Đích Nữ Tàn Phi - Chương 29: Không cam tâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Đích Nữ Tàn Phi


Chương 29: Không cam tâm


Thân ảnh đơn bạc đứng đó, gió tuyết lùa qua khiến nàng càng trở nên yếu ớt, trâm cài trên tóc cùng làn váy lay động theo làn gió, áo khoác lông ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn, màu đỏ của áo khoác nổi bật lên giữa nền tuyết trắng, từ xa nhìn lại nữ tử ốm yếu tựa cành liễu, tùy lúc nào đều có thể bị gió cuốn đi.

“Mẫu thân!” Tiết Lan Hương vừa đặt chân vào Lâm Hương Viện thì thấy Nhị phu nhân Lâm thị đứng đó, không khỏi lo lắng chạy đến đỡ nàng.

“Trời đông gió tuyết, sao mẫu thân lại ra đây?” Nhị phu nhân Lâm thị không nói, Tiết Lan Hương chỉ có thể tiếp tục lải nhải bên tai nàng. 

Từ sau khi phụ thân qua đời, sức khỏe của mẫu thân vốn đã yếu lại càng yếu hơn, bên cạnh không ai chăm sóc, khuê phòng chỉ có một mình lạnh lẽo nên mẫu thân suốt ngày nhốt mình trong phòng, chuyện của ngoại viện không quan tâm nhiều cho nên Vũ di nương mới có thể cáo mượn oai hùm, khi dễ người khác.

Một mình nuôi con không dễ dàng gì, huống hồ lại là quả phụ, mẹ chồng không vừa mắt, nhi tử lại không thường xuyên bên cạnh, nếu không phải có tiểu nữ nhi là nàng bên cạnh chăm sóc thì mẫu thân cũng không biết sẽ ra sao, đối với Nhị phu nhân Lâm thị, Tiết Lan Hương yêu thương nhưng cũng đau lòng không kém. Từ khi lên bảy nàng đã mất phụ thân, người thân duy nhất còn lại là mẫu thân cùng đại ca Tiết Vũ Văn, nhưng vì nam nữ khác biệt, đại ca cũng đã lớn, có việc của riêng mình, không thường xuyên ở nhà cho nên mẫu tử hai người sống nương tựa vào nhau, tình cảm so với mẫu tử bình thường tốt hơn nhiều.

Lâm Hương Viện rộng lớn chỉ có hai người sống là Nhị phu nhân Lâm thị cùng Vũ di nương, lo sợ mẫu thân bị bắt nạt nên Tiết Lan Hương quyết định chuyển từ Vân Hạ Viện sang Lâm Hương Viện, một phần để tiện chăm sóc mẫu thân, một phần canh chừng Vũ di nương gây rắc rối.

Đỡ Nhị phu nhân Lâm thị vào phòng, bên ngoài gió thổi không ngừng, lo sợ gió thổi khiến mẫu thân bị nhiễm lạnh, Tiết Lan Hương đóng tất cả các cửa lại, sau đó mới rót cho Nhị phu nhân Lâm thị một chung trà để nàng giữ ấm.

“Mẫu thân, Thanh Trúc đâu sao không ở bên cạnh chăm sóc người mà để người đứng đó?”

“Thanh Trúc đi sắc thuốc cho ta rồi.” Thanh Trúc là nha hoàn thân cận của Nhị phu nhân Lâm thị, bởi vì sức khỏe của nàng yếu ớt, không thường xuyên ra ngoài nên mọi việc trong Lâm Hương Viện đều do Thanh Trúc thay nàng xử lí, vốn dĩ chuyện sắc thuốc nhỏ nhặt không cần Thanh Trúc đích thân đi nhưng vì lo ngại Vũ di nương hãm hại, thức ăn hằng ngày của nàng đều do một tay Thanh Trúc chuẩn bị, Thanh Trúc nói như vậy mới có thể yên tâm.

Tiết Lan Hương thở dài không nói, bên cạnh mẫu thân chỉ có một mình Thanh Trúc cũng không ổn, Thanh Trúc có công việc của mình, nàng lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh mẫu thân, có lẽ nên tìm cho mẫu thân thêm một nha hoàn thì sẽ tốt hơn.

Nhị phu nhân Lâm thị nhìn nữ nhi một lúc rồi mới cởi chiếc vòng ngọc trên cổ tay ra nhét vào tay nữ nhi, vòng ngọc được chạm khắc tinh xảo, xanh biếc một màu, chất liệu lạnh của ngọc chạm vào tay nàng khiến Tiết Lan Hương không khỏi run lên, còn chưa kịp để nàng mở miệng, Nhị phu nhân Lâm thị đã cướp lời: “Đây, tuy không phải đồ vật quý giá gì nhưng có còn hơn không, con mau cầm đi.”

“Mẫu thân?” Chiếc vòng này nếu nàng nhớ không lầm là lễ vật do cữu cữu tặng mẫu thân, hai năm trước nhân dịp tết, mẫu thân đưa nàng cùng đại ca về thăm nhà mẹ đẻ, Lâm gia tuy không phải gia đình quyền quý gì những cũng là gia tộc lâu đời có tiếng ở Kim Châu, báu vật quý giá không có nhưng một món lễ vật tặng nữ nhi không phải không có, vòng ngọc được làm bằng ngọc tự nhiên, mát lạnh thanh khiết, không chỉ đẹp mắt mà còn mang lại may mắn cho người đeo nó, mẫu thân xem trọng nó còn hơn báu vật, vậy mà hiện tại lại đem nó đưa cho nàng?!

“Mẫu thân đã biết cả rồi, sau này con đừng xen vào chuyện của đại phòng nữa.” Nhị phu nhân Lâm thị thở dài, mở miệng khuyên can nữ nhi, tại Tiết phủ này đại phòng nắm mọi quyền hành, nơi này là Tiết phủ nhưng cũng là Thượng thư phủ, nhị phòng hay tam phòng chỉ là hư danh, hơn nữa Nhị lão gia mất sớm, nhị phòng không còn chỗ dựa, muốn sống yên ổn qua ngày thì phải nhìn sắc mặt của đại phòng.

Vốn dĩ đối với việc nữ nhi thân thiết với đại phòng nàng cũng đành mặc kệ, dù sao tình cảm tỷ muội thân thiết thì bọn họ mới có thể yên ổn sống tốt, chỉ là nàng không ngờ nữ nhi lại bị kéo vào âm mưu của Tiết lão thái thái. Tuy nói Tiết lão thái thái yêu thương nữ nhi không kém gì Tiết Phong Linh nhưng sự thật trong đó nàng sao lại không biết, nàng ta chỉ đang muốn lôi kéo nữ nhi về phe mình, mẹ chồng vốn không thích đứa con dâu là nàng thì làm sao có thể yêu thương đứa cháu gái như Tiết Lan Hương?!

“Hương Nhi, mấy món đồ vật con đưa đến mẫu thân cũng chưa từng sử dụng, mấy cái rương đó, ngày mai mang sang Hàn Mai Các đi.” Đồ vật nữ nhi đưa đến đều là trân phẩm, cho dù nàng không mở miệng hỏi nhưng nàng vẫn hiểu rõ những thứ đó từ đâu mà có, nàng cũng đã nhiều lần khuyên ngăn, dù sao bọn họ cũng là nhị phòng, chuyện của đại phòng đã có Tiết lão thái thái, bọn họ không nên xen vào vậy mà nữ nhi cố chấp không nghe. Những món lễ vật trân quý như vậy, Nhị phu nhân Lâm thị nào dám tùy tiện sử dụng, tuy Lâm gia xuất thân không cao nhưng từ nhỏ nàng được đãi ngộ không khác gì các tiểu thư đài cát khác, đồ quý giá gặp qua cũng không ít, mấy món đồ này nhìn vào đã biết xuất thân không hề tầm thường, không có việc gì sao dám nhận lòng tốt của người khác, vậy nên những món đồ đó nàng không dám động đến.

Sắc mặt Tiết Lan Hương tái nhợt, đôi môi run rẩy khiến Nhị phu nhân Lâm thị đau lòng một trận.

“Mẫu thân biết tất cả những chuyện con làm là muốn cho chúng ta có một cuộc sống tốt hơn nhưng Hương Nhi, con có từng nghĩ đến, hậu quả của nó hay không?!”

Tiết Vũ Văn năm nay cũng đã mười tám, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, tính tình trầm ổn lại hiểu chuyện, không việc gì khiến nàng phải lo lắng, chỉ có tiểu nữ nhi tính tình ngang bướng, một năm nữa là đến tuổi cập kê, hôn sự của nữ nhi là chuyện khiến nàng lo lắng nhất, nhi tử chỉ mới giữ một chức quan nhỏ, nhị phòng lại không có Nhị lão gia làm chỗ dựa, muốn tìm cho nữ nhi một tấm chồng tốt còn khó hơn lên trời!

“Mẫu thân không ngăn cản con qua lại với đại phòng nhưng chuyện của đại phòng, không phải con muốn xen vào là xen vào, Tứ tiểu thư tuy tính tình tốt nhưng cũng là một người thủ đoạn, nhìn sự việc mấy ngày nay xem, đã ai đắc tội với nàng ta mà sống tốt chưa?!”

Mẫu đơn cao quý, vạn hoa chi vương, sinh ra đã là vương giả, được trời ưu ái là nói về Tiết Phong Linh, luận dung mạo chính là đệ nhất mỹ nữ, dù sao líc còn trẻ Thượng thư phu nhân cũng là một mỹ nữ xinh đẹp như tiên, luận tài hoa nói là tài nữ mọi người không dám không tin, một khúc danh trấn tứ phương, luận tính tình ôn nhu nho nhã người người yêu thích, nếu không có thể lấy được tin của Tiết lão thái thái? Tóm lại, Tiết Phong Linh là một con người không có khuyết điểm, cao không thể với tới, nữ nhi của nàng sao có thể so sánh?!

Tài hoa phong nhã, kinh diễm lòng người, thược dược cũng chẳng kém mẫu đơn, bề ngoài tuy thược dược sống hệt mẫu đơn nhưng vĩnh viễn cũng chẳng đấu lại vạn hoa chi vương, nhưng nàng hiểu rõ, Tiết Phong Lan không phải đóa thược dược chịu thua kém mẫu đơn, mà là hàn mai cao ngạo trong tuyết, dù trời giống gió tuyết, cũng nở hoa rực rỡ, qua chuyện ngày hôm qua chỉ sợ không chỉ mình nàng nghĩ như vậy, quả thật nữ nhi của Lý Nguyệt Chi không phải là loại người tầm thường!

Đấu với hai tỷ muội bọn họ, Hương Nhi của nàng một phần thắng cũng không có, vì không muốn nữ nhi tiếp tục bị người khác lợi dụng, Nhị phu nhân Lâm thị chỉ có thể khuyên can nữ nhi.

Nước mắt lăn dài trên má, đôi tay nắm chặt, móng tay bấm vào da thịt muốn bật máu nhưng Tiết Lan Hương lại không hề có cảm giác đau đớn, nàng nhìn mẫu thân, ánh mắt lộ vẻ không cam tâm.

“Mẫu thân, tại sao? Rốt cuộc con có gì thua kém bọn họ? Là bởi vì con chỉ là đích nữ của nhị phòng? Hay hởi vì con không có phụ thân? Tại sao tất cả mọi thứ bọn họ chỉ cần đơn giản mở miệng là có được, còn con, con phải đấu tranh cực khổ mới có được thứ mình muốn, lão thiên sao lại bất công như vậy?!”

Nàng hận!

Nàng không cam tâm!

Trước kia cuộc sống của nàng cũng không hề thua kém tỷ muội Tiết Phong Lan, mùa đông có áo ấm, còn có chậu than để sưởi ấm, mùa hè nóng nực lại có y phục mới để thay, mùa thu mát mẻ, còn có thể dạo thuyền du hồ, mùa xuân tết đến xuân về, lại được may áo mới, thậm chí còn được đến các phủ chúc tết, lễ vật nhận được cũng không ít.

Khi đó Tiết Lan Hương nghĩ rằng, bản thân nàng là nữ nhi hạnh phúc nhất, là tiểu công chúa muốn gì được nấy của nhị phòng, vô tư đơn thuần không cần để mắt đến tranh đấu hậu viện, thậm chí đối với thứ muội Tiết Yên Hoa nàng cũng chỉ xem là ruồi bọ không đáng bận tâm. Thế nhưng mọi chuyện nhanh chóng thay đổi bằng cái chết của phụ thân, kể từ ngày đó nàng không còn là tiểu thư cao quý của nhị phòng nữa, đãi ngộ của Lâm Hương bắt đầu giảm xuống, nàng lại phải dọn đến Vân Hạ Viện ở với Tiết Thanh Liên, Tiết Liên Kiều cùng Tiết Yên Hoa ba người, cuộc sống đau khổ của nàng cũng từ ngày đó mà bắt đầu.

Nha hoàn thấy nàng không có chỗ dựa, không những không xem Nhị tiểu thư như nàng vào mắt mà đĩa ngộ của nàng không khác gì Tiết Thanh Liên – một thứ nữ của đại phòng! Cơm canh đạm bạc, y phục mộc mạc, ngay cả trang sức nàng cũng không có để mang, cuộc sống của nàng chẳng khác nào một nha hoàn, Nhị tiểu thư chỉ là cái danh để bọn họ gọi, trong mắt bọn họ sao có thể tồn tại một đích nữ không có phụ thân làm chỗ dựa như nàng?!

Rốt cuộc tại sao nàng lại phải chịu thua kém bọn họ, trong khi tất cả mọi thứ nàng đều không hề thua kém?! Luận dung mạo, nếu Tiết Phong Linh là đệ nhất mỹ nhân thì nàng cũng là nữ tử đẹp thứ hai trong Tiết phủ, yêu kiều diễm lệ không phải nàng không có, luận tài hoa nàng cũng được xem là tài nữ, vì muốn vượt qua Tiết Phong Linh, ngày ngày nàng đều nhốt mình trong phòng để luyện chữ, đánh đàn, chơi cờ, vẽ tranh, thậm chí thêu thùa may vá nàng cũng biết, bất kể là chuyện gì Tiết Phong Linh làm được thì nàng đều có thể!

Thế nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện, cho dù dung mạo của nàng không thua kém Tiết Phong Linh, tài hoa của nàng không thua kém Tiết Phong Linh nhưng trong mắt bọn họ… không bao giờ chấp nhận hạt cát như nàng! Vì vậy, sau một đêm, Tiết Lan Hương bắt đầu trưởng thành, nàng biết hiện tại chỉ có thể dựa bản thân, nàng không giống bọn họ có chỗ dựa, nàng là đứa trẻ không có phụ thân, tất cả mọi thứ đều tự bản thân dùng mọi cách đánh đổi mới có được, thế nên nàng bắt đầu tiếp cận Tiết Phong Linh, nhu thuận với Tiết lão thái thái, bởi vì thuận theo bọn họ nàng mới có thể có một cuộc sống tốt!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN