm cũng mặc kệ nàng đi, cho nàng xem sách thuốc trong tay một hồi nữa đợi mê hương kia phát huy hết dược hiệu, thì Dung Noãn Tâm sẽ giống như lợn chết mặc cho nàng ta làm thịt.

Nghĩ tới đây, trên mặt Chu Tích Ngọc lộ ra nụ cười lạnh âm hiểm, nàng ta mặc nguyên y phục nằm xuống, nghiêng người, mở to mắt tự mình đếm thời gian, tính toán, sau khoảng một chén trà thì Dung Noãn Tâm cũng sắp ngủ.

Không bao lâu, chỉ thấy bên kia truyền đến một tiếng ‘bùm’, Chu Tích Ngọc vội vàng ngồi dậy từ trên giường, đưa tay đẩy Dung Noãn Tâm đang nằm sấp trên bàn, gọi nhỏ vài tiếng: “Đại tỷ tỷ…Đại tỷ tỷ…”

Thấy Dung Noãn Tâm không có phản ứng, khuôn mặt nàng ta hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng chuyển Lương Thần Mỹ Cảnh đang nằm sấp ngủ trên mặt đất đi rồi lại đỡ Dung Noãn Tâm lên trên giường…

Còn bản thân nàng ta thì vui mừng khấp khởi chạy ra ngoài, nàng ta lại rắc một ít bột phấn rất thơm ở ngoài cửa, rồi mới đóng cửa lại từ bên ngoài, lúc nàng ta định theo ánh trăng rời đi thì trước mắt nàng ta hiện lên một luồng ánh sáng, ngay sau đó thì cả người cũng mềm nhũn xuống.

Nàng ta trợn tròn mắt, nhìn người áo đen trước mặt kéo nàng ta quay về phòng của Dung Noãn Tâm.LãnhHànTửBăng.

Chu Tích Ngọc rất muốn kêu to nhưng cho dù kêu thế nào thì cũng phát ra tiếng, nàng ta muốn giãy dụa vùng vẫy, nhưng sao lại như vậy? Nàng ta không thể nhúc nhích được một tí nào.

‘Két…’ một tiếng, cánh cửa được mở ra từ bên trong, nàng ta hoảng sợ nhìn khuôn mặt đang cười khanh khách không ngừng phóng đại trong mắt nàng ta của Dung Noãn Tâm, nhất thời giống như nhìn thấy ma quỷ khiến cho nàng ta không thể tin được…

Rõ ràng nàng ta đã rắc mê hương ở trong phòng rồi cơ mà, vì sao Dung Noãn Tâm lại như không có chuyện gì thế này?

Chẳng lẽ nàng thật sự biết kỳ môn độn thuật?

“Tích Ngọc muội muội, mới nãy có người nhìn thấy muội rắc vài thứ trước cửa phòng ta, bản Huyện chủ cũng thật tò mò đây là đồ gì…” Ý cười trên mặt Dung Noãn Tâm càng thêm đậm, ngón tay nhẹ nhàng quét qua mặt Chu Tích Ngọc không những mang đến cho nàng ta một tia lạnh lẽo mà còn vô cùng đáng sợ.

Nàng càng cười rực rỡ mê người bao nhiêu thì càng tâm ngoan thủ lạt bấy nhiêu.

Dứt lời, Lương Thần đi tới ấn chặt móng tay của Chu Tích Ngọc lên cánh tay mình, bởi vì dùng sức quá mạnh nên Lương Thần vẫn bị đau đến mức hít một hơi.

Chu Tích Ngọc trợn tròn hai mắt hoảng sợ, nhìn người áo đen kia đặt thân thể của mình lên trên giường đúng chỗ mà lúc nãy Dung Noãn Tâm mới vừa ngủ, sau đó dập tắt luôn cây nến duy nhất ở trong phòng. Ngay sau đó tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên, cửa phòng vừa mở ra ánh trăng sáng rực lập tức nghiêng người chiếu xuống, sau đó là vang lên một tiếng ‘két’, cả gian phòng lập tức chìm vào trong bóng tối vô hạn.

Chu Tích Ngọc nằm trên giường, ý thức nàng ta vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức không khác bình thường là bao.

Nhưng chỉ duy nhất thân thể của nàng ta lại giống như là bị người rút hết máu vậy, bủn rủn vô lực, ngay cả sức để đưa tay lên cũng không có, theo bản năng nàng ta há miệng thở dốc nhưng cũng không phát ra được một tiếng nào…

Không bao lâu sau, đột nhiên trong phòng vang lên vài tiếng động khác thường.

‘Ti Ti…’ âm thanh phát ra từ bốn phương tám hướng, một luồng khí lạnh u ám làm cho cả gian phòng cũng mau chóng bị bao phủ.

Không…Không thể nào, nàng ta liều mạng muốn rời khỏi đó nhưng thử một lần lại thêm một lần cũng chỉ phí công, cho dù chỉ động ngón tay thôi cũng đã tiêu hao không ít sức lực toàn thân của mình.

Không bao lâu sau, nàng ta cảm thấy đang có thứ gì đó đang bò dưới chân mình, ngay sau đó bỗng xuất hiện một luồng hơi thở vô cùng âm lãnh bò trên chân trái và đang tiến tới đùi phải của nàng ta, sau đó nữa là bò tới hông rồi chậm rãi leo lên trước ngực, lượn quanh trên cổ rồi cuối cùng thành công đi đến trên khuôn mặt béo của nàng ta.

Chiếc lưỡi rắn đỏ tươi đánh trên sống mũi của nàng ta, khoảng cách giữa đôi mắt rắn đen nhánh hạt đậu  và đôi mắt đang trợn tròn lên của Chu Tích Ngọc tương đối gần…

“A…Có rắn!” Một tiếng hét vang lên trong hậu viện làm mọi người đã tiến vào mộng đẹp thức dậy.

“Mau cứu người, cứu người!” Lão phu nhân gấp gáp nôn nóng đến mức la to.

Nhị phu nhân kéo lão phu nhân cách xa một chút, khó xử nói: “Lão phu nhân, người xem tình hình bây giờ ai còn dám đi cứu nữa? Nếu bị những con rắn này cắn trúng thì chẳng phải là mất mạng tại chỗ hay sao?”

Lão phu nhân vừa nghe những lời này của Nhị phu nhân thì tức giận đến mức vung tay, bà muốn lập tức đi vào trong cứu người nhưng lại bị Trương ma ma ngăn cản: “Lão phu nhân, người cần gì phải làm tổn thương thân thể của người như vậy, đại tiểu thư cũng không hy vọng người vì nàng mà xảy ra chuyện gì đâu, lão nô cầu xin lão phu nhân đừng quá kích động…”

Ai ai cũng nghĩ rằng người trong căn phòng này là Dung Noãn Tâm, vì vậy mọi người ai cũng kết luận một câu, lần này Dung Noãn Tâm này nhất định sẽ chết.

Lúc này lão phu nhân mới nhận ra rõ sự thật trước mắt, nhiều rắn độc như vậy thì có là thần tiên cũng sẽ mất mạng.

Nghĩ đến đây lão phu nhân chỉ cảm thấy trái tim bà dâng lên một cảm giác bi thương khổ sở, chỉ trong chớp mắt bà liền ngất xỉu.

Tất cả bọn họ đều bình tĩnh đứng đó, không người nào dám bước lên đuổi những con rắn độc kia đi, ngay cả Liễu Duyên sư thái cũng chỉ có thể không ngừng niệm kinh ở bên cạnh khẩn cầu trời cao che chở.

Ước chừng thời gian một nén hương trôi qua, núi Trường Minh lại ầm ĩ một lần nữa.

Dung Định Viễn dẫn theo cả đám thị vệ dồn dập gấp rút chạy tới, vừa xảy ra chuyện thì ngay lập tức có thị vệ trở về báo tin cho ông ta trước tiên, do đó lúc ông ta đến những con rắn độc xanh lè vẫn còn vây đầy xung quanh căn phòng kia, nhìn vào trông vô cùng đồ sộ.

“Người đâu…Phóng hỏa!”

Rắn sợ lửa, dù sao Dung Định Viễn cũng là một nam nhân cứng cỏi nên ông ta lập tức sai người đi tìm dầu cây tùng tới, lúc đang muốn dội lên lại nghe tiếng Nhị phu nhân khóc nói: “Đại lão gia, đại tiểu thư vẫn còn đang ngủ bên trong!”

Đến lúc này rồi, người còn có thể sống sao?

Cho dù nàng còn sống thì Dung Định Viễn cũng sẽ không lại cho phép nàng còn tồn tại ở trên đời này, rắn ở Đại Tề là một hung vật nên một khi có người nào tiếp xúc với rắn thì được coi là điềm xấu.

Những thế gia vọng tộc bình thường cũng sẽ không chấp nhận một nữ tử như vậy vào cửa.

Hai mắt Dung Định Viễn nhíu chặt một cái, lạnh lùng quở trách: “Tình hình đã như thế này rồi, sao có có thể còn người sống được?”

Ngụ ý là, ngày hôm nay cho dù là Dung Noãn Tâm sống hay chết thì nàng cũng phải chết, nói xong Dung Định Viễn phất tay một cái thị vệ lập tức dội dầu cây tùng xung quanh nhà, vô số đuốc được ném vào, những làn khói dày đặc nổi lên bốn phía…

Kèm theo đó là tiếng những con rắn xanh lè đang không ngừng vặn vẹo khổ sở ma sát vào nhau tạo ra tiếng ‘xèo xèo’, quả nhiên là quỷ dị đến mức khiến cho người ta sởn gai óc.

Dung gia liên tiếp xảy ra những chuyện lạ, trong lòng Dung Định Viễn sớm đã thấp thỏm không yên, ông mở miệng ra nói là không tin chuyện quỷ thần nhưng trong lòng đã sớm âm thầm đoán có phải trong phủ có yêu ma tác quái hay không, suy nghĩ mời cao nhân ở trong phủ lo việc cúng bái hành lễ.

Trên mặt Dung Huệ Kiều khẽ thoáng qua một tia sảng khoái, đôi môi không nhịn được mà nhếch lên, nhìn trận hỏa hoạn kia càng cháy càng mạnh thì trong lòng nàng ta càng lúc càng vui mừng.

Tất cả bọn họ đang ôm ý định khác nhau nhìn trận hỏa hoạn này thì một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau Dung Định Viễn: “Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Dung Định Viễn giật mình quay đầu lại, trợn tròn đôi mắt giống như vô cùng kỳ lạ, bất chấp những thứ khác đi tới nắm chặt lấy bả vai Dung Noãn Tâm dữ tợn nói: “Sao ngươi lại ở chỗ này? Vậy người bên trong là ai?”

Dung Noãn Tâm giống như vẫn chưa hết buồn ngủ, hơi dụi dụi hai mắt, nghi hoặc nói: “Tích Ngọc muội ấy không muốn ngủ cùng với con, nên con đành chạy qua chỗ lão phu nhân ngủ chung với người, sao vậy? Lão phu nhân không nói cho mọi người hả?”

Tay Dung Định Viễn khẽ cứng đờ, nói như vậy người trong phòng này là Chu Tích Ngọc rồi.

Đột nhiên ông ta nghĩ tới cái gì đó, vội đẩy Dung Noãn Tâm ra rồi lại giống như nổi cơn điên chạy vọt vào căn phòng đã bị đốt thành núi lửa.

Dung Noãn Tâm nhìn bóng lưng Dung Định Viễn, trái tim dâng lên một cảm xúc thống hận trước nay chưa từng có, nếu nói lúc trước là vì tâm nguyện kia của mẫu thân nàng nên nàng mới còn một chút ảo tưởng với Dung Định Viễn thì giờ phút này hình ảnh của một người phụ thân trong lòng nàng cũng hoàn toàn biến mất.

Vừa rồi ông ta biết người trong phòng là nàng thì không chút do dự sai người đi đốt căn phòng đó.

Nhưng bây giờ ông ta lại biết người bên trong là Chu Tích Ngọc thì lại không thèm để ý đến tính mạng của mình mà xông vào cứu người.

Dung Noãn Tâm nhếch môi một cái, trên đôi môi của nàng như lộ vẻ lạnh lùng.

Lương Thần lo lắng gọi: “Đại tiểu thư…”

Những lời sau đó bị Dung Noãn Tâm ra dấu tay ngăn lại, trên đời này không có bất cứ chuyện gì có thể làm cho Dung Noãn Tâm nàng đau khổ cả.LãnhHànTửBăng.

Chống chọi cả một đời, nàng đã sớm nhìn rõ mối quan hệ huyết thống so với nước còn lạnh nhạt thờ ơ hơn, nàng chỉ cần mẫu thân, bà ấy được bình an nàng đã cảm thấy hài lòng thỏa dạ lắm rồi.

Không bao lâu sau, ‘Ầm…’ một tiếng thanh thúy vang lên, cây cột trong phòng cũng đồng thời sập xuống, bọn thị vệ sớm đã đi dập tắt ngọn lửa.

Dung Định Viễn cũng không phụ kỳ vọng mà cứu được Chu Tích Ngọc từ bên trong ngọn lửa ra.

Đúng là đã cứu được người nhưng cả người Chu Tích Ngọc đã bị ngọn lửa biến đổi hoàn toàn, toàn thân vô cùng thê thảm, nếu không phải lồng ngực vẫn còn hơi phập phồng chỉ sợ tất cả mọi người cũng không tin nàng ta còn sống.

“Người đâu, mau tới cứu biểu tiểu thư!” Dung Định Viễn vội vàng sắp xếp cho Chu Tích Ngọc một gian phòng ở gần đây.

Lưu đại phu lập tức tiến lên chẩn bệnh.

Tất cả mọi người đều lui ra ngoài.

Gần như cả đêm nay, tất cả bọn họ đều cả đêm chưa ngủ, người của Dung Định Viễn kiểm tra toàn bộ trong chùa suốt đêm nhưng mà đến một chút manh mối cũng không tìm ra, bây giờ căn nhà kia đã bị đốt thành tro bụi chỉ e tất cả chứng cứ cũng đã bị thiêu hủy.

Sáng sớm hôm sau cuối cùng Dung Định Viễn cũng kéo lê thân thể mệt mỏi vì phải canh chừng Chu Tích Ngọc cả đêm ra ngoài.

“Đại lão gia, ta có chuyện cần bẩm báo!” Vừa ra khỏi cửa thì lập tức nhìn thấy Nhị phu nhân nén nước mắt quỳ gối trước cửa.

Ông mệt mỏi phất phất tay, ra hiệu cho bà ta đứng lên nói chuyện.

“Đại lão gia, đêm qua đột nhiên trong tự có khách đến thăm, vốn dĩ đã sắp xếp phòng cho Dung gia chúng ta hết rồi nhưng sau đó lại bị dọn ra ngoài một phòng, không không biết đại tiểu thư có mục đích gì mà kiên quyết muốn ở chung phòng với biểu tiểu thư, chuyện này tất cả bọn ta đều nghe rất rõ ràng, huống hồ ta chính mắt nhìn thấy đèn tròng phòng tắt vào giờ tuất, lại không biết vì sao đại tiểu thư lại chạy đến trong phòng lão phu nhân, ta cảm thấy chuyện bên trong này chắc chắn phải có gì đó kỳ lạ…”

Nhị phu nhân nói xong những lời này trong mắt cũng tràn đầy vẻ chính khí, giống như thật sự khi nhìn thấy hoàn cảnh Chu Tích Ngọc có bao nhiêu đau lòng thương tiếc không nỡ.

Đúng là ngủ cùng một gian phòng với Chu Tích Ngọc là do Dung Noãn Tâm đề nghị, chuyện này tất cả người của Dung gia và tiểu ni trong chùa cũng có thể làm chứng.

Dung Định Viễn hơi ngẩn ra, vẻ mỏi mệt trong ánh mắt lúc ban đầu từ từ chậm rãi nổi đầy tơ máu biến thành tức giận.

Không chờ Nhị phu nhân đứng dậy, ông lập tức nổi giận đùng đùng sai người đi gọi mọi người trong phủ, Liễu Duyên sư thái và tiểu ni hôm đó đi tới.

“Vào đêm hôm qua, là ai ngủ chung với Chu Tích Ngọc?” Lúc Dung Định Viễn hỏi ra câu này ánh mắt cũng lạnh lùng nhìn chăm chú vào trên người Dung Noãn Tâm.

Nghiễm nhiên xếp nàng trở thành người bị hiềm nghi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người Dung Noãn Tâm, thậm chí ngay cả lão phu nhân cũng không thể phủ nhận, mới đầu là Dung Noãn ngủ chung với Chu Tích Ngọc, không biết vì sao đến nửa đêm lại chạy đến phòng bà.

“Phụ thân!” Dung Noãn Tâm nghĩa chính ngôn từ* quỳ xuống, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp kia là sự thản nhiên không sợ hãi nhưng lại vô cùng kiên định: “Nếu phụ thân cố ý muốn nghi ngờ là do Noãn Tâm hại Tích Ngọc muội muội, nữ nhi cũng không thể nào tranh luận biện giải với người…”

Nghĩa chính ngôn từ: câu chữ nghiêm khắc, nội dung và lý lẽ chính đáng

“Được, được,được, khá lắm Dung Noãn Tâm, nữ nhi của Dung phủ ta là như vậy sao?” Dung Định Viễn vừa nghe nàng nói ‘không thể nào tranh luận biện giải’ thì trong lòng càng thêm khẳng định chuyện người hại Tích Ngọc tối qua chính là nàng, bởi vậy ông giận dữ đứng lên, ba bước thành hai bước đi tới trước mặt Dung Noãn Tâm.

Giơ bàn tay to lên muốn lập tức cho nàng một cái tát.

Dung Noãn Tâm cũng không sợ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bên môi treo một nụ cười lạnh lùng: “Đường đường là một Định Bắc Hầu, không hỏi phải trái đúng sai lại lại oan uống bẻ cong sự thật đưa ra kết luận, quả thật là làm cho thế nhân cười đến rụng răng mà!”

Đúng là bây giờ không có chứng cứ xác thực, huống chi Liễu Duyên sư thái cũng ở đây, chỉ sợ ngày nào đó khi Thái Hậu hỏi tới thì ông chỉ có thể rơi vào ô danh là người không rõ thị phi đúng sai.

Nghĩ tới đây, Dung Định Viễn nâng tay lên rồi lại không cam lòng hạ tay xuống.

Ông ta xoay người đi lên chỗ ngồi ngồi xuống: “Ngươi đã nói như vậy, có chứng cứ gì để chứng minh ngươi trong sạch!”

Ông hỏi cũng không phải là có gì chứng minh là nàng hại người, mà là có chứng cứ gì để chứng minh sự trong sạch của nàng, như vậy có thể nói ngay từ lúc mới bắt đầu ông đã không coi nàng là nữ nhi của mình rồi.

Nàng lạnh lùng nở nụ cười, nụ cười này như hàn mai mới nở vừa xinh đẹp lạnh lùng lại vừa sâu không lường được.

Tiếp đó, đột nhiên Lương Thần ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống, cất giọng nói: “Lão gia, là biểu tiểu thư kiên quyết muốn đuổi tiểu thư ra ngoài, người nhìn xem, biểu tiểu thư cũng đánh nô tỳ bị thương…”

Nói xong, Lương Thần lập tức ngẩng đầu lên, để lộ nửa bên mặt bị sưng lên trước mặt mọi người, rồi lại cắn răng vén ống tay áo của mình lên trước mặt mọi người, trên cánh tay ngọc trắng nõn lại hiện lên rất nhiều vết ngắt nhéo lốm đốm đầy cánh tay, vẫn còn dấu vết trên đầu ngón tay còn lưu lại vết máu.

Ai nấy đều xôn xao, Liễu Duyên sư thái không đành lòng đọc một câu Phật hiệu: “A di đà Phật, thiện tai thiện tai!”LãnhHànTửBăng.

Dung Noãn Tâm tiến lên một bước, thanh thế bức người: “Muốn chứng minh trong sạch của nữ nhi cực kỳ đơn giản, phụ thân chỉ cần lấy đầu ngón tay tay Tích Ngọc so với dấu móng tay trên cánh tay Lương Thần thì sẽ biết kết quả!”

Dung Định Viễn lại chần chừ do dự, ông ngồi ở vị trí trên cao kia lạnh lùng nhìn chằm chằm toàn bộ mọi thứ, nhìn chằm chằm thật lâu vì tất cả mọi thứ đã không nằm trong lòng bàn tay của ông ta, đúng vậy…Kế hoạch cũng bị Dung Noãn Tâm làm cho rối loạn lên đến long trời lở đất, không thể giữ nàng lại được nữa…

Đang lúc mọi người vẫn còn đang giằng co thì người luôn không nói lời nào từ lúc bắt đầu đến giờ đột nhiên đứng dậy khép hờ hai mắt, giọng nói nhẹ nhàng lạnh lùng không chút gợn sóng: “A di đà Phật, lão thân cảm thấy đề nghị này rất tốt, Phật viết, khuyên người phải có lòng khoan dung, Dung Hầu gia không cần phải khăng khăng chắc chắn suy nghĩ của mình như vậy!”

Những lời này giống như đang nhằm vào chuyện tối nay mà nói, lại giống như có ý khác.

Cuối cùng Dung Định Viễn thở dài một tiếng, dẫn tất cả mọi người vào phòng bệnh Chu Tích Ngọc kiểm chứng dấu móng tay kia.

Cũng may mặc dù Chu Tích Ngọc bị bỏng cực kỳ nghiêm trọng nhưng mà đôi tay này vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, để bàn tay áp vào thật sâu trong vết máu rõ rệt kia, hoàn toàn giống như in toàn bộ.

Vẻ mặt Dung Định Viễn lúc trắng lúc xanh, càng khó coi hơn.

Trải qua chuyện này, chuyến đi lễ Phật này không thể không bỏ dở, Dung Định Viễn đi đầu dẫn theo Chu Tích Ngọc trở về tiếp tục điều trị, một đám người chờ sau đó mới lên đường.

Dung Noãn Tâm ở trong phòng lão phu nhân yên lặng thu dọn đồ của mình.

“Tiểu thư, Tráng Tử tìm ra được cái này ở trên người Chu Tích Ngọc!” Bất thình lình Lương Thần vô cùng vội vã cuống cuồng đẩy cửa vào, rồi lại lập tức cảnh giác đóng chặt cửa lại, đi tới từ trong tay áo của mình lấy ra một vật vô cùng kỳ quái vừa giống như đồng lại không phải là đồng, vừa giống như kim lại không phải là kim.

Một khối nhỏ hai ngón tay lớn nhỏ, nhìn vào giống như là một khối lệnh bài nhưng mà phía trên cũng không gì cả.

“Tiếp tục nhìn chằm chằm nha đầu này, ngược lại ta muốn nhìn xem rốt cuộc người phía sau màn này là thần thánh phương nào!”

Hai mắt Dung Noãn Tâm khẽ khép lại, một cỗ lạnh lùng mãnh liệt không nói nên lời tự nhiên sinh ra.

Thu thập đồ đạc xong ra khỏi phòng, hai mẹ con Nhị phu nhân đã chờ ở chỗ đó rồi, khi nhìn thấy Dung Noãn Tâm đi ra thì trong mắt hai người đều thoáng qua một tia hận ý.

Dung Noãn Tâm hiểu, nếu nàng không chết thì trước sau gì thái tử cũng sẽ phát hiện người đêm đó hoan hảo cùng hắn ta không phải là mình mà là Dung Huệ Kiều.

Đến lúc đó, chỉ sợ với tính tình của Thái tử nhất định là ầm ĩ đến long trời lở đất, rất có khả năng sẽ hủy hôn tại chỗ, tới lúc đó đứa nhỏ trong bụng Dung Huệ Kiều cũng không thể giấu giếm được nữa.

Còn nếu như mình chết rồi, Thái tử cũng sẽ không còn tưởng niệm này, cho dù có cưới sai Dung Huệ Kiều đi chăng nữa cũng sẽ không còn biện pháp nào để truy cứu.

“Huyện chủ nhanh lên xe đi, lão phu nhân đã trở về phủ trước rồi!” Hận ý trong mắt Nhị phu nhân chỉ thoáng qua một cái rồi biến mất, ngay sau đó nhanh chóng cười khanh khách tiến lên thân thiết quan tâm chăm sóc Dung Noãn Tâm đi lên đầu một chiếc xe ngựa hoa lệ hơn.

Mới vừa lên xe ngựa, Dung Noãn Tâm lập tức phát hiện có gì đó không đúng, ném phía dưới cái sạp nhỏ kia đi nhưng lại đụng trúng một nam nhân cẩm y hoa phục.

Nàng lập tức mở miệng muốn kêu lên lại bị một đôi bàn tay bưng kín miệng mũi.

“Dung tiểu thư, đừng kêu, kêu lên không có lợi đối với nàng đâu!” Giọng nói phóng túng tà mị của nam tử, hô hấp cực nóng của hắn vang lên bên tai Dung Noãn Tâm.

Là hắn!

Nàng lập tức đoán được thân phận của người đến, sau đó gật đầu một cái cũng khéo léo giơ tay đầu hàng.

Lúc này trong xe chỉ có hai người họ, nếu Thiên Dận Thường cố ý muốn giết nàng nếu vậy thì cho dù nàng có cố phản kháng cũng chẳng ăn thua gì, do đó nàng lựa chọn thuận theo.

“Thật là ngoan, bổn vương thích!” Thiên Dận Thường cúi đầu cười, trên khuôn mặt tuấn dật hiện lên một chút bất cần đời lại tà mị đến cực điểm, khiến cho người ta mỗi khi nhìn thấy hắn trong đầu liền xuất hiện hai chữ ‘yêu nghiệt!’

“Trấn Nam Vương có gì chỉ giáo?” Dung Noãn Tâm thấy hắn nới lỏng tay xong, càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

Ngược lại Thiên Dận Thường lại không để tâm chuyện Dung Noãn tâm cố ý kéo dài khoảng cách, mà chân dài duỗi một cái đảo khách thành chủ nằm nghiêng trên nhuyễn tháp của Dung Noãn Tâm.

Nàng…Là một người thông minh đương nhiên sẽ không thể la hét thất thanh chói tai, điều đầu tiên ở cùng với một nam tử trên xe ngựa sẽ bị tổn hại đến danh dự của nàng, điều thứ hai là khi nàng vừa mở miệng gọi người chắc chắn hắn sẽ giết người diệt khẩu.

“Tiểu thư, có cần nô tỳ vào trong hầu hạ không?” Có lẽ Lương Thần nghe được tiếng động nhỏ ở bên trong cố ý lớn tiếng nói giả vờ như sẽ đi vào.

“Không cần, bổn tiểu thư muốn yên tĩnh một lát!” Giọng Dung Noãn Tâm thản nhiên từ trong xe nhẹ nhàng vọng ra ngoài, cũng không có gì khác thường.

Lương Thần thở phào nhẹ nhõm, phân phó người lập tức lên đường.

“Dung tiểu thư, ngày hôm đó từ lần đầu tiên gặp mặt bổn vương nhìn thấy Dung tiểu thư ở ven hồ Lạc Dương thì đã ngày đêm nhớ nhung ăn ngủ không yên, chỉ tiếc Dung tiểu thư lại vô tình từ chối bổn vương, thật sự là làm cho tâm can của bổn vương vỡ thành từng mảnh đấy…”

Thiên Dận Thường cười hề hề, một tay ôm ngực làm động tác giống như đau lòng đến cực điểm hai mắt thì lại nhìn chằm chằm Dung Noãn Tâm, khắc ghi mỗi phản ứng của nàng vào tận trong đáy lòng.

Nếu đổi lại là những tiểu thư bình thường thì đã sớm hồn bay phách lạc rồi, Thiên Dận Thường tự nhận là dung mạo xuất chúng, thân phận cao quý, là bá chủ một phương ở phía nam, cũng được tính là người có quyền thế.

Vậy mà hết lần này tới lần khác hắn vẫn không hiểu được vì sao Dung Noãn Tâm lại không động lòng một chút nào vậy.

“Hôm nay Trấn Nam Vương đến là muốn nói với tiểu nữ những lời này sao? Tiểu nữ đã nói từ lâu rằng tiểu nữ không xứng với Trấn Nam Vương, xin Trấn Nam Vương bao dung hơn!” Dung Noãn Tâm lạnh lùng nhìn lại hắn, trong mắt không có bất cứ một cảm xúc dư thừa nào, từ đầu đến cuối đều chỉ che giấu cảnh giác thật sâu.

Nàng cũng không tin ngày hôm nay Trấn Nam Vương xuất hiện ở đây chỉ là một sự trùng hợp.

Càng không tin, chuyện đêm qua hắn không tham dự vào, tất cả mọi chuyện dường như ngày càng trở nên phức tạp hơn, phức tạp đến mức Dung Noãn Tâm cũng không nghĩ ra được đầu mối gì.

Trấn Nam Vương có mối liên quan gì đến Dung phủ?

“Ha ha, đúng là bổn vương tự mình đa tình, nhưng mà Huyện chủ nên nhớ kỹ rồi sẽ có một ngày nàng sẽ tới cầu xin bổn vương cưới nàng…” Thiên Dận Thường cũng không tức giận, dường như đã sớm dự đoán trước được Dung Noãn Tâm sẽ nói như vậy, cố ý tiến lên gần bên tai của nàng ám muội thở ra một hơi, tiếng cười tà mị nhẹ nhàng bật ra.

Dung Noãn Tâm giật mình hốt hoảng, quay đầu lại nhìn lên thì thấy bóng dáng Thiên Dận Thường đã biến mất, nhuyễn tháp đã sớm đã trống trơn không có ai.

Giống như tất cả những gì nàng thấy lúc nãy cũng chỉ là giấc mơ mà thôi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN