Đích Nữ Trở Về, Một Đời Phong Hoa - Bất Yếu Tảo Tuyết
Chương 1: Chân Tướng.
Mấy ngày nữa, Hàn Giang Tuyết chính thức tròn mười bảy tuổi, tuy rằng hôn sự của nàng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, nhưng đối với nàng cũng không có bất luận rắc rối gì.
Cho đến hôm nay, trên đường cái, Hàn Giang Tuyết bị Trang Thân Vương phủ, còn không phải Nhị công tử Lý Hưng chó má kia chặn đường, nàng lúc này mới ý thức được, phiền phức dường như đã tới!
“Hàn Giang Tuyết, biểu cảm đây của cô là gì? Sớm đến lễ nạp thái đính hôn*, chẳng lẽ cô còn chưa biết? Tiểu gia đường đường là thân vương phủ con chính thất phu nhân, còn không xứng với thế gia chi nữ như cô! Loại người như cô so với nam nhân còn hoang dã hơn gấp bội, gả được ra ngoài xem như tổ tiên Hàn gia tích đại đức, còn có cái gì bất mãn sao?”
*Sau khi nghị hôn (quyết định xin cưới), nhà trai mang sang nhà gái một cặp “nhạn” (chim nhạn) để tỏ ý đã lựa chọn cô dâu và gia đình thông gia ấy.
Lý Hưng ngồi trong xe ngựa, không hề cố kỵ ôm cô nương đầu bảng Hoa Mãn Lâu trong lòng ngực, cười đê tiện nhìn về phía người mặt đen ngồi trên lưng ngựa – Hàn Giang Tuyết, trong lòng thống khoái không nói nên lời.
Nhớ tới trước kia, Lý Hưng bị Hàn Giang Tuyết và tên đại ca quỷ sứ của nàng bắt nạt, càng là giải hận không thôi: “Ha ha, yên tâm đi, chờ cô xuất giá, tiểu gia mỗi buổi tối có thể ra sức dạy dỗ cô, bảo đảm không tới nửa tháng, cô dù là cọp cái cũng sẽ ở dưới thân tiểu gia hóa thành dòng nước xuân…”
“Câm cái miệng thối của ngươi lại! Cho dù cả đời không thể gả đi ta cũng không gả cho tên cặn bã như ngươi!”
Hàn Giang Tuyết lửa giận ứa ra, thật sự là bị tên vô sỉ Lý Hưng làm cho tức giận không chịu được. Đương nhiên, làm cho nàng tức giận vẫn là cái hôn sự này.
Kéo cương ngựa, nàng không hề nghĩ ngợi, chuẩn bị vòng qua xe ngựa chặn đường, trực tiếp phóng ngựa về nhà tìm phụ thân hỏi cho rõ ràng minh bạch!
Nhìn thấy Hàn Giang Tuyết tức muốn hộc máu, Lý Hưng cười càng thêm đắc ý, trong miệng không cần tốn nhiều sức liền ném ra những câu buồn nôn khiếm nhã như vậy, người qua đường vây quanh xem náo nhiệt nghe được cũng không khỏi xấu hổ. Nếu là so hạ lưu vô sĩ, như vậy mở rộng tầm mắt ra toàn bộ kinh thành, Lý Hưng tự nhận là đệ nhị thì thật đúng là không có ai dám nhận là đệ nhất.
“Tiện nhân!” Hàn Giang Tuyết mắng to một tiếng, nắm lấy roi ngựa trong tay trực tiếp liền hướng Lý Hưng trên mặt quất xuống, “Bang” Một tiếng thẳng trúng mục tiêu, nửa điểm cũng không hạ thủ lưu tình.
Rồi sau đó cũng không quay đầu lại, nàng mặt vô biểu cảm cưỡi ngựa chạy như bay mà qua, mặc kệ tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, tiếng hô kinh loạn thành một đoàn.
Về đến nhà, đem roi ngựa tùy tay ném xuống, Hàn Giang Tuyết không nói một lời, liền đi thẳng đến thư phòng.
Nàng phải nhẹ nhàng hỏi phụ thân rốt cuộc chuyện là như thế nào, nếu thật muốn đem nàng gả cho tên cặn bã Lý Hưng, vậy cho dù Hàn gia cùng Trang Thân Vương phủ ép buộc, Hàn Giang Tuyết cũng tuyệt không khuất tùng!
“Con nổi điên như vậy làm gì, cửa không thèm gõ liền như vậy xông vào là thể thống gì?” Hàn phụ giương mắt nhìn về phía nữ nhi đang nổi giận đùng đùng, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Hàn Giang Tuyết đoạt lấy quyển sách trên tay phụ thân, lớn tiếng chất vấn nói: “Cái tên khốn Lý Hưng kia bảo rằng phụ thân muốn đem con gả cho hắn, đây không phải là sự thật?”
Hàn phụ sững sốt, tức khắc hiểu rõ lửa giận của nữ nhi trước mắt đến từ đâu, ánh mắt bất mãn cũng không tan đi một chút.
Đang hảo hảo chuẩn bị đem việc này nói rõ, người hầu ngày thường đi theo nữ nhi ra ngoài chạy tiến vào thở hổn hển không ra hơi, hoảng loạn bẩm báo nói: “Lão, lão, lão gia, không tốt rồi, đại tiểu thư, đại tiểu thư đánh Trang Thân Vương phủ, nhị công tử rồi!”
Hàn phụ nghe xong, lập tức thay đổi sắc mặt, ai ngờ còn chưa kịp chất vấn, lại thấy Hàn Giang Tuyết hung hăng trừng mắt liếc nhìn người hầu kia một cái, cực kỳ không vui nói: “Gào cái gì mà gào, chỉ là đánh hắn một roi thôi, tên khốn như vậy đánh chết cũng đáng đời, ai kêu miệng hắn đầy ô ngôn uế ngữ, trước mặt mọi người…”
“Ngươi im miệng cho ta!” Hàn phụ lật bàn lên, trực tiếp đánh gãy lời Hàn Giang Tuyết, hiển nhiên tức giận không nhẹ, “Hắn là tên khốn ngôn ngữ, ta xem ngươi so với hắn càng khốn hơn! Ngươi nhìn xem ngươi hiện tại điểm nào giống một danh môn khuê tú, thiên kim thế gia? Kiêu căng vô lễ, hoàn khố không hóa*, cả gan làm loạn, thanh danh tai tiếng! Hắn nguyện ý cưới ngươi đã là thiên đại vận khí, ngươi còn có tư cách gì ở đây ghét bỏ người khác!”
*Ở đây hiểu theo hai nghĩa. Hoàn khố nghĩa thứ nhất là quần áo đẹp của con em nhà giàu có, ý chỉ kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tử. Hoàn khố nghĩa thứ hai là chỉ những kẻ hư hỏng khét tiếng, những kẻ lãnh đạm cách biệt chúng nhân.
Nháy mắt, bên trong thư phòng đột nhiên an tĩnh xuống, phụ thân phiến diện chỉ trích khiến Hàn Giang Tuyết lòng tràn đầy ủy khuất, càng làm cho nàng vô pháp chấp nhận chính là, phụ thân thật sự muốn đem nàng gả cho tên cặn bã Lý Hưng.
“Con tính là tên khốn cũng chỉ là chính mình, chưa bao giờ là một tên khốn bỉ ổi như hắn.”
Một lát sau, nàng quật cường áp xuống ủy khuất, cũng lười giải thích nhiều, không chút do dự tuyên bố nói, “Phụ thân lập tức hủy bỏ hôn sự này, con tuyệt đối sẽ không gả cho hắn!”
“Hôn nhân đại sự há là trò đùa, vốn phải nghe theo phụ mẫu chi mệnh, từ bao giờ đã tùy vào ngươi! Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ không bao giờ cho ngươi tùy hứng mà làm nữa! Hiện tại ngươi liền cùng ta đến Trang Thân Vương phủ nhận lỗi với nhị công tử, nếu không…”
Hàn phụ còn chưa nói xong, lại thấy Hàn Giang Tuyết quay đầu nói: “Tốt thôi, con đi! Con lập tức đến đó đánh chết tên khốn kia, xem hắn còn dám cưới con hay không!”
Dứt lời, Hàn Giang Tuyết quả thực trực tiếp hướng thư phòng vọt ra ngoài, một bộ dáng muốn tìm người liều mạng.
Hàn phụ, quả thực tức giận chết khiếp, vội vã hướng ra bên ngoài lớn tiếng phân phó: “Người đâu, từ hôm nay trở đi không cho phép đại tiểu thư bước ra khỏi cửa Hàn gia nửa bước, nếu nàng dám xông vào, trực tiếp đánh gãy hai chân của nàng cho ta, đỡ phải tai họa rớt xuống toàn bộ Hàn gia!”
Bên ngoài hạ nhân thấy lão gia sẽ làm thật, tự nhiên không dám chống đối, chạy nhanh ngăn đại tiểu thư lại, hảo ngôn khuyên bảo.
Hàn Giang Tuyết tuy rằng bực bội vô cùng, nhưng trong lòng biết phụ thân sẽ không nhanh như thế nhượng bộ, bởi vậy cũng lười nói thêm, ngược lại định đi tìm kế mẫu Lưu thị thương lượng trước
Lưu thị tuy là phu nhân tục huyền*, nhưng tâm tính lương thiện, từ nhỏ đều đã yêu thương nàng và đại ca, năm ngoái đại ca bất hạnh qua đời, Lưu thị khóc đến sắp mù đôi mắt.
*Vợ mới sau khi vợ đầu chết.
Chỉ bằng phần tình nghĩa này, nàng tin tưởng kế mẫu nhất định sẽ giúp nàng, càng đừng nói nửa năm trước, nàng chủ động từ bỏ hôn ước vốn dĩ thuộc về nàng, để muội muội Hàn Nhã Tĩnh con kế mẫu cùng Trương gia đích trưởng tử đính hôn, do đó tránh được vận mệnh vào cung tuyển tú.
Hạ nhân thấy thế lo lắng không thôi, vốn muốn đuổi theo, lại bị Hàn phụ khinh miệt mắng to: “Đừng để ý đến nàng, quan trọng là không để cho nàng ra khỏi phủ là được!”
Hàn Giang Tuyết thất vọng vì phụ thân tuyệt tình, nén giận không quay đầu lại, vô cùng lo lắng đi về hướng hậu viện.
Hết sức xuyên qua vườn hoa nhỏ, lại không nghĩ đất bằng không biết có cái gì vướng vào chân khiến chăn bị thương một chút. Thật là ứng câu nói kia, xui xẻo thì uống nước răng cũng có thể bị buốt răng.
Nàng chỉ đành ngồi xổm xuống dưới kiểm tra vết thương có nghiêm trọng không, giương mắt nhìn quanh không có ai khác, đơn giản dịch đến một bên bụi hoa chuối tây trực tiếp cởi giầy vớ.
Không có thương tổn đến xương cốt, nhưng đã bắt đầu sưng lên, sợ là mấy ngày sau chỉ có thể nhúc nhích một ít. Một lát sau mang lại giầy và vớ, đang chuẩn bị đứng dậy, lại nghe được sau bụi hoa chuối tây cách đó không xa có người nhỏ giọng nói cái gì.
Ý thức được là kế mẫu và muội muội, Hàn Giang Tuyết đang muốn gọi người, lại đột nhiên nghe được muội muội nhắc tới hôn sự của nàng. Cái loại ngữ khí cực kỳ xa lạ của muội muội này là hạnh tai nhạc họa*, nàng theo bản năng ngốc tại chỗ lắng nghe.
*Vui khi người khác gặp họa.
“Hàn Giang Tuyết bị ta sủng lên trời, tâm tính, tính tình thanh danh kém tới cực điểm. Nguyên bản chỉ cần nàng tiếp tục nghe lời, ta ngược lại cũng tính tìm cho nàng hôn sự tốt một chút. Nhưng nha đầu này tâm tính lại hết sức thông minh, chẳng những nhận thấy nguyên nhân cái chết của đại ca có điểm lạ, thậm chí còn không biết tự lượng sức mình muốn điều tra việc này. Quả thực là tự tìm con đường chết!”
Kế mẫu lãnh khốc vô tình thanh âm xa lạ đến khiến người khác sợ hãi, Hàn Giang Tuyết sắc mặt phút chốc hoàn toàn biến đổi, quả thực không thể tin vào tai của chính mình. Nàng vốn còn nghĩ xin Lưu thị giúp đỡ, lại không nghĩ rằng sự tình hoàn toàn nằm ngoài dự kiến.
Tâm nàng nháy mắt lọt vào hầm băng, nguyên lai nhiều năm tới nay, Lưu thị giả nhân giả nghĩa dưới lớp da kia ẩn chứa một tâm tính ác độc!
“Mẫu thân hà tất tốn công như vậy, trực tiếp đem nha đầu thối kia giết chết không phải được rồi sao? Một hoàn khố nha đầu không có chỗ đứng, ai nhìn đều phải làm mặt trào phúng giễu cợt, thật không biết Trương Hạo Thành vì cái gì đối với nàng nhớ mãi không quên!”
Thanh âm muội muội Hàn Nhã Tĩnh lại lần nữa truyền đến, mang theo nồng nặc chán ghét và ý hận.
Hàn Giang Tuyết đầu vang lên ông ông, lại là một trận sét đánh giữa trời quang, làm thế nào mà muội muội thiện lương hồn nhiên giống như Tuyết Liên Hoa ngày xưa, lại ngoan độc như thế?
Tình thân, tín nhiệm một khắc tan vỡ, nàng cảm giác tim mình sắp nhảy ra, toàn thân máu sôi trào, đào thiên phẫn nộ tràn ngập toàn thân, đôi tay vô thức nắm chặt muốn chết…
“Hàn Giang Tuyết gả cho Trang Thân Vương phủ là ván đã đóng thuyền, nếu không đến mức cần thiết, giết người vĩnh viễn không phải phương pháp tốt nhất, bằng không ta cũng không cần thiết cố ý dung túng huynh muội bọn chúng suốt mười mấy năm qua. Con an phận ổn định chờ gả vào Trương gia, ngày sau có thể bắt lấy trái tim Trương Hạo Thành hay không, Trương gia có thể biến thành một Hàn gia khác hay không, đều xem…”
Lời còn chưa nói xong, Lưu thị đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào phiến chuối tây cách đó không xa, ngữ khí dị thường lãnh khốc hô nói: “Ai ở kia! Đi ra cho ta!”
Thời điểm mấu chốt bị Lưu thị phát hiện, Hàn Giang Tuyết không kịp nghĩ nhiều nữa, theo bản năng liền bò dậy muốn đi tìm phụ thân. Chẳng qua, vừa mới chạy hai bước lại té ngã trên đất, bàn chân bị thương lúc đó khiến nàng lập tức rơi vào tuyệt vọng.
Nhìn thấy người nghe trộm là Hàn Giang Tuyết, mẹ con Lưu thị lập tức lộ ra sát khí. Bất luận nha đầu chết tiệt kia đã nghe được nhiều ít bao nhiêu, tóm lại tuyệt đối không thể giữ!
“Nếu ngươi đã vội vã ngầm đi tìm mẫu thân và đại ca đoản mệnh của ngươi như vậy, ta đây liền thành toàn cho ngươi!”
Lưu thị vừa nói vừa nhào tới bóp cổ Hàn Giang Tuyết, động tác của nàng cực kì nhanh, Hàn Giang Tuyết lập tức bị khống chế.
“Nếu ngươi giết ta… Phụ thân… Tất nhiên sẽ phát hiện…” Hàn Giang Tuyết ra sức giãy giụa, không cam lòng bị Lưu thị hại chết như vậy.
Sức mạnh của Lưu thị cực kì lớn, vừa dùng sức vừa cười lạnh trào phúng nói: “Bắt đầu từ nương ngươi, mấy năm nay Hàn gia chết nhiều người như vậy cũng không thấy phụ thân ngươi nhận ra cái gì! Yên tâm, ta sẽ làm rất sạch sẽ, phụ thân ngươi cũng sẽ không vì nữ nhi bất hiếu như ngươi mà rơi một giọt nước mắt đâu!”
“Ngươi…” Hàn Giang Tuyết bị siết đến vô pháp phát ra âm thanh bất luận thanh âm gì, nàng hô hấp ngày càng khó khăn, bởi vì hít thở không thông mà liều mạng trừng lớn hai mắt, tất cả tràn đầy ý hận vô tận và không cam lòng.
Nàng muốn đem ác ma trước mặt ngàn đao băm thây, nhưng ý thức của nàng ngày càng mơ hồ, trước mắt hiện lên chính là khuôn mặt vặn vẹo lãnh khốc tới cực điểm của Lưu thị, còn có sắc mặt Hàn Nhã Tĩnh kia vô cùng âm hiểm thống khoái.
Đột nhiên, nàng cố gắng chỉ đủ một chút sức lực, hướng tới Lưu thị ôm đồm lấy, dùng đầu ngón tay cào lên khuôn mặt ác độc tới cực hạn kia, lúc này mới nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!